Chương 18:
Vân Phong Nam Thiên
03/09/2021
Thông qua thầy Tùng Lâm mà ông Mẫn nắm được phần nào tình hình học tập của con gái. Điều mà ông không thể ngờ đến được là con gái lại đứng vị trí số một của khóa, trong khi con không hề có lấy một ngày cắp sách đến trường, bình thường con chỉ mượn sách về tự đọc. Rồi hôm nay ông lại nhìn thấy con biết pha trà, biết đánh đàn dây, biết nói chuyện với người nước ngoài. Ông vốn nghĩ pha trà đơn giản lắm chỉ cần đổ nước sôi vào chờ cho đến khi lá trà khô nở bung ra, và khi đó nước chuyển màu thì rót ra chén nhỏ uống là xong.
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy con pha trà cùng với bộ trà cụ và thao tác phức tạp ông mới nhận ra trà đạo là cả một nghệ thuật to lớn mà ông không hề hay biết gì cả, và khi ông nếm thử trà mới cảm nhận được rõ rệt sự khác biệt. Trong một thời gian ngắn xa nhà sao con gái lại có thể biết được nhiều thứ như vậy. Con càng hiểu chuyện, con càng sớm trưởng thành đối với ông Mẫn mà nói không còn thấy tốt nữa mà càng thể hiện rõ việc làm cha làm mẹ của ông bà thật sự thất bại, càng nghĩ ông cảm thấy đau lòng. Nghe thầy Tùng Lâm nói xong ông Mẫn rối rít cảm ơn:
"Cảm ơn thầy cùng nhà trường đã quan tâm đến con bé nhiều như vậy, con bé xa nhà quá sớm nên gia đình tôi luôn lo lắng, giờ nghe thầy kể vậy gia đình tôi đã yên tâm được phần nào."
"Đúng vậy, bác cứ yên tâm việc hỗ trợ học sinh, sinh viên là việc mà giáo viên chúng cháu nên làm."
Ông Mẫn và thầy Tùng Lâm đang nói chuyện với nhau rất ăn ý thì bất chợt có một đứa bé gái khoảng mười hai mười ba tuổi chạy đến chào Tùng Lâm bằng một giọng trong trẻo non nớt:
"Em chào thầy!"
Thầy Tùng Lâm thoáng ngạc nhiên rồi lên tiếng hỏi:
"Em đến đây với ai?"
Thầy Tùng Lâm nói xong không chờ đứa bé trả lời, anh liền quay sang phía ông Mẫn lịch sự nói:
"Đây là học sinh mà cháu dạy kèm!"
Ông Mẫn gật đầu với thầy Tùng Lâm ý muốn nói đã nghe và hiểu lời của thầy rồi.
"Em đến đây cùng với mẹ!"
Đứa bé chen ngang nói, nó biết thầy giáo của mình đang nói chuyện với một ông chú và ở bàn trà của thầy còn có thêm hai anh chị nữa nhưng nó không chào một ai cả, nó cứ đứng đó tròn mắt lên nhìn Tùng Lâm. Hành động mất lịch sự này của nó khiến Tùng Lâm không vui mà lên tiếng nhắc nhở:
"Lan Ngọc, em lại đây chào hỏi mọi người đi!"
Ngay lập tức đứa bé đó:
"Em có biết ai ngoài thầy đâu mà chào hả thầy?"
Thầy Tùng Lâm giận tím mặt, biết rằng con bé này ngày thường được bố mẹ nuông chiều sẽ không coi ai ra gì nhưng hôm nay anh mới tận mắt thấy nó xấc xược đến độ này, anh vẫn phải cố nhẫn nhịn xuống nếu không người khác nhìn vào sẽ nói anh khắt khe với một đứa trẻ. Đang không biết phải làm thế nào cho vẹn cả đôi đường thì vừa hay ông Mẫn mở lời giải vây:
"Cũng muộn rồi hai bố con tôi xin phép về trước! Việc hôm nay cảm ơn thầy rất nhiều."
"Bác đừng nói vậy cháu sẽ thấy ngại đó! Bác và Vân chờ cháu một chút cháu sẽ đưa hai người trở về!"
Nói xong Tùng Lâm nhảy mắt với Tùng Anh để cậu đi cùng Vân ra ngoài. Bây giờ Tùng Lâm mới quay lại nói với Lan Ngọc:
"Em tìm thầy có việc gì không?"
"Vừa nãy em cũng được nghe thầy hát, thầy hát rất hay nên em muốn qua đây nói chuyện với thầy!"
Tùng Lâm nhíu mày:
"Em trở lại tìm mẹ của em đi, thầy có việc nên phải đi trước rồi!"
Nói xong rồi anh sải bước nhanh về phía quầy thu ngân thanh toán, không thèm bận tâm đứa bé đó đang giậm chân vì tức giận. Thực ra anh được bạn của mẹ, chính là mẹ của đứa bé này nhờ anh dạy kèm nó. Vì mẹ của anh đã nói khó nên anh không thể từ chối được việc dậy kèm này. Quả thật hành động của nó hôm nay khiến anh khó có thể chấp nhận được, sau hôm nay anh sẽ cương quyết từ chối không dạy kèm nữa.
Lan Ngọc thấy thầy lạnh lùng với mình như vậy bản tính tiểu thư lại nổi lên, hai chân giậm xuống đất, sắc mặt đỏ bừng tức giận như sắp khóc. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của thầy đang cảnh cáo mình, ngay lập tức nó đã chuyển rời cái nhìn chứa đầy sự ghen ghét đến nữ sinh vừa rồi ngồi ở đây cũng chính là Huệ Vân.
Hai bố con Vân đi ra ngoài cửa phòng trà, Tùng Anh lẽo đẽo theo sau. Vốn định bụng để bố cùng thầy nói chuyện một lát rồi sẽ ra về sớm để kịp giờ xe. Vậy mà cuộc nói chuyện hăng say đến nỗi khi bị người khác cắt ngang thì cũng đã là hai mươi mốt giờ bốn mươi lăm phút rồi. Xe buýt giờ này đương nhiên đã hết, Huệ Vân tính gọi xe taxi, cô chưa đi xe taxi lần nào nên đang loay hoay tìm cách gọi tổng đài. Nghĩ một hồi Huệ Vân đi đến quầy thu ngân gọi nhờ.
"Phiền chị quay số đến tổng đài taxi hộ em với!"
Tùng Anh nghe thấy vội vàng vọt đến dập luôn máy, Vân trợn mắt nhìn Tùng Anh, Tùng Anh định lên tiếng giải thích thì thầy Tùng Lâm đi đến nói:
"Em chờ thầy một chút nữa, thầy sẽ đưa em cùng bác trở về trường không phải gọi taxi nữa đâu!"
"Như vậy sao được, thì để em gọi xe dù sao thì về trường cũng không tiện đường thầy?"
Tùng Anh buột miệng hỏi:
"Sao cậu biết?"
Tùng Anh biết mình lỡ lời nên nói lại:
"Tiện đường, tiện đường cậu không phải lo chuyện này!"
Lúc này Vân không nói gì nữa bèn quay lại chỗ bố đang đứng, khi thầy Tùng Lâm ra thanh toán thì cô thu ngân nói:
"Bà chủ căn dặn vì anh là bạn của em Huệ Vân nên trà hôm nay là bà chủ mời. Còn đồ này là của bà chủ gửi cho em ấy nhưng vừa rồi tôi không tiện xen vào câu chuyện của mọi người, phiền anh chuyển đến em ấy giúp tôi!"
Nhận phong bì trên tay cô thu ngân, thầy Tùng Lâm mỉm cười thật tươi rồi gật đầu chào và xoay người rời đi ra phía cửa. Ngồi trên xe Huệ vẫn không ngừng nghĩ về cô nhất có tên là Lan Ngọc kia, ban đầu khi nhìn thấy cô gái đó thấy nó Huệ Vân thấy rất quen nhưng không biết là mình đã gặp nó ở đâu rồi. Khi nghe thầy Tùng Lâm gọi tên của nó thì Huệ Vân mới nhớ ra nó chính là con gái của Lý Bảo An, là em gái của Lý Bảo Long. Lúc chuẩn bị rời khỏi phòng trà Huệ Vân bắt gặp cái nhìn cảnh cáo của nó khiến cho bản thân cô giật mình, nó mới có tí tuổi đầu mà sao đã có cái nhìn đáng sợ như vậy rồi.
Mặc dù kiếp trước Lan Ngọc là vợ của Tùng Anh nhưng vì hiềm khích với cha con Lý Bảo Long mà cô ít tiếp xúc với Lan Ngọc. Hôm nay xem thái độ của nó, Huệ Vân mới biết thấy quả thật là nòi nào giống nấy. Chẳng trách có một lần cãi nhau với Tùng Anh, cậu ấy nói một câu nửa chừng rồi bỏ đi: "Cậu biết cái gì mà nói!" Sau đó Vân tìm hiểu mới biết được sở dĩ Tùng Anh lấy Lan Ngọc là vì mình. Càng nghĩ trong lòng Vân càng chua xót, sau Hà Phong thì Tùng Anh là người đối xử với mình rất tốt nên kiếp này trở lại Huệ Vân không thể để cho Tùng Anh lại bị rơi vào bế tắc nữa. Cứ mải suy nghĩ chẳng mấy chốc xe của thầy Tùng Lâm đã đậu trước cửa ký túc xá. Thầy nói:
"Em lên phòng trước đi thầy sẽ đi thuê phòng ở nhà nghỉ cho bố của em."
Vân xua xua tay nói:
"Không cần đâu thầy, phòng của em phụ huynh có thể lên được."
Thầy Tùng Lâm à một tiếng rồi hỏi lại:
"Em ở tầng mấy?"
"Em ở tầng hai."
Nhìn bóng lưng ông Mẫn, và Huệ Vân khuất dần thì hai anh em Tùng Lâm cũng lên xe ra về, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng của mình. Nhất là Tùng Lâm, anh thấy rất khó hiểu khi Huệ Vân cư xử với hai anh em mình rất tự nhiên thoải mái giống như là bạn cũ lâu ngày mới gặp lại.
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy con pha trà cùng với bộ trà cụ và thao tác phức tạp ông mới nhận ra trà đạo là cả một nghệ thuật to lớn mà ông không hề hay biết gì cả, và khi ông nếm thử trà mới cảm nhận được rõ rệt sự khác biệt. Trong một thời gian ngắn xa nhà sao con gái lại có thể biết được nhiều thứ như vậy. Con càng hiểu chuyện, con càng sớm trưởng thành đối với ông Mẫn mà nói không còn thấy tốt nữa mà càng thể hiện rõ việc làm cha làm mẹ của ông bà thật sự thất bại, càng nghĩ ông cảm thấy đau lòng. Nghe thầy Tùng Lâm nói xong ông Mẫn rối rít cảm ơn:
"Cảm ơn thầy cùng nhà trường đã quan tâm đến con bé nhiều như vậy, con bé xa nhà quá sớm nên gia đình tôi luôn lo lắng, giờ nghe thầy kể vậy gia đình tôi đã yên tâm được phần nào."
"Đúng vậy, bác cứ yên tâm việc hỗ trợ học sinh, sinh viên là việc mà giáo viên chúng cháu nên làm."
Ông Mẫn và thầy Tùng Lâm đang nói chuyện với nhau rất ăn ý thì bất chợt có một đứa bé gái khoảng mười hai mười ba tuổi chạy đến chào Tùng Lâm bằng một giọng trong trẻo non nớt:
"Em chào thầy!"
Thầy Tùng Lâm thoáng ngạc nhiên rồi lên tiếng hỏi:
"Em đến đây với ai?"
Thầy Tùng Lâm nói xong không chờ đứa bé trả lời, anh liền quay sang phía ông Mẫn lịch sự nói:
"Đây là học sinh mà cháu dạy kèm!"
Ông Mẫn gật đầu với thầy Tùng Lâm ý muốn nói đã nghe và hiểu lời của thầy rồi.
"Em đến đây cùng với mẹ!"
Đứa bé chen ngang nói, nó biết thầy giáo của mình đang nói chuyện với một ông chú và ở bàn trà của thầy còn có thêm hai anh chị nữa nhưng nó không chào một ai cả, nó cứ đứng đó tròn mắt lên nhìn Tùng Lâm. Hành động mất lịch sự này của nó khiến Tùng Lâm không vui mà lên tiếng nhắc nhở:
"Lan Ngọc, em lại đây chào hỏi mọi người đi!"
Ngay lập tức đứa bé đó:
"Em có biết ai ngoài thầy đâu mà chào hả thầy?"
Thầy Tùng Lâm giận tím mặt, biết rằng con bé này ngày thường được bố mẹ nuông chiều sẽ không coi ai ra gì nhưng hôm nay anh mới tận mắt thấy nó xấc xược đến độ này, anh vẫn phải cố nhẫn nhịn xuống nếu không người khác nhìn vào sẽ nói anh khắt khe với một đứa trẻ. Đang không biết phải làm thế nào cho vẹn cả đôi đường thì vừa hay ông Mẫn mở lời giải vây:
"Cũng muộn rồi hai bố con tôi xin phép về trước! Việc hôm nay cảm ơn thầy rất nhiều."
"Bác đừng nói vậy cháu sẽ thấy ngại đó! Bác và Vân chờ cháu một chút cháu sẽ đưa hai người trở về!"
Nói xong Tùng Lâm nhảy mắt với Tùng Anh để cậu đi cùng Vân ra ngoài. Bây giờ Tùng Lâm mới quay lại nói với Lan Ngọc:
"Em tìm thầy có việc gì không?"
"Vừa nãy em cũng được nghe thầy hát, thầy hát rất hay nên em muốn qua đây nói chuyện với thầy!"
Tùng Lâm nhíu mày:
"Em trở lại tìm mẹ của em đi, thầy có việc nên phải đi trước rồi!"
Nói xong rồi anh sải bước nhanh về phía quầy thu ngân thanh toán, không thèm bận tâm đứa bé đó đang giậm chân vì tức giận. Thực ra anh được bạn của mẹ, chính là mẹ của đứa bé này nhờ anh dạy kèm nó. Vì mẹ của anh đã nói khó nên anh không thể từ chối được việc dậy kèm này. Quả thật hành động của nó hôm nay khiến anh khó có thể chấp nhận được, sau hôm nay anh sẽ cương quyết từ chối không dạy kèm nữa.
Lan Ngọc thấy thầy lạnh lùng với mình như vậy bản tính tiểu thư lại nổi lên, hai chân giậm xuống đất, sắc mặt đỏ bừng tức giận như sắp khóc. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của thầy đang cảnh cáo mình, ngay lập tức nó đã chuyển rời cái nhìn chứa đầy sự ghen ghét đến nữ sinh vừa rồi ngồi ở đây cũng chính là Huệ Vân.
Hai bố con Vân đi ra ngoài cửa phòng trà, Tùng Anh lẽo đẽo theo sau. Vốn định bụng để bố cùng thầy nói chuyện một lát rồi sẽ ra về sớm để kịp giờ xe. Vậy mà cuộc nói chuyện hăng say đến nỗi khi bị người khác cắt ngang thì cũng đã là hai mươi mốt giờ bốn mươi lăm phút rồi. Xe buýt giờ này đương nhiên đã hết, Huệ Vân tính gọi xe taxi, cô chưa đi xe taxi lần nào nên đang loay hoay tìm cách gọi tổng đài. Nghĩ một hồi Huệ Vân đi đến quầy thu ngân gọi nhờ.
"Phiền chị quay số đến tổng đài taxi hộ em với!"
Tùng Anh nghe thấy vội vàng vọt đến dập luôn máy, Vân trợn mắt nhìn Tùng Anh, Tùng Anh định lên tiếng giải thích thì thầy Tùng Lâm đi đến nói:
"Em chờ thầy một chút nữa, thầy sẽ đưa em cùng bác trở về trường không phải gọi taxi nữa đâu!"
"Như vậy sao được, thì để em gọi xe dù sao thì về trường cũng không tiện đường thầy?"
Tùng Anh buột miệng hỏi:
"Sao cậu biết?"
Tùng Anh biết mình lỡ lời nên nói lại:
"Tiện đường, tiện đường cậu không phải lo chuyện này!"
Lúc này Vân không nói gì nữa bèn quay lại chỗ bố đang đứng, khi thầy Tùng Lâm ra thanh toán thì cô thu ngân nói:
"Bà chủ căn dặn vì anh là bạn của em Huệ Vân nên trà hôm nay là bà chủ mời. Còn đồ này là của bà chủ gửi cho em ấy nhưng vừa rồi tôi không tiện xen vào câu chuyện của mọi người, phiền anh chuyển đến em ấy giúp tôi!"
Nhận phong bì trên tay cô thu ngân, thầy Tùng Lâm mỉm cười thật tươi rồi gật đầu chào và xoay người rời đi ra phía cửa. Ngồi trên xe Huệ vẫn không ngừng nghĩ về cô nhất có tên là Lan Ngọc kia, ban đầu khi nhìn thấy cô gái đó thấy nó Huệ Vân thấy rất quen nhưng không biết là mình đã gặp nó ở đâu rồi. Khi nghe thầy Tùng Lâm gọi tên của nó thì Huệ Vân mới nhớ ra nó chính là con gái của Lý Bảo An, là em gái của Lý Bảo Long. Lúc chuẩn bị rời khỏi phòng trà Huệ Vân bắt gặp cái nhìn cảnh cáo của nó khiến cho bản thân cô giật mình, nó mới có tí tuổi đầu mà sao đã có cái nhìn đáng sợ như vậy rồi.
Mặc dù kiếp trước Lan Ngọc là vợ của Tùng Anh nhưng vì hiềm khích với cha con Lý Bảo Long mà cô ít tiếp xúc với Lan Ngọc. Hôm nay xem thái độ của nó, Huệ Vân mới biết thấy quả thật là nòi nào giống nấy. Chẳng trách có một lần cãi nhau với Tùng Anh, cậu ấy nói một câu nửa chừng rồi bỏ đi: "Cậu biết cái gì mà nói!" Sau đó Vân tìm hiểu mới biết được sở dĩ Tùng Anh lấy Lan Ngọc là vì mình. Càng nghĩ trong lòng Vân càng chua xót, sau Hà Phong thì Tùng Anh là người đối xử với mình rất tốt nên kiếp này trở lại Huệ Vân không thể để cho Tùng Anh lại bị rơi vào bế tắc nữa. Cứ mải suy nghĩ chẳng mấy chốc xe của thầy Tùng Lâm đã đậu trước cửa ký túc xá. Thầy nói:
"Em lên phòng trước đi thầy sẽ đi thuê phòng ở nhà nghỉ cho bố của em."
Vân xua xua tay nói:
"Không cần đâu thầy, phòng của em phụ huynh có thể lên được."
Thầy Tùng Lâm à một tiếng rồi hỏi lại:
"Em ở tầng mấy?"
"Em ở tầng hai."
Nhìn bóng lưng ông Mẫn, và Huệ Vân khuất dần thì hai anh em Tùng Lâm cũng lên xe ra về, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng của mình. Nhất là Tùng Lâm, anh thấy rất khó hiểu khi Huệ Vân cư xử với hai anh em mình rất tự nhiên thoải mái giống như là bạn cũ lâu ngày mới gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.