Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nông Thôn
Chương 2: Chồng Của Nguyên Thân
Tam Dương Thái Lai
29/12/2022
Trúc Lan cố gắng nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng hai tai cứ dỏng lên nghe, cẩn thận để ý động tĩnh của người bên cạnh, rõ ràng đã tỉnh nhưng hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng vang, đợi thêm một lúc, khả năng cảm nhận của nguyên thân không tồi nên có thể cảm nhận được người bên cạnh đang nhìn chằm chằm cô, giống như muốn nhìn cho cô mọc ra hoa luôn vậy. Trúc Lan càng không dám động đậy, trong lòng lại thấy hơi kỳ lạ, nguyên thân và chồng mình đã lấy nhau được hơn hai mươi năm, dù tình cảm có tốt thế nào cũng không đến mức mới sáng sớm đã nhìn chằm chằm chứ!
Có tiếng gõ cửa.
- Mẹ dậy chưa ạ, phải nấu bữa sáng rồi.
Trúc Lan dựa theo trí nhớ, đứa con dâu cả này rất được lòng nguyên thân, lý do là vì tính cách rất giống chị dâu của nguyên thân, khuyết điểm duy nhất là có chút lòng riêng. Từ tiếng kêu dè dặt của Lý thị, có thể thấy địa vị của nguyên thân trong gia đình là không thể lay động.
Bây giờ, Trúc Lan có muốn giả vờ ngủ cũng không được, cô không muốn bị phát hiện đã đổi linh hồn, không muốn bị xem như yêu quái rồi mang đi thiêu sống, chết tử tế thì sao bằng còn sống được!
Cô cố gắng học theo giọng điệu của nguyên thân:
- Dậy rồi, lát nữa sẽ ra.
Nghe trong câu trả lời của Trúc Lan không có sự tức giận, Lý thị lớn gan hơn, lanh lẹ đáp lời: - Vâng!
Nhưng sau đó còn lẩm bẩm: - Đều đã làm ông làm bà cả rồi, còn dính với nhau sến rện.
Trúc Lan: "..."
Bị khờ khạo à? Không biết không có cách âm sao? Muốn lẩm bẩm thì có thể nói nhỏ hơn được không? Mặt mũi Trúc Lan tối sầm, có khi không chỉ con dâu cả nghĩ về mình như vậy đâu. Biết thế thì dậy sớm cho rồi, bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Trúc Lan tức giận mở to mắt ngồi dậy, vừa quay đầu thì ngây ngẩn cả người, rõ ràng ban nãy chồng “mình” đã tỉnh giấc nhưng giờ lại nhắm mắt lại, hàng lông mày hơi cau, vừa nhìn đã biết là đang giả bộ ngủ, anh ta đang ngượng ngùng vì nghe thấy lời con dâu nói à?
Trúc Lan vừa gấp cái chăn màu xám lại vừa nhìn chồng của nguyên thân. Đàn ông cổ đại đều thích để râu, cũng may không phải là râu cá trê. Màu da hơi ngăm, có điều ngũ quan cũng khá đoan chính, chiều cao ước chừng hơn một mét bảy, trong bối cảnh cổ đại có chiều cao trung bình khá thấp này thì hơn một mét bảy đã tính là vóc dáng cao rồi. Trúc Lan mặc kệ chồng “mình” có giả vờ ngủ hay không, nhanh chóng mang giày rồi bước xuống đất. Cô rất sợ con dâu cả miệng rộng không kiềm nén được thì lát nữa hàng xóm sẽ biết, mà nó cũng đồng nghĩa với việc cả thôn đều biết, không rảnh để chú ý tới người này nữa.
Trúc Lan cố gắng bắt chước nguyên thân, vuốt mặt xong mới đi ra ngoài, nhìn con dâu cả đang đứng trong sân nói chuyện với nhà bên thì trừng mắt một cái:
- Mau tới đây lấy lúa thóc đi nấu cơm đi chứ, còn nếu không muốn nấu cơm thì sau này giao cho vợ của Lão Nhị nhé.
Lý thị co cổ, sao mà giao cho Lão Nhị được, nấu cơm vừa nhẹ nhàng vừa không dơ không mệt, lại còn ăn vụng được nữa chứ, thế là vội vàng chạy tới lấy lòng:
- Mẹ, hôm nay sắc mặt của mẹ tốt quá, có câu người đẹp như hoa là đang nói về mẹ đó.
Trúc Lan: "..."
Cô thật sự không nên để Lý thị mở miệng, nhìn thử ánh mắt của hàng xóm mà xem, cứ như hiểu rất rõ vậy. Cuối cùng thì cô vẫn ra chậm, Lý thị đã bô lô ba la ra ngoài hết rồi, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được. Cô lườm Lý thị một cái:
- Đi nấu cơm mau đi!
Cô thật sự không chịu nổi ánh mắt của hàng xóm.
Trúc Lan nhấc chân đi mở khóa phòng chứa lúa thóc, múc một chén gạo từ trong lu ra, tiếp tục dựa theo ký ức mà lấy một lượng bột ngô vừa đủ cho bữa sáng. Cô muốn ăn cháo, là cháo nấu bằng gạo trắng. Sau đó thì không về phòng ngủ nữa mà ngồi xuống ghế, nhớ lại ký ức của nguyên thân, cô cần phải sắp xếp chúng đâu vào đó.
Triều đại mà nguyên thân ở không có trong lịch sử, triều đại này mới vừa được thành lập mười một năm. Triều đại thay đổi, giai đoạn cuối của tiền triều là mười mấy năm loạn lạc, sau đó tiếp tục đánh nhau thêm mười năm nữa. Có thể nói, từ khi sinh ra nguyên thân đã sống những ngày tháng không quá an ổn, cho dù đã bước sang một triều đại mới nhưng cuộc sống cũng không khá khẩm hơn là bao. Triều mới thành lập, qua mười một năm nghỉ ngơi lấy sức vẫn không khiến non nước bị tàn phá khôi phục sự phồn vinh được, cho dù được miễn một vài loại thuế, nông dân ở tầng lớp dưới đáy có thể miễn cưỡng ấm no đã xem như không tồi rồi.
Mười lăm tuổi thì nguyên thân lập gia đình, đó cũng là khoảng thời gian bắt đầu mười năm chiến loạn, cũng vì trận loạn lạc này mà nguyên thân mới có cơ hội để gả cho chồng của nàng là đồng sinh* mới mười lăm tuổi. Đáng tiếc chồng của nguyên thân sinh không đúng thời, giai đoạn cuối của vương triều trước, người gian kẻ ác liên tục xuất hiện, khoa cử bị ngừng, lại thêm mười năm chiến loạn nên chờ tới khi vương triều mới được thành lập, cả đàn con nheo nhóc, tuổi cũng lớn nên đành gác lại ước mơ này, đặt hết kỳ vọng của bản thân lên người con trai.
Có tiếng gõ cửa.
- Mẹ dậy chưa ạ, phải nấu bữa sáng rồi.
Trúc Lan dựa theo trí nhớ, đứa con dâu cả này rất được lòng nguyên thân, lý do là vì tính cách rất giống chị dâu của nguyên thân, khuyết điểm duy nhất là có chút lòng riêng. Từ tiếng kêu dè dặt của Lý thị, có thể thấy địa vị của nguyên thân trong gia đình là không thể lay động.
Bây giờ, Trúc Lan có muốn giả vờ ngủ cũng không được, cô không muốn bị phát hiện đã đổi linh hồn, không muốn bị xem như yêu quái rồi mang đi thiêu sống, chết tử tế thì sao bằng còn sống được!
Cô cố gắng học theo giọng điệu của nguyên thân:
- Dậy rồi, lát nữa sẽ ra.
Nghe trong câu trả lời của Trúc Lan không có sự tức giận, Lý thị lớn gan hơn, lanh lẹ đáp lời: - Vâng!
Nhưng sau đó còn lẩm bẩm: - Đều đã làm ông làm bà cả rồi, còn dính với nhau sến rện.
Trúc Lan: "..."
Bị khờ khạo à? Không biết không có cách âm sao? Muốn lẩm bẩm thì có thể nói nhỏ hơn được không? Mặt mũi Trúc Lan tối sầm, có khi không chỉ con dâu cả nghĩ về mình như vậy đâu. Biết thế thì dậy sớm cho rồi, bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Trúc Lan tức giận mở to mắt ngồi dậy, vừa quay đầu thì ngây ngẩn cả người, rõ ràng ban nãy chồng “mình” đã tỉnh giấc nhưng giờ lại nhắm mắt lại, hàng lông mày hơi cau, vừa nhìn đã biết là đang giả bộ ngủ, anh ta đang ngượng ngùng vì nghe thấy lời con dâu nói à?
Trúc Lan vừa gấp cái chăn màu xám lại vừa nhìn chồng của nguyên thân. Đàn ông cổ đại đều thích để râu, cũng may không phải là râu cá trê. Màu da hơi ngăm, có điều ngũ quan cũng khá đoan chính, chiều cao ước chừng hơn một mét bảy, trong bối cảnh cổ đại có chiều cao trung bình khá thấp này thì hơn một mét bảy đã tính là vóc dáng cao rồi. Trúc Lan mặc kệ chồng “mình” có giả vờ ngủ hay không, nhanh chóng mang giày rồi bước xuống đất. Cô rất sợ con dâu cả miệng rộng không kiềm nén được thì lát nữa hàng xóm sẽ biết, mà nó cũng đồng nghĩa với việc cả thôn đều biết, không rảnh để chú ý tới người này nữa.
Trúc Lan cố gắng bắt chước nguyên thân, vuốt mặt xong mới đi ra ngoài, nhìn con dâu cả đang đứng trong sân nói chuyện với nhà bên thì trừng mắt một cái:
- Mau tới đây lấy lúa thóc đi nấu cơm đi chứ, còn nếu không muốn nấu cơm thì sau này giao cho vợ của Lão Nhị nhé.
Lý thị co cổ, sao mà giao cho Lão Nhị được, nấu cơm vừa nhẹ nhàng vừa không dơ không mệt, lại còn ăn vụng được nữa chứ, thế là vội vàng chạy tới lấy lòng:
- Mẹ, hôm nay sắc mặt của mẹ tốt quá, có câu người đẹp như hoa là đang nói về mẹ đó.
Trúc Lan: "..."
Cô thật sự không nên để Lý thị mở miệng, nhìn thử ánh mắt của hàng xóm mà xem, cứ như hiểu rất rõ vậy. Cuối cùng thì cô vẫn ra chậm, Lý thị đã bô lô ba la ra ngoài hết rồi, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được. Cô lườm Lý thị một cái:
- Đi nấu cơm mau đi!
Cô thật sự không chịu nổi ánh mắt của hàng xóm.
Trúc Lan nhấc chân đi mở khóa phòng chứa lúa thóc, múc một chén gạo từ trong lu ra, tiếp tục dựa theo ký ức mà lấy một lượng bột ngô vừa đủ cho bữa sáng. Cô muốn ăn cháo, là cháo nấu bằng gạo trắng. Sau đó thì không về phòng ngủ nữa mà ngồi xuống ghế, nhớ lại ký ức của nguyên thân, cô cần phải sắp xếp chúng đâu vào đó.
Triều đại mà nguyên thân ở không có trong lịch sử, triều đại này mới vừa được thành lập mười một năm. Triều đại thay đổi, giai đoạn cuối của tiền triều là mười mấy năm loạn lạc, sau đó tiếp tục đánh nhau thêm mười năm nữa. Có thể nói, từ khi sinh ra nguyên thân đã sống những ngày tháng không quá an ổn, cho dù đã bước sang một triều đại mới nhưng cuộc sống cũng không khá khẩm hơn là bao. Triều mới thành lập, qua mười một năm nghỉ ngơi lấy sức vẫn không khiến non nước bị tàn phá khôi phục sự phồn vinh được, cho dù được miễn một vài loại thuế, nông dân ở tầng lớp dưới đáy có thể miễn cưỡng ấm no đã xem như không tồi rồi.
Mười lăm tuổi thì nguyên thân lập gia đình, đó cũng là khoảng thời gian bắt đầu mười năm chiến loạn, cũng vì trận loạn lạc này mà nguyên thân mới có cơ hội để gả cho chồng của nàng là đồng sinh* mới mười lăm tuổi. Đáng tiếc chồng của nguyên thân sinh không đúng thời, giai đoạn cuối của vương triều trước, người gian kẻ ác liên tục xuất hiện, khoa cử bị ngừng, lại thêm mười năm chiến loạn nên chờ tới khi vương triều mới được thành lập, cả đàn con nheo nhóc, tuổi cũng lớn nên đành gác lại ước mơ này, đặt hết kỳ vọng của bản thân lên người con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.