Con Đường Nghịch Tập Của Đại Yêu Pháo Hôi
Chương 30: Thập Niên Sáu Mươi 27
Dung Thành Đích Đông Thiên
19/01/2024
Các cô các thím lười nghe nói nhảm, vung tay lôi hai người đi tới bãi phơi lương thực rồi kể lại hết những điều nghe được cho các thôn dân đang tụ tập ở đây.
Người Triệu gia vốn đều đang an ủi Thư Nguyệt đã thay quần áo xong, kết quả bây giờ mới biết người ta đã lên kế hoạch hãm hại Thư Nguyệt từ lâu.
Hà Đại Nha là người trước tiên không nhịn được, nhào tới tát hai người một cái như trời giáng nhưng trong lòng vẫn chưa hết giận.
Tiểu Tuyết rõ ràng đã bất chấp tất cả, trực tiếp giữ tay Hà Đại Nha lại:
"Ta chính là muốn cho nàng chết đó! Chúng ta đều là con gái nhà nông, dựa vào cái gì mà nàng được người nhà đối xử tốt như vậy mà người nhà ta thì coi ta như người hầu nô lệ? Dựa vào cái gì nàng được đi học tới hết cấp hai mà ta thì không được học lấy một chữ, cả ngày chỉ có thể ra đồng làm việc, làm không tốt còn bị đánh đập! Dựa vào cái gì nàng có thể đính hôn với nam nhân có tiền đồ nhất trong thôn mà người nhà ta lại chỉ quan tâm đến lễ hỏi, gả ta cho ai cũng được? Dựa vào cái gì nàng được làm công nhân, thi là đậu, ta lại giãy giụa mãi cũng không thoát được xuất thân bùn lầy kia? Ta muốn nàng phải chết, nàng ta chết rồi thì Phương Húc nhất định sẽ trở về, ta mới có cơ hội ở bên hắn!”
Người chung quanh nghe Tiểu Tuyết nói đều sợ ngây người, bao gồm cả Dương Thi Di.
Dương Thi Di trợn trừng mắt, hung tợn nhìn Tiểu Tuyết: "Thì ra mục tiêu của ngươi cũng là Phương Húc?!”
Tiểu Tuyết nhìn về phía Dương Thi Di, khinh miệt cười:
"Thì sao? Chỉ có ngươi được lợi dụng ta, không cho phép ta lợi dụng ngươi sao? Dù sao Triệu Thư Nguyệt chết rồi, ai giành được Phương Húc thì là bản lĩnh của người đó, đáng tiếc bây giờ đều không còn cơ hội."
Sắc mặt Dương Thi Di khó coi tới cực điểm, nàng nhìn về phía trưởng thôn, vội vàng giải thích:
"Chuyện này không liên quan tới ta, đều là Tiểu Tuyết làm, ta là thanh niên trí thức, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”
Trưởng thôn vừa rồi đã nghe hết mọi sự tình, sắc mặt tối tăm: "Có liên quan hay không, không phải do ngươi hay ta định đoạt, chờ nhân viên trị an đến rồi sẽ biết.”
Nghe nói suýt chút nữa có người mất mạng, nhân viên trị an đạp xe đạp đến toé lửa, sau khi nhìn thấy người bị hại là Thư Nguyệt, hắn có hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã giấu đi thần sắc trong mắt.
Nghe các thôn dân mồm năm miệng mười kể lại, hắn cũng đại khái hiểu được chân tướng.
Cô nương xinh đẹp kia bị người ta ghen ghét, dẫn tới làm ra một loạt sự tình cực đoan, thậm chí nữ nhân lần trước cung cấp manh mối cho tên lưu manh cũng chính là Tiểu Tuyết, nhưng mà nhân viên trị an không để lộ chuyện này ra ngoài.
Án đã phá, không cần làm hỏng thanh danh cô nương nhà người ta, hơn nữa vị hôn phu của người ta còn là quân nhân, bảo vệ quân nhân cũng là một trong những trách nhiệm của họ.
Dương Thi Di và Tiểu Tuyết bị mang về cục trị an, Thư Nguyệt cũng đi theo làm báo cáo đầy đủ.
Khi nghe Thư Nguyệt nói nàng không biết bơi nhưng không bị sặc nước, một vị nhân viên trị an lão làng hỏi lý do, Thư Nguyệt bèn đáp:
"Ta nghe người ta nói, sau khi rơi xuống nước chỉ cần thả lỏng cơ thể thì sẽ tự động nổi trên mặt nước, lúc đó ta theo bản năng làm như vậy, không ngờ thật sự không bị chìm."
Nhân viên trị an lão làng ghi tạc chuyện này trong lòng, dự định khi vụ án kết thúc sẽ tìm người thử xem.
Thư Nguyệt báo cáo xong liền rời đi, ngoài cửa đã có Triệu An chờ sẵn. "Nguyệt Nguyệt, không sao chứ?”
Thư Nguyệt lắc đầu.
“Đi thôi! Bà nội ngươi lo lắng nên đưa tiền bảo ta dẫn ngươi đi bệnh viện khám.”
"Con thật sự không sao mà, sau khi rơi xuống sông con đều nổi trên mặt nước, không bị sặc một ngụm nước nào.” Thư Nguyệt không thích đi bệnh viện.
Người Triệu gia vốn đều đang an ủi Thư Nguyệt đã thay quần áo xong, kết quả bây giờ mới biết người ta đã lên kế hoạch hãm hại Thư Nguyệt từ lâu.
Hà Đại Nha là người trước tiên không nhịn được, nhào tới tát hai người một cái như trời giáng nhưng trong lòng vẫn chưa hết giận.
Tiểu Tuyết rõ ràng đã bất chấp tất cả, trực tiếp giữ tay Hà Đại Nha lại:
"Ta chính là muốn cho nàng chết đó! Chúng ta đều là con gái nhà nông, dựa vào cái gì mà nàng được người nhà đối xử tốt như vậy mà người nhà ta thì coi ta như người hầu nô lệ? Dựa vào cái gì nàng được đi học tới hết cấp hai mà ta thì không được học lấy một chữ, cả ngày chỉ có thể ra đồng làm việc, làm không tốt còn bị đánh đập! Dựa vào cái gì nàng có thể đính hôn với nam nhân có tiền đồ nhất trong thôn mà người nhà ta lại chỉ quan tâm đến lễ hỏi, gả ta cho ai cũng được? Dựa vào cái gì nàng được làm công nhân, thi là đậu, ta lại giãy giụa mãi cũng không thoát được xuất thân bùn lầy kia? Ta muốn nàng phải chết, nàng ta chết rồi thì Phương Húc nhất định sẽ trở về, ta mới có cơ hội ở bên hắn!”
Người chung quanh nghe Tiểu Tuyết nói đều sợ ngây người, bao gồm cả Dương Thi Di.
Dương Thi Di trợn trừng mắt, hung tợn nhìn Tiểu Tuyết: "Thì ra mục tiêu của ngươi cũng là Phương Húc?!”
Tiểu Tuyết nhìn về phía Dương Thi Di, khinh miệt cười:
"Thì sao? Chỉ có ngươi được lợi dụng ta, không cho phép ta lợi dụng ngươi sao? Dù sao Triệu Thư Nguyệt chết rồi, ai giành được Phương Húc thì là bản lĩnh của người đó, đáng tiếc bây giờ đều không còn cơ hội."
Sắc mặt Dương Thi Di khó coi tới cực điểm, nàng nhìn về phía trưởng thôn, vội vàng giải thích:
"Chuyện này không liên quan tới ta, đều là Tiểu Tuyết làm, ta là thanh niên trí thức, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”
Trưởng thôn vừa rồi đã nghe hết mọi sự tình, sắc mặt tối tăm: "Có liên quan hay không, không phải do ngươi hay ta định đoạt, chờ nhân viên trị an đến rồi sẽ biết.”
Nghe nói suýt chút nữa có người mất mạng, nhân viên trị an đạp xe đạp đến toé lửa, sau khi nhìn thấy người bị hại là Thư Nguyệt, hắn có hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã giấu đi thần sắc trong mắt.
Nghe các thôn dân mồm năm miệng mười kể lại, hắn cũng đại khái hiểu được chân tướng.
Cô nương xinh đẹp kia bị người ta ghen ghét, dẫn tới làm ra một loạt sự tình cực đoan, thậm chí nữ nhân lần trước cung cấp manh mối cho tên lưu manh cũng chính là Tiểu Tuyết, nhưng mà nhân viên trị an không để lộ chuyện này ra ngoài.
Án đã phá, không cần làm hỏng thanh danh cô nương nhà người ta, hơn nữa vị hôn phu của người ta còn là quân nhân, bảo vệ quân nhân cũng là một trong những trách nhiệm của họ.
Dương Thi Di và Tiểu Tuyết bị mang về cục trị an, Thư Nguyệt cũng đi theo làm báo cáo đầy đủ.
Khi nghe Thư Nguyệt nói nàng không biết bơi nhưng không bị sặc nước, một vị nhân viên trị an lão làng hỏi lý do, Thư Nguyệt bèn đáp:
"Ta nghe người ta nói, sau khi rơi xuống nước chỉ cần thả lỏng cơ thể thì sẽ tự động nổi trên mặt nước, lúc đó ta theo bản năng làm như vậy, không ngờ thật sự không bị chìm."
Nhân viên trị an lão làng ghi tạc chuyện này trong lòng, dự định khi vụ án kết thúc sẽ tìm người thử xem.
Thư Nguyệt báo cáo xong liền rời đi, ngoài cửa đã có Triệu An chờ sẵn. "Nguyệt Nguyệt, không sao chứ?”
Thư Nguyệt lắc đầu.
“Đi thôi! Bà nội ngươi lo lắng nên đưa tiền bảo ta dẫn ngươi đi bệnh viện khám.”
"Con thật sự không sao mà, sau khi rơi xuống sông con đều nổi trên mặt nước, không bị sặc một ngụm nước nào.” Thư Nguyệt không thích đi bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.