Chương 28
Kim Bính
01/12/2016
“Ở bên đó ——”
“Bắt lấy nó ——”
“Mau lên, bên đó ——”
“Đừng để chúng nó lên xe ——”
Tiếng báo động chói tai vang lên.
Mùi thuốc lá, mùi sữa tắm cũng dần tan.
Hạ Xuyên và Tưởng Tốn liếc nhau, đồng thời rút tay lại.
Bên cạnh là cửa sổ. Hạ Xuyên đẩy ra, dây nilon rung theo. Tưởng Tốn giữ chắc sợi dây, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ rất nhỏ, khoảng cách lại xa nên không thấy rõ. Bãi đậu xe ánh đèn sáng choang, mấy người chạy rải rác từ các hướng khác nhau tới, đến bên cạnh từng chiếc xe kiểm tra, chắc là chủ xe.
Còn có năm, sáu người chặn trước một chiếc xe như ong vỡ tổ. Chiếc xe đó muốn xông tới, một người đứng cạnh định cướp tay lái.
Trong nhóm chủ xe có người la: “Kính xe tôi vỡ rồi!”
“Tôi cũng vậy, đừng để chúng chạy!”
Tưởng Tốn vịn cửa sổ, nhìn thêm hai lần: “Xe tôi cũng ở chỗ đó!”
Hạ Xuyên nói: “Đi xuống xem thử.”
Tưởng Tốn gật gật đầu.
A Sùng ở phòng bên cạnh cũng nghe được động tĩnh, vừa mở cửa phòng liền thấy Hạ Xuyên đi ra từ phòng Tưởng Tốn. Anh ta hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
Hạ Xuyên nói: “Không biết.”
Họ bước nhanh. A Sùng tò mò cũng đi theo.
Bãi đậu xe rối ren. Nhân viên cửa hàng của trạm dừng chân, người qua đường, chủ xe, có nam có nữ vây khu này nước chảy không lọt. Có người chụp ảnh xe, có người đang báo cảnh sát.
Cái người cướp tay lái không để cho xe chạy đi. Người đàn ông trên ghế lái đẩy mạnh cửa xe ra, vung cánh tay hất anh ta xuống đất.
Người đàn ông nhấc chân định bỏ xe chạy trốn.
Chạy chưa được mấy bước, sau cổ hắn sít chặt lại. Hắn vung nắm đấm ra sau, đánh trúng trán người tới. Đối phương dùng sức vặn cổ tay hắn. Hắn vung khuỷu tay, đánh nhau với người tới.
Hai người đều to con nên khó đối phó, đều bị trúng nắm đấm của bên kia.
Không biết người phụ nữ nào la một tiếng: “Đần cả à, mau giúp một tay đi!”
Mọi người phản ứng kịp, cùng nhau tiến lên giúp. Nhiều người sức lớn, cuối cùng chế ngự tên kia.
Ban nãy Cao An bị hất xuống đất, va phải khuỷu tay. Anh ta đỡ cánh tay chen vào đám đông, cười nói: “Nhóc con, có bản lĩnh đấy!”
Hạ Xuyên thở hổn hển hai cái, phủi phủi bụi trên quần áo, nói: “Anh cũng được lắm, người đầu tiên xông lên mà.”
“Xông cái gì chứ, còn không phải bị người ta hất xuống đất à.” Tay lái không cướp được mà còn ăn đầy bụi.
A Sùng chen vào, thấy Cao An, ngạc nhiên nói: “Anh Cao, đây là duyên phận gì thế, lại gặp nhau nữa rồi!”
Cao An cười: “Ai nói không phải nào.”
A Sùng nhìn nhìn người đàn ông bị bắt, to con, mũi cà chua, lấm la lấm lét: “Đây là chuyện gì vậy?”
Cao An nói: “Trộm vặt, chuyên mò xe ở trạm dừng chân, nạy cửa được thì trực tiếp nạy, không nạy được thì đập kính. Chuyện đã xảy ra hơn mấy lần. Tối nay bọn anh muốn tới thử vận may xem, ai ngờ còn cho gặp được thật.” Anh ta lại hỏi, “Này, xe các chú thì sao, không bị gì chứ?”
Hạ Xuyên quét nhìn xung quanh một vòng, không thấy người. Anh đi mấy bước mới nhìn thấy Tưởng Tốn ở chỗ đậu xe.
Tưởng Tốn đứng trước một đống mảnh thủy tinh vỡ, khoanh tay nhìn xe mình.
“Bị đập rồi sao?”
Tưởng Tốn nói: “Không có.” Cô chỉ chỉ chiếc xe bên cạnh, “Kính cửa sổ trước của xe đó vỡ rồi.”
Hạ Xuyên hỏi: “Đứng ngây ở đây làm gì?”
Tưởng Tốn hất cằm: “Chiếc bên kia bị nạy cửa.”
Hạ Xuyên đứng cạnh cô, nhìn nhìn cửa sổ xe, hoàn hảo không chút tổn hại, cửa xe chắc cũng không bị nạy. Anh chuyển tầm mắt sang mặt Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn nói: “Chúng đã bỏ qua xe tôi…” Có ý gì chứ!
Hạ Xuyên cười: “Xe cô độ khó lớn, thách thức người khác quá!”
Tưởng Tốn nhìn về phía anh: “Đây là anh an ủi tôi sao?”
“Cô không bị trộm để mắt tới mà còn đòi an ủi à?”
Tưởng Tốn hừ một tiếng.
Cao An và A Sùng bên kia đi sang.
Cao An hỏi: “Không sao chứ?”
Tưởng Tốn nói: “Không sao.”
“Không sao thì tốt.” Cao An liếc nhìn quần ngủ Tưởng Tốn mặc, rất nhanh thu tầm mắt lại, vỗ vỗ vai Hạ Xuyên, “Ngày mai anh về sẽ đi qua Kim Khẩu, chú có biết Nghiên Khê ở đó không?”
Hạ Xuyên tiến lên một bước, che Tưởng Tốn, nói: “Biết.”
A Sùng la: “Đúng nhỉ, suýt nữa thì quên bây giờ Nghiên Khê ở Kim Khẩu!”
Cao An hỏi anh ta: “Chú cũng biết Nghiên Khê ư?”
“Biết chứ. Có mấy lần Nghiên Khê tới là em đi đón mà. Vừa tính vậy thì cũng gần ba năm không gặp rồi.”
Cao An nói: “Anh cũng gặp em ấy lúc đi săn tin vào năm ngoái. Chú nói có trùng hợp không, em ấy xuống nông thôn tặng vật tư cho trường học, anh vừa khéo đến đó thu thập tin tức sau thiên tai.”
Hạ Xuyên móc hộp thuốc lá, đưa một điếu thuốc sang. Cao An kẹp trên tai.
Anh ngậm điếu thuốc châm, hỏi: “Em ấy vẫn còn làm công tác xã hội sao?”
“Vẫn đang làm.”
A Sùng nói: “Bây giờ Nghiên Khê bao nhiêu tuổi nhỉ, ba mươi hai rồi phải không? Em nhớ nhỏ hơn Hạ Xuyên một tuổi thì phải, vẫn còn chạy ngược chạy xuôi giúp đỡ người nghèo sao?”
“Không sai, sang năm tròn ba mươi hai tuổi. Đó là sự nghiệp cả đời của em ấy mà.” Cao An nhìn Hạ Xuyên, “Có muốn tiện đường đi thăm em ấy chút không?”
Hạ Xuyên nói: “Thăm em ấy làm gì.”
“Ngày mai giao thừa, chú định ở trên đường cả ngày à? Dù sao thì cũng cùng hướng với Mộc Khách, không vòng mấy đường cả. Anh gọi một cú điện thoại cho em ấy để em ấy chuẩn bị thức ăn. Mấy người chúng ta đều cô đơn, đón một cái Tết thật vui vẻ!”
A Sùng tán thành: “Đúng đó, em vẫn chưa đến Kim Khẩu bao giờ này. Ai mà giao thừa còn đi đường chứ, tụ tập với Nghiên Khê một chút đi!”
Hạ Xuyên không nói gì.
Ban ngày lúc ăn cơm, Cao An đã biết Tưởng Tốn là tài xế của họ, nhưng không ngờ cô gái xinh đẹp như vậy có thể làm công việc của đàn ông này. Anh ta nhìn nhìn Tưởng Tốn, nói: “Còn một cô bé nữa mà. Các chú không đón Tết thì cũng phải để người ta nghỉ chút chứ.”
Tưởng Tốn khoanh tay, dựa nghiêng vào cửa xe, nghe đối phương nhắc tới mình, cô mở miệng: “Em không sao.”
Hạ Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, cười một tiếng: “Đàn ông cũng không bằng cô.”
Tưởng Tốn lườm anh một cái.
Hạ Xuyên không đồng ý, dựa theo kế hoạch ban đầu, ngày mai tiếp tục lên đường đi Mộc Khách. Cao An còn phải xử lý chuyện sau đó nên không trò chuyện nhiều với họ.
Ba người về phòng. A Sùng và Hạ Xuyên đi đằng trước, Tưởng Tốn cách họ mấy mét.
A Sùng vẫn đang thuyết phục Hạ Xuyên đi Kim Khẩu. Hạ Xuyên mặc kệ anh ta. Chờ A Sùng vào phòng, lỗ tai yên tĩnh rồi, Hạ Xuyên đứng trước cửa phòng mình chờ một lúc.
Tưởng Tốn đi chậm rì tới: “Có chuyện à?”
Hạ Xuyên vẫn chưa hút thuốc xong, anh búng tàn thuốc nói: “Ban nãy ở dưới cô la cái gì đó.”
“Hả?”
Hạ Xuyên nói: “Lần sau không cần la, tôi đánh người không cần người khác giúp.”
Tưởng Tốn hiểu, cô cười: “Anh về soi gương chút đi, xem thử ai đánh ai.”
Hạ Xuyên nheo mắt, chờ Tưởng Tốn vào phòng rồi anh mới về phòng.
Đã hơn hai giờ, anh cởi đồ đi vào nhà tắm tắm, lúc đi qua gương anh dừng bước.
Trong gương, anh trần truồng, vai rộng thắt lưng hẹp, bắp thịt rắn chắc, đường nét khuôn mặt gọn gàng, khuyên tai dạng hạt lóe sáng.
Trán có một vết đỏ, đuôi mắt hơi sưng, trên cổ có bụi.
Nghĩ đến nụ cười cuối cùng của Tưởng Tốn, Hạ Xuyên giật giật bắp thịt trên mặt, đứng rất lâu, anh hừ cười một tiếng.
Hôm sau, Tưởng Tốn dậy trễ, bụng hơi khó chịu, cả người không có sức.
Quần áo đã khô ráo. Cô thay đồ, thu dọn ba lô xong, đi gõ cửa phòng A Sùng, không ai trả lời. Cô lại đi gõ cửa phòng Hạ Xuyên, cửa mở ra rất nhanh.
Hạ Xuyên mặc quần, cầm cái áo đang chuẩn bị mặc, nửa thân trên để trần.
Anh thấy là Tưởng Tốn, tay không nhúc nhích, cằm chỉ vào trong phòng, nói: “Ngồi một lát?”
Tưởng Tốn nói: “Không phải bảy giờ sao?”
“Cô ngủ quên.”
Nói cứ như anh không ngủ quên vậy.
Tưởng Tốn nói: “Mau lên đi, chiều nay dọc đường chắc chắn kẹt xe.”
“Vội gì chứ.” Hạ Xuyên mặc áo vào, vừa giơ cánh tay, thắt lưng và bắp thịt đều săn lại.
Anh không có tám múi, không phải là cái kiểu dáng người dã man đó, nhưng anh trên rộng dưới hẹp, cực kì cân đối, đường nét cơ thể hài hòa. Trên cái đường từ rốn qua bụng dưới có lông tơ ngắn, màu da gần màu đồng, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng hấp dẫn.
Tầm mắt Tưởng Tốn rơi thẳng từ xương quai xanh của anh đến bụng dưới của anh.
Hạ Xuyên vô cùng hào phóng cho cô nhìn.
Áo mặc vào, che kín bắp thịt của anh.
Hạ Xuyên chống tay lên khung cửa, nhìn Tưởng Tốn cười: “Nhìn gì đó?”
Mặt Tưởng Tốn không đổi sắc: “Động tác nhanh lên chút, tôi lên xe chờ.”
Cô nói xong rồi đi. Hạ Xuyên chờ bóng lưng cô biến mất mới cười một tiếng, sang phòng bên đạp cửa phòng A Sùng.
***
Cao An chào hỏi đồng nghiệp xong, chuẩn bị lái xe đi, chưa được mấy bước liền thấy Tưởng Tốn gặm bánh bao đi tới. Anh ta cười tiến lên: “Sao có một mình em vậy, bọn Hạ Xuyên đâu?”
Tưởng Tốn nói: “Sắp xuống rồi. Anh sắp đi sao?”
“Đúng vậy, cùng đường với các em, Kim Khẩu của anh dưới chỗ đó.”
Tưởng Tốn mở cửa xe, ném ba lô ra sau.
Cao An nói: “Không nhìn ra một cô bé như em còn có thể làm việc này đấy.”
Tưởng Tốn nói: “Kiếm cơm ăn thôi.”
“Tuổi tác và diện mạo của em, tùy ý tìm một công ty làm thư ký cũng không tệ.” Cao An tò mò, “Em lái xe bao lâu rồi?”
Tưởng Tốn hỏi: “Anh hỏi em lái xe bao lâu, hay là làm việc này bao lâu?”
Cao An cười: “Cả hai cái.”
Tưởng Tốn ăn bánh bao trả lời: “Khi đến tuổi lấy bằng lái em đã bắt đầu lái xe, nghề này mới làm hai năm.”
“Ô, nói vậy thì em cũng đã lái xe ít nhất bốn, năm năm rồi?”
Tưởng Tốn nói: “Hơn thế.”
Cao An nhìn nhìn cô: “Em mới hai mươi mấy nhỉ, chẳng lẽ tuổi lái xe sắp đuổi kịp anh rồi.”
Tưởng Tốn cười: “Hai mươi mấy, không đuổi kịp anh đâu.”
Bên kia Hạ Xuyên và A Sùng đi tới, thấy Cao An, chào hỏi anh ta, coi như là tạm biệt.
Người hai bên lên xe. Cao An bảo Tưởng Tốn đi trước, đây là anh ta nhường cô bé.
Tưởng Tốn không khách sáo, lên đường trước.
Hạ Xuyên và A Sùng ăn sáng trong xe, ăn sủi cảo chiên và bánh chiên xù. Trong xe đầy mùi dầu mỡ, Tưởng Tốn ngửi đến khó chịu.
A Sùng hỏi: “Tối nay chúng ta có thể đến đâu? Giao thừa đó hôm nay là giao thừa đó!”
Hạ Xuyên nói: “Dài dòng quá!”
A Sùng nói: “Tôi tìm đường rồi, Kim Khẩu không xa. Chúng ta trễ một ngày thì thế nào? Không khác gì một ngày này đâu mà!” Anh ta vỗ vai Tưởng Tốn, “Cô nói thế nào? Cô mới là người lái xe, muốn lái đi đâu thì lái đến đó.”
Tưởng Tốn nói: “Tùy ý, các anh tự bàn bạc.”
Cô không có tinh thần gì, giọng nói uể oải. Hạ Xuyên nhìn cô một cái, ăn miếng bánh chiên xù cuối cùng.
Đến một dải đậu xe khẩn cấp đằng trước, Hạ Xuyên đột nhiên nói: “Dừng xe.”
Tưởng Tốn nhíu mày: “Sao vậy?”
“Bảo cô dừng thì cứ dừng!”
Tưởng Tốn không hỏi nhiều, dừng xe lại.
Hạ Xuyên cởi dây an toàn, nói: “Xuống xe.”
Tưởng Tốn mơ hồ không nhúc nhích.
Hạ Xuyên đã mở cửa xe, thấy cô không phản ứng, anh nói thêm lần nữa: “Xuống xe.”
Tưởng Tốn xuống xe: “Anh làm gì vậy?”
Hạ Xuyên mở cửa sau xe, bảo A Sùng chuyển hai cái vali ra đằng trước, kéo Tưởng Tốn tới, nhét vào hàng sau cùng, mình thì ngồi vào ghế lái.
Tất cả động tác làm liền một mạch.
Cao An phía sau thò đầu ra cửa sổ xe hỏi một tiếng: “Sao vậy?”
Hạ Xuyên nói: “Không sao! Anh lái đi!”
Xe của Cao An đi qua. Hạ Xuyên khởi động xe, liếc nhìn gương chiếu hậu, trong gương không nhìn thấy Tưởng Tốn.
Anh nói: “Ngủ một lát đi.”
Phía sau nửa ngày không có tiếng, lát sau mới nghe được một tiếng “Ờ” mơ hồ không rõ. Hạ Xuyên cười, tăng ga.
Trong xe yên tĩnh, Hạ Xuyên lái rất vững. A Sùng liếc nhìn ghế sau, Tưởng Tốn đã gối lên ba lô của mình ngủ.
Anh ta nhỏ giọng hỏi: “Cậu biết lái xe số sàn khi nào vậy?”
Hạ Xuyên lại liếc nhìn gương chiếu hậu rồi mới nói: “Lúc cậu đang bận tán gái.”
A Sùng chế giễu: “Lúc tôi tán gái cậu cũng chả đang tán gái à!”
Phía trước xuất hiện bảng chỉ đường Kim Khẩu, xe Cao An đi qua.
A Sùng hỏi: “Xe này thế nào? Sao tôi thấy cậu và Tưởng Tốn lái không tốn sức tí nào vậy! Này —— Cậu lái đi đâu đó?”
Hạ Xuyên đánh tay lái, lái về phía Kim Khẩu.
“Không phải nói muốn đi Kim Khẩu sao?”
“Tôi muốn đi Kim Khẩu, không phải cậu không cho ư… Sao bây giờ đổi ý rồi?”
Hạ Xuyên không lên tiếng.
Một lát sau, A Sùng nói: “Tối qua tôi thấy cậu đi ra từ phòng cô ấy.”
“Có vấn đề à?”
“Một giờ sáng, cậu cảm thấy rất bình thường?” A Sùng vịn ghế trước, “Cậu đến phòng cô ấy làm gì?”
Làm gì ư?
Trả tiền, mượn dây nilon, cuối cùng không mượn.
Còn nắm tay cô ấy trong túi áo khoác của anh.
Suýt nữa anh quên, trong túi còn có tiền.
Hạ Xuyên nói: “Cậu nghĩ thử tối nay ăn gì đi.”
“Bảo Nghiên Khê nấu cho tôi thì cô ấy nấu gì tôi cũng thích ăn, cũng đã ba năm không gặp rồi…” A Sùng cười nói, “Nói sang đề tài khác hả?”
“Cậu có đề tài gì?”
A Sùng đè thấp giọng: “Đề tài liên quan tới việc cậu có chọc mình vào hay không.”
Hạ Xuyên hừ lạnh, một lát sau, “Không có đề tài này.”
A Sùng nói một cách khinh bỉ: “Cậu đã suy nghĩ mười giây. Khi một vấn đề mà cần cậu suy nghĩ mười giây, có ba cách giải thích.”
Hạ Xuyên qua loa lấy lệ: “Cách gì?”
“Một, cậu không nắm chắc được, cho nên cần suy nghĩ. Hai, suy nghĩ ra rồi, nhưng cậu phải che giấu đáp án này. Ba, cậu không nắm chắc được, nhưng cậu che giấu, cậu chột dạ.”
Hạ Xuyên cười khẩy: “Cậu nói tiếp đi.”
“Tôi không nói, tôi chỉ nhìn thôi. Hai người rất có tình ý. Đây là mới có quen mấy ngày thôi đó, tôi xem hai người ai có thể không nhịn nổi.”
Hạ Xuyên nhếch môi:
Cô ấy.
Đi xuống thông báo, Cao An dừng xe ven đường, xe phía sau cũng dừng lại.
Cao An đi tới, liếc nhìn Hạ Xuyên trong xe, lại liếc nhìn hàng sau, không thấy Tưởng Tốn.
Anh ta cười hỏi: “Lần này nghe đề nghị của anh?”
“Ừ.” Hạ Xuyên nói, “Gọi điện thoại đi, cũng nên tụ tập một chút.”
Cao An gọi điện thoại, trong chốc lát, anh ta cười nói: “Là anh đây, em đoán xem ai đi chung với anh nào… Không phải, là Hạ Xuyên, còn có A Sùng nữa, em cũng quen… Đúng, hôm nay em đón giao thừa ở đâu?”
Anh ta chỉ chỉ di động với Hạ Xuyên, gật gật đầu, cười: “Vậy được, lát nữa bọn anh tới, em chuẩn bị thức ăn ngon nhé… Tính cả anh là ba…”
Hàng sau, Tưởng Tốn ngồi dậy, tóc rối bù, cô vuốt lại.
Cao An nói: “Tính cả anh là bốn người.”
“Bắt lấy nó ——”
“Mau lên, bên đó ——”
“Đừng để chúng nó lên xe ——”
Tiếng báo động chói tai vang lên.
Mùi thuốc lá, mùi sữa tắm cũng dần tan.
Hạ Xuyên và Tưởng Tốn liếc nhau, đồng thời rút tay lại.
Bên cạnh là cửa sổ. Hạ Xuyên đẩy ra, dây nilon rung theo. Tưởng Tốn giữ chắc sợi dây, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ rất nhỏ, khoảng cách lại xa nên không thấy rõ. Bãi đậu xe ánh đèn sáng choang, mấy người chạy rải rác từ các hướng khác nhau tới, đến bên cạnh từng chiếc xe kiểm tra, chắc là chủ xe.
Còn có năm, sáu người chặn trước một chiếc xe như ong vỡ tổ. Chiếc xe đó muốn xông tới, một người đứng cạnh định cướp tay lái.
Trong nhóm chủ xe có người la: “Kính xe tôi vỡ rồi!”
“Tôi cũng vậy, đừng để chúng chạy!”
Tưởng Tốn vịn cửa sổ, nhìn thêm hai lần: “Xe tôi cũng ở chỗ đó!”
Hạ Xuyên nói: “Đi xuống xem thử.”
Tưởng Tốn gật gật đầu.
A Sùng ở phòng bên cạnh cũng nghe được động tĩnh, vừa mở cửa phòng liền thấy Hạ Xuyên đi ra từ phòng Tưởng Tốn. Anh ta hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
Hạ Xuyên nói: “Không biết.”
Họ bước nhanh. A Sùng tò mò cũng đi theo.
Bãi đậu xe rối ren. Nhân viên cửa hàng của trạm dừng chân, người qua đường, chủ xe, có nam có nữ vây khu này nước chảy không lọt. Có người chụp ảnh xe, có người đang báo cảnh sát.
Cái người cướp tay lái không để cho xe chạy đi. Người đàn ông trên ghế lái đẩy mạnh cửa xe ra, vung cánh tay hất anh ta xuống đất.
Người đàn ông nhấc chân định bỏ xe chạy trốn.
Chạy chưa được mấy bước, sau cổ hắn sít chặt lại. Hắn vung nắm đấm ra sau, đánh trúng trán người tới. Đối phương dùng sức vặn cổ tay hắn. Hắn vung khuỷu tay, đánh nhau với người tới.
Hai người đều to con nên khó đối phó, đều bị trúng nắm đấm của bên kia.
Không biết người phụ nữ nào la một tiếng: “Đần cả à, mau giúp một tay đi!”
Mọi người phản ứng kịp, cùng nhau tiến lên giúp. Nhiều người sức lớn, cuối cùng chế ngự tên kia.
Ban nãy Cao An bị hất xuống đất, va phải khuỷu tay. Anh ta đỡ cánh tay chen vào đám đông, cười nói: “Nhóc con, có bản lĩnh đấy!”
Hạ Xuyên thở hổn hển hai cái, phủi phủi bụi trên quần áo, nói: “Anh cũng được lắm, người đầu tiên xông lên mà.”
“Xông cái gì chứ, còn không phải bị người ta hất xuống đất à.” Tay lái không cướp được mà còn ăn đầy bụi.
A Sùng chen vào, thấy Cao An, ngạc nhiên nói: “Anh Cao, đây là duyên phận gì thế, lại gặp nhau nữa rồi!”
Cao An cười: “Ai nói không phải nào.”
A Sùng nhìn nhìn người đàn ông bị bắt, to con, mũi cà chua, lấm la lấm lét: “Đây là chuyện gì vậy?”
Cao An nói: “Trộm vặt, chuyên mò xe ở trạm dừng chân, nạy cửa được thì trực tiếp nạy, không nạy được thì đập kính. Chuyện đã xảy ra hơn mấy lần. Tối nay bọn anh muốn tới thử vận may xem, ai ngờ còn cho gặp được thật.” Anh ta lại hỏi, “Này, xe các chú thì sao, không bị gì chứ?”
Hạ Xuyên quét nhìn xung quanh một vòng, không thấy người. Anh đi mấy bước mới nhìn thấy Tưởng Tốn ở chỗ đậu xe.
Tưởng Tốn đứng trước một đống mảnh thủy tinh vỡ, khoanh tay nhìn xe mình.
“Bị đập rồi sao?”
Tưởng Tốn nói: “Không có.” Cô chỉ chỉ chiếc xe bên cạnh, “Kính cửa sổ trước của xe đó vỡ rồi.”
Hạ Xuyên hỏi: “Đứng ngây ở đây làm gì?”
Tưởng Tốn hất cằm: “Chiếc bên kia bị nạy cửa.”
Hạ Xuyên đứng cạnh cô, nhìn nhìn cửa sổ xe, hoàn hảo không chút tổn hại, cửa xe chắc cũng không bị nạy. Anh chuyển tầm mắt sang mặt Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn nói: “Chúng đã bỏ qua xe tôi…” Có ý gì chứ!
Hạ Xuyên cười: “Xe cô độ khó lớn, thách thức người khác quá!”
Tưởng Tốn nhìn về phía anh: “Đây là anh an ủi tôi sao?”
“Cô không bị trộm để mắt tới mà còn đòi an ủi à?”
Tưởng Tốn hừ một tiếng.
Cao An và A Sùng bên kia đi sang.
Cao An hỏi: “Không sao chứ?”
Tưởng Tốn nói: “Không sao.”
“Không sao thì tốt.” Cao An liếc nhìn quần ngủ Tưởng Tốn mặc, rất nhanh thu tầm mắt lại, vỗ vỗ vai Hạ Xuyên, “Ngày mai anh về sẽ đi qua Kim Khẩu, chú có biết Nghiên Khê ở đó không?”
Hạ Xuyên tiến lên một bước, che Tưởng Tốn, nói: “Biết.”
A Sùng la: “Đúng nhỉ, suýt nữa thì quên bây giờ Nghiên Khê ở Kim Khẩu!”
Cao An hỏi anh ta: “Chú cũng biết Nghiên Khê ư?”
“Biết chứ. Có mấy lần Nghiên Khê tới là em đi đón mà. Vừa tính vậy thì cũng gần ba năm không gặp rồi.”
Cao An nói: “Anh cũng gặp em ấy lúc đi săn tin vào năm ngoái. Chú nói có trùng hợp không, em ấy xuống nông thôn tặng vật tư cho trường học, anh vừa khéo đến đó thu thập tin tức sau thiên tai.”
Hạ Xuyên móc hộp thuốc lá, đưa một điếu thuốc sang. Cao An kẹp trên tai.
Anh ngậm điếu thuốc châm, hỏi: “Em ấy vẫn còn làm công tác xã hội sao?”
“Vẫn đang làm.”
A Sùng nói: “Bây giờ Nghiên Khê bao nhiêu tuổi nhỉ, ba mươi hai rồi phải không? Em nhớ nhỏ hơn Hạ Xuyên một tuổi thì phải, vẫn còn chạy ngược chạy xuôi giúp đỡ người nghèo sao?”
“Không sai, sang năm tròn ba mươi hai tuổi. Đó là sự nghiệp cả đời của em ấy mà.” Cao An nhìn Hạ Xuyên, “Có muốn tiện đường đi thăm em ấy chút không?”
Hạ Xuyên nói: “Thăm em ấy làm gì.”
“Ngày mai giao thừa, chú định ở trên đường cả ngày à? Dù sao thì cũng cùng hướng với Mộc Khách, không vòng mấy đường cả. Anh gọi một cú điện thoại cho em ấy để em ấy chuẩn bị thức ăn. Mấy người chúng ta đều cô đơn, đón một cái Tết thật vui vẻ!”
A Sùng tán thành: “Đúng đó, em vẫn chưa đến Kim Khẩu bao giờ này. Ai mà giao thừa còn đi đường chứ, tụ tập với Nghiên Khê một chút đi!”
Hạ Xuyên không nói gì.
Ban ngày lúc ăn cơm, Cao An đã biết Tưởng Tốn là tài xế của họ, nhưng không ngờ cô gái xinh đẹp như vậy có thể làm công việc của đàn ông này. Anh ta nhìn nhìn Tưởng Tốn, nói: “Còn một cô bé nữa mà. Các chú không đón Tết thì cũng phải để người ta nghỉ chút chứ.”
Tưởng Tốn khoanh tay, dựa nghiêng vào cửa xe, nghe đối phương nhắc tới mình, cô mở miệng: “Em không sao.”
Hạ Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, cười một tiếng: “Đàn ông cũng không bằng cô.”
Tưởng Tốn lườm anh một cái.
Hạ Xuyên không đồng ý, dựa theo kế hoạch ban đầu, ngày mai tiếp tục lên đường đi Mộc Khách. Cao An còn phải xử lý chuyện sau đó nên không trò chuyện nhiều với họ.
Ba người về phòng. A Sùng và Hạ Xuyên đi đằng trước, Tưởng Tốn cách họ mấy mét.
A Sùng vẫn đang thuyết phục Hạ Xuyên đi Kim Khẩu. Hạ Xuyên mặc kệ anh ta. Chờ A Sùng vào phòng, lỗ tai yên tĩnh rồi, Hạ Xuyên đứng trước cửa phòng mình chờ một lúc.
Tưởng Tốn đi chậm rì tới: “Có chuyện à?”
Hạ Xuyên vẫn chưa hút thuốc xong, anh búng tàn thuốc nói: “Ban nãy ở dưới cô la cái gì đó.”
“Hả?”
Hạ Xuyên nói: “Lần sau không cần la, tôi đánh người không cần người khác giúp.”
Tưởng Tốn hiểu, cô cười: “Anh về soi gương chút đi, xem thử ai đánh ai.”
Hạ Xuyên nheo mắt, chờ Tưởng Tốn vào phòng rồi anh mới về phòng.
Đã hơn hai giờ, anh cởi đồ đi vào nhà tắm tắm, lúc đi qua gương anh dừng bước.
Trong gương, anh trần truồng, vai rộng thắt lưng hẹp, bắp thịt rắn chắc, đường nét khuôn mặt gọn gàng, khuyên tai dạng hạt lóe sáng.
Trán có một vết đỏ, đuôi mắt hơi sưng, trên cổ có bụi.
Nghĩ đến nụ cười cuối cùng của Tưởng Tốn, Hạ Xuyên giật giật bắp thịt trên mặt, đứng rất lâu, anh hừ cười một tiếng.
Hôm sau, Tưởng Tốn dậy trễ, bụng hơi khó chịu, cả người không có sức.
Quần áo đã khô ráo. Cô thay đồ, thu dọn ba lô xong, đi gõ cửa phòng A Sùng, không ai trả lời. Cô lại đi gõ cửa phòng Hạ Xuyên, cửa mở ra rất nhanh.
Hạ Xuyên mặc quần, cầm cái áo đang chuẩn bị mặc, nửa thân trên để trần.
Anh thấy là Tưởng Tốn, tay không nhúc nhích, cằm chỉ vào trong phòng, nói: “Ngồi một lát?”
Tưởng Tốn nói: “Không phải bảy giờ sao?”
“Cô ngủ quên.”
Nói cứ như anh không ngủ quên vậy.
Tưởng Tốn nói: “Mau lên đi, chiều nay dọc đường chắc chắn kẹt xe.”
“Vội gì chứ.” Hạ Xuyên mặc áo vào, vừa giơ cánh tay, thắt lưng và bắp thịt đều săn lại.
Anh không có tám múi, không phải là cái kiểu dáng người dã man đó, nhưng anh trên rộng dưới hẹp, cực kì cân đối, đường nét cơ thể hài hòa. Trên cái đường từ rốn qua bụng dưới có lông tơ ngắn, màu da gần màu đồng, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng hấp dẫn.
Tầm mắt Tưởng Tốn rơi thẳng từ xương quai xanh của anh đến bụng dưới của anh.
Hạ Xuyên vô cùng hào phóng cho cô nhìn.
Áo mặc vào, che kín bắp thịt của anh.
Hạ Xuyên chống tay lên khung cửa, nhìn Tưởng Tốn cười: “Nhìn gì đó?”
Mặt Tưởng Tốn không đổi sắc: “Động tác nhanh lên chút, tôi lên xe chờ.”
Cô nói xong rồi đi. Hạ Xuyên chờ bóng lưng cô biến mất mới cười một tiếng, sang phòng bên đạp cửa phòng A Sùng.
***
Cao An chào hỏi đồng nghiệp xong, chuẩn bị lái xe đi, chưa được mấy bước liền thấy Tưởng Tốn gặm bánh bao đi tới. Anh ta cười tiến lên: “Sao có một mình em vậy, bọn Hạ Xuyên đâu?”
Tưởng Tốn nói: “Sắp xuống rồi. Anh sắp đi sao?”
“Đúng vậy, cùng đường với các em, Kim Khẩu của anh dưới chỗ đó.”
Tưởng Tốn mở cửa xe, ném ba lô ra sau.
Cao An nói: “Không nhìn ra một cô bé như em còn có thể làm việc này đấy.”
Tưởng Tốn nói: “Kiếm cơm ăn thôi.”
“Tuổi tác và diện mạo của em, tùy ý tìm một công ty làm thư ký cũng không tệ.” Cao An tò mò, “Em lái xe bao lâu rồi?”
Tưởng Tốn hỏi: “Anh hỏi em lái xe bao lâu, hay là làm việc này bao lâu?”
Cao An cười: “Cả hai cái.”
Tưởng Tốn ăn bánh bao trả lời: “Khi đến tuổi lấy bằng lái em đã bắt đầu lái xe, nghề này mới làm hai năm.”
“Ô, nói vậy thì em cũng đã lái xe ít nhất bốn, năm năm rồi?”
Tưởng Tốn nói: “Hơn thế.”
Cao An nhìn nhìn cô: “Em mới hai mươi mấy nhỉ, chẳng lẽ tuổi lái xe sắp đuổi kịp anh rồi.”
Tưởng Tốn cười: “Hai mươi mấy, không đuổi kịp anh đâu.”
Bên kia Hạ Xuyên và A Sùng đi tới, thấy Cao An, chào hỏi anh ta, coi như là tạm biệt.
Người hai bên lên xe. Cao An bảo Tưởng Tốn đi trước, đây là anh ta nhường cô bé.
Tưởng Tốn không khách sáo, lên đường trước.
Hạ Xuyên và A Sùng ăn sáng trong xe, ăn sủi cảo chiên và bánh chiên xù. Trong xe đầy mùi dầu mỡ, Tưởng Tốn ngửi đến khó chịu.
A Sùng hỏi: “Tối nay chúng ta có thể đến đâu? Giao thừa đó hôm nay là giao thừa đó!”
Hạ Xuyên nói: “Dài dòng quá!”
A Sùng nói: “Tôi tìm đường rồi, Kim Khẩu không xa. Chúng ta trễ một ngày thì thế nào? Không khác gì một ngày này đâu mà!” Anh ta vỗ vai Tưởng Tốn, “Cô nói thế nào? Cô mới là người lái xe, muốn lái đi đâu thì lái đến đó.”
Tưởng Tốn nói: “Tùy ý, các anh tự bàn bạc.”
Cô không có tinh thần gì, giọng nói uể oải. Hạ Xuyên nhìn cô một cái, ăn miếng bánh chiên xù cuối cùng.
Đến một dải đậu xe khẩn cấp đằng trước, Hạ Xuyên đột nhiên nói: “Dừng xe.”
Tưởng Tốn nhíu mày: “Sao vậy?”
“Bảo cô dừng thì cứ dừng!”
Tưởng Tốn không hỏi nhiều, dừng xe lại.
Hạ Xuyên cởi dây an toàn, nói: “Xuống xe.”
Tưởng Tốn mơ hồ không nhúc nhích.
Hạ Xuyên đã mở cửa xe, thấy cô không phản ứng, anh nói thêm lần nữa: “Xuống xe.”
Tưởng Tốn xuống xe: “Anh làm gì vậy?”
Hạ Xuyên mở cửa sau xe, bảo A Sùng chuyển hai cái vali ra đằng trước, kéo Tưởng Tốn tới, nhét vào hàng sau cùng, mình thì ngồi vào ghế lái.
Tất cả động tác làm liền một mạch.
Cao An phía sau thò đầu ra cửa sổ xe hỏi một tiếng: “Sao vậy?”
Hạ Xuyên nói: “Không sao! Anh lái đi!”
Xe của Cao An đi qua. Hạ Xuyên khởi động xe, liếc nhìn gương chiếu hậu, trong gương không nhìn thấy Tưởng Tốn.
Anh nói: “Ngủ một lát đi.”
Phía sau nửa ngày không có tiếng, lát sau mới nghe được một tiếng “Ờ” mơ hồ không rõ. Hạ Xuyên cười, tăng ga.
Trong xe yên tĩnh, Hạ Xuyên lái rất vững. A Sùng liếc nhìn ghế sau, Tưởng Tốn đã gối lên ba lô của mình ngủ.
Anh ta nhỏ giọng hỏi: “Cậu biết lái xe số sàn khi nào vậy?”
Hạ Xuyên lại liếc nhìn gương chiếu hậu rồi mới nói: “Lúc cậu đang bận tán gái.”
A Sùng chế giễu: “Lúc tôi tán gái cậu cũng chả đang tán gái à!”
Phía trước xuất hiện bảng chỉ đường Kim Khẩu, xe Cao An đi qua.
A Sùng hỏi: “Xe này thế nào? Sao tôi thấy cậu và Tưởng Tốn lái không tốn sức tí nào vậy! Này —— Cậu lái đi đâu đó?”
Hạ Xuyên đánh tay lái, lái về phía Kim Khẩu.
“Không phải nói muốn đi Kim Khẩu sao?”
“Tôi muốn đi Kim Khẩu, không phải cậu không cho ư… Sao bây giờ đổi ý rồi?”
Hạ Xuyên không lên tiếng.
Một lát sau, A Sùng nói: “Tối qua tôi thấy cậu đi ra từ phòng cô ấy.”
“Có vấn đề à?”
“Một giờ sáng, cậu cảm thấy rất bình thường?” A Sùng vịn ghế trước, “Cậu đến phòng cô ấy làm gì?”
Làm gì ư?
Trả tiền, mượn dây nilon, cuối cùng không mượn.
Còn nắm tay cô ấy trong túi áo khoác của anh.
Suýt nữa anh quên, trong túi còn có tiền.
Hạ Xuyên nói: “Cậu nghĩ thử tối nay ăn gì đi.”
“Bảo Nghiên Khê nấu cho tôi thì cô ấy nấu gì tôi cũng thích ăn, cũng đã ba năm không gặp rồi…” A Sùng cười nói, “Nói sang đề tài khác hả?”
“Cậu có đề tài gì?”
A Sùng đè thấp giọng: “Đề tài liên quan tới việc cậu có chọc mình vào hay không.”
Hạ Xuyên hừ lạnh, một lát sau, “Không có đề tài này.”
A Sùng nói một cách khinh bỉ: “Cậu đã suy nghĩ mười giây. Khi một vấn đề mà cần cậu suy nghĩ mười giây, có ba cách giải thích.”
Hạ Xuyên qua loa lấy lệ: “Cách gì?”
“Một, cậu không nắm chắc được, cho nên cần suy nghĩ. Hai, suy nghĩ ra rồi, nhưng cậu phải che giấu đáp án này. Ba, cậu không nắm chắc được, nhưng cậu che giấu, cậu chột dạ.”
Hạ Xuyên cười khẩy: “Cậu nói tiếp đi.”
“Tôi không nói, tôi chỉ nhìn thôi. Hai người rất có tình ý. Đây là mới có quen mấy ngày thôi đó, tôi xem hai người ai có thể không nhịn nổi.”
Hạ Xuyên nhếch môi:
Cô ấy.
Đi xuống thông báo, Cao An dừng xe ven đường, xe phía sau cũng dừng lại.
Cao An đi tới, liếc nhìn Hạ Xuyên trong xe, lại liếc nhìn hàng sau, không thấy Tưởng Tốn.
Anh ta cười hỏi: “Lần này nghe đề nghị của anh?”
“Ừ.” Hạ Xuyên nói, “Gọi điện thoại đi, cũng nên tụ tập một chút.”
Cao An gọi điện thoại, trong chốc lát, anh ta cười nói: “Là anh đây, em đoán xem ai đi chung với anh nào… Không phải, là Hạ Xuyên, còn có A Sùng nữa, em cũng quen… Đúng, hôm nay em đón giao thừa ở đâu?”
Anh ta chỉ chỉ di động với Hạ Xuyên, gật gật đầu, cười: “Vậy được, lát nữa bọn anh tới, em chuẩn bị thức ăn ngon nhé… Tính cả anh là ba…”
Hàng sau, Tưởng Tốn ngồi dậy, tóc rối bù, cô vuốt lại.
Cao An nói: “Tính cả anh là bốn người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.