Con Đường Tôi Đi

Chương 26: Tìm Đến Cửa

Vân Phong Nam Thiên

30/11/2021

Kể từ khi nói chuyện với Hải Đăng đến nay cũng được hai tuần, Tùng Lâm không thấy gia đình cậu ta đến tìm gặp mình. Có lẽ là do gia đình nhà cậu học trò đó đã tìm được người giải quyết được vấn đề xi măng. Việc này cũng không quá quan trọng nên thầy Tùng Lâm cũng nhanh chóng ném ra sau đầu.

Bây giờ việc Tùng Lâm quan tâm nhất đó là việc nên hay không nên chuyển công tác sang học viện khoa học Quân sự. Cũng vì việc này mà anh lại phải đối diện với mẹ, cộng thêm cả việc mẹ giục chuyện tiếp tục dạy kèm cho Lan Ngọc và nhắc nhở hai anh em cậu mau chóng dọn về nhà vì nhà cũng đã sửa xong rồi.

Quả thật về nhà anh cũng thấy áp lực, bà Diệu mẹ của Tùng Lâm và Tùng Anh luôn muốn anh chuyển qua công tác ở học viện khoa học Quân sự, muốn dẫn dắt anh đi trên con đường chính trị. Còn Tùng Lâm lại không muốn đi trên con đường này một chút nào cả mặc dù phía sau có gia đình hậu thuẫn nhưng anh vẫn cảm thấy bản thân không thích hợp đi trên con đường chính trường. Bởi vì anh rất thích làm kinh tế nếu chuyển qua chính trường thì ước mơ của anh hoàn toàn bị dập tắt.

Tùng Lâm lấy lý do sắp phải đón đoàn công tác của đại học Hồ Nam, Trung Quốc nên rất bận rộn và tạm thời việc dọn về nhà hoãn lại cho đến khi kết thúc việc này. Chuyện hợp tác quốc tế giữa hai đại học C và đại học Hồ Nam lần này được bộ trưởng bộ công thương rất coi trọng. Còn thầy Tùng lâm đại được thầy hiệu trưởng trường đại học C tin tưởng giao trọng trách làm phó trưởng ban tiếp đón và đàm phán.

Sở dĩ cơ hội tốt như vậy rơi trúng đầu Tùng Lâm thứ nhất là do gia đình anh có mối quan hệ tốt, thứ hai là do bản thân anh cũng là người có năng lực đặc biệt tốt. Anh là giảng viên duy nhất trong trường có trình độ Hán ngữ HSK6, nhận trọng trách này thì Tùng Lâm đặc biệt bận rộn.

Hai con vắng nhà khiến căn nhà trở nên vắng vẻ, bà Diệu biết không kéo được Tùng Lâm về bà liền quay sang dụ dỗ Tùng Anh. Tùng Anh cực kỳ tỉnh táo tránh thoát được sự dụ dỗ của mẹ. Bởi vì Tùng Anh ở đây với anh trai cũng thấy dễ chịu thoải mái, còn không bị mẹ lải nhải quản thúc hằng ngày, hơn nữa còn có thêm một người bạn tốt như Huệ Vân thì đời nào cậu tình nguyện dọn về.

Tùng Anh vin vào cớ cần phải có anh trai dạy kèm nên khi nào Tùng Lâm dọn về tự nhiên cậu bạn cũng theo về. Thành thực mà nói nếu mà bà Diệu nói nhớ các con thì có lẽ hai anh em bọn họ sẽ xem xét việc dọn về nhà, đằng này lại còn vác theo cả việc dạy kèm cho Lan Ngọc lên mặc định Tùng Lâm sẽ trốn tránh.

Về phía bà Diệu thấy con trai luôn đừng chừng việc chuyển công tác nó chỉ nói cho nó suy nghĩ thêm chứ chưa rõ ràng thái độ nên bà chưa biết phải quan tâm đến con như thế nào cho hợp lý. Có lần bà phàn nàn với chồng, lúc đó ông Toàn lên tiếng:

"Bà cũng thật lạ, bà từng hỏi con là nó có thích hay không chưa? Từ nhỏ đến lớn bà sắp đặt lót đường cho nói nhiều như vậy mà nó vẫn nhẹ nhàng tránh khỏi sự sắp đặt của bà, là bà không nhìn thấy có né tránh hay bà nghĩ con trai bà ngốc thế?"

Bà Diệu ngây người hỏi:

"Ông nói như vậy là có ý gì?"

"Ý tứ gì nữa, chuyện không phải quá rõ ràng như vậy mà bà còn không hiểu hay sao? Các con lớn cả rồi đều có chính kiến riêng của nó, nó không muốn nói thẳng với bà vì sợ bà buồn. Nếu bà buồn bực quá thì đến các câu lạc bộ tình bạn bè, chờ tôi vài năm nữa về hưu sẽ dẫn bà đi du lịch! Bấy nhiều năm qua cũng bà cũng phải chịu nhiều thiệt thòi rồi!"

Ông Toàn nói bằng vẻ mặt hối lỗi, nhiều năm qua ông còn phải hoàn thành nhiệm vụ đối với đất nước may mà có một tay bà lo toàn việc nhà, chăm sóc con cái, từng đứa từng đứa một ngoan ngoãn lớn lên. Ông đương nhiên nhìn thấy hết những thiệt thòi mà bà phải chịu đựng bấy nhiều năm qua, chờ ngày nghỉ hưu ông nhất định sẽ bù đắp. Nhìn thấy chồng như vậy bà Diệu cũng thấy được bấy nhiều năm qua những khó khăn mà bà phải gồng gánh đều xứng đáng. Bà nói:



"Ông nói đi đâu vậy, chẳng phải chúng ta đã giao kèo với nhau rất rõ ràng rồi sao ông cứ lo hoàn thành nhiệm vụ còn việc nhà tôi sẽ lo. Tôi không thấy khó cũng không thấy khổ cũng không thấy vất vả sở dĩ muốn con trai đi theo ngành của ông vì bản thân tôi nghĩ đây là điều đáng tự hào của gia đình chúng ta!"

Ông Toàn thở dài nói:

"Thôi thì con cháu tự có phúc của con cháu, chúng đã lớn rồi chúng ta cứ mặc kệ chúng nó. Nếu sau chúng nhờ chúng ta thì chúng ta giúp đỡ, không thì chúng ta làm việc của chúng ta thích như vậy mới là tốt nhất."

Bà Diệu nghe chồng nói xong thì không nói gì nữa ít khi chồng được nghỉ phép về nhà bà không thể mãi bày ra cái bộ mặt lo lắng này được.

Ký túc xá!

Hôm nay vẫn như thường ngày, Tùng Lâm phải lên giảng đường còn Tùng Anh thì phải đến trường mà Huệ Vân thì có lịch học vào buổi chiều. Hai anh em nhà hàng xóm người lên giảng đường, người phải đi học và buổi sáng bình yên đã được trả lại cho mình. Huệ Vân cực kỳ vui vẻ, vẫn như mọi khi sau khi luyện đàn xong thì đi phơi quần áo, tiếp đó là xuống chợ mua thực phẩm.

Khi trở lại ký túc xá trên tay Huệ Vân lỉnh kỉnh những túi đồ lớn nhỏ, đang thả đồ xuống đây mới mở cửa phòng thì bắt gặp một bóng dáng nhỏ nhắn của một nữ sinh ở phía cuối hành lang. Chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra, đó chính là Lan Ngọc, chắc là chờ thầy Tùng Lâm. Khi nhận ra Lan Ngọc, Huệ Vân bất giác rùng mình nhưng rồi cũng nhanh chóng trấn tĩnh trở lại.

Huệ Vân đè nén xuống những nhộn nhạo trong lòng xuống mà nhanh chóng mở cửa, hành động lúc này chẳng khác gì là chạy trốn cả. Cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, cô bạn mới thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng là trải qua hai kiếp người mà Huệ Vân không muốn đối diện có thể thấy được cô gái Lan Ngọc này tuyệt đối không phải là người đơn giản, kiếp trước mỗi khi gặp lại cô gái đó Huệ vẫn luôn ớn lạnh, cũng may là ít và chạm.

Nhưng kiếp này muốn không va chạm cũng khó, bởi vì Huệ vân quyết định kiếp này sẽ kéo Tùng Anh tránh xa Lan Ngọc, nói thì dễ nhưng làm dễ hay không lại là chuyện khác nếu như không khéo léo lại xơi đủ lợi hại như kiếp trước. Đang miên man suy nghĩ, túi đồ vẫn còn ngổn ngang dưới đất chưa kịp cất thì Huệ Vân bị thức tỉnh bởi tiếng gõ cửa. Lấy lại tinh thần rồi rồi mở cửa ra, là Lan Ngọc gõ cửa, Huệ Vân chưa kịp nói gì cô gái này đã lên tiếng hỏi:

"Chị có biết chủ nhân phòng đối diện khi nào trở về không?"

Huệ Vân đoán Lan Ngọc không hề nhận ra mình là người đánh đàn ở phòng trà ngày đó. Huệ Vân khẽ lắc đầu nói:

"Tôi không biết!"

Nói rồi đóng sập cửa trước sự khó hiểu của Lan Ngọc. Đang đứng ở hành lang vừa hay thấy có bóng người nên Lan Ngọc vội vàng bước đến hỏi. Vẻ lạnh nhạt của Huệ Vân khiến Lan Ngọc không hài lòng nhưng phải nhẫn nhịn dù sao thì đây không phải ở nhà không không thể làm mất mặt anh Tùng Lâm được. Trong phòng, sau khi Huệ Vân dọn dẹp xong xuôi lại tìm vài bản nhạc mới để chuyển nhạc, cô bạn không dám tập đàn vì Lan Ngọc ở bên ngoài nghe thấy, lúc này Huệ Vân chưa muốn đối đầu với Lan Ngọc. Ngẫm thấy bản thân thật thảm hại ở phòng của mình phải lén lút sợ sệt như tên trộm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Con Đường Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook