Chương 175: chương 115.3
Đinh Đông Nhất
31/03/2017
“Vâng.” Giải quyết xong một vấn đề lớn, Lâm Tam Tư bỗng thấy cực kỳ thèm ăn, thoải mái để cho Hoắc Dực đút cơm cho mình.
*
Hoắc Dực cùng Lâm Tam Tư đi Cửu Vân Đài ngắm mặt trời mọc, đi Hoàng Hải Sơn ngắm Vân Hải, đi Mai Trại ăn hải sản, còn đến vùng Giang Nam tràn ngập chim ca hoa nở, trên đường trở về còn dạo quanh hồ một lần, đến khi về đến kinh thành thì đã là hai tháng sau.
Trong thời gian hai tháng du sơn ngoạn thủy, bụng Lâm Tam Tư đã to lên, nhưng thể lực thì càng ngày càng tốt, không chỉ không có phản ứng khi mang thai, mà ăn uống còn rất ngon miệng, ăn nhiều mà tiêu hóa cũng nhanh, người cũng đẫy đà lên trông thấy.Hoắc Dực có đưa một thái y đi theo, sau mỗi lần bắt mạch cho Lâm Tam Tư, thái y đều vô cùng kinh ngạc, nói chưa từng có người nào khỏe mạnh lên một cách nhanh chóng như vậy, còn thay đổi rất lớn qua từng ngày, nếu cứ tiếp tục thế này thì việc sinh hạ song thai sẽ không có vấn đề gì nữa.
Hoắc Dực cũng dần yên lòng, lúc trở lại kinh thành thì nhận được một tin tức tốt, Bùi thừa tướng muối mặt chủ động xin từ hôn, nguyên nhân là vì Bùi Ngọc Lan mang bầu hài tử của Đoàn vương, nhà họ Bùi cũng vì vậy mà không còn mặt mũi, mất đi sự tín nhiệm của hoàng đế.
Sau khi nghe Tống Cảnh Ngưỡng báo tin, Hoắc Dực chỉ nhàn nhạt cười chứ không cảm thấy bất ngờ, dịu dàng đỡ Lâm Tam Tư đang mang bầu bốn tháng đi về Thanh Lan Uyển.
Hắn giúp nàng vén sợi tóc trên trán, dịu dàng nói: “Lát nữa ta phải vào cung một chuyến, nàng đi nghỉ sớm đi, không cần chờ ta.”
Lâm Tam Tư nói: “Điện hạ vào cung thỉnh an sao? Hay ta cũng đi với chàng được không? Dù gì cũng đã hai tháng không ở kinh thành rồi.”
Hoắc Dực đỡ nàng ngồi xuống ghế: “Nàng ngồi xe lâu nên cũng mệt rồi, ngoan ngoãn ở phủ nghỉ ngơi đi.”
“Vậy cũng được.” Lâm Tam Tư đưa tay đỡ lưng, “Đúng là ta thấy mệt quá!”
Đang nói thì Phục Linh ôm Hi nhi vào phòng, Hi nhi bây giờ đã biết bò, Lâm Tam Tư liền bảo Bách Hợp trải một cái thảm dày ra đất cho Hi nhi chơi.Hi nhi vừa trông thấy cái thảm thì liền giãy khỏi cái ôm của Phục Linh, bò qua bò lại trên thảm, miệng lẩm bẩm nói: “Nương…Hôn…”
Hoắc Dực đi tới cúi người xuống trước mặt Hi nhi, một tay bế con lên, trêu chọc nói: “Hi nhi, kêu một tiếng cha cho ta nghe nào.”
Hi nhi mở to đôi mắt trong veo nhìn cha, chu cái miệng đỏ bừng lên nói: “Nương ~~~ Hôn ~~~”
Lâm Tam Tư không nhịn được mà cười ra tiếng, Phục Linh và Bách Hợp thấy vậy cũng che miệng cười trộm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.