Con Đường Trọng Sinh Của Nữ Phụ Quân Tẩu
Chương 22: Ma Xui Quỷ Khiến (2)
Thiên Ni
16/06/2023
Cố Trăn vừa bước vào phòng liền nhìn thấy em gái mình đang ngồi ngơ ngác ở đó, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng, giống như một con thú nhỏ đang chờ bị anh bắt đi, trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác hài lòng một cách khác thường.
Nhưng con thú nhỏ này vừa nhìn thấy anh thì đã bắt đầu co rúm lại, mặc dù trên nét mặt tỏ ra mạnh mẽ, nhưng Cố Trăn cũng có không bỏ sót hình ảnh đôi tay mũm mĩm của Diệp Kiều đang nắm chặt quần áo, hơn nữa khi anh đến gần, cả người Diệp Kiều cũng run lên rõ ràng.
Thế này là sợ hãi đến mức nào chứ! Diệp Kiều từ trước giờ cũng không sợ anh đến như vậy, có lẽ là sau khi mẹ nuôi qua đời, anh đã đối xử với cô càng nghiêm khắc hơn, nghĩ đến dáng vẻ đám lính dưới tay anh trong doanh trại đều thấp thỏm lo sợ, hoàn toàn không dám càn rỡ mỗi khi nhìn thấy anh, cũng khó trách cô gái nhỏ lại sợ anh,.
Diệp Kiều vẫn chỉ là một cô gái chưa trưởng thành, tuy là cô gái nhỏ này đã trở thành vợ của anh, với lại dường như anh cũng từ từ có chút thích ứng với sự thay đổi thân phận này rồi.
Cố Trăn thở dài một hơi, bước tới xoa xoa đầu Diệp Kiều, sau đó nắm lấy tay cô, thấy cô gái nhỏ này mặc dù có chút sợ hãi cũng không phản ứng, thậm chí là bởi vì có hơi vùng vẫy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn tùy ý để cho anh nắm tay, dáng vẻ không dám phản kháng, anh cong môi cười mỉm.
Mặc dù anh không muốn cô gái nhỏ này sợ anh như vậy, nhất là sau khi nghe những lời thím Vương nói, anh biết rằng cách thức hòa thuận giữa vợ chồng không nên như thế này, trong lòng anh hơi muốn thay đổi, nhưng giờ phút này anh vẫn cảm thấy sợ hãi cũng có cái lợi của sợ hãi, đôi tay nhỏ bé mềm mại ở trong tay anh, khiến người ta vẫn không thể không muốn xoa nắn một chút, càng huống chi vật nhỏ mềm mại trước mắt tựa hồ không chỉ là này đôi tay này.
Cố Trăn nhận ra rằng mình đã suy nghĩ vượt quá giới hạn, ngay lập tức anh liền cắt ngang một số suy nghĩ đang phân tán, cũng kiềm chế lại những suy nghĩ và dục vọng trong lòng.
Diệp Kiều không biết trong lòng Cố Trăn đang nghĩ gì, thứ nhất là do thời gian cô cùng Cố Trăn chung sống quá ít, cô không hiểu biết nhiều về người đàn ông này.
Hơn nữa từ trước đến giờ Cố Trăn không biểu hiện vui buồn trên khuôn mặt, giai đoạn hiện tại cô cũng không để tâm đến mọi phản ứng đến suy nghĩ của anh, chỉ cảm thấy bàn tay to nắm lấy tay mình vừa rộng vừa ấm áp, khiến cho trong lòng cô dâng lên một cảm giác khác lạ.
Trước đây cô chưa bao giờ thân thiết như vậy với người khác, chẳng lẽ đây chính là cảm giác có người thân sao? Thực ra nó cũng không tệ lắm.
“Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.” Giọng của Cố Trăn cố tình nhẹ nhàng đi rất nhiều, thậm chí còn có thể gọi là dịu dàng, bởi vì không quen như thế nên vẫn có chút gượng gạo.
Diệp Kiều đương nhiên cảm nhận được, cô cúi đầu, ở góc độ mà Cố Trăn không thể nhìn thấy khóe môi cô cong lên, lộ ra một nụ cười ranh mãnh, nhưng ngay lúc cô ngẩng đầu lên vẻ mặt đó liền biến mất, lại trở về với bộ dạng cô vợ nhỏ ngoan ngoãn vẻ mặt ngơ ngác đi cùng chút sợ hãi.
Trong khoảng thời gian mà Cố Trăn và Diệp Kiều nán lại đây, vợ chồng Vương Quốc Xương đã mang tất cả thu hoạch của Diệp Kiều trên núi tới, Liêu Tuệ Trân cũng bỏ vào túi cho Diệp Kiều gần mười cân gạo và bột ngô, còn có một túi nhỏ bột mì trắng.
Không phải là Liêu Tuệ Trân keo kiệt, chỉ là những năm nay, nhà nào có thể miễn cưỡng ăn no đã rất tốt rồi, nơi có nhiều lương thực nhất chính là ở thôn Phương Lâm, bởi vì đất rộng thưa người, nhà nào cũng khai hoang làm thành đất của riêng họ, cho nên trong nhà còn chút lương thực này.
Nhìn ra bên ngoài người chết đói vì không có thức ăn không biết là bao nhiêu, Liêu Tuệ Trân cho thế này đã rất hào phóng rồi.
“Cảm ơn chú Vương thím Vương, bây giờ gia đình cháu quả thực rất cần lương thực, cho nên cháu sẽ không khách sáo với mọi người nữa.”
Cố Trăn nhìn thấy số lương thực này thì cũng không từ chối, quan hệ với nhà họ Vương cho phép anh được thoải mái nhận, nhưng anh cũng sẽ không nhận đồ của người ta suông như vậy, lúc quay về sẽ trả lại số lương thực này.
Sau khi nhận lương thực, Cố Trăn lại tập trung chú ý vào xác chết thê thảm của con sói, nhìn vào con sói có thể đoán được cảnh tượng lúc đó kịch liệt đến mức nào, tình huống nguy hiểm đến mức nào, Cố Trăn dường như không dám tin rằng đây là do Diệp Kiều đã làm ra.
Diệp Kiều nhìn thấy ánh mắt của Cố Trăn đặt trên ‘xác sói’, ánh mắt có chút kỳ lạ, cô bỗng cảm thấy ngại ngùng, ma xui quỷ khiến thốt lên một câu.
Nhưng con thú nhỏ này vừa nhìn thấy anh thì đã bắt đầu co rúm lại, mặc dù trên nét mặt tỏ ra mạnh mẽ, nhưng Cố Trăn cũng có không bỏ sót hình ảnh đôi tay mũm mĩm của Diệp Kiều đang nắm chặt quần áo, hơn nữa khi anh đến gần, cả người Diệp Kiều cũng run lên rõ ràng.
Thế này là sợ hãi đến mức nào chứ! Diệp Kiều từ trước giờ cũng không sợ anh đến như vậy, có lẽ là sau khi mẹ nuôi qua đời, anh đã đối xử với cô càng nghiêm khắc hơn, nghĩ đến dáng vẻ đám lính dưới tay anh trong doanh trại đều thấp thỏm lo sợ, hoàn toàn không dám càn rỡ mỗi khi nhìn thấy anh, cũng khó trách cô gái nhỏ lại sợ anh,.
Diệp Kiều vẫn chỉ là một cô gái chưa trưởng thành, tuy là cô gái nhỏ này đã trở thành vợ của anh, với lại dường như anh cũng từ từ có chút thích ứng với sự thay đổi thân phận này rồi.
Cố Trăn thở dài một hơi, bước tới xoa xoa đầu Diệp Kiều, sau đó nắm lấy tay cô, thấy cô gái nhỏ này mặc dù có chút sợ hãi cũng không phản ứng, thậm chí là bởi vì có hơi vùng vẫy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn tùy ý để cho anh nắm tay, dáng vẻ không dám phản kháng, anh cong môi cười mỉm.
Mặc dù anh không muốn cô gái nhỏ này sợ anh như vậy, nhất là sau khi nghe những lời thím Vương nói, anh biết rằng cách thức hòa thuận giữa vợ chồng không nên như thế này, trong lòng anh hơi muốn thay đổi, nhưng giờ phút này anh vẫn cảm thấy sợ hãi cũng có cái lợi của sợ hãi, đôi tay nhỏ bé mềm mại ở trong tay anh, khiến người ta vẫn không thể không muốn xoa nắn một chút, càng huống chi vật nhỏ mềm mại trước mắt tựa hồ không chỉ là này đôi tay này.
Cố Trăn nhận ra rằng mình đã suy nghĩ vượt quá giới hạn, ngay lập tức anh liền cắt ngang một số suy nghĩ đang phân tán, cũng kiềm chế lại những suy nghĩ và dục vọng trong lòng.
Diệp Kiều không biết trong lòng Cố Trăn đang nghĩ gì, thứ nhất là do thời gian cô cùng Cố Trăn chung sống quá ít, cô không hiểu biết nhiều về người đàn ông này.
Hơn nữa từ trước đến giờ Cố Trăn không biểu hiện vui buồn trên khuôn mặt, giai đoạn hiện tại cô cũng không để tâm đến mọi phản ứng đến suy nghĩ của anh, chỉ cảm thấy bàn tay to nắm lấy tay mình vừa rộng vừa ấm áp, khiến cho trong lòng cô dâng lên một cảm giác khác lạ.
Trước đây cô chưa bao giờ thân thiết như vậy với người khác, chẳng lẽ đây chính là cảm giác có người thân sao? Thực ra nó cũng không tệ lắm.
“Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.” Giọng của Cố Trăn cố tình nhẹ nhàng đi rất nhiều, thậm chí còn có thể gọi là dịu dàng, bởi vì không quen như thế nên vẫn có chút gượng gạo.
Diệp Kiều đương nhiên cảm nhận được, cô cúi đầu, ở góc độ mà Cố Trăn không thể nhìn thấy khóe môi cô cong lên, lộ ra một nụ cười ranh mãnh, nhưng ngay lúc cô ngẩng đầu lên vẻ mặt đó liền biến mất, lại trở về với bộ dạng cô vợ nhỏ ngoan ngoãn vẻ mặt ngơ ngác đi cùng chút sợ hãi.
Trong khoảng thời gian mà Cố Trăn và Diệp Kiều nán lại đây, vợ chồng Vương Quốc Xương đã mang tất cả thu hoạch của Diệp Kiều trên núi tới, Liêu Tuệ Trân cũng bỏ vào túi cho Diệp Kiều gần mười cân gạo và bột ngô, còn có một túi nhỏ bột mì trắng.
Không phải là Liêu Tuệ Trân keo kiệt, chỉ là những năm nay, nhà nào có thể miễn cưỡng ăn no đã rất tốt rồi, nơi có nhiều lương thực nhất chính là ở thôn Phương Lâm, bởi vì đất rộng thưa người, nhà nào cũng khai hoang làm thành đất của riêng họ, cho nên trong nhà còn chút lương thực này.
Nhìn ra bên ngoài người chết đói vì không có thức ăn không biết là bao nhiêu, Liêu Tuệ Trân cho thế này đã rất hào phóng rồi.
“Cảm ơn chú Vương thím Vương, bây giờ gia đình cháu quả thực rất cần lương thực, cho nên cháu sẽ không khách sáo với mọi người nữa.”
Cố Trăn nhìn thấy số lương thực này thì cũng không từ chối, quan hệ với nhà họ Vương cho phép anh được thoải mái nhận, nhưng anh cũng sẽ không nhận đồ của người ta suông như vậy, lúc quay về sẽ trả lại số lương thực này.
Sau khi nhận lương thực, Cố Trăn lại tập trung chú ý vào xác chết thê thảm của con sói, nhìn vào con sói có thể đoán được cảnh tượng lúc đó kịch liệt đến mức nào, tình huống nguy hiểm đến mức nào, Cố Trăn dường như không dám tin rằng đây là do Diệp Kiều đã làm ra.
Diệp Kiều nhìn thấy ánh mắt của Cố Trăn đặt trên ‘xác sói’, ánh mắt có chút kỳ lạ, cô bỗng cảm thấy ngại ngùng, ma xui quỷ khiến thốt lên một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.