Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu Nhân
Chương 24: Bị Ám Sát
Phi Phi Vũ Tuyết
22/10/2022
Gió thổi qua mảnh đất hoang, mang theo mùi máu tanh.
“Oẹ.”
Nghe được động tĩnh hai người xoay người nhìn về phía Quý Vân Sơ đang cong eo, một tay đỡ thân cây, một tay che miệng không ngừng nôn khan.
Trần Vọng, Tiểu Lục:…… “Này, không phải chứ, ta bị thương cũng chưa phản ứng lại, ngươi nôn ra không phải rất ghê tởm sao?” Tiểu Lục không nói nên lời.
Quý Vân Sơ yếu ớt ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Lục, sắc mặt tái nhợt nàng theo bản năng muốn mở miệng phản bác, kết quả: “Oẹ……”
Tiểu Lục:…… Tiểu Lục phi thường bất mãn nói: “Muốn nôn liền nôn đi, ngươi đừng nhìn ta một cái lại nôn có được không? Làm như là ta có thể khiến ngươi ghê tởm đến muốn nôn ấy.”
Nhưng Quý Vân Sơ không có sức lực phản bác lại, nàng đỡ thân cây quay người đi, không nhìn thi thể trên đất nữa, suy yếu dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trần Vọng không quản nàng, hắn kéo khăn che mặt của một hắc y nhân xuống, thấy rõ khuôn mặt, sắc mặt hắn liền trở nên rất khó coi.
Tiểu Lục cũng nhanh chóng kéo khăn che mặt mấy người khác xuống, có phần không dám xác định hỏi: “Đây…… Đều là thủ hạ bên người đao sẹo?”
“Ngươi tới trại nuôi ngựa nói với Thiết Ngưu, nhanh chóng đưa người trở về trại càng nhanh càng tốt, lần này trong trại sắp phải thay đổi rồi.” Sắc mặt Trần Vọng trầm xuống, hắn biết đao sẹo đối với hắn vẫn luôn không phục, cho nên vẫn luôn có lòng phòng bị, nhưng thực sự không nghĩ tới đao sẹo sẽ thiếu kiên nhẫn đến thế, nhanh như vậy đã bắt đầu động thủ.
Tiểu Lục biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, một khắc cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy về hướng tây.
Quý Vân Sơ ngồi dưới đất nhắm mắt lại trong miệng không ngừng nhắc mãi: “Bọn họ là thổ phỉ, bọn họ là thích khách, chúng ta là phòng vệ chính đáng, bọn họ là thổ phỉ……”
Trưởng thành trong xã hội pháp trị nàng vẫn chưa tiếp thu được loại chuyện tùy tiện giết người này, cho dù hôm nay tình huống có phải chết ta sống hay không,
nhưng theo nàng, nàng cảm thấy làm sai cần phải bị pháp luật trừng trị, không ai có thể tùy tiện tước đoạt mạng sống của người khác.
Quý Vân Sơ dùng sức xem nhẹ rớt mùi máu tươi trong không khí, cố gắng thuyết phục bản thân là tự vệ chính đáng. Nàng là một kẻ xâm nhập vào thế giới này, tới đâu hay tới đó, nếu muốn dung nhập vào thế giới này, nhất định phải tiếp thu trật tự ở đây.
Trong lúc Quý Vân Sơ còn đang đau đầu không nghĩ được gì, Trần Vọng cưỡi ngựa chạy như bay đến, hắn bắt lấy cổ áo Quý Vân Sơ cổ áo, như xách gà con kéo Quý Vân Sơ lên ngựa.
“Giá!” Trần Vọng phi ngựa chạy lên núi.
“A a a!”
Kịch liệt xóc nảy cùng với gió lớn không ngừng ập tới làm Quý Vân Sơ nhịn không được thét chói tai, nàng chưa từng cưỡi qua ngựa bao giờ, có nhất thiết phải kích thích sao?
Đầu Quý Vân Sơ đầu càng choáng váng, từng đợt xóc nảy khiến nàng không ngừng khóc lóc nói đến hồ ngôn loạn ngữ.
“Ô ô, ta chưa từng cưỡi qua ngựa, thật kích thích.”
“Chúng ta là sợ tội chạy trốn sao? Chẳng lẽ trước tiên chúng ta không cần phải phá hủy hiện trường, tiêu hủy chứng cứ sao?”
“Lúc Đại vương giết người thế nhưng ta lại cảm thấy ngài rất tuấn tú, ta phải xuống địa ngục, ta là đồng lõa giết người.”
“Ô ô ô ta không muốn xuống địa ngục, lúc này còn kịp không, Phật Tổ sẽ tha thứ cho ta chứ?”
Trần Vọng nghe Quý Vân Sơ nói nhảm một hồi, quả thực muốn ném nàng xuống, đầu óc hắn rút gân mới có thể mang theo cái của nợ này?
“Câm miệng, ồn quá!” Trần Vọng không thể nhịn được nữa.
“Tuy rằng ngài hung hăng với ta như vậy, nhưng ngài yên tâm, nếu bị bắt ta sẽ không khai ngài ra đâu, rốt cuộc ngài cũng là ân nhân cứu mạng của ta.”
“Vậy ta còn phải cảm tạ ngươi?”
“Không cần khách khí, hiện giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, châu chấu giúp nhau không cân nói lời cảm ơn.” Quý Vân Sơ rộng lượng mà nói.
Trần Vọng:…… “Ta rất tò mò, với chỉ số thông minh của người làm sao có thể trở thành quân sư, triều đình đã vô năng đến mức phái một tên ngốc như ngươi tới diệt phỉ sao?”
Quý Vân Sơ mờ hồ, rống lớn lên: “Trở thành quân sư hả, ta là sinh viên xuất sắc ngành nông nghiệp, ta yêu trồng trọt ~”
Vừa dứt lời, ngựa phi nước đại bỗng hí vang một tiếng, móng trước bị vướng vào sợi dây, quỳ thẳng trên mặt đất.
Quý Vân Sơ và Trần Vọng từ lưng ngựa lăn xuống đất, rừng cây cạnh lại xuất hiện một đám hắc y nhân.
“Không phải chứ? Lại tới!”
“Oẹ.”
Nghe được động tĩnh hai người xoay người nhìn về phía Quý Vân Sơ đang cong eo, một tay đỡ thân cây, một tay che miệng không ngừng nôn khan.
Trần Vọng, Tiểu Lục:…… “Này, không phải chứ, ta bị thương cũng chưa phản ứng lại, ngươi nôn ra không phải rất ghê tởm sao?” Tiểu Lục không nói nên lời.
Quý Vân Sơ yếu ớt ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Lục, sắc mặt tái nhợt nàng theo bản năng muốn mở miệng phản bác, kết quả: “Oẹ……”
Tiểu Lục:…… Tiểu Lục phi thường bất mãn nói: “Muốn nôn liền nôn đi, ngươi đừng nhìn ta một cái lại nôn có được không? Làm như là ta có thể khiến ngươi ghê tởm đến muốn nôn ấy.”
Nhưng Quý Vân Sơ không có sức lực phản bác lại, nàng đỡ thân cây quay người đi, không nhìn thi thể trên đất nữa, suy yếu dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trần Vọng không quản nàng, hắn kéo khăn che mặt của một hắc y nhân xuống, thấy rõ khuôn mặt, sắc mặt hắn liền trở nên rất khó coi.
Tiểu Lục cũng nhanh chóng kéo khăn che mặt mấy người khác xuống, có phần không dám xác định hỏi: “Đây…… Đều là thủ hạ bên người đao sẹo?”
“Ngươi tới trại nuôi ngựa nói với Thiết Ngưu, nhanh chóng đưa người trở về trại càng nhanh càng tốt, lần này trong trại sắp phải thay đổi rồi.” Sắc mặt Trần Vọng trầm xuống, hắn biết đao sẹo đối với hắn vẫn luôn không phục, cho nên vẫn luôn có lòng phòng bị, nhưng thực sự không nghĩ tới đao sẹo sẽ thiếu kiên nhẫn đến thế, nhanh như vậy đã bắt đầu động thủ.
Tiểu Lục biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, một khắc cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy về hướng tây.
Quý Vân Sơ ngồi dưới đất nhắm mắt lại trong miệng không ngừng nhắc mãi: “Bọn họ là thổ phỉ, bọn họ là thích khách, chúng ta là phòng vệ chính đáng, bọn họ là thổ phỉ……”
Trưởng thành trong xã hội pháp trị nàng vẫn chưa tiếp thu được loại chuyện tùy tiện giết người này, cho dù hôm nay tình huống có phải chết ta sống hay không,
nhưng theo nàng, nàng cảm thấy làm sai cần phải bị pháp luật trừng trị, không ai có thể tùy tiện tước đoạt mạng sống của người khác.
Quý Vân Sơ dùng sức xem nhẹ rớt mùi máu tươi trong không khí, cố gắng thuyết phục bản thân là tự vệ chính đáng. Nàng là một kẻ xâm nhập vào thế giới này, tới đâu hay tới đó, nếu muốn dung nhập vào thế giới này, nhất định phải tiếp thu trật tự ở đây.
Trong lúc Quý Vân Sơ còn đang đau đầu không nghĩ được gì, Trần Vọng cưỡi ngựa chạy như bay đến, hắn bắt lấy cổ áo Quý Vân Sơ cổ áo, như xách gà con kéo Quý Vân Sơ lên ngựa.
“Giá!” Trần Vọng phi ngựa chạy lên núi.
“A a a!”
Kịch liệt xóc nảy cùng với gió lớn không ngừng ập tới làm Quý Vân Sơ nhịn không được thét chói tai, nàng chưa từng cưỡi qua ngựa bao giờ, có nhất thiết phải kích thích sao?
Đầu Quý Vân Sơ đầu càng choáng váng, từng đợt xóc nảy khiến nàng không ngừng khóc lóc nói đến hồ ngôn loạn ngữ.
“Ô ô, ta chưa từng cưỡi qua ngựa, thật kích thích.”
“Chúng ta là sợ tội chạy trốn sao? Chẳng lẽ trước tiên chúng ta không cần phải phá hủy hiện trường, tiêu hủy chứng cứ sao?”
“Lúc Đại vương giết người thế nhưng ta lại cảm thấy ngài rất tuấn tú, ta phải xuống địa ngục, ta là đồng lõa giết người.”
“Ô ô ô ta không muốn xuống địa ngục, lúc này còn kịp không, Phật Tổ sẽ tha thứ cho ta chứ?”
Trần Vọng nghe Quý Vân Sơ nói nhảm một hồi, quả thực muốn ném nàng xuống, đầu óc hắn rút gân mới có thể mang theo cái của nợ này?
“Câm miệng, ồn quá!” Trần Vọng không thể nhịn được nữa.
“Tuy rằng ngài hung hăng với ta như vậy, nhưng ngài yên tâm, nếu bị bắt ta sẽ không khai ngài ra đâu, rốt cuộc ngài cũng là ân nhân cứu mạng của ta.”
“Vậy ta còn phải cảm tạ ngươi?”
“Không cần khách khí, hiện giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, châu chấu giúp nhau không cân nói lời cảm ơn.” Quý Vân Sơ rộng lượng mà nói.
Trần Vọng:…… “Ta rất tò mò, với chỉ số thông minh của người làm sao có thể trở thành quân sư, triều đình đã vô năng đến mức phái một tên ngốc như ngươi tới diệt phỉ sao?”
Quý Vân Sơ mờ hồ, rống lớn lên: “Trở thành quân sư hả, ta là sinh viên xuất sắc ngành nông nghiệp, ta yêu trồng trọt ~”
Vừa dứt lời, ngựa phi nước đại bỗng hí vang một tiếng, móng trước bị vướng vào sợi dây, quỳ thẳng trên mặt đất.
Quý Vân Sơ và Trần Vọng từ lưng ngựa lăn xuống đất, rừng cây cạnh lại xuất hiện một đám hắc y nhân.
“Không phải chứ? Lại tới!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.