Con Đường Nghịch Tập Của Đại Yêu Pháo Hôi
Chương 36: Thập Niên Sáu Mươi 33
Dung Thành Đích Đông Thiên
19/01/2024
Nhìn gương mặt biến sắc liên tục của con trai, mẹ Phương Húc kéo tay hắn nói: “Con trai, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm thế nào, tìm Triệu Thư Nguyệt, nghĩ cách lấy lại thư.” Phương Húc trả lời.
Mẹ hắn lắc đầu: "Những lá thư này hẳn là đã được gửi kèm đơn tố cáo lên thủ đô, đã gửi đi rồi, hơn nữa thủ đô còn xa như vậy, làm sao có thể lấy về.”
“Chuyện này con sẽ nghĩ cách, bây giờ Triệu Thư Nguyệt đang ở thủ đô sao?” Phương Húc hỏi.
Nhìn trong mắt con trai loé ra tia âm u, mẹ hắn kinh hãi nói: “Ngươi là quân nhân, phải suy nghĩ cho kỹ chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.”
“Mẹ, những thứ này đều là Triệu Thư Nguyệt bức ta, nếu nàng không từ bỏ thì tiền đồ của ta coi như xong rồi.”
“Dù vậy thì ngươi cũng không thể mắc thêm sai lầm, hơn nữa ngươi có từng nghĩ đến, nếu sau khi ngươi trở về mà Thư Nguyệt xảy ra chuyện thì tất cả mọi người đều sẽ hoài nghi ngươi, ngươi tính làm sao thoát tội?”
“Ta không nói sẽ tự mình động thủ, không phải còn có Dương Thi Di sao?” Phương Húc nói.
“Dương Thi Di đã sớm bị bắt vào cục trị an, nghe nói hôm qua trên thủ đô có người đến cục trị an đưa nàng ta đi rồi.”
“Cái gì?” Phương Húc kinh hô.
Dương Thi Di bị đưa đi, chứng tỏ thủ đô đã biết điểm dị thường của nàng ta. Nếu thủ đô moi được thông tin từ miệng Dương Thi Di thì những gì hắn biết trước đó đều không còn giá trị.
Phương Húc là một đoàn trưởng, ở bộ đội có lẽ còn có người nể mặt hắn, nhưng ở nông thôn ai cũng biết rõ chuyện hắn làm, đâu thèm cho hắn mặt mũi, cho nên hắn không tìm hiểu được gì.
Phương Húc cũng đến Triệu gia, nhưng bây giờ người Triệu gia đều biết đây là một con sói, không ai cho hắn gặp Triệu Thư Nguyệt, lập tức đuổi ra khỏi cửa.
Liên tục mấy ngày Phương Húc đều xuất hiện trước cửa Triệu gia, người Triệu gia sợ Thư Nguyệt mềm lòng, ai biết Thư Nguyệt lại dẫn theo mấy anh em lặng lẽ mua vé xe lửa đi suốt đêm lên thủ đô.
Đến khi Phương Húc biết được tin tức thì Thư Nguyệt đã ngồi trên xe lửa rồi.
Phương Húc vội vàng chạy tới nhà ga, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng xe lửa đã đi xa.
Kế tiếp không đợi Phương Húc trở lại bộ đội tiếp nhận xử phạt thì đã bị bên trên ra lệnh bắt giữ.
Sau khi điều tra vấn đề, Phương Húc bị khai trừ khỏi quân đội, bạn gái y tá của hắn đương nhiên không thèm để ý đến hắn nữa, thế nhưng lúc trước vì muốn có được Phương Húc nên nàng ta đã chủ động dâng lên miệng hắn, bây giờ đã mang thai ba tháng, có con rồi còn muốn bỏ rơi Phương Húc không khác gì nằm mơ.
Nhưng những thứ này đều không liên quan đến Thư Nguyệt.
Bốn năm đại học nàng làm không ít luận văn chuyên ngành, hoàn thành nhiều kỹ thuật đột phá, sau khi tốt nghiệp tiếp tục đào tạo chuyên sâu, thậm chí không ít trường đại học nước ngoài đều vươn cành ô liu mời nàng đi du học.
Mọi người cho rằng Thư Nguyệt sẽ đồng ý, lại không ngờ nàng từ chối. Trong lòng nàng có một âm thanh nói cho nàng biết, nếu rời khỏi quốc gia thì sẽ rất khó trở về.
Đời này Thư Nguyệt không kết hôn, người Triệu gia đều cho rằng vì Phương Húc nên Thư Nguyệt e ngại chuyện hôn nhân.
Trong lòng bọn họ không ngừng mắng Phương Húc, cảm thấy hắn chính là yêu tinh hại người.
Chỉ có Thư Nguyệt tự mình hiểu rõ, từ một khắc đến nơi này nàng chưa từng có ý định sẽ gả cho ai, chuyện của Phương Húc chẳng qua chỉ là một cái cớ.
Một ngày nọ khi Thư Nguyệt đã về hưu, nàng trở về thôn và nhìn thấy Phương Húc già nua đi tập tễnh.
Lúc trước mặc dù hắn có hiềm nghi dụ dỗ Dương Thi Di nhưng không có chứng cứ thực chất nên rất nhanh đã được thả ra.
“Còn có thể làm thế nào, tìm Triệu Thư Nguyệt, nghĩ cách lấy lại thư.” Phương Húc trả lời.
Mẹ hắn lắc đầu: "Những lá thư này hẳn là đã được gửi kèm đơn tố cáo lên thủ đô, đã gửi đi rồi, hơn nữa thủ đô còn xa như vậy, làm sao có thể lấy về.”
“Chuyện này con sẽ nghĩ cách, bây giờ Triệu Thư Nguyệt đang ở thủ đô sao?” Phương Húc hỏi.
Nhìn trong mắt con trai loé ra tia âm u, mẹ hắn kinh hãi nói: “Ngươi là quân nhân, phải suy nghĩ cho kỹ chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.”
“Mẹ, những thứ này đều là Triệu Thư Nguyệt bức ta, nếu nàng không từ bỏ thì tiền đồ của ta coi như xong rồi.”
“Dù vậy thì ngươi cũng không thể mắc thêm sai lầm, hơn nữa ngươi có từng nghĩ đến, nếu sau khi ngươi trở về mà Thư Nguyệt xảy ra chuyện thì tất cả mọi người đều sẽ hoài nghi ngươi, ngươi tính làm sao thoát tội?”
“Ta không nói sẽ tự mình động thủ, không phải còn có Dương Thi Di sao?” Phương Húc nói.
“Dương Thi Di đã sớm bị bắt vào cục trị an, nghe nói hôm qua trên thủ đô có người đến cục trị an đưa nàng ta đi rồi.”
“Cái gì?” Phương Húc kinh hô.
Dương Thi Di bị đưa đi, chứng tỏ thủ đô đã biết điểm dị thường của nàng ta. Nếu thủ đô moi được thông tin từ miệng Dương Thi Di thì những gì hắn biết trước đó đều không còn giá trị.
Phương Húc là một đoàn trưởng, ở bộ đội có lẽ còn có người nể mặt hắn, nhưng ở nông thôn ai cũng biết rõ chuyện hắn làm, đâu thèm cho hắn mặt mũi, cho nên hắn không tìm hiểu được gì.
Phương Húc cũng đến Triệu gia, nhưng bây giờ người Triệu gia đều biết đây là một con sói, không ai cho hắn gặp Triệu Thư Nguyệt, lập tức đuổi ra khỏi cửa.
Liên tục mấy ngày Phương Húc đều xuất hiện trước cửa Triệu gia, người Triệu gia sợ Thư Nguyệt mềm lòng, ai biết Thư Nguyệt lại dẫn theo mấy anh em lặng lẽ mua vé xe lửa đi suốt đêm lên thủ đô.
Đến khi Phương Húc biết được tin tức thì Thư Nguyệt đã ngồi trên xe lửa rồi.
Phương Húc vội vàng chạy tới nhà ga, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng xe lửa đã đi xa.
Kế tiếp không đợi Phương Húc trở lại bộ đội tiếp nhận xử phạt thì đã bị bên trên ra lệnh bắt giữ.
Sau khi điều tra vấn đề, Phương Húc bị khai trừ khỏi quân đội, bạn gái y tá của hắn đương nhiên không thèm để ý đến hắn nữa, thế nhưng lúc trước vì muốn có được Phương Húc nên nàng ta đã chủ động dâng lên miệng hắn, bây giờ đã mang thai ba tháng, có con rồi còn muốn bỏ rơi Phương Húc không khác gì nằm mơ.
Nhưng những thứ này đều không liên quan đến Thư Nguyệt.
Bốn năm đại học nàng làm không ít luận văn chuyên ngành, hoàn thành nhiều kỹ thuật đột phá, sau khi tốt nghiệp tiếp tục đào tạo chuyên sâu, thậm chí không ít trường đại học nước ngoài đều vươn cành ô liu mời nàng đi du học.
Mọi người cho rằng Thư Nguyệt sẽ đồng ý, lại không ngờ nàng từ chối. Trong lòng nàng có một âm thanh nói cho nàng biết, nếu rời khỏi quốc gia thì sẽ rất khó trở về.
Đời này Thư Nguyệt không kết hôn, người Triệu gia đều cho rằng vì Phương Húc nên Thư Nguyệt e ngại chuyện hôn nhân.
Trong lòng bọn họ không ngừng mắng Phương Húc, cảm thấy hắn chính là yêu tinh hại người.
Chỉ có Thư Nguyệt tự mình hiểu rõ, từ một khắc đến nơi này nàng chưa từng có ý định sẽ gả cho ai, chuyện của Phương Húc chẳng qua chỉ là một cái cớ.
Một ngày nọ khi Thư Nguyệt đã về hưu, nàng trở về thôn và nhìn thấy Phương Húc già nua đi tập tễnh.
Lúc trước mặc dù hắn có hiềm nghi dụ dỗ Dương Thi Di nhưng không có chứng cứ thực chất nên rất nhanh đã được thả ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.