Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông

Chương 42: Chuyển Biến Thần Kỳ

Tam Dương Thái Lai

24/12/2022

Trúc Lan cũng đã nghĩ thông suốt rồi, cười: "Ta không sao."

Buổi trưa, Chu gia làm cải trắng hầm đậu hủ, thịt heo hầm khoai tây, giữ lại phần người trong nhà ăn, còn dư lại thì đưa đến cho mấy người làm việc trong ruộng.

Bốn người Chu lão nhị tìm được đều là người thành thật, một ngày làm không ngừng nghỉ cũng đã thu hoạch hơn một nửa ruộng cạn và ruộng nước, chờ thu hoạch xong hết thì sẽ tuốc vỏ.

Buổi tối giờ cơm, Vương gia lại ồn ào lên, nửa thôn cũng có thể nghe được tiếng rên tiếng khóc, Trúc Lan có chút ăn không vô, trong lòng than thở, đứa bé kia định trước là không thể sinh ra được.

Chu Thư Nhân vẫn luôn quan sát Trúc Lan, không phải hắn máu lạnh, mà là bọn họ không thể giúp được gì, đây là vấn đế trong gia đình Vương lão tứ.

Cơm tối qua loa kết thúc, tiếng khóc của Vương gia cũng không còn, buổi tối Trúc Lan ngủ không được yên ổn, Chu Thư Nhân vẫn luôn chú ý, cuối cùng kéo người vào lòng vỗ nhẹ, lúc này Trúc Lan mới yên ổn, Chu Thư Nhân khẽ cười một tiếng sau đó nhắm mắt lại.

Buổi sáng ngày tiếp theo, Trúc Lan thức dậy không thấy Chu Thư Nhân, ngây ngốc một chút mới nhớ tới đi xem bẫy rồi, chờ rửa mặt xong, Chu Thư Nhân dẫn theo bốn đứa con trai mặt mũi vui vẻ trở lại.

Lão tứ Chu Xương Trí kêu: "Nương, cha bẫy được gà rừng, có năm con gà rừng, còn có một con thỏ."

Trúc Lan hiếm thấy tiểu đại nhân Xương Trí hoạt bác như vậy, đồng thời cũng nhìn thấy gà rừng, hai con công, ba con mái, còn có một con thỏ mập mạp: "Gà rừng dễ bẫy như vậy? Một đêm năm con?”

Chu Thư Nhân giải thích: "Lúc này gà rừng không có phát hiện nguy hiểm nên mới dễ bị bẫy như vậy, tối này không nhất định lại có thể được."

Chu lão đại rất đáng tiếc: "Có mấy cái bẫy bị mất, nếu không còn nhiều nữa."

Lão tam Chu Xương Liêm đang tuổi ăn tuổi lớn, chỉ nhớ ăn: "Nương, tối nay hầm hai con gà rừng ăn được không ạ."

Trúc Lan cũng rất vui vẻ, gà rừng không tốn tiền, cười híp mắt trả lời: "Gà rừng giết hết, thỏ thì nuôi trước, giữa lại qua mùa vụ thu thì mang cho ông ngoại nhà các ngươi."

Chu lão đại run rẩy trong lòng, đau lòng: "Nương, năm con cũng quá nhiều rồi."

Trúc Lan đưa tay sờ gà rừng, mập thì mập nhưng không lớn bằng gà nhà, trên người cũng không có bao nhiêu thịt: "Không nhiều, cứ như Xương Liêm nói đi, mùa thu cũng nên bồi bổ một chút."



Lưng Chu Xương Liêm ưỡn thẳng, hắn ta cũng có thể đưa ý kiến, cảm thấy mình được xem trọng, "Cảm ơn nương."

Trúc Lan bật cười, rốt cuộc là đứa bé vẫn hy vọng được cha nương xem trọng.

Sau khi ăn sáng xong, ba người làm việc đã đến, cơm nước nhà Trúc Lan không tệ, vào sân đã nhiệt tình gọi Trúc Lan là thím, đây là cảm ơn Trúc Lan phúc hậu thêm thịt vào đồ ăn, Trúc Lan nghe lão nhị nói, thức ăn buổi trưa bọn họ chỉ ăn một nửa rồi mang đồ dư lại về nhà mình, đều là nghèo mà nên.

Thiếu một Vương lão tứ, náo nhiệt của Vương gia đã truyền khắp thôn, ba người kia đang suy nghĩ có nên giới thiệu người trong nhà mình đến làm việc hay không, Vương lão tứ đến.

Trúc Lan kinh ngạc, vẫn khách khí hỏi: "Tức phụ ngươi không sao chứ."

Buổi tối Vương lão tứ ngủ không ngon, trong lòng cũng còn lo lắng: "Nói đến chuyện này cũng phải cảm ơn thúc và thím, đứa bé giữ được."

Trúc Lan nghi ngờ: "Sao lại cảm ơn chúng ta, chúng ta cũng không có giúp gì được."

Vương lão tứ cảm kích nói: "Mấy ngày nay làm việc ở nhà thím kiếm được mười mấy văn mua thuốc bảo vệ thai, đứa trẻ mới giữ được."

Trong lòng Vương lão tứ thật hận, nương sống chết không chịu lấy tiền ra, cứ tưởng đứa bé không con, cũng may trong tay hắn ta có chút tiền, nếu không đứa trẻ thật sự không còn rồi.

Trúc Lan có chút hoảng hốt, vậy mà chuyển biến thần kỳ rồi: "Đứa bé giữ được là chuyện tốt, hai người các ngươi lại cẩn thận một chút."

Nàng hơi dừng lại, rốt cuộc vẫn theo bản tâm nói chút lời: "Ruộng nhà các ngươi không ít, mấy cô nương cũng không thể làm nổi được, rốt cuộc cũng là con các ngươi, nên đau lòng một chút."

Nhất là con gái lớn làm việc nhiều nhất, hài tử mười mấy tuổi nhưng lại gần yếu giống như đứa trẻ chưa đến mười tuổi.

Trong lòng Vương lão tứ hận, hận nương, hận huynh đệ nói mát: "Bây giờ mấy nha đầu trong nhà không làm việc nữa, trong ruộng có mấy huynh đệ trong nhà làm."

Trúc Lan và Chu Thư Nhân nhìn nhau một cái, Vương lão tứ thay đổi, cũng không biết là chuyện tốt hay là xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook