Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y
Chương 118: Độc xà 28
Giản Khuyết
12/06/2023
Sau đó Nhậm Du Nhiên lại gọi Yến Quy vào phòng làm việc, nói với nàng tiến độ bên phòng giám sát."Vụ án mà chủ nhiệm Đồng đích thân đốc thúc, tình hình bên phân cục đã được điều tra rõ hoàn toàn. Từ khẩu cung của mấy người liên quan đến vụ án biết được, Châu Nham Tùng tiêu một khoản lớn để bảo vệ con trai ông ta, lãnh đạo phân cục nhận tiền giúp ông ta làm việc đã chính thức bị đình chức để điều tra rồi."Yến Quy hỏi: "Vậy khi nào có thể khống chế được Châu Nham Tùng?""Không vội, chủ nhiệm Đồng đã lấy được liên hệ với bên điều tra tội phạm kinh tế, sau khi bọn họ thương lượng thì chia thành hai nhóm tiến hành. Chủ nhiệm Đồng phụ trách khống chế Châu Nham Tùng, với lý do ông ta bị tình nghi đưa hối lộ và bao che, chủ yếu là nhân viên có liên quan đến vụ án phòng giám sát, mà đồng nghiệp bên điều tra tội phạm kinh tế phụ trách điều tra hai công ty dưới tên ông ta. Để bên chủ nhiệm Đồng khống chế anh ta cũng là có nguyên nhân, nếu đi theo quy trình của vụ án kinh tế, chưa chắc đã có thể khống chế được ông ta quá lâu, nhưng đưa hối lộ thì không giống vậy rồi, chủ nhiệm Đồng có thể giữ ông ta lại mãi cho đến khi vụ án kết thúc, ông ta cũng không có cơ hội ra ngoài."Sắp xếp như thế này hợp lý mà phù hợp với quy trình, Châu Nham Tùng chỉ có thể phục tùng và phối hợp, Yến Quy cũng không có dị nghị gì, như vậy có thể tranh thủ được thời gian và không gian cho bọn cô, một khi Châu Nham Tùng vào rồi, T có rất nhiều chuyện bắt buộc phải tự mình làm.Yến Quy liên lạc với Phạm Quy, bảo anh ta để ý sát xao T....Tối đó, Cố Dĩ Di không đi thẳng tới câu lạc bộ Lưu Kim, mà cùng Ôn Chất Bân qua đó. Ôn Chất Bân lái một chiếc Volkswagen màu đen khiêm tốn, chở Cố Dĩ Di vòng ra đằng sau câu lạc bộ Lưu Kim. Vị trí địa lý của câu lạc bộ vô cùng đẹp, một mặt là nước, một mặt sát núi. Xe của Ôn Chất Bân không bật đèn, chầm chậm dừng lại ở con đường nhỏ đằng sau câu lạc bộ."Đội trưởng, nơi này chỉ cách núi một con đường, ngọn núi này rất thấp, chưa được khai phá, rất ít người đến đây, trên con đường này không có camera giám sát." Ôn Chất Bân chỉ chỉ vào góc tường, nói: "Trước đây biết được chị muốn vào câu lạc bộ tiếp cận Khúc Vân, anh em trong đội buổi tối đều đến đây một chuyến, phát hiện một viên gạch rời ở góc tường, sau khi đào ra thì thấy một lỗ chó."Cố Dĩ Di nhìn bức tường của câu lạc bộ, nói: "Con đường này cũng không có đèn đường, thế lại tiện cho chúng ta." Cô thu tầm mắt lại, nhìn Ôn Chất Bân: "Vất vả cậu ở đây đợi tôi, một lúc nữa tôi gửi tín hiệu cho cậu, đưa đồ vật từ lỗ chó cho tôi.""Đã rõ."Cửa chính của câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim có hệ thống kiểm an, Cố Dĩ Di mang đồ vào trong rất không tiện, chỉ có thể cùng Ôn Chất Bân trong ngoài phối hợp. Tối hôm nay cô hẹn Khúc Vân uống rượu, phải nhân cơ hội này gắn thiết bị theo dõi lên người bà ta, nhưng thứ đồ này không có cách nào trực tiếp mang vào, chỉ có thể đi tường sau.Cố Dĩ Di lắc đầu cười khổ, nghĩ bản thân mình đường đường là đội trưởng của đội lính đặc vụ, thế mà hôm nay lại phải truyền đồ nhờ lỗ chó, quả thực mất mặt đến chết.Đi vào từ cửa chính, Cố Dĩ Di đi tìm Khúc Vân trước, hôm nay bà ta có vẻ vô cùng bận, đầu mày nhíu chặt, nghe nói vừa qua đây từ một công ty khác, mở một cuộc họp vô cùng quan trọng. Cố Dĩ Di ngoài mặt thì quan tâm bà ta hai câu, bảo bà ta thả lỏng một chút, lòng lại hiểu rõ Khúc Vân thế này là thế nào.Buổi chiều hôm nay Châu Nham Tùng đột nhiên nhận được điện thoại từ phòng giám sát của công an cục thành phố Tân Hà, yêu cầu ông ta hợp tác điều tra vụ án hối lộ không làm tròn trách nhiệm, công văn giấy trắng mực đen đóng dấu bày ở đó, Châu Nham Tùng trở tay không kịp cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo.Sau đó để lại một cục diện rối rắm cho Khúc Vân, những điều đã lường trước không lường trước, bà ta đều phải tự mình xử lí, vô cùng khó. Thật ra trong lòng Khúc Vân hiểu rõ, lần này Châu Nham Tùng bị đưa đi rất có khả năng có đi không về, ông ta phạm tội gì, bị đưa đi vì chuyện gì, trong lòng Khúc Vân đều sáng rõ. Châu Nham Tùng sợ là thất bại rồi, có những chuyện bà ta không làm chủ được, thế là liên hệ cho "ông chủ Lý".Ông chủ Lý không đến, nhưng ông chủ Trần lại đến rồi.Thế là Cố Dĩ Di lại gặp được Trần Lăng, cũng chính là S.Trần Lăng vẫn có dáng vẻ lạnh như băng, không dễ tiếp cận, đặc biệt là với người ngoài. Cố Dĩ Di không lọt được vào mắt hắn ta, cũng không có được sự tín nhiệm của hắn, hắn ta muốn nói chuyện cùng Khúc Vân, đương nhiên sẽ không để cô ở đó.Thế là Cố Dĩ Di có được một khoảng thời gian nhàn rỗi quang minh chính đại, cũng biết lúc này Trần Lăng và Khúc Vân có chuyện cần bàn bạc, sân sau được canh phòng lơi lỏng nhất. Những ngày này cô đã lần mò rõ kết cấu của câu lạc bộ, lúc này có thể quen thuộc đi đến sân sau, tiếp đó xuyên qua hòn non bộ trong ánh đèn mờ tối, thẳng đến chân tường phía sau nơi Ôn Chất Bân đang đợi.Cố Dĩ Di lấy điện thoại của mình gọi điện cho Ôn Chất Bân, không kết nối, chỉ vang ba tiếng là cúp, đây là tín hiệu đã chuẩn bị từ trước.Không lâu sau, góc tường truyền đến âm thanh, bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt, Cố Dĩ Di sáp lại gần dán lên chân tường nhìn xem, một chiếc ba lô màu đen được đưa vào từ bên ngoại.Cố Dĩ Di cầm ba lô vào, lại gọi cho Ôn Chất Bân một tiếng, tỏ ý cô đã cầm được thành công, Ôn Chất Bân lấp lỗ chó lên từ bên ngoài, lặng yên không một tiếng động rời đi.Đi trên con đường gần như không có người trở về căn phòng ở tầng ba, Cố Dĩ Di nhanh chóng lấy con chip ở trong ba lô ra nhét vào túi áo, trong ba lô còn những thứ khác, Ôn Chất Bân đem hết vũ khí của cô qua đây, có một khẩu súng ngắn, súng bắn tỉa không đem vào được, cái đó quá lớn không dễ giấu.Ngoại trừ súng, Ôn Chất Vân còn chuẩn bị cho cô một con dao ngắn, dây thừng, giày cùng với một số công cụ khác tiện mang theo.Cố Dĩ Di lấy súng ra, các nhận tình trạng đạn, lại lên đạn cất súng vào trong ba lô, nhét xuống gầm giường. Đợi chuẩn bị xong rồi, cô ngồi trong phòng đợi Khúc Vân trở lại.Đợi mất mấy tiếng, Khúc Vân hơn mười một giờ mới đến gõ cửa. Lúc Cố Dĩ Di mở cửa đã thay một chiếc váy ngủ tơ tằm màu đen thuần, làm nổi bật dáng người lồi lõm của cô, tràn đầy phong tình.Gương mặt Khúc Vân vốn tràn đầy mệt mỏi, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Dĩ Di mở cửa cho mình, mặt mày cuối cùng cũng lộ ra một tia kinh diễm và vui mừng, nhất là người này đã thay váy ngủ, bộ váy vô cùng tôn dáng, nhìn mà bà ta nhịn không được cảm thấy nhộn nhạo."Tôi còn tưởng cô ngủ rồi."Cố Dĩ Di nghiêng người để bà ta đi vào, nói: "Đã nói là đợi chị rồi mà."Trong mắt Khúc Vân lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng có thể nhìn được bằng mắt thường, rõ ràng đã bị câu này của cô lấy lòng. Mà Cố Dĩ Di lại thầm nhớ tới Yến Quy ở trong lòng, đây hoàn toàn là vì phá án, điều mà vở kịch này cần, nữ chính cô đây thân bất do kỷ.Nơi uống rượu tối nay chuyển đến trong phòng, còn là phòng của Cố Dĩ Di, đây là một tín hiệu có thể gia tăng sự gần gũi. Nếu như không phải có một đống chuyện phiền muộn, Khúc Vân chắc chắn phải vui vẻ hơn bây giờ. Có điều lúc này người đẹp đang ở bên cạnh, bà ta cũng muốn nhân cơ hội này thả lỏng một chút, miễn cho đống chuyện làm phiền lòng.Rượu họ uống là Remy Martin đắt đỏ, nồng độ cồn lớn, cho thêm đá lạnh một ngụm vào cổ họng, vị cay và cái lạnh trộn lẫn nhau, cảm giác sảng khoái từ dạ dày tràn ra khắp người, Khúc Vân ngồi trên sô pha thở ra một hơi, vẻ u sầu trên mặt nhạt hơn một chút.Cố Dĩ Di đoán ý qua lời nói và sắc mặt, lại rót thêm một ly cho bà ta, hỏi: "Hôm nay bận như vậy, nhìn chị có vẻ có tâm sự, là công ty xảy ra chuyện gì sao?"Khúc Vân ừ một tiếng, tay cầm ly rượu, nói: "Toàn là chuyện rối bời." Bà ta vẫn còn lý trí, nói chuyện không đến nỗi để lộ cả chân tướng, Cố Dĩ Di hỏi cái gì bà ta trả lời cái đó, nhưng đều là qua loa cho có lễ.Cố Dĩ Di cũng không truy hỏi, không cần thiết làm vậy, dù sao cô có thể đoán được đại khái. Cô cứ ngoan ngoãn uống rượu cùng như vậy, Khúc Vân cảm thấy chu đáo, cũng không nhịn được uống nhiều hơn vài ly.Tác dụng chậm của rượu whiskey có nồng độ cao xông lên não, Cố Dĩ Di có tửu lượng ngàn chén không say, chỉ là hai gò má hơi phớt hồng, ánh mắt mơ màng. Đôi mắt đào hoa của cô vốn đã quyến rũ, lúc này có thêm ý say lại càng câu người, Khúc Vân nhìn mãi nhìn mãi mà rơi vào, mất cả thần hồn.Một thêm ly nữa xuống bụng, Khúc Vân nắm lấy bàn tay rót rượu cho bà ta của Cố Dĩ Di, cười hỏi: "Đây là muốn chuốc say tôi sao?"Cố Dĩ Di liếc mắt nhìn bàn tay bị nắm lấy, trong lòng ghét bỏ ngàn lần, nhưng ngoài mặt lại không biến sắc, cười một tiếng ý vị thâm trường, đè thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Khúc ngàn chén không say, không chừng một lúc nữa tôi đã say trước rồi. Nếu là như vậy, tổng giám đốc Khúc phải chăm sóc tôi thật tốt đấy."Lời này ở bên tai Khúc Vân không khác gì ám hiệu một cách rõ ràng, bà ta kích động trong lòng, đột nhiên cảm thấy tràn đầy kỳ vọng với buổi tối hôm nay, cũng tạm thời quăng hết những chuyện phiền lòng đó lên chín tầng mây. Hai người vừa uống vừa nói chuyện, Cố Dĩ Di nắm rõ được lực độ, vừa câu dẫn bà ta, vừa chuốc say bà ta, lúc này Khúc Vân bị cô làm cho mất hết hồn vía, có bao nhiêu ly đều uống hết không từ chối, đến cuối cùng bị chuốc đến đầu óc choáng váng, nằm bò trên bàn cho tỉnh rượu.Cố Dĩ Di thăm dò mời bà ta tiếp tục uống, đầu Khúc Vân nằm trên bàn, chỉ có thể giơ tay cầm ly rượu lên, miệng nói câu mơ hồ không rõ: "Nào, nào, tiếp, tiếp tục..."Cố Dĩ Di nhếch mày nhìn bà ta, đúng thật là say rồi, không còn lý trí nữa rồi. Nếu như bà ta còn ý thức, lúc này nên bắt đầu từ chối. Dù sao thì những người giống bọn họ, luôn luôn giữ cho lý trí tỉnh táo mới là tốt nhất, có thể thấy bây giờ Khúc Vân thật sự đã coi Cố Dĩ Di là "tình nhân", hơn nữa cũng thật sự thích cô, buông bỏ phòng bị với cô, thần chí không tỉnh táo.Cố Dĩ Di để Khúc Vân nằm bò trên bàn, lại tùy ý nói chuyện với bà ta, đợi cơn say của bà ta càng ngày càng sâu, cho đến khi cả người hoàn toàn mơ hồ, không nói được nữa.Người này nằm bò trên bàn không động đậy, có lẽ đã ngủ rồi, Cố Dĩ Di giơ tay dùng sức đẩy bà ta mấy cái, bà ta đều không có phản ứng. Cố Dĩ Di cũng không chậm trễ, nhanh chóng cầm túi xách bà ta để bên cạnh sang, lôi điện thoại, ví tiền, chìa khóa, đồ trang điểm ở bên trong ra. Cố Dĩ Di chau mày suy nghĩ, một lúc sau, lấy một thỏi son từ trong túi trang điểm ra.Loại son này Cố Dĩ Di biết, hai đầu có thể tách ra, cô tháo đầu không phải là son ra, xé con chip to bằng móng tay ra, dán vào bên trong thỏi son.Sau khi làm xong, cô để thỏi son vào trong túi trang điểm, lại bày túi của Khúc Vân giống như dáng vẻ ban đầu, trả về chỗ cũ.Sau đó thì phải suy nghĩ xem làm sao để xử lý người phụ nữ say như chết này, Cố Dĩ Di động cũng không muốn động vào bà ta, nhưng cảm thấy nếu cứ để bà ta ngủ trên sô pha như thế này, ngày mai tỉnh rượu rồi thì có vẻ xa lạ quá, không bằng diễn kịch thì diễn tới cùng.Cố Dĩ Di định túm Khúc Vân lên, người uống rượu say mất đi ý thức vô cùng nặng, tuy rằng sức lực của Cố Dĩ Di lớn, nhưng phải tự mình lôi kéo Khúc Vân hoàn toàn không có ý thức cũng là một việc tốn sức. Cô vừa kéo vừa thầm mắng trong lòng, hận không thể để Khúc Vân dứt khoát bị trúng độc cồn chết đi cho rồi.Tốn công sức một hồi cuối cùng cũng kéo được người lên giường, Cố Dĩ Di do dự có nên giúp Khúc Vân cởi quần áo không, như vậy thì kịch càng đạt hơn. Nhưng cô lại thấy không qua được rào cản tâm lý, bản thân cô là cong, Khúc Vân cũng vậy, việc này cứ...Đang do dự, Khúc Vân vốn đang ngủ không động đậy gì đột nhiên di chuyển, Cố Dĩ Di bị giật mình, ngay sau đó nhìn thấy người này mở mắt nhìn qua. Trái tim Cố Dĩ Di suýt nhảy ra ngoài, cô sợ Khúc Vân vẫn luôn giả vờ say, nếu như là như vậy, vậy những chuyện mình vừa làm có khả năng bị lộ rất lớn.Cố Dĩ Di bình tĩnh rút chân phải về sau nửa bước, trọng tâm hơi nghiêng đi, đây là tư thế có thể phòng thủ phản kích bất kỳ lúc nào. Bắp thịt và thần kinh toàn thân cô đều kéo căng, chỉ đợi nhìn xem Khúc Vân có động tác gì. Nhưng đợi một lúc lâu, người này vẫn không có động tác gì, cứ nằm ở đó.Cố Dĩ Di cẩn thận nhìn thử đôi mắt của bà ta, phát hiện ánh mắt bà ta đục ngầu mơ màng, là phản ứng thật sự của người say rượu. Xem ra say rượu không phải giả, Cố Dĩ Di thở phào một hơi thật rõ.Đang định mở miệng hỏi bà ta cảm thấy thế nào, Khúc Vân đột nhiên lại giơ tay nắm lấy cổ tay Cố Dĩ Di, dùng lực túm cô lên giường. Bắp thịt cả người Cố Dĩ Di xuất hiện phản ứng trong nháy mắt, cô dính chặt bên giường không phản ứng, đề phòng nhìn người trên giường.Khúc Vân giằng co một hồi thì không nhúc nhích nữa, mày chau lại, nhìn có hơi không vui, mở miệng nói: "Cô Cố, không, không ngủ với tôi sao?"Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm bà ta, nghe giọng điệu nói chuyện của bà ta hình như có hơi oán trách, như đang làm nũng, nhịn không được nổi da gà, có hơi buồn nôn.Nhưng vẻ mặt cô không thể có phản ứng gì quá kích, chỉ có thể chống bên giường không động đậy, nhìn Khúc Vân, trả lời: "Tổng giám đốc Khúc say rồi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt đi."Khúc Vân như đã nghe hiểu rồi, có chút không vui, bà ta nói chuyện không dứt khoát, chỉ dùng lực túm lấy Cố Dĩ Di. Sức lực của người uống rượu say cũng lớn không tưởng, Cố Dĩ Di không muốn biểu hiện quá mạnh mẽ, như vậy dễ bị lộ, thế là vùng vẫy hai cái, thế mà lại bị Khúc Vân dùng lực kéo lên giường, cả người bò lên người Khúc Vân.Còn chưa kịp phản ứng, cánh tay Khúc Vân đã quấn lấy eo cô. Khoảnh khắc eo mình truyền đến xúc cảm xa lạ, nguyên tử phản kháng trên người Cố Dĩ Di vô thức bị kích hoạt, cô không để ý đến việc có lộ hay không nữa, xoay người lăn đến bên kia giường, vùng ra khỏi cái ôm của Khúc Vân.Lúc này Khúc Vân đang say, một tay không ôm chặt, để người đẹp trong lòng chuồn đi. Điều này ngược lại đã kích thích bà ta, làm tinh thần bà ta càng hưng phấn, cảm thấy Cố Dĩ Di đang chơi trò mèo đuổi chuột với bà ta, là một kiểu tình thú.Thế là, Khúc Vân lật người đuổi theo, ép Cố Dĩ Di lên giường. Cố Dĩ Di cả kinh, đẩy bà ta một cái theo bản năng, nhưng Khúc Vân ngược lại càng hưng phấn hơn, cúi đầu muốn hôn lên.Gương mặt này bị phóng to trước mặt, Cố Dĩ Di không chấp nhận được bất kỳ một người nào chạm vào mình trừ Yến Quy, tuy rằng biết đây là nhiệm vụ và vai diễn của cô, nhưng thực sự đến lúc này lại hoàn toàn không để ý được nhiều như vậy nữa, cô chỉ từ chối theo bản năng.Phản ứng đầu tiên của cô là nghiêng đầu trốn khỏi cái hôn của Khúc Vân, nhưng bị đụng lên mặt.Mẹ nó! Cả người Cố Dĩ Di đều nổi da gà, cảm giác bị người khác hôn và bị Yến Quy hôn quả thật khác một trời một vực, bây giờ lông tơ cả người Cố Dĩ Di đều dựng đứng lên, nếu như có thể nhìn thấy, cô nhất định giống như một con nhím!Lúc này thật sự không thể để ý đến chuyện gì nữa, cô sức lực lớn thân thủ tốt, nếu thật sự muốn kháng cự Khúc Vân cũng không thể qua được một hiệp trước mặt cô. Cố Dĩ Di một tay chống ở phần xương quai xanh của Khúc Vân đẩy người ra ngoài, một tay khác túm bên giường dùng sức, chân đá một cái, cả người nhảy ra ngoài, trọng tâm Khúc Vân không vững vồ hụt trên giường, mà Cố Dĩ Di sau khi chạy xuống giường thì dùng tay đẩy bà ta trước, sau đó vùng eo dùng lực lộn một cái ra sau thật đẹp, cuối cùng vững vàng đáp đất.Sau khi đứng vững việc đầu tiên cô làm là giơ tay chà mặt, bây giờ trong lòng Cố Dĩ Di có hàng vạn câu "đm" bay qua, nếu như có thể, bây giờ cô chỉ muốn tẩn cho Khúc Vân một trận, báo mối thù khinh bạc!Đợi đấy cho bà!Cố Dĩ Di âm thầm nghiến răng nghiến lợi.Khúc Vân bò trên giường không động đậy, tối nay muốn thân mật với Cố Dĩ Di, nhưng mấy lần đều bị Cố Dĩ Di trốn tránh, không thực hiện được, lúc này đột nhiên không động nữa, Cố Dĩ Di không biết bà ta làm sao. Đứng bên giường đợi một lúc, Cố Dĩ Di phát hiện Khúc Vân vẫn không động, thế là ghé qua nhìn bà ta."Tổng giám đốc Khúc? Tổng giám đốc Khúc?" Cố Dĩ Di gọi bà ta hai tiếng, lại giơ tay đẩy đẩy bà ta.Khúc Vân vẫn không động, Cố Dĩ Di lại sáp gần hơn một chút, nghe thấy tiếng hít thở của bà ta rất dài lại có hơi nặng, biết rằng lúc này thật sự đã ngủ rồi.Cố Dĩ Di cuối cùng cũng thở phào một hơi, cô kéo chăn lên đắp tượng trưng cho Khúc Vân, bản thân thì lại ngồi lên sô pha, suy nghĩ xem nên trải qua đêm nay thế nào.Nếu quay về nhất định sẽ không thích hợp, Khúc Vân còn đang say, ngộ nhỡ nửa đêm tỉnh dậy phát hiện mình không ở đây, sợ rằng sẽ cảm thấy nghi ngờ, vậy nên tối nay vẫn nên kiên nhẫn chịu đựng ở đây thôi.Tâm trạng chán chết, Cố Dĩ Di lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Yến Quy."Hu hu hu, chị [Khóc lớn.jpg]"Yến Quy cũng vẫn chưa ngủ, gọi điện thoại lại cho cô trong một giây.Cố Dĩ Di nhìn thử Khúc Vân trên giường, nghiến răng, nhịn đau ngắt điện thoại."?"Yến Quy rất nhanh đã gửi đến một dấu hỏi.Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm dấu hỏi hai giây, cười gửi tin nhắn trả lời nàng."Em vừa bị hôn hu hu hu"Yến Quy: "???"Cố Dĩ Di: "Đồ khốn Khúc Vân uống rượu say nhân cơ hội hôn em! Em muốn xé cái miệng của bà ta xuống quá! Nhưng em là một tiên nữ có văn minh!"Yến Quy: "[Ôm ôm.jpg] Ngày mai về nhà sẽ khử độc cho tiên nữ nhà chúng ta"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.