Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu Nhân
Chương 14: Người Xưa Không Nói Lý
Phi Phi Vũ Tuyết
22/10/2022
Ngụ ý chính là nàng là người của trại chủ, không có trại chủ phân phó, những người khác không được đụng đến.
Quý Vân Sơ cảm thấy Tiểu Lục lúc này đúng là soái khí ngút trời, nàng xám xịt trốn sau lưng Tiểu Lục, liều mạng gật đầu tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Tiểu Lục.
Tôn Tĩnh đương nhiên hiểu ý của Tiểu Lục, nàng ta hung hăng liếc mắt nhìn Quý Vân Sơ một cái: “Bất quá chỉ là một tên tù binh của triều đình, bổn tiểu thư muốn giáo huấn hắn còn không được?”
Tiểu Lục không dao động, nói: “Ta chỉ truyền đạt lại lời nói của trại chủ.”
“Sao có thể? Trại chủ ca ca vì cái gì muốn che chở cho người này? Chẳng lẽ mấy lời đồn đãi trong trại là thật? Trại chủ ca ca thật sự bị đoạn tụ?” Tôn Tĩnh nghĩ không ra, trợn mắt không thể tin hỏi lại.
Đoạn tụ? Quý Vân Sơ không thể hiểu được: “Ngươi đang nói lung tung rối loạn cái gì vậy?”
Quý Vân Sơ thật sự không rõ tình huống này lắm, nàng xác thật không biết hiện tại trong trại lời đồn nàng mê luyến Trần Vọng đau khổ cầu mà không được đã bay đầy trời, nhưng bộ dáng này rơi vào trong mắt Tôn Tĩnh đúng là trần trụi khiêu khích.
“Tiểu tử thối, ngươi đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ, một ngày nào đó ta nhất định sẽ thu thập ngươi!” Tôn Tĩnh hung hăng nhìn Quý Vân Sơ đang trốn sau lưng Tiểu Lục, ánh mắt kia hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Quý Vân Sơ từ sau lưng Tiểu Lục nhảy ra, làm cái mặt quỷ với Tôn Tinh. Người này vô cớ lại có ác ý lớn với mình như vậy, cho dù nàng làm gì đi chăng nữa cũng không thể khiến Tôn Tĩnh thân thiện hơn với mình chút nào, cái roi kia chính là muốn giết chết nàng, dù sao cũng đã chọc đến rồi, chi bằng chọc tới cùng cũng để cho bản thân được một trận thống khoái.
Tôn Tĩnh lại muốn rút roi trong tay lần nữa, Tiểu Lục thuận thế buông lỏng tay ra, Tôn Tĩnh tức giận cầm roi quay đầu tiến về phía sau.
Lúc này Quý Vân Sơ còn đang cho rằng Tôn Tĩnh đa mệt mỏi, tạm thời muốn từ bỏ việc giáo huấn nàng, không ngờ Tôn Tĩnh đột nhiên quay đầu lại, duỗi tay vung lên, cái roi thẳng tắp muốn đánh lên mặt Qúy Vân Sơ.
Tuy rằng cách khá xa, nhưng cây roi thật dài hoàn toàn có thể đánh tới mặt Quý Vân Sơ, mặt nàng bị đao sẹo đánh cho sưng lên còn chưa lành hẳn, lần này còn bị đánh nữa thật sự có thể hủy dung.
Tôn Tĩnh lần này biến hóa quá nhanh, ngay cả Tiểu Lục cũng phản ứng kịp, Tiểu Lục cho rằng một roi này Qúy Vân Sơ không thể tránh, không ngờ một thân ảnh bạch y đã bay nhanh ra chắn trước người.
Quý Vân Sơ đứng phía sau thấy không rõ mặt Trần Vọng, chỉ có thể thấy bóng hình cao lớn của hắn, mái tóc màu đen bị gió thổi bay lên, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp đầu roi.
“Trại chủ ca ca!” Tôn Tĩnh kinh ngạc thốt lên.
Trần Vọng không để ý tới Tôn Tĩnh, chỉ là ánh mắt nghiền ngẫm mà nhìn về phía nàng ta: “Huynh muội các ngươi thật sự không để lời ta nói vào mắt?”
Tôn Tĩnh sắc mặt tái nhợt: “Không phải, ngươi nghe ta giải thích……”
“Lấy đồ của ngươi ra, biến.” Trần Vọng không nghĩ để ý tới Tôn Tĩnh, hắn buông ra roi, cầm lấy khăn tay Tiểu Lục đưa tới, ghét bỏ xoa xoa ngón tay.
Tôn Tĩnh còn muốn nói thêm gì đó, Tiểu Lệ chạy nhanh tới lôi kéo Tôn Tĩnh, kéo nàng ta ra khỏi nơi này.
Mới vừa đi không xa, Tôn Tĩnh liền tránh hất tay Tiểu Lệ ra, trở tay cho Tiểu Lệ một bạt tai: “Đừng kéo ta, ta muốn đi giết chết tiểu tử kia.”
Tiểu Lệ che mặt lại, tận tình khuyên bảo: “Tĩnh tiểu thư, hiện tại trại chủ đang ở bên kia, chúng ta đi qua cũng không thể chạm vào một cọng lông tơ của hắn!”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bắt ta phải nuốt xuống khẩu khí này sao? Ngươi xem dáng vẻ đắc ý kia của hắn, nếu tiếp tục mặc kệ để hắn bên cạnh trại chủ ca ca, thì sớm hay muộn trại chủ ca ca cũng sẽ bị hắn cướp đi!” Tôn Tĩnh nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức không ngừng quất roi vào cây lớn bên đường.
Lá cây xôn xao rơi xuống, trên cây cũng lưu lại không ít vết roi ngắn dài, trong mắt Tiểu Lê hiện lên tia oán độc.
“Ai, ta hiểu tiểu thư phải chịu nghẹn khuất, cũng không biết kia tiểu tử kia rót mê hồn canh gì cho trại chủ, không chỉ đánh roi lên người đao sẹo chủ tử, còn mắng ngài, khẳng định hiện tại hắn đang đắc ý muốn chết.”
Tôn Tĩnh càng tức giận: “Mau nghĩ cách cho ta, ta nhất định phải giết chết tiểu tử đó!”
Tiểu Lệ do dự nói: “Biện pháp, kỳ thật cũng là có, chỉ là……”
“Chỉ là cái gì mà chỉ là, chỉ cần có thể làm tiểu tử kia chịu thua thiệt, biện pháp gì cũng có thể.”
Tiểu Lệ thần thần bí bí ghé sát vào người Tôn Tĩnh, thì thầm to nhỏ bên tai nàng ta.
Tôn Tĩnh nghe xong mấy lời Tiểu Lệ nói, xuyên qua bóng cây nhìn phía mấy người bên bờ sông, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Quý Vân Sơ cảm thấy Tiểu Lục lúc này đúng là soái khí ngút trời, nàng xám xịt trốn sau lưng Tiểu Lục, liều mạng gật đầu tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Tiểu Lục.
Tôn Tĩnh đương nhiên hiểu ý của Tiểu Lục, nàng ta hung hăng liếc mắt nhìn Quý Vân Sơ một cái: “Bất quá chỉ là một tên tù binh của triều đình, bổn tiểu thư muốn giáo huấn hắn còn không được?”
Tiểu Lục không dao động, nói: “Ta chỉ truyền đạt lại lời nói của trại chủ.”
“Sao có thể? Trại chủ ca ca vì cái gì muốn che chở cho người này? Chẳng lẽ mấy lời đồn đãi trong trại là thật? Trại chủ ca ca thật sự bị đoạn tụ?” Tôn Tĩnh nghĩ không ra, trợn mắt không thể tin hỏi lại.
Đoạn tụ? Quý Vân Sơ không thể hiểu được: “Ngươi đang nói lung tung rối loạn cái gì vậy?”
Quý Vân Sơ thật sự không rõ tình huống này lắm, nàng xác thật không biết hiện tại trong trại lời đồn nàng mê luyến Trần Vọng đau khổ cầu mà không được đã bay đầy trời, nhưng bộ dáng này rơi vào trong mắt Tôn Tĩnh đúng là trần trụi khiêu khích.
“Tiểu tử thối, ngươi đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ, một ngày nào đó ta nhất định sẽ thu thập ngươi!” Tôn Tĩnh hung hăng nhìn Quý Vân Sơ đang trốn sau lưng Tiểu Lục, ánh mắt kia hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Quý Vân Sơ từ sau lưng Tiểu Lục nhảy ra, làm cái mặt quỷ với Tôn Tinh. Người này vô cớ lại có ác ý lớn với mình như vậy, cho dù nàng làm gì đi chăng nữa cũng không thể khiến Tôn Tĩnh thân thiện hơn với mình chút nào, cái roi kia chính là muốn giết chết nàng, dù sao cũng đã chọc đến rồi, chi bằng chọc tới cùng cũng để cho bản thân được một trận thống khoái.
Tôn Tĩnh lại muốn rút roi trong tay lần nữa, Tiểu Lục thuận thế buông lỏng tay ra, Tôn Tĩnh tức giận cầm roi quay đầu tiến về phía sau.
Lúc này Quý Vân Sơ còn đang cho rằng Tôn Tĩnh đa mệt mỏi, tạm thời muốn từ bỏ việc giáo huấn nàng, không ngờ Tôn Tĩnh đột nhiên quay đầu lại, duỗi tay vung lên, cái roi thẳng tắp muốn đánh lên mặt Qúy Vân Sơ.
Tuy rằng cách khá xa, nhưng cây roi thật dài hoàn toàn có thể đánh tới mặt Quý Vân Sơ, mặt nàng bị đao sẹo đánh cho sưng lên còn chưa lành hẳn, lần này còn bị đánh nữa thật sự có thể hủy dung.
Tôn Tĩnh lần này biến hóa quá nhanh, ngay cả Tiểu Lục cũng phản ứng kịp, Tiểu Lục cho rằng một roi này Qúy Vân Sơ không thể tránh, không ngờ một thân ảnh bạch y đã bay nhanh ra chắn trước người.
Quý Vân Sơ đứng phía sau thấy không rõ mặt Trần Vọng, chỉ có thể thấy bóng hình cao lớn của hắn, mái tóc màu đen bị gió thổi bay lên, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp đầu roi.
“Trại chủ ca ca!” Tôn Tĩnh kinh ngạc thốt lên.
Trần Vọng không để ý tới Tôn Tĩnh, chỉ là ánh mắt nghiền ngẫm mà nhìn về phía nàng ta: “Huynh muội các ngươi thật sự không để lời ta nói vào mắt?”
Tôn Tĩnh sắc mặt tái nhợt: “Không phải, ngươi nghe ta giải thích……”
“Lấy đồ của ngươi ra, biến.” Trần Vọng không nghĩ để ý tới Tôn Tĩnh, hắn buông ra roi, cầm lấy khăn tay Tiểu Lục đưa tới, ghét bỏ xoa xoa ngón tay.
Tôn Tĩnh còn muốn nói thêm gì đó, Tiểu Lệ chạy nhanh tới lôi kéo Tôn Tĩnh, kéo nàng ta ra khỏi nơi này.
Mới vừa đi không xa, Tôn Tĩnh liền tránh hất tay Tiểu Lệ ra, trở tay cho Tiểu Lệ một bạt tai: “Đừng kéo ta, ta muốn đi giết chết tiểu tử kia.”
Tiểu Lệ che mặt lại, tận tình khuyên bảo: “Tĩnh tiểu thư, hiện tại trại chủ đang ở bên kia, chúng ta đi qua cũng không thể chạm vào một cọng lông tơ của hắn!”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bắt ta phải nuốt xuống khẩu khí này sao? Ngươi xem dáng vẻ đắc ý kia của hắn, nếu tiếp tục mặc kệ để hắn bên cạnh trại chủ ca ca, thì sớm hay muộn trại chủ ca ca cũng sẽ bị hắn cướp đi!” Tôn Tĩnh nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức không ngừng quất roi vào cây lớn bên đường.
Lá cây xôn xao rơi xuống, trên cây cũng lưu lại không ít vết roi ngắn dài, trong mắt Tiểu Lê hiện lên tia oán độc.
“Ai, ta hiểu tiểu thư phải chịu nghẹn khuất, cũng không biết kia tiểu tử kia rót mê hồn canh gì cho trại chủ, không chỉ đánh roi lên người đao sẹo chủ tử, còn mắng ngài, khẳng định hiện tại hắn đang đắc ý muốn chết.”
Tôn Tĩnh càng tức giận: “Mau nghĩ cách cho ta, ta nhất định phải giết chết tiểu tử đó!”
Tiểu Lệ do dự nói: “Biện pháp, kỳ thật cũng là có, chỉ là……”
“Chỉ là cái gì mà chỉ là, chỉ cần có thể làm tiểu tử kia chịu thua thiệt, biện pháp gì cũng có thể.”
Tiểu Lệ thần thần bí bí ghé sát vào người Tôn Tĩnh, thì thầm to nhỏ bên tai nàng ta.
Tôn Tĩnh nghe xong mấy lời Tiểu Lệ nói, xuyên qua bóng cây nhìn phía mấy người bên bờ sông, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.