Con Đường Đại Đạo

Chương 16: Thử dược

x_chien

06/01/2014

Cứ nghĩ đến cái khuôn mặt trơ tráo, không biết xấu hổ đang ở bên ngoài là lửa giận trong lòng Nhược Thủy lại bùng lên, nàng vác bộ mặt hầm hầm đi vào phòng chứa dược liệu, miệng thì lẩm nhẩm.

-Tên khốn kiếp, xấu xa, xem ta độc chết ngươi, không ta phải hành hạ chết ngươi mới hả được nỗi hận trong lòng ta.

Nàng vừa nói vừa lấy từ trên giá xuống những loại dược liệu có đủ màu sắc kì quái, có loại toàn thân đỏ thẫm, có loại chỉ có một chiếc lá, thậm chó còn có cả mấy củ hình người, nói chung là đủ thứ kì quái được chất đầy trên giá.

Nếu mà có luyện dược sư kiến thức cao thâm nhìn thấy mấy loại linh dược mà Nhược Thủy lấy xuống dùng để chào mừng anh Đĩnh đang nhơn nhơn tự đắc ở bên ngoài chắc cũng phải cất tiếng than dài.

-Ài, độc nhất đúng là lòng dạ đàn bà a ông bà ta nói cấm có sai, đúng là tội nghiệp thằng nhỏ, thôi tự cầu phúc đi nhé, tốt nhất mua trước quan tài đi là vừa.

Nhược Thủy đang hăng máu lấy xuống đủ loại linh dược, chẳng qua nàng cảm thấy con hàng đang ngồi ngoài kia có chịu nổi một loại trên tay mình không thì còn chưa biết, thế nên đành lưu luyến dừng tay lại, bước ra đóng cửa phòng dược liệu kiếm Lâm Đĩnh nuốt hết cái đống trên tay nàng.

-Dám moi càn khôn thạch của bà à, phải bắt ngươi thử hết cái đống linh dược này mới xem như thu hồi một nửa lợi tức.

Lại nói đến Lâm Đĩnh từ lúc bước vô cái Dược Hương Đường này hoàn toàn đã bị những vật dụng ở đây hấp dẫn, ví dụ như cái pháp khí mô phỏng cơ thể người này, phải nói là rất thần kì, chỉ cần ngươi đặt tay lên nó vận hành tâm pháp, buông bỏ mọi chống cự sẽ thấy hiện lên một hình ảnh ba chiều cơ thể chính mình, từ xương cốt, nội tạng, huyết nhục thậm chí cả chân khí vận chuyển trong cơ thể cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đang hứng chí bừng bừng thử nghiệm pháp khí thì một thân ảnh bất chợt từ phía sau xuất hiện làm Lâm Đĩnh giật thót cả người.

-Ấy, hú hú, Nhược Thủy ta nói này lần sau xuất hiện có thể đừng dọa người như vậy không, trái tim non nớt của ta dễ bị tổn thương lắm, ngươi làm ơn trước khi đến “ới” lên một phát để nó được bình yên một chút nha.

Nhược Thủy tươi cười trả lời.

-Hì ta biết rồi đảm bảo không có lần sau.

Lời vừa nói ra trong đầu nàng lại niệm thầm một câu.

-Đợi ngươi nuốt xong cái đống linh dược này sợ là mồ yên mả đẹp mẹ n* rồi lấy đâu ra lần sau nữa.

Lúc này hắn mới chú ý đến cái đống to tướng trên tay Nhược Thủy.

-Đây là mấy cái linh dược mà ngươi muốn ta thử đó hả?

-Đúng rồi, chỉ cần ngươi thử hết chỗ dược liệu này coi như vụ mua bán của chúng ta hoàn thành, thế nào có phải quá dễ dàng không.

-Ừ đúng là việc nhỏ, nhanh nhanh cần làm gì thì nói ra, để ta còn đi mua công pháp tu luyện nữa.

Nhược Thủy nghe đến đây có vẻ hơi hiếu kì hỏi.

-Ngươi chỉ là phàm cảnh tầng bốn lại cần công pháp tu luyện gì nữa?

-Ta cần một bản công pháp tu luyện chân khí chứ gì nữa.

Nghe đến đây mắt Nhược Thủy trợn tròn.

-Không lẽ ngươi tu luyện đến bây giờ mà còn không có công pháp tu luyện chân khí?

-Nói nhảm, có thì ta còn cần phải đi mua sao.

Nhược Thủy có sức nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn Lâm Đĩnh như thể quá vật vậy, người bình thường cần phải tu luyện chân khí, sau đó dùng chân khí đó tẩy luyện thân thể, lâu ngày dần dần khiến cơ thể mạnh hơn, chân khí tu luyện ngưng tụ đến một mức độ nào đó có thể mượn dùng giúp đột phá hạn chế về thân thể, hay có thể nói là tiến hóa thên một bước mà chúng ta gọi là phàm cảnh.

Tu luyện chân khí đến mức tận cùng có thể giúp cơ thể thoát khỏi trói buộc, lột xác thành tu giả gọi là linh cảnh, lúc này toàn thân chân khí sẽ chuyển hóa thành một tia pháp lực mầm mống, đó chính là nền tảng của người tu hành, từ một mặt nào đó có thể nói pháp lực chính là chân khí được cường hóa lên vô số lần, đương nhiên uy lực của hai thứ này khác nhau như trời với đất vậy.

Nếu có cùng số lượng, một tia chân khí có thể đập tan một tảng đá thì một tia pháp lực có thể chấn vỡ cả ngọn núi, nếu chỉ là thế thì cũng không thể gọi là pháp lực được cùng lắm chỉ là một loại chân khí cao cấp mà thôi, điểm quan trọng là nằm ở chữ "Pháp", vì sao người tu hành lại thường bị người phàm nhầm lẫn là thần tiên? nguyên do cũng vì chữ "pháp" này mà ra, từ chân khí tiến hóa thành pháp lực không chỉ đơn giản là biến đổi giữa lượng và chất.

Khoảnh khắc phàm cảnh lột xác thành linh cảnh tu giả là chuyển đổi từ chân khí thành pháp lực dường như đã mở ra một quy tắc nào đó của vũ trụ, khiến cho tia pháp lực mầm mống đó mang theo một loại lực lượng thần kì, người tu hành có thể lợi dụng loại lực lượng ẩn chứa trong pháp lực làm ra những chuyện mà người phàm không cách nào hiểu nổi, như làm cho thân thể bay lên, điều khiển đồ vật di chuyển từ xa, bày trận, luyện đan...vv

Cho nên khi biết Lâm Đĩnh không hề có công pháp tu luyện chân khí mà lại có tu vi phàm cảnh tầng bốn Nhược Thủy mới trở nên như vậy, cũng may dường như đã chuẩn bị trước rồi nên hắn mới thong dong trả lời.

-Cũng không có gì chẳng qua vận khí xui xẻo ăn nhầm một cây linh dược mới có tu vi thế này mà thôi.

Nhìn vẻ mặt nhơn nhơn của hắn Nhược Thủy chỉ hận không thể nào lao lên vỗ nát bét nó ra cho đỡ ghét.

-Tức chết ta rồi, vận khí xui xẻo mới có tu vi tầng bốn, vậy chả lẽ may mắn thì lên thẳng linh cảnh tu giả sao? sao xui xẻo như thế lại không rơi vào đầu ta cơ chứ.

Phải biết là thiên địa tạo hóa rất thần kì, linh dược tăng tiến tu vi không phải không có, thậm chí có rất nhiều nhưng giá cả của nó thì... chẹp chẹp không phải đai phú đại quý thì đừng hòng sờ tới, mà loại có thể làm cho con lợn này từ gà hóa pro thì phải xếp vào loại thiên tài địa bảo rồi, "đúng là dùng nhân sâm nuôi lợn mà".

Trong lòng Nhược Thủy bây giờ như chảy máu, báu như vậy mà nàng lấy được, lại mời luyện dược sư cao tay luyện chế thành linh đan không khéo có thể giúp nàng trực tiếp đột phá trở thành linh cảnh tu giả, "thần vật như vậy lại chui vào bụng con heo này, thật đúng là thiên địa bất công"

Đau lòng thì có đau lòng nhưng dù sao cũng đã chui vào bụng của cái bị thịt này một đi không trở lại có đau lòng hơn nữa cũng vô ích, chả lẽ lại phải mang hắn đi ép dầu lôi ra linh dược sao?.

Nhìn tên lại cái mặt lúc trắng lúc xanh, ánh mắt nhìn mình như thể có thâm thù đại hận vậy làm sống lưng anh chàng có hơi lành lạnh.

-Ấy, đậu xanh rau má (đậu má), tên lại cái chết tiệt đừng nhìn ta như thế chứ, một gốc linh dược mà thôi, ta nhớ chưa từng hỏi thăm qua em gái ngươi mà?

Nghe hắn nói thế Nhược Thủy mới thu hồi lại ánh mắt, hít sâu một hơi cố nén xung động muốn lao lên ép dầu tên này ra làm thuốc, mặt mũi lạnh tanh đặt mấy gốc linh dược lên bàn rồi nói với Lâm Đĩnh.

-Tên họ Lâm kia ngươi chỉ cần lấy ra một chút từng loại dược liệu trên cái bàn này nếm thử sau đó cho ta biết cảm giác là được.

Hắn còn muốn nói gì nữa nhưng thấy thái độ đó của Nhược Thủy đành nuốt ngược những lời định nói vô lòng, đặt mông ngồi phịch xuống ghế, tiện tay cầm lấy một gốc dược liệu xanh xanh đỏ đỏ bắt mắt nhất, trông như một bông hoa đang nở rộ cho lên miệng nhai nhai,nhìn cảnh này làm Nhược Thủy trong lòng co giật liên hồi gào lên.

-Tên khốn kiếp này, dừng lại, ta bảo ngươi thử dược liệu chứ không bảo ngươi ăn sạch linh dược.

Nhược Thủy hoảng hồn giựt lấy nửa nhánh linh dược trên tay Lâm Đĩnh, sau đó vơ sạch đống linh dược trên bàn về phía mình như gà mẹ bảo vệ đàn con thân yêu, rồi phẫn nộ nhìn về phía Lâm Đĩnh.



-Cái này là ngươi bảo ta ăn nha, không phải vẫn còn một nửa sao, gốc hoa này vị dở tệ, làm ta tê cả lưỡi rồi.

Nhìn lại nửa gốc linh dược trên tay Nhược Thủy như muốn khóc đến nơi rồi, cái cây nhìn đẹp đẹp này có thể là "Tử vi hoa" giá trị đến năm viên càn khôn thạch đó, lại bị con trâu ngu ngốc này gặm mất một nửa giá trị phải giảm đến một nửa thậm chí là hai phần ba.

Nhưng mà ai bảo nàng giận quá tiện tay quẳng cả đống lên bàn để tên trước mặt chiếm được tiện nghi.

-Được rồi,ngươi ăn thì cũng ăn rồi mau cho ta biết cảm giác đi.

-Cảm giác à? ờ có chút đắng làm tê cả lưỡi của ta rồi, ăn vô bụng dưới có hơi nóng, à mà càng ngày càng nóng rồi nhưng rất dễ chịu à.

Vừa nghe đến đó Nhược Thủy không nhịn được lại đau lòng một trận vội vàng cất nửa nhánh"Tử Vi Hoa " đi, cẩn thận ngắt một ít từ cây linh dược khác có màu đỏ thẫm đưa cho hắn.

Lâm Đĩnh thản nhiên cầm lấy bỏ vô miệng nhai ngấu nghiến, chưa kịp nuốt xuống mặt anh chàng đã đỏ rực lên vội vàng phun hết ra ngoài nhảy lên choi choi, miệng thì ú ớ.

-Kh..ố..n kiế....p, đ..au chế..t ta rồ...i.

Nhìn Lâm Đĩnh sau khi ăn xong một ít lá cây màu đỏ có biểu hiện như thế Nhược Thủy len lén cười thầm.

-Ha ha, đáng đời tên khốn, hi vọng “Tử Vong thảo” này độc chết ngươi đi.

Nhưng mong muốn của nàng hình như bị lão trời già trực tiếp bỏ qua, Lâm Đĩnh chỉ nhảy lên nhảy xuống một hồi rồi dần bình thường trở lại, chỉ là hai tay vẫn quạt quạt vô miệng, môi có hơi sưng lên một chút mà thôi.

Nhược Thủy hận đến nghiến răng nghiến lợi hỏi.

-Cảm giác thế nào?

-Ăn vô lúc đầu hơi ngòn ngọt sau thì biến thành như nước cống, rồi lại biến thành đắng chát cay xè, miệng như bị kim châm, thằng nào nuốt thứ quỷ quái này vô đảm bảo lủng ruột.

-Ừm được rồi thử tiếp, thử cái này xem sao.

Sau một hồi thử dược có loại tốt, có loại có độc làm cho Lâm Đĩnh chết đi sống lại một hồi, nghiêm trọng nhất là một lần toàn thân trên dưới của hắn biến thành màu tím, cả người cứng đơ ngã lăn quay ra, làm Nhược Thủy cứ tưởng hắn chết chắc rồi chuẩn bị gọi người dọn xác, thì tên này lại run lập cập bò dậy một lúc sau lại bình thường trở lại làm nàng sợ hết hồn.

Cuối cùng cũng thử xong toàn bộ số linh dược nhưng Nhược Thủy chả vui vẻ được chút nào, nhìn con hàng trước mặt vẫn còn sống nhăn răng, thậm chí tinh thần còn tốt hơn cả lúc mới bước vào đang nhàn nhã thưởng thức trà còn tiện thể bình phẩm vài câu gì mà trà ngon gì gì đó, làm cho nàng vô cùng thất vọng, nhưng cũng giúp nàng hiểu ra được một điều dường như thân thể tên này có chút đặc biệt, bằng chứng là trong số đống linh dược được đưa ra không thiếu kịch độc nhưng tên này ăn một lượng lớn mà vẫn còn có thể ngồi đây phẩm trà, trong đó còn có một gốc "Hoàng Tuyền Thảo" ngay cả tu giả phàm cảnh tầng chín ăn phải cũng phải lập tức nhập cảnh “Hoàng Tuyền” thế mà hắn chỉ xỉu một lúc rồi bình thường trở lại, đến bây giờ thì cho dù người đần độn nhất cũng biết thân thể tên này có trữ hàng.

-Hề hề thế nào, chắc là cũng xong rồi chứ nhỉ, nếu không còn linh dược nào cần thử nữa thì ta đi đây.

-Đứng lại, ai bảo là không còn, đó chỉ là một ít dược liệu bình thường thôi, đợi một chút để ta đi lấy.

Nhược Thủy bây giờ vô cùng hiếu kì rốt cuộc thể chất của Lâm Đĩnh có thể chịu được độc tố bá đạo đến đâu, nàng quay lại phòng chứa dược liệu với tay lấy những nhánh linh dược được bảo quản trong hộp ngọc niêm phong kĩ càng, rõ ràng là phẩm chất của chúng vượt xa đám linh dược lúc trước.

Lần này nàng chỉ cầm ra ba cái hộp ngọc đang tỏa ra hàn khí nhè nhẹ,trên nắp mỗi hộp đều có dán một lá bùa chú phong ấn để tránh linh dược thất thoát công dụng, nhìn thấy vậy cho dù Lâm Đĩnh có ngu ngốc cách mấy thì cũng biết ở bên trong đó chỉ sợ là mấy thứ quý báu vô cùng, có lột sạch từ trên xuống dưới thân mình cũng chả bằng một góc của cái hộp đó.

Nhược Thủy khi đặt ba cái hộp lên bàn, khuôn mặt cũng trở nên ngưng trọng vô cùng, còn Lâm Đĩnh ngồi bên thì nước dãi cũng sắp ứa ra tận nơi rồi, số là nếm thử mấy gốc cây trước tuy có mấy gốc làm cho anh chàng mém chết nhưng lại có mấy gốc làm công lực trong cơ thể điên cuồng tăng trưởng mà đó cũng chỉ là một chút mà thôi, nếu như gặm hết cái đống linh dược Nhược Thủy đưa ra lúc trước không khéo hắn có thể lập tức tiến giai ấy chứ, càng không phải nói đến loại hàng cao cấp đặt trong ba cái hộp hàn ngọc này, có lẽ chỉ cần gặm đại một cây trong đó là đã đủ để cho Lâm Đĩnh bước vào tầng năm phàm cảnh rồi thế thì bảo sao hắn không thèm thuồng cho được.

Nhìn ba cái hộp ngọc mà trong lòng Nhược Thủy tràn đầy phức tạp, đắn đo một lúc nàng mới mở miệng nói.

-Này tên chết bầm, nghe kĩ ta nói đây, linh dược trong ba cái hộp ngọc này là loại dược liệu cực kì quý báu, nếu là đồ thật chỉ sợ là có công hiệu vô cùng khủng bố, nếu như có thể ăn được một chút cho dù rất nhỏ cũng có được chỗ tốt thật lớn với ngươi, “Dược Hương Đường” chúng ta từ khi mua được nó từ tay một tên tán tu đến bây giờ cũng không dám lấy ra sử dụng bởi vì ba nhánh dược liệu trong đó rất giống với một loại cỏ chứa kịch độc là “Phệ Linh Thảo”, tên như ý nghĩa chỉ cần kẻ nào ăn phải loại cỏ này thì cả đời đừng mong luyện ra được pháp lực bởi vì chỉ cần trong cơ thể có tồn tại một tia pháp lực thì đều bị độc tính của nó đồng hóa chuyển thể, không có cách nào có thể nghịch chuyển được.

-Cho nên ngươi có thể lựa chọn nếm thử hay là không, nếu như linh dược trong ba cái hộp này được chứng thật thì ta có thể làm chủ cho ngươi một chiếc lá trong đó, ngoài ra còn trả thêm cho ngươi hai viên càn khôn thạch, còn nếu ngươi không muốn thì có thể bỏ đi, coi như chúng ta đã hoàn thành xong vụ giao dịch này rồi.

Lâm Đĩnh còn đang mơ mộng thèm rỏ rãi với thứ linh dược chứa đựng trong ba cái hộp ngọc nhưng nghe được đến đó mặt mày không kìm được cũng phải biến sắc, không có pháp lực nghĩa là không thể trở thành tu tiên giả, không thể trở thành tu tiên giả nghĩa là không thể có đại thần thông, mà không có đại thần thông thì không thể trở về quê nhà, không thể phụng dưỡng bậc sinh thành, cuối cùng kết quả duy nhất là chết nơi đất khách quê người, vì mẹ già, vì thân nhân hắn có thể liều mạng, có thể điên cuồng, có thể làm đủ thứ chuyện mà nhân thần công phẫn, cũng chả ngại giẫm đạp lên vô số thi thể, nhưng tiền đề là hắn phải còn sống mới được, phải trở thành bậc đại năng không gì không làm được, nếu chỉ vì một ít ích lợi trước mặt mà tự chặt đứt tiên lộ của chính mình vậy thì quá oan ức rồi, không thể trở thành đại năng pháp lực ngập trời thì còn thì nói gì đến phụng dưỡng mẹ già, nói gì đến trở về quê nhà, nói gì đến ước nguyện trong lòng, còn sống là còn có hi vọng, nhưng hắn không cần sống để trở thành người bình thường a, nếu chỉ là như thế việc gì hắn cần phải lặn lội đường xa, bất chấp nguy hiểm về tính mạng để vượt qua không gian đi đến thế giới tu tiên này, đang định từ chối thì một tiếng nói bỗng vang lên trong đầu, không! phải nói rõ hơn là tiếng của quyển sách chết tiệt lười biếng vang lên.

-Ta nói này đồ đầu heo, cơ hội ngay trước mắt mà không biết nắm lấy thì ngươi có tu mười kiếp cũng đừng hòng trở thành bậc đại thần thông, chỉ là vài ba cái cây nát mà thôi cứ gặm hết cho ông.

Nghe nó nói thế Lâm Đĩnh chửi ầm lên trong đầu.

-ĐCM ngươi nói thì dễ ăn lắm, có ngon thì nhảy ra đây gặm đi, ăn nhầm là tàn đời trai đó, nói m* gì đến tiên lộ nữa.

Nghe hắn nói thế sách linh gào lên.

-Mẹ kíp đồ não bò, ngươi mang bảo vật trong người mà không biết xài à, ngu đến mấy thì cũng phải nhận ra cơ thể mình khác tu giả ở chỗ nào chứ.

Giờ đến phiên Lâm Đĩnh giật nảy mình.

-Đúng a, hình như cơ thể ta có chỗ là lạ, nhưng con bà nó lạ ở đâu ta? À ta biết rồi.

Sách linh.

-Móa chả lẽ thằng này hôm nay khôn đột xuất?

Lâm Đĩnh.

-Hề hề, thì ra ngươi nói thằng nhỏ của ông đây, dạo này đúng thật là nó phổng phao hẳn ra, ngại quá lâu ngày nhịn nhục ngày hôm nay mới được nếm chút mỡ nên bây giờ nó quen mồm, cứ dựng đứng lên thế này đây.

Sách linh nghe thế trán nổi cục gân xanh to đùng, tức giận gào lên.

-Má đồ não bò chết tiệt, ngươi to thì liên quan m* gì đến chuyện này, ta nói là thể chất của ngươi hiện giờ kìa, chả lẽ ngươi không nhận thấy nuốt một đống độc dược từ đầu đến giờ mà chưa ngỏm thì không cảm thấy một chút khác lạ nào sao.

Lúc này anh chàng mới tỉnh táo nghĩ lại.

-Đúng a, tuy là có mấy lần xém chết nhưng hình như ông đây tự sinh kháng thể với độc tố thì phải, nếu không có mười cái mạng e rằng cũng chả đủ à.

Nghĩ đến đây Lâm Đĩnh toàn thân đổ một trận mồ hôi lạnh vì sợ, lần sau có đánh chết hắn cũng chả dám nhai bậy nhai bạ nữa.

-Hề hề nghĩ ra rồi hả, đúng rồi đấy, tuy ngươi tu luyện “Chư Thiên Tạo Hóa Công” chỉ là công pháp phụ trợ nhưng ông đây là ai, là bản công pháp độc nhất vô nhị, thiên hạ chỉ có một, chuyện khác không dám nói chứ ba cái độc tố tầm thường còn chả bõ lót dạ cho ta nữa là, cho nên ta mới nói thăng lỏi ngươi không việc gì phải sợ, chơi đến cùng đi.



Nghe nó nói thế hai mắt Lâm Đĩnh tỏa sáng, lại nghĩ đến hứa hẹn của Nhược Thủy trong lòng anh chàng lại bừng lên ngọn lửa dục vọng.

-Một chiếc lá cộng với hai viên Càn Khôn thạch đó, ha ha.

Nhược Thủy ngồi ở một bên thấy vẻ mặt hắn trầm tư thì trong lòng trầm xuống thở dài một hơi nói.

-Thôi được rồi ta cũng không ép ngươi, ta biết yêu cầu của ta có hơi quá phận, ngươi đã không muốn thì bỏ đi, coi như chúng ta xong việc rồi, thôi ta không tiễn nhé.

Nàng chuẩn bị thu lại ba cái hộp ngọc cất đi thì Lâm Đĩnh đột nhiên trả lời.

-Ai bảo là ta không muốn, ta đang muốn nếm thử ba cái cây nghi là “Phệ Linh Thảo” này xem thử thế nào đây, mà này hai khối càn khôn thạch ít quá, ba viên còn tạm được.

Nghe hắn nói thế nàng cứ tưởng là mình nghe nhầm, không ngờ còn có người dám đánh cuộc với tiên lộ của chính mình, phải biết rằng nàng đã mời rất nhiêu người với cái giá trên trời nhưng vừa nghe đến hai chữ “Phệ Linh” là họ đã chạy mất dép ai ngờ hôm nay chỉ phải bỏ ra vài viên càn khôn thạch thì đã có người dám liều mạng thử cái thứ chưa rõ nguồn gốc này.

-Sao nào, không đồng ý à, chê ta lấy giá đắt quá à, có gì còn có thể thương lượng lại mà, ngươi cho giá đi.

Nhược Thủy nghe thế lại càng ngẩn cả người.

-Ha ha không đắt không đắt, được rồi chúng ta thử ngay đi nhỉ.

Dường như sợ hắn đổi ý Nhược Thủy vội vàng bóc lá bùa chú dán trên nắp hộp rồi mở ra, bên trong là một gốc cây màu xanh ngọc, hình dáng như một gốc cây non, lá xanh mơn mởn, nhìn qua thì chả khác gì với những thực vật bình thường khác, vậy mà cái cây nho nhỏ này lại có khả năng là “Phệ Linh Thảo” khủng bố khiến cho người tu tiên ăn vào là sống không bằng chết.

Nhược Thủy trịnh trọng ngắt một chút trên gốc cây đưa cho Lâm Đĩnh, hắn cũng không từ chối thong dong nhận lấy cho vào miệng nhai nhai vài cái rồi nuốt xuống.

Một lúc sau một luồng khí ấm bắt đầu từ trong bụng dâng lên, càng ngày càng mạnh làm cho Lâm Đĩnh từ đầu đến chân thoải mái khó nói nên lời, nhưng giật mình nhất là không ngờ bổn nguyên lực ẩn chứa trong cơ thể hắn không ngờ lại tăng lên một chút, đừng cho là ít một chút này đã bằng cả đám linh dược lúc trước Lâm Đĩnh nuốt vào mà đây chỉ là một phần bé tí tẹo của gốc linh dược đó như vậy có thể thấy dược hiệu của nó khủng bố cỡ nào.

Nhược Thủy thấy hắn nhắm mắt như cảm thụ gì đó, làm nàng cau mày một chút, đừng hiểu lầm là nàng lo lắng cho tên này, mà là đang tiếc hận cho phần linh dược bị hắn nuốt vào bởi vì chỉ nhìn vẻ mặt dâm đãng của cu cậu là biết ngay thằng cha này chiếm được chỗ tốt rồi.

-Hừ này tỉnh dậy đi, sao rồi hiệu quả của nó thế nào, không cần phải nói chắc chắn không phải độc rồi, mà đã không phải độc thì nhất định là thần dược.

Nghe nàng ta nói thế Lâm Đĩnh bày ra vẻ mặt tiếc nuối.

-Ài ta cũng không rõ ràng lắm mảnh ngươi đưa quá nhỏ hay là cho một miếng to hơn mới có thể nói rõ được.

Nhược Thủy vội vàng hét lên.

-Nằm mơ đi, ngươi tưởng ta là đồ ngốc hả, ăn phải “Phệ Linh Hoa” cho dù ngươi có thể chất bách độc bất xâm cũng phải lăn quay ra, đâu thể da dẻ hồng hào tinh thần phấn chấn như vậy được, muốn chiếm tiện nghi của ta à , không có cửa đâu em.

Nghe thế mặt anh chàng có hơi hồng lên, nhưng chỉ cười gượng hai tiếng rồi bình tĩnh làm ngụm trà cho mát họng như chưa có chuyện gì xảy ra.

-Tiếp tục đi cha nội.

Nói rồi nàng lại mở hộp thứ hai ngắt ra một chút đưa cho hắn.

Khi Nhược Thủy đưa mảnh linh dược đến trên bàn tay hắn, tự dưng trong lòng Lâm Đĩnh nhảy lên một cái như cảnh báo cái gì đó, nhưng chỉ là thế mà thôi chỉ là thoáng qua nên hắn cũng không để ý nhiều lắm cầm lấy mảnh linh dược nhai nuốt nhanh chóng, lần này thì cu cậu chả cảm thấy gì, không có luồng khí nóng như lần trước, thậm chí đan điền còn có chút đau đớn như bị côn trùng cắn xé, nhưng chỉ đến thế mà thôi đã bị bổn nguyên lực ẩn trong cơ thể điên cuồng trào ra như trấn áp đồng hóa cái gì đó, không ngờ khi cơ thể hắn bình thường trở lại Lâm Đĩnh lại cảm thấy bổn nguyên lực trong cơ thể lại giảm đi một thành làm mặt mày hắn tái xanh.

Nhược Thủy thấy thế cũng thầm hô không ổn vội vàng hỏi.

-Thế nào? ngươi bây giờ có cảm giác gì mau nói ra.

-Hừ còn thế nào nữa cái phần linh dược ngươi đưa cho ta cũng không biết có phải là “Phệ Linh Thảo” hay không nhưng nuốt vào thì như vạn trùng cắn xé, đau đớn kinh khủng, nếu không phải thể chất của ta có chút đặc biệt thì đúng là lần này bị ngươi hại chết rồi, không được ngươi phải bồi thường thêm càn khôn thạch cho ta.

Lần này đến phiên Nhược Thủy trợn tròn mắt, tên này cũng quá vô sỉ đi, lời như thế mà cũng nói ra được, đã nói rõ là do hắn tự nguyện, giá cả cũng đã thỏa thuận xong bây giờ lại lật mặt đòi tăng giá, trong lòng nàng lúc này lửa giận ngập trời, mặt mũi lạnh lùng đôi mắt bốc hỏa nhìn Lâm Đĩnh như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hắn làm anh chàng có hơi chột dạ.

-Ấy đừng nóng, đừng nóng, có gì từ từ thương lượng.

Thấy tình hình có vẻ không ổn cu cậu vội chuyển đề tài.

-À mà hình như còn một gốc linh dược chưa được thử thì phải, ài mau mau mở ra đi, ta sẽ giúp ngươi thử dược nha, bản thân ta luôn lấy việc giúp người là niềm vui, thi ân bất cần báo chính là khẩu hiệu của “Tình Thánh” ông đây, thế nên ngươi cũng không cần phải ngại ngùng như thế, ta biết, cũng không cần phải cảm động thế chứ.

Nghe hắn nói mà Nhược Thủy hận đến nghiến răng nghiến lợi, vội vàng mở cái hộp ngọc cuối cùng ra ngắt lấy một miếng nhỏ rồi không để cho hắn nói gì nữa, vươn tay ra nhét thẳng vào cái miệng đáng ghét đó.

Khi bàn tay đụng vào đôi môi của Lâm Đĩnh hắn còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, làn da mềm mại bóng bẩy, cánh tay như ngó sen, nói thật là hắn chưa từng nhìn thấy một bàn tay nào đẹp như vậy, làm cho bản thân cũng phải thất thần một lúc.

Nhược Thủy thấy hắn như vậy mới thấy được hành động của mình có chút thân mật, vội vang rụt tay lại nhưng khuôn mặt nàng lúc này đã đỏ ửng cả lên, làm Lâm Đĩnh ngồi kế bên không nhịn được phải rùng mình một cái.

-Mẹ kíp ghê tởm chết ta rồi, không ngờ ta lại có cảm giác với cái tên lại cái này, không lẽ cái đó cũng có thể lây được, bà nội nó nuốt xong cái cây này phải chạy cho xa mới được, từ nay gặp mấy thằng gay phải tránh cho xa, ông đây còn chưa muốn thay đổi khẩu vị đâu.

Lần này cái cảm giác ấm áp lại xuất hiện từ bụng dưới của hắn như gốc cây đầu tiên nhưng cả người Lâm Đĩnh gai ốc cứ nổi lên từng chập, run cầm cập chả thấy thoải mái chút nào, bây giờ hắn chỉ mong chạy khỏi cái nơi này càng xa càng tốt, chẳng qua thù lao còn chưa đến tay nên phải cố ngồi lại chứ không anh chàng đã sớm nói “bái bái mà không là vĩnh biệt mới đúng, hẹn mãi mãi không bao giờ gặp lại”.

Nói ra cảm giác của mình khi ăn miếng linh dược cuối cùng này hắn bèn mở miệng nói.

-Hề hề Nhược Thủy à, có phải ngươi nên đưa thù lao rồi không, ta có chút việc cần phải đi gấp.

Nhìn tên này tươi cười mà như mếu đến nơi rồi, nàng nổi giận đùng đùng ném thẳng cái túi chứa càn khôn vào lòng hắn rồi gắt lên

-Tiền của ngươi đây, hừ không lẽ người ta xấu đến nỗi ngươi ngồi lại một chút mà cũng khó chịu như vậy à?

Vừa thấy tiền và chiếc lá linh dược đã đến tay anh chàng vội vàng mở ra xem sau đó mới cất vào ngực rồi quay lại chửi ầm lên.

-Tên lại cái chết tiệt ông nhịn mày đủ rồi nhá, con m* nó ngươi tự nhìn lại mình đi, õng à õng ẹo muốn hù chết ta à, mẹ ki* tâm lý biến thái cũng đừng nhằm vào ta mà phóng điện chứ, ta đây là đàn ông chính hiệu đó, bà nội nó đúng là ra đường phải xem lại lại lịch hoàng đạo mới được, tạm biệt mà không phì phì vĩnh biệt mới đúng.

Nói xong câu đó anh chàng bèn co giò lên cổ mà chạy bỏ lại Nhược Thủy với ánh mắt như muốn giết người hiếp dâm ở đằng sau, sau khi vận đủ mười hai thành công lực chạy khuất bóng cu cậu mới len lén quay lại khi thấy không có ai đuổi theo mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Con Đường Đại Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook