Con Đường Nghịch Tập Của Đại Yêu Pháo Hôi
Chương 9: Thập Niên Sáu Mươi 6
Dung Thành Đích Đông Thiên
16/01/2024
Mùa này không thiếu đồ ăn, muốn bắt được chim sẻ cũng không dễ dàng, hơn nữa bà Triệu còn đưa tới nhiều chim sẻ như vậy.
“Bà Triệu, sao bà bắt được nhiều chim sẻ thế?” Nhân viên tính điểm không nhịn được tò mò hỏi.
Bà Triệu cười híp mắt, "Bà già này tay chân mềm yếu, làm sao có thể bắt được chim sẻ, đây đều là do Thư Nguyệt nhà ta bắt đó." Trên mặt bà Triệu lộ rõ vẻ tự hào.
“Thư Nguyệt bắt? Vậy nàng cũng quá lợi hại nha, trước kia sao chúng ta không nhìn ra nhỉ?” Nhân viên tính điểm hâm mộ nói.
“Hẳn là lần trước Tiểu Húc về dạy cho nàng.” Bà Triệu tin tưởng suy đoán của con trai thứ hai.
Nhân viên tính điểm cũng tin, nghĩ thầm lần sau khi tiểu tử Phương Húc kia trở về phải nói hắn dạy mình mới được, không cần kiếm điểm, bắt được thú hoang để ăn đã là tốt rồi.
Dựa theo quy định, chim sẻ dùng để tính điểm đều phải làm ký hiệu, sau khi nhân viên tính điểm đánh dấu xong, bà Triệu liền mang giỏ chim sẻ về nhà.
Trên đường trở về bà Triệu đã nghĩ kỹ, buổi chiều bà không đi làm mà ở nhà làm sạch đống chim sẻ, một nửa để cho người trong nhà ăn một bữa ngon, một nửa thì giữ lại, còn năm ngày nữa là sinh nhật con gái bà, lúc đó sẽ tặng cho nó để cải thiện bữa ăn.
Buổi chiều đi làm Thư Nguyệt tiếp tục nhổ cỏ, phát hiện ra ánh mắt Tiểu Tuyết nhìn mình có vẻ kỳ quái nhưng nàng không thèm để ý, sau khi làm xong phần việc của mình liền đi gọi nhân viên tính điểm.
Nhân viên tính điểm thấy nàng hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay sớm như vậy nên không mấy tin tưởng, bèn xuống ruộng kiểm tra. Kết quả phát hiện Thư Nguyệt không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn làm tốt hơn hẳn Tiểu Tuyết ở bên cạnh.
"Nguyệt Nguyệt, sao hôm nay ngươi làm nhanh quá vậy?” Nhân viên tính điểm vừa ghi điểm cho Thư Nguyệt vừa trò chuyện.
“Hôm nay ta không nói chuyện phiếm nên động tác tay cũng nhanh hơn thường ngày một chút.” Thư Nguyệt nửa thật nửa giả nói.
“Ngươi cãi nhau với Tiểu Tuyết?” Nhân viên tính điểm tò mò hỏi.
Thư Nguyệt lắc đầu, "Không có, chỉ là bỗng nhiên không có gì muốn nói với nàng.”
Nhân viên tính điểm suy đoán hẳn là Thư Nguyệt đã nghe được tin Tiểu Tuyết nói xấu nàng.
Dù hắn là người tò mò nhưng cũng không nhiều chuyện, đương nhiên sẽ không tọc mạch cái gì, ghi công điểm xong liền đi sang nơi khác.
Buổi tối khi Hà Đại Nha về nhà, cơm nước đã làm xong, nhìn thấy chim sẻ trên bàn nàng liền hiểu.
Chim sẻ bị chặt thành từng miếng, thoạt nhìn số lượng không ít nhưng rõ ràng đã ít đi một nửa so với lúc sáng.
Không chỉ Hà Đại Nha phát hiện mà người trong nhà cũng đã nhận ra.
“Bà nội, sao chim sẻ lại ít đi nhiều vậy?” Là một đứa trẻ, Triệu Văn Hạo lập tức hỏi.
Bà Triệu đương nhiên không có ý định gạt mọi người.
"Năm ngày sau là sinh nhật cô ngươi, trước kia đều là cô ngươi tặng đồ cho nhà mình, lần này chúng ta xem như cũng có chút quà để tặng lại cho nàng rồi. Cho nên bà quyết định để lại một nửa số chim sẻ làm quà sinh nhật cho cô ngươi.”
Bà Triệu mặc dù đang trả lời cháu trai nhưng ánh mắt lại nhìn về phía những người khác trên bàn cơm.
Cha của Thư Nguyệt là Triệu An gật đầu một cái: "Nên làm như thế. Trước kia đều là Trân Trân tặng đồ cho chúng ta, lần này chúng ta tặng vài thứ qua cũng coi như một chút tâm ý của cả nhà, còn có thể ngăn chặn lời ra tiếng vào bên nhà chồng Trân Trân.”
Một bữa cơm tất cả mọi người ăn rất vui vẻ, Thư Nguyệt cũng ăn không ít.
Ngày hôm sau đến phiên nhà chú ba nấu cơm, Thư Nguyệt dậy trễ hơn hôm qua một chút, ăn sáng xong vẫn phải xuống ruộng kiếm công điểm, nhưng hôm nay nàng có thêm hai cái đuôi nhỏ là Triệu Văn Thanh và Triệu Văn Hạo.
Thư Nguyệt kỳ quái hỏi, "Sao các ngươi không đi tìm bạn chơi?”
“Bà Triệu, sao bà bắt được nhiều chim sẻ thế?” Nhân viên tính điểm không nhịn được tò mò hỏi.
Bà Triệu cười híp mắt, "Bà già này tay chân mềm yếu, làm sao có thể bắt được chim sẻ, đây đều là do Thư Nguyệt nhà ta bắt đó." Trên mặt bà Triệu lộ rõ vẻ tự hào.
“Thư Nguyệt bắt? Vậy nàng cũng quá lợi hại nha, trước kia sao chúng ta không nhìn ra nhỉ?” Nhân viên tính điểm hâm mộ nói.
“Hẳn là lần trước Tiểu Húc về dạy cho nàng.” Bà Triệu tin tưởng suy đoán của con trai thứ hai.
Nhân viên tính điểm cũng tin, nghĩ thầm lần sau khi tiểu tử Phương Húc kia trở về phải nói hắn dạy mình mới được, không cần kiếm điểm, bắt được thú hoang để ăn đã là tốt rồi.
Dựa theo quy định, chim sẻ dùng để tính điểm đều phải làm ký hiệu, sau khi nhân viên tính điểm đánh dấu xong, bà Triệu liền mang giỏ chim sẻ về nhà.
Trên đường trở về bà Triệu đã nghĩ kỹ, buổi chiều bà không đi làm mà ở nhà làm sạch đống chim sẻ, một nửa để cho người trong nhà ăn một bữa ngon, một nửa thì giữ lại, còn năm ngày nữa là sinh nhật con gái bà, lúc đó sẽ tặng cho nó để cải thiện bữa ăn.
Buổi chiều đi làm Thư Nguyệt tiếp tục nhổ cỏ, phát hiện ra ánh mắt Tiểu Tuyết nhìn mình có vẻ kỳ quái nhưng nàng không thèm để ý, sau khi làm xong phần việc của mình liền đi gọi nhân viên tính điểm.
Nhân viên tính điểm thấy nàng hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay sớm như vậy nên không mấy tin tưởng, bèn xuống ruộng kiểm tra. Kết quả phát hiện Thư Nguyệt không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn làm tốt hơn hẳn Tiểu Tuyết ở bên cạnh.
"Nguyệt Nguyệt, sao hôm nay ngươi làm nhanh quá vậy?” Nhân viên tính điểm vừa ghi điểm cho Thư Nguyệt vừa trò chuyện.
“Hôm nay ta không nói chuyện phiếm nên động tác tay cũng nhanh hơn thường ngày một chút.” Thư Nguyệt nửa thật nửa giả nói.
“Ngươi cãi nhau với Tiểu Tuyết?” Nhân viên tính điểm tò mò hỏi.
Thư Nguyệt lắc đầu, "Không có, chỉ là bỗng nhiên không có gì muốn nói với nàng.”
Nhân viên tính điểm suy đoán hẳn là Thư Nguyệt đã nghe được tin Tiểu Tuyết nói xấu nàng.
Dù hắn là người tò mò nhưng cũng không nhiều chuyện, đương nhiên sẽ không tọc mạch cái gì, ghi công điểm xong liền đi sang nơi khác.
Buổi tối khi Hà Đại Nha về nhà, cơm nước đã làm xong, nhìn thấy chim sẻ trên bàn nàng liền hiểu.
Chim sẻ bị chặt thành từng miếng, thoạt nhìn số lượng không ít nhưng rõ ràng đã ít đi một nửa so với lúc sáng.
Không chỉ Hà Đại Nha phát hiện mà người trong nhà cũng đã nhận ra.
“Bà nội, sao chim sẻ lại ít đi nhiều vậy?” Là một đứa trẻ, Triệu Văn Hạo lập tức hỏi.
Bà Triệu đương nhiên không có ý định gạt mọi người.
"Năm ngày sau là sinh nhật cô ngươi, trước kia đều là cô ngươi tặng đồ cho nhà mình, lần này chúng ta xem như cũng có chút quà để tặng lại cho nàng rồi. Cho nên bà quyết định để lại một nửa số chim sẻ làm quà sinh nhật cho cô ngươi.”
Bà Triệu mặc dù đang trả lời cháu trai nhưng ánh mắt lại nhìn về phía những người khác trên bàn cơm.
Cha của Thư Nguyệt là Triệu An gật đầu một cái: "Nên làm như thế. Trước kia đều là Trân Trân tặng đồ cho chúng ta, lần này chúng ta tặng vài thứ qua cũng coi như một chút tâm ý của cả nhà, còn có thể ngăn chặn lời ra tiếng vào bên nhà chồng Trân Trân.”
Một bữa cơm tất cả mọi người ăn rất vui vẻ, Thư Nguyệt cũng ăn không ít.
Ngày hôm sau đến phiên nhà chú ba nấu cơm, Thư Nguyệt dậy trễ hơn hôm qua một chút, ăn sáng xong vẫn phải xuống ruộng kiếm công điểm, nhưng hôm nay nàng có thêm hai cái đuôi nhỏ là Triệu Văn Thanh và Triệu Văn Hạo.
Thư Nguyệt kỳ quái hỏi, "Sao các ngươi không đi tìm bạn chơi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.