Quyển 2 - Chương 79: Dừng lại
Phi Linh
08/05/2014
Sao đi lâu như vậy? Có phải gặp kẻ xấu không!" Mật Tư Thản lo lắng nhìn Phỉ Lệ, bên kia Thác Mã Tư nghe đến câu này, rất không có phong độ trợn trắng mắt. Mặc dù có chuyện luyến đồng cũng không phải hiếm hoi gì, nhưng không nhất định cứ phải tìm tới tiểu tử này a! Phỉ Lệ tính ra cũng chỉ thanh tú một chút, nếu vứt ngoài đường chắc cũng không ai thèm chú ý!
Thật không thể hiểu nổi tại sao Mật Tư Thản lại nghĩ như vậy, tại sao cứ lo lắng tiểu tử này sẽ xảy ra chuyện? Cho đến giờ bọn họ đi đâu Mật Tư Thản cũng chưa từng quan tâm hỏi han một câu! Chỉ cần nàng không hung hăng đá mình một cước, hắn đã rất hạnh phúc rồi.
Đích Lô Khắc cũng hết sức bất mãn, kể từ khi tiểu tử này xuất hiện, Mật Tư Thản đều đặt chú ý lên người của hắn, mặc dù tên nhóc này có là nữ nhân đi nữa, nhưng hắn vẫn không yên tâm nổi. Nếu Mật Tư Thản thay lòng, hắn nên làm cái gì bây giờ? ( Bây giờ Mật Tư Thản còn chưa phải người của ngươi, ngươi giữ cái gì. )
"Không sao! Sau này ta sẽ không ở cùng với các ngươi nữa, ta tìm thấy người quen ở đây rồi, cho nên sau này cũng không làm phiền các ngươi nữa. Cám ơn các ngươi chiếu cố ta suốt quãng đường đi." Phỉ Lệ thản nhiên đi tới gần Mật Tư Thản, hoàn toàn mặc kệ con ngươi như sắp rớt ra ngoài của Lô Khắc.
Thật ra thì Phỉ Lệ rất thích nhóm người của Mật Tư Thản, dù sao bọn họ thật lòng giúp đỡ mình, nàng cảm giác được, bất kể là Đích Lô khắc hung ác, Mật Tư Thản lạnh như băng, Mễ Lệ Ti tỉ mỉ, hay hai người Thiết Lực và Thác Mã Tư hay gây chuyện đều luôn tốt với nàng.
"Ngươi xác định?" Mật Tư Thản không tin, Hỗn Loạn Chi Thành cũng không phải nơi tốt lành gì, nếu như Phỉ Lệ thật sự có người quen ở đây, tại sao dọc đường đi không có bất cứ người hầu nào, còn lại nói là lo lắng liên lụy tới bọn họ.
"Ừ! Sau này nếu có chuyện gì, có thể tới Đọa lạc tửu ba tìm Bích Cơ, nàng sẽ chỉ cho các ngươi làm sao để gặp ta." Phỉ Lệ hướng về phía Bích Cơ đang lười biếng ngồi ở quán rượu trước mặt, ý bảo nàng tới đây.
Phỉ Lệ biết Mật Tư Thản sẽ không đồng ý mình một mình ở lại Hỗn Loạn Chi Thành, nhưng nàng không thể không lưu lại mà không có lý do. Thực lực, thực lực của nàng còn quá yếu, cho nên nhất định phải nâng cao thực lực trong một thời gian ngắn nhất, nếu không vài năm sau kế hoạch đi Long Vực sẽ bị chậm trễ, những người đó chắc chắn sẽ không hoãn lại để chờ nàng. Cho nên nàng nhất định cố gắng, Tử Linh Chi khí cũng không phải là lý do để trốn tránh mãi.
"Bích Cơ đại nhân." Lô Khắc không hiểu nhìn Bích Cơ đang đi tới, lại nhìn Phỉ Lệ ngồi bên cạnh, chẳng lẽ người Phỉ Lệ quen là Bích Cơ, có thể tin được không? Ở Hỗn Loạn Chi Thành Đọa lạc tửu ba có thể nói là một thế lực độc lập, chưa bao tranh đoạt địa bàn cùng người khác, nhưng lại có để cho những thế lực khác kiêng kỵ, bối cảnh, cho dù không biết người sau lưng là ai.
"Người ta quen chính là nàng, cho nên ngươi có thể yên tâm ta ở lại Hỗn Loạn Chi Thành!" Phỉ Lệ làm nũng lôi kéo tay của Mật Tư Thản, nàng đây là đang cảnh cáo Bích Cơ, để cho nàng biết Mật Tư Thản là người của nàng, cho nên Phỉ Lệ không muốn Bích Cơ làm chuyện gì tổn hại Mật Tư Thản. Dù sao ở đây cũng là địa phương ăn thịt người, bất cứ chuyện gì cũng cần phải đề phòng.
Chuyện của Mạch Khắc còn chưa xong, nàng biết chỉ cần Mật Tư Thản rời đi khỏi Đọa lạc tửu ba thì Mạc Khắc sẽ quấn lấy, hiện tại mình không thể ra mặt xử lý hắn được, nên cũng có thể chỉ còn cách nhờ Bích Cơ.
“Ngươi cùng Bích Cơ đại nhân là người quen sao? Tại sao lúc trước ngươi không nói." Mật Tư Thản nhìn dung nhan yêu mị của Bích Cơ, lại quay sang nhìn gò mà thanh tú của Phỉ Lệ, có lẽ cho tới bây giờ mình cũng không thấy nàng là một cô gái nhỏ nhắn nữa, a! Bây giờ là một tiểu thiếu niên rồi.
"Mật Tư Thản, tên ta bây giờ là Phí La, nếu ngươi không tin, ngươi có thể hỏi Bích Cơ. Bích Cơ ngươi giải thích cho Mật Tư Thản đi." Phỉ Lệ nghiêng đầu nhìn Bích Cơ một cái, ý bảo nàng giúp, giúp nàng che giấu, nàng không muốn Mật Tư Thản lo lắng.
"Các ngươi yên tâm đi! Có ta ở đây Phí La không có việc gì." Bích Cơ lười biếng đem nửa người dán lên Phỉ Lệ, thỉnh thoảng phả một luồng khí yêu mị lên cổ nàng, cả người giống như bạch tuộc quấn lấy người Phỉ Lệ.
"Ặc! Vậy à?" Mật Tư Thản khó khăn nhếch miệng, đây mới là bộ dáng chân chính của Ngọc Diện La Sát? Nàng ta cứ như một sắc nữ chính hiệu vậy! Cho nên trước mặt mọi người mới hành động như vậy đối với Phỉ Lệ.
Nhất thời trong đại sảnh vang lên tiếng nuốt nước bọt, tất cả phái nam cũng ghen tỵ với Phỉ Lệ, ngay cả Thiết Lực luôn luôn khô khan cũng nhìn không chớp mắt Phỉ Lệ và Bích Cơ, bởi vì cử chỉ của Bích Cơ thật sự quá gây chú ý.
"Phong Lạc ngươi mau xách nàng ta ra khỏi người ta, nếu không ta liền giết nàng!" Phỉ Lệ u ám lãnh khốc nhìn Bích Cơ giống như bạch tuộc quấn chặt mình không tha, nữ nhân đáng chết này lại dám chiếm tiện nghi của mình, chán sống rồi phải không.
"Tê tê!" Một trận gió nhẹ lướt qua, thân thể Phong Lạc xuất hiện bên phải Phỉ Lệ, Bích Cơ mới vừa rồi còn dính chặt Phỉ Lệ, lúc này lại giống như không có xương bám lên người Phong Lạc. Phong Lạc vẫn khuôn mặt lạnh như băng như cũ, nhưng thân thể cứng ngắc, chứng tỏ hắn đang hết sức xấu hổ, nếu Bích Cơ còn tiếp tục đùa giỡn, hắn sẽ trở mặt với Bích Cơ.
"Phí La ngươi một chút đều không đáng yêu, lần trước gặp rõ ràng còn là rất đáng yêu ." Bích Cơ bất mãn nhìn Phỉ Lệ, nàng thật sự là rất đáng yêu, nếu không dịch dung, khẳng định rất đẹp! Bích Cơ trong lòng mắng thầm. Mặc dù chưa nhìn được bộ dáng thật của Phỉ Lệ, nhưng lần trước ở trấn Y Đạt, cảnh dụ hoặc đó còn khắc sâu trong đầu Bích Cơ.
"Xem ra ta cần hàn huyên với Phong Lạc ngươi một chút nhỉ. Ngươi nói xem sao?" Phỉ Lệ liếc liếc Phong Lạc, nếu mình đoán không sai, hắn chắc cũng là người của gia tộc Y Qua Nhĩ, hơn nữa địa vị cũng không thấp, trẻ như vậy mà có thể đạt tới thánh cấp, tuyệt đối không thể là một kẻ bình thường, chỉ có thành viên trực hệ trong gia tộc mới có thể đạt được trình độ như vậy.
"A! Xem như ngươi lợi hại." Bích Cơ khinh bỉ trợn mắt một cái, dùng Phong Lạc uy hiếp nàng, nàng vất vả lắm mới để cho trưởng lão đồng ý Phong Lạc ở cạnh nàng, nếu như bị nha đầu này quấy rối một trận, sự nhỏ mọn của nàng còn không bị cả gia tộc Y Qua Nhĩ biết hết hay sao.
"Coi như là vậy đi." Phỉ Lệ mỉm cười tiếp nhận lời khen của Bích Cơ, mà bên kia đám người Mật Tư Thản kinh ngạc trợn mắt nhìn Bích Cơ, mắt phát ra những tia sáng lấp lánh. Bởi vì nghe đồn Ngọc Diện La Sát chưa bao giờ chịu thiệt, hôm nay lại bị Phỉ Lệ khi dễ, mà không có nổi giận, xem ra họ là người quen không thể nhầm được .
Mật Tư Thản mặc dù vẫn không yên tâm, loại tình thương này ngay cả nàng cũng không thể hiểu nổi, nhưng nếu không phải Phỉ Lệ có lý do, nàng vẫn muốn ở chung với Phỉ Lệ, làm một trưởng bối chiếu cố nàng.
Thật không thể hiểu nổi tại sao Mật Tư Thản lại nghĩ như vậy, tại sao cứ lo lắng tiểu tử này sẽ xảy ra chuyện? Cho đến giờ bọn họ đi đâu Mật Tư Thản cũng chưa từng quan tâm hỏi han một câu! Chỉ cần nàng không hung hăng đá mình một cước, hắn đã rất hạnh phúc rồi.
Đích Lô Khắc cũng hết sức bất mãn, kể từ khi tiểu tử này xuất hiện, Mật Tư Thản đều đặt chú ý lên người của hắn, mặc dù tên nhóc này có là nữ nhân đi nữa, nhưng hắn vẫn không yên tâm nổi. Nếu Mật Tư Thản thay lòng, hắn nên làm cái gì bây giờ? ( Bây giờ Mật Tư Thản còn chưa phải người của ngươi, ngươi giữ cái gì. )
"Không sao! Sau này ta sẽ không ở cùng với các ngươi nữa, ta tìm thấy người quen ở đây rồi, cho nên sau này cũng không làm phiền các ngươi nữa. Cám ơn các ngươi chiếu cố ta suốt quãng đường đi." Phỉ Lệ thản nhiên đi tới gần Mật Tư Thản, hoàn toàn mặc kệ con ngươi như sắp rớt ra ngoài của Lô Khắc.
Thật ra thì Phỉ Lệ rất thích nhóm người của Mật Tư Thản, dù sao bọn họ thật lòng giúp đỡ mình, nàng cảm giác được, bất kể là Đích Lô khắc hung ác, Mật Tư Thản lạnh như băng, Mễ Lệ Ti tỉ mỉ, hay hai người Thiết Lực và Thác Mã Tư hay gây chuyện đều luôn tốt với nàng.
"Ngươi xác định?" Mật Tư Thản không tin, Hỗn Loạn Chi Thành cũng không phải nơi tốt lành gì, nếu như Phỉ Lệ thật sự có người quen ở đây, tại sao dọc đường đi không có bất cứ người hầu nào, còn lại nói là lo lắng liên lụy tới bọn họ.
"Ừ! Sau này nếu có chuyện gì, có thể tới Đọa lạc tửu ba tìm Bích Cơ, nàng sẽ chỉ cho các ngươi làm sao để gặp ta." Phỉ Lệ hướng về phía Bích Cơ đang lười biếng ngồi ở quán rượu trước mặt, ý bảo nàng tới đây.
Phỉ Lệ biết Mật Tư Thản sẽ không đồng ý mình một mình ở lại Hỗn Loạn Chi Thành, nhưng nàng không thể không lưu lại mà không có lý do. Thực lực, thực lực của nàng còn quá yếu, cho nên nhất định phải nâng cao thực lực trong một thời gian ngắn nhất, nếu không vài năm sau kế hoạch đi Long Vực sẽ bị chậm trễ, những người đó chắc chắn sẽ không hoãn lại để chờ nàng. Cho nên nàng nhất định cố gắng, Tử Linh Chi khí cũng không phải là lý do để trốn tránh mãi.
"Bích Cơ đại nhân." Lô Khắc không hiểu nhìn Bích Cơ đang đi tới, lại nhìn Phỉ Lệ ngồi bên cạnh, chẳng lẽ người Phỉ Lệ quen là Bích Cơ, có thể tin được không? Ở Hỗn Loạn Chi Thành Đọa lạc tửu ba có thể nói là một thế lực độc lập, chưa bao tranh đoạt địa bàn cùng người khác, nhưng lại có để cho những thế lực khác kiêng kỵ, bối cảnh, cho dù không biết người sau lưng là ai.
"Người ta quen chính là nàng, cho nên ngươi có thể yên tâm ta ở lại Hỗn Loạn Chi Thành!" Phỉ Lệ làm nũng lôi kéo tay của Mật Tư Thản, nàng đây là đang cảnh cáo Bích Cơ, để cho nàng biết Mật Tư Thản là người của nàng, cho nên Phỉ Lệ không muốn Bích Cơ làm chuyện gì tổn hại Mật Tư Thản. Dù sao ở đây cũng là địa phương ăn thịt người, bất cứ chuyện gì cũng cần phải đề phòng.
Chuyện của Mạch Khắc còn chưa xong, nàng biết chỉ cần Mật Tư Thản rời đi khỏi Đọa lạc tửu ba thì Mạc Khắc sẽ quấn lấy, hiện tại mình không thể ra mặt xử lý hắn được, nên cũng có thể chỉ còn cách nhờ Bích Cơ.
“Ngươi cùng Bích Cơ đại nhân là người quen sao? Tại sao lúc trước ngươi không nói." Mật Tư Thản nhìn dung nhan yêu mị của Bích Cơ, lại quay sang nhìn gò mà thanh tú của Phỉ Lệ, có lẽ cho tới bây giờ mình cũng không thấy nàng là một cô gái nhỏ nhắn nữa, a! Bây giờ là một tiểu thiếu niên rồi.
"Mật Tư Thản, tên ta bây giờ là Phí La, nếu ngươi không tin, ngươi có thể hỏi Bích Cơ. Bích Cơ ngươi giải thích cho Mật Tư Thản đi." Phỉ Lệ nghiêng đầu nhìn Bích Cơ một cái, ý bảo nàng giúp, giúp nàng che giấu, nàng không muốn Mật Tư Thản lo lắng.
"Các ngươi yên tâm đi! Có ta ở đây Phí La không có việc gì." Bích Cơ lười biếng đem nửa người dán lên Phỉ Lệ, thỉnh thoảng phả một luồng khí yêu mị lên cổ nàng, cả người giống như bạch tuộc quấn lấy người Phỉ Lệ.
"Ặc! Vậy à?" Mật Tư Thản khó khăn nhếch miệng, đây mới là bộ dáng chân chính của Ngọc Diện La Sát? Nàng ta cứ như một sắc nữ chính hiệu vậy! Cho nên trước mặt mọi người mới hành động như vậy đối với Phỉ Lệ.
Nhất thời trong đại sảnh vang lên tiếng nuốt nước bọt, tất cả phái nam cũng ghen tỵ với Phỉ Lệ, ngay cả Thiết Lực luôn luôn khô khan cũng nhìn không chớp mắt Phỉ Lệ và Bích Cơ, bởi vì cử chỉ của Bích Cơ thật sự quá gây chú ý.
"Phong Lạc ngươi mau xách nàng ta ra khỏi người ta, nếu không ta liền giết nàng!" Phỉ Lệ u ám lãnh khốc nhìn Bích Cơ giống như bạch tuộc quấn chặt mình không tha, nữ nhân đáng chết này lại dám chiếm tiện nghi của mình, chán sống rồi phải không.
"Tê tê!" Một trận gió nhẹ lướt qua, thân thể Phong Lạc xuất hiện bên phải Phỉ Lệ, Bích Cơ mới vừa rồi còn dính chặt Phỉ Lệ, lúc này lại giống như không có xương bám lên người Phong Lạc. Phong Lạc vẫn khuôn mặt lạnh như băng như cũ, nhưng thân thể cứng ngắc, chứng tỏ hắn đang hết sức xấu hổ, nếu Bích Cơ còn tiếp tục đùa giỡn, hắn sẽ trở mặt với Bích Cơ.
"Phí La ngươi một chút đều không đáng yêu, lần trước gặp rõ ràng còn là rất đáng yêu ." Bích Cơ bất mãn nhìn Phỉ Lệ, nàng thật sự là rất đáng yêu, nếu không dịch dung, khẳng định rất đẹp! Bích Cơ trong lòng mắng thầm. Mặc dù chưa nhìn được bộ dáng thật của Phỉ Lệ, nhưng lần trước ở trấn Y Đạt, cảnh dụ hoặc đó còn khắc sâu trong đầu Bích Cơ.
"Xem ra ta cần hàn huyên với Phong Lạc ngươi một chút nhỉ. Ngươi nói xem sao?" Phỉ Lệ liếc liếc Phong Lạc, nếu mình đoán không sai, hắn chắc cũng là người của gia tộc Y Qua Nhĩ, hơn nữa địa vị cũng không thấp, trẻ như vậy mà có thể đạt tới thánh cấp, tuyệt đối không thể là một kẻ bình thường, chỉ có thành viên trực hệ trong gia tộc mới có thể đạt được trình độ như vậy.
"A! Xem như ngươi lợi hại." Bích Cơ khinh bỉ trợn mắt một cái, dùng Phong Lạc uy hiếp nàng, nàng vất vả lắm mới để cho trưởng lão đồng ý Phong Lạc ở cạnh nàng, nếu như bị nha đầu này quấy rối một trận, sự nhỏ mọn của nàng còn không bị cả gia tộc Y Qua Nhĩ biết hết hay sao.
"Coi như là vậy đi." Phỉ Lệ mỉm cười tiếp nhận lời khen của Bích Cơ, mà bên kia đám người Mật Tư Thản kinh ngạc trợn mắt nhìn Bích Cơ, mắt phát ra những tia sáng lấp lánh. Bởi vì nghe đồn Ngọc Diện La Sát chưa bao giờ chịu thiệt, hôm nay lại bị Phỉ Lệ khi dễ, mà không có nổi giận, xem ra họ là người quen không thể nhầm được .
Mật Tư Thản mặc dù vẫn không yên tâm, loại tình thương này ngay cả nàng cũng không thể hiểu nổi, nhưng nếu không phải Phỉ Lệ có lý do, nàng vẫn muốn ở chung với Phỉ Lệ, làm một trưởng bối chiếu cố nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.