Con Đường Nghịch Tập Của Đại Yêu Pháo Hôi
Chương 18: Thập Niên Sáu Mươi 15
Dung Thành Đích Đông Thiên
18/01/2024
Hai ngày trước bà nội lên huyện ăn sinh nhật cô út, lúc trở về nói ra một tin tức, xưởng may trong huyện đang tuyển người, sẽ làm bài kiểm tra viết, ba người đứng đầu sẽ được tuyển vào làm trong công xưởng.
Thư Nguyệt có một loại trực giác, chỉ cần nàng đi thi thì nhất định có thể thi đậu.
Thư Nguyệt nói ý nghĩ của mình cho cha mẹ nghe, Triệu An và Hà Đại Nha đều ủng hộ nàng.
“Chủ yếu là bên phía bà nội.” Thư Nguyệt lo lắng những người khác trong nhà không đồng ý cho nàng đi.
"Trong nhà có một công nhân là chuyện khiến tổ tông nở mày nở mặt, bà nội ngươi nhất định sẽ đồng ý, yên tâm đi!"
“Vậy cha đi nói với bà nội đi.” Thư Nguyệt nói với Triệu An.
Triệu An gật đầu, đi đến phòng ngủ chính nói tin tức này cho mẹ mình nghe.
Lúc trước khi bà Triệu trở về chỉ thuận miệng nói ra tin tức tuyển dụng, hoàn toàn không ngờ cháu gái mình lại có ý định đi thi.
"Nhiều người đi thi như vậy, Nguyệt Nguyệt có thể lọt vào ba hạng đầu không?”
“Lúc Nguyệt Nguyệt đi học đều có thành tích rất tốt, chỉ là ba hạng đầu thôi mà, chắc chắn không làm khó được con bé.” Triệu An rất tin tưởng con gái.
“Ngươi đã nói vậy thì cứ để nó đi thi, nhưng mà ta nói trước, nếu không thi đậu thì sau đó phải bổ sung công điểm cho ta.”
Không phải bà Triệu so đo chút công điểm kia, mà là lúc trước nhân viên tính điểm đề nghị Thư Nguyệt gia tăng lượng công việc, cuối cùng vẫn bị người trong nhà biết.
Trong nhà có không ít người phê bình kín đáo việc này, nếu Thư Nguyệt lại bởi vì cuộc thi mà trì hoãn việc kiếm công điểm, hơn nữa còn thi không đậu, không biết người trong nhà sẽ nói ra nói vào cỡ nào.
Cho nên bà Triệu mới nói trước một tiếng.
Triệu An gật đầu, đương nhiên cũng biết chuyện này, bản thân hắn cũng đồng ý không cho con gái làm thêm việc, con ai người nấy thương mà.
Bà Triệu đã đồng ý, điều kiện cũng đã đưa ra, những người khác trong nhà cho dù có ý kiến cũng chỉ có thể giấu trong lòng.
Vì thế bà Triệu gửi lời nhắn cho con gái mình, nhờ cô út Triệu gia báo danh cho cháu gái.
Đến ngày xưởng may quần áo tổ chức tuyển dụng, Thư Nguyệt được Triệu An dùng xe bò chở vào huyện thành.
Dọc theo đường đi Triệu An không ngừng dặn dò con gái đừng căng thẳng, thi đậu thì tốt, không đậu cũng chẳng sao.
Thư Nguyệt nghe đến thuộc lòng, đành bất đắc dĩ nói: "Cha, sao con lại cảm thấy cha còn căng thẳng hơn con nữa vậy?”
Triệu An lập tức im lặng, hắn quả thật căng thẳng hơn con gái, trong lòng bàn tay cầm dây cương đã ướt đẫm mồ hôi.
Chờ sau khi Thư Nguyệt đi thi, Triệu An đến nhà em gái chơi.
Lần này em gái giúp đỡ nhiều như vậy, không thể không tặng chút quà cáp, mẹ cho hắn mười quả trứng gà bảo hắn đem tặng cho em gái.
Nhưng mà Triệu An cảm thấy hơi ít nên bảo con gái lên núi bắt một con thỏ rừng và một con gà rừng.
Khi Triệu An đến nhà chồng của em gái để tặng quà, người nhà chồng nàng đều kinh hãi, ở thời điểm này thì những món quà như vậy được xem là quà rất lớn.
Lần đầu tiên cô út cảm thấy có mặt mũi trước mặt người nhà chồng, nàng vui vẻ cực kỳ, nhưng khi hai người đi vào phòng nàng, nàng lập tức trả quà lại cho Triệu An.
"Anh hai, ta chỉ làm chút chuyện, sao ngươi lại đưa nhiều đồ như vậy, anh hai cầm về bồi bổ cho cả nhà đi.”
"Trước kia đều là ngươi đưa đồ về nhà, bây giờ cuộc sống trong nhà đã thoải mái hơn xưa, tặng lại cho ngươi ít đồ là việc nên làm.”
Triệu An thấy em gái không chịu nhận quà bèn trực tiếp đặt đồ lên bàn.
“Nhưng cũng đâu cần tặng quà lớn như vậy! Lúc trước mẹ tặng con gà rừng, mẹ chồng ta còn treo ở trên gác bếp không nỡ ăn kìa!"
Thư Nguyệt có một loại trực giác, chỉ cần nàng đi thi thì nhất định có thể thi đậu.
Thư Nguyệt nói ý nghĩ của mình cho cha mẹ nghe, Triệu An và Hà Đại Nha đều ủng hộ nàng.
“Chủ yếu là bên phía bà nội.” Thư Nguyệt lo lắng những người khác trong nhà không đồng ý cho nàng đi.
"Trong nhà có một công nhân là chuyện khiến tổ tông nở mày nở mặt, bà nội ngươi nhất định sẽ đồng ý, yên tâm đi!"
“Vậy cha đi nói với bà nội đi.” Thư Nguyệt nói với Triệu An.
Triệu An gật đầu, đi đến phòng ngủ chính nói tin tức này cho mẹ mình nghe.
Lúc trước khi bà Triệu trở về chỉ thuận miệng nói ra tin tức tuyển dụng, hoàn toàn không ngờ cháu gái mình lại có ý định đi thi.
"Nhiều người đi thi như vậy, Nguyệt Nguyệt có thể lọt vào ba hạng đầu không?”
“Lúc Nguyệt Nguyệt đi học đều có thành tích rất tốt, chỉ là ba hạng đầu thôi mà, chắc chắn không làm khó được con bé.” Triệu An rất tin tưởng con gái.
“Ngươi đã nói vậy thì cứ để nó đi thi, nhưng mà ta nói trước, nếu không thi đậu thì sau đó phải bổ sung công điểm cho ta.”
Không phải bà Triệu so đo chút công điểm kia, mà là lúc trước nhân viên tính điểm đề nghị Thư Nguyệt gia tăng lượng công việc, cuối cùng vẫn bị người trong nhà biết.
Trong nhà có không ít người phê bình kín đáo việc này, nếu Thư Nguyệt lại bởi vì cuộc thi mà trì hoãn việc kiếm công điểm, hơn nữa còn thi không đậu, không biết người trong nhà sẽ nói ra nói vào cỡ nào.
Cho nên bà Triệu mới nói trước một tiếng.
Triệu An gật đầu, đương nhiên cũng biết chuyện này, bản thân hắn cũng đồng ý không cho con gái làm thêm việc, con ai người nấy thương mà.
Bà Triệu đã đồng ý, điều kiện cũng đã đưa ra, những người khác trong nhà cho dù có ý kiến cũng chỉ có thể giấu trong lòng.
Vì thế bà Triệu gửi lời nhắn cho con gái mình, nhờ cô út Triệu gia báo danh cho cháu gái.
Đến ngày xưởng may quần áo tổ chức tuyển dụng, Thư Nguyệt được Triệu An dùng xe bò chở vào huyện thành.
Dọc theo đường đi Triệu An không ngừng dặn dò con gái đừng căng thẳng, thi đậu thì tốt, không đậu cũng chẳng sao.
Thư Nguyệt nghe đến thuộc lòng, đành bất đắc dĩ nói: "Cha, sao con lại cảm thấy cha còn căng thẳng hơn con nữa vậy?”
Triệu An lập tức im lặng, hắn quả thật căng thẳng hơn con gái, trong lòng bàn tay cầm dây cương đã ướt đẫm mồ hôi.
Chờ sau khi Thư Nguyệt đi thi, Triệu An đến nhà em gái chơi.
Lần này em gái giúp đỡ nhiều như vậy, không thể không tặng chút quà cáp, mẹ cho hắn mười quả trứng gà bảo hắn đem tặng cho em gái.
Nhưng mà Triệu An cảm thấy hơi ít nên bảo con gái lên núi bắt một con thỏ rừng và một con gà rừng.
Khi Triệu An đến nhà chồng của em gái để tặng quà, người nhà chồng nàng đều kinh hãi, ở thời điểm này thì những món quà như vậy được xem là quà rất lớn.
Lần đầu tiên cô út cảm thấy có mặt mũi trước mặt người nhà chồng, nàng vui vẻ cực kỳ, nhưng khi hai người đi vào phòng nàng, nàng lập tức trả quà lại cho Triệu An.
"Anh hai, ta chỉ làm chút chuyện, sao ngươi lại đưa nhiều đồ như vậy, anh hai cầm về bồi bổ cho cả nhà đi.”
"Trước kia đều là ngươi đưa đồ về nhà, bây giờ cuộc sống trong nhà đã thoải mái hơn xưa, tặng lại cho ngươi ít đồ là việc nên làm.”
Triệu An thấy em gái không chịu nhận quà bèn trực tiếp đặt đồ lên bàn.
“Nhưng cũng đâu cần tặng quà lớn như vậy! Lúc trước mẹ tặng con gà rừng, mẹ chồng ta còn treo ở trên gác bếp không nỡ ăn kìa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.