Quyển 3 - Chương 192: Phỉ Lệ trêu ghẹo
Phi Linh
24/08/2014
Editor: Cẩm Băng Đơn
Beta: Gynnykawai
Haizzz, các cô không cần làm tôi nổi điên đâu, sáng nay điên điên thế nào đã chôm mất cái văn án của Gyn rồi. Chờ ta đi haixx, thật là mất hứng.
"Nếu ngươi thật sự hiểu lời ta nói, thì quá tốt rồi." Phu nhân Nạp Sắt Lợi nhẹ giọng nói với bóng lưng biến mất dần của Ti Mị, nàng đều biết khổ sở mấy năm này của Ti Mị, nhưng cũng không thể thay đổi được gì. Dù sao nam nhân kia lại là Ai Phu Lâm, là nam nhân tệ nhất Thủ Vọng Giác, Ti Mị, ngươi thật sự rất ngốc.
Trong lúc phu nhân Nạp Sắt Lợi xoay người rời đi, góc tường đi ra hai bóng người.
"Tiểu thư Tạp Tây, chúng ta nên làm như thế nào?" Một người có vóc dáng cao gầy, diện mạo lẳng lơ đứng ra trước mặt nữ tử, chỉ cần mới nhìn gương mặt đó sẽ khiến người ta cảm thấy sôi sục trong bể máu, y phục lộ liễu, phơi bày toàn bộ thân hình kiêu ngạo, không hề có một chút dè dặt. Móng tay đỏ thẫm làm cho người ta cảm thấy âm trầm tàn nhẫn.
"Không phải phu nhân Nạp Sắt Lợi vẫn luôn rất thiên vị sao? Chỉ là nếu như lần này ta tặng cho bà ta một món quà, Ti Mị mà bà ta thương yêu nhất nếu bị nam nhân làm bẩn, không biết sẽ xảy ra chuyện thú vị gì đây?." Gương mặt như hồ ly của Tạp Tây oán hận nhìn bóng dáng xa dần của Ti Mị, tại sao Ti Mị có thể ngồi lên được vị trí con át chủ bài, mà nàng lại không được.
Ai Phu Lâm là nam nhân của nàng, lúc nào thì đến phiên Ti Mị này bám lấy, cho dù bây giờ nàng coi trọng Bội Nhân Đức, nhưng Ai Phu Lâm cũng tuyệt đối không thể thuộc về người khác, nghĩ tới Ai Phu Lâm, Tây Tạp đã cảm thấy toàn thân bắt đầu bốc hơi nóng rồi, nếu không phải là bởi vì Bội Nhân Đặc, nàng làm sao có thể buông tha cực phẩm nam nhân như Ai Phu Lâm, chẳng qua là vì trèo lên cây to gia tộc Bố Lôi Tiếu này, nàng phải vứt bỏ Ai Phu Lâm, nhưng nàng tin rằng Ai Phu Lâm sẽ không buông tay nàng.
"Đợi đến khi cuộc so tài ca hát kết thúc ư?"
"Ừm! Đó là đương nhiên, người chú ý đến cuộc so tài ca hát quá nhiều, chúng ta không thể tùy tiện ra tay. Nếu không rất dễ dàng để người khác tìm được nhược điểm của chúng ta." Tạp Tây oán độc nói, rất nhanh thôi nàng sẽ là trụ cột chính của Tiêu Hồn Động, bây giờ Bội Nhân Đặc đã là vật trong túi của nàng, không lâu nữa nàng sẽ trơt hành đại phu nhân của gia tộc Bố Lôi Tiếu.
"Bây giờ chúng ta đi hậu trường sao?"
"Không, đi tìm Bội Nhân Đặc trước, hôm nay hẳn là hắn đã trở về, mà Ai Phu Lâm cũng chưa xuất hiện sao?" Tạp Tây quyến rũ cười nói, không biết khi Ai Phu Lâm biết bây giờ nàng đã thuộc về Bội Nhân Đặc, sẽ có biểu tình như thế nào, nàng đã đợi không kịp muốn xuất hiện trước mặt Ai Phu Lâm rồi, dù sao người nam nhân kia thật sự rất tốt.
"Vâng."
"Ngươi chính là Bội Nhân Đặc à?" Phỉ Lệ nhìn qua Bội Nhân Đặc một vòng, hai tay lại còn to gan hơn sờ loạn mấy cái trên người Bội Nhân Đặc, liên tục so sánh Bội Nhân Đặc và Ai Phu Lâm, nhìn Bội Nhân Đặc một cái rồi lại liếc qua nhìn Ai Phu Lâm một cái.
"Ách! Phải . . . . . Đúng vậy." Cả khuôn mặt Bội Nhân Đặc nhìn Phỉ Lệ trước mắt, tóc màu hồng quả quýt, mà đôi mắt cũng màu hồng quả quýt thật sự rất hiếm thấy, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cho dù có làm động tác bỏ ổi như thế, vấn làm cho người ta có cảm giác cực kỳ đáng yêu.
"Phỉ Lệ nàng có chừng một chút mực cho ta, nàng có phải là nữ nhân không vậy?" Ai Phu Lâm cuối cùng thật sự không thể nào chịu nổi ánh mắt quái dị này của Phỉ Lệ, lớn tiếng nói. Thật không hiểu nàng trưởng thành như thế nào, chẳng lẽ nàng không biết bọn họ là nam nhân sao? Hơn nữa còn là nam nhân thành thục, sờ loạn như vậy ở trên người Bội Nhân Đặc, không sợ sẽ gặp chuyện không may sao? Thật là càng lúc càng lớn mật rồi, mà Lợi Nhã cũng không thèm nói một tiếng nào nữa chứ.
"Ai Phu Lâm, ta phát hiện thật ra thì vóc người của ngươi vẫn đẹp hơn hắn một chút! Vóc người của Bội Nhân Đặc còn chưa đủ hoàn mỹ, có chút cơ bắp, ta ưa đường cong hoàn mỹ hơn, giống như Lạp Mạc Nhĩ vậy, thật sự là rất đẹp." Phỉ Lệ vẫn chưa thỏa mãn mà mơ mộng về vóc người của Lạp Mạc Nhĩ, thật sự là không có thiên lý, tỷ lệ quá hoàn mỹ, đúng là vật vô giá. Mặc dù vóc người của Ai Phu Lâm quả thật không tệ, nhưng mà Lạp Mạc Nhĩ vẫn đẹp hơn, chẳng qua sờ cũng không đến nỗi nào.
"Phỉ Lệ." Trong nháy mắt sắc mặt Ai Phu Lâm trở nên cực kỳ khó coi, Phỉ Lệ chết tiệt dám so sánh dáng người của hắn với Bội Nhân Đặc, chỉ là Lạp Mạc Nhĩ rốt cuộc là ai? Hình như Phỉ Lệ hay nhắc tới cái tên này, từ ánh mắt sung bài kia của Phỉ Lệ, có thế đoán được diện mạo người kia tuyệt đối không hề kém mình, hơn nữa e rằng còn đẹp hơn cả mình.
"Ta nghe thấy mà, cũng không phải là kẻ điếc, thiệt là. Lợi Nhã, ta rất nhớ Lạp Mạc Nhĩ! Lâu rồi chưa được ôm hắn, thật là nhớ!" Vẻ mặt Phỉ Lệ mất mác đi đến bên cạnh Lợi Nhã, ôm Lợi Nhã thật chặt, cô đơn nói, Lạp Mạc Nhĩ, ngươi chính là một cái gai trong lòng ta, vĩnh viễn đều không cách nào rút ra.
"Có cần bây giờ thông báo cho Lạp Mạc Nhĩ đại nhân không?" Lợi Nhã lẳng lặng ôm Phỉ Lệ, trầm mặc hỏi một câu, Lạp Mạc Nhĩ đại nhân thần thông như thế, dù là Thủ Vọng Giác cũng là chuyện dễ dàng!
"Còn chưa muốn, ngày đó ta rời khỏi ó thấy có người rat ay với Lạp Mạc Nhĩ, ta lo lắng bây giờ hắn sẽ rất bận, cho nên đừng nói cho hắn, chuyện bây giờ của ta chưa nên nói cho hắn thì tốt hơn, nếu không nhất định hắn sẽ lo lắng." Phỉ Lệ buồn buồn nói, nam tử yêu mị xuất hiện ngày đó, khẳng định không đơn giản, khiến Lạp Mạc Nhĩ cũng sẽ sợ hãi mà tránh né nam tử sắc bén đó, thật không đơn giản!
"Nhưng…" Lợi Nhã nhìn Phỉ Lệ buồn rầu, không đành lòng định nói thêm. Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, dù sao một khi Phỉ Lệ quyết định, hiếm khi sẽ thay đổi.
"Thôi, chờ mấy ngày nữa ta giới thiệu ngươi với Kỳ Dương, dáng dấp của hắn cũng không hề kém so với Lạp Mạc Nhĩ đâu, là một trong ba nam nhân đẹp nhất mà ta từng gặp đấy!" Phỉ Lệ lập tức hăng hái dồi dào nói, bộ dáng của Kỳ Dương quả thật không tồi, mặc dù không thâm thúy thần bí như Lạp Mạc Nhĩ, nhưng sức quyến rũ lại phi phàm giống nhau.
"Vâng."
Mấy người khác bên cạnh, tái mặt nhìn Phỉ Lệ không ngừng nói mỹ nam gì đó, Ai Phu Lâm liền biết nam nhân tên Lạp Mạc Nhĩ khẳng định có địa vị quan trọng trong lòng Phỉ Lệ, còn cái người tên là Kỳ Dương, có thể khiến Phỉ Lệ tán dương như vậy, nhất định rất giỏi! Thật là khiến người ta rất ghen tỵ.
Sau khi Bội Nhân Đặc nghe Phỉ Lệ đánh giá, gương mặt tuấn tú từ đỏ biến thành đen, giống như đang biểu diễn tuyệt kỹ biến sắc mặt của mình rất hoàn hảo, chỉ là Á Lực Khắc bên cạnh cũng không dám nói cái gì, ngược lại còn cực kỳ bội phục hành động của Phỉ Lệ, lại dám làm ra hành động như vậy với Bội Nhân Đặc, thật là cường hãn! Dù là nữ nhân Tạp Tây kia cũng chỉ dám hấp dẫn Bội Nhân Đặc một chút, không ngờ nữ tử tên Phỉ Lệ này lại trực tiếp làm ra hành động như vậy với bạn thâm giao của hắn.
"Có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích hay không?" Bội Nhân Đặc âm hàn nhìn Ai Phu Lâm, sau đó lại trở nên hưng phấn nhìn Phỉ Lệ, nữ nhân này rất thú vị, thảo nào Ai Phu Lâm lại quan tâm như vậy, chỉ là tại sao trước kia hắn chưa từng gặp qua nữ nhân này.
"Tại sao? Ai Phu Lâm, đệ đệ của ngươi thật kỳ quái! Không phải chỉ là sờ một chút thôi sao? Có gì to tát cơ chứ, không phải ngươi cũng bị ta sờ soạng rồi đó thôi, mà có thấy ngươi nói gì đâu, đệ đệ ngươi thật hẹp hòi ! Lúc trước Mai Lạc bị ta nhìn hết từ đầu đến chân mà có nói cái gì đâu!" Phỉ Lệ vô tội nói, thiệt là giống nữ nhân, chả có gì đáng chú ý, lòng dạ hẹp hòi… Khó trách vóc người không tốt bằng Ai Phu Lâm, không biết rằng dù vóc người có đẹp đến mấy cũng chỉ là để người khác thưởng thức thôi sao?
"Haizzz! Thật ra thì lúc đầu ta cũng bị Phỉ Lệ ăn đậu hũ! Vậy nàng có định chịu trách nhiệm với ta hay không đây?" Ai Phu Lâm tà khí liếc Phỉ Lệ, dường như thói quan thích sờ loạn người ta của Phỉ Lệ, là bị nuông chiều mà sinh hư, những người đó cũng thật là không biết thức thời, lại nuông chiều Phỉ Lệ như vậy.
Nếu Ai Phu Lâm mà biết kỳ thực đây đều là thói quen rất bình thường của Phỉ Lệ, không biết hắn có hộc máu hay không, gia tộc Đức Cổ Lạp đều là sóai ca mỹ nữ, cho nên Phỉ Lệ liền bị đám người Phỉ Khắc Tư nuông chiều, vì thế Phỉ Lệ không chút kiêng kỵ mà thưởng thức, mới dưỡng thành tính cách hồ nháo như thế, chỉ là cùng lắm nàng cũng chỉ sờ vài cái, cũng sẽ không làm ra hành động nào khác.
"Ta không thèm, dáng dấp của ngươi không đẹp mắt bằng Lạp Mạc Nhĩ, thực lực cũng không mạnh bằng hắn, ngươi nếu dám bảo ta phụ trách nhất định sẽ bị Lạp Mạc Nhĩ đánh chết." Phỉ Lệ thành thật nói, nàng hiểu rất rõ tác phong cường thế của Lạp Mạc Nhĩ, bình thường nàng có thể làm loạn, nhưng nếu gây họa lớn, Lạp Mạc Nhĩ tuyệt đối sẽ không nương tay. nhất là người dám đánh chủ ý lên nàng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, ban đầu cũng là bởi vì Phỉ Lệ thích kề cận Mai Lạc, cho nên sau này Mai Lạc rất hiếm khi gặp được Phỉ Lệ. Đáng thương thùng dấm chua của Lạp Mạc Nhĩ không biết là lớn đến bao nhiêu.
"Đùa sao?" Khóe miệng Ai Phu Lâm cứng ngắc nhìn Phỉ Lệ, bộ dạng hắn không đẹp, thực lực không mạnh, dường như đây là lần đầu tiên bị người ta nói như vậy, quả nhiên thật là không thoải mái!
"Phỉ Lệ nói không sai, ngươi hoàn toàn kém Lạp Mạc Nhĩ đại nhân, cho nên về sau ngươi tốt nhất đứng nói mấy lời lung tung như thế, nếu không sẽ rất nguy hiểm." Lợi Nhã thành thật nói, Lạp Mạc Nhĩ đại nhân rất quan tâm Phỉ Lệ, nếu hắn biết có người dám đánh chủ ý lên Phỉ Lệ, nhất định hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Ai Phu Lâm , mặc dù nàng có chút không vừa mắt Ai Phu Lâm, nhưng nàng vẫn cảm thấy nên nhắc nhở Ai Phu Lâm một chút.
Nghe đoạn đối thoại như vậy, đừng nói Á Lực Khắc ngây ngốc, ngay cả Bội Nhân Đặc cũng cười gượng, ca ca Ai Phu Lâm bị người ta uy hiếp rồi, loại cảm giác này làm cho người ta rất không thoải mái.
"Ai Phu Lâm ngươi đã đến rồi à!" Đang lúc Ai Phu Lâm không biết nên gì tiếp theo, đột nhiên giọng nói kiều mị của Tạp Tây vang lên ở cửa ra vào, ngay sau đó liền xuất hiện trước mặt đám người Ai Phu Lâm.
"A! Là Tạp Tây sao?" Ai Phu Lâm lập tức chỉnh lại bộ dáng thành nôn nóng, ôm Tạp Tây vào trong ngực, vẻ mặt thật đáng khinh bỉ, Phỉ Lệ tò mò đánh giá nữ nhân tên Tạp Tây kia, hồ ly tinh, hơn nữa còn là hồ ly tinh lẳng lơ, nàng không thích.
"Thiếu gia Ai Phu Lâm buông tay." Vẻ mặt Tạp Tây thẹn thùng làm nũng, nhưng hai mắt lại chăm chú nhìn Bội Nhân Đặc, trong mắt uất ức nhìn Bội Nhân Đặc, hoàn toàn bỏ quên đám người Phỉ Lệ, có lẽ theo suy nghĩ của nàng ta, đám ngươid tép riu không đáng để nàng ta chú ý.
"Bội Nhân Đặc, mùi trên người nữ nhân này thật là khó ngửi, không dễ chịu bằng mùi trên người ngươi." Phỉ Lệ bất mãn cong miệng lên, đi tới sau lưng Bội Nhân Đặc, kéo bàn tay nhỏ của Lợi Nhã mà vuốt vuốt, dù sao Ai Phu Lâm sẽ xử lý, nàng chỉ cần vui vẻ xem kịch thôi. Mà có lẽ vì một câu khen ngợi vô tình của Phỉ Lệ, nhất thời cả khuôn mặt của Bội Nhân Đặc đỏ bừng, hai tay luống cuống không biết nên để ở đâu.
Nghe thấy vậy Ai Phu Lâm không nhịn được mà trợn trắng mắt, Bội Nhân Đăc, tốt nhất ngươi không nên tùy tiện động lòng, cái nữ nhân Phỉ Lệ ngu ngốc này là tuyệt đối sẽ không hiểu tâm ý của ngươi , hơn nữa nàng cũng không phải là ngươi có thể chạm tới, ngươi nên hiểu điều đó là tốt nhất. Ai Phu Lâm như có điều suy nghĩ nhìn Bội Nhân Đặc.
Beta: Gynnykawai
Haizzz, các cô không cần làm tôi nổi điên đâu, sáng nay điên điên thế nào đã chôm mất cái văn án của Gyn rồi. Chờ ta đi haixx, thật là mất hứng.
"Nếu ngươi thật sự hiểu lời ta nói, thì quá tốt rồi." Phu nhân Nạp Sắt Lợi nhẹ giọng nói với bóng lưng biến mất dần của Ti Mị, nàng đều biết khổ sở mấy năm này của Ti Mị, nhưng cũng không thể thay đổi được gì. Dù sao nam nhân kia lại là Ai Phu Lâm, là nam nhân tệ nhất Thủ Vọng Giác, Ti Mị, ngươi thật sự rất ngốc.
Trong lúc phu nhân Nạp Sắt Lợi xoay người rời đi, góc tường đi ra hai bóng người.
"Tiểu thư Tạp Tây, chúng ta nên làm như thế nào?" Một người có vóc dáng cao gầy, diện mạo lẳng lơ đứng ra trước mặt nữ tử, chỉ cần mới nhìn gương mặt đó sẽ khiến người ta cảm thấy sôi sục trong bể máu, y phục lộ liễu, phơi bày toàn bộ thân hình kiêu ngạo, không hề có một chút dè dặt. Móng tay đỏ thẫm làm cho người ta cảm thấy âm trầm tàn nhẫn.
"Không phải phu nhân Nạp Sắt Lợi vẫn luôn rất thiên vị sao? Chỉ là nếu như lần này ta tặng cho bà ta một món quà, Ti Mị mà bà ta thương yêu nhất nếu bị nam nhân làm bẩn, không biết sẽ xảy ra chuyện thú vị gì đây?." Gương mặt như hồ ly của Tạp Tây oán hận nhìn bóng dáng xa dần của Ti Mị, tại sao Ti Mị có thể ngồi lên được vị trí con át chủ bài, mà nàng lại không được.
Ai Phu Lâm là nam nhân của nàng, lúc nào thì đến phiên Ti Mị này bám lấy, cho dù bây giờ nàng coi trọng Bội Nhân Đức, nhưng Ai Phu Lâm cũng tuyệt đối không thể thuộc về người khác, nghĩ tới Ai Phu Lâm, Tây Tạp đã cảm thấy toàn thân bắt đầu bốc hơi nóng rồi, nếu không phải là bởi vì Bội Nhân Đặc, nàng làm sao có thể buông tha cực phẩm nam nhân như Ai Phu Lâm, chẳng qua là vì trèo lên cây to gia tộc Bố Lôi Tiếu này, nàng phải vứt bỏ Ai Phu Lâm, nhưng nàng tin rằng Ai Phu Lâm sẽ không buông tay nàng.
"Đợi đến khi cuộc so tài ca hát kết thúc ư?"
"Ừm! Đó là đương nhiên, người chú ý đến cuộc so tài ca hát quá nhiều, chúng ta không thể tùy tiện ra tay. Nếu không rất dễ dàng để người khác tìm được nhược điểm của chúng ta." Tạp Tây oán độc nói, rất nhanh thôi nàng sẽ là trụ cột chính của Tiêu Hồn Động, bây giờ Bội Nhân Đặc đã là vật trong túi của nàng, không lâu nữa nàng sẽ trơt hành đại phu nhân của gia tộc Bố Lôi Tiếu.
"Bây giờ chúng ta đi hậu trường sao?"
"Không, đi tìm Bội Nhân Đặc trước, hôm nay hẳn là hắn đã trở về, mà Ai Phu Lâm cũng chưa xuất hiện sao?" Tạp Tây quyến rũ cười nói, không biết khi Ai Phu Lâm biết bây giờ nàng đã thuộc về Bội Nhân Đặc, sẽ có biểu tình như thế nào, nàng đã đợi không kịp muốn xuất hiện trước mặt Ai Phu Lâm rồi, dù sao người nam nhân kia thật sự rất tốt.
"Vâng."
"Ngươi chính là Bội Nhân Đặc à?" Phỉ Lệ nhìn qua Bội Nhân Đặc một vòng, hai tay lại còn to gan hơn sờ loạn mấy cái trên người Bội Nhân Đặc, liên tục so sánh Bội Nhân Đặc và Ai Phu Lâm, nhìn Bội Nhân Đặc một cái rồi lại liếc qua nhìn Ai Phu Lâm một cái.
"Ách! Phải . . . . . Đúng vậy." Cả khuôn mặt Bội Nhân Đặc nhìn Phỉ Lệ trước mắt, tóc màu hồng quả quýt, mà đôi mắt cũng màu hồng quả quýt thật sự rất hiếm thấy, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cho dù có làm động tác bỏ ổi như thế, vấn làm cho người ta có cảm giác cực kỳ đáng yêu.
"Phỉ Lệ nàng có chừng một chút mực cho ta, nàng có phải là nữ nhân không vậy?" Ai Phu Lâm cuối cùng thật sự không thể nào chịu nổi ánh mắt quái dị này của Phỉ Lệ, lớn tiếng nói. Thật không hiểu nàng trưởng thành như thế nào, chẳng lẽ nàng không biết bọn họ là nam nhân sao? Hơn nữa còn là nam nhân thành thục, sờ loạn như vậy ở trên người Bội Nhân Đặc, không sợ sẽ gặp chuyện không may sao? Thật là càng lúc càng lớn mật rồi, mà Lợi Nhã cũng không thèm nói một tiếng nào nữa chứ.
"Ai Phu Lâm, ta phát hiện thật ra thì vóc người của ngươi vẫn đẹp hơn hắn một chút! Vóc người của Bội Nhân Đặc còn chưa đủ hoàn mỹ, có chút cơ bắp, ta ưa đường cong hoàn mỹ hơn, giống như Lạp Mạc Nhĩ vậy, thật sự là rất đẹp." Phỉ Lệ vẫn chưa thỏa mãn mà mơ mộng về vóc người của Lạp Mạc Nhĩ, thật sự là không có thiên lý, tỷ lệ quá hoàn mỹ, đúng là vật vô giá. Mặc dù vóc người của Ai Phu Lâm quả thật không tệ, nhưng mà Lạp Mạc Nhĩ vẫn đẹp hơn, chẳng qua sờ cũng không đến nỗi nào.
"Phỉ Lệ." Trong nháy mắt sắc mặt Ai Phu Lâm trở nên cực kỳ khó coi, Phỉ Lệ chết tiệt dám so sánh dáng người của hắn với Bội Nhân Đặc, chỉ là Lạp Mạc Nhĩ rốt cuộc là ai? Hình như Phỉ Lệ hay nhắc tới cái tên này, từ ánh mắt sung bài kia của Phỉ Lệ, có thế đoán được diện mạo người kia tuyệt đối không hề kém mình, hơn nữa e rằng còn đẹp hơn cả mình.
"Ta nghe thấy mà, cũng không phải là kẻ điếc, thiệt là. Lợi Nhã, ta rất nhớ Lạp Mạc Nhĩ! Lâu rồi chưa được ôm hắn, thật là nhớ!" Vẻ mặt Phỉ Lệ mất mác đi đến bên cạnh Lợi Nhã, ôm Lợi Nhã thật chặt, cô đơn nói, Lạp Mạc Nhĩ, ngươi chính là một cái gai trong lòng ta, vĩnh viễn đều không cách nào rút ra.
"Có cần bây giờ thông báo cho Lạp Mạc Nhĩ đại nhân không?" Lợi Nhã lẳng lặng ôm Phỉ Lệ, trầm mặc hỏi một câu, Lạp Mạc Nhĩ đại nhân thần thông như thế, dù là Thủ Vọng Giác cũng là chuyện dễ dàng!
"Còn chưa muốn, ngày đó ta rời khỏi ó thấy có người rat ay với Lạp Mạc Nhĩ, ta lo lắng bây giờ hắn sẽ rất bận, cho nên đừng nói cho hắn, chuyện bây giờ của ta chưa nên nói cho hắn thì tốt hơn, nếu không nhất định hắn sẽ lo lắng." Phỉ Lệ buồn buồn nói, nam tử yêu mị xuất hiện ngày đó, khẳng định không đơn giản, khiến Lạp Mạc Nhĩ cũng sẽ sợ hãi mà tránh né nam tử sắc bén đó, thật không đơn giản!
"Nhưng…" Lợi Nhã nhìn Phỉ Lệ buồn rầu, không đành lòng định nói thêm. Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, dù sao một khi Phỉ Lệ quyết định, hiếm khi sẽ thay đổi.
"Thôi, chờ mấy ngày nữa ta giới thiệu ngươi với Kỳ Dương, dáng dấp của hắn cũng không hề kém so với Lạp Mạc Nhĩ đâu, là một trong ba nam nhân đẹp nhất mà ta từng gặp đấy!" Phỉ Lệ lập tức hăng hái dồi dào nói, bộ dáng của Kỳ Dương quả thật không tồi, mặc dù không thâm thúy thần bí như Lạp Mạc Nhĩ, nhưng sức quyến rũ lại phi phàm giống nhau.
"Vâng."
Mấy người khác bên cạnh, tái mặt nhìn Phỉ Lệ không ngừng nói mỹ nam gì đó, Ai Phu Lâm liền biết nam nhân tên Lạp Mạc Nhĩ khẳng định có địa vị quan trọng trong lòng Phỉ Lệ, còn cái người tên là Kỳ Dương, có thể khiến Phỉ Lệ tán dương như vậy, nhất định rất giỏi! Thật là khiến người ta rất ghen tỵ.
Sau khi Bội Nhân Đặc nghe Phỉ Lệ đánh giá, gương mặt tuấn tú từ đỏ biến thành đen, giống như đang biểu diễn tuyệt kỹ biến sắc mặt của mình rất hoàn hảo, chỉ là Á Lực Khắc bên cạnh cũng không dám nói cái gì, ngược lại còn cực kỳ bội phục hành động của Phỉ Lệ, lại dám làm ra hành động như vậy với Bội Nhân Đặc, thật là cường hãn! Dù là nữ nhân Tạp Tây kia cũng chỉ dám hấp dẫn Bội Nhân Đặc một chút, không ngờ nữ tử tên Phỉ Lệ này lại trực tiếp làm ra hành động như vậy với bạn thâm giao của hắn.
"Có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích hay không?" Bội Nhân Đặc âm hàn nhìn Ai Phu Lâm, sau đó lại trở nên hưng phấn nhìn Phỉ Lệ, nữ nhân này rất thú vị, thảo nào Ai Phu Lâm lại quan tâm như vậy, chỉ là tại sao trước kia hắn chưa từng gặp qua nữ nhân này.
"Tại sao? Ai Phu Lâm, đệ đệ của ngươi thật kỳ quái! Không phải chỉ là sờ một chút thôi sao? Có gì to tát cơ chứ, không phải ngươi cũng bị ta sờ soạng rồi đó thôi, mà có thấy ngươi nói gì đâu, đệ đệ ngươi thật hẹp hòi ! Lúc trước Mai Lạc bị ta nhìn hết từ đầu đến chân mà có nói cái gì đâu!" Phỉ Lệ vô tội nói, thiệt là giống nữ nhân, chả có gì đáng chú ý, lòng dạ hẹp hòi… Khó trách vóc người không tốt bằng Ai Phu Lâm, không biết rằng dù vóc người có đẹp đến mấy cũng chỉ là để người khác thưởng thức thôi sao?
"Haizzz! Thật ra thì lúc đầu ta cũng bị Phỉ Lệ ăn đậu hũ! Vậy nàng có định chịu trách nhiệm với ta hay không đây?" Ai Phu Lâm tà khí liếc Phỉ Lệ, dường như thói quan thích sờ loạn người ta của Phỉ Lệ, là bị nuông chiều mà sinh hư, những người đó cũng thật là không biết thức thời, lại nuông chiều Phỉ Lệ như vậy.
Nếu Ai Phu Lâm mà biết kỳ thực đây đều là thói quen rất bình thường của Phỉ Lệ, không biết hắn có hộc máu hay không, gia tộc Đức Cổ Lạp đều là sóai ca mỹ nữ, cho nên Phỉ Lệ liền bị đám người Phỉ Khắc Tư nuông chiều, vì thế Phỉ Lệ không chút kiêng kỵ mà thưởng thức, mới dưỡng thành tính cách hồ nháo như thế, chỉ là cùng lắm nàng cũng chỉ sờ vài cái, cũng sẽ không làm ra hành động nào khác.
"Ta không thèm, dáng dấp của ngươi không đẹp mắt bằng Lạp Mạc Nhĩ, thực lực cũng không mạnh bằng hắn, ngươi nếu dám bảo ta phụ trách nhất định sẽ bị Lạp Mạc Nhĩ đánh chết." Phỉ Lệ thành thật nói, nàng hiểu rất rõ tác phong cường thế của Lạp Mạc Nhĩ, bình thường nàng có thể làm loạn, nhưng nếu gây họa lớn, Lạp Mạc Nhĩ tuyệt đối sẽ không nương tay. nhất là người dám đánh chủ ý lên nàng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, ban đầu cũng là bởi vì Phỉ Lệ thích kề cận Mai Lạc, cho nên sau này Mai Lạc rất hiếm khi gặp được Phỉ Lệ. Đáng thương thùng dấm chua của Lạp Mạc Nhĩ không biết là lớn đến bao nhiêu.
"Đùa sao?" Khóe miệng Ai Phu Lâm cứng ngắc nhìn Phỉ Lệ, bộ dạng hắn không đẹp, thực lực không mạnh, dường như đây là lần đầu tiên bị người ta nói như vậy, quả nhiên thật là không thoải mái!
"Phỉ Lệ nói không sai, ngươi hoàn toàn kém Lạp Mạc Nhĩ đại nhân, cho nên về sau ngươi tốt nhất đứng nói mấy lời lung tung như thế, nếu không sẽ rất nguy hiểm." Lợi Nhã thành thật nói, Lạp Mạc Nhĩ đại nhân rất quan tâm Phỉ Lệ, nếu hắn biết có người dám đánh chủ ý lên Phỉ Lệ, nhất định hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Ai Phu Lâm , mặc dù nàng có chút không vừa mắt Ai Phu Lâm, nhưng nàng vẫn cảm thấy nên nhắc nhở Ai Phu Lâm một chút.
Nghe đoạn đối thoại như vậy, đừng nói Á Lực Khắc ngây ngốc, ngay cả Bội Nhân Đặc cũng cười gượng, ca ca Ai Phu Lâm bị người ta uy hiếp rồi, loại cảm giác này làm cho người ta rất không thoải mái.
"Ai Phu Lâm ngươi đã đến rồi à!" Đang lúc Ai Phu Lâm không biết nên gì tiếp theo, đột nhiên giọng nói kiều mị của Tạp Tây vang lên ở cửa ra vào, ngay sau đó liền xuất hiện trước mặt đám người Ai Phu Lâm.
"A! Là Tạp Tây sao?" Ai Phu Lâm lập tức chỉnh lại bộ dáng thành nôn nóng, ôm Tạp Tây vào trong ngực, vẻ mặt thật đáng khinh bỉ, Phỉ Lệ tò mò đánh giá nữ nhân tên Tạp Tây kia, hồ ly tinh, hơn nữa còn là hồ ly tinh lẳng lơ, nàng không thích.
"Thiếu gia Ai Phu Lâm buông tay." Vẻ mặt Tạp Tây thẹn thùng làm nũng, nhưng hai mắt lại chăm chú nhìn Bội Nhân Đặc, trong mắt uất ức nhìn Bội Nhân Đặc, hoàn toàn bỏ quên đám người Phỉ Lệ, có lẽ theo suy nghĩ của nàng ta, đám ngươid tép riu không đáng để nàng ta chú ý.
"Bội Nhân Đặc, mùi trên người nữ nhân này thật là khó ngửi, không dễ chịu bằng mùi trên người ngươi." Phỉ Lệ bất mãn cong miệng lên, đi tới sau lưng Bội Nhân Đặc, kéo bàn tay nhỏ của Lợi Nhã mà vuốt vuốt, dù sao Ai Phu Lâm sẽ xử lý, nàng chỉ cần vui vẻ xem kịch thôi. Mà có lẽ vì một câu khen ngợi vô tình của Phỉ Lệ, nhất thời cả khuôn mặt của Bội Nhân Đặc đỏ bừng, hai tay luống cuống không biết nên để ở đâu.
Nghe thấy vậy Ai Phu Lâm không nhịn được mà trợn trắng mắt, Bội Nhân Đăc, tốt nhất ngươi không nên tùy tiện động lòng, cái nữ nhân Phỉ Lệ ngu ngốc này là tuyệt đối sẽ không hiểu tâm ý của ngươi , hơn nữa nàng cũng không phải là ngươi có thể chạm tới, ngươi nên hiểu điều đó là tốt nhất. Ai Phu Lâm như có điều suy nghĩ nhìn Bội Nhân Đặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.