Con Đường Phản Công Của Nữ Phụ
Chương 39:
Văn Nhân Túy
27/08/2024
Miệng và chuyện cô nói liên quan đến nhau, cho dù Phương Chu không hiểu, nhưng cũng đoán được bảy tám phần.
Miệng cũng được sao...?
Thật khó tin.
Nhưng tầm mắt anh vô hình tập trung vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô, bụng dưới không hiểu sao lại nóng hơn.
Xung quanh người đến người đi, họ trốn ở đây cũng không phải là cách, Phương Chu ho khan hai tiếng, bế cô vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Phương Chu mặt lạnh cởi quần, buồng vệ sinh chật hẹp cũng không xoay người được, bộ phận sinh dục đó cứ thế nhảy ra trước mặt Mạc Ngu.
Mạc Ngu chu môi, miễn cưỡng đưa tay ra đón: "Coi như tôi báo đáp công lao tối qua của cậu."
Chiếc váy cô mặc hôm nay là kiểu cổ điển rất cầu kỳ, không dễ giặt cũng sợ làm bẩn rồi bị người khác nhìn thấy, cô lấy giấy vệ sinh lót ở bụng, nắm lấy hạ thân của anh.
Thực ra cô không giúp anh giải quyết thì anh cũng có thể tự giải quyết, nhưng tay con gái thật mềm mại, vừa chạm vào Phương Chu đã rên lên một tiếng, xương cốt đều mềm nhũn.
Mạc Ngu chỉ nói suông, không thực sự dùng miệng cho anh, đôi tay mềm mại như không xương nắm lấy anh, ngước mắt nhìn anh, đôi mắt trong veo như nước mùa thu.
"Nhưng cậu phải nói cho tôi biết, cậu và anh trai tôi... quen nhau như thế nào? Ý tôi là Mạc Khải."
Mạc Ngu biết sau này Mạc Khải khá coi trọng Phương Chu, không chỉ đưa anh vào tập đoàn, mà còn đích thân nâng đỡ anh mấy lần, nhưng không ngờ là họ đã quen nhau từ lâu như vậy?
Phương Chu tên nhóc này nhìn thì xuất thân thấp hèn, nhưng trên đường đời lại gặp được không ít quý nhân giúp đỡ tận tình, ngay cả ở trường cũng là người mà các bạn nam ngưỡng mộ, các bạn nữ thầm thương trộm nhớ.
Loại này thì nên gọi là gì nhỉ? Nhân cách quyến rũ?
Dựa vào cái gì chứ...
Mạc Ngu nghĩ đến bản thân mình, ngoài đám chị em bạn dì vây quanh vì gia thế, và đám đàn ông tầm thường liếm láp cô vì nhan sắc, thì cô chẳng thể tìm ra được mấy người chân thành thích cô.
Cô nghiến răng, cố tình dùng hổ khẩu kẹp chặt lấy cây gậy thịt trong tay.
"Nói mau, cậu và anh trai tôi quen nhau thế nào? Loại người như cậu cũng có tư cách quen anh trai tôi sao?"
Phương Chu không nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy sức sống, giống như một chú hổ con, anh nhịn không được cười khẽ, bị cô trừng mắt nhìn thì lại kín đáo thu liễm lại.
Miệng cũng được sao...?
Thật khó tin.
Nhưng tầm mắt anh vô hình tập trung vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô, bụng dưới không hiểu sao lại nóng hơn.
Xung quanh người đến người đi, họ trốn ở đây cũng không phải là cách, Phương Chu ho khan hai tiếng, bế cô vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Phương Chu mặt lạnh cởi quần, buồng vệ sinh chật hẹp cũng không xoay người được, bộ phận sinh dục đó cứ thế nhảy ra trước mặt Mạc Ngu.
Mạc Ngu chu môi, miễn cưỡng đưa tay ra đón: "Coi như tôi báo đáp công lao tối qua của cậu."
Chiếc váy cô mặc hôm nay là kiểu cổ điển rất cầu kỳ, không dễ giặt cũng sợ làm bẩn rồi bị người khác nhìn thấy, cô lấy giấy vệ sinh lót ở bụng, nắm lấy hạ thân của anh.
Thực ra cô không giúp anh giải quyết thì anh cũng có thể tự giải quyết, nhưng tay con gái thật mềm mại, vừa chạm vào Phương Chu đã rên lên một tiếng, xương cốt đều mềm nhũn.
Mạc Ngu chỉ nói suông, không thực sự dùng miệng cho anh, đôi tay mềm mại như không xương nắm lấy anh, ngước mắt nhìn anh, đôi mắt trong veo như nước mùa thu.
"Nhưng cậu phải nói cho tôi biết, cậu và anh trai tôi... quen nhau như thế nào? Ý tôi là Mạc Khải."
Mạc Ngu biết sau này Mạc Khải khá coi trọng Phương Chu, không chỉ đưa anh vào tập đoàn, mà còn đích thân nâng đỡ anh mấy lần, nhưng không ngờ là họ đã quen nhau từ lâu như vậy?
Phương Chu tên nhóc này nhìn thì xuất thân thấp hèn, nhưng trên đường đời lại gặp được không ít quý nhân giúp đỡ tận tình, ngay cả ở trường cũng là người mà các bạn nam ngưỡng mộ, các bạn nữ thầm thương trộm nhớ.
Loại này thì nên gọi là gì nhỉ? Nhân cách quyến rũ?
Dựa vào cái gì chứ...
Mạc Ngu nghĩ đến bản thân mình, ngoài đám chị em bạn dì vây quanh vì gia thế, và đám đàn ông tầm thường liếm láp cô vì nhan sắc, thì cô chẳng thể tìm ra được mấy người chân thành thích cô.
Cô nghiến răng, cố tình dùng hổ khẩu kẹp chặt lấy cây gậy thịt trong tay.
"Nói mau, cậu và anh trai tôi quen nhau thế nào? Loại người như cậu cũng có tư cách quen anh trai tôi sao?"
Phương Chu không nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy sức sống, giống như một chú hổ con, anh nhịn không được cười khẽ, bị cô trừng mắt nhìn thì lại kín đáo thu liễm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.