Chương 31
Khongthusaobiet
26/11/2020
Cô hít một hơi thật sâu rồi cổ vũ bản thân. Không phải chỉ là khoảng cách mười mét thôi sao, Hạ Lăng, cố lên, đi tới đó nào.
Chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, Vệ Thiều Âm đã mất hết kiên nhẫn:
“Rốt cuộc thì cô có lên hay không? Nhanh chút đi, ngày mai còn phải biên soạn ca khúc mới nữa đấy.”
Bùi Tử Hoành vẫn nhìn cô chằm chằm như trước, áo khoác của anh lặng im tung bay trong gió tuyết.
Cô nhìn thấy anh vẫn đứng đó bất động, chỉ có thể suy nghĩ theo kiểu tự mình an ủi, mang cái thân xác đã hoàn toàn thay đổi này, anh không thể nào nhận ra cô được. Sau đó, Hạ Lăng rốt cuộc cũng đã hạ quyết tâm mà liều mạng, cô chậm rì đi về phía chiếc xe.
Thoáng qua nhau.
Trên người anh có mùi thuốc lá đầy đượm buồn, trong cơn gió tuyết lớn như vậy mà vẫn không thể xua tan đi được.
Ở khoảng cách chỉ cần đưa tay ra là đã có thể chạm tới, anh mở miệng nói một tiếng trầm thấp:
“Cô...”
Cô hơi lảo đảo một chút, cơ thể không thể khống chế được mà run rẩy. Giờ phút này, trăm vị hòa trộn vào nhau khiến cô gần như không nhịn được mà muốn khóc.
Nhưng mà, cuối cùng thì cô cũng chỉ bước nhanh hơn, rời khỏi chỗ đó như đang chạy trốn.
Lên được xe của Vệ Thiều Âm, tinh thần của Hạ Lăng trở nên hoảng hốt, bàn tay run rẩy phải cài rất nhiều lần mới cài xong cái đai an toàn. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, thấy Bùi Tử Hoành vẫn còn trầm mặc đứng yên ngay cửa xe, gió bão khắp trời thổi vào người anh nhưng dường như anh chẳng hề hay biết.
Vệ Thiều Âm khởi động chiếc xe thể thao.
Đã chạy đi rất xa, anh đột nhiên hỏi:
“Cô quen Bùi Tử Hoành?”
Hạ Lăng không lên tiếng.
Hệ thống sưởi trong xe ấm áp như mùa xuân, âm nhạc nhẹ nhàng vang vọng trong không gian yên tĩnh. Cơ thể lạnh lẽo và cứng ngắc của cô từ từ lấy lại được sức lực, cô vừa thả lỏng người thì lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Bàn tay sạch sẽ và trắng nõn của Vệ Thiều Âm đặt ở trên tay lái, mắt nhìn thẳng mà lái xe, anh lại nói:
“Lúc nãy ánh mắt anh ta nhìn cô giống như cô đã nợ hắn cả trăm triệu vậy.”
Cô cười khổ một tiếng, rốt cuộc cũng có đủ sức để cãi lại:
“Anh cảm thấy tôi nợ nổi sao?”
Anh cũng nở nụ cười:
“Cũng phải, cô mới nợ công ty có mấy triệu mà đã căng thẳng như vậy rồi. Nếu thật sự nợ Bùi Tử Hoành mấy trăm triệu, chắc là trực tiếp nhảy lầu quỵt nợ.”
Cô tình nguyện chỉ thiếu nợ Bùi Tử Hoành mấy trăm triệu, vậy thì tốt biết mấy, cuối cùng cũng có một ngày cô sẽ trả xong. Thế nhưng bây giờ thì sao, ngay cả chết rồi cũng không thể đẩy người đàn ông kia ra khỏi thế giới của cô, rốt cuộc thì cô phải làm thế nào mới có thể buông bỏ hoàn toàn đây?
Vệ Thiều Âm chỉnh âm nhạc xuống mức êm dịu hơn nữa, thế nhưng câu hỏi lại rất sắc bén:
“Rốt cuộc thì cô có quen biết anh ta hay không?”
“Ngài Vệ.” Cô hơi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
“Diệp Tinh Lăng chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé trong Thiên Nghệ mà thôi, sao có thể quen biết ông chủ lớn ăn trên ngồi trước của Đế Hoàng được chứ.”
“Đã bảo cô hãy gọi tôi là A Vệ mà, tại sao lại không nghe?” Vệ Thiều Âm oán giận, anh thấy cô không có phản ứng gì, lại nói:
“Tôi cũng thấy vậy, có điều ánh mắt anh ta nhìn cô... rất không đơn giản.”
“Làm ông chủ đều là kẻ biến thái cả.” Cô lạnh nhạt nói:
“Ai biết bọn họ đang suy nghĩ gì.”
Vệ Thiều Âm nhạy bén liếc cô một cái:
“Vị ông chủ kia của chúng ta cũng chọc giận cô sao?”
Có lúc, không thể không nói rằng trực giác của người này thực sự chính xác đến đáng sợ.
Hạ Lăng quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, rầu rĩ nói:
“Không có.”
Cũng không thể nói cho anh biết, Lệ Lôi muốn bao nuôi cô được.
Cô không khỏi cảm thấy hơi đau đầu, đây đều là những chuyện lộn xộn gì vậy chứ? Vừa nghĩ đến Lệ Lôi bảo sẽ đợi cô đổi ý, tâm trạng của cô lại tệ hơn mấy phần. Đời này kiếp này, cô chỉ muốn trải qua cuộc sống tầm thường và bình thản, những nhân vật lớn thế này, cô hoàn toàn không muốn có chút liên quan gì với họ hết, hơn nữa cô cũng không hầu hạ nổi.
Những ngày kế tiếp, tâm trạng của Hạ Lăng rất kém, ý chí lại sa sút.
Phòng thu âm của Vệ Thiều Âm rất bận rộn, Hạ Lăng mất tập trung nên làm sai nhiều lần, bị anh chửi đến máu chó đầy đầu, suýt chút nữa là bị quăng về trung tâm đào tạo rồi.
Hôm đó, vất vả lắm mới kết thúc được công việc, hoàn thành xong trước thời hạn nên cô đi bộ trên đường lớn một mình.
Ngày đông ánh mặt trời trong trẻo, người đi đường rải rác qua lại, trong một cửa hàng nhỏ ven đường vang lên ca khúc lưu hành nhất trong tháng.
Khi đi qua chỗ rẽ của đường phố, một chiếc Audi vô cùng có khí thế dừng lại trước mặt cô. Hạ Lăng ngẩng đầu lên, cô thấy từ trên xe có một người đi xuống, người này mặc một cái áo gió dài màu đen, gỡ kính râm xuống... À, thì ra là người quen cũ, Sở Sâm.
Cô đứng lại rồi lẳng lặng nhìn anh ta.
Anh ta đưa một tờ danh thiếp cho cô: “Cô Diệp, có còn nhớ tôi không?”
“Tôi biết, Sở Sâm của Đế Hoàng, đã gặp ở buổi lễ cuối năm.” Cô thản nhiên nói, không nhận danh thiếp của anh ta.
Sở Sâm cũng không hề tức giận, anh ta rút tay về một cách tự nhiên, phảng phất sự lúng túng lúc nãy chưa từng xảy ra. Sở Sâm cúi đầu nhìn cô, giọng điệu như đang giải quyết việc chung:
“Chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện chứ? Đế Hoàng đã chuẩn bị cho cô một phần quà nhỏ.”
Hóa ra là phần tiền đút lót mà Vệ Thiều Âm thay cô bắt chẹt đến rồi.
Cô quay đầu lại rồi liếc mắt nhìn xung quanh, tiện tay chỉ vào một quán cà phê ven đường:
“Chỗ đó đi.”
Sở Sâm gật đầu, đi vào đó cùng với cô.
Bên trong quán cà phê rất ít người, Hạ Lăng chọn vị trí sát cửa sổ rồi ngồi xuống. Có người phục vụ tiến lên hỏi bọn họ muốn uống gì, Sở Sâm gọi cà phê Lam Sơn, còn Hạ Lăng thì nói:
“Nước ấm, cảm ơn.”
Sở Sâm nhìn cô một cách chăm chú.
“Cô rất giống với một người bạn cũ của tôi.” Anh ta bỗng nhiên nói.
Hạ Lăng giật mình, dù vậy bề ngoài vẫn chẳng có chút thay đổi nào:
“Ồ?”
“Cô ấy cũng không coi ai ra gì như vậy, trong quán cà phê thì thích ngồi ở chỗ gần cửa sổ, hơn nữa cũng có thói quen uống nước ấm.” Trong giọng nói của Sở Sâm mang theo mấy phần hoài niệm và buồn bã.
Cô cười lạnh một tiếng:
“Hoá ra hôm nay ngài đại diện Sở đến tìm tôi là muốn nhớ lại bạn cũ sao?”
Anh ta giống như bị sự cay nghiệt của cô đâm đến đau nhói, sắc mặt của Sở Sâm trầm xuống, lại nhìn cô mấy giây, cũng cười lạnh:
“Tìm cô để nhớ bạn cũ ư? Diệp Tinh Lăng, cô đã quá đề cao mình rồi đấy... Người như cô sao có thể bằng một phần vạn của cô ấy được chứ?”
Không lấy nước tạt anh ta, tuyệt đối là do cô có khả năng kiềm chế tốt.
Đời này kiếp này, so với trước kia, khả năng nhẫn nhịn của cô cao hơn rất nhiều, nếu đổi lại là Hạ Lăng ở kiếp trước, nghe thấy người đã từng phản bội mình, đẩy mình vào đường cùng nói như vậy, cô không làm cho anh ta thân bại danh liệt thì chắc chắn sẽ không bỏ qua...
Là anh ta đã ruồng bỏ cô trước, bây giờ anh ta có tư cách gì mà ở đây giả vờ đau thương rồi nhớ lại chứ?
Hạ Lăng nắm chặt ly thủy tinh trong tay rồi lại buông ra, cô cố nén lửa giận trong lòng:
“Nói chuyện chính đi.”
Sở Sâm đẩy một tờ giấy đến:
“Cô có một cô em gái tên là Trình Tinh Phỉ vẫn đang nằm trong bệnh viện đúng không. Chúng tôi đã liên hệ với cha mẹ cô và đã chuyển cô ấy đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố, ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, tất cả các chi phí đều do Đế Hoàng chi trả.”
Cô ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn tờ giấy mà anh ta đưa đến.
Đó là một tờ giấy thông báo chuyển viện, giấy trắng mực đen rõ ràng, là chữ ký của ông bà Diệp.
Hạ Lăng nói:
“Không có ai nói cho tôi biết.”
Mười ngón tay của Sở Sâm đan vào nhau:
“Là tôi bảo bọn họ đừng nói sớm quá, tôi định cho cô một niềm vui bất ngờ vào hôm nay.”
Niềm vui bất ngờ? Kinh sợ hãi hùng thì đúng hơn.
Cô rất rõ bệnh tình của Phỉ Phỉ, bác sĩ nói rất có thể là cả đời này con bé cũng không tỉnh lại được, chuyện này có nghĩa là cả đời này nó sẽ trở thành người sống đời thực vật, ở mãi trong bệnh viện. Phỉ Phỉ vẫn còn trẻ, tương lai còn đến mấy chục năm, tất cả các chi phí chữa bệnh và chăm sóc sẽ phải chi trả trong một thời gian dài, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai... Đây là một cái động không đáy.
Chuyện này không chỉ hao tài tốn của quá nhiều, hơn nữa còn rất phiền phức, là sự phiền phức không có định trước thời gian kết thúc.
Chỉ là tiền bịt miệng của một lần hoạt động xã hội thôi, sao Đế Hoàng có thể rộng rãi như vậy được?
Còn giấu cô làm xong hết mọi chuyện nữa.
Suy nghĩ đầu tiên của Hạ Lăng là đưa Phỉ Phỉ về bệnh viện ban đầu, tuy rằng điều kiện ở đó hơi kém, thế nhưng đó là tiền mà cô mượn Thiên Nghệ, sạch sẽ lại yên tâm. Nhưng mà cô là chị em cùng ba khác mẹ của Phỉ Phỉ, mẹ kế không thích cô, chỉ thương yêu đứa con gái ruột của mình là Phỉ Phỉ mà thôi. Bây giờ chuyện con bé được chuyển đến một bệnh viện xa hoa đã thành sự thật, cho dù Hạ Lăng muốn đưa nó về, mẹ kế tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý.
Trong lòng hiện lên một sự bất an mơ hồ, cô uống một ngụm nước rồi từ từ nói:
“Chỉ có chuyện này thôi sao?”
Sở Sâm nở nụ cười:
“Cô rất thông minh.”
Anh ta nói xong, lại đưa tay đẩy một thứ ra, đó là một cái hộp được đóng gói vô cùng tinh xảo và đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết có giá trị rất cao.
Chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, Vệ Thiều Âm đã mất hết kiên nhẫn:
“Rốt cuộc thì cô có lên hay không? Nhanh chút đi, ngày mai còn phải biên soạn ca khúc mới nữa đấy.”
Bùi Tử Hoành vẫn nhìn cô chằm chằm như trước, áo khoác của anh lặng im tung bay trong gió tuyết.
Cô nhìn thấy anh vẫn đứng đó bất động, chỉ có thể suy nghĩ theo kiểu tự mình an ủi, mang cái thân xác đã hoàn toàn thay đổi này, anh không thể nào nhận ra cô được. Sau đó, Hạ Lăng rốt cuộc cũng đã hạ quyết tâm mà liều mạng, cô chậm rì đi về phía chiếc xe.
Thoáng qua nhau.
Trên người anh có mùi thuốc lá đầy đượm buồn, trong cơn gió tuyết lớn như vậy mà vẫn không thể xua tan đi được.
Ở khoảng cách chỉ cần đưa tay ra là đã có thể chạm tới, anh mở miệng nói một tiếng trầm thấp:
“Cô...”
Cô hơi lảo đảo một chút, cơ thể không thể khống chế được mà run rẩy. Giờ phút này, trăm vị hòa trộn vào nhau khiến cô gần như không nhịn được mà muốn khóc.
Nhưng mà, cuối cùng thì cô cũng chỉ bước nhanh hơn, rời khỏi chỗ đó như đang chạy trốn.
Lên được xe của Vệ Thiều Âm, tinh thần của Hạ Lăng trở nên hoảng hốt, bàn tay run rẩy phải cài rất nhiều lần mới cài xong cái đai an toàn. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, thấy Bùi Tử Hoành vẫn còn trầm mặc đứng yên ngay cửa xe, gió bão khắp trời thổi vào người anh nhưng dường như anh chẳng hề hay biết.
Vệ Thiều Âm khởi động chiếc xe thể thao.
Đã chạy đi rất xa, anh đột nhiên hỏi:
“Cô quen Bùi Tử Hoành?”
Hạ Lăng không lên tiếng.
Hệ thống sưởi trong xe ấm áp như mùa xuân, âm nhạc nhẹ nhàng vang vọng trong không gian yên tĩnh. Cơ thể lạnh lẽo và cứng ngắc của cô từ từ lấy lại được sức lực, cô vừa thả lỏng người thì lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Bàn tay sạch sẽ và trắng nõn của Vệ Thiều Âm đặt ở trên tay lái, mắt nhìn thẳng mà lái xe, anh lại nói:
“Lúc nãy ánh mắt anh ta nhìn cô giống như cô đã nợ hắn cả trăm triệu vậy.”
Cô cười khổ một tiếng, rốt cuộc cũng có đủ sức để cãi lại:
“Anh cảm thấy tôi nợ nổi sao?”
Anh cũng nở nụ cười:
“Cũng phải, cô mới nợ công ty có mấy triệu mà đã căng thẳng như vậy rồi. Nếu thật sự nợ Bùi Tử Hoành mấy trăm triệu, chắc là trực tiếp nhảy lầu quỵt nợ.”
Cô tình nguyện chỉ thiếu nợ Bùi Tử Hoành mấy trăm triệu, vậy thì tốt biết mấy, cuối cùng cũng có một ngày cô sẽ trả xong. Thế nhưng bây giờ thì sao, ngay cả chết rồi cũng không thể đẩy người đàn ông kia ra khỏi thế giới của cô, rốt cuộc thì cô phải làm thế nào mới có thể buông bỏ hoàn toàn đây?
Vệ Thiều Âm chỉnh âm nhạc xuống mức êm dịu hơn nữa, thế nhưng câu hỏi lại rất sắc bén:
“Rốt cuộc thì cô có quen biết anh ta hay không?”
“Ngài Vệ.” Cô hơi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
“Diệp Tinh Lăng chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé trong Thiên Nghệ mà thôi, sao có thể quen biết ông chủ lớn ăn trên ngồi trước của Đế Hoàng được chứ.”
“Đã bảo cô hãy gọi tôi là A Vệ mà, tại sao lại không nghe?” Vệ Thiều Âm oán giận, anh thấy cô không có phản ứng gì, lại nói:
“Tôi cũng thấy vậy, có điều ánh mắt anh ta nhìn cô... rất không đơn giản.”
“Làm ông chủ đều là kẻ biến thái cả.” Cô lạnh nhạt nói:
“Ai biết bọn họ đang suy nghĩ gì.”
Vệ Thiều Âm nhạy bén liếc cô một cái:
“Vị ông chủ kia của chúng ta cũng chọc giận cô sao?”
Có lúc, không thể không nói rằng trực giác của người này thực sự chính xác đến đáng sợ.
Hạ Lăng quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, rầu rĩ nói:
“Không có.”
Cũng không thể nói cho anh biết, Lệ Lôi muốn bao nuôi cô được.
Cô không khỏi cảm thấy hơi đau đầu, đây đều là những chuyện lộn xộn gì vậy chứ? Vừa nghĩ đến Lệ Lôi bảo sẽ đợi cô đổi ý, tâm trạng của cô lại tệ hơn mấy phần. Đời này kiếp này, cô chỉ muốn trải qua cuộc sống tầm thường và bình thản, những nhân vật lớn thế này, cô hoàn toàn không muốn có chút liên quan gì với họ hết, hơn nữa cô cũng không hầu hạ nổi.
Những ngày kế tiếp, tâm trạng của Hạ Lăng rất kém, ý chí lại sa sút.
Phòng thu âm của Vệ Thiều Âm rất bận rộn, Hạ Lăng mất tập trung nên làm sai nhiều lần, bị anh chửi đến máu chó đầy đầu, suýt chút nữa là bị quăng về trung tâm đào tạo rồi.
Hôm đó, vất vả lắm mới kết thúc được công việc, hoàn thành xong trước thời hạn nên cô đi bộ trên đường lớn một mình.
Ngày đông ánh mặt trời trong trẻo, người đi đường rải rác qua lại, trong một cửa hàng nhỏ ven đường vang lên ca khúc lưu hành nhất trong tháng.
Khi đi qua chỗ rẽ của đường phố, một chiếc Audi vô cùng có khí thế dừng lại trước mặt cô. Hạ Lăng ngẩng đầu lên, cô thấy từ trên xe có một người đi xuống, người này mặc một cái áo gió dài màu đen, gỡ kính râm xuống... À, thì ra là người quen cũ, Sở Sâm.
Cô đứng lại rồi lẳng lặng nhìn anh ta.
Anh ta đưa một tờ danh thiếp cho cô: “Cô Diệp, có còn nhớ tôi không?”
“Tôi biết, Sở Sâm của Đế Hoàng, đã gặp ở buổi lễ cuối năm.” Cô thản nhiên nói, không nhận danh thiếp của anh ta.
Sở Sâm cũng không hề tức giận, anh ta rút tay về một cách tự nhiên, phảng phất sự lúng túng lúc nãy chưa từng xảy ra. Sở Sâm cúi đầu nhìn cô, giọng điệu như đang giải quyết việc chung:
“Chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện chứ? Đế Hoàng đã chuẩn bị cho cô một phần quà nhỏ.”
Hóa ra là phần tiền đút lót mà Vệ Thiều Âm thay cô bắt chẹt đến rồi.
Cô quay đầu lại rồi liếc mắt nhìn xung quanh, tiện tay chỉ vào một quán cà phê ven đường:
“Chỗ đó đi.”
Sở Sâm gật đầu, đi vào đó cùng với cô.
Bên trong quán cà phê rất ít người, Hạ Lăng chọn vị trí sát cửa sổ rồi ngồi xuống. Có người phục vụ tiến lên hỏi bọn họ muốn uống gì, Sở Sâm gọi cà phê Lam Sơn, còn Hạ Lăng thì nói:
“Nước ấm, cảm ơn.”
Sở Sâm nhìn cô một cách chăm chú.
“Cô rất giống với một người bạn cũ của tôi.” Anh ta bỗng nhiên nói.
Hạ Lăng giật mình, dù vậy bề ngoài vẫn chẳng có chút thay đổi nào:
“Ồ?”
“Cô ấy cũng không coi ai ra gì như vậy, trong quán cà phê thì thích ngồi ở chỗ gần cửa sổ, hơn nữa cũng có thói quen uống nước ấm.” Trong giọng nói của Sở Sâm mang theo mấy phần hoài niệm và buồn bã.
Cô cười lạnh một tiếng:
“Hoá ra hôm nay ngài đại diện Sở đến tìm tôi là muốn nhớ lại bạn cũ sao?”
Anh ta giống như bị sự cay nghiệt của cô đâm đến đau nhói, sắc mặt của Sở Sâm trầm xuống, lại nhìn cô mấy giây, cũng cười lạnh:
“Tìm cô để nhớ bạn cũ ư? Diệp Tinh Lăng, cô đã quá đề cao mình rồi đấy... Người như cô sao có thể bằng một phần vạn của cô ấy được chứ?”
Không lấy nước tạt anh ta, tuyệt đối là do cô có khả năng kiềm chế tốt.
Đời này kiếp này, so với trước kia, khả năng nhẫn nhịn của cô cao hơn rất nhiều, nếu đổi lại là Hạ Lăng ở kiếp trước, nghe thấy người đã từng phản bội mình, đẩy mình vào đường cùng nói như vậy, cô không làm cho anh ta thân bại danh liệt thì chắc chắn sẽ không bỏ qua...
Là anh ta đã ruồng bỏ cô trước, bây giờ anh ta có tư cách gì mà ở đây giả vờ đau thương rồi nhớ lại chứ?
Hạ Lăng nắm chặt ly thủy tinh trong tay rồi lại buông ra, cô cố nén lửa giận trong lòng:
“Nói chuyện chính đi.”
Sở Sâm đẩy một tờ giấy đến:
“Cô có một cô em gái tên là Trình Tinh Phỉ vẫn đang nằm trong bệnh viện đúng không. Chúng tôi đã liên hệ với cha mẹ cô và đã chuyển cô ấy đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố, ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, tất cả các chi phí đều do Đế Hoàng chi trả.”
Cô ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn tờ giấy mà anh ta đưa đến.
Đó là một tờ giấy thông báo chuyển viện, giấy trắng mực đen rõ ràng, là chữ ký của ông bà Diệp.
Hạ Lăng nói:
“Không có ai nói cho tôi biết.”
Mười ngón tay của Sở Sâm đan vào nhau:
“Là tôi bảo bọn họ đừng nói sớm quá, tôi định cho cô một niềm vui bất ngờ vào hôm nay.”
Niềm vui bất ngờ? Kinh sợ hãi hùng thì đúng hơn.
Cô rất rõ bệnh tình của Phỉ Phỉ, bác sĩ nói rất có thể là cả đời này con bé cũng không tỉnh lại được, chuyện này có nghĩa là cả đời này nó sẽ trở thành người sống đời thực vật, ở mãi trong bệnh viện. Phỉ Phỉ vẫn còn trẻ, tương lai còn đến mấy chục năm, tất cả các chi phí chữa bệnh và chăm sóc sẽ phải chi trả trong một thời gian dài, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai... Đây là một cái động không đáy.
Chuyện này không chỉ hao tài tốn của quá nhiều, hơn nữa còn rất phiền phức, là sự phiền phức không có định trước thời gian kết thúc.
Chỉ là tiền bịt miệng của một lần hoạt động xã hội thôi, sao Đế Hoàng có thể rộng rãi như vậy được?
Còn giấu cô làm xong hết mọi chuyện nữa.
Suy nghĩ đầu tiên của Hạ Lăng là đưa Phỉ Phỉ về bệnh viện ban đầu, tuy rằng điều kiện ở đó hơi kém, thế nhưng đó là tiền mà cô mượn Thiên Nghệ, sạch sẽ lại yên tâm. Nhưng mà cô là chị em cùng ba khác mẹ của Phỉ Phỉ, mẹ kế không thích cô, chỉ thương yêu đứa con gái ruột của mình là Phỉ Phỉ mà thôi. Bây giờ chuyện con bé được chuyển đến một bệnh viện xa hoa đã thành sự thật, cho dù Hạ Lăng muốn đưa nó về, mẹ kế tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý.
Trong lòng hiện lên một sự bất an mơ hồ, cô uống một ngụm nước rồi từ từ nói:
“Chỉ có chuyện này thôi sao?”
Sở Sâm nở nụ cười:
“Cô rất thông minh.”
Anh ta nói xong, lại đưa tay đẩy một thứ ra, đó là một cái hộp được đóng gói vô cùng tinh xảo và đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết có giá trị rất cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.