Chương 108: Chương 86.3
Đinh Đông Nhất
17/03/2017
“Ưm… Điện hạ, sao chàng lại không làm theo lẽ thường vậy?”
“Nếu làm theo lẽ thường thì đã không phải là ta rồi!” Hoắc Dực tự mãn nói.
Lúc Hoắc Dực ăn uống no đủ rồi bế Lâm Tam Tư ra ngoài thì cũng đã giữa trưa rồi, đám người làm trong phủ sớm đã đói đến mức ngực dán vào lưng, đã thế lại còn bị mùi thơm bên trong bếp dụ hoặc, cảm giác đó quả thật là sống không bằng chết.
Quy củ trong phủ rất nghiêm, người làm dù có chết đói thì cũng không được chạy đến nhìn ngó phòng bếp, cho nên mọi người cũng không rõ là bên trong bếp xảy ra chuyện gì mà lâu như vậy mới xong, chỉ biết là lúc điện hạ bế Lâm lương đễ ra, đôi môi của nàng sưng đỏ, gương mặt hồng lên, khí sắc tốt đến mức khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Trở lại Thanh Lan Uyển, Hi nhi vừa mới tỉnh ngủ, Lâm Tam Tư đón lấy Hi nhi từ tay Phục Linh, cởi cúc áo trước ngực cho Hi nhi bú sữa.
Hoắc Dực đang rảnh rỗi nên cũng ngồi bên cạnh, thấy Lâm Tam Tư có đôi lúc lại khẽ cau mày, hắn hỏi: “Nàng sao vậy?”
Lâm Tam Tư xoa đầu nhỏ của Hi nhi, ánh mắt nồng đậm tình thương của người mẹ, nàng cố gắng nói thật khẽ, sợ làm Hi nhi giật mình: “Hi nhi mút rất chặt, nên có lúc sẽ thấy hơi đau.”
Hoắc Dực nghe vậy thì rất đau lòng, lông mày khẽ nhíu lại, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của Hi nhi.Hi nhi đang nhiệt tình bú sữa thì lại bị quấy rầy, khó chịu mở to mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy mẫu thân, ánh mắt của mẫu thân rất dịu dàng, tiếp theo liền nhìn thấy phụ thân, ánh mắt của phụ thân rất bình tĩnh, không nhìn ra sự ấm áp.Không hiểu vì sao, Hi nhi dần dần mút chậm lại, cuối cùng dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, không bú nữa.
“Sao lại không ăn nữa, Hi nhi?” Lâm Tam Tư không hiểu tại sao, cả đêm không ăn rồi, giờ này Hi nhi phải rất đói mới phải, sao mới ăn có một chút đã thôi rồi?
Nàng quay sang nhìn Hoắc Dực, lo lắng nói: “Điện hạ, liệu có phải Hi nhi không khỏe ở đâu không? Sao lại không bú sữa nữa?”
Hoắc Dực nhẹ nhàng đáp: “Con của ta sao có thể yếu ớt như vậy.”
“Nhưng sao Hi nhi lại ăn ít thế chứ?”
Hoắc Dực lại nói: “Không sao đâu, đợt lát nữa rồi cho ăn tiếp.”
“Dạ.” Lâm Tam Tư gật đầu, thấy y phục bị ám mùi khói bếp, nghĩ lát nữa còn chơi đùa với Hi nhi, nàng nói: “Điện hạ ngồi chơi với Hi nhi một lát được không? Y phục của ta bẩn rồi, để ta đi thay.”
Hoắc Dực gật đầu, ôm lấy Hi nhi từ tay nàng, thời gian hắn ôm Hi nhi không nhiều, nên tư thế luôn không được tự nhiên.
“Điện hạ, phải ôm như vậy này, Hi nhi mới thấy thoải mái.”
Lâm Tam Tư sửa đúng tư thế cho Hoắc Dực xong rồi mới đứng dậy đi thay y phục.
Trong phòng chỉ còn lại Hoắc Dực và Hi nhi, Hoắc Dực nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Hi nhi, nói: “Hi nhi, mẫu thân của con chính là nữ nhân của ta, sau này không cho phép con bắt nạt mẫu thân, kể cả lúc bú sữa cũng không được, biết chưa?”
Hoắc Thần Hi nghe không hiểu lời Hoắc Dực nói, chỉ yên lặng chớp chớp đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn phụ thân.
“Nếu làm theo lẽ thường thì đã không phải là ta rồi!” Hoắc Dực tự mãn nói.
Lúc Hoắc Dực ăn uống no đủ rồi bế Lâm Tam Tư ra ngoài thì cũng đã giữa trưa rồi, đám người làm trong phủ sớm đã đói đến mức ngực dán vào lưng, đã thế lại còn bị mùi thơm bên trong bếp dụ hoặc, cảm giác đó quả thật là sống không bằng chết.
Quy củ trong phủ rất nghiêm, người làm dù có chết đói thì cũng không được chạy đến nhìn ngó phòng bếp, cho nên mọi người cũng không rõ là bên trong bếp xảy ra chuyện gì mà lâu như vậy mới xong, chỉ biết là lúc điện hạ bế Lâm lương đễ ra, đôi môi của nàng sưng đỏ, gương mặt hồng lên, khí sắc tốt đến mức khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Trở lại Thanh Lan Uyển, Hi nhi vừa mới tỉnh ngủ, Lâm Tam Tư đón lấy Hi nhi từ tay Phục Linh, cởi cúc áo trước ngực cho Hi nhi bú sữa.
Hoắc Dực đang rảnh rỗi nên cũng ngồi bên cạnh, thấy Lâm Tam Tư có đôi lúc lại khẽ cau mày, hắn hỏi: “Nàng sao vậy?”
Lâm Tam Tư xoa đầu nhỏ của Hi nhi, ánh mắt nồng đậm tình thương của người mẹ, nàng cố gắng nói thật khẽ, sợ làm Hi nhi giật mình: “Hi nhi mút rất chặt, nên có lúc sẽ thấy hơi đau.”
Hoắc Dực nghe vậy thì rất đau lòng, lông mày khẽ nhíu lại, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của Hi nhi.Hi nhi đang nhiệt tình bú sữa thì lại bị quấy rầy, khó chịu mở to mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy mẫu thân, ánh mắt của mẫu thân rất dịu dàng, tiếp theo liền nhìn thấy phụ thân, ánh mắt của phụ thân rất bình tĩnh, không nhìn ra sự ấm áp.Không hiểu vì sao, Hi nhi dần dần mút chậm lại, cuối cùng dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, không bú nữa.
“Sao lại không ăn nữa, Hi nhi?” Lâm Tam Tư không hiểu tại sao, cả đêm không ăn rồi, giờ này Hi nhi phải rất đói mới phải, sao mới ăn có một chút đã thôi rồi?
Nàng quay sang nhìn Hoắc Dực, lo lắng nói: “Điện hạ, liệu có phải Hi nhi không khỏe ở đâu không? Sao lại không bú sữa nữa?”
Hoắc Dực nhẹ nhàng đáp: “Con của ta sao có thể yếu ớt như vậy.”
“Nhưng sao Hi nhi lại ăn ít thế chứ?”
Hoắc Dực lại nói: “Không sao đâu, đợt lát nữa rồi cho ăn tiếp.”
“Dạ.” Lâm Tam Tư gật đầu, thấy y phục bị ám mùi khói bếp, nghĩ lát nữa còn chơi đùa với Hi nhi, nàng nói: “Điện hạ ngồi chơi với Hi nhi một lát được không? Y phục của ta bẩn rồi, để ta đi thay.”
Hoắc Dực gật đầu, ôm lấy Hi nhi từ tay nàng, thời gian hắn ôm Hi nhi không nhiều, nên tư thế luôn không được tự nhiên.
“Điện hạ, phải ôm như vậy này, Hi nhi mới thấy thoải mái.”
Lâm Tam Tư sửa đúng tư thế cho Hoắc Dực xong rồi mới đứng dậy đi thay y phục.
Trong phòng chỉ còn lại Hoắc Dực và Hi nhi, Hoắc Dực nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Hi nhi, nói: “Hi nhi, mẫu thân của con chính là nữ nhân của ta, sau này không cho phép con bắt nạt mẫu thân, kể cả lúc bú sữa cũng không được, biết chưa?”
Hoắc Thần Hi nghe không hiểu lời Hoắc Dực nói, chỉ yên lặng chớp chớp đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn phụ thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.