Chương 88
Tiếu Giai Nhân
04/08/2016
Triệu Hàm mang tâm sự nặng nề đi tới Bác Văn đường, thiếu chút nữa đến muộn.
Triệu Thanh đang cúi đầu nhìn gì đó, nghe được tiếng bước chân của Triệu Hàm, ngẩng đầu, mỉm cười với hắn.
Triệu Hàm cũng nở nụ cười miễn cưỡng, ngồi xuống vị trí của mình.
Huynh đệ hai người hơn kém nhau năm tuổi, đương nhiên chương trình học cũng không giống nhau, bởi vì Triệu Thanh vào tháng tư sẽ tham gia thi viện, nên tiên sinh chỉ đơn giản cho Triệu Hàm một vài bài học thuộc, còn tinh lực (tinh thần + sức lực) chủ yếu dùng trên người Triệu Thanh, ra đề bài yêu cầu hắn làm văn.
Ở cách vách, trong thư phòng, Triệu Duẫn Đình khó có lúc được an nhàn, đang đọc bản tạp ký phong tục dân tình Giang Nam.
Mặt trời dần dần lên cao, buổi giảng bài buổi sáng kết thúc, tiên sinh thu dọn đồ đạc đi đến viện riêng của mình ở trong hầu phủ, huynh đệ Triệu Thanh cầm sách vở đến thư phòng tìm phụ thân.
Đứa con được Triệu Duẫn Đình coi trọng nhất đương nhiên là trưởng tử, những năm khi Triệu Trầm còn nhỏ cũng là khoảng thời gian như ý nhất của hắn, đường làm quan thuận lợi, tuổi trẻ tài cao, đợi một thời gian nhất định thành nghiệp lớn, về đến nhà có kiều thê ái tử (vợ đẹp con khôn), dù cho thê tử đối với hắn lạnh nhạt, hắn cũng rất hài lòng, mỗi khi nhàn rỗi thì đưa nhi tử đi cưỡi ngựa bắn tên, tự tay dạy hắn các kĩ năng, bản lĩnh cần thiết.
Về phần Triệu Thanh và Triệu Hàm, Triệu Duẫn Đình cảm thấy bản thân mình đối với bọn họ chỉ giống như một vị tiên sinh. ddlqd, windchime Quan hệ huyết thống làm cho hắn không thể nào bỏ mặc không để ý hai người, nhưng sự tồn tại của hai di nương lại khiến cho hắn không có khả năng cũng yêu thích hai người như đối với trưởng tử, cho nên, hắn chỉ có thể cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một phụ thân, nuôi nấng bọn họ thành người, sắp xếp hạ nhân chăm sóc vấn đề ăn ở hàng ngày của bọn họ thật tốt, những hành động đơn giản như kiểm tra việc học của hai hài tử, dạy dỗ hai người một chút về cách đối nhân xử thế cũng có, nhưng những động tác gần gũi lại chưa từng làm qua.
Cách giờ cơm trưa tầm nửa canh giờ, Triệu Duẫn Đình hỏi Triệu Thanh một đề bài, Triệu Thanh chậm rãi trả lời, đối đáp trôi chảy. Triệu Duẫn Đình gật gật đầu, sau đó vừa nghiêng đầu cầm sách vở của Triệu Hàm lên, vừa tùy ý nói: "Thừa Văn, con đến chỗ tổ mẫu của con trước đi."
Triệu Thanh ngớ ra.
Trước đây đều là hắn ở một bên chờ phụ thân hỏi đệ đệ, sau đó ba người cùng đi.
Là bởi chuyện sáng nay tam đệ đi Duy Phương viên sao?
Triệu Thanh bất động thanh sắc (mặt không biến sắc) nhìn thoáng qua tam đệ cũng đang kinh ngạc bên cạnh mình, không nhiều lời, hành lễ xong liền rời đi.
Tiếng bước chân biến mất, trong phòng chỉ còn tiếng lật sách nhẹ nhàng, lòng bàn tay Triệu Hàm dần dần toát mồ hôi. Hắn biết, phụ thân nhất định là muốn hỏi hắn sáng nay ở Duy Phương viên đã làm những gì? Ngay cả chính hắn cũng từng hoài nghi mẫu thân muốn giả bệnh để lừa hắn đến để nói chuyện lần trước, huống chi là phụ thân?
Triệu Duẫn Đình quả thật hỏi chuyện đó, sau khi kiểm tra xong việc học của Triệu Hàm, ánh mắt hắn không rời tập sách thoại bản trên tay, vẻ mặt nhàn nhạt cất lời, "Lang trung nói như thế nào?" Không chỉ mặt gọi tên, thậm chí cũng không đề cập đến Tần thị, giọng nói càng không lộ ra chút tình cảm quan tâm nào.
Trong lòng Triệu Hàm khó nén chua xót, buông mi, lập lại lời nói của lang trung một lần, cuối cùng nói: "Phụ thân, mẫu thân bệnh nặng, con muốn chập tối sau khi tan học lại đến thăm người một lần." Phụ thân không thích, nhưng đó cũng là người sinh ra hắn, hắn không thể thờ ơ.
Triệu Duẫn Đình để sách xuống, nhìn về nhi tử mới mười tuổi này, nghĩ tới việc hắn hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi, đáp lại, "Ngươi muốn thì cứ đi thôi, nhưng mà, tính tình của nàng chắc ngươi cũng đã rõ, mặc kệ nàng nói gì, chính ngươi phải cân nhắc kỹ càng. Thừa An, ngươi là cốt nhục Triệu gia, suy xét bất cứ chuyện gì đều phải đặt toàn bộ Triệu gia lên trước, đừng làm cho ta thất vọng."
"Vâng theo lời phụ thân dạy bảo." Triệu Hàm trịnh trọng hứa hẹn.
Đúng vậy, hắn họ Triệu, phụ thân cho dù không thích mẫu thân cũng nuôi hắn lớn, không vì phần huyết mạch Tần gia trong cơ thể hắn mà không chấp nhận hắn.
~
Vào tháng ba, khi làn gió thổi tới mang theo hơi nóng, cuối cùng A Kết cũng có hiện tượng nôn nghén.
May mắn không phải đặc biệt nghiêm trọng mà chỉ là không thích thức ăn nhiều dầu mỡ.
Có lẽ là bệnh trạng nhẹ, A Kết chẳng những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thật cao hứng. Trước đó nàng chỉ biết mình mang thai, thân thể lại không có bất kỳ cảm giác khác thường gì, hiện tại nôn nghén, nàng đột nhiên cảm thấy mọi thứ chân thật hơn, giống như đây là cách độc đáo mà đứa nhỏ trò chuyện với nàng, hài tử của nàng đang nói cho nàng biết hắn không thích cái gì đó.
A Kết nói những lời này với Tưởng ma ma, bị Tưởng ma ma dùng ý tốt cười nhạo.
Sau đó vài hôm, nhân lúc mặt trời lên cao, tiết trời ấm áp, Tưởng ma ma đỡ A Kết tản bộ trong Vọng Trúc hiên.
Vọng Trúc hiên thật lớn, sau hoa viên, hòn giả sơn, ao, cầu gỗ cái gì cần có đều có, bên hồ liễu rủ tươi xanh, góc tây bắc có một mảnh rừng đào nho nhỏ đua nhau nở rộ, A Kết thích vô cùng liền theo hướng bên đó đi lại. Đi dạo trong chốc lát, chủ tớ hai người nghỉ chân nơi băng ghế bên cạnh ao, thanh thản trò chuyện.
Xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, A Kết vừa tò mò nhìn qua liền thấy Thúy Ngọc với vẻ mặt mừng rỡ đang vội vàng bước tới, đến gần liền thanh thúy nói: "Đại phu nhân, đại gia gửi thư, một phong đưa đến phu nhân bên kia, một phong thư Trần Thủ đưa tới. Hừ, ta muốn nhận mà hắn không cho, nói là đại gia dặn dò phải tự mình giao đến trong tay người!"
A Kết cao hứng đứng lên, nhịn không được liền muốn đi về phía trước, Tưởng ma ma mỉm cười đỡ lấy nàng, ấn người nàng vào lại trên ghế rồi nói: "Bảo Trần Thủ tới bên này là được rồi, người gấp cái gì." Nhìn đại cô nương vẫn không khác lắm, thời điểm có chuyện gấp gáp, vẫn không có thói quen sai sử hạ nhân.
A Kết cũng cảm thấy Trần Thủ tới bên này thì sẽ nhanh hơn, nói chung bây giờ nàng cũng không dám đi mau.
Thúy Ngọc đã sớm nhanh chóng đi gọi người, đến phía trước cửa viện, thấy Trần Thủ mặc y phục màu xám phẳng phiu đứng ở ngoài kia, bóng dáng cao ngất, Thúy Ngọc khẽ đưa mắt nhìn mấy lần mới dám đi qua, lớn tiếng nói: "Trần quản sự, phu nhân bảo ngươi đưa thư cho ta, ngươi đi thẳng về là được."
Trần Thủ xoay người, một đôi mắt hạnh dài bình tĩnh nhìn nàng.
Hắn không nói một lời, trong lòng Thúy Ngọc vô cớ chột dạ, trừng mắt nhìn cái gã như hũ nút này, xoay người dẫn đường nói: "Vừa rồi là chọc ngươi thôi, giờ đi theo ta đi, đừng để cho phu nhân đợi lâu." Trần Bình biết ăn nói, có lúc cũng sẽ nói đùa, người này không phải ca ca hắn sao, sao tính tình lại không giống nhau chút nào?
Hai người đi rất nhanh, trong chốc lát đã tới bên bờ ao, Thúy Ngọc bước nhanh đi đến đứng bên cạnh A Kết, Trần Thủ cung kính hành lễ, đưa phong thư đang giấu trong ngực qua. Thúy Ngọc tiến lên nhận thay cho A Kết rồi lùi lại giao cho nàng.
Kềm chế xúc động muốn mở thư ra đọc ngay lập tức, trước tiên A Kết cám ơn Trần Thủ vất vả, lại để cho Tưởng ma ma đưa Trần Thủ trở về lấy bức thư hồi âm nàng đã viết xong từ sớm giao cho hắn. Tưởng ma ma biết thư của nàng đặt ở chỗ nào, lập tức liền dẫn Trần Thủ đi. A Kết nhìn theo bọn họ một quãng xa mới vội cúi đầu xé phong thư, vừa muốn lấy thư ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chỉ vào ao nói với Thúy Ngọc: "Ngươi qua bên kia xem cá đi, bên trong Hồng Lý rất đẹp mắt."
Thúy Ngọc nhìn khuôn mặt như hoa đào của đại phu nhân, cười nói: "Đi, ta qua bên kia xem cá, không quấy rầy phu nhân xem thư!" Nói xong thong thả nhẹ nhàng đi đến cạnh ao, cúi đầu xem cá.
Trong bốn nha hoàn, Thúy Ngọc tính tình hoạt bát nhất, cũng là người dám đùa giỡn cùng A Kết nhất, A Kết cũng thích bên người có một đứa nha hoàn như vậy. Nhìn dáng vẻ Thúy Ngọc chốc lát, cuối cùng A Kết lấy thư ra, tổng cộng ba trang, không tính là ít.
Chữ viết quen thuộc, A Kết nhìn kĩ từng từ từng chữ một.
Trong thư Triệu Trầm nói bọn họ đã đến bãi săn Mộc Lan, vừa chọn được chỗ ở, hắn liền viết thư cho nàng.
Một tờ là kể lại những chuyện mắt thấy tai nghe dọc đường đi, một tờ là đủ các loại dặn dò dành cho với nàng, còn một tờ cuối cùng tất cả đều là tưởng niệm, còn nói mỗi đêm đều mộng đến việc hắn "Suất binh đánh nhau" khiến nàng xấu hổ muốn chết. Thế mà đúng là có việc khiến nàng xấu hổ, A Kết vẫn đỏ mặt nhìn lại nhiều lần cho đến khi Tưởng ma ma quay lại, A Kết mới vội vàng cất thư đi, chuẩn bị buổi tối khi ở một mình lại lén lấy ra xem.
Buổi trưa Ninh thị đến Vọng Trúc hiên, mẹ chồng nàng dâu hai người cùng nhau ăn cơm, ăn xong liền ngồi ở đầu giường nói về thư của Triệu Trầm, một lát sau A Kết mệt mỏi, Ninh thị nhìn nàng ngủ mới đi.
Trong lòng cao hứng, lần này A Kết ngủ trưa rất say, đến khi tỉnh lại cũng không choáng váng khó chịu như những lần trước đây.
Lại lấy thư ra đọc một lần, Triệu Nghi đã tới.
A Kết nhanh tay giấu thư đi, mỉm cười bảo Triệu Nghi ngồi lên kháng. Tiểu cô nương mười tuổi xinh ngoan giống nụ hoa, một đôi mắt khi cười cong cong linh động khả ái vô cùng, kể từ khi biết A Kết mang thai, Triệu Nghi liền bắt đầu mỗi ngày vẽ tranh đưa cho nàng, hoa điểu miêu khuyển (hoa chim mèo chó), tất cả đều là những thứ trẻ nhỏ yêu thích. Chỉ thấy nàng nói là giữ lại cho cháu nhỏ tương lai xem.
Tiểu cô nương ở ngay tại Vọng Trúc hiên vẽ, tất cả giấy bút đều là Tưởng ma ma chuẩn bị tốt.
Tưởng ma ma từng nói nhỏ với A Kết: "Hầu gia đối với ba tiểu chủ tử thật là dụng tâm, hai vị gia không nói, chỉ nói nhũ mẫu Phương thị của tứ cô nương cũng là một người thận trọng.windchime Người xem, nay phu nhân có thai, tứ cô nương không có tỏ vẻ không thể nào nói nổi, đem đồ tới tặng, chút đồ đó có khi lúc người dùng lại dễ dàng gây chuyện, hiện tại nàng tới bên này vẽ tranh, vừa giúp phu nhân giết thời gian, lại khiến cho người không thể hoài nghi, biện pháp gần gũi như thế, tứ cô nương ở tuổi này còn chưa nghĩ tới được đâu."
Lúc đầu A Kết còn chưa suy nghĩ nhiều như vậy, nghe Tưởng ma ma nói xong, không khỏi cảm khái việc trong đại trạch chứa đầy các loại cong cong quẹo quẹo, cũng hiểu rõ vì sao Triệu Nghi tuổi còn nhỏ lại hiểu chuyện như vậy. Phương thị thận trọng, nếu Triệu Nghi làm gì sai hoặc bên người có cái gì không đúng, Phương thị chắc chắn sẽ nhắc nhở nàng, nhiều lần, Triệu Nghi cũng học được, không phải sao? Nào giống như nàng, lúc mười tuổi còn đang chơi bùn cùng đệ đệ, đương nhiên chỉ là chơi trong nhà mình.
"Hôm nay muội muội chuẩn bị vẽ cái gì?"
A Kết cười, nhìn Triệu Nghi ngồi xuống bên cạnh nàng, lại nhìn giấy Tuyên Thành đã được chuẩn bị tốt, hỏi. Trong nhà nàng, muội muội thích thưởng họa (xem tranh), A Kết đối với chuyện xem tranh cũng hiểu được đôi phần, Triệu Nghi trước mắt vẽ tranh chỉ có thể được coi như hài tử tùy tay chi tác( tiện tay chế tác), nhưng rất có linh khí, nàng nhìn rất thích, càng miễn bàn đến mấy đứa trẻ nhỏ đơn thuần.
Triệu Nghi cười thần bí: "Tẩu tử đoán xem, xem muội vẽ thì tẩu tử có đoán ra không." Nói xong lại trải giấy, sau khi dùng cái chặn giấy áp tốt liền hết sức chuyên chú vẽ lên.
Trước hết nàng vẻ cỏ cây, theo vài nét bút ít ỏi, phác thảo ra đường cong thân thể một con thú nhỏ.
A Kết cười, "Đây là ô ô phải không?" Triệu Nghi cũng rất thích ô ô, nghe Thúy Ngọc nói, nàng thường dẫn nha hoàn đi trong sân nhìn hai con nai.
"Tẩu tử thật thông minh." Triệu Nghi cũng không ngẩng đầu lên, vui vẻ khen nàng nhưng tầm mắt vẫn tập trung vào việc vẽ.
A Kết cũng không quấy rầy nàng, lẳng lặng nhìn tiểu cô nương đang chăm chú vẽ, vẽ xong ngắm nghía một hồi mới để Tưởng ma ma cất bức tranh này vào cùng chỗ với những bức tranh trước, tương lai đứa nhỏ sinh ra có thể dùng để dạy nó.
Một buổi chiều cứ như vậy bình thản trôi qua, Triệu Nghi muốn đến Vinh Thọ đường, A Kết cũng đi theo. Tuy nói không cần mỗi ngày sáng chiều phụng dưỡng, nhưng từ giờ tới lúc đứa nhỏ sinh ra còn tận mấy tháng, nàng không thể chỉ đóng cửa, ở trong Vọng Trúc hiên không gặp ai. Hiện tại Tần thị nằm trên giường không dậy nổi, nàng đến Vinh Thọ đường một chuyến cũng không sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Nàng hiểu chuyện như thế, Thái phu nhân vẫn tương đối hài lòng, thân thiết hỏi thăm tình hình thân thể A Kết, cũng không giữ nàng lại Vinh Thọ đường dùng cơm, vẫn cho nàng về ăn đồ ăn mà phòng bếp nhỏ của Vọng Trúc hiên nấu, như vậy tất cả mọi người đều an tâm.
~
Mùng sáu hôm đó, Triệu Nghi cùng Triệu Hàm sau khi ăn cơm ở Vinh Thọ đường cùng nhau tới Duy Phương viên thỉnh an Tần thị.
Bệnh của Tần thị vẫn chưa có gì tiến triển.
Triệu Hàm gầy đi rất nhiều. Triệu Nghi cùng hai ca ca quan hệ cũng không tệ, vẫn chưa bởi vì thân cận huynh trưởng mà hờ hững với Triệu Hàm, cho nên trên đường đi nàng nhỏ giọng đề nghị: "Tam ca, mẫu thân bị bệnh lâu như vậy, bệnh tình không thấy khá lên, nếu không tam ca nói với mẫu thân đổi lang trung thử xem?"
Trên mặt Triệu Hàm hiện vẻ khó xử: "Lý lang trung vẫn giúp mẫu thân điều dưỡng thân thể, trước đây chưa từng xảy ra sai lầm, lần này mạo muội đổi người, truyền đến tai hắn thì không tốt. Nhưng tấm lòng của muội muội, ta sẽ nói lại với mẫu thân, hi vọng người nghe theo." Kỳ thật hắn cũng từng nhắc đến, bất đắc dĩ là mẫu thân quá mức tín nhiệm Lý lang trung, nói gì cũng không chịu đổi, lại nói Triệu Hàm cũng cảm thấy, mẫu thân vẫn mang tâm bệnh là chính, chỉ cần trong lòng nàng nghĩ thoáng đi, bệnh tình chắc chắn nhanh chóng khỏi hẳn.
Nhỏ giọng nói chuyện, huynh muội hai người đã đến cửa Duy Phương viên.
Từ rất xa liền nghe thấy một trận hoan hô vui đùa ầm ĩ, Triệu Hàm nhíu mày, bước chân nhanh hơn vài phần, không ngờ hắn còn chưa vào tới nơi, bên trong đột nhiên chạy đến ba tiểu nha hoàn, một người đuổi hai người chạy, không đầu không đuôi lao tới, thiếu chút nữa bổ nhào lên hắn, vừa thấy Triệu Hàm, sợ đụng trúng hắn liền vội vàng rẽ sang hướng khác lại vừa vặn đụng phải người Triệu Nghi. ddlqd Triệu Nghi mới bao lớn, chưa thấy rõ người đã bị đám nha hoàn bổ nhào tới, may mắn nha hoàn kia coi như nhanh nhẹn, ngã xuống đất liền xoay chuyển Triệu Nghi lên trên người mình tránh cho nàng chạm đất, mà hai nha hoàn khác cũng hoảng sợ vây lại, luống cuống tay chân đỡ người lên.
"Muội muội có té hay không?" Triệu Hàm nhanh chóng đẩy hai nha hoàn ra, đỡ bả vai Triệu Nghi kiểm tra một lượt khắp người nàng.
Triệu Nghi không sao, chỉ là sợ tới mức sắc mặt hơi tái, cũng coi như trấn định.
Biết nàng không bị thương Triệu Hàm mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại không giảm bớt sự phẫn nộ, nam nhân Triệu gia đều có mắt phượng thanh lãnh (trong veo mà lạnh lùng) quét về phía ba nha hoàn, "Phu nhân bệnh nặng, ai cho các ngươi ở trong sân huyên náo? Hiện tại lại va chạm tứ cô nương, tội không thể tha." Nói xong nhìn về phía hai bà tử thủ vệ, "Đi chuẩn bị, ba người mỗi người bị đánh hai mươi hèo."
Ba nha hoàn vội vàng quỳ xuống nhận sai, bà tử thủ vệ hai mặt nhìn nhau, không biết có nên nghe lời nói tam gia...
Tử Oánh đã vội vàng chạy tới, sau khi hành lễ với Triệu Hàm, có chút không hiểu hỏi: "Các nàng làm gì mà chọc tam gia nổi giận?"
Nàng là nha hoàn bên người Tần thị, Triệu Hàm cho nàng mặt mũi, lạnh giọng để cho bọn nha hoàn tự nói.
Nha hoàn đụng vào Triệu Nghi vội vàng xin Tử Oánh giúp đỡ: "Tử Oánh tỷ tỷ, là ngươi nói phu nhân nằm ở trên kháng buồn chán, muốn nghe trong sân náo nhiệt một chút, bọn nô tì mới vui đùa để dỗ phu nhân vui vẻ, chỉ là vừa mới chơi đùa lại không ngờ tới tam gia cùng tứ cô nương đi tới, không cẩn thận đụng ngã tứ cô nương, bọn nô tì thật sự không phải là cố ý, cầu Tử Oánh tỷ tỷ thay chúng ta cầu tình với tam gia, về sau chúng ta không dám nữa!"
Triệu Hàm nhìn về phía Tử Oánh.
Tử Oánh cười chuộc tội: "Tam gia, các nàng chơi nháo đúng là phu nhân dặn, bằng không các nàng nào dám ở trong sân làm ồn? Về phần tứ cô nương..." Nói tới đây liền dừng lại, ý vị thâm trường nhìn về phía Triệu Nghi.
Triệu Nghi đã bình tĩnh trở lại, kéo kéo tay áo Triệu Hàm: "Tam ca, nếu các nàng không phải cố ý, huynh cũng đừng trách các nàng, chúng ta nhanh đến trong phòng thỉnh an mẫu thân đi, đừng làm cho mẫu thân sốt ruột." Duy Phương viên vẫn luôn không thích nàng, làm sao có thể vì nàng mà phạt nha hoàn trong viện, tam ca nguyện ý vì nàng làm chủ đã khiến nàng cực kỳ vừa lòng rồi. Cho dù không dụng tâm đối đãi tốt với nàng, nàng cũng sẽ không vì đối phương như thế mà khổ sở ủy khuất chính mình.
Triệu Hàm biết muội muội khó xử, nếu làm lớn chuyện lên cũng chỉ khiến mẫu thân không vui, sẽ chỉ làm mẫu thân càng thêm phản cảm với muội muội này, liền để ba nha hoàn đánh miệng mình, mỗi người tự vả miệng mình mười lăm cái, để gã sai vặt Thuận Tử đứng bên cạnh đếm.
Bọn nha hoàn đụng phải Triệu Nghi là thật, Tử Oánh cũng không khuyên nữa, chỉ mời Triệu Hàm và Triệu Nghi vào nhà trước.
Triệu Hàm không đi. Hắn đi, ai biết Tử Oánh còn tiếp tục phạt hay không?
Thấy vậy, ba nha hoàn đành phải tự mình nâng bàn tay, mới bắt đầu động tác có chút nhẹ, ý chừng muốn dò xét. Thuận Tử không nói một lời, sau một lát thấy Triệu Hàm nhíu mày mà bọn nha hoàn còn không thức thời, hắn cúi người tiến lên đánh mỗi người một cái, đánh đến nửa bên mặt của các nàng sưng lên: "Theo cường độ này mà đánh, động tác nhanh nhẹn chút, đừng để tam gia đưa các ngươi đến chỗ Triệu quản sự."
Ba nha hoàn sợ tới mức ba hồn bay mất hai, vội vàng dùng lực tát lên má. Thuận Tử chính là người Hầu gia cho tam gia tự mình chọn, đối với người của Duy Phương viên đã không cố kỵ chút nào như thế, nếu là đến đại quản sự bên cạnh hầu gia, các nàng còn có thể giữ mạng sao?
Triệu Hàm hài lòng, để Thuận Tử tiếp tục nhìn, hắn dẫn Triệu Nghi vào phòng.
Đã có người báo cho Tần thị chuyện ở cửa từ lâu, Triệu Nghi vừa vào phòng, Tần thị liền cười lạnh nói: "Tứ cô nương mau trở về đi thôi, ta thực chịu không nổi ngươi đến thỉnh an, nếu ta không cẩn thận nói sai hay đụng phải ngươi, cho dù Tam ca của ngươi không dám phạt, ta cũng sợ hầu gia sẽ đích thân lại đây giáo huấn."
Triệu Hàm vừa thẹn lại xấu hổ: "Mẫu thân..." Lời nói giải vây giúp Triệu Nghi còn chưa ra khỏi miệng đã bị Tần thị dùng một ánh mắt cắt đứt.
Sắc mặt Triệu Nghi trắng bệch, quỳ gối, sau khi hành lễ liền cúi đầu nói: "Mẫu thân an tâm dưỡng bệnh, nữ nhi đi trước."
Tần thị hừ một tiếng, chỉ là lúc Triệu Nghi sắp ra khỏi cửa, kín đáo nhìn lướt qua hà bao hồng thêu hoa lan trên eo nàng.
"Mẫu thân, việc này là muội muội bị ủy khuất, nếu người bất mãn việc nhi tử tự tiện chủ trương đánh phạt ba nha hoàn kia thì cứ răn dạy ta là được, đừng tiếp tục khó dễ muội muội nữa được không?" Triệu Hàm gần như cầu xin mà mở miệng. Mẫu thân đối với muội muội vẫn không tốt, trên đường tới đây, muội muội còn quan tâm thân thể của mẫu thân, nhưng mẫu thân lại đối xử như thế nào với nàng?
"Không phải là đụng nàng một chút thôi sao? Nàng cũng không bị thương, ngươi làm dáng dặn Tử Oánh phạt đám nha hoàn một chút thôi cũng được, làm gì phải tự mình xuống tay? Trong mắt ngươi, có phải ngay cả thứ xuất muội muội cũng quan trọng hơn mặt mũi nương hay không?" Sáng sớm bị nhi tử lên mặt, Tần thị vừa tức vừa ủy khuất, xoay người khóc lên, "Cha ngươi không muốn thấy ta, ngươi cũng không thích ta, ta sống còn có nghĩa gì?"
Triệu Hàm vốn còn muốn giảng đạo lý, nghe đến câu sau, ngực giống như bị dao đâm, không cách nào hình dung được nỗi đau. Nhìn mẫu thân mang bệnh lại vì mình mà khóc, Triệu Hàm do dự một chút lại gần vỗ về nàng, xin lỗi: "Nương người đừng nói như vậy, ta, ta biết sai rồi, về sau sẽ không như vậy nữa." Trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm, ngày sau cùng Triệu Nghi lại đây thì hắn nhất định phải đứng ra phía trước bảo vệ muội muội, tránh cho có thêm bất kì lần nào phát sinh những chuyện như hôm nay.
Tần thị cũng không thật sự tức giận, nàng còn trông cậy vào nhi tử hỗ trợ. Chuyện bên kia thấy hiệu quả chậm, đại khái hai ba tháng mới có thể thành công, mình ở bên này, chuẩn bị tháng này liền triệt để làm thỏa đáng. Hôm nay hai mẹ con náo loạn không vui, chờ thêm hai ngày nhi tử quên chuyện không vui hôm nay, nàng lại mở miệng.
Rút khăn lau mặt dù không có nước mắt, Tần thị xoay người, nói với Triệu Hàm những chuyện khác, đều là dặn dò, phảng phất như lời nói lúc lâm chung.
Triệu Hàm không đành lòng nghe, ngồi một lát liền đi.
~
Triệu Nghi dẫn nha hoàn Tiểu Tranh trở về viện của mình.
Nhũ mẫu Phương thị của nàng, cũng là quản sự ma ma bên người nàng ra đón, thấy sắc mặt Triệu Nghi không tốt, thoáng suy nghĩ liền đoán được khẳng định là bị ủy khuất tại Duy Phương viên, sau khi vào phòng liền ngồi xuống bên cạnh Triệu Nghi, ôn nhu hỏi: "Cô nương lại gặp chuyện gì không vui?" Một tay nuôi lớn đứa nhỏ, chiếu cố nhiều năm như vậy, nàng cũng coi Triệu Nghi như con đẻ của mình.
Triệu Nghi lắc đầu, "Không có gì." Mỗi lần đi Duy Phương viên đều bị thờ ơ, nàng đã quen, hôm nay xung đột nhỏ cũng không tính là gì, không cần thiết nói ra khiến nhũ mẫu lo lắng.
Cô nương còn nhỏ tuổi đã hiểu chuyện như vậy, Phương thị vui mừng lại vừa đau lòng, từ trong miệng Triệu Nghi hỏi không ra, liền đến bên ngoài hỏi nha hoàn Tiểu Tranh đi theo nàng đến Duy Phương viên, Tiểu Tranh hai năm rõ mười nói ra.
Phương thị không tức giận với Duy Phương viên bên kia. Nói thật, nếu như vậy mà tức giận thì năm nào nàng cũng có thể tức chết, huống chi tam gia là người thiện lương, biết che chở muội muội, Tần thị là kẻ ngu dốt hoàn toàn không đáng để nàng phí tâm. Nhưng nàng cũng không vui, trừng mắt nhìn Tiểu Tranh, hỏi: "Cô nương nhà mình bị người đụng, ngươi không bảo vệ có thể đổ lỗi vì chuyện xảy ra đột nhiên, việc có nguyên do, vì sao sau đó không đúng lúc đỡ cô nương dậy, còn chờ người bên kia đỡ? Để ngươi đi theo cô nương, là để ngươi đi xem náo nhiệt sao?"
Tiểu Tranh thật ủy khuất, nhưng là biết mình sai liền quỳ xuống, cúi đầu giải thích: "Ta muốn đỡ, nhưng các nàng đẩy ta ra, sau đó các nàng vây quanh bên người cô nương, căn bản không cho ta đụng vào."
Phương thị nhíu mày, trước hết để cho Tiểu Tranh đứng dậy, nàng nhìn chằm chằm ánh mắt của Tiểu Tranh hỏi: "Ngươi nói là người bên kia cướp phần đỡ cô nương?"
Tiểu Tranh liên tục gật đầu, "Đại khái là sợ cô nương gặp chuyện không may sẽ bị phạt."
Xác định lời nói củaTiểu Tranh không phải để thoái thác, Phương thị mới khẽ cười. Đám người bên kia mà sợ đắc tội cô nương rồi bị phạt sao? Nếu thật sự đắc tội, nói không chừng còn có thể được thưởng đấy!
Dù cho thế nào, Tiểu Tranh không thể bảo vệ cô nương đều là thất trách, Phương thị phạt nàng nửa tháng tiền tiêu vặt, nhắc nhở hai câu liền lập tức đi buồng trong. Triệu Nghi đã quên chuyện kia, thấy nàng tiến vào, cười hỏi: "Nhũ mẫu, ngươi nói ta hôm nay nên vẽ gì cho tẩu tử?"
Phương thị nhìn thoáng cành đào mới cắm trong bình hoa, cười nói: "Vẽ hoa đào tốt lắm, hợp cảnh."
Triệu Nghi thích ý kiến này, lập tức chuyển hoa đào đến trên bàn, trải giấy mài mực. Nàng luyện trước, buổi chiều đi qua Vọng Trúc hiên, khi vẽ sẽ không bối rối.
Phương thị ngăn nàng lại, mời Triệu Nghi vào trong nội thất, "Cô nương buổi sáng trượt chân ngã, hay là thay quần áo khác rồi hẵng đi."
Triệu Nghi cúi đầu nhìn làn váy mới, có chút lười biếng: "Cũng không có vết bẩn, hẳn là không cần đổi đi?"
Phương thị kiên trì muốn nàng đổi, "Trên mặt đất có khi dính chút bẩn gì đó nhìn không thấy, cô nương thay ra rồi tắm rửa, giặt sạch lại mặc." Nói xong đóng cửa sổ, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ váy màu vàng sáng, tự mình giúp Triệu Nghi thay.
Đổi xong, Triệu Nghi nhìn trong gương, phát hiện bộ này cũng rất đẹp mắt, hài lòng tiếp tục đi ra bên ngoài vẽ hoa đào.
Sau khi Triệu Nghi đi, Phương thị trải váy trong tay lên trên bàn, sau khi xem qua một lượt, cảm thấy không thành vấn đề lại dùng tay tay dán lên, từng tấc một di chuyển, xem xem phía trên có phát hiện châm nhỏ hay không. Mặt trước mặt sau đều không có, Phương thị nhíu mi, chẳng lẽ là nàng đa tâm rồi?
Ý nghĩ vừa xuất hiện, ánh mắt dừng lại ở quần áo mới vừa thay ra khi trước, gỡ xuống hà bao. Phương thị cầm lên.
Cái này là hà bao đại phu nhân đưa cô nương, hà bao thêu hoa lan bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông khác nhau, cô nương thích vô cùng, ngoại trừ lúc phải tắm rửa mới tháo ra, gần như mỗi ngày đều mang. Chiếc trước mắt này, chất vải thêu nếu nhìn thoáng qua cũng không có gì khác biệt, Phương thị kéo hai bên, phát hiện đường may khác với đại phu nhân. (Vốn tác giả dùng đại cô nương nhưng ta thấy Phương thị không thể gọi A Kết là đại cô nương được)
Quả nhiên có động tay chân.
Đổi hà bao có gì hữu dụng đâu?
Đưa hà bao đến chóp mũi ngửi ngửi, trong mùi hương quen thuộc có một mùi hương lạ khó phát hiện.
Phương thị cười cười. Cô nương hàng năm đều bị Duy Phương viên khi dễ, ngại vị kia là mẹ cả cô nương, chỉ cần sự tình không quá nghiêm trọng, nàng đều nhẫn nhịn. Lần này bên kia lại nảy ra độc kế mượn đao giết người, nàng không làm chút chuyện thì chẳng khác gì xin lỗi mấy năm qua đã nhẫn nhịn.
Đưa váy giao cho tiểu nha hoàn đem đi giặt, Phương thị tìm cớ đến tiền viện, giao hà bao cho Triệu Nguyên, quản sự lớn nhất Duyên Bình hầu phủ, chỉ để lại một câu "Đây là Duy Phương viên lặng lẽ đổi hà bao của cô nương", thâm ý trong đó đối phương liền biết rõ.
~
Mặt trời dần dần ngã về tây, buổi học buổi chiều cũng kết thúc.
Triệu Hàm vừa thu thập xong, đang muốn cùng Triệu Thanh trở về, một gã sai vặt quen thuộc bước nhanh đến trước mặt hắn, bình tĩnh nói: "Tam gia, hầu gia mời ngài qua một chuyến."
Triệu Hàm đã sớm nhận ra gã sai vặt này là người bên cạnh phụ thân, bởi vậy nghe câu nói sau đó cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Nhưng tới khi hắn đến tiền viện, nhìn thấy phụ thân ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, mà người đang quỳ run lẩy bẩy phía dưới là Lý lang trung thì trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác xấu.
"Phụ thân, đây là?" Triệu Hàm bước vào cửa, nghi ngờ hỏi.
Triệu Duẫn Đình nhìn lướt qua hắn, đứng lên nói: "Đi thôi, mẫu thân ngươi bị bệnh lâu như vậy, ta cùng ngươi đến đó nhìn nàng một cái."
Vừa nói xong người đã đứng lên, cũng không quay đầu lại.
Triệu Hàm sửng sốt, sau khi phản ứng kịp liền vội vàng đi theo, phát hiện đằng sau hắn, Lý lang trung cũng cúi đầu đi theo, Triệu Hàm càng thêm bất an, quay đầu nhìn về phía phụ thân, còn chưa kịp bắt đầu cân nhắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên phát hiện phụ thân chắp hai tay ở sau người, nắm trong tay là một cái hà bao nhỏ màu hồng.
Triệu Hàm nhìn chằm chằm hà bao kia, rất nhanh liền nhận ra đó là của muội muội Triệu Nghi.
Triệu Thanh đang cúi đầu nhìn gì đó, nghe được tiếng bước chân của Triệu Hàm, ngẩng đầu, mỉm cười với hắn.
Triệu Hàm cũng nở nụ cười miễn cưỡng, ngồi xuống vị trí của mình.
Huynh đệ hai người hơn kém nhau năm tuổi, đương nhiên chương trình học cũng không giống nhau, bởi vì Triệu Thanh vào tháng tư sẽ tham gia thi viện, nên tiên sinh chỉ đơn giản cho Triệu Hàm một vài bài học thuộc, còn tinh lực (tinh thần + sức lực) chủ yếu dùng trên người Triệu Thanh, ra đề bài yêu cầu hắn làm văn.
Ở cách vách, trong thư phòng, Triệu Duẫn Đình khó có lúc được an nhàn, đang đọc bản tạp ký phong tục dân tình Giang Nam.
Mặt trời dần dần lên cao, buổi giảng bài buổi sáng kết thúc, tiên sinh thu dọn đồ đạc đi đến viện riêng của mình ở trong hầu phủ, huynh đệ Triệu Thanh cầm sách vở đến thư phòng tìm phụ thân.
Đứa con được Triệu Duẫn Đình coi trọng nhất đương nhiên là trưởng tử, những năm khi Triệu Trầm còn nhỏ cũng là khoảng thời gian như ý nhất của hắn, đường làm quan thuận lợi, tuổi trẻ tài cao, đợi một thời gian nhất định thành nghiệp lớn, về đến nhà có kiều thê ái tử (vợ đẹp con khôn), dù cho thê tử đối với hắn lạnh nhạt, hắn cũng rất hài lòng, mỗi khi nhàn rỗi thì đưa nhi tử đi cưỡi ngựa bắn tên, tự tay dạy hắn các kĩ năng, bản lĩnh cần thiết.
Về phần Triệu Thanh và Triệu Hàm, Triệu Duẫn Đình cảm thấy bản thân mình đối với bọn họ chỉ giống như một vị tiên sinh. ddlqd, windchime Quan hệ huyết thống làm cho hắn không thể nào bỏ mặc không để ý hai người, nhưng sự tồn tại của hai di nương lại khiến cho hắn không có khả năng cũng yêu thích hai người như đối với trưởng tử, cho nên, hắn chỉ có thể cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một phụ thân, nuôi nấng bọn họ thành người, sắp xếp hạ nhân chăm sóc vấn đề ăn ở hàng ngày của bọn họ thật tốt, những hành động đơn giản như kiểm tra việc học của hai hài tử, dạy dỗ hai người một chút về cách đối nhân xử thế cũng có, nhưng những động tác gần gũi lại chưa từng làm qua.
Cách giờ cơm trưa tầm nửa canh giờ, Triệu Duẫn Đình hỏi Triệu Thanh một đề bài, Triệu Thanh chậm rãi trả lời, đối đáp trôi chảy. Triệu Duẫn Đình gật gật đầu, sau đó vừa nghiêng đầu cầm sách vở của Triệu Hàm lên, vừa tùy ý nói: "Thừa Văn, con đến chỗ tổ mẫu của con trước đi."
Triệu Thanh ngớ ra.
Trước đây đều là hắn ở một bên chờ phụ thân hỏi đệ đệ, sau đó ba người cùng đi.
Là bởi chuyện sáng nay tam đệ đi Duy Phương viên sao?
Triệu Thanh bất động thanh sắc (mặt không biến sắc) nhìn thoáng qua tam đệ cũng đang kinh ngạc bên cạnh mình, không nhiều lời, hành lễ xong liền rời đi.
Tiếng bước chân biến mất, trong phòng chỉ còn tiếng lật sách nhẹ nhàng, lòng bàn tay Triệu Hàm dần dần toát mồ hôi. Hắn biết, phụ thân nhất định là muốn hỏi hắn sáng nay ở Duy Phương viên đã làm những gì? Ngay cả chính hắn cũng từng hoài nghi mẫu thân muốn giả bệnh để lừa hắn đến để nói chuyện lần trước, huống chi là phụ thân?
Triệu Duẫn Đình quả thật hỏi chuyện đó, sau khi kiểm tra xong việc học của Triệu Hàm, ánh mắt hắn không rời tập sách thoại bản trên tay, vẻ mặt nhàn nhạt cất lời, "Lang trung nói như thế nào?" Không chỉ mặt gọi tên, thậm chí cũng không đề cập đến Tần thị, giọng nói càng không lộ ra chút tình cảm quan tâm nào.
Trong lòng Triệu Hàm khó nén chua xót, buông mi, lập lại lời nói của lang trung một lần, cuối cùng nói: "Phụ thân, mẫu thân bệnh nặng, con muốn chập tối sau khi tan học lại đến thăm người một lần." Phụ thân không thích, nhưng đó cũng là người sinh ra hắn, hắn không thể thờ ơ.
Triệu Duẫn Đình để sách xuống, nhìn về nhi tử mới mười tuổi này, nghĩ tới việc hắn hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi, đáp lại, "Ngươi muốn thì cứ đi thôi, nhưng mà, tính tình của nàng chắc ngươi cũng đã rõ, mặc kệ nàng nói gì, chính ngươi phải cân nhắc kỹ càng. Thừa An, ngươi là cốt nhục Triệu gia, suy xét bất cứ chuyện gì đều phải đặt toàn bộ Triệu gia lên trước, đừng làm cho ta thất vọng."
"Vâng theo lời phụ thân dạy bảo." Triệu Hàm trịnh trọng hứa hẹn.
Đúng vậy, hắn họ Triệu, phụ thân cho dù không thích mẫu thân cũng nuôi hắn lớn, không vì phần huyết mạch Tần gia trong cơ thể hắn mà không chấp nhận hắn.
~
Vào tháng ba, khi làn gió thổi tới mang theo hơi nóng, cuối cùng A Kết cũng có hiện tượng nôn nghén.
May mắn không phải đặc biệt nghiêm trọng mà chỉ là không thích thức ăn nhiều dầu mỡ.
Có lẽ là bệnh trạng nhẹ, A Kết chẳng những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thật cao hứng. Trước đó nàng chỉ biết mình mang thai, thân thể lại không có bất kỳ cảm giác khác thường gì, hiện tại nôn nghén, nàng đột nhiên cảm thấy mọi thứ chân thật hơn, giống như đây là cách độc đáo mà đứa nhỏ trò chuyện với nàng, hài tử của nàng đang nói cho nàng biết hắn không thích cái gì đó.
A Kết nói những lời này với Tưởng ma ma, bị Tưởng ma ma dùng ý tốt cười nhạo.
Sau đó vài hôm, nhân lúc mặt trời lên cao, tiết trời ấm áp, Tưởng ma ma đỡ A Kết tản bộ trong Vọng Trúc hiên.
Vọng Trúc hiên thật lớn, sau hoa viên, hòn giả sơn, ao, cầu gỗ cái gì cần có đều có, bên hồ liễu rủ tươi xanh, góc tây bắc có một mảnh rừng đào nho nhỏ đua nhau nở rộ, A Kết thích vô cùng liền theo hướng bên đó đi lại. Đi dạo trong chốc lát, chủ tớ hai người nghỉ chân nơi băng ghế bên cạnh ao, thanh thản trò chuyện.
Xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, A Kết vừa tò mò nhìn qua liền thấy Thúy Ngọc với vẻ mặt mừng rỡ đang vội vàng bước tới, đến gần liền thanh thúy nói: "Đại phu nhân, đại gia gửi thư, một phong đưa đến phu nhân bên kia, một phong thư Trần Thủ đưa tới. Hừ, ta muốn nhận mà hắn không cho, nói là đại gia dặn dò phải tự mình giao đến trong tay người!"
A Kết cao hứng đứng lên, nhịn không được liền muốn đi về phía trước, Tưởng ma ma mỉm cười đỡ lấy nàng, ấn người nàng vào lại trên ghế rồi nói: "Bảo Trần Thủ tới bên này là được rồi, người gấp cái gì." Nhìn đại cô nương vẫn không khác lắm, thời điểm có chuyện gấp gáp, vẫn không có thói quen sai sử hạ nhân.
A Kết cũng cảm thấy Trần Thủ tới bên này thì sẽ nhanh hơn, nói chung bây giờ nàng cũng không dám đi mau.
Thúy Ngọc đã sớm nhanh chóng đi gọi người, đến phía trước cửa viện, thấy Trần Thủ mặc y phục màu xám phẳng phiu đứng ở ngoài kia, bóng dáng cao ngất, Thúy Ngọc khẽ đưa mắt nhìn mấy lần mới dám đi qua, lớn tiếng nói: "Trần quản sự, phu nhân bảo ngươi đưa thư cho ta, ngươi đi thẳng về là được."
Trần Thủ xoay người, một đôi mắt hạnh dài bình tĩnh nhìn nàng.
Hắn không nói một lời, trong lòng Thúy Ngọc vô cớ chột dạ, trừng mắt nhìn cái gã như hũ nút này, xoay người dẫn đường nói: "Vừa rồi là chọc ngươi thôi, giờ đi theo ta đi, đừng để cho phu nhân đợi lâu." Trần Bình biết ăn nói, có lúc cũng sẽ nói đùa, người này không phải ca ca hắn sao, sao tính tình lại không giống nhau chút nào?
Hai người đi rất nhanh, trong chốc lát đã tới bên bờ ao, Thúy Ngọc bước nhanh đi đến đứng bên cạnh A Kết, Trần Thủ cung kính hành lễ, đưa phong thư đang giấu trong ngực qua. Thúy Ngọc tiến lên nhận thay cho A Kết rồi lùi lại giao cho nàng.
Kềm chế xúc động muốn mở thư ra đọc ngay lập tức, trước tiên A Kết cám ơn Trần Thủ vất vả, lại để cho Tưởng ma ma đưa Trần Thủ trở về lấy bức thư hồi âm nàng đã viết xong từ sớm giao cho hắn. Tưởng ma ma biết thư của nàng đặt ở chỗ nào, lập tức liền dẫn Trần Thủ đi. A Kết nhìn theo bọn họ một quãng xa mới vội cúi đầu xé phong thư, vừa muốn lấy thư ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chỉ vào ao nói với Thúy Ngọc: "Ngươi qua bên kia xem cá đi, bên trong Hồng Lý rất đẹp mắt."
Thúy Ngọc nhìn khuôn mặt như hoa đào của đại phu nhân, cười nói: "Đi, ta qua bên kia xem cá, không quấy rầy phu nhân xem thư!" Nói xong thong thả nhẹ nhàng đi đến cạnh ao, cúi đầu xem cá.
Trong bốn nha hoàn, Thúy Ngọc tính tình hoạt bát nhất, cũng là người dám đùa giỡn cùng A Kết nhất, A Kết cũng thích bên người có một đứa nha hoàn như vậy. Nhìn dáng vẻ Thúy Ngọc chốc lát, cuối cùng A Kết lấy thư ra, tổng cộng ba trang, không tính là ít.
Chữ viết quen thuộc, A Kết nhìn kĩ từng từ từng chữ một.
Trong thư Triệu Trầm nói bọn họ đã đến bãi săn Mộc Lan, vừa chọn được chỗ ở, hắn liền viết thư cho nàng.
Một tờ là kể lại những chuyện mắt thấy tai nghe dọc đường đi, một tờ là đủ các loại dặn dò dành cho với nàng, còn một tờ cuối cùng tất cả đều là tưởng niệm, còn nói mỗi đêm đều mộng đến việc hắn "Suất binh đánh nhau" khiến nàng xấu hổ muốn chết. Thế mà đúng là có việc khiến nàng xấu hổ, A Kết vẫn đỏ mặt nhìn lại nhiều lần cho đến khi Tưởng ma ma quay lại, A Kết mới vội vàng cất thư đi, chuẩn bị buổi tối khi ở một mình lại lén lấy ra xem.
Buổi trưa Ninh thị đến Vọng Trúc hiên, mẹ chồng nàng dâu hai người cùng nhau ăn cơm, ăn xong liền ngồi ở đầu giường nói về thư của Triệu Trầm, một lát sau A Kết mệt mỏi, Ninh thị nhìn nàng ngủ mới đi.
Trong lòng cao hứng, lần này A Kết ngủ trưa rất say, đến khi tỉnh lại cũng không choáng váng khó chịu như những lần trước đây.
Lại lấy thư ra đọc một lần, Triệu Nghi đã tới.
A Kết nhanh tay giấu thư đi, mỉm cười bảo Triệu Nghi ngồi lên kháng. Tiểu cô nương mười tuổi xinh ngoan giống nụ hoa, một đôi mắt khi cười cong cong linh động khả ái vô cùng, kể từ khi biết A Kết mang thai, Triệu Nghi liền bắt đầu mỗi ngày vẽ tranh đưa cho nàng, hoa điểu miêu khuyển (hoa chim mèo chó), tất cả đều là những thứ trẻ nhỏ yêu thích. Chỉ thấy nàng nói là giữ lại cho cháu nhỏ tương lai xem.
Tiểu cô nương ở ngay tại Vọng Trúc hiên vẽ, tất cả giấy bút đều là Tưởng ma ma chuẩn bị tốt.
Tưởng ma ma từng nói nhỏ với A Kết: "Hầu gia đối với ba tiểu chủ tử thật là dụng tâm, hai vị gia không nói, chỉ nói nhũ mẫu Phương thị của tứ cô nương cũng là một người thận trọng.windchime Người xem, nay phu nhân có thai, tứ cô nương không có tỏ vẻ không thể nào nói nổi, đem đồ tới tặng, chút đồ đó có khi lúc người dùng lại dễ dàng gây chuyện, hiện tại nàng tới bên này vẽ tranh, vừa giúp phu nhân giết thời gian, lại khiến cho người không thể hoài nghi, biện pháp gần gũi như thế, tứ cô nương ở tuổi này còn chưa nghĩ tới được đâu."
Lúc đầu A Kết còn chưa suy nghĩ nhiều như vậy, nghe Tưởng ma ma nói xong, không khỏi cảm khái việc trong đại trạch chứa đầy các loại cong cong quẹo quẹo, cũng hiểu rõ vì sao Triệu Nghi tuổi còn nhỏ lại hiểu chuyện như vậy. Phương thị thận trọng, nếu Triệu Nghi làm gì sai hoặc bên người có cái gì không đúng, Phương thị chắc chắn sẽ nhắc nhở nàng, nhiều lần, Triệu Nghi cũng học được, không phải sao? Nào giống như nàng, lúc mười tuổi còn đang chơi bùn cùng đệ đệ, đương nhiên chỉ là chơi trong nhà mình.
"Hôm nay muội muội chuẩn bị vẽ cái gì?"
A Kết cười, nhìn Triệu Nghi ngồi xuống bên cạnh nàng, lại nhìn giấy Tuyên Thành đã được chuẩn bị tốt, hỏi. Trong nhà nàng, muội muội thích thưởng họa (xem tranh), A Kết đối với chuyện xem tranh cũng hiểu được đôi phần, Triệu Nghi trước mắt vẽ tranh chỉ có thể được coi như hài tử tùy tay chi tác( tiện tay chế tác), nhưng rất có linh khí, nàng nhìn rất thích, càng miễn bàn đến mấy đứa trẻ nhỏ đơn thuần.
Triệu Nghi cười thần bí: "Tẩu tử đoán xem, xem muội vẽ thì tẩu tử có đoán ra không." Nói xong lại trải giấy, sau khi dùng cái chặn giấy áp tốt liền hết sức chuyên chú vẽ lên.
Trước hết nàng vẻ cỏ cây, theo vài nét bút ít ỏi, phác thảo ra đường cong thân thể một con thú nhỏ.
A Kết cười, "Đây là ô ô phải không?" Triệu Nghi cũng rất thích ô ô, nghe Thúy Ngọc nói, nàng thường dẫn nha hoàn đi trong sân nhìn hai con nai.
"Tẩu tử thật thông minh." Triệu Nghi cũng không ngẩng đầu lên, vui vẻ khen nàng nhưng tầm mắt vẫn tập trung vào việc vẽ.
A Kết cũng không quấy rầy nàng, lẳng lặng nhìn tiểu cô nương đang chăm chú vẽ, vẽ xong ngắm nghía một hồi mới để Tưởng ma ma cất bức tranh này vào cùng chỗ với những bức tranh trước, tương lai đứa nhỏ sinh ra có thể dùng để dạy nó.
Một buổi chiều cứ như vậy bình thản trôi qua, Triệu Nghi muốn đến Vinh Thọ đường, A Kết cũng đi theo. Tuy nói không cần mỗi ngày sáng chiều phụng dưỡng, nhưng từ giờ tới lúc đứa nhỏ sinh ra còn tận mấy tháng, nàng không thể chỉ đóng cửa, ở trong Vọng Trúc hiên không gặp ai. Hiện tại Tần thị nằm trên giường không dậy nổi, nàng đến Vinh Thọ đường một chuyến cũng không sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Nàng hiểu chuyện như thế, Thái phu nhân vẫn tương đối hài lòng, thân thiết hỏi thăm tình hình thân thể A Kết, cũng không giữ nàng lại Vinh Thọ đường dùng cơm, vẫn cho nàng về ăn đồ ăn mà phòng bếp nhỏ của Vọng Trúc hiên nấu, như vậy tất cả mọi người đều an tâm.
~
Mùng sáu hôm đó, Triệu Nghi cùng Triệu Hàm sau khi ăn cơm ở Vinh Thọ đường cùng nhau tới Duy Phương viên thỉnh an Tần thị.
Bệnh của Tần thị vẫn chưa có gì tiến triển.
Triệu Hàm gầy đi rất nhiều. Triệu Nghi cùng hai ca ca quan hệ cũng không tệ, vẫn chưa bởi vì thân cận huynh trưởng mà hờ hững với Triệu Hàm, cho nên trên đường đi nàng nhỏ giọng đề nghị: "Tam ca, mẫu thân bị bệnh lâu như vậy, bệnh tình không thấy khá lên, nếu không tam ca nói với mẫu thân đổi lang trung thử xem?"
Trên mặt Triệu Hàm hiện vẻ khó xử: "Lý lang trung vẫn giúp mẫu thân điều dưỡng thân thể, trước đây chưa từng xảy ra sai lầm, lần này mạo muội đổi người, truyền đến tai hắn thì không tốt. Nhưng tấm lòng của muội muội, ta sẽ nói lại với mẫu thân, hi vọng người nghe theo." Kỳ thật hắn cũng từng nhắc đến, bất đắc dĩ là mẫu thân quá mức tín nhiệm Lý lang trung, nói gì cũng không chịu đổi, lại nói Triệu Hàm cũng cảm thấy, mẫu thân vẫn mang tâm bệnh là chính, chỉ cần trong lòng nàng nghĩ thoáng đi, bệnh tình chắc chắn nhanh chóng khỏi hẳn.
Nhỏ giọng nói chuyện, huynh muội hai người đã đến cửa Duy Phương viên.
Từ rất xa liền nghe thấy một trận hoan hô vui đùa ầm ĩ, Triệu Hàm nhíu mày, bước chân nhanh hơn vài phần, không ngờ hắn còn chưa vào tới nơi, bên trong đột nhiên chạy đến ba tiểu nha hoàn, một người đuổi hai người chạy, không đầu không đuôi lao tới, thiếu chút nữa bổ nhào lên hắn, vừa thấy Triệu Hàm, sợ đụng trúng hắn liền vội vàng rẽ sang hướng khác lại vừa vặn đụng phải người Triệu Nghi. ddlqd Triệu Nghi mới bao lớn, chưa thấy rõ người đã bị đám nha hoàn bổ nhào tới, may mắn nha hoàn kia coi như nhanh nhẹn, ngã xuống đất liền xoay chuyển Triệu Nghi lên trên người mình tránh cho nàng chạm đất, mà hai nha hoàn khác cũng hoảng sợ vây lại, luống cuống tay chân đỡ người lên.
"Muội muội có té hay không?" Triệu Hàm nhanh chóng đẩy hai nha hoàn ra, đỡ bả vai Triệu Nghi kiểm tra một lượt khắp người nàng.
Triệu Nghi không sao, chỉ là sợ tới mức sắc mặt hơi tái, cũng coi như trấn định.
Biết nàng không bị thương Triệu Hàm mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại không giảm bớt sự phẫn nộ, nam nhân Triệu gia đều có mắt phượng thanh lãnh (trong veo mà lạnh lùng) quét về phía ba nha hoàn, "Phu nhân bệnh nặng, ai cho các ngươi ở trong sân huyên náo? Hiện tại lại va chạm tứ cô nương, tội không thể tha." Nói xong nhìn về phía hai bà tử thủ vệ, "Đi chuẩn bị, ba người mỗi người bị đánh hai mươi hèo."
Ba nha hoàn vội vàng quỳ xuống nhận sai, bà tử thủ vệ hai mặt nhìn nhau, không biết có nên nghe lời nói tam gia...
Tử Oánh đã vội vàng chạy tới, sau khi hành lễ với Triệu Hàm, có chút không hiểu hỏi: "Các nàng làm gì mà chọc tam gia nổi giận?"
Nàng là nha hoàn bên người Tần thị, Triệu Hàm cho nàng mặt mũi, lạnh giọng để cho bọn nha hoàn tự nói.
Nha hoàn đụng vào Triệu Nghi vội vàng xin Tử Oánh giúp đỡ: "Tử Oánh tỷ tỷ, là ngươi nói phu nhân nằm ở trên kháng buồn chán, muốn nghe trong sân náo nhiệt một chút, bọn nô tì mới vui đùa để dỗ phu nhân vui vẻ, chỉ là vừa mới chơi đùa lại không ngờ tới tam gia cùng tứ cô nương đi tới, không cẩn thận đụng ngã tứ cô nương, bọn nô tì thật sự không phải là cố ý, cầu Tử Oánh tỷ tỷ thay chúng ta cầu tình với tam gia, về sau chúng ta không dám nữa!"
Triệu Hàm nhìn về phía Tử Oánh.
Tử Oánh cười chuộc tội: "Tam gia, các nàng chơi nháo đúng là phu nhân dặn, bằng không các nàng nào dám ở trong sân làm ồn? Về phần tứ cô nương..." Nói tới đây liền dừng lại, ý vị thâm trường nhìn về phía Triệu Nghi.
Triệu Nghi đã bình tĩnh trở lại, kéo kéo tay áo Triệu Hàm: "Tam ca, nếu các nàng không phải cố ý, huynh cũng đừng trách các nàng, chúng ta nhanh đến trong phòng thỉnh an mẫu thân đi, đừng làm cho mẫu thân sốt ruột." Duy Phương viên vẫn luôn không thích nàng, làm sao có thể vì nàng mà phạt nha hoàn trong viện, tam ca nguyện ý vì nàng làm chủ đã khiến nàng cực kỳ vừa lòng rồi. Cho dù không dụng tâm đối đãi tốt với nàng, nàng cũng sẽ không vì đối phương như thế mà khổ sở ủy khuất chính mình.
Triệu Hàm biết muội muội khó xử, nếu làm lớn chuyện lên cũng chỉ khiến mẫu thân không vui, sẽ chỉ làm mẫu thân càng thêm phản cảm với muội muội này, liền để ba nha hoàn đánh miệng mình, mỗi người tự vả miệng mình mười lăm cái, để gã sai vặt Thuận Tử đứng bên cạnh đếm.
Bọn nha hoàn đụng phải Triệu Nghi là thật, Tử Oánh cũng không khuyên nữa, chỉ mời Triệu Hàm và Triệu Nghi vào nhà trước.
Triệu Hàm không đi. Hắn đi, ai biết Tử Oánh còn tiếp tục phạt hay không?
Thấy vậy, ba nha hoàn đành phải tự mình nâng bàn tay, mới bắt đầu động tác có chút nhẹ, ý chừng muốn dò xét. Thuận Tử không nói một lời, sau một lát thấy Triệu Hàm nhíu mày mà bọn nha hoàn còn không thức thời, hắn cúi người tiến lên đánh mỗi người một cái, đánh đến nửa bên mặt của các nàng sưng lên: "Theo cường độ này mà đánh, động tác nhanh nhẹn chút, đừng để tam gia đưa các ngươi đến chỗ Triệu quản sự."
Ba nha hoàn sợ tới mức ba hồn bay mất hai, vội vàng dùng lực tát lên má. Thuận Tử chính là người Hầu gia cho tam gia tự mình chọn, đối với người của Duy Phương viên đã không cố kỵ chút nào như thế, nếu là đến đại quản sự bên cạnh hầu gia, các nàng còn có thể giữ mạng sao?
Triệu Hàm hài lòng, để Thuận Tử tiếp tục nhìn, hắn dẫn Triệu Nghi vào phòng.
Đã có người báo cho Tần thị chuyện ở cửa từ lâu, Triệu Nghi vừa vào phòng, Tần thị liền cười lạnh nói: "Tứ cô nương mau trở về đi thôi, ta thực chịu không nổi ngươi đến thỉnh an, nếu ta không cẩn thận nói sai hay đụng phải ngươi, cho dù Tam ca của ngươi không dám phạt, ta cũng sợ hầu gia sẽ đích thân lại đây giáo huấn."
Triệu Hàm vừa thẹn lại xấu hổ: "Mẫu thân..." Lời nói giải vây giúp Triệu Nghi còn chưa ra khỏi miệng đã bị Tần thị dùng một ánh mắt cắt đứt.
Sắc mặt Triệu Nghi trắng bệch, quỳ gối, sau khi hành lễ liền cúi đầu nói: "Mẫu thân an tâm dưỡng bệnh, nữ nhi đi trước."
Tần thị hừ một tiếng, chỉ là lúc Triệu Nghi sắp ra khỏi cửa, kín đáo nhìn lướt qua hà bao hồng thêu hoa lan trên eo nàng.
"Mẫu thân, việc này là muội muội bị ủy khuất, nếu người bất mãn việc nhi tử tự tiện chủ trương đánh phạt ba nha hoàn kia thì cứ răn dạy ta là được, đừng tiếp tục khó dễ muội muội nữa được không?" Triệu Hàm gần như cầu xin mà mở miệng. Mẫu thân đối với muội muội vẫn không tốt, trên đường tới đây, muội muội còn quan tâm thân thể của mẫu thân, nhưng mẫu thân lại đối xử như thế nào với nàng?
"Không phải là đụng nàng một chút thôi sao? Nàng cũng không bị thương, ngươi làm dáng dặn Tử Oánh phạt đám nha hoàn một chút thôi cũng được, làm gì phải tự mình xuống tay? Trong mắt ngươi, có phải ngay cả thứ xuất muội muội cũng quan trọng hơn mặt mũi nương hay không?" Sáng sớm bị nhi tử lên mặt, Tần thị vừa tức vừa ủy khuất, xoay người khóc lên, "Cha ngươi không muốn thấy ta, ngươi cũng không thích ta, ta sống còn có nghĩa gì?"
Triệu Hàm vốn còn muốn giảng đạo lý, nghe đến câu sau, ngực giống như bị dao đâm, không cách nào hình dung được nỗi đau. Nhìn mẫu thân mang bệnh lại vì mình mà khóc, Triệu Hàm do dự một chút lại gần vỗ về nàng, xin lỗi: "Nương người đừng nói như vậy, ta, ta biết sai rồi, về sau sẽ không như vậy nữa." Trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm, ngày sau cùng Triệu Nghi lại đây thì hắn nhất định phải đứng ra phía trước bảo vệ muội muội, tránh cho có thêm bất kì lần nào phát sinh những chuyện như hôm nay.
Tần thị cũng không thật sự tức giận, nàng còn trông cậy vào nhi tử hỗ trợ. Chuyện bên kia thấy hiệu quả chậm, đại khái hai ba tháng mới có thể thành công, mình ở bên này, chuẩn bị tháng này liền triệt để làm thỏa đáng. Hôm nay hai mẹ con náo loạn không vui, chờ thêm hai ngày nhi tử quên chuyện không vui hôm nay, nàng lại mở miệng.
Rút khăn lau mặt dù không có nước mắt, Tần thị xoay người, nói với Triệu Hàm những chuyện khác, đều là dặn dò, phảng phất như lời nói lúc lâm chung.
Triệu Hàm không đành lòng nghe, ngồi một lát liền đi.
~
Triệu Nghi dẫn nha hoàn Tiểu Tranh trở về viện của mình.
Nhũ mẫu Phương thị của nàng, cũng là quản sự ma ma bên người nàng ra đón, thấy sắc mặt Triệu Nghi không tốt, thoáng suy nghĩ liền đoán được khẳng định là bị ủy khuất tại Duy Phương viên, sau khi vào phòng liền ngồi xuống bên cạnh Triệu Nghi, ôn nhu hỏi: "Cô nương lại gặp chuyện gì không vui?" Một tay nuôi lớn đứa nhỏ, chiếu cố nhiều năm như vậy, nàng cũng coi Triệu Nghi như con đẻ của mình.
Triệu Nghi lắc đầu, "Không có gì." Mỗi lần đi Duy Phương viên đều bị thờ ơ, nàng đã quen, hôm nay xung đột nhỏ cũng không tính là gì, không cần thiết nói ra khiến nhũ mẫu lo lắng.
Cô nương còn nhỏ tuổi đã hiểu chuyện như vậy, Phương thị vui mừng lại vừa đau lòng, từ trong miệng Triệu Nghi hỏi không ra, liền đến bên ngoài hỏi nha hoàn Tiểu Tranh đi theo nàng đến Duy Phương viên, Tiểu Tranh hai năm rõ mười nói ra.
Phương thị không tức giận với Duy Phương viên bên kia. Nói thật, nếu như vậy mà tức giận thì năm nào nàng cũng có thể tức chết, huống chi tam gia là người thiện lương, biết che chở muội muội, Tần thị là kẻ ngu dốt hoàn toàn không đáng để nàng phí tâm. Nhưng nàng cũng không vui, trừng mắt nhìn Tiểu Tranh, hỏi: "Cô nương nhà mình bị người đụng, ngươi không bảo vệ có thể đổ lỗi vì chuyện xảy ra đột nhiên, việc có nguyên do, vì sao sau đó không đúng lúc đỡ cô nương dậy, còn chờ người bên kia đỡ? Để ngươi đi theo cô nương, là để ngươi đi xem náo nhiệt sao?"
Tiểu Tranh thật ủy khuất, nhưng là biết mình sai liền quỳ xuống, cúi đầu giải thích: "Ta muốn đỡ, nhưng các nàng đẩy ta ra, sau đó các nàng vây quanh bên người cô nương, căn bản không cho ta đụng vào."
Phương thị nhíu mày, trước hết để cho Tiểu Tranh đứng dậy, nàng nhìn chằm chằm ánh mắt của Tiểu Tranh hỏi: "Ngươi nói là người bên kia cướp phần đỡ cô nương?"
Tiểu Tranh liên tục gật đầu, "Đại khái là sợ cô nương gặp chuyện không may sẽ bị phạt."
Xác định lời nói củaTiểu Tranh không phải để thoái thác, Phương thị mới khẽ cười. Đám người bên kia mà sợ đắc tội cô nương rồi bị phạt sao? Nếu thật sự đắc tội, nói không chừng còn có thể được thưởng đấy!
Dù cho thế nào, Tiểu Tranh không thể bảo vệ cô nương đều là thất trách, Phương thị phạt nàng nửa tháng tiền tiêu vặt, nhắc nhở hai câu liền lập tức đi buồng trong. Triệu Nghi đã quên chuyện kia, thấy nàng tiến vào, cười hỏi: "Nhũ mẫu, ngươi nói ta hôm nay nên vẽ gì cho tẩu tử?"
Phương thị nhìn thoáng cành đào mới cắm trong bình hoa, cười nói: "Vẽ hoa đào tốt lắm, hợp cảnh."
Triệu Nghi thích ý kiến này, lập tức chuyển hoa đào đến trên bàn, trải giấy mài mực. Nàng luyện trước, buổi chiều đi qua Vọng Trúc hiên, khi vẽ sẽ không bối rối.
Phương thị ngăn nàng lại, mời Triệu Nghi vào trong nội thất, "Cô nương buổi sáng trượt chân ngã, hay là thay quần áo khác rồi hẵng đi."
Triệu Nghi cúi đầu nhìn làn váy mới, có chút lười biếng: "Cũng không có vết bẩn, hẳn là không cần đổi đi?"
Phương thị kiên trì muốn nàng đổi, "Trên mặt đất có khi dính chút bẩn gì đó nhìn không thấy, cô nương thay ra rồi tắm rửa, giặt sạch lại mặc." Nói xong đóng cửa sổ, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ váy màu vàng sáng, tự mình giúp Triệu Nghi thay.
Đổi xong, Triệu Nghi nhìn trong gương, phát hiện bộ này cũng rất đẹp mắt, hài lòng tiếp tục đi ra bên ngoài vẽ hoa đào.
Sau khi Triệu Nghi đi, Phương thị trải váy trong tay lên trên bàn, sau khi xem qua một lượt, cảm thấy không thành vấn đề lại dùng tay tay dán lên, từng tấc một di chuyển, xem xem phía trên có phát hiện châm nhỏ hay không. Mặt trước mặt sau đều không có, Phương thị nhíu mi, chẳng lẽ là nàng đa tâm rồi?
Ý nghĩ vừa xuất hiện, ánh mắt dừng lại ở quần áo mới vừa thay ra khi trước, gỡ xuống hà bao. Phương thị cầm lên.
Cái này là hà bao đại phu nhân đưa cô nương, hà bao thêu hoa lan bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông khác nhau, cô nương thích vô cùng, ngoại trừ lúc phải tắm rửa mới tháo ra, gần như mỗi ngày đều mang. Chiếc trước mắt này, chất vải thêu nếu nhìn thoáng qua cũng không có gì khác biệt, Phương thị kéo hai bên, phát hiện đường may khác với đại phu nhân. (Vốn tác giả dùng đại cô nương nhưng ta thấy Phương thị không thể gọi A Kết là đại cô nương được)
Quả nhiên có động tay chân.
Đổi hà bao có gì hữu dụng đâu?
Đưa hà bao đến chóp mũi ngửi ngửi, trong mùi hương quen thuộc có một mùi hương lạ khó phát hiện.
Phương thị cười cười. Cô nương hàng năm đều bị Duy Phương viên khi dễ, ngại vị kia là mẹ cả cô nương, chỉ cần sự tình không quá nghiêm trọng, nàng đều nhẫn nhịn. Lần này bên kia lại nảy ra độc kế mượn đao giết người, nàng không làm chút chuyện thì chẳng khác gì xin lỗi mấy năm qua đã nhẫn nhịn.
Đưa váy giao cho tiểu nha hoàn đem đi giặt, Phương thị tìm cớ đến tiền viện, giao hà bao cho Triệu Nguyên, quản sự lớn nhất Duyên Bình hầu phủ, chỉ để lại một câu "Đây là Duy Phương viên lặng lẽ đổi hà bao của cô nương", thâm ý trong đó đối phương liền biết rõ.
~
Mặt trời dần dần ngã về tây, buổi học buổi chiều cũng kết thúc.
Triệu Hàm vừa thu thập xong, đang muốn cùng Triệu Thanh trở về, một gã sai vặt quen thuộc bước nhanh đến trước mặt hắn, bình tĩnh nói: "Tam gia, hầu gia mời ngài qua một chuyến."
Triệu Hàm đã sớm nhận ra gã sai vặt này là người bên cạnh phụ thân, bởi vậy nghe câu nói sau đó cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Nhưng tới khi hắn đến tiền viện, nhìn thấy phụ thân ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, mà người đang quỳ run lẩy bẩy phía dưới là Lý lang trung thì trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác xấu.
"Phụ thân, đây là?" Triệu Hàm bước vào cửa, nghi ngờ hỏi.
Triệu Duẫn Đình nhìn lướt qua hắn, đứng lên nói: "Đi thôi, mẫu thân ngươi bị bệnh lâu như vậy, ta cùng ngươi đến đó nhìn nàng một cái."
Vừa nói xong người đã đứng lên, cũng không quay đầu lại.
Triệu Hàm sửng sốt, sau khi phản ứng kịp liền vội vàng đi theo, phát hiện đằng sau hắn, Lý lang trung cũng cúi đầu đi theo, Triệu Hàm càng thêm bất an, quay đầu nhìn về phía phụ thân, còn chưa kịp bắt đầu cân nhắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên phát hiện phụ thân chắp hai tay ở sau người, nắm trong tay là một cái hà bao nhỏ màu hồng.
Triệu Hàm nhìn chằm chằm hà bao kia, rất nhanh liền nhận ra đó là của muội muội Triệu Nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.