Con Đường Phản Công Của Nữ Phụ
Chương 34:
Văn Nhân Túy
27/08/2024
Mạc Ngu vuốt tóc mai của mình, có chút đắc ý: "Nếu tôi có thể thi được nhất khối, câu phải đáp ứng cho tôi một yêu cầu, bất kể tôi muốn cậu làm gì, cậu đều phải làm theo."
Phương Chu không cần đoán cũng biết đó sẽ không phải là yêu cầu dễ thực hiện.
Với phong cách trước mặt người khác một đằng, sau lưng người khác một nẻo của tiểu thư này, biết đâu lại giống như tối qua, khó xử và hạ lưu.
Mạc Ngu không bất ngờ khi anh từ chối, khẽ hừ một tiếng khích tướng:
"Không tự tin ngồi vững vị trí nhất khối à? Không dám cá cược cũng chẳng sao, tôi sẽ không cười nhạo cậu đâu."
Phương Chu chỉ thấy buồn cười: "Lớp 10 còn chưa từng thi được nhất khối, cậu tự tin ở đâu ra."
"Đó là vì tôi còn chưa dùng hết sức, nhường cậu một lần." Mạc Ngu giơ ngón tay cái lên, nửa người trên vượt qua ghế ngồi lại gần, ngón trỏ đẩy đến bên môi mỏng của anh, sắp chạm mà chưa chạm.
"Tiền cược của tôi, cũng là một lời hứa của tôi, nếu cậu thắng, cậu cũng có thể tùy ý sai khiến tôi một việc, tôi nói được làm được."
Một lời hứa của tiểu thư tập đoàn Trung Đạt quả thực rất hấp dẫn, sinh ra đã ngậm thìa vàng, cô có thể làm được rất nhiều chuyện...
Phương Chu nhìn ngón tay không có ranh giới của cô, ánh mắt hơi mơ hồ, "Ừ" một tiếng.
Mạc Ngu không chắc thái độ của anh: "Ừ là có ý gì? Đồng ý hay không đồng ý?"
Ngón tay trắng nõn của cô xoay tròn trên cằm anh, khinh bạc vuốt ve anh, một lần lại một lần.
Phương Chu nghiêng đầu, nhíu mày giải thích: "Đồng ý."
Mạc Ngu cảm thán da người này thật tốt, cằm nhẵn nhụi không có râu, sờ vào còn hơi mát, có thể nói là trái ngược với sự nóng bỏng tối qua...
Khoan đã, cô đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Này, cậu không được vì muốn có được lời hứa của tôi mà bất chấp thủ đoạn, cố tình không tận tâm dạy tôi đâu nhé, nếu thành tích của tôi không tiến mà còn lùi, tiền học phí, tôi sẽ không đưa cậu một xu nào đâu.”
Phương Chu khẽ cười khẩy trước sự tự tin thái quá của cô: “Không đến nỗi, cậu cứ chắc chắn mình có thể thi đỗ vào lớp một rồi hãy nói.”
Quyết định đổi khoa đột ngột, trọng điểm ôn tập cũng thay đổi.
Đi ngang qua hiệu sách, Mạc Ngu bảo dừng xe, kéo Phương Chu xuống xe cùng mình chọn sách cứu thương trước kỳ thi.
Phương Chu không cần đoán cũng biết đó sẽ không phải là yêu cầu dễ thực hiện.
Với phong cách trước mặt người khác một đằng, sau lưng người khác một nẻo của tiểu thư này, biết đâu lại giống như tối qua, khó xử và hạ lưu.
Mạc Ngu không bất ngờ khi anh từ chối, khẽ hừ một tiếng khích tướng:
"Không tự tin ngồi vững vị trí nhất khối à? Không dám cá cược cũng chẳng sao, tôi sẽ không cười nhạo cậu đâu."
Phương Chu chỉ thấy buồn cười: "Lớp 10 còn chưa từng thi được nhất khối, cậu tự tin ở đâu ra."
"Đó là vì tôi còn chưa dùng hết sức, nhường cậu một lần." Mạc Ngu giơ ngón tay cái lên, nửa người trên vượt qua ghế ngồi lại gần, ngón trỏ đẩy đến bên môi mỏng của anh, sắp chạm mà chưa chạm.
"Tiền cược của tôi, cũng là một lời hứa của tôi, nếu cậu thắng, cậu cũng có thể tùy ý sai khiến tôi một việc, tôi nói được làm được."
Một lời hứa của tiểu thư tập đoàn Trung Đạt quả thực rất hấp dẫn, sinh ra đã ngậm thìa vàng, cô có thể làm được rất nhiều chuyện...
Phương Chu nhìn ngón tay không có ranh giới của cô, ánh mắt hơi mơ hồ, "Ừ" một tiếng.
Mạc Ngu không chắc thái độ của anh: "Ừ là có ý gì? Đồng ý hay không đồng ý?"
Ngón tay trắng nõn của cô xoay tròn trên cằm anh, khinh bạc vuốt ve anh, một lần lại một lần.
Phương Chu nghiêng đầu, nhíu mày giải thích: "Đồng ý."
Mạc Ngu cảm thán da người này thật tốt, cằm nhẵn nhụi không có râu, sờ vào còn hơi mát, có thể nói là trái ngược với sự nóng bỏng tối qua...
Khoan đã, cô đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Này, cậu không được vì muốn có được lời hứa của tôi mà bất chấp thủ đoạn, cố tình không tận tâm dạy tôi đâu nhé, nếu thành tích của tôi không tiến mà còn lùi, tiền học phí, tôi sẽ không đưa cậu một xu nào đâu.”
Phương Chu khẽ cười khẩy trước sự tự tin thái quá của cô: “Không đến nỗi, cậu cứ chắc chắn mình có thể thi đỗ vào lớp một rồi hãy nói.”
Quyết định đổi khoa đột ngột, trọng điểm ôn tập cũng thay đổi.
Đi ngang qua hiệu sách, Mạc Ngu bảo dừng xe, kéo Phương Chu xuống xe cùng mình chọn sách cứu thương trước kỳ thi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.