Chương 36
Tiếu Giai Nhân
01/12/2015
Thu hoạch lạc xong
thì đến mùa bắp ra quả, trong nửa tháng thu hoạch này Lâm Hiền thật sự
rất bận rộn, cũng may có con rể luôn giúp hắn làm việc.
Đợi cho đến khi lạc được thu hoạch xong phơi khô trong sân, bắp cũng được mang lên nóc nhà hong nắng thì công việc thu hoạch năm nay chính thức chấm dứt. Không chỉ Lâm Hiền đen đi mà Triệu Trầm cũng bị phơi nắng đến đỏ mặt, khi hắn vén tay áo lên thì cổ tay với cánh tay là hai màu khác nhau.
Liễu thị đang ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, trong lúc vô ý thì nhìn thấy một điều này liền nói với trưởng nữ đang cúi đầu rửa rau ở bên cạnh: "A Kết, con nhìn ra ngoài đi." Mặc dù Mạnh Trọng Cảnh cũng thường lui tới phụ việc nhưng bởi vì trong nhà hắn cũng có việc nên không làm nhiều, nhưng con rể tương lai lại ngày ngày đến đây hỗ trợ, đi sớm, về trễ. Nàng không chê Mạnh Trọng Cảnh làm ít việc nhưng nhìn con rể tương lai chịu khó như vậy nàng lại không nhịn được mà cao hứng.
A kết lặng lẽ liếc liếc mắt một cái, đảo mắt nhìn sang cánh tay của nam nhân rồi cúi đầu.
Mấy ngày nay trong nhà đều khen ngợi Triệu Trầm, cha mẹ thì không nói đi, trong mắt họ, Triệu Trầm luôn là người tốt, vậy mà đệ đệ muội muội cũng bị những điểm tốt của hắn thu phục, ngay cả dì dượng hôm trước đến nhà giúp đỡ cũng khen ngợi Triệu Trầm. Còn A Kết luôn cố gắng tránh né Triệu Trầm nhưng lại bị đệ đệ muội muội bán đứng nên hai người luôn vô tình, cố ý gặp nhau. Khi gặp mặt, hắn cũng không có dáng vẻ đắc ý mà chỉ dịu dàng nhìn nàng, trên người mang một bộ đồ từ vải thô cùng với khuôn mặt tuần tú vì phơi nắng nên bị đỏ đã tạo cho hắn một dáng vẻ thành thật.
Trong lòng A Kết rất rối.
Không thể nghi ngờ, Triệu Trầm không phải là một quân tử. Trước khi nàng từ hôn hắn gây hấn, xúc phạm, sau khi từ hôn hắn sắp xếp, ép gả, nhưng điều này làm người ta khó mà thích hắn được.
Nhưng đó cũng không phải tội ác tày trời. Nếu hắn chỉ là thấy sắc nên mới nảy lòng tham thì đêm đó ở sơn động hắn hoàn toàn có thể hủy đi trong sạch của nàng nhưng hắn chỉ ôm nàng ngủ mà không làm ra việc gì cầm thú cả. Khi hắn đạt được mục đích đính hôn với nàng cũng không tỏ ra vênh váo tự đắc mà là không quan tâm đến việc nhà nông vừa mệt vừa bẩn rồi làm việc đêm ngày. Những điều này dù là làm cho nàng hay cha mẹ nàng thấy thì đều thể hiện rằng hắn với cuộc hôn nhân này là thật lòng, không xem thường Lâm gia.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, A Kết phát hiện mình cũng không quá mức ác cảm với Triệu Trầm.
Nàng từng hận Triệu Trầm chen chân vào mối quan hệ của nàng với Mạnh Trọng Cảnh nhưng giờ Mạnh Trọng Cảnh đã cưới người khác, hai người đã không còn quan hệ gì, tại sao nàng phải tiếp tục hận Triệu Trầm? Không hận nhưng lại vì sự bá đạo của hắn mà không vui.
Nàng từng hận Triệu Trầm lừa nàng khi ở trong sơn động, hận hắn không nghĩ đến ý muốn của nàng mà ép nàng gả cho hắn nhưng nếu không phải hắn giúp đỡ thì có khả năng nàng đã chết, nàng có tư cách gì để hận ân nhân cứu mạng chứ? Nàng chỉ không vui vì hắn đã dùng thủ đoạn.
Nhưng nếu cứ không vui thì hôn sự của hai người cũng đã xác định, nàng rồi sẽ là thê tử của hắn, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì hai người sẽ ở cũng nhau cả đời.
Sau khi từ hôn với Mạnh Trọng Cảnh, A Kết đã nghĩ, nếu tương lai nàng gả đi, dù trượng phu có thích mình hay không thì nàng cũng sẽ là một thê tử tốt, cố gắng cùng hắn trải qua những ngày bình yên, làm cho mình hài lòng mà cả nhà cũng yên tâm hơn. Hai người, từ xa lạ đến quen thuộc thì không tránh khỏi có lúc xích mích, nhường nhịn nhau một chút thì việc cũng xong, giống như toàn bộ những cặp vợ chồng ở trong thôn , bình bình đạm đạm (hòa bình-mình thấy để nguyên hay hơn).
Trước kia nàng không muốn gả cho Triệu Trầm ngoài việc hắn cường thế nham hiểm thì còn vì nàng nghĩ những công tử con nhà giàu có đều là những kẻ đa tình, trong lòng nàng không muốn. Nhưng bây giờ, dù nàng không muốn cũng phải gả, như vậy, dù cho Triệu Trầm đã có di nương hay thông phòng rồi thì nàng vẫn sẽ cùng hắn sống tốt, dù hắn xấu xa hay bá đạo thì cũng có phần thật lòng với nàng. Nếu hắn mãi như vậy, đối xử tốt với nàng cả đời, nàng sẽ vì hắn sinh con dưỡng cái cùng nhau sống tốt đến hết đời, còn nếu hắn chán ghét rồi vứt bỏ nàng để có người khác, nàng sẽ trở về nhà. Nàng có thể hòa ly nhưng không muốn cùng người khác hầu hạ hắn, nàng chỉ là một nữ tử nhà nông, không mong giàu sang phú quý, chỉ muốn tướng công một lòng với mình.
Trưởng bối trong thôn hay nói lấy chồng theo chồng gả cẩu tùy cẩu, ít nhất trước mắt, Triệu Trầm vẫn hơn gà hay chó.
Không biết nam nhân lạnh lùng ức hiếp nàng mà biết nàng so sánh hắn với gà, chó thì sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?
Nghĩ như vậy, A Kết nhịn không được nhìn ra phía ngoài.
Triệu Trầm đang vẩy nước rửa mặt, không biết vì sao lại quay đầu nhìn về phía nhà bếp.
Hình như hắn nhìn thấy nàng đang nhìn hắn, nhưng do nước đầy mặt, khiến mắt hắn không nhìn thấy rõ ràng, lau xong mặt nhìn lại thì người đó đã chuyển chậu nước về phía bếp lò.
Triệu Trầm mỉm cười. Nàng thật đơn thuần, thiện lương, chỉ cần hắn vĩnh viễn không để nàng biết Như nương là hắn đưa đến, kẻ xấu kia cũng do hắn sắp đặt thì hắn chỉ cần thật lòng đối xử tốt với nàng, nàng sẽ từ từ thích hắn.
Sau bữa cơm, Liễu thị dọn chén bát mang đi rửa, Lâm Hiền nói chuyện với Triệu Trầm, Lâm Trùng Cửu muốn ngồi nghe chuyện nhưng lại bị Liễu thị kêu đi.
"Bá phụ, gia phụ viết phong thư cho người." Trong phòng chỉ còn hai người, Triệu Trầm đưa bức thu do mình bắt chước nét chữ phụ thân mới có ra, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Lâm Hiền cảm thấy bất ngờ, nhận thư, xem xong thì sắc mặt dần khó coi, cuối cùng là xanh mét.
Trong thư, ông thông gia nói hắn rất vừa ý với việc hôn sự này nhưng mà việc buôn bán bận rộn nên không đi được, không thể đến gặp mặt Lâm Hiền, chỉ có thế bớt thời gian về một lần vào tháng 10 vì vậy muốn hai nhà quyết định hôn lễ vào ngày đó, để hắn có thể nhận lạy của con dâu. Mặc dù lời nói tha thiết nhưng là một phụ thân mà hôn lễ của nhỉ tử lại là "Bớt thời giờ" trở về, mà còn chỉ trong nửa ngày thì hắn có để hai mẹ con Triệu Trầm và Lâm gia vào trong mắt không?
Nếu không phải vì hài lòng với Triệu Trầm, Lâm Hiền cũng muốn từ hôn.
Nhìn ra hận ý trong mắt nhạc phụ, Triệu Trầm lập tức quỳ xuống, im lặng một lát mới cúi đầu nói: "Bá phụ, tình hình trong nhà Thừa Viễn con cũng đã nói qua, năm con 9 tuổi, phụ thân lấy vợ lẻ rồi suốt ngày ở bên người ta, mẫu thân đau lòng đành đến thôn trang khác để ở, phụ thân thì chỉ đến một hai lần trong năm, không quan tâm gì đến hai mẹ con con. Bá phụ, sản nghiệp nhà con do tổ tiên để lại cũng có thể nói là khá giả nhưng Thừa Viễn muốn tự tạo nên sản nghiệp riêng cho mình không muốn ở cùng với phụ thân, nên mong người đừng vì phụ thân mà thay đổi ý định, có được không? Thừa Viễn thật lòng với A Kết nên muốn bá phụ thông cảm cho Thừa Viễn một lần, gả A Kết cho con, con sẽ đối xử với nàng tốt hơn nữa, sẽ không để việc trong nhà làm nàng phiền lòng." Chuyện không thể bị lộ ra, phụ thân chỉ quay về một ngày nên đành đổ tội lên người để giải thích việc chậm trễ.
Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt lạnh lẽo do sự vô tình của phụ thân, sau đó lại là sợ hãi, sợ Lâm Hiền từ hôn.
Thật ra Lâm Hiền không hề giận Triệu Trầm. Nhớ đến việc thê tử mình cứ luôn thương xót cho Triệu phu nhân lại nghĩ đến việc Triệu Trầm 9 tuổi đã phải theo mẫu thân đến nông thông sống mà còn muốn tự mình tạo dựng sự nghiệp, Lâm Hiền vừa đau xót vừa vui mừng. Con rể có chí lớn, nếu hắn muốn trở về giành lại sản nghiệp tổ tiên, muốn tranh đấu với những người bên kia thì Lâm Hiền sẽ không yên tâm khi gả nữ nhi đi, nhưng nếu con rể đã muốn tự mình làm nên thì hắn còn gì phải lo lắng đây?
"Được, vậy nghe theo phụ thân con, hôn sự diễn ra vào 18 tháng 10, dù sao hắn cũng là phụ thân con, A Kết vẫn phải cúi lạy hắn. Nhưng mà Thừa Viễn à, con nhất định phải nhớ kỹ những điều mình nói hôm nay, nếu tương lai con bội bạc với A Kết thì dù phải liều mạng tà cũng sẽ tính sổ với con." Sau khi suy nghĩ, Lâm Hiền nghiêm túc nói.
Triệu Trầm mừng rỡ, vội vàng cam đoan quyết không nuốt lời.
Lúc này Lâm Hiền mới dìu hắn đứng lên.
Triệu Trầm nói: "Bá phụ, con đã xem qua hoàng lịch, 25 tháng này là ngày tốt, hạ sính (đặt sính lễ hỏi cưới) vào ngày đó có được không ạ”
Tháng 10 thành thân thì chỉ có thể tổ chức hạ sính vào tháng này, Lâm Hiền vuốt cằm, nhìn Triệu Trầm, mở miệng nói: "Thừa Viễn à, điều kiện của nhà ta như thế nào con cũng rõ, đồ cưới đã được tính toán đâu ra đấy, khoảng 8 rương, sính lễ bên nhà con cũng chỉ nên giống như các nhà trong thôn, đừng phô trương quá."
Năm trước, khi đính hôn với Manh Trọng Cảnh, hắn kêu người làm một cái tủ để bày biện trong phòng, nhưng mà điều này là vì xem xét tình hình Mạnh gia mới làm, nếu đưa đến Triệu gia thì đồ dùng của hạ nhân có khi còn tốt hơn, nên tủ đó chỉ nên để ở nhà mình mà dùng. Thực ra trong 8 rương đồ cưới cũng không cái gì lớn, hôm dạm ngõ thì lễ của Triệu gia cũng đã 6 rương. Trong nhà còn không có đủ 100 lượng bạc, mà còn có một nữ nhi và một nhi tử nữa, Lâm Hiền cũng không muốn phùng má giả làm người mập (đại ý là không có gì nhưng lại làm ra vẻ, khoe khoang, phóng đại sự thật...), hắn mà kiếm thêm tiền bỏ vào thì Triệu gia cũng chẳng ưa.
Nhắc tới việc này, Triệu Trầm khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười nói: "Bá phụ không cần phải băn khoăn về đồ cưới, trong thôn người ta gả nữ nhi thế nào thì người cứ chuẩn bị như thế, đừng vì Thừa Viễn mà mất công, có thể lấy được có thể lấy được có thể lấy được A Kết thì Thừa Viễn cũng đã thấy đủ rồi, nhưng nghi thức này con không coi trọng lắm. Về phần sính lễ, bá phụ yên tâm, con sẽ không rêu rao ."
Lâm Hiền vẫn chưa tin tưởng lắm, cứ luôn dặn hắn đừng tiêu pha.
Đến ngày hạ sính, tận mắt nhìn thấy 64 rương sính lễ mà Triệu gia đưa tới đã gần như bày khắp hết Tiền viện, người trong thôn đến chúc mừng còn không đủ chỗ đứng, Lâm Hiền vừa sợ vừa tức, đương nhiên không phải thực sự tức giận mà nhiều hơn là sự bất đắc dĩ liền gọi Triệu Trầm vào răn dạy: "Con thật là, ta đã nói với con như thế nào, con mang nhiều đồ tới như vậy làm gì?" Hơn nữa rương nào rương ấy đều được chất đầy, lăng la tơ lụa, đồ trang sức, bình phong, đồ sứ...tất cả vừa nhìn đã biết giá trị, ánh mắt người trong thôn như muốn giãn hết cỡ, cứ nhìn chằm chằm, đừng nói đến việc dẫn đầu là một hộp tiền lễ chứa ngân phiếu vạn lượng, hắn sợ đêm nay trộm sẽ đến nhà.
Triệu Trầm cười trấn an: "Bá phụ nói quá lời, mẹ con lúc đầu còn muốn chuẩn bị 128 rương, nhưng con nói với nàng những gì bá phụ nói, mẹ con liền bảo con đi hỏi thăm thì nghe nói có mấy nhà đưa sính lễ là 64 rương nên liền làm theo bọn họ."
Lâm Hiền nhìn hắn, không biết nói gì hơn. Được rồi, so với 128 rương thì 64 rương đã là bớt phóng túng rồi. (=.=)
Lâm Hiền quay người dẫn hắn đi giới thiệu với mọi người, Triệu Trầm mỉm cười theo sau, vô ý sờ cổ tay áo. Phụ thân cũng không biết hắn che giấu thân phận mình với Lâm gia nên lần trước, khi truyền tin cũng gửi cho hắn 2 vạn lượng ngân phiếu, 1 vạn lượng là tiền lễ, 5 ngàn lượng là để hắn mua sính lễ, ngoài ra còn có 5 ngàn lượng là để hắn lén bồi thường cho A Kết vì không thể cưới nàng tại kinh thành. Triệu Trầm đã thương lượng với mẫu thân, mẫu thân đã đưa ra 5 ngàn lượng cho hắn để hắn bí mật đưa cho Lâm Hiền 2 vạn, không viết vào danh mục quà tặng, như vậy là rất rêu reo, về phần tiền lễ đã ghi là hắn đã giảm bớt rồi.
Lúc này, ở phòng lớn nhà Tây thì các nữ quyến có quan hệ gần gũi với Lâm gia đang ngồi.
A Kết mặc một bộ đồ đỏ thẩm đang ngồi ở đầu giường gân lò sưởi, trên mặt nàng được đánh một lớp son nhạt, nàng hơi cúi đầu, dưới ánh sáng lại càng quyến rũ hơn người, đẹp tựa như hoa Mẫu đơn.
Chu lão phu nhân cười lớn, nói nói : "Ngày hôm nay ta chỉ quay về xem náo nhiệt nhưng lại có thể nhìn thấy A Kết đẹp như vậy, hơn nữa cũng đã lâu rồi chưa thấy có việc gì lớn như thế này. Tốt, A Kết của chúng ta thật có phúc, tương lai khi gả đi đừng quên nói cô gia (con rể) chăm sóc việc buôn bán của gia đình dì con nhé."
Một câu nói làm cho nhóm con dâu cười vang, vừa cảm kích vừa trêu ghẹo nói : "Lão phu nhân không cần lo lắng, nghe nói lần đầu tiên Triệu công tử nhìn thấy A Kết chính là ở Phẩm Lan Cư, như vậy Chu gia các ngươi cũng được coi như là bà mối của hai người bọn họ, các ngươi giúp hắn cưới được con dâu xinh đẹp như A Kết thế kia, hắn nịnh bợ các ngươi còn không kịp, hơn nữa A Kết thích hoa lan, về sau chắc chắn hắn càng quan tâm hơn."
Tiểu Liễu thị lập tức tỏ ra dáng vẻ khó xử hỏi cháu gái: "A Kết, cái này dì thật sự khó xử, con nói xem, sau này Thừa Viễn đến Phẩm Lan Cư, nếu dượng con thu tiền hắn thì không thích hợp nhưng nếu không thu thì cháu gái bảo bối của chúng ta cũng gả cho hắn chẳng lẽ còn muốn đưa hoa lan cho hắn không công sao? Ai u không được, tặng cháu gái lại còn tặng hoa, chúng ta thật thiệt thòi mà."
Vốn dĩ A Kết đối với hôn sự này không vui mừng ngượng ngùng lắm, nhưng khi nghe trêu ghẹo như vậy, nàng vẫn đỏ mặt.
Từ phòng cách vách truyền đến tiếng cười trong sáng hào phóng của Triệu Trầm, A Kết cũng có thể cảm nhận được việc hắn rất thành thạo việc ở trước mặt mọi người, Người nọ nhìn qua tưởng cao ngạo lạnh lùng nhưng khi cùng người khác nói chuyện lại có dáng vẻ khác hẳn. A Kết còn nhớ rõ lúc đầu mới biết dượng thì hắn lạnh lùng, không quan tâm, chẳng giống như bây giờ, ở trước mặt người trong thôn cười nói.
Là vì liên quan đến nàng à?
Trước mặt khác, sau lưng khác, không biết hắn là loại người gì.
Mấy ngày trước, A Kết rất bình tĩnh khi nghĩ về việc hôn nhân tương lai, thế nhưng giờ tự nhiên lại có chút khẩn trương, đến lúc nàng đến nhà hắn, đến trong tay hắn, hắn có thay đổi thành dáng vẻ khác hay không?
Rèm cửa bị đẩy ra mời những nữ quyến đến giúp đỡ đến ăn cơm.
A Kết thu hồi tinh thần, cùng các trưởng bối đến trước bàn ăn.
Náo nhiệt qua đi, Lâm gia cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Nhưng người trong viện vẫn còn rất nhiều.
Phòng ở Lâm gia rất nhiều, Lâm Trùng Cửu chơi ở nhà Tây, Triệu Trầm, Lâm Hiền và Chu Bồi đứng dưới mái hiên nói chuyện, Trần Bình chỉ huy những hạ nhân đến cùng chuyển sính lễ vào trong phòng, đôi mắt dài nhỏ như chim ưng nhìn chằm chằm từng hạ nhân không để họ có cơ hội lấy đi bất cứ thứ gì, thiếu gia đã chuẩn bị sính lễ đều là những thứ tốt, giá trị tương đương với 128 rương của nhà người ta. Ở trong phòng cũng có tâm phúc nhìn chằm chằm hạ nhân, sau khi chuyển đồ xong, Trần Bình lại kiểm tra từng rương một, đảm bảo không sai sót mới báo cáo lại với Triệu Trầm.
Triệu Trầm gật đầu:" Các ngươi về thôn trang trước nói với phu nhân là tối nay ta sẽ trở về. "
Trần Bình liền dẫn người đi.
Ba người Triệu Trầm đi vào nhà chính, qua một khoảng thời gian thì Chu Bồi phát hiện Triệu Trầm có chuyện muốn nói với Lâm Hiền nên thức thời cùng người nhà cáo từ.
Tiễn bước bọn họ xong, Triệu Trầm mới đưa phong thư chứa 2 vạn lượng ngân phiếu cho vợ chồng Lâm Hiền.
"Đây là?" Lâm Hiền nhận lấy phong thư, mở ra liên thấy toàn ngân phiếu, đều mang giá trị ngàn lương, Liễu thị cũng nhìn thấy, đầu óc như rơi vào sương mù: "Cái này, Thừa Viễn...."
Triệu Trầm cười giải thích giải thích: "Bá phụ bá mẫu, thật ra tiền lễ phải là 3 vạn lượng, nhưng nếu viết ở danh sách thì thật rêu rao nên 2 vạn này thành ra phải bí mật giao cho hai người, đây là ý của con và mẫu thân."
Lâm Hiền lập tức trả lại, thái độ kiên quyết: "Không được, thật sự nhiều lắm rồi, cái này con cầm về đi." Một vạn lượng thì cũng từng nghe nói qua, nhưng 3 vạn lượng, tự nhiên hắn thấy không ổn, khuê nữ nhà mình không phải không đáng giá nhưng số tiền này hình như có vấn đề.
Liễu thị cũng suy nghĩ như trượng phu nên khuyên con rể giữ lại. Hai nhà trở thành thông gia, tiền lễ bao nhiêu là bấy nhiêu tâm ý, Triệu gia đưa đến nhiều như vậy, những người nông dân như họ không chịu được. Nếu không phải vì 1 vạn lượng kia đã để người trong thôn biết, nếu không họ cũng không muốn nhận, nói gì đến số tiền này.
Triệu Trầm nhìn hai người, cuối cùng nhìn trên người Liễu thị, có chút xấu hổ nói: "Bá phụ bá mẫu, thật ra, thật ra hai vạn này là tiền con muốn để dành, để nó trở thành tiền lễ là để đưa cho A Kết, muốn nàng giúp con giữ gìn, cũng làm nàng an tâm hơn. Hai người không biết, lần trước, lần trước con cảm thấy nàng hình như không hay lòng về chuyện hôn sự này, con đã thử hỏi nàng, nhưng nàng không nói thẳng ra, nhưng con biết nàng lo lắng việc con xuất thân khá giả sẽ tiêu tiền không biết tính toán. Giờ chúng con cũng sắp thành thân, bá phụ bá mẫu hãy thay con chuyển cho A Kết để nàng có thể hiểu được rằng con không phải loại người như vậy không phải loại người như vậy không phải loại người như vậy, để nàng an tâm gả cho con..."
Nói xong, khuôn mặt thiếu niên sau thời gian đã khôi phục lại sự trắng nõn như cũ nổi lên một chút hồng nhạt, lông mi thật dài che đi sự xấu hổ, không còn chút bình tĩnh ngày thường mà như một chàng ngốc.
Lâm Hiền nghe xong cũng thấy bất ngờ, tất cả tài sản của con rể lại giao cho nữ nhi giữ gìn chỉ bởi vì muốn làm nàng an tâm sao?
Liễu thị kinh ngạc rồi lại không nhịn được mà mỉm cười, trong lòng vui mừng trào dâng. Lúc trước nàng cũng lo lắng con rể có tiền thì dễ bị người ta nhìn ngó hoặc thay lòng đổi dạ, giờ thì tốt lắm, còn chưa thành thân mà đã đưa tiền riêng đến giao cho nữ nhi, như vậy thể hiền rằng rất thích nữ nhi nhà mình. Nếu con rể tốt như vậy mà vẫn chưa khiến nhạc mẫu yên tâm thì trên đời này sẽ chẳng có ai khiến nhạc mẫu yên tâm nữa.
Vì có lý do đó, Triệu Trầm nói thêm vài câu nữa thì Lâm Hiền cũng nhận tiền.
Tiễn bước con rể, Liễu thị cầm ngân phiếu đến phòng ngủ ở nhà Tây.
Trong phòng, Lâm Trúc đang nhắc lại ngày náo nhiệt với trưởng tỉ, Liễu thị tìm cớ đuổi nàng ra ngoài rồi vui vẻ nhìn trưởng nữ.
" Nương, người có chuyện gì muốn nói với con sao?" Nhìn mẫu thân cười cổ quái, A Kết hoang mang, hỏi.
Lúc này nàng đã thay đồ, mặc một bộ áo quần ngày thường, tẩy luôn cả trang điểm, có chút trang nhã chứ không còn kiều diễm như lúc nãy, nhưng vẫn rất đẹp. Đây là nữ nhi bảo bối của nàng, trong lòng Liễu thị tràn đầy tự hào, cởi giày lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh nữ nhi, lấy ra phong thư từ trong lòng ngực đưa cho nàng, "A Kết nhìn xem đây là cái gì?"
Nhìn nàng tỏ ra như vậy, A Kết càng cảm thấy tò mò, cúi đầu, mở phong thư ra, nhìn thấy bao nhiêu ngân phiếu thì liền thả phong thư xuống, cúi đầu, nhỏ giọng nói : "Đây là tiền lễ hắn đưa phải không?" Nàng Vừa mới nghe muội muội nói, khoảng có một vạn lượng. A Kết biết Triệu gia có tiền, so với nhà dì còn nhiều hơn nhưng không nghĩ lại cho nhiều đến vậy, nhớ lại trước đó từng nghe mẫu thân nói năm dì xuất giá, Chu gia cho hai ngàn lượng tiền lễ thì cả nàng và muội muội đều giật mình.
Liễu thị cười, thanh âm thấp hơn, "Đúng là tiền lễ nhưng con đếm xem đó là bao nhiêu?"
A Kết buồn bực nhìn về phía mẫu thân, nàng không thích kiểm tra tiền bạc trang sức như muội muội, "Nương......"
"Tính đi, đến lúc thiếu thì lại nói là nương tham tiền lễ của con." Liễu thị cố ý trêu ghẹo nói.
A Kết rất bất đắc dĩ, đành phải lấy tiền trong phong thư ra đếm, tất cả đều là ngân phiếu ngàn lượng, tim nàng đập càng nhanh, khi đếm đến tờ thứ 20 thì cuối cùng A Kết cũng không nhịn được, nhìn về mẫu thân tỏ vẻ kinh ngạc, Liễu thị cười, nhìn nàng, dùng ánh mắt bảo nàng cứ đếm đi, A Kết liền ngây dại, toàn bộ có đến 30 tờ, nàng hoàn toàn chuyện gì đang xảy ra, "Nương, sao lại nhiều thế này?" Một phần trong số này cũng đủ cho nàng tiêu cả đời.
Liễu thị ôm nữ nhi đang ngây ngẩn vào lòng, kể cho nàng nghe chuyện về Triệu Trầm.
Muốn nàng giữ tiền hộ hắn sao?
Mặt A Kết nóng lên, người nọ, người nọ có da mặt thật dày, cái gì cũng dám nói trước mặt cha mẹ, chỉ là, ba vạn lượng....
Nhìn ra được sự luống cuống của nữ nhi, Liễu thị nắm lấy tay nàng, nói: "A Kết, con đừng nghĩ nhiều, Thừa Viễn đối xử tốt với con thì con nên đồng ý, dù sao thì sau khi thành thân, tiền của hắn cũng thành tiền của con, hắn chỉ là giao cho con trước mà thôi. Ta thật sự cảm thấy hắn đối xử tốt với con, con hãy dùng hết tâm tư đối xử với hắn, hắn kiếm tiền nuôi gia đình, con giúp hắn chăm sóc tốt trong nhà, hai người cùng tốt đẹp. Thật tốt quá. A Kết, nữ nhân nhà chúng ta đều tốt số, cha con rất tốt với ta, dượng con đối với dì con cũng vậy, giờ đây Thừa Viễn nhìn qua cũng biết là người si tình, chúng ta đều hạnh phúc, phải không? Con không biết ngoài kia có bao nhiêu nữ nhân hâm mộ chúng ta đâu."
A Kết tựa vào đầu vai mẫu thân, không nói gì, trong lòng có chút bối rối nhưng không dám nói ra. Đây mới là trước hôn sự, Triệu Trầm đã đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng chưa từng giữ nhiều tiền như vậy, nàng có chút hốt hoảng, phụ thân cho nàng nhận tiền để nàng có thể yên tâm, vậy là, Triệu Trầm đã xem hai người như người một nhà sao?
Sau khi nhị nữ nhi trở lại, Liễu thị lại nhẹ nhàng dặn vài câu, rồi cầm ngân phiếu đã sắp lại đưa cho A Kết:"Đây, nương giao tất cả cho con, con hãy cẩn thận giữ gìn, đừng nói với người nào dù là muội muội con cũng đừng nói. Nhiều tiền như vậy nếu bị người ta biết thì sẽ bị kẻ trộm nhìn ngó. Ai, lúc trước còn lo hôn lễ làm quá sớm giờ ta lại mong con sớm ngày được gả đi, Triệu gia có nhiều hộ vệ sẽ không sợ mất trộm."
"Nương nói gì vậy...." A Kết đỏ mặt, làm nũng, nàng thà không có ngân phiếu chứ không muốn bị gả đi ngay tức khắc.
Liễu thị yêu thương sờ tóc nàng, ôm nàng một cái.
Làm sao lại nỡ lòng bỏ nàng chứ, đã nuôi lâu như vậy, ngày nào cũng gặp mặt, giờ bỗng nhiên lại thành người nhà người ta....
~
Tháng 10, thời tiết đã lạnh.
Trước khi đón dâu đến mọi người cần đến Triệu gia trải giường chiếu, Liễu thị muốn tìm người nào đó trong thôn giúp đỡ thì Tiểu Liễu thị đã sớm chuẩn bị xong.
Tìm được rồi, Lâm gia tất nhiên muốn mời mọi người trong nhà đến dùng cơm, Tiễu Liễu thị cũng đến còn dẫn theo một mama cùng hai nha hoàn đến.
A Kết biết mama kia, đó là người đắc lực nhất bên cạnh dì, Tưởng mama, vẫn chưa đến 40 tuổi, mặt tròn, da trắng, khi cười lên rất dễ gần, trước đây khi tỷ muội A Kết đến Chu gia được nàng chăm sóc không ít. Còn hai tiểu nha hoàn thì cũng xấp xỉ tuổi với Lâm Trúc, tóc búi hai chỏm, hơi gầy, im lặng đứng sau Tưởng mama, rất nghe lời, dáng vẻ...có thể nói là nhan sắc tầm trung,
Liễu thị nói lên nghi ngờ của mọi người: "Đây là..."
Tiểu Liễu thị liền cười nói: "Thừa Viễn rất có tài, tương lai gia nghiệp chắc chắn càng lúc càng lớn, trong nhà chúng ta lại đơn giản nên A Kết vẫn còn khờ dại nếu bỗng nhiên gả đi thì có nhiều chuyện vẫn chưa biết nên sau này Tưởng mama sẽ đi theo A Kết để giúp đỡ nàng. Còn hai nha hoàn này mới đến tháng trước, rất biết quy củ, A Kết cứ đặt tên cho các nàng, sau này các nàng là người của con. Đây là khế ước bán mình của họ, A Kết, con cầm đi, đừng khách khí, tương lai khi A Trúc gả đi ta vẫn sẽ chuẩn bị như vậy. Dì không có nữ nhi nên vẫn xem các con như con ruột, giờ con gả đến cho nhà tốt, ta cũng an tâm."
Mắt A Kết đỏ lên, nàng nhìn Tưởng mama, vẫn từ chối: "Dì, ta nhận 2 nha hoàn nhưng Tưởng mama thì nên theo người đi, người..."
Tiểu Liễu thị ôm cháu gái vào lòng, trìu mến nói: "Trong nhà dì không có vấn đề gì, thì để người có năng lực như Tưởng mama bên cạnh ta chỉ là phí người tài, nên đi theo con đi, sau này nếu gặp chuyện phiền lòng thì hãy tâm sự với Tưởng mama, nàng cũng mong sao có việc để làm đó." Nói xong ngẩng đầu hỏi Tưởng mama: "Đúng như vậy phải không?" Mắt sáng long lanh, tính tình hoạt bát, tính cách Lâm Trúc đúng là học theo dì.
Tưởng mama là người ngày trước được Tiểu Liễu thị cứu khi nàng đang cùng Chu Bồi đi chơi. Trước đây nàng đã làm cung nữ, ở trong cung mười năm, đến khi được ra khỏi cung về nhà thì lại bị huynh trưởng có lòng dạ ác độc bán cho lão nhân trong thôn để làm vợ kế, Tưởng mama không chịu, nửa đêm bỏ trốn. Khi phu thê Chu Bồi gặp nàng là lúc huynh trưởng của nàng đang túm nàng kéo về. Tiểu Liễu thị không đành lòng nên đưa tiền mua lại nàng sau đó giữ lại bên cạnh.
Nghe lời Tiểu Liễu thị nói, Tưởng mama liền xoa mặt giả vờ oán giận nói với A Kết: "Đại cô nương hãy nhận lấy ta đi, chắc chắn phu nhân không cần đến ta nên nuôi thành một người béo tốt thế này, ta đang muốn tìm việc gì làm để giảm cân đây, chứ để người ta nhìn ta béo lại bảo ta hết ăn lại nằm." Chu gia có ân cứu mạng với nàng, nàng cũng nhìn vị đại cô nương này lớn lên, cũng rất thương nàng ấy, nàng nguyện ý theo nàng ấy để che chở nàng ấy sống yên ổn.
A Kết mím môi, biết dì đã quyết, đành phải nhận lấy khế ước bán mình của ba người, sau đó đặt tên cho hai nha hoàn là Lục Vân và Thúy Ngọc, đều là tên loài hoa lan.
Ba người Tưởng mama chính thức quỳ lạy chủ tử mới.
A Kết mỉm cười biểu hiện ý muốn các nàng đứng dậy. Tuy rằng nàng chưa từng có nha hoàn nhưng khi còn bé thường ở lại nhà dì nên cũng hiểu sơ về cách chung sống với chủ tớ, giống như mưa dầm thấm đất chứ không phải hoàn toàn không biết gì.
Trước lễ rước dâu hai ngày thì phải trải giường chiếu, Tưởng mama dẫn theo Lục Vân và Thúy Ngọc theo mọi người đến Triệu gia trước rồi ở lại đó đợi khi A Kết gả đến.
Đợi cho đến khi lạc được thu hoạch xong phơi khô trong sân, bắp cũng được mang lên nóc nhà hong nắng thì công việc thu hoạch năm nay chính thức chấm dứt. Không chỉ Lâm Hiền đen đi mà Triệu Trầm cũng bị phơi nắng đến đỏ mặt, khi hắn vén tay áo lên thì cổ tay với cánh tay là hai màu khác nhau.
Liễu thị đang ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, trong lúc vô ý thì nhìn thấy một điều này liền nói với trưởng nữ đang cúi đầu rửa rau ở bên cạnh: "A Kết, con nhìn ra ngoài đi." Mặc dù Mạnh Trọng Cảnh cũng thường lui tới phụ việc nhưng bởi vì trong nhà hắn cũng có việc nên không làm nhiều, nhưng con rể tương lai lại ngày ngày đến đây hỗ trợ, đi sớm, về trễ. Nàng không chê Mạnh Trọng Cảnh làm ít việc nhưng nhìn con rể tương lai chịu khó như vậy nàng lại không nhịn được mà cao hứng.
A kết lặng lẽ liếc liếc mắt một cái, đảo mắt nhìn sang cánh tay của nam nhân rồi cúi đầu.
Mấy ngày nay trong nhà đều khen ngợi Triệu Trầm, cha mẹ thì không nói đi, trong mắt họ, Triệu Trầm luôn là người tốt, vậy mà đệ đệ muội muội cũng bị những điểm tốt của hắn thu phục, ngay cả dì dượng hôm trước đến nhà giúp đỡ cũng khen ngợi Triệu Trầm. Còn A Kết luôn cố gắng tránh né Triệu Trầm nhưng lại bị đệ đệ muội muội bán đứng nên hai người luôn vô tình, cố ý gặp nhau. Khi gặp mặt, hắn cũng không có dáng vẻ đắc ý mà chỉ dịu dàng nhìn nàng, trên người mang một bộ đồ từ vải thô cùng với khuôn mặt tuần tú vì phơi nắng nên bị đỏ đã tạo cho hắn một dáng vẻ thành thật.
Trong lòng A Kết rất rối.
Không thể nghi ngờ, Triệu Trầm không phải là một quân tử. Trước khi nàng từ hôn hắn gây hấn, xúc phạm, sau khi từ hôn hắn sắp xếp, ép gả, nhưng điều này làm người ta khó mà thích hắn được.
Nhưng đó cũng không phải tội ác tày trời. Nếu hắn chỉ là thấy sắc nên mới nảy lòng tham thì đêm đó ở sơn động hắn hoàn toàn có thể hủy đi trong sạch của nàng nhưng hắn chỉ ôm nàng ngủ mà không làm ra việc gì cầm thú cả. Khi hắn đạt được mục đích đính hôn với nàng cũng không tỏ ra vênh váo tự đắc mà là không quan tâm đến việc nhà nông vừa mệt vừa bẩn rồi làm việc đêm ngày. Những điều này dù là làm cho nàng hay cha mẹ nàng thấy thì đều thể hiện rằng hắn với cuộc hôn nhân này là thật lòng, không xem thường Lâm gia.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, A Kết phát hiện mình cũng không quá mức ác cảm với Triệu Trầm.
Nàng từng hận Triệu Trầm chen chân vào mối quan hệ của nàng với Mạnh Trọng Cảnh nhưng giờ Mạnh Trọng Cảnh đã cưới người khác, hai người đã không còn quan hệ gì, tại sao nàng phải tiếp tục hận Triệu Trầm? Không hận nhưng lại vì sự bá đạo của hắn mà không vui.
Nàng từng hận Triệu Trầm lừa nàng khi ở trong sơn động, hận hắn không nghĩ đến ý muốn của nàng mà ép nàng gả cho hắn nhưng nếu không phải hắn giúp đỡ thì có khả năng nàng đã chết, nàng có tư cách gì để hận ân nhân cứu mạng chứ? Nàng chỉ không vui vì hắn đã dùng thủ đoạn.
Nhưng nếu cứ không vui thì hôn sự của hai người cũng đã xác định, nàng rồi sẽ là thê tử của hắn, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì hai người sẽ ở cũng nhau cả đời.
Sau khi từ hôn với Mạnh Trọng Cảnh, A Kết đã nghĩ, nếu tương lai nàng gả đi, dù trượng phu có thích mình hay không thì nàng cũng sẽ là một thê tử tốt, cố gắng cùng hắn trải qua những ngày bình yên, làm cho mình hài lòng mà cả nhà cũng yên tâm hơn. Hai người, từ xa lạ đến quen thuộc thì không tránh khỏi có lúc xích mích, nhường nhịn nhau một chút thì việc cũng xong, giống như toàn bộ những cặp vợ chồng ở trong thôn , bình bình đạm đạm (hòa bình-mình thấy để nguyên hay hơn).
Trước kia nàng không muốn gả cho Triệu Trầm ngoài việc hắn cường thế nham hiểm thì còn vì nàng nghĩ những công tử con nhà giàu có đều là những kẻ đa tình, trong lòng nàng không muốn. Nhưng bây giờ, dù nàng không muốn cũng phải gả, như vậy, dù cho Triệu Trầm đã có di nương hay thông phòng rồi thì nàng vẫn sẽ cùng hắn sống tốt, dù hắn xấu xa hay bá đạo thì cũng có phần thật lòng với nàng. Nếu hắn mãi như vậy, đối xử tốt với nàng cả đời, nàng sẽ vì hắn sinh con dưỡng cái cùng nhau sống tốt đến hết đời, còn nếu hắn chán ghét rồi vứt bỏ nàng để có người khác, nàng sẽ trở về nhà. Nàng có thể hòa ly nhưng không muốn cùng người khác hầu hạ hắn, nàng chỉ là một nữ tử nhà nông, không mong giàu sang phú quý, chỉ muốn tướng công một lòng với mình.
Trưởng bối trong thôn hay nói lấy chồng theo chồng gả cẩu tùy cẩu, ít nhất trước mắt, Triệu Trầm vẫn hơn gà hay chó.
Không biết nam nhân lạnh lùng ức hiếp nàng mà biết nàng so sánh hắn với gà, chó thì sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?
Nghĩ như vậy, A Kết nhịn không được nhìn ra phía ngoài.
Triệu Trầm đang vẩy nước rửa mặt, không biết vì sao lại quay đầu nhìn về phía nhà bếp.
Hình như hắn nhìn thấy nàng đang nhìn hắn, nhưng do nước đầy mặt, khiến mắt hắn không nhìn thấy rõ ràng, lau xong mặt nhìn lại thì người đó đã chuyển chậu nước về phía bếp lò.
Triệu Trầm mỉm cười. Nàng thật đơn thuần, thiện lương, chỉ cần hắn vĩnh viễn không để nàng biết Như nương là hắn đưa đến, kẻ xấu kia cũng do hắn sắp đặt thì hắn chỉ cần thật lòng đối xử tốt với nàng, nàng sẽ từ từ thích hắn.
Sau bữa cơm, Liễu thị dọn chén bát mang đi rửa, Lâm Hiền nói chuyện với Triệu Trầm, Lâm Trùng Cửu muốn ngồi nghe chuyện nhưng lại bị Liễu thị kêu đi.
"Bá phụ, gia phụ viết phong thư cho người." Trong phòng chỉ còn hai người, Triệu Trầm đưa bức thu do mình bắt chước nét chữ phụ thân mới có ra, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Lâm Hiền cảm thấy bất ngờ, nhận thư, xem xong thì sắc mặt dần khó coi, cuối cùng là xanh mét.
Trong thư, ông thông gia nói hắn rất vừa ý với việc hôn sự này nhưng mà việc buôn bán bận rộn nên không đi được, không thể đến gặp mặt Lâm Hiền, chỉ có thế bớt thời gian về một lần vào tháng 10 vì vậy muốn hai nhà quyết định hôn lễ vào ngày đó, để hắn có thể nhận lạy của con dâu. Mặc dù lời nói tha thiết nhưng là một phụ thân mà hôn lễ của nhỉ tử lại là "Bớt thời giờ" trở về, mà còn chỉ trong nửa ngày thì hắn có để hai mẹ con Triệu Trầm và Lâm gia vào trong mắt không?
Nếu không phải vì hài lòng với Triệu Trầm, Lâm Hiền cũng muốn từ hôn.
Nhìn ra hận ý trong mắt nhạc phụ, Triệu Trầm lập tức quỳ xuống, im lặng một lát mới cúi đầu nói: "Bá phụ, tình hình trong nhà Thừa Viễn con cũng đã nói qua, năm con 9 tuổi, phụ thân lấy vợ lẻ rồi suốt ngày ở bên người ta, mẫu thân đau lòng đành đến thôn trang khác để ở, phụ thân thì chỉ đến một hai lần trong năm, không quan tâm gì đến hai mẹ con con. Bá phụ, sản nghiệp nhà con do tổ tiên để lại cũng có thể nói là khá giả nhưng Thừa Viễn muốn tự tạo nên sản nghiệp riêng cho mình không muốn ở cùng với phụ thân, nên mong người đừng vì phụ thân mà thay đổi ý định, có được không? Thừa Viễn thật lòng với A Kết nên muốn bá phụ thông cảm cho Thừa Viễn một lần, gả A Kết cho con, con sẽ đối xử với nàng tốt hơn nữa, sẽ không để việc trong nhà làm nàng phiền lòng." Chuyện không thể bị lộ ra, phụ thân chỉ quay về một ngày nên đành đổ tội lên người để giải thích việc chậm trễ.
Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt lạnh lẽo do sự vô tình của phụ thân, sau đó lại là sợ hãi, sợ Lâm Hiền từ hôn.
Thật ra Lâm Hiền không hề giận Triệu Trầm. Nhớ đến việc thê tử mình cứ luôn thương xót cho Triệu phu nhân lại nghĩ đến việc Triệu Trầm 9 tuổi đã phải theo mẫu thân đến nông thông sống mà còn muốn tự mình tạo dựng sự nghiệp, Lâm Hiền vừa đau xót vừa vui mừng. Con rể có chí lớn, nếu hắn muốn trở về giành lại sản nghiệp tổ tiên, muốn tranh đấu với những người bên kia thì Lâm Hiền sẽ không yên tâm khi gả nữ nhi đi, nhưng nếu con rể đã muốn tự mình làm nên thì hắn còn gì phải lo lắng đây?
"Được, vậy nghe theo phụ thân con, hôn sự diễn ra vào 18 tháng 10, dù sao hắn cũng là phụ thân con, A Kết vẫn phải cúi lạy hắn. Nhưng mà Thừa Viễn à, con nhất định phải nhớ kỹ những điều mình nói hôm nay, nếu tương lai con bội bạc với A Kết thì dù phải liều mạng tà cũng sẽ tính sổ với con." Sau khi suy nghĩ, Lâm Hiền nghiêm túc nói.
Triệu Trầm mừng rỡ, vội vàng cam đoan quyết không nuốt lời.
Lúc này Lâm Hiền mới dìu hắn đứng lên.
Triệu Trầm nói: "Bá phụ, con đã xem qua hoàng lịch, 25 tháng này là ngày tốt, hạ sính (đặt sính lễ hỏi cưới) vào ngày đó có được không ạ”
Tháng 10 thành thân thì chỉ có thể tổ chức hạ sính vào tháng này, Lâm Hiền vuốt cằm, nhìn Triệu Trầm, mở miệng nói: "Thừa Viễn à, điều kiện của nhà ta như thế nào con cũng rõ, đồ cưới đã được tính toán đâu ra đấy, khoảng 8 rương, sính lễ bên nhà con cũng chỉ nên giống như các nhà trong thôn, đừng phô trương quá."
Năm trước, khi đính hôn với Manh Trọng Cảnh, hắn kêu người làm một cái tủ để bày biện trong phòng, nhưng mà điều này là vì xem xét tình hình Mạnh gia mới làm, nếu đưa đến Triệu gia thì đồ dùng của hạ nhân có khi còn tốt hơn, nên tủ đó chỉ nên để ở nhà mình mà dùng. Thực ra trong 8 rương đồ cưới cũng không cái gì lớn, hôm dạm ngõ thì lễ của Triệu gia cũng đã 6 rương. Trong nhà còn không có đủ 100 lượng bạc, mà còn có một nữ nhi và một nhi tử nữa, Lâm Hiền cũng không muốn phùng má giả làm người mập (đại ý là không có gì nhưng lại làm ra vẻ, khoe khoang, phóng đại sự thật...), hắn mà kiếm thêm tiền bỏ vào thì Triệu gia cũng chẳng ưa.
Nhắc tới việc này, Triệu Trầm khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười nói: "Bá phụ không cần phải băn khoăn về đồ cưới, trong thôn người ta gả nữ nhi thế nào thì người cứ chuẩn bị như thế, đừng vì Thừa Viễn mà mất công, có thể lấy được có thể lấy được có thể lấy được A Kết thì Thừa Viễn cũng đã thấy đủ rồi, nhưng nghi thức này con không coi trọng lắm. Về phần sính lễ, bá phụ yên tâm, con sẽ không rêu rao ."
Lâm Hiền vẫn chưa tin tưởng lắm, cứ luôn dặn hắn đừng tiêu pha.
Đến ngày hạ sính, tận mắt nhìn thấy 64 rương sính lễ mà Triệu gia đưa tới đã gần như bày khắp hết Tiền viện, người trong thôn đến chúc mừng còn không đủ chỗ đứng, Lâm Hiền vừa sợ vừa tức, đương nhiên không phải thực sự tức giận mà nhiều hơn là sự bất đắc dĩ liền gọi Triệu Trầm vào răn dạy: "Con thật là, ta đã nói với con như thế nào, con mang nhiều đồ tới như vậy làm gì?" Hơn nữa rương nào rương ấy đều được chất đầy, lăng la tơ lụa, đồ trang sức, bình phong, đồ sứ...tất cả vừa nhìn đã biết giá trị, ánh mắt người trong thôn như muốn giãn hết cỡ, cứ nhìn chằm chằm, đừng nói đến việc dẫn đầu là một hộp tiền lễ chứa ngân phiếu vạn lượng, hắn sợ đêm nay trộm sẽ đến nhà.
Triệu Trầm cười trấn an: "Bá phụ nói quá lời, mẹ con lúc đầu còn muốn chuẩn bị 128 rương, nhưng con nói với nàng những gì bá phụ nói, mẹ con liền bảo con đi hỏi thăm thì nghe nói có mấy nhà đưa sính lễ là 64 rương nên liền làm theo bọn họ."
Lâm Hiền nhìn hắn, không biết nói gì hơn. Được rồi, so với 128 rương thì 64 rương đã là bớt phóng túng rồi. (=.=)
Lâm Hiền quay người dẫn hắn đi giới thiệu với mọi người, Triệu Trầm mỉm cười theo sau, vô ý sờ cổ tay áo. Phụ thân cũng không biết hắn che giấu thân phận mình với Lâm gia nên lần trước, khi truyền tin cũng gửi cho hắn 2 vạn lượng ngân phiếu, 1 vạn lượng là tiền lễ, 5 ngàn lượng là để hắn mua sính lễ, ngoài ra còn có 5 ngàn lượng là để hắn lén bồi thường cho A Kết vì không thể cưới nàng tại kinh thành. Triệu Trầm đã thương lượng với mẫu thân, mẫu thân đã đưa ra 5 ngàn lượng cho hắn để hắn bí mật đưa cho Lâm Hiền 2 vạn, không viết vào danh mục quà tặng, như vậy là rất rêu reo, về phần tiền lễ đã ghi là hắn đã giảm bớt rồi.
Lúc này, ở phòng lớn nhà Tây thì các nữ quyến có quan hệ gần gũi với Lâm gia đang ngồi.
A Kết mặc một bộ đồ đỏ thẩm đang ngồi ở đầu giường gân lò sưởi, trên mặt nàng được đánh một lớp son nhạt, nàng hơi cúi đầu, dưới ánh sáng lại càng quyến rũ hơn người, đẹp tựa như hoa Mẫu đơn.
Chu lão phu nhân cười lớn, nói nói : "Ngày hôm nay ta chỉ quay về xem náo nhiệt nhưng lại có thể nhìn thấy A Kết đẹp như vậy, hơn nữa cũng đã lâu rồi chưa thấy có việc gì lớn như thế này. Tốt, A Kết của chúng ta thật có phúc, tương lai khi gả đi đừng quên nói cô gia (con rể) chăm sóc việc buôn bán của gia đình dì con nhé."
Một câu nói làm cho nhóm con dâu cười vang, vừa cảm kích vừa trêu ghẹo nói : "Lão phu nhân không cần lo lắng, nghe nói lần đầu tiên Triệu công tử nhìn thấy A Kết chính là ở Phẩm Lan Cư, như vậy Chu gia các ngươi cũng được coi như là bà mối của hai người bọn họ, các ngươi giúp hắn cưới được con dâu xinh đẹp như A Kết thế kia, hắn nịnh bợ các ngươi còn không kịp, hơn nữa A Kết thích hoa lan, về sau chắc chắn hắn càng quan tâm hơn."
Tiểu Liễu thị lập tức tỏ ra dáng vẻ khó xử hỏi cháu gái: "A Kết, cái này dì thật sự khó xử, con nói xem, sau này Thừa Viễn đến Phẩm Lan Cư, nếu dượng con thu tiền hắn thì không thích hợp nhưng nếu không thu thì cháu gái bảo bối của chúng ta cũng gả cho hắn chẳng lẽ còn muốn đưa hoa lan cho hắn không công sao? Ai u không được, tặng cháu gái lại còn tặng hoa, chúng ta thật thiệt thòi mà."
Vốn dĩ A Kết đối với hôn sự này không vui mừng ngượng ngùng lắm, nhưng khi nghe trêu ghẹo như vậy, nàng vẫn đỏ mặt.
Từ phòng cách vách truyền đến tiếng cười trong sáng hào phóng của Triệu Trầm, A Kết cũng có thể cảm nhận được việc hắn rất thành thạo việc ở trước mặt mọi người, Người nọ nhìn qua tưởng cao ngạo lạnh lùng nhưng khi cùng người khác nói chuyện lại có dáng vẻ khác hẳn. A Kết còn nhớ rõ lúc đầu mới biết dượng thì hắn lạnh lùng, không quan tâm, chẳng giống như bây giờ, ở trước mặt người trong thôn cười nói.
Là vì liên quan đến nàng à?
Trước mặt khác, sau lưng khác, không biết hắn là loại người gì.
Mấy ngày trước, A Kết rất bình tĩnh khi nghĩ về việc hôn nhân tương lai, thế nhưng giờ tự nhiên lại có chút khẩn trương, đến lúc nàng đến nhà hắn, đến trong tay hắn, hắn có thay đổi thành dáng vẻ khác hay không?
Rèm cửa bị đẩy ra mời những nữ quyến đến giúp đỡ đến ăn cơm.
A Kết thu hồi tinh thần, cùng các trưởng bối đến trước bàn ăn.
Náo nhiệt qua đi, Lâm gia cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Nhưng người trong viện vẫn còn rất nhiều.
Phòng ở Lâm gia rất nhiều, Lâm Trùng Cửu chơi ở nhà Tây, Triệu Trầm, Lâm Hiền và Chu Bồi đứng dưới mái hiên nói chuyện, Trần Bình chỉ huy những hạ nhân đến cùng chuyển sính lễ vào trong phòng, đôi mắt dài nhỏ như chim ưng nhìn chằm chằm từng hạ nhân không để họ có cơ hội lấy đi bất cứ thứ gì, thiếu gia đã chuẩn bị sính lễ đều là những thứ tốt, giá trị tương đương với 128 rương của nhà người ta. Ở trong phòng cũng có tâm phúc nhìn chằm chằm hạ nhân, sau khi chuyển đồ xong, Trần Bình lại kiểm tra từng rương một, đảm bảo không sai sót mới báo cáo lại với Triệu Trầm.
Triệu Trầm gật đầu:" Các ngươi về thôn trang trước nói với phu nhân là tối nay ta sẽ trở về. "
Trần Bình liền dẫn người đi.
Ba người Triệu Trầm đi vào nhà chính, qua một khoảng thời gian thì Chu Bồi phát hiện Triệu Trầm có chuyện muốn nói với Lâm Hiền nên thức thời cùng người nhà cáo từ.
Tiễn bước bọn họ xong, Triệu Trầm mới đưa phong thư chứa 2 vạn lượng ngân phiếu cho vợ chồng Lâm Hiền.
"Đây là?" Lâm Hiền nhận lấy phong thư, mở ra liên thấy toàn ngân phiếu, đều mang giá trị ngàn lương, Liễu thị cũng nhìn thấy, đầu óc như rơi vào sương mù: "Cái này, Thừa Viễn...."
Triệu Trầm cười giải thích giải thích: "Bá phụ bá mẫu, thật ra tiền lễ phải là 3 vạn lượng, nhưng nếu viết ở danh sách thì thật rêu rao nên 2 vạn này thành ra phải bí mật giao cho hai người, đây là ý của con và mẫu thân."
Lâm Hiền lập tức trả lại, thái độ kiên quyết: "Không được, thật sự nhiều lắm rồi, cái này con cầm về đi." Một vạn lượng thì cũng từng nghe nói qua, nhưng 3 vạn lượng, tự nhiên hắn thấy không ổn, khuê nữ nhà mình không phải không đáng giá nhưng số tiền này hình như có vấn đề.
Liễu thị cũng suy nghĩ như trượng phu nên khuyên con rể giữ lại. Hai nhà trở thành thông gia, tiền lễ bao nhiêu là bấy nhiêu tâm ý, Triệu gia đưa đến nhiều như vậy, những người nông dân như họ không chịu được. Nếu không phải vì 1 vạn lượng kia đã để người trong thôn biết, nếu không họ cũng không muốn nhận, nói gì đến số tiền này.
Triệu Trầm nhìn hai người, cuối cùng nhìn trên người Liễu thị, có chút xấu hổ nói: "Bá phụ bá mẫu, thật ra, thật ra hai vạn này là tiền con muốn để dành, để nó trở thành tiền lễ là để đưa cho A Kết, muốn nàng giúp con giữ gìn, cũng làm nàng an tâm hơn. Hai người không biết, lần trước, lần trước con cảm thấy nàng hình như không hay lòng về chuyện hôn sự này, con đã thử hỏi nàng, nhưng nàng không nói thẳng ra, nhưng con biết nàng lo lắng việc con xuất thân khá giả sẽ tiêu tiền không biết tính toán. Giờ chúng con cũng sắp thành thân, bá phụ bá mẫu hãy thay con chuyển cho A Kết để nàng có thể hiểu được rằng con không phải loại người như vậy không phải loại người như vậy không phải loại người như vậy, để nàng an tâm gả cho con..."
Nói xong, khuôn mặt thiếu niên sau thời gian đã khôi phục lại sự trắng nõn như cũ nổi lên một chút hồng nhạt, lông mi thật dài che đi sự xấu hổ, không còn chút bình tĩnh ngày thường mà như một chàng ngốc.
Lâm Hiền nghe xong cũng thấy bất ngờ, tất cả tài sản của con rể lại giao cho nữ nhi giữ gìn chỉ bởi vì muốn làm nàng an tâm sao?
Liễu thị kinh ngạc rồi lại không nhịn được mà mỉm cười, trong lòng vui mừng trào dâng. Lúc trước nàng cũng lo lắng con rể có tiền thì dễ bị người ta nhìn ngó hoặc thay lòng đổi dạ, giờ thì tốt lắm, còn chưa thành thân mà đã đưa tiền riêng đến giao cho nữ nhi, như vậy thể hiền rằng rất thích nữ nhi nhà mình. Nếu con rể tốt như vậy mà vẫn chưa khiến nhạc mẫu yên tâm thì trên đời này sẽ chẳng có ai khiến nhạc mẫu yên tâm nữa.
Vì có lý do đó, Triệu Trầm nói thêm vài câu nữa thì Lâm Hiền cũng nhận tiền.
Tiễn bước con rể, Liễu thị cầm ngân phiếu đến phòng ngủ ở nhà Tây.
Trong phòng, Lâm Trúc đang nhắc lại ngày náo nhiệt với trưởng tỉ, Liễu thị tìm cớ đuổi nàng ra ngoài rồi vui vẻ nhìn trưởng nữ.
" Nương, người có chuyện gì muốn nói với con sao?" Nhìn mẫu thân cười cổ quái, A Kết hoang mang, hỏi.
Lúc này nàng đã thay đồ, mặc một bộ áo quần ngày thường, tẩy luôn cả trang điểm, có chút trang nhã chứ không còn kiều diễm như lúc nãy, nhưng vẫn rất đẹp. Đây là nữ nhi bảo bối của nàng, trong lòng Liễu thị tràn đầy tự hào, cởi giày lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh nữ nhi, lấy ra phong thư từ trong lòng ngực đưa cho nàng, "A Kết nhìn xem đây là cái gì?"
Nhìn nàng tỏ ra như vậy, A Kết càng cảm thấy tò mò, cúi đầu, mở phong thư ra, nhìn thấy bao nhiêu ngân phiếu thì liền thả phong thư xuống, cúi đầu, nhỏ giọng nói : "Đây là tiền lễ hắn đưa phải không?" Nàng Vừa mới nghe muội muội nói, khoảng có một vạn lượng. A Kết biết Triệu gia có tiền, so với nhà dì còn nhiều hơn nhưng không nghĩ lại cho nhiều đến vậy, nhớ lại trước đó từng nghe mẫu thân nói năm dì xuất giá, Chu gia cho hai ngàn lượng tiền lễ thì cả nàng và muội muội đều giật mình.
Liễu thị cười, thanh âm thấp hơn, "Đúng là tiền lễ nhưng con đếm xem đó là bao nhiêu?"
A Kết buồn bực nhìn về phía mẫu thân, nàng không thích kiểm tra tiền bạc trang sức như muội muội, "Nương......"
"Tính đi, đến lúc thiếu thì lại nói là nương tham tiền lễ của con." Liễu thị cố ý trêu ghẹo nói.
A Kết rất bất đắc dĩ, đành phải lấy tiền trong phong thư ra đếm, tất cả đều là ngân phiếu ngàn lượng, tim nàng đập càng nhanh, khi đếm đến tờ thứ 20 thì cuối cùng A Kết cũng không nhịn được, nhìn về mẫu thân tỏ vẻ kinh ngạc, Liễu thị cười, nhìn nàng, dùng ánh mắt bảo nàng cứ đếm đi, A Kết liền ngây dại, toàn bộ có đến 30 tờ, nàng hoàn toàn chuyện gì đang xảy ra, "Nương, sao lại nhiều thế này?" Một phần trong số này cũng đủ cho nàng tiêu cả đời.
Liễu thị ôm nữ nhi đang ngây ngẩn vào lòng, kể cho nàng nghe chuyện về Triệu Trầm.
Muốn nàng giữ tiền hộ hắn sao?
Mặt A Kết nóng lên, người nọ, người nọ có da mặt thật dày, cái gì cũng dám nói trước mặt cha mẹ, chỉ là, ba vạn lượng....
Nhìn ra được sự luống cuống của nữ nhi, Liễu thị nắm lấy tay nàng, nói: "A Kết, con đừng nghĩ nhiều, Thừa Viễn đối xử tốt với con thì con nên đồng ý, dù sao thì sau khi thành thân, tiền của hắn cũng thành tiền của con, hắn chỉ là giao cho con trước mà thôi. Ta thật sự cảm thấy hắn đối xử tốt với con, con hãy dùng hết tâm tư đối xử với hắn, hắn kiếm tiền nuôi gia đình, con giúp hắn chăm sóc tốt trong nhà, hai người cùng tốt đẹp. Thật tốt quá. A Kết, nữ nhân nhà chúng ta đều tốt số, cha con rất tốt với ta, dượng con đối với dì con cũng vậy, giờ đây Thừa Viễn nhìn qua cũng biết là người si tình, chúng ta đều hạnh phúc, phải không? Con không biết ngoài kia có bao nhiêu nữ nhân hâm mộ chúng ta đâu."
A Kết tựa vào đầu vai mẫu thân, không nói gì, trong lòng có chút bối rối nhưng không dám nói ra. Đây mới là trước hôn sự, Triệu Trầm đã đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng chưa từng giữ nhiều tiền như vậy, nàng có chút hốt hoảng, phụ thân cho nàng nhận tiền để nàng có thể yên tâm, vậy là, Triệu Trầm đã xem hai người như người một nhà sao?
Sau khi nhị nữ nhi trở lại, Liễu thị lại nhẹ nhàng dặn vài câu, rồi cầm ngân phiếu đã sắp lại đưa cho A Kết:"Đây, nương giao tất cả cho con, con hãy cẩn thận giữ gìn, đừng nói với người nào dù là muội muội con cũng đừng nói. Nhiều tiền như vậy nếu bị người ta biết thì sẽ bị kẻ trộm nhìn ngó. Ai, lúc trước còn lo hôn lễ làm quá sớm giờ ta lại mong con sớm ngày được gả đi, Triệu gia có nhiều hộ vệ sẽ không sợ mất trộm."
"Nương nói gì vậy...." A Kết đỏ mặt, làm nũng, nàng thà không có ngân phiếu chứ không muốn bị gả đi ngay tức khắc.
Liễu thị yêu thương sờ tóc nàng, ôm nàng một cái.
Làm sao lại nỡ lòng bỏ nàng chứ, đã nuôi lâu như vậy, ngày nào cũng gặp mặt, giờ bỗng nhiên lại thành người nhà người ta....
~
Tháng 10, thời tiết đã lạnh.
Trước khi đón dâu đến mọi người cần đến Triệu gia trải giường chiếu, Liễu thị muốn tìm người nào đó trong thôn giúp đỡ thì Tiểu Liễu thị đã sớm chuẩn bị xong.
Tìm được rồi, Lâm gia tất nhiên muốn mời mọi người trong nhà đến dùng cơm, Tiễu Liễu thị cũng đến còn dẫn theo một mama cùng hai nha hoàn đến.
A Kết biết mama kia, đó là người đắc lực nhất bên cạnh dì, Tưởng mama, vẫn chưa đến 40 tuổi, mặt tròn, da trắng, khi cười lên rất dễ gần, trước đây khi tỷ muội A Kết đến Chu gia được nàng chăm sóc không ít. Còn hai tiểu nha hoàn thì cũng xấp xỉ tuổi với Lâm Trúc, tóc búi hai chỏm, hơi gầy, im lặng đứng sau Tưởng mama, rất nghe lời, dáng vẻ...có thể nói là nhan sắc tầm trung,
Liễu thị nói lên nghi ngờ của mọi người: "Đây là..."
Tiểu Liễu thị liền cười nói: "Thừa Viễn rất có tài, tương lai gia nghiệp chắc chắn càng lúc càng lớn, trong nhà chúng ta lại đơn giản nên A Kết vẫn còn khờ dại nếu bỗng nhiên gả đi thì có nhiều chuyện vẫn chưa biết nên sau này Tưởng mama sẽ đi theo A Kết để giúp đỡ nàng. Còn hai nha hoàn này mới đến tháng trước, rất biết quy củ, A Kết cứ đặt tên cho các nàng, sau này các nàng là người của con. Đây là khế ước bán mình của họ, A Kết, con cầm đi, đừng khách khí, tương lai khi A Trúc gả đi ta vẫn sẽ chuẩn bị như vậy. Dì không có nữ nhi nên vẫn xem các con như con ruột, giờ con gả đến cho nhà tốt, ta cũng an tâm."
Mắt A Kết đỏ lên, nàng nhìn Tưởng mama, vẫn từ chối: "Dì, ta nhận 2 nha hoàn nhưng Tưởng mama thì nên theo người đi, người..."
Tiểu Liễu thị ôm cháu gái vào lòng, trìu mến nói: "Trong nhà dì không có vấn đề gì, thì để người có năng lực như Tưởng mama bên cạnh ta chỉ là phí người tài, nên đi theo con đi, sau này nếu gặp chuyện phiền lòng thì hãy tâm sự với Tưởng mama, nàng cũng mong sao có việc để làm đó." Nói xong ngẩng đầu hỏi Tưởng mama: "Đúng như vậy phải không?" Mắt sáng long lanh, tính tình hoạt bát, tính cách Lâm Trúc đúng là học theo dì.
Tưởng mama là người ngày trước được Tiểu Liễu thị cứu khi nàng đang cùng Chu Bồi đi chơi. Trước đây nàng đã làm cung nữ, ở trong cung mười năm, đến khi được ra khỏi cung về nhà thì lại bị huynh trưởng có lòng dạ ác độc bán cho lão nhân trong thôn để làm vợ kế, Tưởng mama không chịu, nửa đêm bỏ trốn. Khi phu thê Chu Bồi gặp nàng là lúc huynh trưởng của nàng đang túm nàng kéo về. Tiểu Liễu thị không đành lòng nên đưa tiền mua lại nàng sau đó giữ lại bên cạnh.
Nghe lời Tiểu Liễu thị nói, Tưởng mama liền xoa mặt giả vờ oán giận nói với A Kết: "Đại cô nương hãy nhận lấy ta đi, chắc chắn phu nhân không cần đến ta nên nuôi thành một người béo tốt thế này, ta đang muốn tìm việc gì làm để giảm cân đây, chứ để người ta nhìn ta béo lại bảo ta hết ăn lại nằm." Chu gia có ân cứu mạng với nàng, nàng cũng nhìn vị đại cô nương này lớn lên, cũng rất thương nàng ấy, nàng nguyện ý theo nàng ấy để che chở nàng ấy sống yên ổn.
A Kết mím môi, biết dì đã quyết, đành phải nhận lấy khế ước bán mình của ba người, sau đó đặt tên cho hai nha hoàn là Lục Vân và Thúy Ngọc, đều là tên loài hoa lan.
Ba người Tưởng mama chính thức quỳ lạy chủ tử mới.
A Kết mỉm cười biểu hiện ý muốn các nàng đứng dậy. Tuy rằng nàng chưa từng có nha hoàn nhưng khi còn bé thường ở lại nhà dì nên cũng hiểu sơ về cách chung sống với chủ tớ, giống như mưa dầm thấm đất chứ không phải hoàn toàn không biết gì.
Trước lễ rước dâu hai ngày thì phải trải giường chiếu, Tưởng mama dẫn theo Lục Vân và Thúy Ngọc theo mọi người đến Triệu gia trước rồi ở lại đó đợi khi A Kết gả đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.