Chương 8: Nhập Học
Vân Phong Nam Thiên
12/07/2021
Em gái còn nhỏ, quả thật Vân không muốn đi học lúc này, thôi thì trước sau gì mẹ cũng lải nhải chuyện đi học vậy nên Vân đã đưa cho mẹ giấy triệu tập nhập học của trường đại học C. Cầm giấy triệu tập nhập học trên tay bà Thanh trợn tròn mắt:
“Con gửi hồ sơ đi khi nào?”
Vậy là Vân phải tốn một phen thuyết phục bố mẹ cho học hệ trung cấp bốn năm tại đại học C. Trong khi các sĩ tử khác vừa chờ kết quả thi tốt nghiệp vừa co giò lên ôn thi chuyển cấp, thì cô lại đủng đỉnh theo bố cùng đi xem đất với ông Hoàng Nguyên. Vân ngắm được mảnh đất nhỏ tầm sáu mươi mét vuông trên trục quốc lộ đối diện cổng chính trường Trung Cấp Nghề Giao Thông vận tải cơ giới, xuống dưới một chút là cổng trường đại học C.
Mảnh này giá tương đối hợp lý, khoảng năm năm nữa làm đường, mảnh này vừa được bồi thường vừa có giá cắt cổ với phần đất còn lại vì ngay phía sau mảnh này sẽ xây dựng một chợ đầu mối thay chợ đầu mối trong nội thành. Vân nhẩm nhẩm tính thì phần đất còn lại chỉ còn chừng ba mươi mét vuông. Và chỉ vài năm nữa thôi gia đình cô sẽ có nhiều vốn hơn để đầu tư.
Ông Mẫn thấy con gái ưng mảnh đất này cũng đồng ý ký hợp đồng chuyển nhượng. Qua văn phòng nhà đất ông cũng tìm được người có nhu cầu thuê đất năm năm. Ông Hoàng Nguyên biết đây là toàn bộ suy nghĩ của Huệ Vân không khỏi thán phục bản lĩnh của cô nhóc mới mười bốn tuổi này. Ở cô bé này có gì đó rất khó diễn tả.
Hăm hở xách Balô lên vai, cùng với chiếc mini Nhật bãi Huệ Vân đến với thành phố phồn hoa bậc nhất miền Bắc, trái tim của đất nước mà lòng vui sướng khó tả vô cùng. Vui vì kế hoạch của mình đang dần từng bước thực hiện. Để bố mẹ yên tâm , Vân đăng kí ở kí túc xá.
Phòng kí túc xá có tám người, mỗi người đến từ mỗi tỉnh
Cô thầm nghĩ thật may mắn khi bố mẹ ủng hộ cô vô điều kiện, nếu không có sự ủng hộ của bố mẹ thì gia đình mình không đi được đến bước ngày hôm nay, vẫn luẩn quẩn trong cái nghèo khó. Càng nghĩ Vân càng kiên định với hướng đi của bản thân.
Đôi lúc cô tự trách bản thân đời trước cô quá thờ ơ với gia đình nhà chồng nên bây giờ không biết phải giúp như thế nào. Rồi lại tự cười chế giễu bản thân, ai sẽ tin nhóc con mới mười bốn tuổi chứ. Nghĩ đến gia đình nhỏ trước đây mà Vân không khỏi xót xa. Chồng hết mực yêu thương, con trai ngoan ngoãn. Rồi nỗi bi ai mà gia đình cô gặp phải.
Hôm nay đến lớp buổi đầu tiên, Vân nhìn lướt qua các cô cậu thiếu niên vẫn ngơ ngác, khi các bạn cùng tuổi đi học trung học phổ thông thì mình lại dời khỏi vòng tay bố mẹ đi học xa nhà. Thầy chủ nhiệm bước vào, cả lớp trở lên im phăng phắc, thầy điểm danh xong rồi chọn Lý Bảo Long làm lớp trưởng.
Huệ Vân không để ý đến người này lắm, nhưng khi thấy thầy gọi học sinh này lên bục giảng thì đôi mắt Huệ Vân đỏ ngầu lên như sói. Cảm xúc của cô muốn bùng nổ, trái đất tròn cô không ngờ mình lại học cùng cái tên khốn kiếp này.
Huệ Vân vô cùng tò mò không hiểu sao Lý Bảo Long lại học trung cấp hệ bốn năm ở trường này, không phải kiếp trước hắn học trường đại học B vô cùng danh giá đó sao? Không lẽ số phận từng người của kiếp này đang dần thay đổi cùng với sự thay đổi của mình sao?
Huệ Vân bắt nhịp với cuộc sống mới khá nhanh, kiếp trước bị ức hiếp không dám phản kháng, con trai uổng mạng cũng không làm gì được. Nên kiếp này khi sống lại Huệ Vân, bắt buộc phải làm cho bản thân lớn mạnh và cũng chỉ có như vậy mới bảo vệ được chính bản thân mình, bảo vệ những người thân yêu của mình. Còn cái tên khốn Lý Bảo Long cùng cha của hắn tạm thời cô lặng lẽ bỏ qua một bên, chờ khi có đủ năng lực rồi sẽ tìm bọn chúng tính sổ.
Huệ Vân rất tích cực tham gia hoạt động đoàn thể của lớp, sau vài lần lựa chọn bí thư lớp mà không có ai khiến thầy chủ nhiệm yên tâm. Thầy chủ nhiệm rất ưng ý cách làm việc của Huệ Vân nhanh gọn dứt khoát, ngặt một nỗi bí thư lớp mà chưa có kết nạp đoàn thì thật là vô lý. Tạm thời thầy để bạn lớp trưởng nắm cả hai vị trí tuy nhiên vẫn để Huệ Vân xử lý việc của bí thư lớp chờ cơ hội kết nạp đoàn cho Vân.
Ngay từ năm đầu tiên Huệ Vân cố gắng tham gia các hoạt động đoàn thể để chiếm được cảm tình của thầy cô và củng cố vị trí của bản thân. Bởi vì sau này ra trường cô có công việc tốt hay không còn phải phụ thuộc nhiều vào mối quan hệ của thầy cô. Và rồi mọi cố gắng của Huệ Vân đều được đền đáp xứng đáng. Huệ vân đâu chỉ lọt vào tầm mắt của thầy chủ nhiệm, khi chính thức đảm đương vị trí bí thư đã lọt vào tầm ngắm của bí thư chi bộ khoa.
Trong một lần có khách đến thăm khoa, Vân có vinh dự được đón khách, trong đoàn khách đó có một CEO người Trung Hoa, phiên dịch viên thì lại phiên dịch giao tiếp được thôi còn về chuyên ngành thì lại gặp khó khăn. Thời khắc mấu chốt đây rồi, cơ hội của mình đây rồi, ngay giữa lúc chị phiên dịch viên lúng túng thì Vân lên tiếng thay chị ấy.
Các thầy cô cùng đàn anh đàn chị ai ai cũng nể phục phong cách làm việc quyết đoán của Huệ Vân . Không ai nghĩ đây là một sinh viên chưa đầy mười lăm tuổi. Một điều mà ai cũng thấy đáng tiếc là khoa liên kết với đối tác Nhật rất nhiều, giá như tiếng Nhật cô cũng bắn tốt như tiếng Trung thì có phải quá tuyệt vời.
Bố mẹ vẫn gửi tiền đều đặn cho vân nhưng, so với bạn bè số tiền sinh hoạt phí đó đã là rất nhiều rồi. Nhưng đối với Huệ Vân vẫn còn quá ít ỏi, muốn bản thân lớn mạnh thì trước tiên phải kiếm ra tiền. Vậy là cô nhóc nghĩ đến việc đi làm thêm. Với vốn liếng duy nhất là tiếng Trung giao tiếp đọc viết thông thạo, Vân muốn xin một công việc dịch thuật.
Nghĩ là vậy, cô nàng hăm hở đạp xe đi xin việc, cô đạp xe khắp cái thành phố H này cùng với thẻ sinh viên mà không một nơi nào nhận, bởi vì cô chưa đủ tuổi lao động. Không bỏ cuộc ở đó, Huệ Vân tiếp tục chuyển hướng xin việc sang ngã rẽ khác. Cô nàng đi đến trung tâm môi giới việc làm dành cho người nước ngoài xin làm giúp việc theo giờ. Sau một hồi kiểm tra ngặt nghèo cuối cùng cô nàng cũng đã trúng tuyển. Chủ nhà mà vẫn được trung tâm giới thiệu là người nước S gốc Hoa qua đây giao lưu giảng dạy với y bác sĩ của bệnh viện nội tiết.
Yêu cầu của chủ nhà vô cùng đơn giản, nấu vài món ăn Trung Hoa, nhà cửa luôn được lau chùi thu dọn sạch sẽ. Thời gian làm việc là một tháng, tuy lương cao nhưng chỉ được một tháng hơn nữa lại phải biết tiếng Trung thành ra yêu cầu này quá cao so với người giúp việc thông thường. Có rất ít người ứng cử vị trí này nên Huệ Vân mới dễ dàng nhận được công việc kiểu như thế này.
Chủ nhà rất hài lòng về cách làm việc chuyên nghiệp của Huệ Vân . Cả hai vợ chồng bọn họ đều nghĩ Vân là người đứng tuổi, nhưng hôm đó là ngày cuối tuần bọn họ được nghỉ, thấy Huệ Vân đến làm việc hai người bọn họ trợn tròn mắt không ngờ được bấy lâu nay người giúp việc của bọn họ chỉ là một tiểu cô nương.
Thái độ làm việc tận tụy nên Huệ Vân luôn nhận được công việc mới sau mỗi lần kết thúc hợp đồng, thậm chí cô còn nhận được một khoản tiền thưởng kha khá. Cũng nhờ chủ nhà giới thiệu mà Huệ Vân còn tìm được thêm một việc ở phòng trà truyền thống. Trước đây Huệ Vân cũng có nghiên cứu trà đạo để có những phút giây sống chậm lại, nên thấy trà đạo rất tốt khiến con người ta tĩnh tâm đến lạ thường.
Hôm nay chủ nhà hoàn thành xong công việc chuẩn bị về nước, cô chủ rất yêu mến và tặng cho Huệ Vân một cây cổ tranh hai mươi mốt dây. Bất ngờ đến mức nói không nên lời, món quà này quá tuyệt vời. Đây là món quà mà cô đảo ước bấy lâu nay nhưng chưa có đủ tiền để mua nó. Cô chủ nói:
“Vân, cháu đừng khách sáo đây là món quà của a di dành cho cháu thay cho lời cảm ơn đến cháu suốt thời gian qua đã giúp đỡ a di. Cháu là một tiểu cô nương rất đáng yêu. Sau này nếu có dịp quay lại nhất định a di sẽ đến tìm cháu.”
“Cảm tạ cô chủ, cháu cũng sẽ không khách sáo món quà này rất tuyệt cháu rất thích, giờ để cháu so dây đàn rồi gảy cho cô chủ nghe một bài nhé.”
Cô chủ gật đầu, yên tĩnh ngồi xuống chờ nghe. Huệ Vân thuần thục chỉnh dây đàn, đeo móng giả, thử âm. Bước chuẩn bị qua đi và tiếng đàn ngân lên rộn ràng. Huệ Vân gảy cho cô chủ nghe khúc “Du Hành Khắp Thiên Hạ”. Khi âm thanh cuối cùng của khúc nhạc khép lại khiến cô chủ càng thêm bất ngờ.
Ban đầu khi đến đất nước xinh đẹp này công tác, lạ lẫm với tất cả mọi thứ, cô được bạn bè giới thiệu đến trung tâm môi giới đó tìm cô gái nhỏ tên Huệ Vân, cô gái nhỏ này làm việc rất có quy củ, nên bọn họ rất yên tâm. Hơn ba tháng làm việc ở đây nhờ có vân mà cô chủ không hề gặp bất cứ rắc rối nào trong sinh hoạt hằng ngày. Hỏi ra mới biết đó là một cô gái nhỏ mới chỉ có mười lăm tuổi làm việc rất tỉ mỉ chu đáo.
Cô chủ vô tình biết được cô gái nhỏ này rất có khiếu trà đạo nên đã giới thiệu đến phòng trà làm thêm. Ở phòng trà có một lần cô chủ bắt gặp Huệ Vân chơi cổ tranh, lại vô tình biết được cô gái nhỏ này đang mong muốn mua một cây cổ tranh sẽ tốt hơn một khoản tiền thưởng. Vì vậy mà có một màn tặng quà như hôm nay.
“Cháu cũng có thể thử đến phòng trà gảy đàn, chắc chắn sẽ được nhiều người yêu thích đấy.”
Cô chủ đưa ra lời đề nghị. Mắt Huệ Vân sáng lấp lánh lên, sao bản thân lại mình không nghĩ ra điều này nhỉ. Vân thoáng nghĩ rồi mừng rỡ nói:
“Vâng, cháu cảm ơn cô chủ đã chỉ đường cho cháu, cháu sẽ suy nghĩ kỹ về việc này.”
Mặc dù bịn rịn nhưng cũng vẫn phải đến hồi kết, mặc dù rất lưu luyến nhưng cuối cùng cô chủ vẫn phải lên máy bay trở về nước.
“Con gửi hồ sơ đi khi nào?”
Vậy là Vân phải tốn một phen thuyết phục bố mẹ cho học hệ trung cấp bốn năm tại đại học C. Trong khi các sĩ tử khác vừa chờ kết quả thi tốt nghiệp vừa co giò lên ôn thi chuyển cấp, thì cô lại đủng đỉnh theo bố cùng đi xem đất với ông Hoàng Nguyên. Vân ngắm được mảnh đất nhỏ tầm sáu mươi mét vuông trên trục quốc lộ đối diện cổng chính trường Trung Cấp Nghề Giao Thông vận tải cơ giới, xuống dưới một chút là cổng trường đại học C.
Mảnh này giá tương đối hợp lý, khoảng năm năm nữa làm đường, mảnh này vừa được bồi thường vừa có giá cắt cổ với phần đất còn lại vì ngay phía sau mảnh này sẽ xây dựng một chợ đầu mối thay chợ đầu mối trong nội thành. Vân nhẩm nhẩm tính thì phần đất còn lại chỉ còn chừng ba mươi mét vuông. Và chỉ vài năm nữa thôi gia đình cô sẽ có nhiều vốn hơn để đầu tư.
Ông Mẫn thấy con gái ưng mảnh đất này cũng đồng ý ký hợp đồng chuyển nhượng. Qua văn phòng nhà đất ông cũng tìm được người có nhu cầu thuê đất năm năm. Ông Hoàng Nguyên biết đây là toàn bộ suy nghĩ của Huệ Vân không khỏi thán phục bản lĩnh của cô nhóc mới mười bốn tuổi này. Ở cô bé này có gì đó rất khó diễn tả.
Hăm hở xách Balô lên vai, cùng với chiếc mini Nhật bãi Huệ Vân đến với thành phố phồn hoa bậc nhất miền Bắc, trái tim của đất nước mà lòng vui sướng khó tả vô cùng. Vui vì kế hoạch của mình đang dần từng bước thực hiện. Để bố mẹ yên tâm , Vân đăng kí ở kí túc xá.
Phòng kí túc xá có tám người, mỗi người đến từ mỗi tỉnh
Cô thầm nghĩ thật may mắn khi bố mẹ ủng hộ cô vô điều kiện, nếu không có sự ủng hộ của bố mẹ thì gia đình mình không đi được đến bước ngày hôm nay, vẫn luẩn quẩn trong cái nghèo khó. Càng nghĩ Vân càng kiên định với hướng đi của bản thân.
Đôi lúc cô tự trách bản thân đời trước cô quá thờ ơ với gia đình nhà chồng nên bây giờ không biết phải giúp như thế nào. Rồi lại tự cười chế giễu bản thân, ai sẽ tin nhóc con mới mười bốn tuổi chứ. Nghĩ đến gia đình nhỏ trước đây mà Vân không khỏi xót xa. Chồng hết mực yêu thương, con trai ngoan ngoãn. Rồi nỗi bi ai mà gia đình cô gặp phải.
Hôm nay đến lớp buổi đầu tiên, Vân nhìn lướt qua các cô cậu thiếu niên vẫn ngơ ngác, khi các bạn cùng tuổi đi học trung học phổ thông thì mình lại dời khỏi vòng tay bố mẹ đi học xa nhà. Thầy chủ nhiệm bước vào, cả lớp trở lên im phăng phắc, thầy điểm danh xong rồi chọn Lý Bảo Long làm lớp trưởng.
Huệ Vân không để ý đến người này lắm, nhưng khi thấy thầy gọi học sinh này lên bục giảng thì đôi mắt Huệ Vân đỏ ngầu lên như sói. Cảm xúc của cô muốn bùng nổ, trái đất tròn cô không ngờ mình lại học cùng cái tên khốn kiếp này.
Huệ Vân vô cùng tò mò không hiểu sao Lý Bảo Long lại học trung cấp hệ bốn năm ở trường này, không phải kiếp trước hắn học trường đại học B vô cùng danh giá đó sao? Không lẽ số phận từng người của kiếp này đang dần thay đổi cùng với sự thay đổi của mình sao?
Huệ Vân bắt nhịp với cuộc sống mới khá nhanh, kiếp trước bị ức hiếp không dám phản kháng, con trai uổng mạng cũng không làm gì được. Nên kiếp này khi sống lại Huệ Vân, bắt buộc phải làm cho bản thân lớn mạnh và cũng chỉ có như vậy mới bảo vệ được chính bản thân mình, bảo vệ những người thân yêu của mình. Còn cái tên khốn Lý Bảo Long cùng cha của hắn tạm thời cô lặng lẽ bỏ qua một bên, chờ khi có đủ năng lực rồi sẽ tìm bọn chúng tính sổ.
Huệ Vân rất tích cực tham gia hoạt động đoàn thể của lớp, sau vài lần lựa chọn bí thư lớp mà không có ai khiến thầy chủ nhiệm yên tâm. Thầy chủ nhiệm rất ưng ý cách làm việc của Huệ Vân nhanh gọn dứt khoát, ngặt một nỗi bí thư lớp mà chưa có kết nạp đoàn thì thật là vô lý. Tạm thời thầy để bạn lớp trưởng nắm cả hai vị trí tuy nhiên vẫn để Huệ Vân xử lý việc của bí thư lớp chờ cơ hội kết nạp đoàn cho Vân.
Ngay từ năm đầu tiên Huệ Vân cố gắng tham gia các hoạt động đoàn thể để chiếm được cảm tình của thầy cô và củng cố vị trí của bản thân. Bởi vì sau này ra trường cô có công việc tốt hay không còn phải phụ thuộc nhiều vào mối quan hệ của thầy cô. Và rồi mọi cố gắng của Huệ Vân đều được đền đáp xứng đáng. Huệ vân đâu chỉ lọt vào tầm mắt của thầy chủ nhiệm, khi chính thức đảm đương vị trí bí thư đã lọt vào tầm ngắm của bí thư chi bộ khoa.
Trong một lần có khách đến thăm khoa, Vân có vinh dự được đón khách, trong đoàn khách đó có một CEO người Trung Hoa, phiên dịch viên thì lại phiên dịch giao tiếp được thôi còn về chuyên ngành thì lại gặp khó khăn. Thời khắc mấu chốt đây rồi, cơ hội của mình đây rồi, ngay giữa lúc chị phiên dịch viên lúng túng thì Vân lên tiếng thay chị ấy.
Các thầy cô cùng đàn anh đàn chị ai ai cũng nể phục phong cách làm việc quyết đoán của Huệ Vân . Không ai nghĩ đây là một sinh viên chưa đầy mười lăm tuổi. Một điều mà ai cũng thấy đáng tiếc là khoa liên kết với đối tác Nhật rất nhiều, giá như tiếng Nhật cô cũng bắn tốt như tiếng Trung thì có phải quá tuyệt vời.
Bố mẹ vẫn gửi tiền đều đặn cho vân nhưng, so với bạn bè số tiền sinh hoạt phí đó đã là rất nhiều rồi. Nhưng đối với Huệ Vân vẫn còn quá ít ỏi, muốn bản thân lớn mạnh thì trước tiên phải kiếm ra tiền. Vậy là cô nhóc nghĩ đến việc đi làm thêm. Với vốn liếng duy nhất là tiếng Trung giao tiếp đọc viết thông thạo, Vân muốn xin một công việc dịch thuật.
Nghĩ là vậy, cô nàng hăm hở đạp xe đi xin việc, cô đạp xe khắp cái thành phố H này cùng với thẻ sinh viên mà không một nơi nào nhận, bởi vì cô chưa đủ tuổi lao động. Không bỏ cuộc ở đó, Huệ Vân tiếp tục chuyển hướng xin việc sang ngã rẽ khác. Cô nàng đi đến trung tâm môi giới việc làm dành cho người nước ngoài xin làm giúp việc theo giờ. Sau một hồi kiểm tra ngặt nghèo cuối cùng cô nàng cũng đã trúng tuyển. Chủ nhà mà vẫn được trung tâm giới thiệu là người nước S gốc Hoa qua đây giao lưu giảng dạy với y bác sĩ của bệnh viện nội tiết.
Yêu cầu của chủ nhà vô cùng đơn giản, nấu vài món ăn Trung Hoa, nhà cửa luôn được lau chùi thu dọn sạch sẽ. Thời gian làm việc là một tháng, tuy lương cao nhưng chỉ được một tháng hơn nữa lại phải biết tiếng Trung thành ra yêu cầu này quá cao so với người giúp việc thông thường. Có rất ít người ứng cử vị trí này nên Huệ Vân mới dễ dàng nhận được công việc kiểu như thế này.
Chủ nhà rất hài lòng về cách làm việc chuyên nghiệp của Huệ Vân . Cả hai vợ chồng bọn họ đều nghĩ Vân là người đứng tuổi, nhưng hôm đó là ngày cuối tuần bọn họ được nghỉ, thấy Huệ Vân đến làm việc hai người bọn họ trợn tròn mắt không ngờ được bấy lâu nay người giúp việc của bọn họ chỉ là một tiểu cô nương.
Thái độ làm việc tận tụy nên Huệ Vân luôn nhận được công việc mới sau mỗi lần kết thúc hợp đồng, thậm chí cô còn nhận được một khoản tiền thưởng kha khá. Cũng nhờ chủ nhà giới thiệu mà Huệ Vân còn tìm được thêm một việc ở phòng trà truyền thống. Trước đây Huệ Vân cũng có nghiên cứu trà đạo để có những phút giây sống chậm lại, nên thấy trà đạo rất tốt khiến con người ta tĩnh tâm đến lạ thường.
Hôm nay chủ nhà hoàn thành xong công việc chuẩn bị về nước, cô chủ rất yêu mến và tặng cho Huệ Vân một cây cổ tranh hai mươi mốt dây. Bất ngờ đến mức nói không nên lời, món quà này quá tuyệt vời. Đây là món quà mà cô đảo ước bấy lâu nay nhưng chưa có đủ tiền để mua nó. Cô chủ nói:
“Vân, cháu đừng khách sáo đây là món quà của a di dành cho cháu thay cho lời cảm ơn đến cháu suốt thời gian qua đã giúp đỡ a di. Cháu là một tiểu cô nương rất đáng yêu. Sau này nếu có dịp quay lại nhất định a di sẽ đến tìm cháu.”
“Cảm tạ cô chủ, cháu cũng sẽ không khách sáo món quà này rất tuyệt cháu rất thích, giờ để cháu so dây đàn rồi gảy cho cô chủ nghe một bài nhé.”
Cô chủ gật đầu, yên tĩnh ngồi xuống chờ nghe. Huệ Vân thuần thục chỉnh dây đàn, đeo móng giả, thử âm. Bước chuẩn bị qua đi và tiếng đàn ngân lên rộn ràng. Huệ Vân gảy cho cô chủ nghe khúc “Du Hành Khắp Thiên Hạ”. Khi âm thanh cuối cùng của khúc nhạc khép lại khiến cô chủ càng thêm bất ngờ.
Ban đầu khi đến đất nước xinh đẹp này công tác, lạ lẫm với tất cả mọi thứ, cô được bạn bè giới thiệu đến trung tâm môi giới đó tìm cô gái nhỏ tên Huệ Vân, cô gái nhỏ này làm việc rất có quy củ, nên bọn họ rất yên tâm. Hơn ba tháng làm việc ở đây nhờ có vân mà cô chủ không hề gặp bất cứ rắc rối nào trong sinh hoạt hằng ngày. Hỏi ra mới biết đó là một cô gái nhỏ mới chỉ có mười lăm tuổi làm việc rất tỉ mỉ chu đáo.
Cô chủ vô tình biết được cô gái nhỏ này rất có khiếu trà đạo nên đã giới thiệu đến phòng trà làm thêm. Ở phòng trà có một lần cô chủ bắt gặp Huệ Vân chơi cổ tranh, lại vô tình biết được cô gái nhỏ này đang mong muốn mua một cây cổ tranh sẽ tốt hơn một khoản tiền thưởng. Vì vậy mà có một màn tặng quà như hôm nay.
“Cháu cũng có thể thử đến phòng trà gảy đàn, chắc chắn sẽ được nhiều người yêu thích đấy.”
Cô chủ đưa ra lời đề nghị. Mắt Huệ Vân sáng lấp lánh lên, sao bản thân lại mình không nghĩ ra điều này nhỉ. Vân thoáng nghĩ rồi mừng rỡ nói:
“Vâng, cháu cảm ơn cô chủ đã chỉ đường cho cháu, cháu sẽ suy nghĩ kỹ về việc này.”
Mặc dù bịn rịn nhưng cũng vẫn phải đến hồi kết, mặc dù rất lưu luyến nhưng cuối cùng cô chủ vẫn phải lên máy bay trở về nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.