Quyển 3 - Chương 209: Phỉ lệ lột xác
Phi Linh
05/09/2014
Editor: Cẩm Băng Đơn.
Beta: Gynnykawai.
Ôi đóa hoa này, xinh đẹp mà lạnh lùng, mùi hương nồng nàn mà xa xăm, lộng lẫy mà ma quỷ, nó mọc nơi bìa ranh giới của Địa ngục…
Lúc này Phỉ Lệ lặng lẽ nhận ra rằng có ký ức bỗng dưng xuất hiện trong đầu, hoa Mạn Đà La màu vàng kim trên trán cũngđột nhiên nở rộ, làm Phỉ Lệ càng thêm nổi bật, quyến rũ động lòng người, may mà giờ phút này không có ai thấy vẻ mị hoặc đó, nếu không có thể thật sự cứ như vậy mà trầm luân cũng không chừng.
Lúc đầu Đức Cổ Lạp chính là Viễn Cổ Liêu tộc, nhưng càng về sau, truyền thừa qua nhiều thế hệ, con cháu thuộc huyết mạch Viễn Cổ Liêu tộc càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại thể phách cường hãn và thiên phú Hắc Ám, những kỹ năng khác đều biến mất. Vào lúc mấu chốt Phỉ Lệ đã đột phá huyết mạch truyền thừa, từ đó thừa kế huyết mạch của Viễn Cổ Liêu tộc cơ hồ là quá ít ỏi này. Từ thời Thượng Cổ, tổ tiên từng nói rằng thế hệ đời sau phải xuất hiện huyết mạch tương tự mới có thể trở về huyết mạch chân chính của Viễn Cổ Liêu tộc, đây không chỉ có rèn luyện kinh nghiệm là đủ, mà phải có thêm truyền thừa.
(*Thể phách: tinh thần và thể xác)
Cho nên khi Phỉ Lệ thức tỉnh huyết mạch của Liêu tộc, từ đó gia tộc Đức Cổ Lạp đã chân chính trở thành Thượng Cổ Liêu tộc, từ một khắc Phỉ Lệ mở ra huyết mạch kia, những người khác trong Đức Cổ Lạp cũng cảm thấy trong dòng máu của mình có ký ức truyền thừa. Dĩ nhiên điều đó vẫn không thể so sánh với ký ức truyền thừa của Phỉ Lệ được.
"Liêu tộc có vòng hộ thân đặc biệt, kỹ năng ẩn thân, còn có Không Gian Tĩnh Chỉ." Phỉ Lệ kinh ngạc đọc những ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu, hai cái đầu không tồi, nhưng kỹ năng cuối cùng Không Gian Tĩnh Chỉ, đây chính là kỹ năng cao cấp đó, nhìn vùng đất xám xịt phía sau, Phỉ Lệ lập tức liền nhận ra thực lực của mình quá thấp, cho nên bây giờ nàng vẫn không thể nhìn thấy được những thứ ở phía sau đó.
(Không gian tĩnh chỉ: Làm không gian đứng yên.)
Chỉ mới nhìn ba kỹ năng trước mắt, Phỉ Lệ đã cảm thấy máu trong người bắt đầu sôi trào lên, truyền thừa của Liêu tộc không chỉ có kỹ năng, mà còn có rất nhiều thứ khác, chỉ là theo Phỉ Lệ những thứ ở xa xa kia không phải là kỹ năng nhưng vẫn rất quan trọng, cho nên lúc Phỉ Lệ thấy chúng liền ghi nhớ hết tất cả, cực kỳ chăm chú nhìn kỹ năng trước mắt.
Nàng luôn cho rằng thực lực rất quan trọng, cho nên trước mắt phải cố gắng đề cao thực lực, hiện tại huyết mạch Liêu tộc mở ra là chuyện tốt đến cỡ nào, vì thế Phỉ Lệ nhanh chóng học. Về vòng bảo hộ của Liêu tộc chắc cũng không cần tu luyện, bởi vì nó vốn chỉ thuộc về huyết mạch Liêu tộc, chỉ cần đọc chú ngữ là có thể mở ra, thế nên Phỉ Lệ rất nhanh liền học được.
Lúc Phỉ Lệ niệm chú ngữ, đột nhiên phát hiện một tầng khí thật mỏng từ từ bao phủ toàn thân, khi Phỉ Lệ mở ra, ma lực trong cơ thể Phỉ Lệ cũng bắt đầu chậm rãi lưu động, rất nhanh ngưng tụ lại. Phỉ Lệ cao hứng nhìn chăm chú vào một màn không thể tưởng tượng nổi trước mắt, ma lực toàn thân thế nhưng không cần phải vận hành, nó có thể tự suy nghĩ, nói cách khác từ một khắc Phỉ Lệ bắt đầu nó đều tự suy nghĩ từng giây từng phút một, rất nhanh Phỉ Lệ liền nhận thấy được ma lực trong cơ thể đang tăng lên, hơn nữa khi ma lực tăng lên, tầng khí mỏng manh trên người kia cũng chầm chậm thay đổi sắc màu, từ màu trắng ban đầu dần chuyển sang màu xám tro, hơn nữa còn liên tục biến hóa.
Từ trong ký ức Phỉ Lệ biết được, hình dạng năng lượng cuối cùng của vòng hộ thể là màu xanh đậm, mà vòng hộ thể mạnh hay yếu không chỉ được quyết định bởi thiên phú mạnh hay yếu, mà còn biểu hiện đậm hay nhạt của huyết mạch, ở nơi này, trong thời gian ngắn như thế mà Phỉ Lệ đã có thể nhanh chóng chuyển đến tầng thứ hai, có thể thấy thiên phú của nàng biến thái cỡ nào, dĩ nhiên những thứ này những người khác cũng không biết.
Sau một thời gian mày mò tìm hiểu, lực chú ý của Phỉ Lệ nhanh chóng tập trung ở kỹ năng ẩn thân cùng Không Gian Tĩnh Chỉ ở phía trên, vừa nhanh chóng hấp thu tư liệu trong đầu, lại vừa nhanh chóng tu luyện hai kỹ năng này, bởi vì thiên phú của huyết mạch, nên Phỉ Lệ rất nhanh liền học được kỹ năng nhập môn cơ bản nhất, nhưng muốn tiến bộ trong thời gian ngắn vẫn là không thể nào. Dù sao hai kỹ năng này không có cái nào là đơn giản, bất kỳ cái nào nếu bị lộ ra ngoài có thể dẫn tới đại chiến.
Phỉ Lệ chỉ có thể ẩn thân cao nhất là mười giây, nhưng đã là rất tốt rồi, dù sao mười giây đối với cuộc tỷ thí của các cao thủ chân chính, đã cực kỳ lợi hại rồi, mà Phỉ Lệ vẫn không thể sử dụng thông thạo được Không Gian Tĩnh Chỉ, nếu đối phương có thực lực thấp hơn nàng, nàng có thể trong nháy mắt giam cầm đối phương được năm giây, nhưng nếu thực lực mạnh hơn, nàng chỉ có thể giam cầm nửa giây, cho nên Phỉ Lệ cười khổ một tiếng, mặc dù những thứ này thuộc về kỹ năng thiên phú của Liêu tộc, nhưng cũng không phải một lần là có thể luyện thành.
"Lợi Nhã, ta đã ngủ bao lâu?" Khi Phỉ Lệ mở mắt đã thấy Lợi Nhã đang nhắm mắt lại đứng trước cửa sổ, bóng dáng duyên dáng, yêu kiều trầm mặc đứng ở đó, khiến người ta có cảm giác cô lập trống rỗng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hòa vào một thể với không khí, Phỉ Lệ biết thực lực của Lợi Nhã lại tăng lên, Lợi Nhã quả thật quá quá nghiêm khắc với bản thân mình! Sở dĩ ban đầu không muốn giữ Lợi Nhã ở bên người cũng là bởi vì tính tình của Lợi Nhã, có chuyện gì cũng tự mình gánh vác, rõ ràng mặc kệ việc của nàng, nhưng lại cứ tự hành hạ mình.
"Một ngày." Khi Lợi Nhã nghe được giọng nói của Phỉ Lệ, liền mở mắt, trong mắt thoáng qua một tia mừng rỡ, nàng lại không thể phát hiện Phỉ Lệ đã tỉnh, xem ra thực lực của Phỉ Lệ lại tăng lên, thậm chí ngay cả nàng cũng không thể cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, rõ ràng thực lực của Phỉ Lệ vẫn chỉ là Thần cấp, nhưng tại sao nàng lại nhìn không thấu đây? Lợi Nhã buồn bực nhìn Phỉ Lệ, nhưng cũng không mở miệng hỏi.
"Còn một ngày là tới buổi đấu giá của Chợ Đen, con rối nơi đó không sao chứ!" Nàng vẫn luôn lo lắng không biết có qua thời gian đấu giá hay không, không ngờ mới chỉ qua một ngày mà thôi, phải biết ban đầu khi Lợi Nhã tiếp nhận huyết mạch truyền thừa của gia tộc Bố La Đặc, thời gian không chỉ đơn giản là một ngay như thế Phỉ Lệ còn không biết khi đó Lợi Nhã tiếp nhận truyền thừa cũng không đầy đủ, cho nên mới xuất hiện loại tình huống đó, hơn nữa truyền thừa của Phỉ Lệ cũng không đơn giản như Lợi Nhã, bởi vì huyết mạch của Phỉ Lệ phải là tự mình đánh thức, nên giữa hai người vẫn có khác biệt rất lớn.
"Đúng vậy, không cần lo lắng, con rối đó có thể kéo dài được 5 ngày, chúng ta chỉ cần trở về kịp lúc là được." Lợi Nhã suy tư nói, nàng nghĩ mãi không ra tại sao thân là Ngụy Thần trung cấp lại không thể nhìn thấu tu vi Thần cấp sơ cấp của Phỉ Lệ, hơn nữa trên người của Phỉ Lệ còn tản ra một cỗ hơi thở thân thiết mãnh liệt, thật ra thì còn kèm theo nhè nhẹ mị hoặc, mặc dù trước kia Phỉ Lệ cũng rất đẹp rồi, nhưng thủy chung vẫn không có hơi thở yêu nghiệt như bây giờ, đúng vậy, chính là hơi thở yêu nghiệt nói không nên lời.
Mặc dù Lợi Nhã không biết rốt cuộc Phỉ Lệ khác ở chỗ nào, nhưng nàng rất rõ ràng Phỉ Lệ trước mắt không giống với Phỉ Lệ trước kia, bởi vì trước kia Phỉ Lệ không thể nào xuất hiện nụ cười bình thản như vậy, nụ cười đó giống như đại biểu cho việc nàng nằm tất cả trong tay, tản ra tự tin mãnh liệt, làm cho người ta không tự chủ được mà muốn đến gần.
"Ha ha! Vậy sao? Còn có một ngày nữa!" Những người đó nên cũng sẽ xuất hiện đi! Lạp Mạc Nhĩ, ta thật mong chờ! Ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một cái kinh hỉ, một nụ cười lúm đồng tiền xuất hiện trên dung nhan tuyệt mỹ của Phỉ Lệ, trong lúc tiếp thụ huyết mạch truyền thừa một, trí nhớ kiếp trước còn có kiếp này đều xuất hiện trong đầu Phỉ Lệ, Phỉ Lệ lại một lần lấy góc độc của một người xem mà ôn lại một lần, cũng đã rõ ràng những chuyện không hiểu trước kia rất nhiều, tình yêu tình bằng hữa, tất cả lại diễn ra một lần một lần nữa ở trong đầu Phỉ Lệ. Nên buông xuống, hay là cứ nhấp nhất đây. Phỉ Lệ lại một lần nữa đắn đo.
Tựa hồ rất nhiều chuyện trở nên rất thú vị, không phải sao? Quyết định quyết không buông tay, Lạp Mạc Nhĩ, ngươi thật quyết định sao? Kỳ Dương, ham muốn chiếm hữu của ngươi là chỉ là nhằm vào ta sao? Chẳng qua ta không có ý định dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy!
Kiếp trước bộ truyện tranh manga nàng thích nhất là “Toàn chức liệp nhân” Nàng thích nhất là đội trưởng của Huyễn Ảnh Lữ đoàn, không chỉ thích sự bình tĩnh, cơ trí của cậu ta, mà còn thích sự chấp nhất của cậu ta đối với con mồi, khi đó nàng vẫn không thể hiểu vì sao một đội trưởng ưu nhã thông minh như cậu ta lại thích sinh vật như Tri Chu*, nhưng giờ phút này Phỉ Lệ lại hiểu rõ, bởi vì cậu ta thích thưởng thức cảnh tượng con mồi sa vào mạng nhện mà giãy giụa, rồi yên lặng chờ đợi, còn có tâm tính săn con mồi của cậu ta.
(*Tri chu: Con nhện).
(Toàn chức liệp nhân: Bộ truyện tranh Nhật Bản kể về hành trình tìm cha của cậu bé tên Tiểu Kiệt, vì để tìm được cha mình, cậu quyết định trở thành một thợ săn giống như ông, trong hành trình đi tìm cha, cậu kết giao được rất nhiều người bạn tốt và trở thành đội trưởng của đội thợ săn đó. Một điều thú vị là ta tra baidu xong mới biết rất nhiều nhân vật trong Con đường khá giống với truyện này, thậm chí có nhân vật có tên giống nữa, khá là hay, chỉ là không biết có dịch ra tiếng Việt không thôi, cô nào biết có thì giới thiệu ta đọc thử với hén I Love You ^^.)
Lợi Nhã im lặng nhìn Phỉ Lệ cười đến không giải thích được, cái loại như buông hết thảy tất cả, cái nụ cười thản nhiên, tựa hồ chuyện bối rối từ rất lâu đã được giải quyết rồi, giờ khắc này Phỉ Lệ càng thêm thánh khiết, không chỉ có nụ cười, còn cả linh hồn cũng bắt đầu có cảm giác phóng túng.
"Người của gia tộc Bố Lôi Tiếu ở bên ngoài." Lợi Nhã nhẹ giọng nói, mặc dù rất không thích những người đó tới quấy rầy Phỉ Lệ, nhưng nàng biết có một số chuyện nàng không thể quyết định được, cho nên cuối cùng Lợi Nhã vẫn quyết định nói ra.
"Ta biết rõ rồi, đi gặp bọn họ thôi!" Thật ra thì những người đó của gia tộc Bố Lôi Tiếu đang nghĩ gì? Phỉ Lệ làm sao lại không hiểu được cơ chứ, nhưng mà những thứ này đều không quan trọng, không phải sao? Dù sao chỉ là một ước định có cũng được, mà không có cũng không sao mà thôi, hơn nữa ấn tượng của nàng đối với Ai Phu Lâm cũng không tệ lắm, cho nên vẫn có thể chấp nhận điều kiện của bọn họ, trong phạm vi nàng có thể chấp nhận.
"Phỉ Lệ… Nàng không có việc gì chứ?" Ai Phu Lâm kinh ngạc nhìn Phỉ Lệ, hắn chưa bao giờ tin một người có thể làm một động tác đơn giản mà lại hoàn mỹ như thế, nhưng giờ khắc này hắn lại tin, khi Phỉ Lệ xuất hiện ở trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, tựa hồ sợ sẽ quấy nhiễu đến nàng, rõ ràng vẫn là tóc màu hồng quả quýt, mắt màu hồng quả quýt, nhưng khí chất lại có mỹ cảm vô hạn, đó là mỹ cảm không thể nào diễn tả bằng lời được.
"Không có việc gì, không phải các ngươi muốn gặp ta sao?" Phỉ Lệ nhìn mấy người chung quanh một cái, không hổ là Đại Gia Tộc của Thủ Vọng Giác, quả nhiên là có lý do! Lợi Nhã vẫn trầm mặc đứng ở sau lưng Phỉ Lệ như cũ, có một số việc không phải nàng muốn quản là quản được, cho nên việc nàng muốn làm đó chính là bảo vệ Phỉ Lệ, những chuyện khác không có bao nhiêu quan hệ với nàng.
"Xin chào! Tiểu thư Phỉ Lệ, ta là Tộc trưởng Ba Bối Đặc của gia tộc Bố Lôi Tiếu, rất vinh hạnh được biết tiểu thư." Ba Bối Đặc nhanh chóng tỉnh táo lại, sự thất thần trong chốc lát được hắn che giấu xuống. Không hổ là người đại diện đứng đầu cho gia tộc Bố Lôi Tiếu, ít nhất ở phương diện này dù là Ai Phu Lâm hay là Bội Nhân Đặc cũng không thể tự nhiên mà làm được như thế này.
Beta: Gynnykawai.
Ôi đóa hoa này, xinh đẹp mà lạnh lùng, mùi hương nồng nàn mà xa xăm, lộng lẫy mà ma quỷ, nó mọc nơi bìa ranh giới của Địa ngục…
Lúc này Phỉ Lệ lặng lẽ nhận ra rằng có ký ức bỗng dưng xuất hiện trong đầu, hoa Mạn Đà La màu vàng kim trên trán cũngđột nhiên nở rộ, làm Phỉ Lệ càng thêm nổi bật, quyến rũ động lòng người, may mà giờ phút này không có ai thấy vẻ mị hoặc đó, nếu không có thể thật sự cứ như vậy mà trầm luân cũng không chừng.
Lúc đầu Đức Cổ Lạp chính là Viễn Cổ Liêu tộc, nhưng càng về sau, truyền thừa qua nhiều thế hệ, con cháu thuộc huyết mạch Viễn Cổ Liêu tộc càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại thể phách cường hãn và thiên phú Hắc Ám, những kỹ năng khác đều biến mất. Vào lúc mấu chốt Phỉ Lệ đã đột phá huyết mạch truyền thừa, từ đó thừa kế huyết mạch của Viễn Cổ Liêu tộc cơ hồ là quá ít ỏi này. Từ thời Thượng Cổ, tổ tiên từng nói rằng thế hệ đời sau phải xuất hiện huyết mạch tương tự mới có thể trở về huyết mạch chân chính của Viễn Cổ Liêu tộc, đây không chỉ có rèn luyện kinh nghiệm là đủ, mà phải có thêm truyền thừa.
(*Thể phách: tinh thần và thể xác)
Cho nên khi Phỉ Lệ thức tỉnh huyết mạch của Liêu tộc, từ đó gia tộc Đức Cổ Lạp đã chân chính trở thành Thượng Cổ Liêu tộc, từ một khắc Phỉ Lệ mở ra huyết mạch kia, những người khác trong Đức Cổ Lạp cũng cảm thấy trong dòng máu của mình có ký ức truyền thừa. Dĩ nhiên điều đó vẫn không thể so sánh với ký ức truyền thừa của Phỉ Lệ được.
"Liêu tộc có vòng hộ thân đặc biệt, kỹ năng ẩn thân, còn có Không Gian Tĩnh Chỉ." Phỉ Lệ kinh ngạc đọc những ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu, hai cái đầu không tồi, nhưng kỹ năng cuối cùng Không Gian Tĩnh Chỉ, đây chính là kỹ năng cao cấp đó, nhìn vùng đất xám xịt phía sau, Phỉ Lệ lập tức liền nhận ra thực lực của mình quá thấp, cho nên bây giờ nàng vẫn không thể nhìn thấy được những thứ ở phía sau đó.
(Không gian tĩnh chỉ: Làm không gian đứng yên.)
Chỉ mới nhìn ba kỹ năng trước mắt, Phỉ Lệ đã cảm thấy máu trong người bắt đầu sôi trào lên, truyền thừa của Liêu tộc không chỉ có kỹ năng, mà còn có rất nhiều thứ khác, chỉ là theo Phỉ Lệ những thứ ở xa xa kia không phải là kỹ năng nhưng vẫn rất quan trọng, cho nên lúc Phỉ Lệ thấy chúng liền ghi nhớ hết tất cả, cực kỳ chăm chú nhìn kỹ năng trước mắt.
Nàng luôn cho rằng thực lực rất quan trọng, cho nên trước mắt phải cố gắng đề cao thực lực, hiện tại huyết mạch Liêu tộc mở ra là chuyện tốt đến cỡ nào, vì thế Phỉ Lệ nhanh chóng học. Về vòng bảo hộ của Liêu tộc chắc cũng không cần tu luyện, bởi vì nó vốn chỉ thuộc về huyết mạch Liêu tộc, chỉ cần đọc chú ngữ là có thể mở ra, thế nên Phỉ Lệ rất nhanh liền học được.
Lúc Phỉ Lệ niệm chú ngữ, đột nhiên phát hiện một tầng khí thật mỏng từ từ bao phủ toàn thân, khi Phỉ Lệ mở ra, ma lực trong cơ thể Phỉ Lệ cũng bắt đầu chậm rãi lưu động, rất nhanh ngưng tụ lại. Phỉ Lệ cao hứng nhìn chăm chú vào một màn không thể tưởng tượng nổi trước mắt, ma lực toàn thân thế nhưng không cần phải vận hành, nó có thể tự suy nghĩ, nói cách khác từ một khắc Phỉ Lệ bắt đầu nó đều tự suy nghĩ từng giây từng phút một, rất nhanh Phỉ Lệ liền nhận thấy được ma lực trong cơ thể đang tăng lên, hơn nữa khi ma lực tăng lên, tầng khí mỏng manh trên người kia cũng chầm chậm thay đổi sắc màu, từ màu trắng ban đầu dần chuyển sang màu xám tro, hơn nữa còn liên tục biến hóa.
Từ trong ký ức Phỉ Lệ biết được, hình dạng năng lượng cuối cùng của vòng hộ thể là màu xanh đậm, mà vòng hộ thể mạnh hay yếu không chỉ được quyết định bởi thiên phú mạnh hay yếu, mà còn biểu hiện đậm hay nhạt của huyết mạch, ở nơi này, trong thời gian ngắn như thế mà Phỉ Lệ đã có thể nhanh chóng chuyển đến tầng thứ hai, có thể thấy thiên phú của nàng biến thái cỡ nào, dĩ nhiên những thứ này những người khác cũng không biết.
Sau một thời gian mày mò tìm hiểu, lực chú ý của Phỉ Lệ nhanh chóng tập trung ở kỹ năng ẩn thân cùng Không Gian Tĩnh Chỉ ở phía trên, vừa nhanh chóng hấp thu tư liệu trong đầu, lại vừa nhanh chóng tu luyện hai kỹ năng này, bởi vì thiên phú của huyết mạch, nên Phỉ Lệ rất nhanh liền học được kỹ năng nhập môn cơ bản nhất, nhưng muốn tiến bộ trong thời gian ngắn vẫn là không thể nào. Dù sao hai kỹ năng này không có cái nào là đơn giản, bất kỳ cái nào nếu bị lộ ra ngoài có thể dẫn tới đại chiến.
Phỉ Lệ chỉ có thể ẩn thân cao nhất là mười giây, nhưng đã là rất tốt rồi, dù sao mười giây đối với cuộc tỷ thí của các cao thủ chân chính, đã cực kỳ lợi hại rồi, mà Phỉ Lệ vẫn không thể sử dụng thông thạo được Không Gian Tĩnh Chỉ, nếu đối phương có thực lực thấp hơn nàng, nàng có thể trong nháy mắt giam cầm đối phương được năm giây, nhưng nếu thực lực mạnh hơn, nàng chỉ có thể giam cầm nửa giây, cho nên Phỉ Lệ cười khổ một tiếng, mặc dù những thứ này thuộc về kỹ năng thiên phú của Liêu tộc, nhưng cũng không phải một lần là có thể luyện thành.
"Lợi Nhã, ta đã ngủ bao lâu?" Khi Phỉ Lệ mở mắt đã thấy Lợi Nhã đang nhắm mắt lại đứng trước cửa sổ, bóng dáng duyên dáng, yêu kiều trầm mặc đứng ở đó, khiến người ta có cảm giác cô lập trống rỗng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hòa vào một thể với không khí, Phỉ Lệ biết thực lực của Lợi Nhã lại tăng lên, Lợi Nhã quả thật quá quá nghiêm khắc với bản thân mình! Sở dĩ ban đầu không muốn giữ Lợi Nhã ở bên người cũng là bởi vì tính tình của Lợi Nhã, có chuyện gì cũng tự mình gánh vác, rõ ràng mặc kệ việc của nàng, nhưng lại cứ tự hành hạ mình.
"Một ngày." Khi Lợi Nhã nghe được giọng nói của Phỉ Lệ, liền mở mắt, trong mắt thoáng qua một tia mừng rỡ, nàng lại không thể phát hiện Phỉ Lệ đã tỉnh, xem ra thực lực của Phỉ Lệ lại tăng lên, thậm chí ngay cả nàng cũng không thể cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, rõ ràng thực lực của Phỉ Lệ vẫn chỉ là Thần cấp, nhưng tại sao nàng lại nhìn không thấu đây? Lợi Nhã buồn bực nhìn Phỉ Lệ, nhưng cũng không mở miệng hỏi.
"Còn một ngày là tới buổi đấu giá của Chợ Đen, con rối nơi đó không sao chứ!" Nàng vẫn luôn lo lắng không biết có qua thời gian đấu giá hay không, không ngờ mới chỉ qua một ngày mà thôi, phải biết ban đầu khi Lợi Nhã tiếp nhận huyết mạch truyền thừa của gia tộc Bố La Đặc, thời gian không chỉ đơn giản là một ngay như thế Phỉ Lệ còn không biết khi đó Lợi Nhã tiếp nhận truyền thừa cũng không đầy đủ, cho nên mới xuất hiện loại tình huống đó, hơn nữa truyền thừa của Phỉ Lệ cũng không đơn giản như Lợi Nhã, bởi vì huyết mạch của Phỉ Lệ phải là tự mình đánh thức, nên giữa hai người vẫn có khác biệt rất lớn.
"Đúng vậy, không cần lo lắng, con rối đó có thể kéo dài được 5 ngày, chúng ta chỉ cần trở về kịp lúc là được." Lợi Nhã suy tư nói, nàng nghĩ mãi không ra tại sao thân là Ngụy Thần trung cấp lại không thể nhìn thấu tu vi Thần cấp sơ cấp của Phỉ Lệ, hơn nữa trên người của Phỉ Lệ còn tản ra một cỗ hơi thở thân thiết mãnh liệt, thật ra thì còn kèm theo nhè nhẹ mị hoặc, mặc dù trước kia Phỉ Lệ cũng rất đẹp rồi, nhưng thủy chung vẫn không có hơi thở yêu nghiệt như bây giờ, đúng vậy, chính là hơi thở yêu nghiệt nói không nên lời.
Mặc dù Lợi Nhã không biết rốt cuộc Phỉ Lệ khác ở chỗ nào, nhưng nàng rất rõ ràng Phỉ Lệ trước mắt không giống với Phỉ Lệ trước kia, bởi vì trước kia Phỉ Lệ không thể nào xuất hiện nụ cười bình thản như vậy, nụ cười đó giống như đại biểu cho việc nàng nằm tất cả trong tay, tản ra tự tin mãnh liệt, làm cho người ta không tự chủ được mà muốn đến gần.
"Ha ha! Vậy sao? Còn có một ngày nữa!" Những người đó nên cũng sẽ xuất hiện đi! Lạp Mạc Nhĩ, ta thật mong chờ! Ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một cái kinh hỉ, một nụ cười lúm đồng tiền xuất hiện trên dung nhan tuyệt mỹ của Phỉ Lệ, trong lúc tiếp thụ huyết mạch truyền thừa một, trí nhớ kiếp trước còn có kiếp này đều xuất hiện trong đầu Phỉ Lệ, Phỉ Lệ lại một lần lấy góc độc của một người xem mà ôn lại một lần, cũng đã rõ ràng những chuyện không hiểu trước kia rất nhiều, tình yêu tình bằng hữa, tất cả lại diễn ra một lần một lần nữa ở trong đầu Phỉ Lệ. Nên buông xuống, hay là cứ nhấp nhất đây. Phỉ Lệ lại một lần nữa đắn đo.
Tựa hồ rất nhiều chuyện trở nên rất thú vị, không phải sao? Quyết định quyết không buông tay, Lạp Mạc Nhĩ, ngươi thật quyết định sao? Kỳ Dương, ham muốn chiếm hữu của ngươi là chỉ là nhằm vào ta sao? Chẳng qua ta không có ý định dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy!
Kiếp trước bộ truyện tranh manga nàng thích nhất là “Toàn chức liệp nhân” Nàng thích nhất là đội trưởng của Huyễn Ảnh Lữ đoàn, không chỉ thích sự bình tĩnh, cơ trí của cậu ta, mà còn thích sự chấp nhất của cậu ta đối với con mồi, khi đó nàng vẫn không thể hiểu vì sao một đội trưởng ưu nhã thông minh như cậu ta lại thích sinh vật như Tri Chu*, nhưng giờ phút này Phỉ Lệ lại hiểu rõ, bởi vì cậu ta thích thưởng thức cảnh tượng con mồi sa vào mạng nhện mà giãy giụa, rồi yên lặng chờ đợi, còn có tâm tính săn con mồi của cậu ta.
(*Tri chu: Con nhện).
(Toàn chức liệp nhân: Bộ truyện tranh Nhật Bản kể về hành trình tìm cha của cậu bé tên Tiểu Kiệt, vì để tìm được cha mình, cậu quyết định trở thành một thợ săn giống như ông, trong hành trình đi tìm cha, cậu kết giao được rất nhiều người bạn tốt và trở thành đội trưởng của đội thợ săn đó. Một điều thú vị là ta tra baidu xong mới biết rất nhiều nhân vật trong Con đường khá giống với truyện này, thậm chí có nhân vật có tên giống nữa, khá là hay, chỉ là không biết có dịch ra tiếng Việt không thôi, cô nào biết có thì giới thiệu ta đọc thử với hén I Love You ^^.)
Lợi Nhã im lặng nhìn Phỉ Lệ cười đến không giải thích được, cái loại như buông hết thảy tất cả, cái nụ cười thản nhiên, tựa hồ chuyện bối rối từ rất lâu đã được giải quyết rồi, giờ khắc này Phỉ Lệ càng thêm thánh khiết, không chỉ có nụ cười, còn cả linh hồn cũng bắt đầu có cảm giác phóng túng.
"Người của gia tộc Bố Lôi Tiếu ở bên ngoài." Lợi Nhã nhẹ giọng nói, mặc dù rất không thích những người đó tới quấy rầy Phỉ Lệ, nhưng nàng biết có một số chuyện nàng không thể quyết định được, cho nên cuối cùng Lợi Nhã vẫn quyết định nói ra.
"Ta biết rõ rồi, đi gặp bọn họ thôi!" Thật ra thì những người đó của gia tộc Bố Lôi Tiếu đang nghĩ gì? Phỉ Lệ làm sao lại không hiểu được cơ chứ, nhưng mà những thứ này đều không quan trọng, không phải sao? Dù sao chỉ là một ước định có cũng được, mà không có cũng không sao mà thôi, hơn nữa ấn tượng của nàng đối với Ai Phu Lâm cũng không tệ lắm, cho nên vẫn có thể chấp nhận điều kiện của bọn họ, trong phạm vi nàng có thể chấp nhận.
"Phỉ Lệ… Nàng không có việc gì chứ?" Ai Phu Lâm kinh ngạc nhìn Phỉ Lệ, hắn chưa bao giờ tin một người có thể làm một động tác đơn giản mà lại hoàn mỹ như thế, nhưng giờ khắc này hắn lại tin, khi Phỉ Lệ xuất hiện ở trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, tựa hồ sợ sẽ quấy nhiễu đến nàng, rõ ràng vẫn là tóc màu hồng quả quýt, mắt màu hồng quả quýt, nhưng khí chất lại có mỹ cảm vô hạn, đó là mỹ cảm không thể nào diễn tả bằng lời được.
"Không có việc gì, không phải các ngươi muốn gặp ta sao?" Phỉ Lệ nhìn mấy người chung quanh một cái, không hổ là Đại Gia Tộc của Thủ Vọng Giác, quả nhiên là có lý do! Lợi Nhã vẫn trầm mặc đứng ở sau lưng Phỉ Lệ như cũ, có một số việc không phải nàng muốn quản là quản được, cho nên việc nàng muốn làm đó chính là bảo vệ Phỉ Lệ, những chuyện khác không có bao nhiêu quan hệ với nàng.
"Xin chào! Tiểu thư Phỉ Lệ, ta là Tộc trưởng Ba Bối Đặc của gia tộc Bố Lôi Tiếu, rất vinh hạnh được biết tiểu thư." Ba Bối Đặc nhanh chóng tỉnh táo lại, sự thất thần trong chốc lát được hắn che giấu xuống. Không hổ là người đại diện đứng đầu cho gia tộc Bố Lôi Tiếu, ít nhất ở phương diện này dù là Ai Phu Lâm hay là Bội Nhân Đặc cũng không thể tự nhiên mà làm được như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.