Con Đường Nghịch Tập Của Đại Yêu Pháo Hôi
Chương 4: Thập Niên Sáu Mươi 1
Dung Thành Đích Đông Thiên
16/01/2024
Vừa uống xong, trước mắt nàng tối sầm, cái gì cũng không biết.
Chờ đến khi tỉnh tại, Thư Nguyệt đã ở một nơi xa lạ.
…
"Đây là đâu? Ta là ai?”
“Ngươi tên là Thư Nguyệt, nơi này là văn phòng xuyên nhanh Địa Phủ, ngươi là nhân viên làm việc ở đây.” Một bóng người bên cạnh trả lời.
"Vậy sao ta lại không nhớ gì cả?” Nàng xoa thái dương cố nhớ ra điều gì đó, nhưng rõ ràng là không thu hoạch được gì.
“Chắc đó là di chứng của nhiệm vụ trước, sau này ngươi sẽ từ từ nhớ ra thôi.” Bóng đen an ủi nàng.
Thư Nguyệt luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại nói không nên lời, bèn gật đầu, "Tiếp theo ta phải làm gì?”
"Vậy phải xem ngươi còn có việc khác không, nếu không có thì tiếp tục làm nhiệm vụ, nói không chừng trong lúc làm nhiệm vụ ngươi có thể khôi phục trí nhớ."
Thư Nguyệt bây giờ không có bất kỳ ký ức nào, nàng cũng không biết nên làm cái gì ngoại trừ làm theo lời bóng đen nói, "Vậy ta phải làm như thế nào?”
"Văn phòng xuyên nhanh có một thông đạo, sau khi tiến vào thông đạo ngươi sẽ tự động được ghép đôi với nguyện lực phù hợp." Bóng đen nói chuyện bằng giọng bình tĩnh không gợn sóng.
Thư Nguyệt nghe lời đi vào thông đạo, sau đó trước mắt tối sầm.
Thân ảnh của nàng vừa mới biến mất trong thông đạo thì trong văn phòng xuyên nhanh đã có mấy người xuất hiện, vội vàng hỏi: "Nàng đâu rồi?”
“Tiễn đi rồi, theo yêu cầu của các ngươi.” Bóng đen trả lời.
“Nhanh vậy sao?” Mấy người kinh hãi thất sắc.
"Chính các ngươi nói càng nhanh càng tốt mà?” Bóng đen khó hiểu hỏi, "Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?”
“Trên người nàng mang theo pháp khí che giấu khí tức, nếu đi như vậy thì sau này chúng ta biết đi đâu để tìm lại thần hồn của nàng đây?”
“Đó là chuyện của các ngươi, không liên quan đến Địa Phủ chúng ta nha.” Bóng đen lập tức phủi sạch quan hệ.
…
Thư Nguyệt không biết những chuyện này, bởi vì bây giờ nàng đã nhập vào thân thể của đối tượng cần làm nhiệm vụ và bắt đầu tiếp nhận ký ức.
Nơi này tương tự với thập niên 60 nơi nàng sống, nguyên chủ tên là Triệu Thư Nguyệt, là một cô gái nông thôn bình thường, điểm đặc biệt duy nhất của nàng chính là nàng có một vị hôn phu làm đoàn trưởng trong quân đội.
Mà cũng bởi vì vị hôn phu làm sĩ quan này mà hai đời Triệu Thư Nguyệt đều trở thành bia đỡ đạn.
Đời thứ nhất có lẽ nàng không cẩn thận rơi xuống sông chết đuối, đời thứ hai sống lại, để không dẫm vào vết xe đổ đời trước nên thường ngày nàng đều cách bờ sông rất xa.
Nếu nhất định phải đi ra bờ sông, nàng cũng hết sức cẩn thận.
Nhưng nàng có cẩn thận cỡ nào cũng không ngăn được người cố ý hãm hại, vừa trọng sinh trở về chưa đến một tháng, lúc đi ngang qua bờ sông nàng lại bị người ta đẩy xuống sông chết đuối lần nữa.
Hai đời chết oan, nguyên chủ oán khí ngút trời, nàng không rõ mình rốt cuộc đã khiến ai chướng mắt mà kẻ đó nhất định đẩy nàng vào chỗ chết.
Nhưng một lần trọng sinh đã là địa phủ cho nàng đi cửa sau, bây giờ không thể tiếp tục giúp nàng trọng sinh được nữa.
Mà nàng oán khí quá nặng, không cách nào đi qua cầu Nại Hà để đầu thai dẫn đến cầu Nại Hà bị kẹt cứng, thế là nhiệm vụ này ném lên đầu văn phòng xuyên nhanh, rơi vào tay đại yêu Thư Nguyệt.
Nguyện vọng của nguyên chủ cũng rất đơn giản, chỉ cần có thể bình an sống sót, sau đó tra ra rốt cuộc là ai muốn hại mình.
Hai nguyện vọng này thật ra rất đơn giản, muốn bình an sống sót thì chỉ cần tránh xa nút thắt là bờ sông, về phần muốn tìm ra người hại nguyên chủ, nàng điều tra một chút và kết hợp với ký ức kiếp trước của nguyên chủ thì hẳn là không khó.
Thư Nguyệt không biết có phải bởi vì mình mất trí nhớ nên nhiệm vụ này mới đơn giản như vậy hay không.
Chờ đến khi tỉnh tại, Thư Nguyệt đã ở một nơi xa lạ.
…
"Đây là đâu? Ta là ai?”
“Ngươi tên là Thư Nguyệt, nơi này là văn phòng xuyên nhanh Địa Phủ, ngươi là nhân viên làm việc ở đây.” Một bóng người bên cạnh trả lời.
"Vậy sao ta lại không nhớ gì cả?” Nàng xoa thái dương cố nhớ ra điều gì đó, nhưng rõ ràng là không thu hoạch được gì.
“Chắc đó là di chứng của nhiệm vụ trước, sau này ngươi sẽ từ từ nhớ ra thôi.” Bóng đen an ủi nàng.
Thư Nguyệt luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại nói không nên lời, bèn gật đầu, "Tiếp theo ta phải làm gì?”
"Vậy phải xem ngươi còn có việc khác không, nếu không có thì tiếp tục làm nhiệm vụ, nói không chừng trong lúc làm nhiệm vụ ngươi có thể khôi phục trí nhớ."
Thư Nguyệt bây giờ không có bất kỳ ký ức nào, nàng cũng không biết nên làm cái gì ngoại trừ làm theo lời bóng đen nói, "Vậy ta phải làm như thế nào?”
"Văn phòng xuyên nhanh có một thông đạo, sau khi tiến vào thông đạo ngươi sẽ tự động được ghép đôi với nguyện lực phù hợp." Bóng đen nói chuyện bằng giọng bình tĩnh không gợn sóng.
Thư Nguyệt nghe lời đi vào thông đạo, sau đó trước mắt tối sầm.
Thân ảnh của nàng vừa mới biến mất trong thông đạo thì trong văn phòng xuyên nhanh đã có mấy người xuất hiện, vội vàng hỏi: "Nàng đâu rồi?”
“Tiễn đi rồi, theo yêu cầu của các ngươi.” Bóng đen trả lời.
“Nhanh vậy sao?” Mấy người kinh hãi thất sắc.
"Chính các ngươi nói càng nhanh càng tốt mà?” Bóng đen khó hiểu hỏi, "Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?”
“Trên người nàng mang theo pháp khí che giấu khí tức, nếu đi như vậy thì sau này chúng ta biết đi đâu để tìm lại thần hồn của nàng đây?”
“Đó là chuyện của các ngươi, không liên quan đến Địa Phủ chúng ta nha.” Bóng đen lập tức phủi sạch quan hệ.
…
Thư Nguyệt không biết những chuyện này, bởi vì bây giờ nàng đã nhập vào thân thể của đối tượng cần làm nhiệm vụ và bắt đầu tiếp nhận ký ức.
Nơi này tương tự với thập niên 60 nơi nàng sống, nguyên chủ tên là Triệu Thư Nguyệt, là một cô gái nông thôn bình thường, điểm đặc biệt duy nhất của nàng chính là nàng có một vị hôn phu làm đoàn trưởng trong quân đội.
Mà cũng bởi vì vị hôn phu làm sĩ quan này mà hai đời Triệu Thư Nguyệt đều trở thành bia đỡ đạn.
Đời thứ nhất có lẽ nàng không cẩn thận rơi xuống sông chết đuối, đời thứ hai sống lại, để không dẫm vào vết xe đổ đời trước nên thường ngày nàng đều cách bờ sông rất xa.
Nếu nhất định phải đi ra bờ sông, nàng cũng hết sức cẩn thận.
Nhưng nàng có cẩn thận cỡ nào cũng không ngăn được người cố ý hãm hại, vừa trọng sinh trở về chưa đến một tháng, lúc đi ngang qua bờ sông nàng lại bị người ta đẩy xuống sông chết đuối lần nữa.
Hai đời chết oan, nguyên chủ oán khí ngút trời, nàng không rõ mình rốt cuộc đã khiến ai chướng mắt mà kẻ đó nhất định đẩy nàng vào chỗ chết.
Nhưng một lần trọng sinh đã là địa phủ cho nàng đi cửa sau, bây giờ không thể tiếp tục giúp nàng trọng sinh được nữa.
Mà nàng oán khí quá nặng, không cách nào đi qua cầu Nại Hà để đầu thai dẫn đến cầu Nại Hà bị kẹt cứng, thế là nhiệm vụ này ném lên đầu văn phòng xuyên nhanh, rơi vào tay đại yêu Thư Nguyệt.
Nguyện vọng của nguyên chủ cũng rất đơn giản, chỉ cần có thể bình an sống sót, sau đó tra ra rốt cuộc là ai muốn hại mình.
Hai nguyện vọng này thật ra rất đơn giản, muốn bình an sống sót thì chỉ cần tránh xa nút thắt là bờ sông, về phần muốn tìm ra người hại nguyên chủ, nàng điều tra một chút và kết hợp với ký ức kiếp trước của nguyên chủ thì hẳn là không khó.
Thư Nguyệt không biết có phải bởi vì mình mất trí nhớ nên nhiệm vụ này mới đơn giản như vậy hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.