Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu Nhân
Chương 7: Được Đại Vương Cứu
Phi Phi Vũ Tuyết
22/10/2022
Tiểu viện đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, một nhóm người xông vào phòng.
Trần Vọng nhìn căn phòng hỗn độn, sắc mặt âm trầm.
Mặt sẹo buông Quý Vân Sơ ra, quăng ngã trên mặt đất, nàng che ngực liều mạng ho khan.
Đau quá, cả người đều đau quá, xương cốt như muốn rời ra từng mảnh.
Xuyên qua ánh đèn mờ nhạt, nàng có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt u ám của Trần Vọng, Quý Vân Sơ cưỡng ép đứng lên, mặc cho cả người đau đớn, đầu bù tóc rối nàng cũng cũng muốn chống đỡ lại một ít tôn nghiêm này.
Mặt chuyển động cổ tay, xoay cổ, xương cốt phát ra tiếng lách cách, chậm rãi quay đầu nhìn về phía mọi người: “Nha, hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy, các ngươi đều chạy tới chỗ ta, muốn uống rượu sao? Hôm khác đi, Hôm nay lão tử có việc bận.”
Trần Vọng đi đến giữa phòng, Tiểu Lục nhanh chóng lau cái ghế đầy bụi phía trên, cung kính mời Trần Vọng ngồi xuống.
Trần Vọng thong thả ngồi xuống, phất tay áo, hất cằm về phía mặt sẹo nói: “Đao sẹo, ngươi muốn làm gì?”
“Còn không phải muốn chơi bời một chút thôi sao, chỉ là tiểu tử thối này không biết tốt xấu, phá hư chuyện tốt của ta” đao sẹo xoay người nhìn Quý Vân Sơ trong góc, đôi mắt như sói đói gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Loại này việc nhỏ cũng không nhọc đại ca động thủ, ta tự mình giết là được.”
Quý Vân Sơ nghe thấy đối thoại của bọn họ, trong đầu một mảnh rối bời, tựa như đi vào ngõ cụt, kể từ khi nàng tới nơi này, mạng sống bản thân vẫn luôn nằm trong tay người khác.
Quý Vân Sơ không hối hận vì lao vào cứu người, nàng là người đến từ thế kỷ 21, không thể đứng nhìn người phụ nữ gặp nguy hiểm thấy chết mà không cứu, nếu bởi vậy mà bị đám thổ phỉ giết chết, thì ít nhất nàng cũng không thẹn với lương tâm.
Nàng không sợ hãi nhìn lại tên mặt sẹo, ánh mắt kiên nghị, dũng cảm.
“Tiểu tử thối, ngươi còn dám trừng ta? Để xem lát nữa lão tử giết chết ngươi như thế nào.” Mặt sẹo nổi trận lôi đình, nhưng ngại có Trần Vọng ở đây, hắn ta không dám trực tiếp động thủ.
Quý Vân Sơ cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ thấy chết không sờn, nàng lạnh lùng nói: “Được, giết chết ta đi, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh ỷ thế hiếp người này thôi.”
Dù sao đều phải chết, lúc trước vì tham sống sợ chết phải vất vả như vậy, ở thế giới này bất kể khi nào đều có thể bị người giẫm đạp, phía trước đường nào cũng phải chết chi bằng cứ mắng thống khoái một trận, ít nhất đến khi chết rồi cũng không phải chịu nghẹn khuất.
“Ngươi!” Đao sẹo tức giận đến nổi gân xanh, hắn ta lại nhịn không được, tiến về phía bên người Qúy Vân Sơ, một quyền đánh về phía nàng, hai tay Quý Vân Sơ đặt trước người, nắm tay hung hăng đấm xuống, nàng không chịu nổi ngã trên mặt đất.
Đau quá a, Quý Vân Sơ cảm giác xương cốt cả người đều tan nát, giờ khắc này nàng cảm thấy vô cùng ủy khuất, sống bao nhiêu năm ở thế kỷ 21 chưa từng trải qua lại chuyện này, cũng chưa từng bị ai đánh, hôm nay là lần đầu tiên nàng chân thực cảm nhận được nỗi thống khổ đau đớn về thể xác như vậy.
Đao sẹo còn muốn tiến lên, Trần Vọng vung tay lên, Tiểu Lục xông lên ngăn tên mặt sẹo lại.
“Để trại chủ chê cười, nhưng chút chuyện vặt vãnh này ta có thể tự mình giải quyết tốt, thứ rác rưởi này không xứng để trại chủ ra tay.” Đao sẹo bị Tiểu Lục ngăn lại, cung kính nói với Trần Vọng.
Ánh nến trong phòng đong đưa, ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt nhàn nhạt Trần Vọng, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ngọn nến phát ra tiếng “tách tách.”
Trần Vọng chậm rãi đi đến trước mặt Quý Vân Sơ, dùng tay nắm cằm Qúy Vân Sơ mạnh mẽ nâng mặt nàng lên.
Nửa khuôn mặt Quý Vân Sơ sưng đỏ, hốc mắt còn phiếm hồng, nàng nhìn thẳng vào mắt Trần Vọng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Dù sao đều phải chết, cũng không cần tiếp tục lấy lòng tên cầm đầu nhóm thổ phỉ này.
“Giả bộ?”
Thanh âm trầm thấp của Trần Vọng vang lên, còn mang theo một tia nghiền ngẫm.
Quý Vân Sơ nghiêng mặt đi tránh tay Trần Vọng, nổi giận đùng đùng nói: “Khinh nhục nữ tử hài đồng, rắn chuột một ổ, dù sao đều phải chết, không bằng thống khoái một trận!”
“A.”
Nghe tiếng Trần Vọng cười lạnh, Quý Vân Sơ lạnh cả người, nàng cảm nhận được Trần Vọng đàng kiềm chế sự tức giận, thậm chí so với đêm đó nàng mới xuyên qua còn đáng sợ hơn rất nhiều, trong tiềm thức Quý Vân Sơ cảm nhận được cơn tức giận này là hướng về phía nàng, sau khi bình tĩnh lại nỗi sợ hãi lại không ngừng lan tràn trong lòng nàng.
Quý Vân Sơ chỉ là một tiểu cô nương hai mươi tuổi, mặc dù trên mặt vẫn thong dong đối mặt với cái chết, trong lòng nàng vẫn không ngừng sợ hãi.
Trần Vọng nhìn căn phòng hỗn độn, sắc mặt âm trầm.
Mặt sẹo buông Quý Vân Sơ ra, quăng ngã trên mặt đất, nàng che ngực liều mạng ho khan.
Đau quá, cả người đều đau quá, xương cốt như muốn rời ra từng mảnh.
Xuyên qua ánh đèn mờ nhạt, nàng có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt u ám của Trần Vọng, Quý Vân Sơ cưỡng ép đứng lên, mặc cho cả người đau đớn, đầu bù tóc rối nàng cũng cũng muốn chống đỡ lại một ít tôn nghiêm này.
Mặt chuyển động cổ tay, xoay cổ, xương cốt phát ra tiếng lách cách, chậm rãi quay đầu nhìn về phía mọi người: “Nha, hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy, các ngươi đều chạy tới chỗ ta, muốn uống rượu sao? Hôm khác đi, Hôm nay lão tử có việc bận.”
Trần Vọng đi đến giữa phòng, Tiểu Lục nhanh chóng lau cái ghế đầy bụi phía trên, cung kính mời Trần Vọng ngồi xuống.
Trần Vọng thong thả ngồi xuống, phất tay áo, hất cằm về phía mặt sẹo nói: “Đao sẹo, ngươi muốn làm gì?”
“Còn không phải muốn chơi bời một chút thôi sao, chỉ là tiểu tử thối này không biết tốt xấu, phá hư chuyện tốt của ta” đao sẹo xoay người nhìn Quý Vân Sơ trong góc, đôi mắt như sói đói gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Loại này việc nhỏ cũng không nhọc đại ca động thủ, ta tự mình giết là được.”
Quý Vân Sơ nghe thấy đối thoại của bọn họ, trong đầu một mảnh rối bời, tựa như đi vào ngõ cụt, kể từ khi nàng tới nơi này, mạng sống bản thân vẫn luôn nằm trong tay người khác.
Quý Vân Sơ không hối hận vì lao vào cứu người, nàng là người đến từ thế kỷ 21, không thể đứng nhìn người phụ nữ gặp nguy hiểm thấy chết mà không cứu, nếu bởi vậy mà bị đám thổ phỉ giết chết, thì ít nhất nàng cũng không thẹn với lương tâm.
Nàng không sợ hãi nhìn lại tên mặt sẹo, ánh mắt kiên nghị, dũng cảm.
“Tiểu tử thối, ngươi còn dám trừng ta? Để xem lát nữa lão tử giết chết ngươi như thế nào.” Mặt sẹo nổi trận lôi đình, nhưng ngại có Trần Vọng ở đây, hắn ta không dám trực tiếp động thủ.
Quý Vân Sơ cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ thấy chết không sờn, nàng lạnh lùng nói: “Được, giết chết ta đi, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh ỷ thế hiếp người này thôi.”
Dù sao đều phải chết, lúc trước vì tham sống sợ chết phải vất vả như vậy, ở thế giới này bất kể khi nào đều có thể bị người giẫm đạp, phía trước đường nào cũng phải chết chi bằng cứ mắng thống khoái một trận, ít nhất đến khi chết rồi cũng không phải chịu nghẹn khuất.
“Ngươi!” Đao sẹo tức giận đến nổi gân xanh, hắn ta lại nhịn không được, tiến về phía bên người Qúy Vân Sơ, một quyền đánh về phía nàng, hai tay Quý Vân Sơ đặt trước người, nắm tay hung hăng đấm xuống, nàng không chịu nổi ngã trên mặt đất.
Đau quá a, Quý Vân Sơ cảm giác xương cốt cả người đều tan nát, giờ khắc này nàng cảm thấy vô cùng ủy khuất, sống bao nhiêu năm ở thế kỷ 21 chưa từng trải qua lại chuyện này, cũng chưa từng bị ai đánh, hôm nay là lần đầu tiên nàng chân thực cảm nhận được nỗi thống khổ đau đớn về thể xác như vậy.
Đao sẹo còn muốn tiến lên, Trần Vọng vung tay lên, Tiểu Lục xông lên ngăn tên mặt sẹo lại.
“Để trại chủ chê cười, nhưng chút chuyện vặt vãnh này ta có thể tự mình giải quyết tốt, thứ rác rưởi này không xứng để trại chủ ra tay.” Đao sẹo bị Tiểu Lục ngăn lại, cung kính nói với Trần Vọng.
Ánh nến trong phòng đong đưa, ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt nhàn nhạt Trần Vọng, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ngọn nến phát ra tiếng “tách tách.”
Trần Vọng chậm rãi đi đến trước mặt Quý Vân Sơ, dùng tay nắm cằm Qúy Vân Sơ mạnh mẽ nâng mặt nàng lên.
Nửa khuôn mặt Quý Vân Sơ sưng đỏ, hốc mắt còn phiếm hồng, nàng nhìn thẳng vào mắt Trần Vọng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Dù sao đều phải chết, cũng không cần tiếp tục lấy lòng tên cầm đầu nhóm thổ phỉ này.
“Giả bộ?”
Thanh âm trầm thấp của Trần Vọng vang lên, còn mang theo một tia nghiền ngẫm.
Quý Vân Sơ nghiêng mặt đi tránh tay Trần Vọng, nổi giận đùng đùng nói: “Khinh nhục nữ tử hài đồng, rắn chuột một ổ, dù sao đều phải chết, không bằng thống khoái một trận!”
“A.”
Nghe tiếng Trần Vọng cười lạnh, Quý Vân Sơ lạnh cả người, nàng cảm nhận được Trần Vọng đàng kiềm chế sự tức giận, thậm chí so với đêm đó nàng mới xuyên qua còn đáng sợ hơn rất nhiều, trong tiềm thức Quý Vân Sơ cảm nhận được cơn tức giận này là hướng về phía nàng, sau khi bình tĩnh lại nỗi sợ hãi lại không ngừng lan tràn trong lòng nàng.
Quý Vân Sơ chỉ là một tiểu cô nương hai mươi tuổi, mặc dù trên mặt vẫn thong dong đối mặt với cái chết, trong lòng nàng vẫn không ngừng sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.