Con Đường Trọng Sinh Của Nữ Phụ Quân Tẩu
Chương 41: Đóng Cửa Dạy Vợ.
Thiên Ni
22/06/2023
“Cô gái kia cũng không phải dạng tốt lành gì đâu, cả một bụng tâm tư đấy. Em đó, quá ngây thơ, chỉ nghĩ cô ta đối tốt với em. Tất cả là vì chiếm được lợi ích từ em mà thôi.”
Cố Trăn thở dài một hơi nói rõ sự tình, cuối cùng thì anh vẫn phải chậm rãi giảng đạo lí với vợ của mình.
“Thật sao? Nhưng em thì có gì đáng giá để cho cô ấy chứ? Em lớn lên xấu xí, quan hệ với mọi người lại không được như ý. Mỗi lần giúp Quế Hương làm việc, Quế Hương đều chê em làm không tốt... Chẳng lẽ là do đồ ăn ư?” Diệp Kiều đang nói thì bỗng nhiên nghĩ ra một nguyên do, nhưng lại không muốn tin tưởng chút nào.
Cố Trăn nghe thấy Hà Quế Hương bắt Diệp Kiều làm việc, lại còn chê Diệp Kiều làm không tốt thì tức giận trong lòng. Không nói đến trước kia mẹ nuôi coi con gái mình như bảo bối, việc gì cũng luyến tiếc không để em ấy phải làm.
Bây giờ mẹ nuôi không còn nữa, tuy rằng anh nghiêm khắc với Diệp Kiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ mong em ấy có thể tự mình xử lí những việc nhỏ cơ bản nhất.
Từ trước đến nay anh cũng không nỡ để cô phải lao động nhiều, vậy mà người phụ nữ Hà Quế Hương kia lại dám giở thủ đoạn, lừa lấy đồ ăn của em ấy còn không nói, lại còn dám chỉ tay năm ngón với Diệp Kiều! Ai cho cô ta mặt mũi lớn như vậy!
Bất mãn của Cố Trăn chôn trong lòng, ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bình thường. Khó khăn lắm vợ mình mới chủ động hỏi ra mặt tốt mặt xấu của sự việc, không hề chăm chăm nói tốt cho Hà Quế Hương kia nữa, đương nhiên là anh muốn chậm rãi phân tích, bình tĩnh nói rõ từng chuyện cho Diệp Kiều nghe.
Thím Vương nói không sai, em gái mình cũng không phải sinh ra đã ngốc, là do trước đây anh dùng sai cách để truyền đạt.
“Không riêng gì đồ ăn, em vừa tự mình nói ra đó thôi! Ngày thường em còn giúp cô ta làm việc. Anh nghe từ chỗ thôn trưởng rằng cuộc sống của em em còn chưa lo xong đã muốn chạy qua giúp Hà Quế Hương rồi.”
“Thế nhưng khi đó em tự nguyện mà!” Diệp Kiều chắc chắn không hoàn toàn nghĩ vậy, nhưng cô vẫn phải nói ra suy nghĩ của nguyên chủ trước kia.
Cô nhóc này ngốc thật! Cố Trăn lại thầm thở dài, tiếp tục dạy dỗ em gái, giảng giải đạo lí:
“Đồng ý là vì em tự nguyện, nhưng Hà Quế Hương không thể cứ coi như chuyện đương nhiên mà nhận lấy được. Nếu cô ta biết suy nghĩ cho em thì nên từ chối mới phải. Bản thân cô ta có tay có chân, chuyện của mình thì nên tự mình làm. Huống gì cô ta còn biết rõ nếu em không hoàn thành công việc trong đội đúng hạn nên bị trách mắng, thì cô ta càng không nên làm như vậy!”
Cố Trăn thấy Diệp Kiều lắng nghe nghiêm túc thì rất vừa lòng, nói tiếp: “Em có thể tự hỏi bản thân em xem, nếu đổi lại là em, em sẽ làm như cô ta sao? Sẽ để Hà Quế Hương giúp em làm việc mặc kệ cô ta có bị phạt vì chuyện đó hay không ư?”
“Đương nhiên là không!” Diệp Kiều không cần nghĩ ngợi đã đưa ra câu trả lời.
“Vậy thì đúng rồi. Em coi Hà Quế Hương như bạn tốt nên mới suy nghĩ vì cô ta, không muốn cô ta gặp chuyện không hay vì mình.
Trái lại, Hà Quế Hương lại hành động thế kia đã có thể thấy được cô ta không thật tâm coi em là bạn bè, mà là vì em có giá trị lợi dụng với cô ta mà thôi! Vì thế nên mới giả vờ tốt bụng với em.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô ta cũng không thật sự đối tốt với em, những lời đồn không hay về em bị lan truyền trong thôn phần lớn đều là từ miệng cô ta mà ra.”
“Sao lại như vậy được? Em thật tình coi Quế Hương trở thành bạn bè, sao Quế Hương có thể làm như vậy với em!”
Diệp Kiều bày ra vẻ mặt bi thương nói, còn trong lòng lại bất lực đến cạn lời. Vấn đề nhược trí này cô còn không nghĩ ra được mới là kì lạ, nhưng đúng lúc này lại cứ phải dựa trên tư duy của nguyên chủ để làm tiền đề, phải bày ra bộ dạng bi thương nhất có thể.
Diễn kịch nhiều lần cũng mệt lắm có biết không?
Cố Trăn thở dài một hơi nói rõ sự tình, cuối cùng thì anh vẫn phải chậm rãi giảng đạo lí với vợ của mình.
“Thật sao? Nhưng em thì có gì đáng giá để cho cô ấy chứ? Em lớn lên xấu xí, quan hệ với mọi người lại không được như ý. Mỗi lần giúp Quế Hương làm việc, Quế Hương đều chê em làm không tốt... Chẳng lẽ là do đồ ăn ư?” Diệp Kiều đang nói thì bỗng nhiên nghĩ ra một nguyên do, nhưng lại không muốn tin tưởng chút nào.
Cố Trăn nghe thấy Hà Quế Hương bắt Diệp Kiều làm việc, lại còn chê Diệp Kiều làm không tốt thì tức giận trong lòng. Không nói đến trước kia mẹ nuôi coi con gái mình như bảo bối, việc gì cũng luyến tiếc không để em ấy phải làm.
Bây giờ mẹ nuôi không còn nữa, tuy rằng anh nghiêm khắc với Diệp Kiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ mong em ấy có thể tự mình xử lí những việc nhỏ cơ bản nhất.
Từ trước đến nay anh cũng không nỡ để cô phải lao động nhiều, vậy mà người phụ nữ Hà Quế Hương kia lại dám giở thủ đoạn, lừa lấy đồ ăn của em ấy còn không nói, lại còn dám chỉ tay năm ngón với Diệp Kiều! Ai cho cô ta mặt mũi lớn như vậy!
Bất mãn của Cố Trăn chôn trong lòng, ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bình thường. Khó khăn lắm vợ mình mới chủ động hỏi ra mặt tốt mặt xấu của sự việc, không hề chăm chăm nói tốt cho Hà Quế Hương kia nữa, đương nhiên là anh muốn chậm rãi phân tích, bình tĩnh nói rõ từng chuyện cho Diệp Kiều nghe.
Thím Vương nói không sai, em gái mình cũng không phải sinh ra đã ngốc, là do trước đây anh dùng sai cách để truyền đạt.
“Không riêng gì đồ ăn, em vừa tự mình nói ra đó thôi! Ngày thường em còn giúp cô ta làm việc. Anh nghe từ chỗ thôn trưởng rằng cuộc sống của em em còn chưa lo xong đã muốn chạy qua giúp Hà Quế Hương rồi.”
“Thế nhưng khi đó em tự nguyện mà!” Diệp Kiều chắc chắn không hoàn toàn nghĩ vậy, nhưng cô vẫn phải nói ra suy nghĩ của nguyên chủ trước kia.
Cô nhóc này ngốc thật! Cố Trăn lại thầm thở dài, tiếp tục dạy dỗ em gái, giảng giải đạo lí:
“Đồng ý là vì em tự nguyện, nhưng Hà Quế Hương không thể cứ coi như chuyện đương nhiên mà nhận lấy được. Nếu cô ta biết suy nghĩ cho em thì nên từ chối mới phải. Bản thân cô ta có tay có chân, chuyện của mình thì nên tự mình làm. Huống gì cô ta còn biết rõ nếu em không hoàn thành công việc trong đội đúng hạn nên bị trách mắng, thì cô ta càng không nên làm như vậy!”
Cố Trăn thấy Diệp Kiều lắng nghe nghiêm túc thì rất vừa lòng, nói tiếp: “Em có thể tự hỏi bản thân em xem, nếu đổi lại là em, em sẽ làm như cô ta sao? Sẽ để Hà Quế Hương giúp em làm việc mặc kệ cô ta có bị phạt vì chuyện đó hay không ư?”
“Đương nhiên là không!” Diệp Kiều không cần nghĩ ngợi đã đưa ra câu trả lời.
“Vậy thì đúng rồi. Em coi Hà Quế Hương như bạn tốt nên mới suy nghĩ vì cô ta, không muốn cô ta gặp chuyện không hay vì mình.
Trái lại, Hà Quế Hương lại hành động thế kia đã có thể thấy được cô ta không thật tâm coi em là bạn bè, mà là vì em có giá trị lợi dụng với cô ta mà thôi! Vì thế nên mới giả vờ tốt bụng với em.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô ta cũng không thật sự đối tốt với em, những lời đồn không hay về em bị lan truyền trong thôn phần lớn đều là từ miệng cô ta mà ra.”
“Sao lại như vậy được? Em thật tình coi Quế Hương trở thành bạn bè, sao Quế Hương có thể làm như vậy với em!”
Diệp Kiều bày ra vẻ mặt bi thương nói, còn trong lòng lại bất lực đến cạn lời. Vấn đề nhược trí này cô còn không nghĩ ra được mới là kì lạ, nhưng đúng lúc này lại cứ phải dựa trên tư duy của nguyên chủ để làm tiền đề, phải bày ra bộ dạng bi thương nhất có thể.
Diễn kịch nhiều lần cũng mệt lắm có biết không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.