Chương 120
Tiếu Giai Nhân
27/11/2016
Tết Nguyên tiêu là một ngày may mắn khó có được, liên tục trong ba ngày từ sáng tới tối ở kinh thành rất là náo nhiệt đông vui.
Náo nhiệt như vậy nên hàng năm Quách Bảo Châu đều tham gia, khi nàng còn nhỏ thì phụ thân và huynh trưởng đi cùng với nàng, khi lớn rồi thì chỉ còn mình huynh trưởng mà thôi.
Buổi tối hai ngày sau Quách Tử Kính phải vào trong cung làm việc nên hắn chỉ có đêm nay là có thời gian, sau bữa cơm trưa liền hỏi muội muội theo thói quen: “Chiều nay bắt đầu đi hả?” Vào thời điểm này muội muội thích đi ra ngoài ăn, cơm tối cũng không ăn ở nhà.
Quách Bảo Châu chớp mắt nhìn huynh trưởng, giả vờ tiếc nuối nói: “Xem muội này, quên nói với ca ca, muội đã sớm hẹn nhau với hai chị em A Trúc rồi, đêm nay muội sẽ đi ngắm đèn với bọn họ, ca ca tự mình đi dạo đi.”
Quách Tử Kính trầm mặc một lát, “Lần này không cần huynh đi cùng sao?”
Quách Bảo Châu cười hì hì lắc đầu.
Khóe miệng Quách Tử Kính giật giật.
Đúng vậy, cần hắn đi cùng để làm gì, lần trước mua trang sức tốn nhiều tiền như vậy, còn đêm nay thì nhiều nhất cũng chỉ mua một cái đèn lồng lạ mắt nên hắn đi cùng thấy chướng mắt.
Dùng sức cốc đầu muội muội một cái, Quách Tử Kính đứng dậy đi về phòng.
Không đi cũng được, hắn cũng không thích chỗ náo nhiệt đông người, đèn lồng năm nào cũng như năm nào, chẳng có gì đẹp để mà ngắm nhìn cả.
Quách Bảo Châu nhìn theo bóng dáng của ca ca đã đi xa, nụ cười trên khuôn mặt dần thu lại, nhíu mày nhìn xa xăm, hình như là nàng có tâm sự.
Về phòng ngủ trưa một giấc, sau khi tỉnh dậy tắm rửa xong xuôi thì trời cũng đã gần tối rồi. Quách Bảo Châu mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt, thừa nhịp nha hoàn Kim Quế không chú ý thì nhanh chóng lấy thanh chủy thủ mình yêu thích nhất nhét vào trong cổ tay áo. Sau khi thu thập xong, Quách Bảo Châu nhìn vào trong gương quan sát, thấy chàng thiếu niên trong gương không khác gì so với ca ca nhà mình thì hài lòng tạm biệt cha mẹ rời đi.
Quách phu nhân nhìn thấy nàng mặc bộ đồ này thì liền đau đầu nhưng biết là đêm nay các cô nương ra ngoài chơi phần lớn là mặc nam trang nên bà chỉ dặn dò: “Buổi tối phải đi cùng một chỗ với mấy người di huynh, không cho con tự mình chạy đi lung tung, nếu như mẹ nghe thấy tẩu tử nói con chạy loạn thì sẽ phạt con một tháng không cho ra khỏi cửa.”
Quách Bảo Châu lấy lòng xoa bóp bả vai của mẫu thân, làm nũng nói: “Mẹ yên tâm đi, tính tình của di huynh mẹ còn không biết hay sao, còn có tẩu tử quản nữa thì con có muốn chạy lung tung cũng không được mà. Mẹ ở nhà cùng ngắm đèn với cha đi, con đi đây!”
Nói xong liền xoay người chạy đi, Kim Quế cũng mặc nam trang vội vàng chạy theo phía sau.
Quách phu nhân nhìn sắc trời bên ngoài, không quá yên tâm nói với Quách Nghị: “Nếu không thì chàng đưa con tới Triệu gia đi.”
Đang muốn làm cho thê tử vui mừng nên Quách Nghị không muốn đi, “Ra cửa ngồi xe trực tiếp đến Triệu phủ là được rồi, có chỗ nào cần ta phải đưa đi chứ.” Nói xong thấy thê tử nhíu mày, Quách Nghị vội vàng lấy lòng, kéo thê tử từ trên ghế lên, nhỏ giọng nói: “Được rồi Liên Dung, Bảo Châu hay tự mình đến Triệu gia chơi nên nàng không cần phải lo lắng, đi nào, ta dẫn nàng đi xem một thứ.”
Thấy hắn thần bí như vậy nhưng Quách phu nhân cũng đoán được phần nào nên không hề thúc giục hắn.
Mà ở ngoài đường xe ngựa Quách gia đã đi được nửa đường thì bỗng nhiên Quách Bảo Châu hô dừng lại.
Kim Quế nhìn ra bên ngoài, nghi ngờ hỏi: “Cô nương có chuyện gì vậy?” Phải qua hai con đường nữa mới đến Triệu gia mà.
Quách Bảo Châu nhìn nàng cười, chỉ vào một quán trà ở góc đường nói: “Em qua bên kia uống trà đi, uống đến khi nào ta quay lại tìm em thì thôi, về phần ta đi đâu thì em đừng có quan tâm, khi về nhà cũng không được nói cho lão gia và phu nhân, đã biết chưa?”
Kim Quế lập tức cảm thấy đau khổ, túm lấy cánh tay Quách Bảo Châu không cho nàng đi, nóng lòng đến muốn khóc: “Cô nương rốt cuộc muốn đi đâu, mang em đi theo có được không? Không may người xảy ra chuyện …”
“Im cái miệng quạ đen của em lại đi!” Quách Bảo Châu dùng sức gỡ tay Kim Quế ra, ném cho nàng một khối bạc vụn, “Không muốn uống trà thì cứ ngồi ở trong xe ngựa chờ đi, tùy em chọn đấy!” Nói xong thì lưu loát nhảy xuống xe ngựa, cũng đưa cho xa phu một khối bạc vụn rồi dặn dò giống như với Kim Quế, sau đó mở quạt xếp ra đi về phía trước.
Xa phu thất thần, cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của Quách Bảo Châu nữa thì ngơ ngác hỏi Kim Quế: “Cô nương nhà chúng ta không phải là đã hẹn với Triệu đại nhân rồi sao? Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Không quay về báo cho lão gia phu nhân, nếu như cô nương xảy ra chuyện gì thì chắc chắn bọn họ không ổn nhưng nếu như bẩm báo, chọc giận cô nương thì sẽ không có đồ tốt để ăn.
Kim Quế cũng không biết phải làm sao nhưng mà nàng nghĩ tới một chuyện khác thường. Nàng vẫn luôn hầu hạ cô nương nửa bước không rời, nàng không nghe thấy cô nương hẹn với phủ Duyên Bình hầu bên kia. Nếu như thật sự đã hẹn thì cô nương đã sớm nói ra chứ không phải đến chạng vạng ngày hôm qua mới nói đến chuyện đi ngắm đèn.
Do dự một chút, cuối cùng Kim Quế khẽ cắn môi: “Thôi, cô nương dặn dò như thế nào thì chúng ta làm như thế đó đi!” Tuy rằng từ nhỏ đến lớn cô nương tinh nghịch nhưng cũng không ra chuyện gì lớn, nàng tin tưởng cô nương nhà mình làm gì cũng có chừng mực.
…
Đèn hai bên đường rực rỡ, Quách Bảo Châu quen cửa quen nẻo đi đến cửa hàng nổi danh nhất trên con đường này, ánh mắt nhìn chăm chú vào cây liễu hai bên đường giống như là đang tìm người. Người đi đường đông đúc, bởi vì thất thần mà nhiều lần nàng suýt bị người ta đụng vào cho nên khi nhìn thấy phía trước có một thiếu niên đang tựa vào một gốc cây liễu giả vờ tiêu sái thì tính nóng nảy của Quách Bảo Châu trỗi dậy, nổi giận đùng đùng đi qua.
Bởi vì không biết thê tử tương lai đang đi qua nên Quý Chiêu vẫn hết nhìn đông lại nhìn tây, chờ đến khi hắn phát hiện ra nàng thì nàng đã đứng trước người hắn, Quý Chiêu hoảng sợ, theo bản năng tránh sang bên cạnh hai bước.
Quách Bảo Châu nhìn thấy hắn như vậy thì cảm thấy không vừa mắt, dừng lại nói: “Nói, nếu như hôm nay ngươi để cho ta đi một chuyến uổng công thì ta sẽ chặt đứt chân ngươi!”
Dáng người nàng cao ráo, mặc nam trang lại càng có vẻ anh khí bừng bừng, không khác gì một chàng thiếu niên tuấn lãng. Tất cả những lời muốn nói Quý Chiêu đã chuẩn bị từ trước đều không dùng được, trong lòng hắn khẩn trương nhưng lại cảm nhận được sự vui vẻ trước nay chưa từng có. Nghĩ tới ngày ấy Quách Bảo Châu ném bát nhằm nhắc nhở hắn mau chạy đi thì trong lòng Quý Chiêu giống như là được ăn mật, hắn cũng không sợ nàng, bước đến gần nàng hai bước, nhìn vào đôi mắt của nàng nói: “Nàng mới không nỡ đánh ta đâu, nếu không ngày ấy …”
“Ngày ấy ta cầm chén là muốn đánh ngươi, ngươi đừng có suy nghĩ lung tung!” Thiếu niên không có bản lĩnh này đứng yên ở đó, không biết vì sao bị Quý Chiêu từ trên cao nhìn nàng không chớp mắt thì Quách Bảo Châu cảm thấy có chút hoảng hốt. Không muốn dây dưa chuyện xảy ra ở tửu lâu nữa nên nàng trực tiếp hỏi hắn: “Ngươi bảo ta đi ra đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Dưới ánh đèn, đôi mắt to sáng của cô gái nhìn rất đẹp, Quý Chiêu nhịn không được nói lời thật lòng: “Nhớ nàng …”
Vừa nói xong thì thấy Quách Bảo Châu nhấc chân lên muốn đá hắn thì Quý Chiêu lập tức chạy vào trong một ngõ nhỏ, “Bảo Châu, lời ta nói là thật mà, từ lúc nhìn thấy nàng bắn tên ở Triệu gia ngày ấy thì ta vẫn luôn nhớ nàng, hận không thể mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng … Bảo Châu, nàng đừng đuổi theo, trong ngõ tối lắm, ta sợ nàng bị ngã …”
“Câm miệng! Nói thêm một tiếng nữa thì ta sẽ đánh ngươi thêm một cái!” Quách Bảo Châu hổn hển thở, dùng sức ném quạt xếp trong tay về phía bóng đen ở đằng trước.”
Từ nhỏ Quý Chiêu đã bị phụ thân, tổ mẫu đuổi theo đánh nên hắn không có công phu đánh người nhưng bản lĩnh trốn chạy thì không ai bì kịp. Nghe thấy tiếng gió phía sau, hắn nhanh nhẹn né qua một bên tránh được cái quạt xếp đang phóng tới nhưng hắn chỉ lo trốn trên mặt mà quên dưới chân, trời tối đen như mực, không biết là hắn vấp phải cái gì mà ‘oạch’ một tiếng ngã xuống.
Quách Bảo Châu cười ha ha: “Đáng đời, đây là báo ứng của ngươi đó!”
Quý Chiêu thật lâu mới đứng lên được, dựa vào tường kêu đau: “Bảo Châu, cánh tay ta bị sao ấy mà thấy đau quá, giống như là chảy máu …”
“Chảy thì cho chảy, cánh tay bị phế đi thì càng tốt!” Quách Bảo Châu ngừng cười, đi vài bước mới nhìn đường, ánh mắt nàng chủ yếu nhìn về thân ảnh kia trong bóng tối. Hai đầu ngõ đều có đèn nên cho dù dưới chân không thấy rõ nhưng vẫn có thể thấy hình ảnh mờ ảo phía nửa người trên, Quách Bảo Châu thấy Quý Chiêu dùng một tay đỡ lấy cánh tay kia, cúi đầu xem xét miệng vết thương, nàng thử thăm dò đi qua, “Nói mau, đến cùng là ngươi bảo ta ra đây có chuyện gì, ngươi không nói thì ta đi đây!”
Quý Chiêu ngẩng đầu nhìn nàng, vô cùng ủy khuất: “Nàng giúp ta băng bó vết thương lại thì ta liền nói cho nàng biết, nàng yên tâm, chuyện này tuyệt đối có liên quan đến nàng!”
Quách Bảo Châu không tin, đứng đối diện với hắn: “Nếu như ta giúp ngươi rồi mà ngươi lại nói hươu nói vượn thì sao? Ta sẽ không ngu như vậy đâu.”
Xung quanh tiếng người ồn ào nhưng Quý Chiêu lại cảm thấy trong tai chỉ có giọng nói hoạt bát trong sáng của Quách Bảo Châu, so với tiếng suối reo còn hay hơn. Nghĩ tới hôn sự của hai người thì hắn liền thu vẻ cợt nhả lại, hạ thấp giọng nói: “Biết tại sao tối qua ta cho người báo tin cho nàng biết không? Bởi vì trước đó không lâu, có người gửi cho ta một bức thư, ký tên của nàng.”
Quách Bảo Châu ngớ ra, “Tên của ta sao? Không có khả năng, vô duyên vô cớ ta viết thư cho ngươi làm gì cơ chứ?”
“Ta biết đó không phải là do nàng viết, tuy rằng ta chưa nhìn thấy chữ của nàng nhưng chỉ cần nhìn nội dung trong thư một cách đơn thuần thì ta biết tuyệt đối không phải là nàng viết rồi, nàng chán ghét ta như vậy thì sao có thể nói những lời như vậy với ta được chứ?” Giọng nói Quý Chiêu bình tĩnh nhưng có chút tự giễu.
Đột nhiên Quách Bảo Châu có chút không được tự nhiên, cúi đầu hỏi hắn: “Trong thư viết … thôi, ngươi đưa thư cho ta đi.” Nàng không phải là cái gì cũng không hiểu, mơ hồ đoán ra trong thư phần lớn là nói về chuyện nhi nữ tình trường rồi.
Quý Chiêu trầm mặc, sau đỡ lấy cánh tay đi về phía nàng. Lúc Quách Bảo Châu cho rằng hắn sẽ đưa thư cho nàng thì Quý Chiêu lại vén ống tay áo thò cánh tay đến trước mặt nàng, nhìn khuôn mặt mờ ảo của nàng trong bóng đêm nói: “Trước hết nàng hãy giúp ta xử lý vết thương đi rồi ta sẽ đưa thư cho nàng.”
Rõ ràng là uy hiếp, là cò kè mặc cả đây nhưng hắn nói ra lại có vẻ rất đáng thương, không có một chút khí thế nào cả.
Quách Bảo Châu quay đầu: “Ngươi …”
“Bảo Châu …” Quý Chiêu hơi cúi đầu, trán sắp đụng vào nàng, “Nàng giúp ta đi.”
Đột nhiên hắn dựa vào gần như vậy nên Quách Bảo Châu không hề nghĩ ngợi gì cả đẩy hắn một cái, Quý Chiêu lảo đảo về phía sau nhưng vẫn kịp nắm chặt lấy tay nàng, bất luận Quách Bảo Châu giãy dụa thế nào hắn đều không buông ra. Quách Bảo Châu tức giận đá hắn, Quý Chiêu dứt khoát dựa vào tường ngoan ngoãn để cho nàng đá nhưng mà vẫn như cũ không chịu buông tay, “Nàng cứ đánh đi, so với việc được nàng băng bó vết thương thì ta cũng thích bị đánh như vậy.”
Cực kỳ vô lại.
Quách Bảo Châu thấy không có cách nào đối phó với hắn thì trực tiếp vén cổ tay áo hắn lên: “Ngươi để thư ở chỗ nào?”
Quý Chiêu xoay người, đứng tựa lưng vào tường, ngửa đầu nói: “Thư để ở trong ngực.”
“Mau lấy ra!” Quách Bảo Châu đá chân hắn một cái.
Quý Chiêu cười nhìn nàng: “Nếu không giúp ta thì tự nàng lấy đi.”
Quách Bảo Châu nghiến răng: “Ngươi tưởng là ta không dám lấy phải không?” Nói xong thì hung hăng dẫm lên chân Quý Chiêu, tay trực tiếp thò vào trong áo hắn sờ soạng. Mùa đông mặc nhiều quần áo nên nàng đương nhiên không chạm vào được trong người hắn nhưng Quý Chiêu lại cảm thấy hưng phấn, miệng đắng lưỡi khô, nhìn trái phải một cái rồi hắn đảo khách thành chủ, áp Quách Bảo Châu lên tường, “Bảo Châu, nàng sờ ta khiến ta thấy nóng quá đi thôi …”
“Ngươi!” Quách Bảo Châu luống cuống, dùng sức đẩy hắn nhưng dù sao thì Quý Chiêu cũng là nam nhân, sao nàng có thể đẩy hắn ra được chứ?
“Dựa chung một chỗ như vậy thật là ấm áp nhưng mà chuyện chính quan trọng hơn.” Sợ chọc giận Quách Bảo Châu nên Quý Chiêu chỉ áp nàng một lát rồi hoàn toàn thả nàng ra, tay áo thả xuống cũng không cần Quách Bảo Châu giúp đỡ, “Bảo Châu, nàng đừng đánh, đừng đánh nữa … ta sẽ nói cho nàng biết.”
Quách Bảo Châu đang tức giận thì làm sao còn có thể nghe hắn nói được nữa chứ, dùng hết sức đấm đá vào người Quý Chiêu. Hắn cũng không hề tránh né, dựa vào trên tường cho nàng đánh nhưng nhếch miệng nhe rằng kêu đau xin nàng khoan dung: “Nàng tức giận cái gì chứ, là nàng sờ ta trước mà, ta cũng đâu có nói gì đâu … Bảo Châu, Bảo Châu kia viết trong thư nói là thích ta, hẹn ta đến cầu chín khúc ngồi thuyền ngắm đèn, nàng nói xem người kia rốt cuộc là có ý gì đây?”
Động tác của Quách Bảo Châu dừng lại: “Cầu chín khúc?”
Quý Chiêu giống như là quên mất vết thương ở cánh tay, hưng phấn nói: “Đúng vậy, Bảo Châu, người kia nhất định là có mưu đồ, mặc kệ là nàng ta có mưu đồ gì nhưng đều là hướng về hai chúng ta. Nếu như nàng ta đã muốn gặp ta thì ta sẽ đi qua xem như thế nào, nàng có muốn đi xem chuyện vui không?”
Dĩ nhiên là Quách Bảo Châu muốn đi nhưng không nghĩ là đi cùng với Quý Chiêu: “Ngươi đi gặp nàng ta đi, ta sẽ đứng từ xa nhìn xem là kẻ nào dám giả mạo ta.” Nàng và Quý Chiếu đã gây sự hai lần rồi, cũng có khả năng truyền ra bên ngoài nên có thể người khác cũng đoán ra một ít chuyện nhưng không biết đối phương cố ý làm như vậy là có ý gì.
Nàng xoay người muốn đi nhưng Quý Chiêu nhanh chóng nắm lấy tay nàng, không đợi cho Quách Bảo Châu mở miệng liền kéo nàng chạy về phía trước: “Ta đi gặp nàng ta làm cái gì chứ, ta chỉ muốn cùng nàng xem chuyện vui thôi, đi nào Bảo Châu, đến trễ là không xem được gì hết đấy!”
“Ngươi, ngươi thả ta ra, để ta tự đi!”
Quách Bảo Châu không tự chủ được chạy vài bước cùng với Quý Chiêu, vừa chạy vừa giãy dụa nhưng mà Quý Chiêu không nghe, đến khi ra đến đầu ngõ mới thả người ra. Trên đường có nhiều người nên Quách Bảo Châu không tiện động thủ, hung hăng lườm hắn rồi đi về phía cầu chín khúc. Quý Chiêu theo sát ở phía sau nàng, lúc Quách Bảo Châu quay lại đuổi người đi thì hắn liền đứng lại nhưng khi Quách Bảo Châu đi tiếp thì hắn lại tiếp tục đi theo, nửa đường còn đi vào trong sạp mua một cái đèn lồng …
Đi tới đi lui, dần dần biến thành hai người sóng vai nhau cùng đi.
Mà lúc này Quách Bảo Yên đang ngồi trên một cái thuyền neo ở gần cầu, âm thầm thực hiện kế hoạch hai mẹ con nàng ta đã chuẩn bị.
Nàng ta chưa gặp qua Quý Chiêu, mẫu thân cũng vậy nhưng nghe nói là một vị công tử cực kỳ xuất chúng, tuy rằng không tuổi trẻ tài cao như Triệu Trầm nhưng gia thế cũng rất khá, đáng được để cho nàng ta mạo hiểm tranh thủ, nếu thành công thì nàng ta liền trở thành thế tử phu nhân của phủ Trung Nghĩa hầu.
Về phần nắm chắc bao nhiêu phần thắng, Quách Bảo Yên cúi đầu cười, xoay cái vòng ngọc trên cổ tay.
Từ trước đến giờ nàng ta không hề thua kém so với Quách Bảo Châu.
Nước đập vào mạn thuyền gợn sóng lấp lánh, phản chiếu ánh trăng trên trời, ánh đèn trên bờ, cô nương trên thuyền tin tưởng mình nắm chắc phần thắng còn ở một đầu khác kinh thành, Thụy vương Đường Thao đứng trước cửa sổ trong một gian phòng ngắm nhìn cảnh náo nhiệt của đường phố, tính từng bước kỹ càng.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu sói xám: Đệ nhất nam chính đi đâu mất rồi?
Náo nhiệt như vậy nên hàng năm Quách Bảo Châu đều tham gia, khi nàng còn nhỏ thì phụ thân và huynh trưởng đi cùng với nàng, khi lớn rồi thì chỉ còn mình huynh trưởng mà thôi.
Buổi tối hai ngày sau Quách Tử Kính phải vào trong cung làm việc nên hắn chỉ có đêm nay là có thời gian, sau bữa cơm trưa liền hỏi muội muội theo thói quen: “Chiều nay bắt đầu đi hả?” Vào thời điểm này muội muội thích đi ra ngoài ăn, cơm tối cũng không ăn ở nhà.
Quách Bảo Châu chớp mắt nhìn huynh trưởng, giả vờ tiếc nuối nói: “Xem muội này, quên nói với ca ca, muội đã sớm hẹn nhau với hai chị em A Trúc rồi, đêm nay muội sẽ đi ngắm đèn với bọn họ, ca ca tự mình đi dạo đi.”
Quách Tử Kính trầm mặc một lát, “Lần này không cần huynh đi cùng sao?”
Quách Bảo Châu cười hì hì lắc đầu.
Khóe miệng Quách Tử Kính giật giật.
Đúng vậy, cần hắn đi cùng để làm gì, lần trước mua trang sức tốn nhiều tiền như vậy, còn đêm nay thì nhiều nhất cũng chỉ mua một cái đèn lồng lạ mắt nên hắn đi cùng thấy chướng mắt.
Dùng sức cốc đầu muội muội một cái, Quách Tử Kính đứng dậy đi về phòng.
Không đi cũng được, hắn cũng không thích chỗ náo nhiệt đông người, đèn lồng năm nào cũng như năm nào, chẳng có gì đẹp để mà ngắm nhìn cả.
Quách Bảo Châu nhìn theo bóng dáng của ca ca đã đi xa, nụ cười trên khuôn mặt dần thu lại, nhíu mày nhìn xa xăm, hình như là nàng có tâm sự.
Về phòng ngủ trưa một giấc, sau khi tỉnh dậy tắm rửa xong xuôi thì trời cũng đã gần tối rồi. Quách Bảo Châu mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt, thừa nhịp nha hoàn Kim Quế không chú ý thì nhanh chóng lấy thanh chủy thủ mình yêu thích nhất nhét vào trong cổ tay áo. Sau khi thu thập xong, Quách Bảo Châu nhìn vào trong gương quan sát, thấy chàng thiếu niên trong gương không khác gì so với ca ca nhà mình thì hài lòng tạm biệt cha mẹ rời đi.
Quách phu nhân nhìn thấy nàng mặc bộ đồ này thì liền đau đầu nhưng biết là đêm nay các cô nương ra ngoài chơi phần lớn là mặc nam trang nên bà chỉ dặn dò: “Buổi tối phải đi cùng một chỗ với mấy người di huynh, không cho con tự mình chạy đi lung tung, nếu như mẹ nghe thấy tẩu tử nói con chạy loạn thì sẽ phạt con một tháng không cho ra khỏi cửa.”
Quách Bảo Châu lấy lòng xoa bóp bả vai của mẫu thân, làm nũng nói: “Mẹ yên tâm đi, tính tình của di huynh mẹ còn không biết hay sao, còn có tẩu tử quản nữa thì con có muốn chạy lung tung cũng không được mà. Mẹ ở nhà cùng ngắm đèn với cha đi, con đi đây!”
Nói xong liền xoay người chạy đi, Kim Quế cũng mặc nam trang vội vàng chạy theo phía sau.
Quách phu nhân nhìn sắc trời bên ngoài, không quá yên tâm nói với Quách Nghị: “Nếu không thì chàng đưa con tới Triệu gia đi.”
Đang muốn làm cho thê tử vui mừng nên Quách Nghị không muốn đi, “Ra cửa ngồi xe trực tiếp đến Triệu phủ là được rồi, có chỗ nào cần ta phải đưa đi chứ.” Nói xong thấy thê tử nhíu mày, Quách Nghị vội vàng lấy lòng, kéo thê tử từ trên ghế lên, nhỏ giọng nói: “Được rồi Liên Dung, Bảo Châu hay tự mình đến Triệu gia chơi nên nàng không cần phải lo lắng, đi nào, ta dẫn nàng đi xem một thứ.”
Thấy hắn thần bí như vậy nhưng Quách phu nhân cũng đoán được phần nào nên không hề thúc giục hắn.
Mà ở ngoài đường xe ngựa Quách gia đã đi được nửa đường thì bỗng nhiên Quách Bảo Châu hô dừng lại.
Kim Quế nhìn ra bên ngoài, nghi ngờ hỏi: “Cô nương có chuyện gì vậy?” Phải qua hai con đường nữa mới đến Triệu gia mà.
Quách Bảo Châu nhìn nàng cười, chỉ vào một quán trà ở góc đường nói: “Em qua bên kia uống trà đi, uống đến khi nào ta quay lại tìm em thì thôi, về phần ta đi đâu thì em đừng có quan tâm, khi về nhà cũng không được nói cho lão gia và phu nhân, đã biết chưa?”
Kim Quế lập tức cảm thấy đau khổ, túm lấy cánh tay Quách Bảo Châu không cho nàng đi, nóng lòng đến muốn khóc: “Cô nương rốt cuộc muốn đi đâu, mang em đi theo có được không? Không may người xảy ra chuyện …”
“Im cái miệng quạ đen của em lại đi!” Quách Bảo Châu dùng sức gỡ tay Kim Quế ra, ném cho nàng một khối bạc vụn, “Không muốn uống trà thì cứ ngồi ở trong xe ngựa chờ đi, tùy em chọn đấy!” Nói xong thì lưu loát nhảy xuống xe ngựa, cũng đưa cho xa phu một khối bạc vụn rồi dặn dò giống như với Kim Quế, sau đó mở quạt xếp ra đi về phía trước.
Xa phu thất thần, cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của Quách Bảo Châu nữa thì ngơ ngác hỏi Kim Quế: “Cô nương nhà chúng ta không phải là đã hẹn với Triệu đại nhân rồi sao? Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Không quay về báo cho lão gia phu nhân, nếu như cô nương xảy ra chuyện gì thì chắc chắn bọn họ không ổn nhưng nếu như bẩm báo, chọc giận cô nương thì sẽ không có đồ tốt để ăn.
Kim Quế cũng không biết phải làm sao nhưng mà nàng nghĩ tới một chuyện khác thường. Nàng vẫn luôn hầu hạ cô nương nửa bước không rời, nàng không nghe thấy cô nương hẹn với phủ Duyên Bình hầu bên kia. Nếu như thật sự đã hẹn thì cô nương đã sớm nói ra chứ không phải đến chạng vạng ngày hôm qua mới nói đến chuyện đi ngắm đèn.
Do dự một chút, cuối cùng Kim Quế khẽ cắn môi: “Thôi, cô nương dặn dò như thế nào thì chúng ta làm như thế đó đi!” Tuy rằng từ nhỏ đến lớn cô nương tinh nghịch nhưng cũng không ra chuyện gì lớn, nàng tin tưởng cô nương nhà mình làm gì cũng có chừng mực.
…
Đèn hai bên đường rực rỡ, Quách Bảo Châu quen cửa quen nẻo đi đến cửa hàng nổi danh nhất trên con đường này, ánh mắt nhìn chăm chú vào cây liễu hai bên đường giống như là đang tìm người. Người đi đường đông đúc, bởi vì thất thần mà nhiều lần nàng suýt bị người ta đụng vào cho nên khi nhìn thấy phía trước có một thiếu niên đang tựa vào một gốc cây liễu giả vờ tiêu sái thì tính nóng nảy của Quách Bảo Châu trỗi dậy, nổi giận đùng đùng đi qua.
Bởi vì không biết thê tử tương lai đang đi qua nên Quý Chiêu vẫn hết nhìn đông lại nhìn tây, chờ đến khi hắn phát hiện ra nàng thì nàng đã đứng trước người hắn, Quý Chiêu hoảng sợ, theo bản năng tránh sang bên cạnh hai bước.
Quách Bảo Châu nhìn thấy hắn như vậy thì cảm thấy không vừa mắt, dừng lại nói: “Nói, nếu như hôm nay ngươi để cho ta đi một chuyến uổng công thì ta sẽ chặt đứt chân ngươi!”
Dáng người nàng cao ráo, mặc nam trang lại càng có vẻ anh khí bừng bừng, không khác gì một chàng thiếu niên tuấn lãng. Tất cả những lời muốn nói Quý Chiêu đã chuẩn bị từ trước đều không dùng được, trong lòng hắn khẩn trương nhưng lại cảm nhận được sự vui vẻ trước nay chưa từng có. Nghĩ tới ngày ấy Quách Bảo Châu ném bát nhằm nhắc nhở hắn mau chạy đi thì trong lòng Quý Chiêu giống như là được ăn mật, hắn cũng không sợ nàng, bước đến gần nàng hai bước, nhìn vào đôi mắt của nàng nói: “Nàng mới không nỡ đánh ta đâu, nếu không ngày ấy …”
“Ngày ấy ta cầm chén là muốn đánh ngươi, ngươi đừng có suy nghĩ lung tung!” Thiếu niên không có bản lĩnh này đứng yên ở đó, không biết vì sao bị Quý Chiêu từ trên cao nhìn nàng không chớp mắt thì Quách Bảo Châu cảm thấy có chút hoảng hốt. Không muốn dây dưa chuyện xảy ra ở tửu lâu nữa nên nàng trực tiếp hỏi hắn: “Ngươi bảo ta đi ra đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Dưới ánh đèn, đôi mắt to sáng của cô gái nhìn rất đẹp, Quý Chiêu nhịn không được nói lời thật lòng: “Nhớ nàng …”
Vừa nói xong thì thấy Quách Bảo Châu nhấc chân lên muốn đá hắn thì Quý Chiêu lập tức chạy vào trong một ngõ nhỏ, “Bảo Châu, lời ta nói là thật mà, từ lúc nhìn thấy nàng bắn tên ở Triệu gia ngày ấy thì ta vẫn luôn nhớ nàng, hận không thể mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng … Bảo Châu, nàng đừng đuổi theo, trong ngõ tối lắm, ta sợ nàng bị ngã …”
“Câm miệng! Nói thêm một tiếng nữa thì ta sẽ đánh ngươi thêm một cái!” Quách Bảo Châu hổn hển thở, dùng sức ném quạt xếp trong tay về phía bóng đen ở đằng trước.”
Từ nhỏ Quý Chiêu đã bị phụ thân, tổ mẫu đuổi theo đánh nên hắn không có công phu đánh người nhưng bản lĩnh trốn chạy thì không ai bì kịp. Nghe thấy tiếng gió phía sau, hắn nhanh nhẹn né qua một bên tránh được cái quạt xếp đang phóng tới nhưng hắn chỉ lo trốn trên mặt mà quên dưới chân, trời tối đen như mực, không biết là hắn vấp phải cái gì mà ‘oạch’ một tiếng ngã xuống.
Quách Bảo Châu cười ha ha: “Đáng đời, đây là báo ứng của ngươi đó!”
Quý Chiêu thật lâu mới đứng lên được, dựa vào tường kêu đau: “Bảo Châu, cánh tay ta bị sao ấy mà thấy đau quá, giống như là chảy máu …”
“Chảy thì cho chảy, cánh tay bị phế đi thì càng tốt!” Quách Bảo Châu ngừng cười, đi vài bước mới nhìn đường, ánh mắt nàng chủ yếu nhìn về thân ảnh kia trong bóng tối. Hai đầu ngõ đều có đèn nên cho dù dưới chân không thấy rõ nhưng vẫn có thể thấy hình ảnh mờ ảo phía nửa người trên, Quách Bảo Châu thấy Quý Chiêu dùng một tay đỡ lấy cánh tay kia, cúi đầu xem xét miệng vết thương, nàng thử thăm dò đi qua, “Nói mau, đến cùng là ngươi bảo ta ra đây có chuyện gì, ngươi không nói thì ta đi đây!”
Quý Chiêu ngẩng đầu nhìn nàng, vô cùng ủy khuất: “Nàng giúp ta băng bó vết thương lại thì ta liền nói cho nàng biết, nàng yên tâm, chuyện này tuyệt đối có liên quan đến nàng!”
Quách Bảo Châu không tin, đứng đối diện với hắn: “Nếu như ta giúp ngươi rồi mà ngươi lại nói hươu nói vượn thì sao? Ta sẽ không ngu như vậy đâu.”
Xung quanh tiếng người ồn ào nhưng Quý Chiêu lại cảm thấy trong tai chỉ có giọng nói hoạt bát trong sáng của Quách Bảo Châu, so với tiếng suối reo còn hay hơn. Nghĩ tới hôn sự của hai người thì hắn liền thu vẻ cợt nhả lại, hạ thấp giọng nói: “Biết tại sao tối qua ta cho người báo tin cho nàng biết không? Bởi vì trước đó không lâu, có người gửi cho ta một bức thư, ký tên của nàng.”
Quách Bảo Châu ngớ ra, “Tên của ta sao? Không có khả năng, vô duyên vô cớ ta viết thư cho ngươi làm gì cơ chứ?”
“Ta biết đó không phải là do nàng viết, tuy rằng ta chưa nhìn thấy chữ của nàng nhưng chỉ cần nhìn nội dung trong thư một cách đơn thuần thì ta biết tuyệt đối không phải là nàng viết rồi, nàng chán ghét ta như vậy thì sao có thể nói những lời như vậy với ta được chứ?” Giọng nói Quý Chiêu bình tĩnh nhưng có chút tự giễu.
Đột nhiên Quách Bảo Châu có chút không được tự nhiên, cúi đầu hỏi hắn: “Trong thư viết … thôi, ngươi đưa thư cho ta đi.” Nàng không phải là cái gì cũng không hiểu, mơ hồ đoán ra trong thư phần lớn là nói về chuyện nhi nữ tình trường rồi.
Quý Chiêu trầm mặc, sau đỡ lấy cánh tay đi về phía nàng. Lúc Quách Bảo Châu cho rằng hắn sẽ đưa thư cho nàng thì Quý Chiêu lại vén ống tay áo thò cánh tay đến trước mặt nàng, nhìn khuôn mặt mờ ảo của nàng trong bóng đêm nói: “Trước hết nàng hãy giúp ta xử lý vết thương đi rồi ta sẽ đưa thư cho nàng.”
Rõ ràng là uy hiếp, là cò kè mặc cả đây nhưng hắn nói ra lại có vẻ rất đáng thương, không có một chút khí thế nào cả.
Quách Bảo Châu quay đầu: “Ngươi …”
“Bảo Châu …” Quý Chiêu hơi cúi đầu, trán sắp đụng vào nàng, “Nàng giúp ta đi.”
Đột nhiên hắn dựa vào gần như vậy nên Quách Bảo Châu không hề nghĩ ngợi gì cả đẩy hắn một cái, Quý Chiêu lảo đảo về phía sau nhưng vẫn kịp nắm chặt lấy tay nàng, bất luận Quách Bảo Châu giãy dụa thế nào hắn đều không buông ra. Quách Bảo Châu tức giận đá hắn, Quý Chiêu dứt khoát dựa vào tường ngoan ngoãn để cho nàng đá nhưng mà vẫn như cũ không chịu buông tay, “Nàng cứ đánh đi, so với việc được nàng băng bó vết thương thì ta cũng thích bị đánh như vậy.”
Cực kỳ vô lại.
Quách Bảo Châu thấy không có cách nào đối phó với hắn thì trực tiếp vén cổ tay áo hắn lên: “Ngươi để thư ở chỗ nào?”
Quý Chiêu xoay người, đứng tựa lưng vào tường, ngửa đầu nói: “Thư để ở trong ngực.”
“Mau lấy ra!” Quách Bảo Châu đá chân hắn một cái.
Quý Chiêu cười nhìn nàng: “Nếu không giúp ta thì tự nàng lấy đi.”
Quách Bảo Châu nghiến răng: “Ngươi tưởng là ta không dám lấy phải không?” Nói xong thì hung hăng dẫm lên chân Quý Chiêu, tay trực tiếp thò vào trong áo hắn sờ soạng. Mùa đông mặc nhiều quần áo nên nàng đương nhiên không chạm vào được trong người hắn nhưng Quý Chiêu lại cảm thấy hưng phấn, miệng đắng lưỡi khô, nhìn trái phải một cái rồi hắn đảo khách thành chủ, áp Quách Bảo Châu lên tường, “Bảo Châu, nàng sờ ta khiến ta thấy nóng quá đi thôi …”
“Ngươi!” Quách Bảo Châu luống cuống, dùng sức đẩy hắn nhưng dù sao thì Quý Chiêu cũng là nam nhân, sao nàng có thể đẩy hắn ra được chứ?
“Dựa chung một chỗ như vậy thật là ấm áp nhưng mà chuyện chính quan trọng hơn.” Sợ chọc giận Quách Bảo Châu nên Quý Chiêu chỉ áp nàng một lát rồi hoàn toàn thả nàng ra, tay áo thả xuống cũng không cần Quách Bảo Châu giúp đỡ, “Bảo Châu, nàng đừng đánh, đừng đánh nữa … ta sẽ nói cho nàng biết.”
Quách Bảo Châu đang tức giận thì làm sao còn có thể nghe hắn nói được nữa chứ, dùng hết sức đấm đá vào người Quý Chiêu. Hắn cũng không hề tránh né, dựa vào trên tường cho nàng đánh nhưng nhếch miệng nhe rằng kêu đau xin nàng khoan dung: “Nàng tức giận cái gì chứ, là nàng sờ ta trước mà, ta cũng đâu có nói gì đâu … Bảo Châu, Bảo Châu kia viết trong thư nói là thích ta, hẹn ta đến cầu chín khúc ngồi thuyền ngắm đèn, nàng nói xem người kia rốt cuộc là có ý gì đây?”
Động tác của Quách Bảo Châu dừng lại: “Cầu chín khúc?”
Quý Chiêu giống như là quên mất vết thương ở cánh tay, hưng phấn nói: “Đúng vậy, Bảo Châu, người kia nhất định là có mưu đồ, mặc kệ là nàng ta có mưu đồ gì nhưng đều là hướng về hai chúng ta. Nếu như nàng ta đã muốn gặp ta thì ta sẽ đi qua xem như thế nào, nàng có muốn đi xem chuyện vui không?”
Dĩ nhiên là Quách Bảo Châu muốn đi nhưng không nghĩ là đi cùng với Quý Chiêu: “Ngươi đi gặp nàng ta đi, ta sẽ đứng từ xa nhìn xem là kẻ nào dám giả mạo ta.” Nàng và Quý Chiếu đã gây sự hai lần rồi, cũng có khả năng truyền ra bên ngoài nên có thể người khác cũng đoán ra một ít chuyện nhưng không biết đối phương cố ý làm như vậy là có ý gì.
Nàng xoay người muốn đi nhưng Quý Chiêu nhanh chóng nắm lấy tay nàng, không đợi cho Quách Bảo Châu mở miệng liền kéo nàng chạy về phía trước: “Ta đi gặp nàng ta làm cái gì chứ, ta chỉ muốn cùng nàng xem chuyện vui thôi, đi nào Bảo Châu, đến trễ là không xem được gì hết đấy!”
“Ngươi, ngươi thả ta ra, để ta tự đi!”
Quách Bảo Châu không tự chủ được chạy vài bước cùng với Quý Chiêu, vừa chạy vừa giãy dụa nhưng mà Quý Chiêu không nghe, đến khi ra đến đầu ngõ mới thả người ra. Trên đường có nhiều người nên Quách Bảo Châu không tiện động thủ, hung hăng lườm hắn rồi đi về phía cầu chín khúc. Quý Chiêu theo sát ở phía sau nàng, lúc Quách Bảo Châu quay lại đuổi người đi thì hắn liền đứng lại nhưng khi Quách Bảo Châu đi tiếp thì hắn lại tiếp tục đi theo, nửa đường còn đi vào trong sạp mua một cái đèn lồng …
Đi tới đi lui, dần dần biến thành hai người sóng vai nhau cùng đi.
Mà lúc này Quách Bảo Yên đang ngồi trên một cái thuyền neo ở gần cầu, âm thầm thực hiện kế hoạch hai mẹ con nàng ta đã chuẩn bị.
Nàng ta chưa gặp qua Quý Chiêu, mẫu thân cũng vậy nhưng nghe nói là một vị công tử cực kỳ xuất chúng, tuy rằng không tuổi trẻ tài cao như Triệu Trầm nhưng gia thế cũng rất khá, đáng được để cho nàng ta mạo hiểm tranh thủ, nếu thành công thì nàng ta liền trở thành thế tử phu nhân của phủ Trung Nghĩa hầu.
Về phần nắm chắc bao nhiêu phần thắng, Quách Bảo Yên cúi đầu cười, xoay cái vòng ngọc trên cổ tay.
Từ trước đến giờ nàng ta không hề thua kém so với Quách Bảo Châu.
Nước đập vào mạn thuyền gợn sóng lấp lánh, phản chiếu ánh trăng trên trời, ánh đèn trên bờ, cô nương trên thuyền tin tưởng mình nắm chắc phần thắng còn ở một đầu khác kinh thành, Thụy vương Đường Thao đứng trước cửa sổ trong một gian phòng ngắm nhìn cảnh náo nhiệt của đường phố, tính từng bước kỹ càng.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu sói xám: Đệ nhất nam chính đi đâu mất rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.