Chương 144: Chương 120(2)
Tiếu Giai Nhân
08/10/2017
Bên kia cung nữ đã mời mọi người đi vào, A Kết kìm lòng không đậu nhìn
về phía Lý lão thái quân, khuôn mặt Lý lão thái quân bình tĩnh, trấn an
nàng, nói: "Phu nhân cứ lo cho đứa nhỏ trước đi, ta đi vào giúp phu nhân giải thích một chút, nương nương sẽ không..."
Còn chưa nói xong đã thấy Cảnh vương phi từ bên trong đi ra, vừa thấy tình hình này liền đoán được, mỉm cười mời một mệnh phụ khác đi vào trước, sau đó ra hiệu A Kết cùng nàng đi đến thiên điện. Đến nơi, nàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Xán Xán, nói với A Kết: "Ta đoán phu nhân mang Xán Xán tiến vào khẳng định sẽ không tiện, đi trước bên trong đi, ta đã cho người chuẩn bị nước, ngươi cứ thong thả rửa mặt cho Xán Xán. Bên kia không vội, chúng ta thu thập xong sẽ đi qua."
A Kết cảm kích không biết nên nói gì, ôm nữ nhi làm một đại lễ.
Đợi trong bình phong chỉ còn mẫu tử các nàng, A Kết ngồi ở trên tháp, vừa cho nữ nhi bú vừa dịu dàng dỗ bé: "Xán Xán ngoan, lát nữa thấy người lạ thì đừng tỏ ra cáu kỉnh, thấy ai cũng đều cười nhé, như vậy các nàng đều thích Xán Xán." Hài tử lớn như vậy, còn chưa hiểu cái gì là đạo lý, nàng chỉ lo nữ nhi chọc giận quý nhân.
Xán Xán dùng miệng nhỏ không ngừng hút, mắt to nhìn mẫu thân, thật ngoan ngoãn.
Rửa mặt, bôi phấn thơm cho bé xong, A Kết để nhũ mẫu lưu tại bên ngoài, nàng tự mình ôm nữ nhi theo Cảnh vương phi đi gặp nhóm người Hoàng Hậu.
Lúc này nhóm người Lý lão thái quân đã đi rồi.
A Kết đặt nữ nhi xuống đất, quy củ quỳ xuống dập đầu, "Thần phụ bái kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."
Xán Xán co quắp đứng bên cạnh mẫu thân, tay nhỏ đỡ lưng nàng, mắt to khẩn trương đánh giá người trước mặt, ánh mắt rất nhanh sẽ rơi đến trên người tiểu nam oa đang ở trên tháp. Phúc ca nhi đã nhìn bé từ lâu, không nói gì cũng không có bất kỳ động tác gì, nhưng ánh mắt lại vô cùng khát vọng.
Xán Xán không để ý cậu, lại nhìn mẫu thân, không hiểu mẫu thân đang làm cái gì.
Bái xong Hiền phi mẹ ruột của Thụy vương, Thục phi mẹ ruột của Gia Nhu công chúa, A Kết được Hoàng Hậu bảo đứng lên, lúc đáp lời thì nàng âm thầm quan sát mấy vị quý nhân.
Hoàng Hậu là mẹ ruột của Cảnh vương, nghe nói chỉ nhỏ hơn Hoàng Thượng một tuổi, chính là người lớn tuổi nhất trong ba người, nghe nói khi nàng sinh Cảnh vương xong thì mắc bệnh, hai mẫu tử hàng năm đều phải uống thuốc, nhìn quả thật có chút tiều tụy. So sánh với nàng, Hiền phi xinh đẹp quyến rũ, Thục phi tươi mát linh động, đều là mĩ nhân hiếm thấy.
"Đây chính là Xán Xán phải không, ôm tới cho ta nhìn nào, Phúc ca nhi của chúng ta thích chơi cùng, khẳng định khiến người yêu thích." Giọng nói của Hoàng Hậu bình thản, nhìn cháu trai, nói với A Kết.
"Tạ nương nương ưu ái, nữ nhi của thần phụ có chút bướng bỉnh, kính mong nương nương không trách tội.” A Kết cung kính nói, ôm lấy nữ nhi đi qua, đến trước mặt Hoàng Hậu, A Kết buông nữ nhi, nửa ngồi dỗ bé: "Xán Xán bái chào nương nương đi?"
Xán Xán nửa dựa vào mẫu thân, có lẽ bởi vì nơi này quá xa lạ, tiểu nha đầu so với lúc đi Cảnh vương phủ càng sợ người lạ, nhưng vẫn sợ hãi khép hai tay lại, quay về phía Hoàng Hậu lắc lắc: " Tốt, tốt..."(Hảo, hảo...)
Cảnh vương phi ngồi ở một bên, hâm mộ ghê gớm: "Mẫu hậu, người nghe một chút, lần trước nhi thần không có lừa người đúng không, Xán Xán chẳng những có thể thở dài, còn có thể chào hỏi đấy."
Tiểu nữ oa tạo niềm vui, Hoàng Hậu cũng cười, sai cung nữ bưng dây chuyền mặt đá hồng ngọc đã chuẩn bị từ sớm tới, ý bảo Cảnh vương phi đeo lên cho Xán Xán rồi nói với A Kết: “Để Xán Xán lên trên tháp đi, cho hai đứa nhỏ cùng nhau chơi."
A Kết nói lời cảm tạ, khẽ giọng dỗ nữ nhi hai câu, muốn ôm bé đứng lên.
"Khoan đã!" Tiểu cô nương váy đỏ vẫn đang ngồi bên cạnh Thục phi đột nhiên chạy đến trước người A Kết, nghiêng người nhìn hoàng hậu xin chỉ thị: "Mẫu hậu, Xán Xán thật khả ái, nhi thần ôm bé một cái được không?"
Chính là nữ nhi duy nhất của Hoàng Thượng, Gia Nhu công chúa, năm nay 10 tuổi.
Hoàng Hậu nhìn nàng một cái, tươi cười không biến mất: "Vậy con hỏi Xán Xán có cho con ôm không đi, bé cho con ôm liền ôm, không cho coi như xong." Tiểu hài tử đều dễ cáu kỉnh, không phải là ai ôm cũng đều cho.
Gia Nhu công chúa vô cùng cao hứng, chuyển tới trước người Xán Xán, cười vỗ vỗ tay với bé, chờ mong dỗ nói: "Xán Xán cho ta ôm một cái, ta cũng cho muội thứ tốt!" Dieendaanleequuydonn Trong cung nàng nhỏ nhất, đến nay chỉ gặp qua một đứa bé là Phúc ca nhi, đáng tiếc Phúc ca nhi tính tình lớn, không dễ dàng cho người khác chạm vào, nàng muốn chơi đùa cũng không được, hôm nay tốt lắm, lại có thêm một nữ oa so với Phúc ca nhi còn đáng yêu hơn.
A Kết ôn nhu hỏi nữ nhi, "Xán Xán để công chúa ôm một cái được không?" Nói xong liền thử đưa bé về phía trước.
Xán Xán bất mãn hừ một tiếng, quay đầu trốn vào trong ngực mẫu thân, không chịu cho người xa lạ ôm.
A Kết dỗ vài lần cũng không được, lúng túng xin lỗi: "Xán Xán không hiểu chuyện, phụ ý tốt của công chúa..."
Gia Nhu công chúa ý thức được mình thật sự bị cự tuyệt, cảm thấy xấu hổ, quét mắt nhìn chung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, cuối cùng tính tình công chúa nổi dậy, vươn tay muốn đoạt Xán Xán. A Kết sau khi xin lỗi vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm nàng, phát hiện trong mắt đối phương có vẻ nhẫn tâm, bản năng lui về phía sau một chút.
"Gia Nhu!" Hoàng Hậu lên giọng quát, "Không được càn rỡ!"
Gia Nhu công chúa không cam lòng trừng A Kết.
A Kết vô cùng hoảng hốt, lập tức ôm nữ nhi muốn quỳ xuống, Cảnh vương phi ở một bên ngăn nàng lại, ôn nhu trấn an nói: "Là Gia Nhu không hiểu quy củ, phu nhân không cần như thế." Nói xong muốn nhận Xán Xán vào trong lòng mình. Xán Xán nhìn nàng một cái, mạnh mẽ lui về trong ngực mẫu thân, không biết có phải cảm thấy oan ức không, oa oa khóc lớn.
Nàng vừa khóc, Phúc ca nhi cũng khóc lên.
“Haiz, lớn tuổi rồi, bọn nhỏ vừa khóc là muội cảm thấy đau đầu, tỷ tỷ, muội xin phép đi trước.” Đôi mày thanh tú của Hiền phi hơi nhíu lại, chậm rãi đứng lên. Thục phi cũng đứng dậy, kéo nữ nhi qua xin lỗi Hoàng Hậu: "Gia Nhu lỗ mãng không biết quy củ, đều là thần thiếp ngày thường chỉ bảo không tốt, bây giờ thần thiếp đưa nàng về răn dạy lại.”
Nói xong cũng không đợi Hoàng Hậu đáp lời, cùng nhau rời đi, lúc đi ngang A Kết thì Gia Nhu công chúa hung hăng trừng mắt.
A Kết vội vàng dỗ nữ nhi, vẫn chưa phát hiện.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Xán Xán: phụ thân, ta liền không cho nàng ôm!
Triệu Hôi Hôi: không cho!
Còn chưa nói xong đã thấy Cảnh vương phi từ bên trong đi ra, vừa thấy tình hình này liền đoán được, mỉm cười mời một mệnh phụ khác đi vào trước, sau đó ra hiệu A Kết cùng nàng đi đến thiên điện. Đến nơi, nàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Xán Xán, nói với A Kết: "Ta đoán phu nhân mang Xán Xán tiến vào khẳng định sẽ không tiện, đi trước bên trong đi, ta đã cho người chuẩn bị nước, ngươi cứ thong thả rửa mặt cho Xán Xán. Bên kia không vội, chúng ta thu thập xong sẽ đi qua."
A Kết cảm kích không biết nên nói gì, ôm nữ nhi làm một đại lễ.
Đợi trong bình phong chỉ còn mẫu tử các nàng, A Kết ngồi ở trên tháp, vừa cho nữ nhi bú vừa dịu dàng dỗ bé: "Xán Xán ngoan, lát nữa thấy người lạ thì đừng tỏ ra cáu kỉnh, thấy ai cũng đều cười nhé, như vậy các nàng đều thích Xán Xán." Hài tử lớn như vậy, còn chưa hiểu cái gì là đạo lý, nàng chỉ lo nữ nhi chọc giận quý nhân.
Xán Xán dùng miệng nhỏ không ngừng hút, mắt to nhìn mẫu thân, thật ngoan ngoãn.
Rửa mặt, bôi phấn thơm cho bé xong, A Kết để nhũ mẫu lưu tại bên ngoài, nàng tự mình ôm nữ nhi theo Cảnh vương phi đi gặp nhóm người Hoàng Hậu.
Lúc này nhóm người Lý lão thái quân đã đi rồi.
A Kết đặt nữ nhi xuống đất, quy củ quỳ xuống dập đầu, "Thần phụ bái kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."
Xán Xán co quắp đứng bên cạnh mẫu thân, tay nhỏ đỡ lưng nàng, mắt to khẩn trương đánh giá người trước mặt, ánh mắt rất nhanh sẽ rơi đến trên người tiểu nam oa đang ở trên tháp. Phúc ca nhi đã nhìn bé từ lâu, không nói gì cũng không có bất kỳ động tác gì, nhưng ánh mắt lại vô cùng khát vọng.
Xán Xán không để ý cậu, lại nhìn mẫu thân, không hiểu mẫu thân đang làm cái gì.
Bái xong Hiền phi mẹ ruột của Thụy vương, Thục phi mẹ ruột của Gia Nhu công chúa, A Kết được Hoàng Hậu bảo đứng lên, lúc đáp lời thì nàng âm thầm quan sát mấy vị quý nhân.
Hoàng Hậu là mẹ ruột của Cảnh vương, nghe nói chỉ nhỏ hơn Hoàng Thượng một tuổi, chính là người lớn tuổi nhất trong ba người, nghe nói khi nàng sinh Cảnh vương xong thì mắc bệnh, hai mẫu tử hàng năm đều phải uống thuốc, nhìn quả thật có chút tiều tụy. So sánh với nàng, Hiền phi xinh đẹp quyến rũ, Thục phi tươi mát linh động, đều là mĩ nhân hiếm thấy.
"Đây chính là Xán Xán phải không, ôm tới cho ta nhìn nào, Phúc ca nhi của chúng ta thích chơi cùng, khẳng định khiến người yêu thích." Giọng nói của Hoàng Hậu bình thản, nhìn cháu trai, nói với A Kết.
"Tạ nương nương ưu ái, nữ nhi của thần phụ có chút bướng bỉnh, kính mong nương nương không trách tội.” A Kết cung kính nói, ôm lấy nữ nhi đi qua, đến trước mặt Hoàng Hậu, A Kết buông nữ nhi, nửa ngồi dỗ bé: "Xán Xán bái chào nương nương đi?"
Xán Xán nửa dựa vào mẫu thân, có lẽ bởi vì nơi này quá xa lạ, tiểu nha đầu so với lúc đi Cảnh vương phủ càng sợ người lạ, nhưng vẫn sợ hãi khép hai tay lại, quay về phía Hoàng Hậu lắc lắc: " Tốt, tốt..."(Hảo, hảo...)
Cảnh vương phi ngồi ở một bên, hâm mộ ghê gớm: "Mẫu hậu, người nghe một chút, lần trước nhi thần không có lừa người đúng không, Xán Xán chẳng những có thể thở dài, còn có thể chào hỏi đấy."
Tiểu nữ oa tạo niềm vui, Hoàng Hậu cũng cười, sai cung nữ bưng dây chuyền mặt đá hồng ngọc đã chuẩn bị từ sớm tới, ý bảo Cảnh vương phi đeo lên cho Xán Xán rồi nói với A Kết: “Để Xán Xán lên trên tháp đi, cho hai đứa nhỏ cùng nhau chơi."
A Kết nói lời cảm tạ, khẽ giọng dỗ nữ nhi hai câu, muốn ôm bé đứng lên.
"Khoan đã!" Tiểu cô nương váy đỏ vẫn đang ngồi bên cạnh Thục phi đột nhiên chạy đến trước người A Kết, nghiêng người nhìn hoàng hậu xin chỉ thị: "Mẫu hậu, Xán Xán thật khả ái, nhi thần ôm bé một cái được không?"
Chính là nữ nhi duy nhất của Hoàng Thượng, Gia Nhu công chúa, năm nay 10 tuổi.
Hoàng Hậu nhìn nàng một cái, tươi cười không biến mất: "Vậy con hỏi Xán Xán có cho con ôm không đi, bé cho con ôm liền ôm, không cho coi như xong." Tiểu hài tử đều dễ cáu kỉnh, không phải là ai ôm cũng đều cho.
Gia Nhu công chúa vô cùng cao hứng, chuyển tới trước người Xán Xán, cười vỗ vỗ tay với bé, chờ mong dỗ nói: "Xán Xán cho ta ôm một cái, ta cũng cho muội thứ tốt!" Dieendaanleequuydonn Trong cung nàng nhỏ nhất, đến nay chỉ gặp qua một đứa bé là Phúc ca nhi, đáng tiếc Phúc ca nhi tính tình lớn, không dễ dàng cho người khác chạm vào, nàng muốn chơi đùa cũng không được, hôm nay tốt lắm, lại có thêm một nữ oa so với Phúc ca nhi còn đáng yêu hơn.
A Kết ôn nhu hỏi nữ nhi, "Xán Xán để công chúa ôm một cái được không?" Nói xong liền thử đưa bé về phía trước.
Xán Xán bất mãn hừ một tiếng, quay đầu trốn vào trong ngực mẫu thân, không chịu cho người xa lạ ôm.
A Kết dỗ vài lần cũng không được, lúng túng xin lỗi: "Xán Xán không hiểu chuyện, phụ ý tốt của công chúa..."
Gia Nhu công chúa ý thức được mình thật sự bị cự tuyệt, cảm thấy xấu hổ, quét mắt nhìn chung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, cuối cùng tính tình công chúa nổi dậy, vươn tay muốn đoạt Xán Xán. A Kết sau khi xin lỗi vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm nàng, phát hiện trong mắt đối phương có vẻ nhẫn tâm, bản năng lui về phía sau một chút.
"Gia Nhu!" Hoàng Hậu lên giọng quát, "Không được càn rỡ!"
Gia Nhu công chúa không cam lòng trừng A Kết.
A Kết vô cùng hoảng hốt, lập tức ôm nữ nhi muốn quỳ xuống, Cảnh vương phi ở một bên ngăn nàng lại, ôn nhu trấn an nói: "Là Gia Nhu không hiểu quy củ, phu nhân không cần như thế." Nói xong muốn nhận Xán Xán vào trong lòng mình. Xán Xán nhìn nàng một cái, mạnh mẽ lui về trong ngực mẫu thân, không biết có phải cảm thấy oan ức không, oa oa khóc lớn.
Nàng vừa khóc, Phúc ca nhi cũng khóc lên.
“Haiz, lớn tuổi rồi, bọn nhỏ vừa khóc là muội cảm thấy đau đầu, tỷ tỷ, muội xin phép đi trước.” Đôi mày thanh tú của Hiền phi hơi nhíu lại, chậm rãi đứng lên. Thục phi cũng đứng dậy, kéo nữ nhi qua xin lỗi Hoàng Hậu: "Gia Nhu lỗ mãng không biết quy củ, đều là thần thiếp ngày thường chỉ bảo không tốt, bây giờ thần thiếp đưa nàng về răn dạy lại.”
Nói xong cũng không đợi Hoàng Hậu đáp lời, cùng nhau rời đi, lúc đi ngang A Kết thì Gia Nhu công chúa hung hăng trừng mắt.
A Kết vội vàng dỗ nữ nhi, vẫn chưa phát hiện.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Xán Xán: phụ thân, ta liền không cho nàng ôm!
Triệu Hôi Hôi: không cho!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.