Con Đường Tình Yêu Của Những Siêu Quậy
Chương 34
AngleDark
16/09/2014
- trước đây tôi tưởng dì khác nhưng cũng cùng một loại mà thôi_ Ngọc Nhi tuôn một tràng
- Ngọc Nhi cô dám nói mẹ tôi thế à_ Ngọc Anh
- cháu quá đáng rồi đó, đừng thấy ta không nói gì mà làm tới, đừng có ăn nói hàm hồ ta luôn muốn cố gắng chăm sóc thật tốt cho Mai nhưng mà xem xem nó luôn đối đầu với ta_ bà dì nói
- chăm sóc đúng nhưng chỉ là lúc có ba tôi ở đây còn không thì sao bà có được như thế không, nói miệng thì giỏi lắm đúng là nói dối không biết ngượng mồm_ Mai khinh bỉ
- im đi mấy đứa nói ta thế thật vô lễ đó trước khi ta đổi ý nói với ba con_ Bà dì không nói được đe dọa
- tôi không quan tâm trước nay chắc dì cũng dùng cách này để ba ghét tôi sao, vậy thì bà nhầm rồi tôi không sợ đâu, tôi cho bà biết tốt nhất là bà nên yên phận đi nếu không đừng trách tôi_ Mai gắt
Nãy giờ Nam đã chứng kiến và không thể nhịn được khi bà ta coi thường em gái mình nhưng vì thân phận của Ngọc Nhi nên không thể đứng ra bênh vực được, chỉ cần sau này có cơ hội anh nhất định sẽ cho bà ta bài học vì tội dám xem thường em gái mình
- tôi cũng cho bà biết nếu bà còn không dạy lại con gái bà thì lúc đó tôi sẽ đích thân dạy dỗ lại cô ta thay bà_ Ngọc Nhi cũng không vừa
- cô dám sao, cô đừng vênh vang tôi không dễ để cô động vào đâu
- sao không dám đừng thử thách tôi, trước nay tôi nói là làm liệu chừng tôi đó
- tôi cũng không vừa đâu cô đừng xem thường tôi
- tôi không xem thường cô mà tôi không để cô ở trong mắt, mất hết cả hứng ăn cơm Mai tao muốn về
- tao cũng thế, về đi anh hai nhắn lại với ba em có việc về trước xin lỗi vì không ở lại ăn cơm cùng ba lần sau em sẽ thu xếp về ăn cơm cùng ba_ Mai và Ngọc Nhi rời đi
Nam, Huy, Đan Linh, Bảo Kim, Uyển Dung cũng rời đi, ba Mai xuống không thấy Mai hỏi
- Mai và Ngọc Nhi đâu rồi
- dạ bị người ta làm cho mất hứng ăn cơm nó hẹn lần sau có thời gian rồi về dùng cơm với ba, thôi con cũng mất hứng ăn rồi, giờ ăn cơm con cũng không nuốt nổi
- mấy đứa này sao vậy
- chắc nó không thích tôi và Ngọc Anh
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Nam, Huy thì đi ăn, còn Mai và Ngọc Nhi thì đi mua đồ ăn ra bờ sông ngồi, hôm nay thời tiết khá lạnh bờ sông gió thổi vào người như thổi bay đi những muộn phiền của mình. Hai đứa ngồi đó không nói gì vẫn im lặng như bao lần khác, đang ngồi bỗng nhiên Ngọc Nhi đứng dậy tiến sát lại bờ sông cúi xuống nhặt những viên sỏi dưới đất lên dùng sức ném thật mạnh như muốn chút hết bao tâm sự của mình đi. Mai cũng đứng dậy nhặt sỏi ném, ném được một lúc hai đứa quay lại nhìn nhau cười, những cơn gió lùa qua mái tóc làm nó như đang nhảy nhót
- tao sẽ thay đổi_ Mai lên tiếng
- tao nghĩ đó là một sự lựa chọn đúng đắn
- ừ tao sẽ không cãi lời ba không bướng bỉnh nữa tao phải đứng về bảo vệ ba
- ừ tao luôn ủng hộ mày dù có chuyến gì đi nữa_ Ngọc Nhi lặp lại câu nói mà Mai đã nói tối qua
- hai cô em xinh đẹp hôm nay sẽ là ngày chết của hai người_ một tên dáng hùng hổ trên mặt săm trổ ăn mặc đúng theo phong cách xã hội đen đằng sau hắn cũng có khoảng hơn chục tên như thế nữa
- muốn gì nói luôn đi
- được ta muốn mạng của hai cô_ hắn nói xong cũng là lúc hai tên đầu tiên xông tới đánh hai đứa nhưng không dễ như vậy hai đứa nhanh chóng né đòn và đánh với chúng. Lần này không giống với những lần trước lần này bọn người này rất khá tuy nhiên hai đứa nó có thể đánh được. Chật vật một lúc cũng hạ được một nửa bọn người này cứ như chết đi lại sống lại được vì vậy nên sức lực của hai đứa tiêu hao khá nhiều. Từ đằng sau một đám gồm 8 người mặc đồ vest đen chạy tới đánh đám người kia giúp hai đứa nó. Hai đứa không cần đánh nữa đứng xem, sau một lúc đám người kia gục hết
- đại tiểu thư, tiểu thư Mai hai cô không sao chứ ạ_ Một trong những người áo đen lo lắng hỏi
- chúng tôi không sao
- vậy xử lý đám người này thế nào đây ạ
- hỏi người đứng sau, còn lại cho một bài học
- vâng
Hai đứa giao đám lộn xộn lại cho đám người kia xử lý còn hai đứa thì ra về
_ _ _ _
Nhà chính Lâm gia
- chào bác ạ_ hai vị khách tới chào ông nội
- chào hai đứa lâu rồi không gặp hai đứa vẫn như xưa
- bác quá lời rồi ạ, Nam đâu vậy bác
- nó với Phươmg My đi ra ngoài rồi mới đi xông thôi
- vậy ạ, Phương My là con của vợ chồng...
- ừ
- nó chắc lớn lắm rồi nhỉ bác
- ừ sắp lên đại học rồi
- khổ thân bé
- Ngọc Nhi cô dám nói mẹ tôi thế à_ Ngọc Anh
- cháu quá đáng rồi đó, đừng thấy ta không nói gì mà làm tới, đừng có ăn nói hàm hồ ta luôn muốn cố gắng chăm sóc thật tốt cho Mai nhưng mà xem xem nó luôn đối đầu với ta_ bà dì nói
- chăm sóc đúng nhưng chỉ là lúc có ba tôi ở đây còn không thì sao bà có được như thế không, nói miệng thì giỏi lắm đúng là nói dối không biết ngượng mồm_ Mai khinh bỉ
- im đi mấy đứa nói ta thế thật vô lễ đó trước khi ta đổi ý nói với ba con_ Bà dì không nói được đe dọa
- tôi không quan tâm trước nay chắc dì cũng dùng cách này để ba ghét tôi sao, vậy thì bà nhầm rồi tôi không sợ đâu, tôi cho bà biết tốt nhất là bà nên yên phận đi nếu không đừng trách tôi_ Mai gắt
Nãy giờ Nam đã chứng kiến và không thể nhịn được khi bà ta coi thường em gái mình nhưng vì thân phận của Ngọc Nhi nên không thể đứng ra bênh vực được, chỉ cần sau này có cơ hội anh nhất định sẽ cho bà ta bài học vì tội dám xem thường em gái mình
- tôi cũng cho bà biết nếu bà còn không dạy lại con gái bà thì lúc đó tôi sẽ đích thân dạy dỗ lại cô ta thay bà_ Ngọc Nhi cũng không vừa
- cô dám sao, cô đừng vênh vang tôi không dễ để cô động vào đâu
- sao không dám đừng thử thách tôi, trước nay tôi nói là làm liệu chừng tôi đó
- tôi cũng không vừa đâu cô đừng xem thường tôi
- tôi không xem thường cô mà tôi không để cô ở trong mắt, mất hết cả hứng ăn cơm Mai tao muốn về
- tao cũng thế, về đi anh hai nhắn lại với ba em có việc về trước xin lỗi vì không ở lại ăn cơm cùng ba lần sau em sẽ thu xếp về ăn cơm cùng ba_ Mai và Ngọc Nhi rời đi
Nam, Huy, Đan Linh, Bảo Kim, Uyển Dung cũng rời đi, ba Mai xuống không thấy Mai hỏi
- Mai và Ngọc Nhi đâu rồi
- dạ bị người ta làm cho mất hứng ăn cơm nó hẹn lần sau có thời gian rồi về dùng cơm với ba, thôi con cũng mất hứng ăn rồi, giờ ăn cơm con cũng không nuốt nổi
- mấy đứa này sao vậy
- chắc nó không thích tôi và Ngọc Anh
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Nam, Huy thì đi ăn, còn Mai và Ngọc Nhi thì đi mua đồ ăn ra bờ sông ngồi, hôm nay thời tiết khá lạnh bờ sông gió thổi vào người như thổi bay đi những muộn phiền của mình. Hai đứa ngồi đó không nói gì vẫn im lặng như bao lần khác, đang ngồi bỗng nhiên Ngọc Nhi đứng dậy tiến sát lại bờ sông cúi xuống nhặt những viên sỏi dưới đất lên dùng sức ném thật mạnh như muốn chút hết bao tâm sự của mình đi. Mai cũng đứng dậy nhặt sỏi ném, ném được một lúc hai đứa quay lại nhìn nhau cười, những cơn gió lùa qua mái tóc làm nó như đang nhảy nhót
- tao sẽ thay đổi_ Mai lên tiếng
- tao nghĩ đó là một sự lựa chọn đúng đắn
- ừ tao sẽ không cãi lời ba không bướng bỉnh nữa tao phải đứng về bảo vệ ba
- ừ tao luôn ủng hộ mày dù có chuyến gì đi nữa_ Ngọc Nhi lặp lại câu nói mà Mai đã nói tối qua
- hai cô em xinh đẹp hôm nay sẽ là ngày chết của hai người_ một tên dáng hùng hổ trên mặt săm trổ ăn mặc đúng theo phong cách xã hội đen đằng sau hắn cũng có khoảng hơn chục tên như thế nữa
- muốn gì nói luôn đi
- được ta muốn mạng của hai cô_ hắn nói xong cũng là lúc hai tên đầu tiên xông tới đánh hai đứa nhưng không dễ như vậy hai đứa nhanh chóng né đòn và đánh với chúng. Lần này không giống với những lần trước lần này bọn người này rất khá tuy nhiên hai đứa nó có thể đánh được. Chật vật một lúc cũng hạ được một nửa bọn người này cứ như chết đi lại sống lại được vì vậy nên sức lực của hai đứa tiêu hao khá nhiều. Từ đằng sau một đám gồm 8 người mặc đồ vest đen chạy tới đánh đám người kia giúp hai đứa nó. Hai đứa không cần đánh nữa đứng xem, sau một lúc đám người kia gục hết
- đại tiểu thư, tiểu thư Mai hai cô không sao chứ ạ_ Một trong những người áo đen lo lắng hỏi
- chúng tôi không sao
- vậy xử lý đám người này thế nào đây ạ
- hỏi người đứng sau, còn lại cho một bài học
- vâng
Hai đứa giao đám lộn xộn lại cho đám người kia xử lý còn hai đứa thì ra về
_ _ _ _
Nhà chính Lâm gia
- chào bác ạ_ hai vị khách tới chào ông nội
- chào hai đứa lâu rồi không gặp hai đứa vẫn như xưa
- bác quá lời rồi ạ, Nam đâu vậy bác
- nó với Phươmg My đi ra ngoài rồi mới đi xông thôi
- vậy ạ, Phương My là con của vợ chồng...
- ừ
- nó chắc lớn lắm rồi nhỉ bác
- ừ sắp lên đại học rồi
- khổ thân bé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.