Chương 236
Khongthusaobiet
05/02/2021
"Anh Tử Hoành." Giọng Hạ Vũ mềm nhũn: "Anh đang ở đâu vậy? Có thể dẫn em đến mộ chị một chuyến được không?"
"Sao thế?" Bùi Tử Hoành trầm giọng hỏi. Từ sau lần Hạ Vũ mắng Hạ Lăng, thái độ của anh đối với cô ta trước sau đều lãnh nhạt, không để cho cô ta tùy tiện đến gần những vật liên quan đến Hạ Lăng nữa, thậm chí là mộ cũng không để cô ta tùy ý viếng thăm.
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Vũ cắn môi: "Em gấp cho chị ấy một lọ nghìn con hạc giấy cầu phúc, mới gấp xong, nghĩ hôm nay là Lễ tình nhân, sợ chị ấy cô đơn... Anh Tử Hoành, quản lý của nghĩa trang không cho em vào, anh đi với em được không? Em muốn đưa một nghìn con hạc giấy này cho chị, em... rất nhớ chị ấy."
Giọng cô ta nghe như sắp khóc tới nơi.
Vẻ mặt nặng nề của Bùi Tử Hoành lộ ra chút mềm mại, dù sao cũng là em gái ruột của tiểu Lăng, máu thịt liền tim, trên thế giới này trừ mình ra cũng chỉ có Hạ Vũ nhớ tiểu Lăng thôi.
"Nửa tiếng sau anh đến đón em." Anh nói rồi cúp điện thoại.
"Anh phải đi à?" Hạ Lăng hỏi.
Bùi Tử Hoành cầm trái táo mới gọt được một nửa lên, ngón tay thành thạo xoay tròn, vỏ quả mỏng manh tiếp tục bị kéo tuột xuống: "Có chút chuyện phải xử lý." Anh dịu dàng nói với Hạ Lăng; "Em ăn táo đi rồi nghỉ ngơi sớm, có chuyện thì gọi điện cho anh."
Vừa nãy cô loáng thoáng nghe được giọng nói trong điện thoại: "Là Hạ Vũ à?"
Bùi Tử Hoành ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đó mơ hồ mang theo sự sắc bén, như cô không biết sống chết thăm dò bí mật không nên thăm dò. Trong lòng Hạ Lăng tự cười mình, chung quy bọn họ là người dưng, cho dù ngoài mặt sống yên ổn vô sự với nhau đi chăng nữa thì cũng không có khả năng sẽ qua lại thân mật khắng khít như trước.
"Không có ý gì đâu." Cô hờ hững nói: "Chẳng qua là tôi không ngờ anh sẽ trải qua Lễ tình nhân với cô ta." Nói vậy là em gái ngoan của cô thành công rồi? Từng bước gạt bỏ đối thủ, tiếp cận Bùi Tử Hoành, cuối cùng một cú điện thoại có thể gọi anh về, tay trong tay vào một đêm lãng mạn?... Cũng không uổng công Hạ Vũ bày mưu tính kế nhiều năm nhỉ.
Môi Hạ Lăng cong lên lộ ra sự chế nhạo.
Độ cong nhỏ đó trong mắt Bùi Tử Hoành trông cực kì chướng mắt.
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại giải thích với cô: "Hạ Vũ muốn đến mộ chị, anh đưa cô ấy đi."
Ồ, hóa ra vẫn mượn tên tuổi của cô. Môi Hạ Lăng trông càng trào phúng hơn, cười như không cười nhìn anh: "Anh hẳn phải biết trước đây không lâu Hạ Vũ từng mắng Hạ Lăng, cô ta có thể có lòng tốt đi gặp chị gái à?"
Bùi Tử Hoành cau mày: "Chị em gái xích mích thì có, chứ làm gì có oán hận thật sự." Đây cũng là nguyên nhân anh đồng ý tha thứ cho Hạ Vũ sau lần cô ta mắng người đó, Hạ Vũ từng khóc lóc, áy náy nói với anh, nói đầu óc mình nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, giận chị gái vì tình yêu mà khiến bản thân đầy vết thương, cuối cùng rời khỏi nhân thế, bỏ lại đứa em gái là cô bơ vơ nên lúc nãy mới không lựa lời nói.
Bùi Tử Hoành tin lời cô ta.
Ai bảo hơn mười năm qua Hạ Vũ ngụy trang quá tốt, hình tượng cô em gái ngoan đã đi sâu vào lòng người chứ?
Hạ Lăng lười tranh cãi với Bùi Tử Hoành, anh thích tin Hạ Vũ thì tin đi, dù sao mấy chuyện đời trước cô cũng không muốn dính vào nữa. Cô miễn cưỡng tựa vào đầu giường, nhìn anh gọt táo, vẻ mặt bình thản.
Thấy bộ dạng chẳng ừ hử gì của cô, Bùi Tử Hoành chẳng biết tại sao lại thấy hơi bực bội trong lòng, tay loạn cả lên, vốn là dây vỏ nối liền đẹp mắt lại bị đứt mất. Hạ Lăng "phụt" một tiếng bật cười, hiếm khi thấy anh làm gì thất bại.
Bùi Tử Hoành nhướng mày nhìn cô.
Hạ Lăng vội vàng nín cười: "Không tệ đâu, ừm, so với Lệ Lôi..." Cô định nói tốt hơn Lệ Lôi nhiều nhưng lời đến bên miệng lại dừng lại. Trước mắt hiện ra khuôn mặt anh tuấn với nụ cười rạng rỡ của Lệ Lôi, anh ăn táo khác với Bùi Tử Hoành, chắc chắn sẽ không kiên nhẫn gọt vỏ như vậy mà để luôn vỏ rồi trực tiếp cắt thành mấy miếng lớn, tiện tay ném cho cô như đút cho chú chó nhỏ vậy.
Hừ, chịu cắt thành miếng cho cô là đã tốt lắm rồi, bình thường còn bắt cô tự làm nữa cơ.
Hạ Lăng hơi phân tâm, không hay biết vẻ mặt tiu nghỉu tất cả đều bị Bùi Tử Hoành nhìn thấy.
"Đã chia tay rồi, có gì hay mà nhớ." Bùi Tử Hoành rũ mắt, gọt sạch sẽ phần vỏ quả cuối cùng, cắt trái táo thành những lát ngang mỏng rồi đặt vào dĩa: "Đêm Giao thừa bị đuổi ra ngoài, là vì nhà họ Lệ không chấp nhận em, ông già nhà bọn họ nổi tiếng cố chấp mà, Lệ Lôi... Hừ, hết cách."
Vẻ mặt Hạ Lăng dần trở nên ảm đạm.
Bùi Tử Hoành đẩy dĩa trái cây đến trước mặt cô: "Ăn đi."
Cô nhìn mấy miếng táo mỏng được cắt đều, mỗi miếng đều nằm ở giữa, đến hạt cũng xếp thành hình ngôi sao năm cánh xinh đẹp. Cách cắt này rất khác người bình thường, anh luôn có thói quen cắt ngang...
Còn nhớ có năm, cô nói đùa với anh, nói muốn sao trên trời. Lúc đó đang mùa hè, tường vi trong vườn bị gió thổi nhẹ đung đưa, anh lấy từ trong chậu lạnh để ướp trái cây bên bàn mây dài ra một quả táo còn dính nước, cắt ngang đưa cho cô.
Anh không phải một người lãng mạn nhưng đôi khi lãng mạn một lần sẽ càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Anh nói, Tiểu Lăng, trong mỗi trái táo đều cất giấu một ngôi sao anh tặng cho em.
Thói quen này đến giờ vẫn không đổi.
Cô đưa tay cầm miếng táo lên, khẽ cắn một miếng, vị hơi chua.
Bùi Tử Hoành nhìn cô ăn, đáy mắt lộ ra sự dịu dàng: "Ngon không?"
Cô lắc đầu.
Bùi Tử Hoành nhướng mày.
"Anh đi đi." Khóe mắt cô chua xót, không dám ngẩng đầu nhìn anh: "Hạ Vũ đang chờ anh đấy."
"Không ngon thật à?" Anh vẫn chưa đi, chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp, anh cúi người cầm lấy miếng táo trên tay cô, cắn một miếng ngay chỗ cô vừa cắn xong, hình như hơi chua.
"Đi nhanh đi, sắp trễ rồi." Cô đuổi người.
Bùi Tử Hoành nhìn đồng hồ trên cổ tay, đứng dậy: "Lần sau sẽ gọt quả ngọt cho em." Anh lấy áo khoác dài trên móc áo xuống, đẩy cửa rời khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh yên tĩnh lại, Hạ Lăng nhìn dĩa táo kia thật lâu, cho đến khi chúng bị oxi hóa, dần chuyển thành màu vàng. Cô giấu đi sự chua xót nơi khóe mắt, vẻ mặt trở nên hờ hững, cực kì hờ hững, vuột mất họ, vuột mất mãi mãi, Bùi Tử Hoành tốt, Lệ Lôi... cũng tốt.
Ở trong phòng bệnh mấy ngày, máu bầm trên bụng cô dần tan đi.
Mấy ngày này, Bùi Tử Hoành đến thăm cô hai lần, lần nào đến cũng đều vội vàng rời đi, ngồi chưa tới một phút đồng hồ đã đi. Cô buồn chán nằm trên giường lật báo, lật trang giải trí rồi lại lật trang kinh tế tài chính, lúc này mới nhận ra lịch trình mỗi ngày của anh đều rất bận rộn, bận không chỉ gấp đôi so với lúc cô dùng thân phận Hạ Lăng ở bên cạnh anh.
Cũng thấy tin tức về Lệ Lôi.
Báo chí nói vài ngày nữa anh sẽ về nước.
Tin này khiến lòng Hạ Lăng hơi đau xót, cô chỉ có thể biết chuyện của anh qua báo thôi sao?
Điện thoại trên đầu giường đang phát bài "Chia tay vui vẻ" nhưng cô không thấy vui chút nào hết. Nhưng cắt đứt thì cắt đứt vậy, sau này mắt không thấy tâm không phiền, Hạ Lăng cầm báo suy nghĩ, không bằng thừa dịp anh ấy chưa về nhanh chóng dọn đi, tránh sau này vẫn ở lại nhà cho thuê của anh ấy, gặp mặt càng thêm lúng túng.
Nhưng dọn đi đâu mới được?
"Sao thế?" Bùi Tử Hoành trầm giọng hỏi. Từ sau lần Hạ Vũ mắng Hạ Lăng, thái độ của anh đối với cô ta trước sau đều lãnh nhạt, không để cho cô ta tùy tiện đến gần những vật liên quan đến Hạ Lăng nữa, thậm chí là mộ cũng không để cô ta tùy ý viếng thăm.
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Vũ cắn môi: "Em gấp cho chị ấy một lọ nghìn con hạc giấy cầu phúc, mới gấp xong, nghĩ hôm nay là Lễ tình nhân, sợ chị ấy cô đơn... Anh Tử Hoành, quản lý của nghĩa trang không cho em vào, anh đi với em được không? Em muốn đưa một nghìn con hạc giấy này cho chị, em... rất nhớ chị ấy."
Giọng cô ta nghe như sắp khóc tới nơi.
Vẻ mặt nặng nề của Bùi Tử Hoành lộ ra chút mềm mại, dù sao cũng là em gái ruột của tiểu Lăng, máu thịt liền tim, trên thế giới này trừ mình ra cũng chỉ có Hạ Vũ nhớ tiểu Lăng thôi.
"Nửa tiếng sau anh đến đón em." Anh nói rồi cúp điện thoại.
"Anh phải đi à?" Hạ Lăng hỏi.
Bùi Tử Hoành cầm trái táo mới gọt được một nửa lên, ngón tay thành thạo xoay tròn, vỏ quả mỏng manh tiếp tục bị kéo tuột xuống: "Có chút chuyện phải xử lý." Anh dịu dàng nói với Hạ Lăng; "Em ăn táo đi rồi nghỉ ngơi sớm, có chuyện thì gọi điện cho anh."
Vừa nãy cô loáng thoáng nghe được giọng nói trong điện thoại: "Là Hạ Vũ à?"
Bùi Tử Hoành ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đó mơ hồ mang theo sự sắc bén, như cô không biết sống chết thăm dò bí mật không nên thăm dò. Trong lòng Hạ Lăng tự cười mình, chung quy bọn họ là người dưng, cho dù ngoài mặt sống yên ổn vô sự với nhau đi chăng nữa thì cũng không có khả năng sẽ qua lại thân mật khắng khít như trước.
"Không có ý gì đâu." Cô hờ hững nói: "Chẳng qua là tôi không ngờ anh sẽ trải qua Lễ tình nhân với cô ta." Nói vậy là em gái ngoan của cô thành công rồi? Từng bước gạt bỏ đối thủ, tiếp cận Bùi Tử Hoành, cuối cùng một cú điện thoại có thể gọi anh về, tay trong tay vào một đêm lãng mạn?... Cũng không uổng công Hạ Vũ bày mưu tính kế nhiều năm nhỉ.
Môi Hạ Lăng cong lên lộ ra sự chế nhạo.
Độ cong nhỏ đó trong mắt Bùi Tử Hoành trông cực kì chướng mắt.
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại giải thích với cô: "Hạ Vũ muốn đến mộ chị, anh đưa cô ấy đi."
Ồ, hóa ra vẫn mượn tên tuổi của cô. Môi Hạ Lăng trông càng trào phúng hơn, cười như không cười nhìn anh: "Anh hẳn phải biết trước đây không lâu Hạ Vũ từng mắng Hạ Lăng, cô ta có thể có lòng tốt đi gặp chị gái à?"
Bùi Tử Hoành cau mày: "Chị em gái xích mích thì có, chứ làm gì có oán hận thật sự." Đây cũng là nguyên nhân anh đồng ý tha thứ cho Hạ Vũ sau lần cô ta mắng người đó, Hạ Vũ từng khóc lóc, áy náy nói với anh, nói đầu óc mình nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, giận chị gái vì tình yêu mà khiến bản thân đầy vết thương, cuối cùng rời khỏi nhân thế, bỏ lại đứa em gái là cô bơ vơ nên lúc nãy mới không lựa lời nói.
Bùi Tử Hoành tin lời cô ta.
Ai bảo hơn mười năm qua Hạ Vũ ngụy trang quá tốt, hình tượng cô em gái ngoan đã đi sâu vào lòng người chứ?
Hạ Lăng lười tranh cãi với Bùi Tử Hoành, anh thích tin Hạ Vũ thì tin đi, dù sao mấy chuyện đời trước cô cũng không muốn dính vào nữa. Cô miễn cưỡng tựa vào đầu giường, nhìn anh gọt táo, vẻ mặt bình thản.
Thấy bộ dạng chẳng ừ hử gì của cô, Bùi Tử Hoành chẳng biết tại sao lại thấy hơi bực bội trong lòng, tay loạn cả lên, vốn là dây vỏ nối liền đẹp mắt lại bị đứt mất. Hạ Lăng "phụt" một tiếng bật cười, hiếm khi thấy anh làm gì thất bại.
Bùi Tử Hoành nhướng mày nhìn cô.
Hạ Lăng vội vàng nín cười: "Không tệ đâu, ừm, so với Lệ Lôi..." Cô định nói tốt hơn Lệ Lôi nhiều nhưng lời đến bên miệng lại dừng lại. Trước mắt hiện ra khuôn mặt anh tuấn với nụ cười rạng rỡ của Lệ Lôi, anh ăn táo khác với Bùi Tử Hoành, chắc chắn sẽ không kiên nhẫn gọt vỏ như vậy mà để luôn vỏ rồi trực tiếp cắt thành mấy miếng lớn, tiện tay ném cho cô như đút cho chú chó nhỏ vậy.
Hừ, chịu cắt thành miếng cho cô là đã tốt lắm rồi, bình thường còn bắt cô tự làm nữa cơ.
Hạ Lăng hơi phân tâm, không hay biết vẻ mặt tiu nghỉu tất cả đều bị Bùi Tử Hoành nhìn thấy.
"Đã chia tay rồi, có gì hay mà nhớ." Bùi Tử Hoành rũ mắt, gọt sạch sẽ phần vỏ quả cuối cùng, cắt trái táo thành những lát ngang mỏng rồi đặt vào dĩa: "Đêm Giao thừa bị đuổi ra ngoài, là vì nhà họ Lệ không chấp nhận em, ông già nhà bọn họ nổi tiếng cố chấp mà, Lệ Lôi... Hừ, hết cách."
Vẻ mặt Hạ Lăng dần trở nên ảm đạm.
Bùi Tử Hoành đẩy dĩa trái cây đến trước mặt cô: "Ăn đi."
Cô nhìn mấy miếng táo mỏng được cắt đều, mỗi miếng đều nằm ở giữa, đến hạt cũng xếp thành hình ngôi sao năm cánh xinh đẹp. Cách cắt này rất khác người bình thường, anh luôn có thói quen cắt ngang...
Còn nhớ có năm, cô nói đùa với anh, nói muốn sao trên trời. Lúc đó đang mùa hè, tường vi trong vườn bị gió thổi nhẹ đung đưa, anh lấy từ trong chậu lạnh để ướp trái cây bên bàn mây dài ra một quả táo còn dính nước, cắt ngang đưa cho cô.
Anh không phải một người lãng mạn nhưng đôi khi lãng mạn một lần sẽ càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Anh nói, Tiểu Lăng, trong mỗi trái táo đều cất giấu một ngôi sao anh tặng cho em.
Thói quen này đến giờ vẫn không đổi.
Cô đưa tay cầm miếng táo lên, khẽ cắn một miếng, vị hơi chua.
Bùi Tử Hoành nhìn cô ăn, đáy mắt lộ ra sự dịu dàng: "Ngon không?"
Cô lắc đầu.
Bùi Tử Hoành nhướng mày.
"Anh đi đi." Khóe mắt cô chua xót, không dám ngẩng đầu nhìn anh: "Hạ Vũ đang chờ anh đấy."
"Không ngon thật à?" Anh vẫn chưa đi, chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp, anh cúi người cầm lấy miếng táo trên tay cô, cắn một miếng ngay chỗ cô vừa cắn xong, hình như hơi chua.
"Đi nhanh đi, sắp trễ rồi." Cô đuổi người.
Bùi Tử Hoành nhìn đồng hồ trên cổ tay, đứng dậy: "Lần sau sẽ gọt quả ngọt cho em." Anh lấy áo khoác dài trên móc áo xuống, đẩy cửa rời khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh yên tĩnh lại, Hạ Lăng nhìn dĩa táo kia thật lâu, cho đến khi chúng bị oxi hóa, dần chuyển thành màu vàng. Cô giấu đi sự chua xót nơi khóe mắt, vẻ mặt trở nên hờ hững, cực kì hờ hững, vuột mất họ, vuột mất mãi mãi, Bùi Tử Hoành tốt, Lệ Lôi... cũng tốt.
Ở trong phòng bệnh mấy ngày, máu bầm trên bụng cô dần tan đi.
Mấy ngày này, Bùi Tử Hoành đến thăm cô hai lần, lần nào đến cũng đều vội vàng rời đi, ngồi chưa tới một phút đồng hồ đã đi. Cô buồn chán nằm trên giường lật báo, lật trang giải trí rồi lại lật trang kinh tế tài chính, lúc này mới nhận ra lịch trình mỗi ngày của anh đều rất bận rộn, bận không chỉ gấp đôi so với lúc cô dùng thân phận Hạ Lăng ở bên cạnh anh.
Cũng thấy tin tức về Lệ Lôi.
Báo chí nói vài ngày nữa anh sẽ về nước.
Tin này khiến lòng Hạ Lăng hơi đau xót, cô chỉ có thể biết chuyện của anh qua báo thôi sao?
Điện thoại trên đầu giường đang phát bài "Chia tay vui vẻ" nhưng cô không thấy vui chút nào hết. Nhưng cắt đứt thì cắt đứt vậy, sau này mắt không thấy tâm không phiền, Hạ Lăng cầm báo suy nghĩ, không bằng thừa dịp anh ấy chưa về nhanh chóng dọn đi, tránh sau này vẫn ở lại nhà cho thuê của anh ấy, gặp mặt càng thêm lúng túng.
Nhưng dọn đi đâu mới được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.