Chương 84: Chém giết (3)
x_chien
06/11/2014
Nhưng sự thật là thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Tên gầy cầm thương lúc này mồ hôi đã vã ra như suối, chỉ có hắn mới có thể cảm nhận rõ ràng được sự đáng sợ của đối thủ, từ lúc bắt đầu đến giờ, tên tu sĩ tướng mạo trông có vẻ bình thường kia chưa hề trả đòn, chỉ tùy ý để hắn tấn công tự do, thậm chí đến kiếm cũng chưa hề rút ra.
Tên tu sĩ Hán quốc phụ trách tấn công cũng không cho rằng đối phương bị mình đánh đến tối tăm mặt mày không có biện pháp nào đáp trả, bằng chứng là tốc độ xuất thương của hắn đã đạt đến một cảnh giới khủng bố, có thể nói là giọt nước không lọt, hoàn toàn phong bế một phiến không gian, nếu đổi lại là một tên tu sĩ khác, thì cho dù có lợi hại đến mấy, ít nhất giờ này cũng đã phải xuất kiếm đón trái, đỡ phải rồi!
Nhưng tên tu sĩ đối diện lại quá quỷ dị, đối phương vẫn vô cùng thong dong né trái, tránh phải, tựa như chỉ cần hắn xuất thương nhanh hơn chút nữa là có thể đâm thủng cái thân thể đáng ghét kia!
Nhưng hết lần này đến lần khác, cho dù hắn có nỗ lực đến chừng nào, cũng không thể chạm đến được chéo áo của đối phương, vẫn là một cái dạng né trái, tránh phải đó!
Trong lòng tên tu sĩ Hán quốc lúc này đã vô cùng tuyệt vọng, may mắn là ý chí rèn luyện bấy lâu nơi chiến trường mới có thể miễn cưỡng giữ cho tinh thần hắn không lập tức sụp đổ, hắn biết lần này chỉ sợ là đã gặp phải cao thủ, nhưng hắn cũng không cam lòng chết đi như vậy.
Trong phút chốc, dường như đã hạ quyết tâm, thương ảnh đầy trời trong nháy mắt đột ngột tan biến, ngay sau đó, tên đồng bọn vốn chỉ là kẻ ngoài cuộc từ đầu đến giờ, đột ngột gầm lên một tiếng như dã thú, hai mắt đỏ quạch một cách khác thường, thân thể đột ngột xông lên phía trước, bỏ qua mọi sự phòng thủ, đao thuẫn trong tay cũng thuận thế quét về phía trước, phong bế mọi đường lui và che kín tầm mắt Vô Danh.
Vô Danh vốn đang thong dong né tránh, đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức hung ác ập đến, khiến lông tơ trên người hắn đều dựng đứng hết cả lên.
Tuy không biết đối phương định làm gì, nhưng Vô Danh cũng không hề sợ hãi.
Khẽ hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, sau đó tay phải hắn liền nhẹ nhàng siết lấy chuôi kiếm vốn chưa từng ra khỏi vỏ từ đầu đến giờ.
Khi Vô Danh nắm lấy chuôi kiếm thì tên đô con to con cũng đã xông đến trước mắt hắn, thân hình khổng lồ như một ngọn núi nhỏ sừng sững chắn trước mặt Vô Danh che khuất mọi tầm nhìn.
Thấy tên đô con kia không hề để ý đến sống chết mà lao về phía mình, chỉ cần hắn nhẹ nhàng vung kiếm là có thể nhẹ nhàng kết liễu tính mạng hắn ta, nhưng không biết tại sao trong lòng Vô Danh lại nảy lên một dự cảm nguy hiểm mãnh liệt.
Không hề có một chút do dự nào Tùy Phong thân pháp liền được Vô Danh vận hành đến mức cực hạn, cả thân thể như biến thành một chiếc lá nhỏ bé, đung đưa theo cơn gió một cách bất quy tắc.
Ngay khi Vô Danh vừa né khỏi đòn tấn công của tên to con, đang định kết liễu tính mạng của đối phương, thì một mũi thương sáng lóa như một mũi khoan kim loại, liền từ lồng ngực của đối thủ đột ngột xuất hiện, nhắm thẳng về phía mi tâm của hắn mà chọc tới, với một khoảng cách cực kỳ ngắn!
Một thương này phải nói là cực kỳ hiểm ác, bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải lạnh cả mình, càng không nói đến kẻ trong cuộc.
Không ngờ đối phương vì để giết chết Vô Danh, mà quyết định dùng đồng bọn làm con mồi sống, còn tên cầm thương thì lợi dụng khoảnh khắc đối thủ mất tầm nhìn, quán chú công lực cả đời đâm ra một thương thiên địa khiếp, quỷ thần sầu, ý định xỏ xuyên cả đồng bọn và đối thủ.
Với khoảng cách cực kỳ gần và bất ngờ như vậy, thì ngay cả Vô Danh một thân công lực thâm hậu cũng phải tái cả mặt mày.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc Vô Danh liền cố hết sức nghiêng đầu qua một bên với một tốc độ thần tốc, gần như muốn trật cả khớp cổ, nhưng vẫn chậm một chút, liền bị mũi thương lướt qua một đường trên mặt, kéo theo một tảng thịt, sâu đến tận xương, tiên huyết lập tức phun trào.
Chỉ là tốt xấu gì Vô Danh hắn vẫn còn sống nhăn răng, chẳng qua gần nửa khuôn mặt đi tong mà thôi, tên cầm thuẫn kia mới gọi là thảm, ngay khoảnh khắc bị một thương của đồng bọn đục xuyên lồng ngực từ trước ra sau thì đã đi đời nhà ma rồi.
Dựa theo lẽ thường, với sinh mạng lực của người tu tiên, thì có lẽ tên cầm thuẫn vẫn có thể như mấy nhân vật nào đó trong phim kiếm hiệp ba xu, dính vài chưởng, ăn vài đao, phun ra vài ngụm máu tươi, vẫn có thể ngáp ngáp, nói vài câu nhảm nhí đại loại như "ta chết không cam lòng", "ba trăm năm sau lại là một trang hảo hán" hay như "người anh em ta lỡ ngủ với vợ ngươi rồi, có gì kiếp sau nói"..vv
Lẽ thường thì là thế, nhưng tên tu sĩ Hán quốc cầm thương vì muốn gia tăng lực sát thương, cho nên đã sử dụng đến một chiêu thức gọi là "Phá Diệt thức", biến trường thương thành một mũi khoan xoay tròn với tốc độ cao, sau đó dùng thủ pháp đặc thù đánh ra.
Khi sử dụng chiêu thức này thì uy lực, tốt độ, và lực phá hoại đều tăng lên gấp mấy lần, nhưng khuyết điểm là khi đánh ra sẽ không thể khống chế được phương hướng, chỉ có đâm thẳng, hơn nữa lại mất một chút thời gian chuẩn bị.
Chính vì sử dụng Phá Diệt thức, nên ngay khi mũi thương đâm vào cơ thể tên cầm thuẫn đã xoắn nát nội tạng, khiến hắn chết ngay lập tức, còn Vô Danh tuy chỉ bị mũi thương hơi lướt qua một chút, nhưng lại bị kéo rách cả một mảng da thịt.
Sau khi đân ra một thương giết chết đồng bọn, kéo rách da mặt đối thủ, tên cầm thương cũng đã không còn chút lực chiến đấu nào nữa, không nói đến cây thương của hắn ta sau đòn vừa rồi đã bay ra theo chiêu Phá Diệt.
Bây giờ đừng nói là cầm thương, chỉ sợ cho dù có sống, thì cả đời này tên tu sĩ Hán quốc kia cũng đừng hòng cầm lên bất cứ thứ gì một cách đúng nghĩa.
Sử dụng Phá Diệt thức có nghĩa là trước tàn phá chính mình, sau rồi mới đến diệt trừ đối thủ.
Hai bàn tay của tên tu sĩ Hán quốc kia lúc này đã là một cảnh máu thịt bầy nhầy, năm ngón tay hoàn toàn bị xay thành thịt nát, còn lòng bàn tay bị mài đến tận xương, nhiễu ra từng dòng máu nóng pha lẫn thịt vụn thấm xuống đất.
Lúc này hai tay của hắn đã hoàn toàn bị phế bỏ, nhưng hắn lại không có chút cảm giác nào, chỉ là thất thần lẩm bẩm.
-Tại sao lại có thể như vậy chứ? Tại sao hắn ta lại không chết? Tại sao chứ?
Rồi lại cười lên điên cuồng.
-Ha ha! Không chết! Ngươi không chết!
-Được! Ngươi không chết thì ta chết!
Vừa dứt lời tên tu sĩ Hán quốc kia liền tự đoạn tâm mạch, khóe miệng trào máu, lăn quay ra chết.
Vô Danh vốn bị thương phần mặt, chỉ lặng lẽ cầm máu, rồi lạnh lùng nhìn hết thảy, tựa như mọi chuyện vốn không hề liên quan gì đến mình, cho đến khi tên tu sĩ kia chết đi, thì hắn mới buông bàn tay đang nắm chuôi kiếm kia ra.
Lâm Đĩnh chứng kiến cảnh đó, lúc đầu thoáng đồng tình với tên tu sĩ Hán Quốc kia, nhưng sau đó liền liên tưởng đến, có một ngày mình cũng rơi vào tình trạng như vậy liền khẽ rùng mình một cái, bao nhiêu ý niệm lười biếng tu hành trong đầu liền biến sạch.
Thảm trạng của tên tu sĩ kia chính là một lời cảnh tỉnh đối với Lâm Đĩnh trong tương lai, đã lựa chọn bước lên con đường này, nếu không cố gắng tu hành để bản thân càng ngày càng mạnh mẽ hơn, thì có một ngày hắn cũng sẽ bước vào vết xe đổ của tên tu sĩ đó.
Trận chiến của Mộng Lan cũng gần như kết thúc cùng lúc với bọn hắn, đối thủ của nàng ta cũng là hai tên tu sĩ tầng tám, cả hai đều sử dụng trường đao, nhưng bây giờ chỉ là hai khối thi thể không ngừng bốc lên khói xanh, khuôn mặt biến dạng, áo quần lủng lỗ chỗ, không có gì nghi ngờ là chết bởi một loại kịch độc bá đạo, ngay cả hộ thể phù chú cũng không ngăn được.
Thấy Mộng Lan thong dong giải quyết đối thủ, dường như không phí chút sức lực nào, bộ ngực no đủ cũng chỉ khẽ nhấp nhô lên xuống, Lâm Đĩnh và Vô Danh đều có chút không biết phải nói gì.
Một thằng thì hùng hục dốc sức trâu chém giết cả nửa ngày trời, một thằng thì dính sẹo, hủy dung mới giết được đối thủ, so đi so lại thật đúng là con mợ nó trời đất bất công.
Nhìn người ta nhẹ nhàng thong dong, vẩy tay, vẩy chân, liếc mắt đưa tình, tiễn đối thủ xuống suối vàng, mà lồng ngực Vô Danh với Lâm Đĩnh cứ nghẹn lại một cục.
Hai con hàng này thầm mắng mấy tên tu sĩ Hán quốc vô số lần, nào là mê gái, háo sắc, vô năng, vô dụng, liệt dương, làm mất mặt cánh đàn ông..vv
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ông bà nói đúng là cấm có sai, đàn bà đúng là càng đẹp thì càng độc, cứ nhìn hai thi thể đến bây giờ vẫn còn bốc khói xanh nghi ngút kia là biết.
Tên gầy cầm thương lúc này mồ hôi đã vã ra như suối, chỉ có hắn mới có thể cảm nhận rõ ràng được sự đáng sợ của đối thủ, từ lúc bắt đầu đến giờ, tên tu sĩ tướng mạo trông có vẻ bình thường kia chưa hề trả đòn, chỉ tùy ý để hắn tấn công tự do, thậm chí đến kiếm cũng chưa hề rút ra.
Tên tu sĩ Hán quốc phụ trách tấn công cũng không cho rằng đối phương bị mình đánh đến tối tăm mặt mày không có biện pháp nào đáp trả, bằng chứng là tốc độ xuất thương của hắn đã đạt đến một cảnh giới khủng bố, có thể nói là giọt nước không lọt, hoàn toàn phong bế một phiến không gian, nếu đổi lại là một tên tu sĩ khác, thì cho dù có lợi hại đến mấy, ít nhất giờ này cũng đã phải xuất kiếm đón trái, đỡ phải rồi!
Nhưng tên tu sĩ đối diện lại quá quỷ dị, đối phương vẫn vô cùng thong dong né trái, tránh phải, tựa như chỉ cần hắn xuất thương nhanh hơn chút nữa là có thể đâm thủng cái thân thể đáng ghét kia!
Nhưng hết lần này đến lần khác, cho dù hắn có nỗ lực đến chừng nào, cũng không thể chạm đến được chéo áo của đối phương, vẫn là một cái dạng né trái, tránh phải đó!
Trong lòng tên tu sĩ Hán quốc lúc này đã vô cùng tuyệt vọng, may mắn là ý chí rèn luyện bấy lâu nơi chiến trường mới có thể miễn cưỡng giữ cho tinh thần hắn không lập tức sụp đổ, hắn biết lần này chỉ sợ là đã gặp phải cao thủ, nhưng hắn cũng không cam lòng chết đi như vậy.
Trong phút chốc, dường như đã hạ quyết tâm, thương ảnh đầy trời trong nháy mắt đột ngột tan biến, ngay sau đó, tên đồng bọn vốn chỉ là kẻ ngoài cuộc từ đầu đến giờ, đột ngột gầm lên một tiếng như dã thú, hai mắt đỏ quạch một cách khác thường, thân thể đột ngột xông lên phía trước, bỏ qua mọi sự phòng thủ, đao thuẫn trong tay cũng thuận thế quét về phía trước, phong bế mọi đường lui và che kín tầm mắt Vô Danh.
Vô Danh vốn đang thong dong né tránh, đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức hung ác ập đến, khiến lông tơ trên người hắn đều dựng đứng hết cả lên.
Tuy không biết đối phương định làm gì, nhưng Vô Danh cũng không hề sợ hãi.
Khẽ hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, sau đó tay phải hắn liền nhẹ nhàng siết lấy chuôi kiếm vốn chưa từng ra khỏi vỏ từ đầu đến giờ.
Khi Vô Danh nắm lấy chuôi kiếm thì tên đô con to con cũng đã xông đến trước mắt hắn, thân hình khổng lồ như một ngọn núi nhỏ sừng sững chắn trước mặt Vô Danh che khuất mọi tầm nhìn.
Thấy tên đô con kia không hề để ý đến sống chết mà lao về phía mình, chỉ cần hắn nhẹ nhàng vung kiếm là có thể nhẹ nhàng kết liễu tính mạng hắn ta, nhưng không biết tại sao trong lòng Vô Danh lại nảy lên một dự cảm nguy hiểm mãnh liệt.
Không hề có một chút do dự nào Tùy Phong thân pháp liền được Vô Danh vận hành đến mức cực hạn, cả thân thể như biến thành một chiếc lá nhỏ bé, đung đưa theo cơn gió một cách bất quy tắc.
Ngay khi Vô Danh vừa né khỏi đòn tấn công của tên to con, đang định kết liễu tính mạng của đối phương, thì một mũi thương sáng lóa như một mũi khoan kim loại, liền từ lồng ngực của đối thủ đột ngột xuất hiện, nhắm thẳng về phía mi tâm của hắn mà chọc tới, với một khoảng cách cực kỳ ngắn!
Một thương này phải nói là cực kỳ hiểm ác, bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải lạnh cả mình, càng không nói đến kẻ trong cuộc.
Không ngờ đối phương vì để giết chết Vô Danh, mà quyết định dùng đồng bọn làm con mồi sống, còn tên cầm thương thì lợi dụng khoảnh khắc đối thủ mất tầm nhìn, quán chú công lực cả đời đâm ra một thương thiên địa khiếp, quỷ thần sầu, ý định xỏ xuyên cả đồng bọn và đối thủ.
Với khoảng cách cực kỳ gần và bất ngờ như vậy, thì ngay cả Vô Danh một thân công lực thâm hậu cũng phải tái cả mặt mày.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc Vô Danh liền cố hết sức nghiêng đầu qua một bên với một tốc độ thần tốc, gần như muốn trật cả khớp cổ, nhưng vẫn chậm một chút, liền bị mũi thương lướt qua một đường trên mặt, kéo theo một tảng thịt, sâu đến tận xương, tiên huyết lập tức phun trào.
Chỉ là tốt xấu gì Vô Danh hắn vẫn còn sống nhăn răng, chẳng qua gần nửa khuôn mặt đi tong mà thôi, tên cầm thuẫn kia mới gọi là thảm, ngay khoảnh khắc bị một thương của đồng bọn đục xuyên lồng ngực từ trước ra sau thì đã đi đời nhà ma rồi.
Dựa theo lẽ thường, với sinh mạng lực của người tu tiên, thì có lẽ tên cầm thuẫn vẫn có thể như mấy nhân vật nào đó trong phim kiếm hiệp ba xu, dính vài chưởng, ăn vài đao, phun ra vài ngụm máu tươi, vẫn có thể ngáp ngáp, nói vài câu nhảm nhí đại loại như "ta chết không cam lòng", "ba trăm năm sau lại là một trang hảo hán" hay như "người anh em ta lỡ ngủ với vợ ngươi rồi, có gì kiếp sau nói"..vv
Lẽ thường thì là thế, nhưng tên tu sĩ Hán quốc cầm thương vì muốn gia tăng lực sát thương, cho nên đã sử dụng đến một chiêu thức gọi là "Phá Diệt thức", biến trường thương thành một mũi khoan xoay tròn với tốc độ cao, sau đó dùng thủ pháp đặc thù đánh ra.
Khi sử dụng chiêu thức này thì uy lực, tốt độ, và lực phá hoại đều tăng lên gấp mấy lần, nhưng khuyết điểm là khi đánh ra sẽ không thể khống chế được phương hướng, chỉ có đâm thẳng, hơn nữa lại mất một chút thời gian chuẩn bị.
Chính vì sử dụng Phá Diệt thức, nên ngay khi mũi thương đâm vào cơ thể tên cầm thuẫn đã xoắn nát nội tạng, khiến hắn chết ngay lập tức, còn Vô Danh tuy chỉ bị mũi thương hơi lướt qua một chút, nhưng lại bị kéo rách cả một mảng da thịt.
Sau khi đân ra một thương giết chết đồng bọn, kéo rách da mặt đối thủ, tên cầm thương cũng đã không còn chút lực chiến đấu nào nữa, không nói đến cây thương của hắn ta sau đòn vừa rồi đã bay ra theo chiêu Phá Diệt.
Bây giờ đừng nói là cầm thương, chỉ sợ cho dù có sống, thì cả đời này tên tu sĩ Hán quốc kia cũng đừng hòng cầm lên bất cứ thứ gì một cách đúng nghĩa.
Sử dụng Phá Diệt thức có nghĩa là trước tàn phá chính mình, sau rồi mới đến diệt trừ đối thủ.
Hai bàn tay của tên tu sĩ Hán quốc kia lúc này đã là một cảnh máu thịt bầy nhầy, năm ngón tay hoàn toàn bị xay thành thịt nát, còn lòng bàn tay bị mài đến tận xương, nhiễu ra từng dòng máu nóng pha lẫn thịt vụn thấm xuống đất.
Lúc này hai tay của hắn đã hoàn toàn bị phế bỏ, nhưng hắn lại không có chút cảm giác nào, chỉ là thất thần lẩm bẩm.
-Tại sao lại có thể như vậy chứ? Tại sao hắn ta lại không chết? Tại sao chứ?
Rồi lại cười lên điên cuồng.
-Ha ha! Không chết! Ngươi không chết!
-Được! Ngươi không chết thì ta chết!
Vừa dứt lời tên tu sĩ Hán quốc kia liền tự đoạn tâm mạch, khóe miệng trào máu, lăn quay ra chết.
Vô Danh vốn bị thương phần mặt, chỉ lặng lẽ cầm máu, rồi lạnh lùng nhìn hết thảy, tựa như mọi chuyện vốn không hề liên quan gì đến mình, cho đến khi tên tu sĩ kia chết đi, thì hắn mới buông bàn tay đang nắm chuôi kiếm kia ra.
Lâm Đĩnh chứng kiến cảnh đó, lúc đầu thoáng đồng tình với tên tu sĩ Hán Quốc kia, nhưng sau đó liền liên tưởng đến, có một ngày mình cũng rơi vào tình trạng như vậy liền khẽ rùng mình một cái, bao nhiêu ý niệm lười biếng tu hành trong đầu liền biến sạch.
Thảm trạng của tên tu sĩ kia chính là một lời cảnh tỉnh đối với Lâm Đĩnh trong tương lai, đã lựa chọn bước lên con đường này, nếu không cố gắng tu hành để bản thân càng ngày càng mạnh mẽ hơn, thì có một ngày hắn cũng sẽ bước vào vết xe đổ của tên tu sĩ đó.
Trận chiến của Mộng Lan cũng gần như kết thúc cùng lúc với bọn hắn, đối thủ của nàng ta cũng là hai tên tu sĩ tầng tám, cả hai đều sử dụng trường đao, nhưng bây giờ chỉ là hai khối thi thể không ngừng bốc lên khói xanh, khuôn mặt biến dạng, áo quần lủng lỗ chỗ, không có gì nghi ngờ là chết bởi một loại kịch độc bá đạo, ngay cả hộ thể phù chú cũng không ngăn được.
Thấy Mộng Lan thong dong giải quyết đối thủ, dường như không phí chút sức lực nào, bộ ngực no đủ cũng chỉ khẽ nhấp nhô lên xuống, Lâm Đĩnh và Vô Danh đều có chút không biết phải nói gì.
Một thằng thì hùng hục dốc sức trâu chém giết cả nửa ngày trời, một thằng thì dính sẹo, hủy dung mới giết được đối thủ, so đi so lại thật đúng là con mợ nó trời đất bất công.
Nhìn người ta nhẹ nhàng thong dong, vẩy tay, vẩy chân, liếc mắt đưa tình, tiễn đối thủ xuống suối vàng, mà lồng ngực Vô Danh với Lâm Đĩnh cứ nghẹn lại một cục.
Hai con hàng này thầm mắng mấy tên tu sĩ Hán quốc vô số lần, nào là mê gái, háo sắc, vô năng, vô dụng, liệt dương, làm mất mặt cánh đàn ông..vv
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ông bà nói đúng là cấm có sai, đàn bà đúng là càng đẹp thì càng độc, cứ nhìn hai thi thể đến bây giờ vẫn còn bốc khói xanh nghi ngút kia là biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.