Con Đường Nghịch Tập Của Đại Yêu Pháo Hôi
Chương 14: Thập Niên Sáu Mươi 11
Dung Thành Đích Đông Thiên
18/01/2024
Thư Nguyệt vô cùng đồng ý với quan điểm này.
Nàng bị mất trí nhớ, không dám chắc mình có thể chơi được đám thanh niên trí thức kia, cho nên cách xa là an toàn nhất.
Thư Nguyệt nghĩ rất tốt, nhưng nàng không đi tìm người khác không có nghĩa là người khác sẽ không đi tìm nàng.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Văn Thanh và Triệu Văn Hạo đang chơi trước cửa nhà Triệu gia thì một nữ thanh niên trí thức đi tới, xoè ra hai viên kẹo trước mặt chúng.
“Chào các bạn nhỏ! Các ngươi có thể trả lời ta vài câu không, ta mời các ngươi ăn kẹo.” Nữ thanh niên trí thức cười híp mắt nói.
Hai đứa nhỏ đều rất hiểu chuyện, sẽ không cầm đồ của người xa lạ mà chụm đầu lại thì thầm.
"Văn Hạo, ngươi có cảm thấy nàng giống mẹ mìn bắt cóc mà bà nội hay kể không?”
Triệu Văn Hạo gật đầu, "Bà nội nói kẻ xấu sẽ bỏ thuốc mê vào trong kẹo rồi đưa cho chúng ta ăn, chờ chúng ta ngất xỉu sẽ bắt chúng ta đi, không bao giờ được trở về nhà nữa.”
Hai đứa nhỏ nói chuyện tự cho là tiếng rất nhỏ nhưng cũng đủ cho người bên cạnh nghe rõ ràng, nữ thanh niên trí thức kia nghe thấy lời này mặt đen như đít nồi.
Vì còn có việc muốn hỏi nên nàng ta đè nén tức giận trong lòng, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt: "Chị không phải kẻ lừa đảo, chỉ muốn hỏi các ngươi mấy câu.”
Triệu Văn Hạo không nói lời nào, Triệu Văn Thanh đứng chắn trước mặt em họ, lớn tiếng nói: "Ngươi nói ngươi là ai trước rồi chúng ta mới biết có nên trả lời câu hỏi của ngươi không.”
Thanh niên trí thức thở phào nhẹ nhõm nói: "Ta tên là Dương Thi Di, là thanh niên trí thức mới tới ở trong viện thanh niên trí thức ngày hôm qua.”
Triệu Văn Hạo hôm qua đã nghe bà nội nói chuyện thanh niên trí thức về thôn, tài lanh gật đầu.
"Vậy ngươi hỏi đi! Nhưng chưa chắc chúng ta đã biết câu trả lời.”
“Các ngươi có biết Triệu Thư Nguyệt không?” Dương Thi Di cười hỏi.
“Biết, ngươi tìm nàng sao?” Triệu Văn Thanh không hiểu sao người này lại biết chị của mình.
“Vậy ngươi có biết nàng đang ở đâu không?” Dương Thi Di tiếp tục hỏi.
Triệu Văn Hạo giơ tay lên chỉ vào trong nhà.
Dương Thi Di không ngờ lại trùng hợp như vậy, tùy tiện tìm đứa nhỏ để hỏi thăm mà cũng tìm đúng nhà Triệu Thư Nguyệt.
"Vậy nàng có ở nhà không?”
“Không có, lúc này người lớn trong thôn nếu như không bị bệnh thì đều phải đi làm.”
Triệu Văn Thanh cho rằng thanh niên trí thức này không biết nên mới phổ cập kiến thức cho nàng ta một chút.
“Nàng cũng đi làm mỗi ngày sao?” Dương Thi Di sắp không che giấu được ác ý dưới đáy lòng.
“Đương nhiên, chị hai nhà chúng ta rất chăm chỉ.”
Triệu Văn Hạo tự hào nói, về phần làm sao hắn biết, đương nhiên là mỗi lần Hà Đại Nha khuyên Thư Nguyệt nghỉ ngơi đều nói nàng không cần chăm chỉ như vậy, tiểu tử này đều nhớ kỹ.
“Vậy chẳng phải là nàng bị phơi nắng rất đen sao.” Dương Thi Di không cẩn thận nói ra ý nghĩ trong lòng.
“Không hề, các cô bác trong thôn đều nói chị hai nhà ta là cô nương trắng nhất thôn.”
Triệu Văn Hạo nghe mấy cô bác trong thôn nói chuyện phiếm, khi nhắc đến chị hai của hắn, bọn họ đều nói nàng mỗi ngày đi làm nhưng vẫn trắng nhất thôn, đúng là tiện nghi cho tiểu tử Phương gia.
Hắn biết tiểu tử Phương gia mà họ nói tới chính là Phương Húc, anh rể họ tương lai của hắn.
"Mỗi ngày ra đồng phơi nắng, làm sao có thể là cô nương trắng nhất thôn được, ngươi đang lừa ta đúng không?”
“Ngươi không tin thì tự mình ra ruộng mà xem! Cô gái trắng nhất trong ruộng chính là chị ta, rất dễ tìm!”
Gần đây Triệu Văn Thanh đều dùng cách này để tìm chị mình, lần nào cũng trúng phóc.
Dương Thi Di đương nhiên không tin, lập tức đứng thẳng người dậy.
"Ta cũng muốn xem nàng rốt cuộc có trắng nhất thật không, mà cho dù trắng nhất thì sao chứ? Mặt xấu thì cũng vậy thôi.”
Nàng bị mất trí nhớ, không dám chắc mình có thể chơi được đám thanh niên trí thức kia, cho nên cách xa là an toàn nhất.
Thư Nguyệt nghĩ rất tốt, nhưng nàng không đi tìm người khác không có nghĩa là người khác sẽ không đi tìm nàng.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Văn Thanh và Triệu Văn Hạo đang chơi trước cửa nhà Triệu gia thì một nữ thanh niên trí thức đi tới, xoè ra hai viên kẹo trước mặt chúng.
“Chào các bạn nhỏ! Các ngươi có thể trả lời ta vài câu không, ta mời các ngươi ăn kẹo.” Nữ thanh niên trí thức cười híp mắt nói.
Hai đứa nhỏ đều rất hiểu chuyện, sẽ không cầm đồ của người xa lạ mà chụm đầu lại thì thầm.
"Văn Hạo, ngươi có cảm thấy nàng giống mẹ mìn bắt cóc mà bà nội hay kể không?”
Triệu Văn Hạo gật đầu, "Bà nội nói kẻ xấu sẽ bỏ thuốc mê vào trong kẹo rồi đưa cho chúng ta ăn, chờ chúng ta ngất xỉu sẽ bắt chúng ta đi, không bao giờ được trở về nhà nữa.”
Hai đứa nhỏ nói chuyện tự cho là tiếng rất nhỏ nhưng cũng đủ cho người bên cạnh nghe rõ ràng, nữ thanh niên trí thức kia nghe thấy lời này mặt đen như đít nồi.
Vì còn có việc muốn hỏi nên nàng ta đè nén tức giận trong lòng, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt: "Chị không phải kẻ lừa đảo, chỉ muốn hỏi các ngươi mấy câu.”
Triệu Văn Hạo không nói lời nào, Triệu Văn Thanh đứng chắn trước mặt em họ, lớn tiếng nói: "Ngươi nói ngươi là ai trước rồi chúng ta mới biết có nên trả lời câu hỏi của ngươi không.”
Thanh niên trí thức thở phào nhẹ nhõm nói: "Ta tên là Dương Thi Di, là thanh niên trí thức mới tới ở trong viện thanh niên trí thức ngày hôm qua.”
Triệu Văn Hạo hôm qua đã nghe bà nội nói chuyện thanh niên trí thức về thôn, tài lanh gật đầu.
"Vậy ngươi hỏi đi! Nhưng chưa chắc chúng ta đã biết câu trả lời.”
“Các ngươi có biết Triệu Thư Nguyệt không?” Dương Thi Di cười hỏi.
“Biết, ngươi tìm nàng sao?” Triệu Văn Thanh không hiểu sao người này lại biết chị của mình.
“Vậy ngươi có biết nàng đang ở đâu không?” Dương Thi Di tiếp tục hỏi.
Triệu Văn Hạo giơ tay lên chỉ vào trong nhà.
Dương Thi Di không ngờ lại trùng hợp như vậy, tùy tiện tìm đứa nhỏ để hỏi thăm mà cũng tìm đúng nhà Triệu Thư Nguyệt.
"Vậy nàng có ở nhà không?”
“Không có, lúc này người lớn trong thôn nếu như không bị bệnh thì đều phải đi làm.”
Triệu Văn Thanh cho rằng thanh niên trí thức này không biết nên mới phổ cập kiến thức cho nàng ta một chút.
“Nàng cũng đi làm mỗi ngày sao?” Dương Thi Di sắp không che giấu được ác ý dưới đáy lòng.
“Đương nhiên, chị hai nhà chúng ta rất chăm chỉ.”
Triệu Văn Hạo tự hào nói, về phần làm sao hắn biết, đương nhiên là mỗi lần Hà Đại Nha khuyên Thư Nguyệt nghỉ ngơi đều nói nàng không cần chăm chỉ như vậy, tiểu tử này đều nhớ kỹ.
“Vậy chẳng phải là nàng bị phơi nắng rất đen sao.” Dương Thi Di không cẩn thận nói ra ý nghĩ trong lòng.
“Không hề, các cô bác trong thôn đều nói chị hai nhà ta là cô nương trắng nhất thôn.”
Triệu Văn Hạo nghe mấy cô bác trong thôn nói chuyện phiếm, khi nhắc đến chị hai của hắn, bọn họ đều nói nàng mỗi ngày đi làm nhưng vẫn trắng nhất thôn, đúng là tiện nghi cho tiểu tử Phương gia.
Hắn biết tiểu tử Phương gia mà họ nói tới chính là Phương Húc, anh rể họ tương lai của hắn.
"Mỗi ngày ra đồng phơi nắng, làm sao có thể là cô nương trắng nhất thôn được, ngươi đang lừa ta đúng không?”
“Ngươi không tin thì tự mình ra ruộng mà xem! Cô gái trắng nhất trong ruộng chính là chị ta, rất dễ tìm!”
Gần đây Triệu Văn Thanh đều dùng cách này để tìm chị mình, lần nào cũng trúng phóc.
Dương Thi Di đương nhiên không tin, lập tức đứng thẳng người dậy.
"Ta cũng muốn xem nàng rốt cuộc có trắng nhất thật không, mà cho dù trắng nhất thì sao chứ? Mặt xấu thì cũng vậy thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.