Chương 201
Khongthusaobiet
26/12/2020
Hạ Lăng có thể cảm nhận được cơ thể của Vy Vy đang run rẩy, dù gì cũng
chỉ là một cô gái trẻ tuổi, đối mặt với tình cảnh trước mắt, sao có thể
không sợ hãi? Ngay cả bản thân Hạ Lăng cũng sợ muốn chết… Nhìn ánh mắt
hung ác của những tên cầm súng chĩa vào người bọn họ, lại thêm dáng vẻ
thờ ơ lạnh lùng kia, bàn tay cầm súng vô cùng vững vàng, họng súng nhắm
thẳng vào điểm yếu của bọn họ, không hề nhúc nhích.
Trước đây những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Lệ Lôi cũng từng có lần nói với Hạ Lăng về sự khác biệt giữa những tay chơi súng và sát thủ thật sự, không còn nghi ngờ gì nữa, những gã đàn ông trước mặt này là những kẻ dám giết người thật sự.
Hạ Lăng hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân phải bình tĩnh, thả lỏng.
Vị Phong thiếu gia kia vẫn tựa trên chiếc ghế bành, chẳng màng bận tâm đến hai khẩu súng đang chĩa về mình, còn ung dung đánh giá: “Đúng là vệ sĩ chuyên nghiệp, phản xạ nhanh, năng lực ứng chiến tốt, sự nhạy bén và khả năng phán đoán này thật khiến người khác phải tán thưởng.”
Anh ta vươn tay nâng chén rượu bằng sứ Thanh Hoa đắt đỏ: “Mời mọi người một ly.”
Hai vệ sĩ đứng trước mặt Hạ Lăng không nói không rằng cũng không động đậy, bàn tay cầm súng vẫn vững vàng.
Phong thiếu gia cười nhẹ, ngẩng đầu uống hết chỗ rượu trong chén. Chiếc chén trong tay vừa đặt xuống bàn đã có một cô gái xinh đẹp khoác trên người chiếc váy ren mỏng bước lại rót đầy rượu vào chén cho anh ta. “Cô gái nhỏ.” Đôi mắt phượng mơ màng của anh ta nhìn Hạ Lăng: “Tôi đã nói rồi, cô không cần căng thẳng như vậy. Tôi chỉ muốn mời cô một bữa cơm mà thôi, không hề có ác ý gì.”
Không có ác ý gì mà mang theo nhiều người như vậy sao?
Trên mặt Hạ Lăng lộ rõ sự không tin.
Bằng một thái độ lười biếng, anh ta đứng thẳng dậy khỏi chiếc ghế bành, một người phụ nữ xinh đẹp yểu điệu như một con mèo Ba Tư bước đến bên cạnh khoác lên người anh ta chiếc áo gấm.
Anh ta nói: “Đây chẳng qua là sự phô trương theo thói quen của tôi từ trước tới giờ thôi, không phải có ý muốn đối phó với cô.”
Hạ Lăng nói: “Trong sự phô trương theo thói quen của anh cũng bao gồm cả việc dùng súng chĩa vào khách sao?”
Anh ta hơi ngẩn ra, rồi bật cười lớn: “Đúng là miệng lưỡi sắc bén… Nhưng mà, đúng là tôi thất lễ, thật xin lỗi.”
Nói xong, anh ta phất nhẹ tay một cái, trong nháy mắt cả chục tên đàn ông thoăn thoắt cất súng, rút lui nhanh như lúc xuất hiện.
Hai tên vệ sĩ trước mặt Hạ Lăng mặc dù cũng đã cất súng đi, nhưng họ vẫn giữ sự cảnh giác cao độ.
Cơ thể của Vy Vy vẫn đang dựa sát vào người cô, trước đó còn run rẩy không ngừng nhưng lúc này cũng đã thả lỏng, cả người gần như sắp nhũn ra. Tuy vậy, cô bé bướng bỉnh này vẫn rất kiên cường, Hạ Lăng có thể cảm nhận được cô ấy đang cố gắng gồng mình để đứng vững.
Hạ Lăng ngẩng đầu nhìn Phong thiếu gia nói: “Trợ lý của tôi thấy không khỏe, cần phải đi trước.” Theo tình hình hiện tại, xem ra cô có muốn rời đi cũng khó mà đi được, hơn nữa, cô cũng không có thói quen lâm trận chạy trốn. Nhưng Vy Vy thì khác, cô dù gì cũng chỉ là một trợ lý nho nhỏ, mục tiêu của Phong thiếu gia không phải là một cô bé hoạt bát đơn thuần như vậy, Hạ Lăng không muốn để cô ở lại chịu trận với mình.
Phong thiếu còn chưa mở lời, Vy Vy đã vội vàng lên tiếng: “Chị Tiểu Lăng, em không sao!”
Hạ Lăng ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Sắc mặt của Vy Vy nhợt nhạt, nhưng vẻ mặt vẫn rất kiên quyết, cô miễn cưỡng nói: “Chị Tiểu Lăng, em muốn ở lại với chị.”
Trong lòng Hạ Lăng cảm thấy ấm áp, đúng là một cô gái tốt, bất giác cô hiểu được tại sao chị Mạch Na lại để Vy Vy làm trợ lý cho cô. Cô nhỏ giọng nói: “Nghe lời chị, em đi trước đi, chị mang theo không nhiều người, họ không bảo vệ được cả hai chúng ta.”Cô ấy hơi lưỡng lự một chút.
Hạ Lăng nói: “Để lão Trần đưa em về.”
Vy Vy đột nhiên nghĩ ra gì đó, gật đầu một cái thật mạnh đáp: “Vậy em đi đây, chị Tiểu Lăng, chị… cẩn thận.”
Hạ Lăng mỉm cười: “Chỉ là ăn một bữa cơm với vị này mà thôi, không có chuyện gì đâu.” Trừ Bùi Tử Hoành ra, cô tự hỏi cô cũng không đắc tội với bất kỳ ông lớn nào, cô cùng vị Phong thiếu gia trước mặt này không thù không oán, có lẽ thật sự như lời anh ta nói, anh ta quả thực không có ý nhắm vào cô, chỉ là sự phô trương theo thói quen mà thôi?… Tuy vậy nhưng trong lòng cô vẫn có chút bất an.
Phong thiếu gia thích thú nhìn bọn họ nói chuyện, anh ta uống từng ngụm rượu tựa như uống nước.
Hạ Lăng cố gắng bình tĩnh: “Phong thiếu gia, rất xin lỗi, hôm nay trợ lý của tôi không thể tiếp đãi anh.”
Anh ta mỉm cười, làm một cử chỉ mời.
Trong lòng Hạ Lăng thở phào một hơi, nhìn Vy Vy bước nhanh qua người những tên đàn ông mặc đồ đen, rời đi.
“Được rồi, bây giờ cô có thể ngồi xuống rồi chứ? Diệp Tinh Lăng.” Anh ta chậm rãi gọi tên của cô.
Hạ Lăng cũng không cảm thấy ngạc nhiên sao anh ta biết được tên cô. Từ trước khi bước chân vào trong căn phòng VIP này, người đàn ông trung niên cấp dưới kia của anh ta đã gọi đúng cả tên lẫn họ của cô rồi. Trong lòng cô âm thầm mắng mình đúng là heo, nhìn người ta mà xem, trước khi gặp ai đó người ta đã điều tra cả gốc lẫn rễ của người đó rồi, nhìn lại bản thân mình thì…
“Cô Diệp.” Hai người đàn ông cao to lực lưỡng trước mặt cô lên tiếng: “Mời cô đi theo chúng tôi vào chỗ ngồi.”
Việc đến mức này, Hạ Lăng chỉ đành mím môi đi theo hai người đàn ông đến trước chiếc bàn nhỏ được chạm khắc hoa văn theo phong cách cổ xưa đặt gần chỗ ngồi của Phong thiếu gia. Một người đàn ông trong đó kéo chiếc ghế lót đệm mềm ra cho cô, người đàn ông còn lại cung kính nhận lấy chiếc áo khoác trong tay cô.Hai vệ sĩ cô mang theo thì đứng sát sau lưng cô.
Phong thiếu gia dùng ánh mắt ra hiệu cho đàn em dưới quyền vỗ nhẹ tay, rất nhanh sau đó, những món ăn cùng rượu được mang lên, một chiếc đĩa sứ Thanh hoa, một chiếc cốc vẽ hình non nước, những món ăn tinh tế và ngon miệng không đoán ra tên.
Hạ Lăng nói vài lời khách sáo rồi cúi đầu ăn, chỉ muốn mau chóng ăn cho xong rồi rời đi, mặc kệ sự nghiệp từ thiện giúp đời cao cả gì đó của anh ta, cũng mặc kệ anh ta là tên Phong thiếu gia nào, tất cả đều không quan trọng, giờ phút này chỉ có cái cảm giác nguy hiểm không sao đè nén được và cái mạng nhỏ này là quan trọng nhất mà thôi.
“Được ăn trưa với người đẹp cũng là một loại hưởng thụ.” Phong thiếu gia ăn không nhiều, đôi mắt phượng chuyển động, chăm chú nhìn cô.
Cô bị nhìn đến mức da đầu tê tê, trong lòng nghĩ, so với anh ta, cô còn lâu mới được tính là mỹ nhân? Không, cũng không đúng, để so sánh kỹ hơn thì ngũ quan của vị Phong thiếu gia này cũng không tính là đẹp, để mà so sánh với hai giai đẹp là Vệ Thiều Âm và Lệ Lôi, thì không biết là bị bỏ xa tới mấy con phố. Nhưng đôi mắt phượng kia thật sự rất quyến rũ, như thể chỉ cần lơ đãng một cái là sẽ bị bắt luôn cả linh hồn.
Hạ Lăng cụp mắt đáp: “Anh Phong quá lời rồi.”
Cô không gọi anh ta là thiếu gia, cô lại càng không có thói quen tự biến mình thành nô bộc của người khác.
Phong thiếu gia lại cười, giọng nói trầm ấm dịu dàng: “ Quả là cô gái thú vị, khó trách Lệ Lôi lại thích.”
Lệ Lôi?!
Tim Hạ Lăng đập mạnh: “Anh quen Lệ Lôi?”
“Rất quen.” Anh ta cười.
Dù vậy nhưng cô không cảm giác được bất kỳ độ ấm nào trong nụ cười của anh ta. Giờ thì cô đã hiểu tại sao từ lúc bước chân vào cửa phòng đến giờ, cô lại có cảm giác đứng ngồi không yên thế này, chẳng lẽ vị Phong thiếu gia trước mặt này là kẻ thù của Lệ Lôi? Anh ta vì báo thù nên mới tìm tới cô? Nếu đúng thật là vậy thì cô vô tội biết bao…
Trong lòng âm thầm nghiến răng trách Lệ Lôi giỏi gây chuyện, cô vô cùng cẩn thận mở miệng hỏi: “Là bạn bè?”
“Không hẳn.”
Vậy hơn phân nửa là kẻ thù rồi. Cô tiếp tục thầm mắng Lệ Lôi, mặt khác thì cố gắng tìm cách thoát thân.
Phong thiếu gia uống một ngụm rượu, nhìn về phía cô, khoé môi cong lên: “Cô gái nhỏ, có muốn đổi ông chủ khác không, ví như đi theo tôi?”
Trong lòng cô “Phừng” một tiếng, một ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên, cái gì gọi là “Đổi ông chủ khác”?! Anh ta nghĩ cô là loại người gì?! Sắc mặt lạnh đi, cô đẩy chén rượu ra, cứng rắn nói: “Tôi là bạn gái của Lệ Lôi. Anh Phong, anh uống nhiều rồi, cần phải nghỉ ngơi, tôi xin phép đi trước.”
Cô đứng dậy định bụng rời đi.
Mười mấy tên đàn em của anh ta lập tức cùng bước lên chặn cô lại, cũng không biết là ai nổ súng trước, cô chỉ kịp thấy hiện trường hỗn loạn, sau khi phản ứng lại thì hai vệ sĩ vốn đứng sau lưng cô đã bị người ta khống chế, còn cô cũng bị ép vào trong góc tường.
Trước đây những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Lệ Lôi cũng từng có lần nói với Hạ Lăng về sự khác biệt giữa những tay chơi súng và sát thủ thật sự, không còn nghi ngờ gì nữa, những gã đàn ông trước mặt này là những kẻ dám giết người thật sự.
Hạ Lăng hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân phải bình tĩnh, thả lỏng.
Vị Phong thiếu gia kia vẫn tựa trên chiếc ghế bành, chẳng màng bận tâm đến hai khẩu súng đang chĩa về mình, còn ung dung đánh giá: “Đúng là vệ sĩ chuyên nghiệp, phản xạ nhanh, năng lực ứng chiến tốt, sự nhạy bén và khả năng phán đoán này thật khiến người khác phải tán thưởng.”
Anh ta vươn tay nâng chén rượu bằng sứ Thanh Hoa đắt đỏ: “Mời mọi người một ly.”
Hai vệ sĩ đứng trước mặt Hạ Lăng không nói không rằng cũng không động đậy, bàn tay cầm súng vẫn vững vàng.
Phong thiếu gia cười nhẹ, ngẩng đầu uống hết chỗ rượu trong chén. Chiếc chén trong tay vừa đặt xuống bàn đã có một cô gái xinh đẹp khoác trên người chiếc váy ren mỏng bước lại rót đầy rượu vào chén cho anh ta. “Cô gái nhỏ.” Đôi mắt phượng mơ màng của anh ta nhìn Hạ Lăng: “Tôi đã nói rồi, cô không cần căng thẳng như vậy. Tôi chỉ muốn mời cô một bữa cơm mà thôi, không hề có ác ý gì.”
Không có ác ý gì mà mang theo nhiều người như vậy sao?
Trên mặt Hạ Lăng lộ rõ sự không tin.
Bằng một thái độ lười biếng, anh ta đứng thẳng dậy khỏi chiếc ghế bành, một người phụ nữ xinh đẹp yểu điệu như một con mèo Ba Tư bước đến bên cạnh khoác lên người anh ta chiếc áo gấm.
Anh ta nói: “Đây chẳng qua là sự phô trương theo thói quen của tôi từ trước tới giờ thôi, không phải có ý muốn đối phó với cô.”
Hạ Lăng nói: “Trong sự phô trương theo thói quen của anh cũng bao gồm cả việc dùng súng chĩa vào khách sao?”
Anh ta hơi ngẩn ra, rồi bật cười lớn: “Đúng là miệng lưỡi sắc bén… Nhưng mà, đúng là tôi thất lễ, thật xin lỗi.”
Nói xong, anh ta phất nhẹ tay một cái, trong nháy mắt cả chục tên đàn ông thoăn thoắt cất súng, rút lui nhanh như lúc xuất hiện.
Hai tên vệ sĩ trước mặt Hạ Lăng mặc dù cũng đã cất súng đi, nhưng họ vẫn giữ sự cảnh giác cao độ.
Cơ thể của Vy Vy vẫn đang dựa sát vào người cô, trước đó còn run rẩy không ngừng nhưng lúc này cũng đã thả lỏng, cả người gần như sắp nhũn ra. Tuy vậy, cô bé bướng bỉnh này vẫn rất kiên cường, Hạ Lăng có thể cảm nhận được cô ấy đang cố gắng gồng mình để đứng vững.
Hạ Lăng ngẩng đầu nhìn Phong thiếu gia nói: “Trợ lý của tôi thấy không khỏe, cần phải đi trước.” Theo tình hình hiện tại, xem ra cô có muốn rời đi cũng khó mà đi được, hơn nữa, cô cũng không có thói quen lâm trận chạy trốn. Nhưng Vy Vy thì khác, cô dù gì cũng chỉ là một trợ lý nho nhỏ, mục tiêu của Phong thiếu gia không phải là một cô bé hoạt bát đơn thuần như vậy, Hạ Lăng không muốn để cô ở lại chịu trận với mình.
Phong thiếu còn chưa mở lời, Vy Vy đã vội vàng lên tiếng: “Chị Tiểu Lăng, em không sao!”
Hạ Lăng ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Sắc mặt của Vy Vy nhợt nhạt, nhưng vẻ mặt vẫn rất kiên quyết, cô miễn cưỡng nói: “Chị Tiểu Lăng, em muốn ở lại với chị.”
Trong lòng Hạ Lăng cảm thấy ấm áp, đúng là một cô gái tốt, bất giác cô hiểu được tại sao chị Mạch Na lại để Vy Vy làm trợ lý cho cô. Cô nhỏ giọng nói: “Nghe lời chị, em đi trước đi, chị mang theo không nhiều người, họ không bảo vệ được cả hai chúng ta.”Cô ấy hơi lưỡng lự một chút.
Hạ Lăng nói: “Để lão Trần đưa em về.”
Vy Vy đột nhiên nghĩ ra gì đó, gật đầu một cái thật mạnh đáp: “Vậy em đi đây, chị Tiểu Lăng, chị… cẩn thận.”
Hạ Lăng mỉm cười: “Chỉ là ăn một bữa cơm với vị này mà thôi, không có chuyện gì đâu.” Trừ Bùi Tử Hoành ra, cô tự hỏi cô cũng không đắc tội với bất kỳ ông lớn nào, cô cùng vị Phong thiếu gia trước mặt này không thù không oán, có lẽ thật sự như lời anh ta nói, anh ta quả thực không có ý nhắm vào cô, chỉ là sự phô trương theo thói quen mà thôi?… Tuy vậy nhưng trong lòng cô vẫn có chút bất an.
Phong thiếu gia thích thú nhìn bọn họ nói chuyện, anh ta uống từng ngụm rượu tựa như uống nước.
Hạ Lăng cố gắng bình tĩnh: “Phong thiếu gia, rất xin lỗi, hôm nay trợ lý của tôi không thể tiếp đãi anh.”
Anh ta mỉm cười, làm một cử chỉ mời.
Trong lòng Hạ Lăng thở phào một hơi, nhìn Vy Vy bước nhanh qua người những tên đàn ông mặc đồ đen, rời đi.
“Được rồi, bây giờ cô có thể ngồi xuống rồi chứ? Diệp Tinh Lăng.” Anh ta chậm rãi gọi tên của cô.
Hạ Lăng cũng không cảm thấy ngạc nhiên sao anh ta biết được tên cô. Từ trước khi bước chân vào trong căn phòng VIP này, người đàn ông trung niên cấp dưới kia của anh ta đã gọi đúng cả tên lẫn họ của cô rồi. Trong lòng cô âm thầm mắng mình đúng là heo, nhìn người ta mà xem, trước khi gặp ai đó người ta đã điều tra cả gốc lẫn rễ của người đó rồi, nhìn lại bản thân mình thì…
“Cô Diệp.” Hai người đàn ông cao to lực lưỡng trước mặt cô lên tiếng: “Mời cô đi theo chúng tôi vào chỗ ngồi.”
Việc đến mức này, Hạ Lăng chỉ đành mím môi đi theo hai người đàn ông đến trước chiếc bàn nhỏ được chạm khắc hoa văn theo phong cách cổ xưa đặt gần chỗ ngồi của Phong thiếu gia. Một người đàn ông trong đó kéo chiếc ghế lót đệm mềm ra cho cô, người đàn ông còn lại cung kính nhận lấy chiếc áo khoác trong tay cô.Hai vệ sĩ cô mang theo thì đứng sát sau lưng cô.
Phong thiếu gia dùng ánh mắt ra hiệu cho đàn em dưới quyền vỗ nhẹ tay, rất nhanh sau đó, những món ăn cùng rượu được mang lên, một chiếc đĩa sứ Thanh hoa, một chiếc cốc vẽ hình non nước, những món ăn tinh tế và ngon miệng không đoán ra tên.
Hạ Lăng nói vài lời khách sáo rồi cúi đầu ăn, chỉ muốn mau chóng ăn cho xong rồi rời đi, mặc kệ sự nghiệp từ thiện giúp đời cao cả gì đó của anh ta, cũng mặc kệ anh ta là tên Phong thiếu gia nào, tất cả đều không quan trọng, giờ phút này chỉ có cái cảm giác nguy hiểm không sao đè nén được và cái mạng nhỏ này là quan trọng nhất mà thôi.
“Được ăn trưa với người đẹp cũng là một loại hưởng thụ.” Phong thiếu gia ăn không nhiều, đôi mắt phượng chuyển động, chăm chú nhìn cô.
Cô bị nhìn đến mức da đầu tê tê, trong lòng nghĩ, so với anh ta, cô còn lâu mới được tính là mỹ nhân? Không, cũng không đúng, để so sánh kỹ hơn thì ngũ quan của vị Phong thiếu gia này cũng không tính là đẹp, để mà so sánh với hai giai đẹp là Vệ Thiều Âm và Lệ Lôi, thì không biết là bị bỏ xa tới mấy con phố. Nhưng đôi mắt phượng kia thật sự rất quyến rũ, như thể chỉ cần lơ đãng một cái là sẽ bị bắt luôn cả linh hồn.
Hạ Lăng cụp mắt đáp: “Anh Phong quá lời rồi.”
Cô không gọi anh ta là thiếu gia, cô lại càng không có thói quen tự biến mình thành nô bộc của người khác.
Phong thiếu gia lại cười, giọng nói trầm ấm dịu dàng: “ Quả là cô gái thú vị, khó trách Lệ Lôi lại thích.”
Lệ Lôi?!
Tim Hạ Lăng đập mạnh: “Anh quen Lệ Lôi?”
“Rất quen.” Anh ta cười.
Dù vậy nhưng cô không cảm giác được bất kỳ độ ấm nào trong nụ cười của anh ta. Giờ thì cô đã hiểu tại sao từ lúc bước chân vào cửa phòng đến giờ, cô lại có cảm giác đứng ngồi không yên thế này, chẳng lẽ vị Phong thiếu gia trước mặt này là kẻ thù của Lệ Lôi? Anh ta vì báo thù nên mới tìm tới cô? Nếu đúng thật là vậy thì cô vô tội biết bao…
Trong lòng âm thầm nghiến răng trách Lệ Lôi giỏi gây chuyện, cô vô cùng cẩn thận mở miệng hỏi: “Là bạn bè?”
“Không hẳn.”
Vậy hơn phân nửa là kẻ thù rồi. Cô tiếp tục thầm mắng Lệ Lôi, mặt khác thì cố gắng tìm cách thoát thân.
Phong thiếu gia uống một ngụm rượu, nhìn về phía cô, khoé môi cong lên: “Cô gái nhỏ, có muốn đổi ông chủ khác không, ví như đi theo tôi?”
Trong lòng cô “Phừng” một tiếng, một ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên, cái gì gọi là “Đổi ông chủ khác”?! Anh ta nghĩ cô là loại người gì?! Sắc mặt lạnh đi, cô đẩy chén rượu ra, cứng rắn nói: “Tôi là bạn gái của Lệ Lôi. Anh Phong, anh uống nhiều rồi, cần phải nghỉ ngơi, tôi xin phép đi trước.”
Cô đứng dậy định bụng rời đi.
Mười mấy tên đàn em của anh ta lập tức cùng bước lên chặn cô lại, cũng không biết là ai nổ súng trước, cô chỉ kịp thấy hiện trường hỗn loạn, sau khi phản ứng lại thì hai vệ sĩ vốn đứng sau lưng cô đã bị người ta khống chế, còn cô cũng bị ép vào trong góc tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.