Quyển 3 - Chương 188: Sắc lang
Phi Linh
22/08/2014
Editor: Cẩm Băng Đơn.
Beta: Gynnykawai.
"Có phải rất tò mò tại sao ta lại muốn rời đi hay không?" Phỉ Lệ thú vị nhìn vẻ mặt muốn hỏi lại thôi của Lợi Nhã, nàng biết Lợi Nhã đang tò mò, tại sao lại muốn rời đi lúc này, dù sao chuyện của Khải Nhĩ Văn vẫn chưa được xử lý ổn thỏa, theo đạo lý thì đáng lẽ bây giờ vẫn chưa phải lúc rời khỏi Ai Phu Lâm.
"Đúng vậy! Bây giờ chỉ còn 3 ngày nữa là đến buổi đấu giá của chợ đen, chúng ta vẫn chưa tìm được Khải Nhĩ Văn, bây giờ Ai Phu Lâm vẫn còn có ích không phải sao?" Lợi Nhã gật đầu một cái, nói ra nghi vấn của mình, mặc dù nàng ghét Ai Phu Lâm, nhưng nếu là chuyện liên quan đến Phỉ Lệ, Lợi Nhã vẫn có thể chịu được Ai Phu Lâm, dù sao Ai Phu Lâm càng như vậy, thì càng chứng tỏ tỉ lệ bọn họ bị lộ thân phận càng nhỏ.
"Bởi vì Ai Phu Lâm không đơn giản, ngươi quá khinh thường hắn. Hắn cũng không thực sự là thiếu gia suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, hắn ẩn giấu rất sâu, lần này nói không chừng chúng ta thật sự tìm nhầm người." Trong mắt Phỉ Lệ lóe lên chút ánh sao rồi biến mất, nàng sống hai đời, cho nên đã gặp nhiều lọai người, gặp phải chuyện còn nhiều hơn so với người bình thường, mới vừa rồi nàng cảm thấy được trên người Ai Phu Lâm có cái gì đó không đúng.
Rõ ràng nhìn giống như một thiếu gia quần áo lụa là, nhưng trên người Ai Phu Lâm lại có khôn khéo nhiều hơn người khác, hơn nữa hằn là Ai Phu Lâm giấu diếm thực lực! Nếu quả như thật như Ai Phu Lâm đã nói, rằng gia tộc Bố Lôi Tiếu rất cường thế ở Thủ Vọng Giác, như vậy trên người Ai Phu Lâm có thể ẩn giấu thực lực thần khí cũng không có gì lạ, không phải sao? Nhất là khi bước vào phòng số 1, mùi hương trên người Ai Phu Lâm liền thay đổi, rất đáng nghi, là bởi vì nam nhân trong phòng tên là Bội Nhân Đặc sao? Xem ra gia tộc Bố Lôi Tiếu thật đúng là không đơn giản như bề ngoài, thật thú vị không phải sao?
"Chẳng lẽ Ai Phu Lâm đã lừa chúng ta, nhưng lúc trước hắn cũng chưa từng gặp qua chúng ta cơ mà?" Lợi Nhã vấn mơ hồ nhìn Phỉ Lệ, khoảng thời gian họ tới Thủ Vọng Giác rất ngắn. Nàng chưa từng gặp qua Ai Phu Lâm, tin tưởng Phỉ Lệ vậy cũng như vậy, tại sao Ai Phu Lâm lại đóng kịch ở trước mặt họ, thật là không thể nói nổi.
"Hắn chưa từng gặp chúng ta, người hắn lừa gạt thật ra cũng không phải là chúng ta, kẻ hắn muốn lừa gạt chính là mọi người, thậm chí bao gồm chính hắn, hắn rất thông minh, cho nên chúng ta phải rời đi." Có đôi lúc rời đi, ngược lại mới có thể càng khiến cho người khác tin tưởng không phải sao? Nhất là người giống như Ai Phu Lâm, nên cẩn thận một chút mới được. Người có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ thiện lương. Chỉ là lần này người thua nhất định sẽ là hắn, bởi vì đối thủ của hắn là nàng.
"Ta vẫn không hiểu, nhưng mà bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Lợi Nhã mê mang nhìn Phỉ Lệ, những chuyệc phức tạp này, nàng thật sự không thể nghĩ ra, nàng chỉ muốn đi theo bên người Phỉ Lệ là được rồi.
"Ngươi không hiểu cũng không sao, đi theo bên cạnh ta là được rồi, còn bây giờ chúng ta đi dạo bên trong Tiêu Hồn Động một chút là được rồi, chờ hắn tới tìm chúng ta." Phỉ Lệ thần bí cười, chính bởi vì nơi này là Tiêu Hồn Động, cho nên Ai Phu Lâm nhất định sẽ đến tìm các nàng.
Vì vậy hai người Phỉ Lệ tùy tiện đi lung tung trong Tiêu Hồn Động, dù sao nó cũng được trang hoàng rất tốt, vô luận là phong cách hay là cách điệu cũng không tồi.
"Thiếu gia Ô Đặc Lôi Đức, chúng ta đến chỗ của Ti Mị chứ?" Một giọng nói thô bỉ truyền tới trước mặt Phỉ Lệ, lúc này Phỉ Lệ và Lợi Nhã đang đứng phía trước một đình viện thanh tịnh và đẹp đẽ, cũng là vì Phỉ Lệ nghe thấy tiếng đàn êm tai nên mới cùng Lợi Nhã đi tới, kiếp trước Lâm Vũ không có đặc biệt yêu thích thứ gì, nhưng mà đối với đàn tranh lại yêu thích hơn người bình thường, cho nên nàng cố ý học thêm mấy năm, lại còn lấy được giấy chứng nhận xác thực đã học xong lớp tám.
Nhưng sau này do ở chung với Lưu Vũ, mà Lưu Vũ lại thích nhạc hiện đại, cho nên Lâm Vũ liền bỏ qua cơ hội học chuyên sâu, ngược lại đi theo Lưu Vũ học KTV. Chỉ là cảm xúc đã mọc rễ sâu tận trong xương tủy, dù là đời này làm Phỉ Lệ, khi nghe thấy tiếng đàn tranh đặc biệt này, vẫn không tự chủ được mà dừng lại, có lẽ nguyện vọng cả đời này có thể thực hiện được rồi!
"Không tồi, hôm nay là cơ hội cho Ti Mỵ thăng quan, ta đương nhiên là muốn tới cổ vũ một chút rồi." Ô Đặc Lôi Đức ngạo mạn nói, nữ nhân Ti Mị này thật không thức thời, chỉ là gương mặt đó quả thật không tệ, cho nên hắn nhất định phải chiếm được, nhưng hắn lại không muốn đưa nàng ta về nhà, thê tử của hắn chỉ có thể là Nam Hi, nhưng điều này cũng chẳng cản trở cho hắn việc muốn chiếm Ti Mị. Nữ nhân sao, vui đùa một chút mà thôi! Ô Đặc Lôi Đức không đàng hoàng nói, theo ý hắn không có nữ nhân nào mà hắn không thể có được.
"Thiếu gia Ô Đặc Lôi Đức thật có tâm! Lần này người vô địch nhất định sẽ là tiểu thư Ti Mị." Chung quanh không ngừng vang lên mấy câu nịnh hót, trong lúc nhất thời làm rối loạn tiếng đàn thanh tịnh, Phỉ Lệ bất mãn hơi nhíu đầu lông mày, những người này thật đúng là cực kỳ đáng ghét. Nhìn bóng người càng ngày càng lại gần, Phỉ Lệ suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên rời đi thì tốt hơn, chỉ nghe giọng nói, liền biết những người này tuyệt đối không có điểm nào tốt bằng Ai Phu Lâm.
Huống chi cũng gần tới thời gian của trận so tài ca hát! Chắc là lúc này các ca cơ đều đang chuẩn bị cho cuộc tranh tài!
"Chúng ta rời đi trước." Phỉ Lệ quay đầu nói với Lợi Nhã, bây giờ không phải lúc gây chuyện, cho nên rời đi thì tốt hơn.
"Chờ một chút." Đúng lúc Phỉ Lệ và Lợi Nhã xoay người sắp rời đi, phía trước mặt liền xuất hiện vài bóng người, hóa ra là những người mới nói chuyện vừa nãy, trông bộ dạng tên cầm đầu cũng biết chẳng phải kẻ tốt lành gì, mặc dù gương mặt trắng như tờ giấy không đến nỗi nào, nhưng cặp mắt hơi cụp xuống kia, nhìn một cái cũng biết là kẻ sa đọa trong nữ sắc, làm cho người ta có cảm giác lỗ mãng.
"Có chuyện gì?" Lợi Nhã che Phỉ Lệ ở phía sau mình, ánh mắt thật bẩn thỉu, cả người Lợi Nhã nồng nặc sát khí, thậm chí có mấy người khi nhìn rõ Phỉ Lệ và Lợi Nhã, hai tay không tự chủ được sờ nắn hạ thân của mình, hô hấp cũng không tự chủ được mà dồn dập, nhìn một cái cũng biết trong đầu những người này đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì.
"Xin cho phép ta tự giới thiệu mình, ta là Ô Đặc Lôi Đức. Lao Đốn. Nàng có thể gọi ta là Ô Đặc Lôi Đức, không biết nên xưng hô tiểu thư như thế nào?" Hai mắt của Ô Đặc Lôi Đức không ngừng hướng về Phỉ Lệ phía sau Lợi Nhã, chỉ là lúc xoẹt qua Lợi Nhã, dục hỏa trong mắt tăng vọt, trần truồng dừng lại ở trên thân thể Lợi Nhã, nếu không phải là nhìn thấy trường kiếm tản ra khí tức màu đen trong tay Lợi Nhã, nói không chừng hắn đã nhào tới rồi, dù bộ dáng của Lợi Nhã kém hơn Phỉ Lệ, nhưng cũng tuyệt đối trên tiêu chuẩn.
"Không cần thiết, tránh ra." Lợi Nhã lãnh khốc nói, nhìn những kẻ này thêm một giây phút nào, cũng đều cảm thấy ghê tởm, nếu không phải là nàng biết không được gây chuyện ở đây, lúc này chắc chắn trường kiếm của nàng đã gác lên cổ tên nam nhân này rồi, đâu còn cho phép hắn dùng ánh mắt ghê tởm quét qua người mình.
"Tiểu thư cũng đừng không nể mặt ta như thế chứ, phải biết nơi này cũng không phải là nơi ai cũng có thể mạnh miệng được đâu!" Sắc mặt Ô Đặc Lôi Đức trầm xuống, chưa từng có người nào dám nói như vậy ở trước mặt hắn, chỉ là nữ nhân lạnh băng này thật đúng là có dáng dấp không tồi, cho nên hắn quyết định tha thứ, hắn không kịp chờ đợi muốn nếm thử tư vị rên rỉ của đè nữ nhân lạnh băng này khi đè lên người nàng ta rồi, xem đến lúc đó liệu vẻ mặt của nàng còn lạnh lùng như thế được hay không, còn có nữ nhân sau lưng nàng ta nữa, chỉ mới liếc sơ qua, mà hắn đã cảm thấy cả người cũng không chịu nổi, tuyệt đối không hề thua kém Ti Mị đâu.
"Cút ngay!" Thanh âm của Lợi Nhã càng thêm lãnh khốc, nàng làm sao có thể không biết trong đầu đám người này đang nghĩ cái gì? Quả nhiên Ai Phu Lâm không hề nói sai, loại địa phương này quả nhiên không thích hợp để nữ nhân tới chơi, nhìn những ánh mắt ghê tởm của đám người này, nàng thật muốn đại khai sát giới.
"Nếu ta không cút thì sao." Hai mắt Ô Đặc Lôi Đức quét qua Lợi Nhã, nhìn Phỉ Lệ sau lưng nàng, tóc màu hồng quả quýt rất hiếm thấy, hắn chưa bao giờ thấy nữ nhân có tóc màu hồng quả quýt, thân thể mảnh khảnh, quả nhiên đáng giá mạo hiểm, mặc dù biết kẻ đến Tiêu Hồn Động đều có bối cảnh, nhưng hắn vẫn muốn mạo hiểm, dù sao mỹ nhân cũng không phải lúc nào cũng có thể gặp phải, hơn nữa còn là mỹ nhân không có ai bảo vệ.
"Chúng ta cũng không phải người của Tiêu Hồn Động, ngươi không có tư cách ngăn chúng ta lại không phải sao?" Phỉ Lệ vỗ vỗ hai tay Lợi Nhã đang nắm chặt, nếu nàng không mở miệng, thì e là Lợi Nhã sẽ động thủ, nhưng mà bây giờ vẫn không phải lúc động thủ, chủ nhân sau lưng Tiêu Hồn Động là chợ đen, bây giờ nàng vẫn không thể bị lộ được, nếu không nàng ở bên trong chợ đen làm phục chế phẩm thật sự không có ý nghĩa rồi. Nàng còn muốn chơi nhiều hơn trong ba ngày còn lại này, cho nên nàng không thể không đi ra ngoài.
"Thật là đẹp…" , khi Phỉ Lệ đi ra từ sau lưng Lợi Nhã, trong tích tắc khiến Ô Đặc Lôi Đức ngốc trệ, tóc màu hồng quả quýt giống như ngọc bích quấn quanh người Phỉ Lệ, làm nổi bật vẻ quyến rũ phi phàm của Phỉ Lệ, hơn nữa cặp mắt màu hồng quả quýt kia nữa, dung nhan tinh xảo khiến không kẻ nào có thể dời tầm mắt đi được. Ô Đặc Lôi Đức không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả nữ nhân này, thật sự là quá đẹp, dù là Ti Mị cũng thua nữ tử này cả một ngàn lần, khí chất xuất trần, dung nhan tuyệt đại tao nhã, giống như đang khiêu chiến ánh mắt người đời.
"Ừng ực!" Chung quanh bất ngờ vang lên một trận thanh âm nuốt nước miếng, vốn là tiếng đàn thanh tịnh lại làm cho người ta có cảm giác hết sức cảm giác quỷ dị, Phỉ Lệ âm thầm sầu não, mới vừa rồi không cẩn thận tháo khăn che mặt xuống, khó trách những người này lại có biểu tình như gặp quỷ thế kia, chết tiệt.
Phỉ Lệ biết cho dù bây giờ tóc và mắt của nàng là màu hồng quả quýt, nhưng gương mặt thì vẫn như trước đây, mặc dù không có mắt tím thâm thúy cùng cao quý, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác quyến rũ mê hoặc, hơn nữa trong khoảng thời gian sau khi thực lực tăng vọt, sức quyến rũ của Mạn Đà La giống như càng mãnh liệt hơn, cho nên cho dù Phỉ Lệ không làm gì, vẫn có mị hoặc mãnh liệt, nếu kẻ có định lực tốt, thực lực cao cường thì còn đỡ, nếu là người bình thường tuyệt đối không thể kháng cự lại được cỗ yêu mị đầy mị hoặc nay của Phỉ Lệ. Lần này nguy to rồi, Phỉ Lệ bất mãn chửi thầm, cầu nguyện Ai Phu Lâm tốt nhất nhanh xuất hiện một chút, bằng không đợi lát nữa e là nàng sẽ xảy ra chuyện mất.
Beta: Gynnykawai.
"Có phải rất tò mò tại sao ta lại muốn rời đi hay không?" Phỉ Lệ thú vị nhìn vẻ mặt muốn hỏi lại thôi của Lợi Nhã, nàng biết Lợi Nhã đang tò mò, tại sao lại muốn rời đi lúc này, dù sao chuyện của Khải Nhĩ Văn vẫn chưa được xử lý ổn thỏa, theo đạo lý thì đáng lẽ bây giờ vẫn chưa phải lúc rời khỏi Ai Phu Lâm.
"Đúng vậy! Bây giờ chỉ còn 3 ngày nữa là đến buổi đấu giá của chợ đen, chúng ta vẫn chưa tìm được Khải Nhĩ Văn, bây giờ Ai Phu Lâm vẫn còn có ích không phải sao?" Lợi Nhã gật đầu một cái, nói ra nghi vấn của mình, mặc dù nàng ghét Ai Phu Lâm, nhưng nếu là chuyện liên quan đến Phỉ Lệ, Lợi Nhã vẫn có thể chịu được Ai Phu Lâm, dù sao Ai Phu Lâm càng như vậy, thì càng chứng tỏ tỉ lệ bọn họ bị lộ thân phận càng nhỏ.
"Bởi vì Ai Phu Lâm không đơn giản, ngươi quá khinh thường hắn. Hắn cũng không thực sự là thiếu gia suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, hắn ẩn giấu rất sâu, lần này nói không chừng chúng ta thật sự tìm nhầm người." Trong mắt Phỉ Lệ lóe lên chút ánh sao rồi biến mất, nàng sống hai đời, cho nên đã gặp nhiều lọai người, gặp phải chuyện còn nhiều hơn so với người bình thường, mới vừa rồi nàng cảm thấy được trên người Ai Phu Lâm có cái gì đó không đúng.
Rõ ràng nhìn giống như một thiếu gia quần áo lụa là, nhưng trên người Ai Phu Lâm lại có khôn khéo nhiều hơn người khác, hơn nữa hằn là Ai Phu Lâm giấu diếm thực lực! Nếu quả như thật như Ai Phu Lâm đã nói, rằng gia tộc Bố Lôi Tiếu rất cường thế ở Thủ Vọng Giác, như vậy trên người Ai Phu Lâm có thể ẩn giấu thực lực thần khí cũng không có gì lạ, không phải sao? Nhất là khi bước vào phòng số 1, mùi hương trên người Ai Phu Lâm liền thay đổi, rất đáng nghi, là bởi vì nam nhân trong phòng tên là Bội Nhân Đặc sao? Xem ra gia tộc Bố Lôi Tiếu thật đúng là không đơn giản như bề ngoài, thật thú vị không phải sao?
"Chẳng lẽ Ai Phu Lâm đã lừa chúng ta, nhưng lúc trước hắn cũng chưa từng gặp qua chúng ta cơ mà?" Lợi Nhã vấn mơ hồ nhìn Phỉ Lệ, khoảng thời gian họ tới Thủ Vọng Giác rất ngắn. Nàng chưa từng gặp qua Ai Phu Lâm, tin tưởng Phỉ Lệ vậy cũng như vậy, tại sao Ai Phu Lâm lại đóng kịch ở trước mặt họ, thật là không thể nói nổi.
"Hắn chưa từng gặp chúng ta, người hắn lừa gạt thật ra cũng không phải là chúng ta, kẻ hắn muốn lừa gạt chính là mọi người, thậm chí bao gồm chính hắn, hắn rất thông minh, cho nên chúng ta phải rời đi." Có đôi lúc rời đi, ngược lại mới có thể càng khiến cho người khác tin tưởng không phải sao? Nhất là người giống như Ai Phu Lâm, nên cẩn thận một chút mới được. Người có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ thiện lương. Chỉ là lần này người thua nhất định sẽ là hắn, bởi vì đối thủ của hắn là nàng.
"Ta vẫn không hiểu, nhưng mà bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Lợi Nhã mê mang nhìn Phỉ Lệ, những chuyệc phức tạp này, nàng thật sự không thể nghĩ ra, nàng chỉ muốn đi theo bên người Phỉ Lệ là được rồi.
"Ngươi không hiểu cũng không sao, đi theo bên cạnh ta là được rồi, còn bây giờ chúng ta đi dạo bên trong Tiêu Hồn Động một chút là được rồi, chờ hắn tới tìm chúng ta." Phỉ Lệ thần bí cười, chính bởi vì nơi này là Tiêu Hồn Động, cho nên Ai Phu Lâm nhất định sẽ đến tìm các nàng.
Vì vậy hai người Phỉ Lệ tùy tiện đi lung tung trong Tiêu Hồn Động, dù sao nó cũng được trang hoàng rất tốt, vô luận là phong cách hay là cách điệu cũng không tồi.
"Thiếu gia Ô Đặc Lôi Đức, chúng ta đến chỗ của Ti Mị chứ?" Một giọng nói thô bỉ truyền tới trước mặt Phỉ Lệ, lúc này Phỉ Lệ và Lợi Nhã đang đứng phía trước một đình viện thanh tịnh và đẹp đẽ, cũng là vì Phỉ Lệ nghe thấy tiếng đàn êm tai nên mới cùng Lợi Nhã đi tới, kiếp trước Lâm Vũ không có đặc biệt yêu thích thứ gì, nhưng mà đối với đàn tranh lại yêu thích hơn người bình thường, cho nên nàng cố ý học thêm mấy năm, lại còn lấy được giấy chứng nhận xác thực đã học xong lớp tám.
Nhưng sau này do ở chung với Lưu Vũ, mà Lưu Vũ lại thích nhạc hiện đại, cho nên Lâm Vũ liền bỏ qua cơ hội học chuyên sâu, ngược lại đi theo Lưu Vũ học KTV. Chỉ là cảm xúc đã mọc rễ sâu tận trong xương tủy, dù là đời này làm Phỉ Lệ, khi nghe thấy tiếng đàn tranh đặc biệt này, vẫn không tự chủ được mà dừng lại, có lẽ nguyện vọng cả đời này có thể thực hiện được rồi!
"Không tồi, hôm nay là cơ hội cho Ti Mỵ thăng quan, ta đương nhiên là muốn tới cổ vũ một chút rồi." Ô Đặc Lôi Đức ngạo mạn nói, nữ nhân Ti Mị này thật không thức thời, chỉ là gương mặt đó quả thật không tệ, cho nên hắn nhất định phải chiếm được, nhưng hắn lại không muốn đưa nàng ta về nhà, thê tử của hắn chỉ có thể là Nam Hi, nhưng điều này cũng chẳng cản trở cho hắn việc muốn chiếm Ti Mị. Nữ nhân sao, vui đùa một chút mà thôi! Ô Đặc Lôi Đức không đàng hoàng nói, theo ý hắn không có nữ nhân nào mà hắn không thể có được.
"Thiếu gia Ô Đặc Lôi Đức thật có tâm! Lần này người vô địch nhất định sẽ là tiểu thư Ti Mị." Chung quanh không ngừng vang lên mấy câu nịnh hót, trong lúc nhất thời làm rối loạn tiếng đàn thanh tịnh, Phỉ Lệ bất mãn hơi nhíu đầu lông mày, những người này thật đúng là cực kỳ đáng ghét. Nhìn bóng người càng ngày càng lại gần, Phỉ Lệ suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên rời đi thì tốt hơn, chỉ nghe giọng nói, liền biết những người này tuyệt đối không có điểm nào tốt bằng Ai Phu Lâm.
Huống chi cũng gần tới thời gian của trận so tài ca hát! Chắc là lúc này các ca cơ đều đang chuẩn bị cho cuộc tranh tài!
"Chúng ta rời đi trước." Phỉ Lệ quay đầu nói với Lợi Nhã, bây giờ không phải lúc gây chuyện, cho nên rời đi thì tốt hơn.
"Chờ một chút." Đúng lúc Phỉ Lệ và Lợi Nhã xoay người sắp rời đi, phía trước mặt liền xuất hiện vài bóng người, hóa ra là những người mới nói chuyện vừa nãy, trông bộ dạng tên cầm đầu cũng biết chẳng phải kẻ tốt lành gì, mặc dù gương mặt trắng như tờ giấy không đến nỗi nào, nhưng cặp mắt hơi cụp xuống kia, nhìn một cái cũng biết là kẻ sa đọa trong nữ sắc, làm cho người ta có cảm giác lỗ mãng.
"Có chuyện gì?" Lợi Nhã che Phỉ Lệ ở phía sau mình, ánh mắt thật bẩn thỉu, cả người Lợi Nhã nồng nặc sát khí, thậm chí có mấy người khi nhìn rõ Phỉ Lệ và Lợi Nhã, hai tay không tự chủ được sờ nắn hạ thân của mình, hô hấp cũng không tự chủ được mà dồn dập, nhìn một cái cũng biết trong đầu những người này đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì.
"Xin cho phép ta tự giới thiệu mình, ta là Ô Đặc Lôi Đức. Lao Đốn. Nàng có thể gọi ta là Ô Đặc Lôi Đức, không biết nên xưng hô tiểu thư như thế nào?" Hai mắt của Ô Đặc Lôi Đức không ngừng hướng về Phỉ Lệ phía sau Lợi Nhã, chỉ là lúc xoẹt qua Lợi Nhã, dục hỏa trong mắt tăng vọt, trần truồng dừng lại ở trên thân thể Lợi Nhã, nếu không phải là nhìn thấy trường kiếm tản ra khí tức màu đen trong tay Lợi Nhã, nói không chừng hắn đã nhào tới rồi, dù bộ dáng của Lợi Nhã kém hơn Phỉ Lệ, nhưng cũng tuyệt đối trên tiêu chuẩn.
"Không cần thiết, tránh ra." Lợi Nhã lãnh khốc nói, nhìn những kẻ này thêm một giây phút nào, cũng đều cảm thấy ghê tởm, nếu không phải là nàng biết không được gây chuyện ở đây, lúc này chắc chắn trường kiếm của nàng đã gác lên cổ tên nam nhân này rồi, đâu còn cho phép hắn dùng ánh mắt ghê tởm quét qua người mình.
"Tiểu thư cũng đừng không nể mặt ta như thế chứ, phải biết nơi này cũng không phải là nơi ai cũng có thể mạnh miệng được đâu!" Sắc mặt Ô Đặc Lôi Đức trầm xuống, chưa từng có người nào dám nói như vậy ở trước mặt hắn, chỉ là nữ nhân lạnh băng này thật đúng là có dáng dấp không tồi, cho nên hắn quyết định tha thứ, hắn không kịp chờ đợi muốn nếm thử tư vị rên rỉ của đè nữ nhân lạnh băng này khi đè lên người nàng ta rồi, xem đến lúc đó liệu vẻ mặt của nàng còn lạnh lùng như thế được hay không, còn có nữ nhân sau lưng nàng ta nữa, chỉ mới liếc sơ qua, mà hắn đã cảm thấy cả người cũng không chịu nổi, tuyệt đối không hề thua kém Ti Mị đâu.
"Cút ngay!" Thanh âm của Lợi Nhã càng thêm lãnh khốc, nàng làm sao có thể không biết trong đầu đám người này đang nghĩ cái gì? Quả nhiên Ai Phu Lâm không hề nói sai, loại địa phương này quả nhiên không thích hợp để nữ nhân tới chơi, nhìn những ánh mắt ghê tởm của đám người này, nàng thật muốn đại khai sát giới.
"Nếu ta không cút thì sao." Hai mắt Ô Đặc Lôi Đức quét qua Lợi Nhã, nhìn Phỉ Lệ sau lưng nàng, tóc màu hồng quả quýt rất hiếm thấy, hắn chưa bao giờ thấy nữ nhân có tóc màu hồng quả quýt, thân thể mảnh khảnh, quả nhiên đáng giá mạo hiểm, mặc dù biết kẻ đến Tiêu Hồn Động đều có bối cảnh, nhưng hắn vẫn muốn mạo hiểm, dù sao mỹ nhân cũng không phải lúc nào cũng có thể gặp phải, hơn nữa còn là mỹ nhân không có ai bảo vệ.
"Chúng ta cũng không phải người của Tiêu Hồn Động, ngươi không có tư cách ngăn chúng ta lại không phải sao?" Phỉ Lệ vỗ vỗ hai tay Lợi Nhã đang nắm chặt, nếu nàng không mở miệng, thì e là Lợi Nhã sẽ động thủ, nhưng mà bây giờ vẫn không phải lúc động thủ, chủ nhân sau lưng Tiêu Hồn Động là chợ đen, bây giờ nàng vẫn không thể bị lộ được, nếu không nàng ở bên trong chợ đen làm phục chế phẩm thật sự không có ý nghĩa rồi. Nàng còn muốn chơi nhiều hơn trong ba ngày còn lại này, cho nên nàng không thể không đi ra ngoài.
"Thật là đẹp…" , khi Phỉ Lệ đi ra từ sau lưng Lợi Nhã, trong tích tắc khiến Ô Đặc Lôi Đức ngốc trệ, tóc màu hồng quả quýt giống như ngọc bích quấn quanh người Phỉ Lệ, làm nổi bật vẻ quyến rũ phi phàm của Phỉ Lệ, hơn nữa cặp mắt màu hồng quả quýt kia nữa, dung nhan tinh xảo khiến không kẻ nào có thể dời tầm mắt đi được. Ô Đặc Lôi Đức không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả nữ nhân này, thật sự là quá đẹp, dù là Ti Mị cũng thua nữ tử này cả một ngàn lần, khí chất xuất trần, dung nhan tuyệt đại tao nhã, giống như đang khiêu chiến ánh mắt người đời.
"Ừng ực!" Chung quanh bất ngờ vang lên một trận thanh âm nuốt nước miếng, vốn là tiếng đàn thanh tịnh lại làm cho người ta có cảm giác hết sức cảm giác quỷ dị, Phỉ Lệ âm thầm sầu não, mới vừa rồi không cẩn thận tháo khăn che mặt xuống, khó trách những người này lại có biểu tình như gặp quỷ thế kia, chết tiệt.
Phỉ Lệ biết cho dù bây giờ tóc và mắt của nàng là màu hồng quả quýt, nhưng gương mặt thì vẫn như trước đây, mặc dù không có mắt tím thâm thúy cùng cao quý, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác quyến rũ mê hoặc, hơn nữa trong khoảng thời gian sau khi thực lực tăng vọt, sức quyến rũ của Mạn Đà La giống như càng mãnh liệt hơn, cho nên cho dù Phỉ Lệ không làm gì, vẫn có mị hoặc mãnh liệt, nếu kẻ có định lực tốt, thực lực cao cường thì còn đỡ, nếu là người bình thường tuyệt đối không thể kháng cự lại được cỗ yêu mị đầy mị hoặc nay của Phỉ Lệ. Lần này nguy to rồi, Phỉ Lệ bất mãn chửi thầm, cầu nguyện Ai Phu Lâm tốt nhất nhanh xuất hiện một chút, bằng không đợi lát nữa e là nàng sẽ xảy ra chuyện mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.