Chương 78: Ngọn lửa báo thù (2)
x_chien
25/08/2014
Cuối cùng dưới sự liên hợp chính khí bừng bừng của hai tên mập gầy, cả đám quyết định sử dụng hai mươi
tấm hỏa cầu thuật tạo thành một đại trận hỏa phù, tấn công doanh trại
của bọn Hán quốc.
Hai mươi tấm hỏa cầu thuật các ngươi đừng cho là ít, một tấm hỏa cầu thuật uy lực đủ để đốt chết tươi một tên tu sĩ Phàm cảnh tầng chín đỉnh cao, chỉ cần trong cơ thể còn chưa sinh ra pháp lực, nếu dám để thân thể huyết nhục phàm thai dính phải pháp hỏa, vậy thì ô hô, ai hai, có mười cái mạng cũng không đủ chết, không chỉ là Hỏa cầu thuật, bất kì thứ gì dính dáng tới pháp lực, gần như đều là trí mạng với tu sĩ Phàm cảnh.
Uy lực của một tờ Hỏa cầu thuật đã mạnh như vậy rồi, càng không nói đến việc dùng một lúc mấy chục tờ, lại tổ hợp thành phù trận khiến uy lực bạo tăng.
Thời điểm được chọn ra, chính là lúc bọn chúng tụ tập đông đủ nhất liền ra tay.
Sau khi thảo luận đủ loại phương án ổn, an bài đủ loại kế hoạch xong, thì cả bọn liền chia nhau ra nghỉ ngơi, điều tiết tinh thần, chờ đợi thời cơ đến.
Rốt cuộc vào một ngày thứ bảy đen tối, thời cơ bọn Lâm Đĩnh chờ đợi bấy lâu cũng đã tới.
Cái đám Hán quốc kia không biết vì lý do gì đột nhiên tất cả liền quay lại doanh trại tập hợp.
Mặc dù không biết tại sao bọ hắn lại từ bỏ tìm kiếm mà tập hợp lại, nhưng đối với bọn Lâm Đĩnh đợi chờ đã lâu, thì đây chính là một cơ hội trời ban, cả bọn ai nấy đều như chó cái động đực, hưng phấn bừng bừng, mài đao soàn soạt.
Mà cũng phải thôi, bất kỳ ai bị nhốt ở cái chỗ chim không thèm ị, chó không thèm đái này cả tuần, đã thế lại không thể di chuyển quá mười bước chân ra ngoải trận pháp ẩn thân để tránh kinh động đối phương, làm hỏng cuộc tập kích thì cũng sẽ như bọn hắn mà thôi.
Chỉ là bọn Lâm Đĩnh vẫn còn may mắn chán, ít ra bọn hắn vẵn còn có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ.
Thảm nhất ở đây chính là thằng cha Khúc Bạch kia, đóng vai núp lùm, móc lốp(snipe) phải nói là xuất thần nhập hóa, nằm nguyên một hơi là bảy ngày, chôn mình trong lớp đất, sau bụi cây cách cổng doanh trại của bọn Hán quốc kia chỉ vài chục mét, với đủ thứ bùn đất, rác rưới đắp lên người, không cử động, không di chuyển, không phát ra một chút tiếng động nào hết.
Xui cho anh chàng ở chỗ, không biết thế nào lại chọn chỗ ngay gần tổ kiến, nhưng như thế thì cũng thôi đi, càng đen hơn là khi hắn đã an vị chỗ núp ổn thỏa rồi thì cái bọn trời đánh thánh vật kia mới bắt đầu xung phong liều chết.
Đầu tiên chính là mặt mũi, ừ! không sao! thế thì ông đây vẫn nhịn được, nhưng cái bọn ôn vật be bé đó còn chưa chịu dừng lại bắt đầu lần mò lung tung trên người hắn, nào thì ngực này, nào thì vai này…..
Ờ như thế thì ông đây định lực cao thâm, vẫn còn chịu được, nhưng đậu xanh rau má nhà nó, chúng mày lại chui vô trong đũng quần ông mà cạp, mà “mút” là thế mợ nào!
Đáng thương cho anh Bạch nhà ta, gông mình chịu đựng một hơi chính là bảy ngày, muốn kêu không thể kêu, muốn động không thể động, một ngày đối với hắn chính là trăm năm dài đằng đẵng, dưới đũng quần cũng đã vài lần không tự chủ được, phải xuất ra chất lỏng thần thánh.
Phải nói là anh Bạch nhà ta số má kiểu gì, còn đen hơn chó mực.
Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày cách mạng giải phóng, Khúc Bạch thầm thề, không bắn cho cái bọn khốn Hán quốc kia phọt chất thải giai đoạn cuối thì thật có lỗi với đảng có lỗi với cách mạng!
Bên trong quân doanh lúc này Hổ Báo thủ lĩnh đang đứng trước đám thủ hạ mà mắng chửi liên hồi.
-Mợ kiếp một đám ăn hại, đã lâu như vậy rồi, mà một chút tung tích của bọn khốn lần trước cũng chưa tìm ra à? Má nó các ngươi ăn cái gì mà lớn thế, dcm ta xxo@:"***%%....
Sau khi Hổ Báo thủ lĩnh trút xong cơn giận thì một tên thủ hạ thân tín liền tiến lên nói.
-Thủ lĩnh à, ngài cũng không phải không biết, muốn tìm mấy người ở trong cái rừng rậm sương mù này khó như thế nào chứ, đám anh em cũng đã cố hết sức rồi!
-Thủ lĩnh ngài xem kìa, những người phái đi ra ngoài tìm kiếm, cho dù thay phiên nhau, cũng đã gần như kiệt sức rồi!
Quả nhiên Hổ Báo thủ lĩnh nhìn xuống, liền thấy tinh thần đám binh linh đều ể oải, ai nấy đều vô cùng mệt mỏi, mặt mũi hốc hác.
Một tên thân tín khác thấy thủ lĩnh đã có vẻ bớt giận liền tiến lên nói.
-Thủ lĩnh à ngài phải thông cảm chút ít cho anh em, vốn lần trước mượn nhờ pháp khí dò tìm chấn động ở chỗ Bao đại nhân mới có thể nắm bắt tiên cơ tập kích bọn chúng, còn lần này chúng ta chỉ nhờ vào nhân lực, mà truy tìm trong cái rừng rậm Sương Mù bao la này…..
-Hài! Không phải ta bi quan, nhưng chỉ sợ chưa tìm được bọn chúng, bên ta cũng đã mệt chết rồi, hơn nữa nếu cứ để binh lính liên tục tìm kiếm, chưa nói có tìm ra hay không, cho dù tìm ra rồi chỉ sợ thể lực cũng không đủ để tác chiến!
Hổ Báo thủ lĩnh nghe thế thì cũng có vẻ dịu lại nói:
-Ta cũng biết là khó khăn, các ngươi cũng vô cùng mệt mỏi rồi, chỉ là cho dù có khó đến mấy, có mệt đến mấy, thì cũng phải hoàn thành cho bằng được !
-Lần trước thất thủ đã làm cho Bao đại nhân vô cùng bất mãn với tiểu đội chúng ta, các ngươi cũng không phải không biết, Bao đại nhân xử lý những tiểu đội làm hỏng việc thế nào rồi đấy!
Nghe được những lời đó từ Hổ báo thủ lĩnh, đám thân vệ đều trong phút chốc mặt mày trắng bệch, không giám nói thêm một câu nào nữa.
Ngay cả Hổ Báo thủ lĩnh cũng vô cùng phiền muộn.
-Đáng lẽ lần này đội của chúng ta thất thủ, dựa theo tính tình của Bao đại nhân có lẽ đội của chúng ta tội chết có thể miễn nhưng chỉ sợ tội sống thì khó tha, chết chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng lại liên lụy đến người nhà, đến tông môn của chúng ta, đó mới là chuyện lớn!
Đám thủ hạ ở dưới càng nghe, mặt mũi càng ngày càng trở nên tái mét, khi gia nhập vào quân doanh Hán quốc hoặc tông môn, thân nhân và người nhà của hắn đều bị di dời đến một khu vực tập trung, được Hán quốc và tông môn bảo hộ, sinh hoạt càng không phải lo lắng.
Nhưng một khi bọn hắn dám can đảm phản bội, chống lệnh, hoặc làm cho cao tầng Hán quốc và tông môn không vừa lòng, chết thì cũng thôi đi, nhưng có thể sẽ còn làm liên lụy đến người nhà, mà tên Bao đại nhân trong miệng bọn hắn nổi tiếng là người tâm ngoan thủ lạt, ngoan độc có thừa, chuyện hạ thủ với người nhà của những kẻ làm hắn phật ý cũng không phải là chưa có, thế cho nên khi nghe đến trừng phạt, bọn hắm mới trở nên lo lắng như thế.
Đang khi tâm tình đám thủ hạ trở nên bất an, thì câu nói tiếp theo của Hổ Báo thủ lĩnh khiến cả đám dần bình tĩnh trở lại.
-Còn may lần này Bao đại nhân niệm tình chúng ta theo ngài bấy lâu, không có công lao thì cũng có khổ lao, cho nên mới cho chúng ta thêm một cơ hội, nếu còn không có kết quả vậy thì chỉ sợ……!!
Đám thuộc hạ của Hổ Báo vốn trước đó còn định oán thán, kêu ca một hai, nhưng khi nghe được thủ lĩnh nói như vậy cả đám làm gì còn dám nói gì nữa, đều im lặng như thóc.
Hổ Báo thủ lĩnh nhìn bọn thủ hạ dưới trướng, theo mình bấy lâu mặt mày hốc hác, tinh thần cũng đã vô cùng ể oải, trong lòng khẽ thở dài một hơi rồi nói.
-Được rồi! Ta biết các ngươi cũng đã tận hết sức rồi, thôi tất cả hãy trở về nghỉ ngơi một ngày đi sau đó lại tiếp tục tìm kiếm, nếu không có kết quả gì, ta đành phải muối mặt đi tìm những tên khốn kiếp của tiểu đội khác hỗ trợ vậy!
Tên thủ hạ thân tín của Hổ Báo thủ lĩnh nghe vậy trong lòng khẽ động, vốn định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng lại không nói nên lời, hơi lắc đầu mang theo vẻ mặt đau khổ rời đi.
Khi tất cả tu giả Hán quốc đều đã trở về trướng bồng tu luyện của mình, thì phía bên ngoài bọn Lâm Đĩnh cũng đã bắt đầu hành động.
Bốn người Lâm Đĩnh, Trương Bình Phàm, Mộng Lan, Vô Danh đã chia ra làm bốn hướng, âm thần áp sát, bao vây doanh trại kia, trong tay mỗi người hiện giờ đều cầm theo cái vòng đồng hình tròn, chỉ to bằng ngón tay út của trẻ sơ sinh, đường kính bằng khoảng một cái đầu người, trên mặt vòng đồng có khắc chi chít những họa tiết, ký tự đặc biệt, và đều xỏ xuyên qua năm tấm Hỏa phù màu đỏ, kết hợp hoàn hảo thảnh một khối.
Cái vòng đồng ngoài gắn kết những tấm Hỏa phù và khắc đầy những ký tự đặc biệt ra, thì bên trên mỗi cái vòng đều đã thấm đẫm máu tươi của bốn người bọn Lâm Đĩnh, trông vô cùng ta quái và yêu dị.
Những tấm hỏa phù nhiễm đầy tiên huyết trên vòng đồng, thi thoảng lại tóe ra từng tia lửa màu đỏ huyễn lệ, tựa như có thể bốc cháy bất kỳ lúc nào vậy.
Đến khi thủ vệ trên tường gỗ phát hiện ra sự tồn tại của bọn hắn, còn chưa kịp phát ra cảnh báo, thì bọn Lâm Đĩnh đã đồng loạt hành động.
Hai mươi tấm hỏa cầu thuật các ngươi đừng cho là ít, một tấm hỏa cầu thuật uy lực đủ để đốt chết tươi một tên tu sĩ Phàm cảnh tầng chín đỉnh cao, chỉ cần trong cơ thể còn chưa sinh ra pháp lực, nếu dám để thân thể huyết nhục phàm thai dính phải pháp hỏa, vậy thì ô hô, ai hai, có mười cái mạng cũng không đủ chết, không chỉ là Hỏa cầu thuật, bất kì thứ gì dính dáng tới pháp lực, gần như đều là trí mạng với tu sĩ Phàm cảnh.
Uy lực của một tờ Hỏa cầu thuật đã mạnh như vậy rồi, càng không nói đến việc dùng một lúc mấy chục tờ, lại tổ hợp thành phù trận khiến uy lực bạo tăng.
Thời điểm được chọn ra, chính là lúc bọn chúng tụ tập đông đủ nhất liền ra tay.
Sau khi thảo luận đủ loại phương án ổn, an bài đủ loại kế hoạch xong, thì cả bọn liền chia nhau ra nghỉ ngơi, điều tiết tinh thần, chờ đợi thời cơ đến.
Rốt cuộc vào một ngày thứ bảy đen tối, thời cơ bọn Lâm Đĩnh chờ đợi bấy lâu cũng đã tới.
Cái đám Hán quốc kia không biết vì lý do gì đột nhiên tất cả liền quay lại doanh trại tập hợp.
Mặc dù không biết tại sao bọ hắn lại từ bỏ tìm kiếm mà tập hợp lại, nhưng đối với bọn Lâm Đĩnh đợi chờ đã lâu, thì đây chính là một cơ hội trời ban, cả bọn ai nấy đều như chó cái động đực, hưng phấn bừng bừng, mài đao soàn soạt.
Mà cũng phải thôi, bất kỳ ai bị nhốt ở cái chỗ chim không thèm ị, chó không thèm đái này cả tuần, đã thế lại không thể di chuyển quá mười bước chân ra ngoải trận pháp ẩn thân để tránh kinh động đối phương, làm hỏng cuộc tập kích thì cũng sẽ như bọn hắn mà thôi.
Chỉ là bọn Lâm Đĩnh vẫn còn may mắn chán, ít ra bọn hắn vẵn còn có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ.
Thảm nhất ở đây chính là thằng cha Khúc Bạch kia, đóng vai núp lùm, móc lốp(snipe) phải nói là xuất thần nhập hóa, nằm nguyên một hơi là bảy ngày, chôn mình trong lớp đất, sau bụi cây cách cổng doanh trại của bọn Hán quốc kia chỉ vài chục mét, với đủ thứ bùn đất, rác rưới đắp lên người, không cử động, không di chuyển, không phát ra một chút tiếng động nào hết.
Xui cho anh chàng ở chỗ, không biết thế nào lại chọn chỗ ngay gần tổ kiến, nhưng như thế thì cũng thôi đi, càng đen hơn là khi hắn đã an vị chỗ núp ổn thỏa rồi thì cái bọn trời đánh thánh vật kia mới bắt đầu xung phong liều chết.
Đầu tiên chính là mặt mũi, ừ! không sao! thế thì ông đây vẫn nhịn được, nhưng cái bọn ôn vật be bé đó còn chưa chịu dừng lại bắt đầu lần mò lung tung trên người hắn, nào thì ngực này, nào thì vai này…..
Ờ như thế thì ông đây định lực cao thâm, vẫn còn chịu được, nhưng đậu xanh rau má nhà nó, chúng mày lại chui vô trong đũng quần ông mà cạp, mà “mút” là thế mợ nào!
Đáng thương cho anh Bạch nhà ta, gông mình chịu đựng một hơi chính là bảy ngày, muốn kêu không thể kêu, muốn động không thể động, một ngày đối với hắn chính là trăm năm dài đằng đẵng, dưới đũng quần cũng đã vài lần không tự chủ được, phải xuất ra chất lỏng thần thánh.
Phải nói là anh Bạch nhà ta số má kiểu gì, còn đen hơn chó mực.
Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày cách mạng giải phóng, Khúc Bạch thầm thề, không bắn cho cái bọn khốn Hán quốc kia phọt chất thải giai đoạn cuối thì thật có lỗi với đảng có lỗi với cách mạng!
Bên trong quân doanh lúc này Hổ Báo thủ lĩnh đang đứng trước đám thủ hạ mà mắng chửi liên hồi.
-Mợ kiếp một đám ăn hại, đã lâu như vậy rồi, mà một chút tung tích của bọn khốn lần trước cũng chưa tìm ra à? Má nó các ngươi ăn cái gì mà lớn thế, dcm ta xxo@:"***%%....
Sau khi Hổ Báo thủ lĩnh trút xong cơn giận thì một tên thủ hạ thân tín liền tiến lên nói.
-Thủ lĩnh à, ngài cũng không phải không biết, muốn tìm mấy người ở trong cái rừng rậm sương mù này khó như thế nào chứ, đám anh em cũng đã cố hết sức rồi!
-Thủ lĩnh ngài xem kìa, những người phái đi ra ngoài tìm kiếm, cho dù thay phiên nhau, cũng đã gần như kiệt sức rồi!
Quả nhiên Hổ Báo thủ lĩnh nhìn xuống, liền thấy tinh thần đám binh linh đều ể oải, ai nấy đều vô cùng mệt mỏi, mặt mũi hốc hác.
Một tên thân tín khác thấy thủ lĩnh đã có vẻ bớt giận liền tiến lên nói.
-Thủ lĩnh à ngài phải thông cảm chút ít cho anh em, vốn lần trước mượn nhờ pháp khí dò tìm chấn động ở chỗ Bao đại nhân mới có thể nắm bắt tiên cơ tập kích bọn chúng, còn lần này chúng ta chỉ nhờ vào nhân lực, mà truy tìm trong cái rừng rậm Sương Mù bao la này…..
-Hài! Không phải ta bi quan, nhưng chỉ sợ chưa tìm được bọn chúng, bên ta cũng đã mệt chết rồi, hơn nữa nếu cứ để binh lính liên tục tìm kiếm, chưa nói có tìm ra hay không, cho dù tìm ra rồi chỉ sợ thể lực cũng không đủ để tác chiến!
Hổ Báo thủ lĩnh nghe thế thì cũng có vẻ dịu lại nói:
-Ta cũng biết là khó khăn, các ngươi cũng vô cùng mệt mỏi rồi, chỉ là cho dù có khó đến mấy, có mệt đến mấy, thì cũng phải hoàn thành cho bằng được !
-Lần trước thất thủ đã làm cho Bao đại nhân vô cùng bất mãn với tiểu đội chúng ta, các ngươi cũng không phải không biết, Bao đại nhân xử lý những tiểu đội làm hỏng việc thế nào rồi đấy!
Nghe được những lời đó từ Hổ báo thủ lĩnh, đám thân vệ đều trong phút chốc mặt mày trắng bệch, không giám nói thêm một câu nào nữa.
Ngay cả Hổ Báo thủ lĩnh cũng vô cùng phiền muộn.
-Đáng lẽ lần này đội của chúng ta thất thủ, dựa theo tính tình của Bao đại nhân có lẽ đội của chúng ta tội chết có thể miễn nhưng chỉ sợ tội sống thì khó tha, chết chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng lại liên lụy đến người nhà, đến tông môn của chúng ta, đó mới là chuyện lớn!
Đám thủ hạ ở dưới càng nghe, mặt mũi càng ngày càng trở nên tái mét, khi gia nhập vào quân doanh Hán quốc hoặc tông môn, thân nhân và người nhà của hắn đều bị di dời đến một khu vực tập trung, được Hán quốc và tông môn bảo hộ, sinh hoạt càng không phải lo lắng.
Nhưng một khi bọn hắn dám can đảm phản bội, chống lệnh, hoặc làm cho cao tầng Hán quốc và tông môn không vừa lòng, chết thì cũng thôi đi, nhưng có thể sẽ còn làm liên lụy đến người nhà, mà tên Bao đại nhân trong miệng bọn hắn nổi tiếng là người tâm ngoan thủ lạt, ngoan độc có thừa, chuyện hạ thủ với người nhà của những kẻ làm hắn phật ý cũng không phải là chưa có, thế cho nên khi nghe đến trừng phạt, bọn hắm mới trở nên lo lắng như thế.
Đang khi tâm tình đám thủ hạ trở nên bất an, thì câu nói tiếp theo của Hổ Báo thủ lĩnh khiến cả đám dần bình tĩnh trở lại.
-Còn may lần này Bao đại nhân niệm tình chúng ta theo ngài bấy lâu, không có công lao thì cũng có khổ lao, cho nên mới cho chúng ta thêm một cơ hội, nếu còn không có kết quả vậy thì chỉ sợ……!!
Đám thuộc hạ của Hổ Báo vốn trước đó còn định oán thán, kêu ca một hai, nhưng khi nghe được thủ lĩnh nói như vậy cả đám làm gì còn dám nói gì nữa, đều im lặng như thóc.
Hổ Báo thủ lĩnh nhìn bọn thủ hạ dưới trướng, theo mình bấy lâu mặt mày hốc hác, tinh thần cũng đã vô cùng ể oải, trong lòng khẽ thở dài một hơi rồi nói.
-Được rồi! Ta biết các ngươi cũng đã tận hết sức rồi, thôi tất cả hãy trở về nghỉ ngơi một ngày đi sau đó lại tiếp tục tìm kiếm, nếu không có kết quả gì, ta đành phải muối mặt đi tìm những tên khốn kiếp của tiểu đội khác hỗ trợ vậy!
Tên thủ hạ thân tín của Hổ Báo thủ lĩnh nghe vậy trong lòng khẽ động, vốn định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng lại không nói nên lời, hơi lắc đầu mang theo vẻ mặt đau khổ rời đi.
Khi tất cả tu giả Hán quốc đều đã trở về trướng bồng tu luyện của mình, thì phía bên ngoài bọn Lâm Đĩnh cũng đã bắt đầu hành động.
Bốn người Lâm Đĩnh, Trương Bình Phàm, Mộng Lan, Vô Danh đã chia ra làm bốn hướng, âm thần áp sát, bao vây doanh trại kia, trong tay mỗi người hiện giờ đều cầm theo cái vòng đồng hình tròn, chỉ to bằng ngón tay út của trẻ sơ sinh, đường kính bằng khoảng một cái đầu người, trên mặt vòng đồng có khắc chi chít những họa tiết, ký tự đặc biệt, và đều xỏ xuyên qua năm tấm Hỏa phù màu đỏ, kết hợp hoàn hảo thảnh một khối.
Cái vòng đồng ngoài gắn kết những tấm Hỏa phù và khắc đầy những ký tự đặc biệt ra, thì bên trên mỗi cái vòng đều đã thấm đẫm máu tươi của bốn người bọn Lâm Đĩnh, trông vô cùng ta quái và yêu dị.
Những tấm hỏa phù nhiễm đầy tiên huyết trên vòng đồng, thi thoảng lại tóe ra từng tia lửa màu đỏ huyễn lệ, tựa như có thể bốc cháy bất kỳ lúc nào vậy.
Đến khi thủ vệ trên tường gỗ phát hiện ra sự tồn tại của bọn hắn, còn chưa kịp phát ra cảnh báo, thì bọn Lâm Đĩnh đã đồng loạt hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.