Chương 6: Chương 6
Kim Bính
01/12/2016
Tưởng Tốn ôm hai trái dưa hấu lớn, nhìn lướt một vòng mấy người đứng trong đại sảnh. Tôn Hoài Mẫn, Từ Kính Tùng, hai người anh họ, một
em trai họ cùng hai người chị họ của Tôn Hoài Mẫn.
Cô nhớ ra rồi, hôm nay thứ bảy, Từ Kính Tùng mời người ngang vai vế của nhà họ Tôn ăn cơm.
Từ Kính Tùng tiến lên mấy bước, nụ cười gần như lấy lòng: “Tới rồi sao cũng không nói một tiếng, anh có thể đi đón em.”
Tưởng Tốn nói: “Anh quen thuộc chỗ này hơn tôi?”
Từ Kính Tùng khựng lại, lại đón lấy dưa hấu của Tưởng Tốn: “Có nặng không, anh cầm giúp em nhé?”
Tưởng Tốn né tránh, nói: “Nhiều chuyện!”
Câu đầu tiên của cô không mặn không nhạt, câu thứ hai rõ ràng là mất kiên nhẫn, Từ Kính Tùng hơi xấu hổ, sượng cả mặt.
Mấy anh em họ của nhà họ Tôn đưa mắt nhìn nhau, không biết ở đây đang diễn vở gì. Sắc mặt Tôn Hoài Mẫn đã trở lại bình thường, đi tới cười nói: “Hôm nay Kính Tùng mời cơm… Không phải chị nói hôm nay đi thăm họ hàng nên không tới sao?”
Tưởng Tốn im lặng hai giây, như cười như không nói: “Đúng nhỉ.”
Từ Kính Tùng hỏi: “Họ hàng của em đâu?”
“Không biết, vẫn chưa bịa ra.”
Đằng sau truyền đến một tiếng phì cười. A Sùng chỉ vào một cái đầu lớn để tạo cảm giác tồn tại, nói: “Tôi chính là họ hàng của em ấy, tôi là anh họ hàng xa của em ấy!”
Lúc này Từ Kính Tùng và Tôn Hoài Mẫn mới biết người này đi cùng Tưởng Tốn.
Tôn Hoài Mẫn rõ ràng rất vui: “Vậy mà trùng hợp thế, chị và anh họ của chị cũng tới đây hả!”
Từ Kính Tùng hừ một tiếng, phớt lờ “ông anh họ” này, nói với Tưởng Tốn: “Em tới cũng tới rồi, đợi lát nữa cùng ăn bữa cơm. Mọi người đều có mặt cả, thế nào thì cũng không thể thiếu một mình em được.”
Tưởng Tốn vẫn không trả lời, anh họ A Sùng nói thay cô: “Không cần đâu, tôi với em họ tôi mới vừa ăn rồi về đấy. Em họ, em mau lên lầu cất dưa hấu đi, anh chờ em trong phòng ăn.”
Tưởng Tốn liếc anh ta một cái, không để ý đến ai cả, ôm hai trái dưa hấu lớn xanh mướt chậm rãi đi lên lầu.
A Sùng vui vẻ cười không ngớt.
Trên đường về, A Sùng chẳng qua chỉ nhớ ra trong biệt thự không có gì ăn, định mua mấy lốc bia, rồi gọi món ăn khuya tối nay gói mang về, cho nên bảo Tưởng Tốn quay lại đây một chuyến trước. Ai mà biết đồ nhỏ nhen này gặp được họ hàng, nói chuyện cũng đầy ẩn ý châm chọc.
Anh ta cảm thấy cực thú vị.
Đến phòng ăn gọi món, anh ta bám lấy cô bé thu ngân nói chuyện phiếm, len lén liếc bàn Từ Kính Tùng, hỏi nhỏ: “Cô Tưởng kia, chính là người đi cùng bọn anh, bán thuốc ở đây ấy…”
Cô bé thu ngân còn nhớ anh ta tìm cô bé đun nóng bia, sắc mặt ửng đỏ nói: “Em biết, chị ấy thế nào?”
“Cô ấy với mấy người kia là họ hàng à? Quan hệ trông không tốt lắm nhỉ!”
Cô bé thu ngân nhìn bên kia một cái, nói: “Em không rõ ạ, em chưa từng nhìn thấy họ hàng của chị ấy.” Dừng một chút, nhớ ra gì đó, “Người đàn ông bên kia thì em có ấn tượng. Trước đây anh ấy có tới hai ba lần, từng nói chuyện với chị Tưởng, chị Tưởng không mấy để ý đến anh ấy.”
A Sùng nói: “Chị Tưởng? Cô ấy lớn hơn em mấy tuổi?”
“Không biết ạ, dù sao thì chị ấy cũng lớn hơn em. Anh muốn biết chị ấy mấy tuổi thì có thể hỏi chị ấy mà.”
A Sùng cười hì hì nói: “Cái này mà cũng nghe không hiểu à? Anh muốn biết tuổi của em cơ…”
Cô bé thu ngân ngượng ngùng cúi đầu.
A Sùng lại nói: “Chị Tưởng của em rất quen thuộc với người ở đây nhỉ. Buổi chiều gặp được bà Bạch, còn tặng cho cô ấy hai trái dưa hấu. Cô ấy còn được bán đồ ở đây nữa.”
Cô bé thu ngân gật gật đầu: “Ông chủ của bọn em chăm sóc cho chị ấy lắm, nghe nói là nhìn chị ấy lớn lên. Lúc nhỏ chị ấy đã ở dưới núi, thường hay chạy tới đây. Có điều sau khi chị ấy mười lăm tuổi thì dọn đi, hai năm trước mới quay lại, ở cùng với mẹ chị ấy ở trấn An Hà.”
“Sau mười lăm tuổi dọn đi?”
“Ừm, đúng vậy. Mẹ chị ấy tốt lắm. Chị Tưởng có lúc rất dữ, nhưng người cũng rất tốt. Có điều bố chị ấy không phải người tốt, vì tiền mà con cái cũng bán được, xấu lắm cơ. Sau khi hai người họ ly hôn, chị Tưởng theo mẹ chị ấy đến nơi khác.”
Bên ngoài khách sạn Lệ Nhân, Hạ Xuyên ngồi trong xe chờ hai người kia.
Anh rảnh rỗi quan sát chiếc xe này.
Bề ngoài xe thoạt nhìn xám xịt, nhưng bên trong lại rất sạch sẽ. Chỗ cửa sổ trước để một hộp khăn giấy, một miếng giẻ lau màu xanh, một sợi dây thắt kiểu Trung Quốc màu đỏ treo phía trên, trên ghế lái có một tấm nệm màu trắng gạo. Dưới sàn hàng sau, hôm qua còn có một ít vỏ hạt dưa và vỏ quýt, hôm nay đã sạch bóng.
Xe rất lớn, không thích hợp nữ sinh lái.
Thời gian hơi lâu mà họ vẫn chưa ra. Hạ Xuyên không kiên nhẫn móc một điếu thuốc lá, ngậm trong miệng định châm lửa, do dự một chút, lại cất bật lửa, khóe mắt nhìn thấy trong tấm che nắng lật lên có kẹp tờ báo.
Hạ Xuyên xuống xe, mở cửa ghế phụ lái, ngồi vào, rút tờ báo ra.
Là hai tờ báo cũ mấy tuần trước, không có gì đáng xem. Anh lại tiện tay mở ngăn kéo, bên trong là một số hóa đơn, hai cái bật lửa, một gói Trung Hoa mềm chưa bóc, một chai kem dưỡng da tay nhỏ, một cây bút nguyên tử, còn có một cuốn sổ nhỏ.
Anh lấy cuốn sổ ra lật một cái, nở nụ cười.
Vừa khéo lật đến một trang gấp góc, trên đó viết:
Bình thủy (1), 12/
Bộ đun nước nhúng chìm (1), 25/
Lợi Quần (3), 60/
…
1916 (5), 500/
Bao xe (7), 2800/
Bật lửa (1), -1/
Đến cả một món đồ chơi như vậy cũng ghi sổ…
Cũng không biết là hôm nay lén ghi vào lúc nào…
Hạ Xuyên cười sờ sờ bật lửa trong túi, mắt đảo qua, đột nhiên chú ý tới trang trước, ngày ghi chú phía trên là hôm kia:
Tiền phúng điếu, 15200/
Anh mím mím môi, để cuốn sổ lại, đóng ngăn kéo rồi ngồi một phút, xuống xe.
Đi vào phòng ăn của khách sạn Lệ Nhân, liếc mắt là nhìn thấy A Sùng đang nói chuyện phiếm với cô bé thu ngân. Anh bóp bóp ngón tay, từ từ đi về phía quầy thu ngân.
A Sùng đang nghe đến hào hứng.
“Hồi nhỏ nhà chị ấy giàu lắm, sau đó bố chị ấy thua sạch hết tiền, còn đi theo mấy người phụ nữ không rõ ràng. Đến khi chị ấy tốt nghiệp cấp 2, bố chị ấy không chịu chu cấp cho chị ấy đi học nên mẹ chị ấy ly hôn với bố chị ấy, dẫn chị ấy đến nơi khác kiếm sống. Ai mà ngờ mới quay lại hơn hai năm, mẹ chị ấy đã sinh bệnh qua đời.”
A Sùng hỏi: “Hồi nhỏ nhà cô ấy rất giàu?”
“Đúng vậy, cũng không phải việc bí mật gì, người gần đây đều biết cả. Mảnh đất của khách sạn lớn Phú Hà dưới núi chính là của nhà họ đấy.”
A Sùng còn muốn hỏi nữa, một bóng mờ đột nhiên ụp xuống đỉnh đầu.
Anh ta quay sang, thấy gương mặt âm u của Hạ Xuyên.
A Sùng cười gượng: “Đồ ăn vẫn chưa mang lên, tôi ngồi nghỉ một lát thôi!”
Hạ Xuyên cười một tiếng: “Có khát nước không?”
“Hả?”
Hạ Xuyên nói với cô bé thu ngân: “Mang ly trà cho cậu ta!”
A Sùng vội nói: “Không cần, không cần đâu… Này, cậu cũng thiếu kiên nhẫn quá đấy, bây giờ mới mấy phút thôi mà. Hồi nãy đồ nhỏ nhen kia chạm mặt họ hàng nên mới kéo dài một lúc!” Hất hất cằm ra hiệu, “Chính là bàn kia, em gái gì đó của đồ nhỏ nhen, hai người không hợp nhau.”
Hạ Xuyên chỉ nhìn bên kia một cái, hỏi A Sùng: “Cô ấy cất dưa hấu phải cất cả buổi?”
“Không biết, có lẽ cô ấy nhân tiện ăn dưa hấu chăng?”
Hạ Xuyên cười khẩy: “Rồi ép nước dưa hấu?”
“Cảm giác hài hước của cậu ngày càng tốt đấy!”
Cô bé thu ngân nói xen vào: “Chị Tưởng tới rồi.”
Hai người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Tưởng Tốn chậm rãi đi tới, vừa vào phòng ăn liền thấy hai nhóm người nhìn cô chằm chằm. Một nhóm là chiếc bàn ở giữa, ánh mắt Từ Kính Tùng niềm nở. Một nhóm là quầy thu ngân, cô bé nháy đôi mắt to long lanh nước, A Sùng vẻ mặt thương tiếc, người đàn ông kia…
Người đàn ông kia ngậm điếu thuốc lá, tay quay bật lửa, khóe miệng nhếch lên, như cười như không.
Gò má trái của Tưởng Tốn tựa như cảm giác được ánh lửa nong nóng.
Vương Tiêu đi theo đằng sau chui lên, nhìn Hạ Xuyên nói: “Các anh cũng ở đây hả, em còn mới vừa nói về các anh với chị Tưởng đấy.”
Hạ Xuyên không để ý đến cô ấy. A Sùng nhiệt tình hỏi: “Nói bọn anh cái gì?”
Vương Tiêu nói: “Em vừa bàn bạc với chị Tưởng, bố mẹ em và bọn em tách riêng ra chơi, em với chị họ của em cũng không biết chỗ nào vui, hay là chúng ta ghép chung một xe đi.”
A Sùng mừng rỡ: “Ý kiến hay. Có hai người đẹp các em bầu bạn thì tốt quá rồi! Cô Tưởng không có vấn đề phải không?”
Tưởng Tốn cười nói: “Tôi không có ý kiến.”
“Bao nhiêu?”
Hạ Xuyên đột nhiên mở miệng, ánh mắt mọi người đều hướng về phía anh.
Hạ Xuyên nhìn Tưởng Tốn chằm chằm, cười hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Tưởng Tốn: “…”
Một lát sau, Tưởng Tốn mới nói: “200.”
Hạ Xuyên cười một tiếng, đứng trước mặt cô.
Tưởng Tốn thấp hơn anh gần hai cái đầu. Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu, hai người gần đến mức chỉ còn lại khoảng cách một nắm tay rưỡi.
Hạ Xuyên cũng không nói gì, nhìn cô một lúc, lấy điếu thuốc ngậm trong miệng xuống, từ từ kẹp vào tai Tưởng Tốn.
“Coi tôi như thằng nhà giàu ngốc (1)?”
(1) Nguyên gốc là 凯子 (Khải tử): nghĩa ban đầu là “Kẻ ngốc”, bây giờ chuyên chỉ đàn ông bị phụ nữ lừa tiền nhưng lại không lấy được lợi ích.
Đầu ngón tay chạm tai cô, ngắn ngủi, hơi nhột, không hề có độ ấm.
Hạ Xuyên thấp giọng: “Nghĩ đẹp vô cùng… Điếu này coi như tiền boa, lên xe!”
Nói xong, anh đi trước.
Tiền boa…
Một gói 1916 100 đồng, một điếu 5 đồng.
5 đồng tiền boa…
Tưởng Tốn lấy điếu thuốc trên tai xuống, nhún nhún vai với Vương Tiêu: “Thấy chưa, tôi đã nói anh ta sẽ không đồng ý mà!”
Mặt Vương Tiêu đầy vẻ thất vọng, nhìn nhìn bóng lưng Hạ Xuyên rời khỏi, lại nhìn nhìn Tưởng Tốn, ánh mắt mơ hồ.
Từ Kính Tùng ngồi không yên, đi sang đây, tầm mắt quét trên người Vương Tiêu và chị họ của cô ấy cả buổi trước, cuối cùng rơi vào mặt Tưởng Tốn, hỏi: “Người ban nãy là ai?”
Tưởng Tốn nói: “Anh họ cả của tôi.”
Từ Kính Tùng sửng sốt.
A Sùng xách hộp mang về cười hì hì đi tới, kéo Tưởng Tốn nói: “Đi mau đi mau, không thấy anh họ cả của em đi trước rồi sao, đuổi theo anh ấy mau!”
Anh họ cả…
Cố nội nhà anh!
Tưởng Tốn lên xe, cũng không nhìn Hạ Xuyên ngồi ghế sau, đạp chân ga.
Đến biệt thự số 232, Tưởng Tốn chờ hai người đó xuống xe. A Sùng xách đồ ăn thức uống xuống trước, chờ Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên ngồi trên xe, nói: “Sáng mai sáu giờ.”
A Sùng la lên: “Sáu giờ? Tôi dậy không nổi đâu!”
Hạ Xuyên phớt lờ anh ta, chờ Tưởng Tốn trả lời.
Tưởng Tốn nhìn kính chiếu hậu một cái, một lát sau nói: “Được.”
Hạ Xuyên hỏi: “Thuốc đâu?”
“Gì cơ?”
“Điếu ban nãy cho cô.”
“Vứt rồi.”
Hạ Xuyên cười cười, móc hộp thuốc lá rồi lấy ra một điếu thuốc.
Tưởng Tốn xõa mái tóc dài, lỗ tai ẩn bên trong.
Vừa rồi Hạ Xuyên đã chú ý tới, lỗ tai cô rất nhỏ, người già nói lỗ tai to mới có phúc.
Anh gạt tóc cô ra, Tưởng Tốn nghiêng đầu một cái.
Cách mái tóc, tay Hạ Xuyên kề sát tai cô.
“Đã bán nhiều thuốc lá như vậy, sao không nếm thử mùi vị của nó?”
Tưởng Tốn cười nói: “Sao anh biết tôi chưa từng nếm thử?”
Điếu thuốc kẹp vào, vị trí cũ, đè mấy sợi tóc. Hạ Xuyên cũng mặc kệ, nhìn nhìn cô trong kính chiếu hậu, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời.
Hạ Xuyên cười một tiếng, nói: “Vậy nếm thử điếu này của tôi xem, mùi vị khác đấy.”
Anh xuống xe, đi vào trong biệt thự. A Sùng đi theo sau lưng anh, nghe thấy tiếng xe đằng sau nghiền qua lá khô.
Về đến biệt thự, A Sùng để hết bia và đồ ăn khuya vào tủ lạnh, rồi ngồi xổm bên lò sưởi nhóm lửa.
Khóe mắt anh ta liếc Hạ Xuyên, thấy anh luôn nhìn ti vi chằm chằm, không nhịn được hỏi: “Đồ nhỏ nhen đó xinh đẹp lắm à?”
Hạ Xuyên liếc anh ta một cái.
A Sùng ngồi xuống đất, cầm cây củi từ cây ăn trái nói: “Cậu hơi không bình thường lắm.”
Hạ Xuyên lại nhìn về phía ti vi.
A Sùng nói: “Cậu có hứng thú với cô ấy?”
Giọng Hạ Xuyên lành lạnh: “Cậu rảnh lắm à?”
“Có thì có, không có thì không có, cậu xác định một lời đi!”
“Xác định một lời với cậu?”
“Xác định một lời rồi, tôi dễ chắc chắn có nên theo đuổi cô ấy hay không.”
Hạ Xuyên cười một tiếng: “Theo đuổi đi!”
A Sùng nghi hoặc: “Cậu không có hứng thú? Không có hứng thú mà cậu đối với cô ấy như vậy…”
“Tôi đối với cô ấy thế nào?”
A Sùng nói: “Kẹp thuốc vào tai cô ấy, buổi chiều trong xe hai người nói anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cậu còn chạm ngực cô ấy.”
Hạ Xuyên nói: “Mỗi lần cậu gặp phụ nữ còn bảo họ dùng ngực để đun nóng đồ uống giúp cậu.”
“Tôi chỉ trêu họ chút thôi.”
“Tôi cũng chỉ trêu cô ấy một chút.”
“Cậu lại không… hửm?” A Sùng ném củi vào trong đống lửa, “Trêu chọc cô ấy?”
Hạ Xuyên xem ti vi, cười nói: “Trêu cô ấy rất thú vị.”
A Sùng nhìn anh cả buổi mới nói: “Sáu giờ tôi dậy không nổi, mình cậu đi đi.”
Hạ Xuyên nói: “Ừm.”
Ti vi không có gì đáng xem, anh đứng dậy, đi lên lầu.
A Sùng chờ anh đi đến chỗ rẽ cầu thang mới lại mở miệng: “Cậu đừng tự trêu mình vào…”
Cô nhớ ra rồi, hôm nay thứ bảy, Từ Kính Tùng mời người ngang vai vế của nhà họ Tôn ăn cơm.
Từ Kính Tùng tiến lên mấy bước, nụ cười gần như lấy lòng: “Tới rồi sao cũng không nói một tiếng, anh có thể đi đón em.”
Tưởng Tốn nói: “Anh quen thuộc chỗ này hơn tôi?”
Từ Kính Tùng khựng lại, lại đón lấy dưa hấu của Tưởng Tốn: “Có nặng không, anh cầm giúp em nhé?”
Tưởng Tốn né tránh, nói: “Nhiều chuyện!”
Câu đầu tiên của cô không mặn không nhạt, câu thứ hai rõ ràng là mất kiên nhẫn, Từ Kính Tùng hơi xấu hổ, sượng cả mặt.
Mấy anh em họ của nhà họ Tôn đưa mắt nhìn nhau, không biết ở đây đang diễn vở gì. Sắc mặt Tôn Hoài Mẫn đã trở lại bình thường, đi tới cười nói: “Hôm nay Kính Tùng mời cơm… Không phải chị nói hôm nay đi thăm họ hàng nên không tới sao?”
Tưởng Tốn im lặng hai giây, như cười như không nói: “Đúng nhỉ.”
Từ Kính Tùng hỏi: “Họ hàng của em đâu?”
“Không biết, vẫn chưa bịa ra.”
Đằng sau truyền đến một tiếng phì cười. A Sùng chỉ vào một cái đầu lớn để tạo cảm giác tồn tại, nói: “Tôi chính là họ hàng của em ấy, tôi là anh họ hàng xa của em ấy!”
Lúc này Từ Kính Tùng và Tôn Hoài Mẫn mới biết người này đi cùng Tưởng Tốn.
Tôn Hoài Mẫn rõ ràng rất vui: “Vậy mà trùng hợp thế, chị và anh họ của chị cũng tới đây hả!”
Từ Kính Tùng hừ một tiếng, phớt lờ “ông anh họ” này, nói với Tưởng Tốn: “Em tới cũng tới rồi, đợi lát nữa cùng ăn bữa cơm. Mọi người đều có mặt cả, thế nào thì cũng không thể thiếu một mình em được.”
Tưởng Tốn vẫn không trả lời, anh họ A Sùng nói thay cô: “Không cần đâu, tôi với em họ tôi mới vừa ăn rồi về đấy. Em họ, em mau lên lầu cất dưa hấu đi, anh chờ em trong phòng ăn.”
Tưởng Tốn liếc anh ta một cái, không để ý đến ai cả, ôm hai trái dưa hấu lớn xanh mướt chậm rãi đi lên lầu.
A Sùng vui vẻ cười không ngớt.
Trên đường về, A Sùng chẳng qua chỉ nhớ ra trong biệt thự không có gì ăn, định mua mấy lốc bia, rồi gọi món ăn khuya tối nay gói mang về, cho nên bảo Tưởng Tốn quay lại đây một chuyến trước. Ai mà biết đồ nhỏ nhen này gặp được họ hàng, nói chuyện cũng đầy ẩn ý châm chọc.
Anh ta cảm thấy cực thú vị.
Đến phòng ăn gọi món, anh ta bám lấy cô bé thu ngân nói chuyện phiếm, len lén liếc bàn Từ Kính Tùng, hỏi nhỏ: “Cô Tưởng kia, chính là người đi cùng bọn anh, bán thuốc ở đây ấy…”
Cô bé thu ngân còn nhớ anh ta tìm cô bé đun nóng bia, sắc mặt ửng đỏ nói: “Em biết, chị ấy thế nào?”
“Cô ấy với mấy người kia là họ hàng à? Quan hệ trông không tốt lắm nhỉ!”
Cô bé thu ngân nhìn bên kia một cái, nói: “Em không rõ ạ, em chưa từng nhìn thấy họ hàng của chị ấy.” Dừng một chút, nhớ ra gì đó, “Người đàn ông bên kia thì em có ấn tượng. Trước đây anh ấy có tới hai ba lần, từng nói chuyện với chị Tưởng, chị Tưởng không mấy để ý đến anh ấy.”
A Sùng nói: “Chị Tưởng? Cô ấy lớn hơn em mấy tuổi?”
“Không biết ạ, dù sao thì chị ấy cũng lớn hơn em. Anh muốn biết chị ấy mấy tuổi thì có thể hỏi chị ấy mà.”
A Sùng cười hì hì nói: “Cái này mà cũng nghe không hiểu à? Anh muốn biết tuổi của em cơ…”
Cô bé thu ngân ngượng ngùng cúi đầu.
A Sùng lại nói: “Chị Tưởng của em rất quen thuộc với người ở đây nhỉ. Buổi chiều gặp được bà Bạch, còn tặng cho cô ấy hai trái dưa hấu. Cô ấy còn được bán đồ ở đây nữa.”
Cô bé thu ngân gật gật đầu: “Ông chủ của bọn em chăm sóc cho chị ấy lắm, nghe nói là nhìn chị ấy lớn lên. Lúc nhỏ chị ấy đã ở dưới núi, thường hay chạy tới đây. Có điều sau khi chị ấy mười lăm tuổi thì dọn đi, hai năm trước mới quay lại, ở cùng với mẹ chị ấy ở trấn An Hà.”
“Sau mười lăm tuổi dọn đi?”
“Ừm, đúng vậy. Mẹ chị ấy tốt lắm. Chị Tưởng có lúc rất dữ, nhưng người cũng rất tốt. Có điều bố chị ấy không phải người tốt, vì tiền mà con cái cũng bán được, xấu lắm cơ. Sau khi hai người họ ly hôn, chị Tưởng theo mẹ chị ấy đến nơi khác.”
Bên ngoài khách sạn Lệ Nhân, Hạ Xuyên ngồi trong xe chờ hai người kia.
Anh rảnh rỗi quan sát chiếc xe này.
Bề ngoài xe thoạt nhìn xám xịt, nhưng bên trong lại rất sạch sẽ. Chỗ cửa sổ trước để một hộp khăn giấy, một miếng giẻ lau màu xanh, một sợi dây thắt kiểu Trung Quốc màu đỏ treo phía trên, trên ghế lái có một tấm nệm màu trắng gạo. Dưới sàn hàng sau, hôm qua còn có một ít vỏ hạt dưa và vỏ quýt, hôm nay đã sạch bóng.
Xe rất lớn, không thích hợp nữ sinh lái.
Thời gian hơi lâu mà họ vẫn chưa ra. Hạ Xuyên không kiên nhẫn móc một điếu thuốc lá, ngậm trong miệng định châm lửa, do dự một chút, lại cất bật lửa, khóe mắt nhìn thấy trong tấm che nắng lật lên có kẹp tờ báo.
Hạ Xuyên xuống xe, mở cửa ghế phụ lái, ngồi vào, rút tờ báo ra.
Là hai tờ báo cũ mấy tuần trước, không có gì đáng xem. Anh lại tiện tay mở ngăn kéo, bên trong là một số hóa đơn, hai cái bật lửa, một gói Trung Hoa mềm chưa bóc, một chai kem dưỡng da tay nhỏ, một cây bút nguyên tử, còn có một cuốn sổ nhỏ.
Anh lấy cuốn sổ ra lật một cái, nở nụ cười.
Vừa khéo lật đến một trang gấp góc, trên đó viết:
Bình thủy (1), 12/
Bộ đun nước nhúng chìm (1), 25/
Lợi Quần (3), 60/
…
1916 (5), 500/
Bao xe (7), 2800/
Bật lửa (1), -1/
Đến cả một món đồ chơi như vậy cũng ghi sổ…
Cũng không biết là hôm nay lén ghi vào lúc nào…
Hạ Xuyên cười sờ sờ bật lửa trong túi, mắt đảo qua, đột nhiên chú ý tới trang trước, ngày ghi chú phía trên là hôm kia:
Tiền phúng điếu, 15200/
Anh mím mím môi, để cuốn sổ lại, đóng ngăn kéo rồi ngồi một phút, xuống xe.
Đi vào phòng ăn của khách sạn Lệ Nhân, liếc mắt là nhìn thấy A Sùng đang nói chuyện phiếm với cô bé thu ngân. Anh bóp bóp ngón tay, từ từ đi về phía quầy thu ngân.
A Sùng đang nghe đến hào hứng.
“Hồi nhỏ nhà chị ấy giàu lắm, sau đó bố chị ấy thua sạch hết tiền, còn đi theo mấy người phụ nữ không rõ ràng. Đến khi chị ấy tốt nghiệp cấp 2, bố chị ấy không chịu chu cấp cho chị ấy đi học nên mẹ chị ấy ly hôn với bố chị ấy, dẫn chị ấy đến nơi khác kiếm sống. Ai mà ngờ mới quay lại hơn hai năm, mẹ chị ấy đã sinh bệnh qua đời.”
A Sùng hỏi: “Hồi nhỏ nhà cô ấy rất giàu?”
“Đúng vậy, cũng không phải việc bí mật gì, người gần đây đều biết cả. Mảnh đất của khách sạn lớn Phú Hà dưới núi chính là của nhà họ đấy.”
A Sùng còn muốn hỏi nữa, một bóng mờ đột nhiên ụp xuống đỉnh đầu.
Anh ta quay sang, thấy gương mặt âm u của Hạ Xuyên.
A Sùng cười gượng: “Đồ ăn vẫn chưa mang lên, tôi ngồi nghỉ một lát thôi!”
Hạ Xuyên cười một tiếng: “Có khát nước không?”
“Hả?”
Hạ Xuyên nói với cô bé thu ngân: “Mang ly trà cho cậu ta!”
A Sùng vội nói: “Không cần, không cần đâu… Này, cậu cũng thiếu kiên nhẫn quá đấy, bây giờ mới mấy phút thôi mà. Hồi nãy đồ nhỏ nhen kia chạm mặt họ hàng nên mới kéo dài một lúc!” Hất hất cằm ra hiệu, “Chính là bàn kia, em gái gì đó của đồ nhỏ nhen, hai người không hợp nhau.”
Hạ Xuyên chỉ nhìn bên kia một cái, hỏi A Sùng: “Cô ấy cất dưa hấu phải cất cả buổi?”
“Không biết, có lẽ cô ấy nhân tiện ăn dưa hấu chăng?”
Hạ Xuyên cười khẩy: “Rồi ép nước dưa hấu?”
“Cảm giác hài hước của cậu ngày càng tốt đấy!”
Cô bé thu ngân nói xen vào: “Chị Tưởng tới rồi.”
Hai người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Tưởng Tốn chậm rãi đi tới, vừa vào phòng ăn liền thấy hai nhóm người nhìn cô chằm chằm. Một nhóm là chiếc bàn ở giữa, ánh mắt Từ Kính Tùng niềm nở. Một nhóm là quầy thu ngân, cô bé nháy đôi mắt to long lanh nước, A Sùng vẻ mặt thương tiếc, người đàn ông kia…
Người đàn ông kia ngậm điếu thuốc lá, tay quay bật lửa, khóe miệng nhếch lên, như cười như không.
Gò má trái của Tưởng Tốn tựa như cảm giác được ánh lửa nong nóng.
Vương Tiêu đi theo đằng sau chui lên, nhìn Hạ Xuyên nói: “Các anh cũng ở đây hả, em còn mới vừa nói về các anh với chị Tưởng đấy.”
Hạ Xuyên không để ý đến cô ấy. A Sùng nhiệt tình hỏi: “Nói bọn anh cái gì?”
Vương Tiêu nói: “Em vừa bàn bạc với chị Tưởng, bố mẹ em và bọn em tách riêng ra chơi, em với chị họ của em cũng không biết chỗ nào vui, hay là chúng ta ghép chung một xe đi.”
A Sùng mừng rỡ: “Ý kiến hay. Có hai người đẹp các em bầu bạn thì tốt quá rồi! Cô Tưởng không có vấn đề phải không?”
Tưởng Tốn cười nói: “Tôi không có ý kiến.”
“Bao nhiêu?”
Hạ Xuyên đột nhiên mở miệng, ánh mắt mọi người đều hướng về phía anh.
Hạ Xuyên nhìn Tưởng Tốn chằm chằm, cười hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Tưởng Tốn: “…”
Một lát sau, Tưởng Tốn mới nói: “200.”
Hạ Xuyên cười một tiếng, đứng trước mặt cô.
Tưởng Tốn thấp hơn anh gần hai cái đầu. Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu, hai người gần đến mức chỉ còn lại khoảng cách một nắm tay rưỡi.
Hạ Xuyên cũng không nói gì, nhìn cô một lúc, lấy điếu thuốc ngậm trong miệng xuống, từ từ kẹp vào tai Tưởng Tốn.
“Coi tôi như thằng nhà giàu ngốc (1)?”
(1) Nguyên gốc là 凯子 (Khải tử): nghĩa ban đầu là “Kẻ ngốc”, bây giờ chuyên chỉ đàn ông bị phụ nữ lừa tiền nhưng lại không lấy được lợi ích.
Đầu ngón tay chạm tai cô, ngắn ngủi, hơi nhột, không hề có độ ấm.
Hạ Xuyên thấp giọng: “Nghĩ đẹp vô cùng… Điếu này coi như tiền boa, lên xe!”
Nói xong, anh đi trước.
Tiền boa…
Một gói 1916 100 đồng, một điếu 5 đồng.
5 đồng tiền boa…
Tưởng Tốn lấy điếu thuốc trên tai xuống, nhún nhún vai với Vương Tiêu: “Thấy chưa, tôi đã nói anh ta sẽ không đồng ý mà!”
Mặt Vương Tiêu đầy vẻ thất vọng, nhìn nhìn bóng lưng Hạ Xuyên rời khỏi, lại nhìn nhìn Tưởng Tốn, ánh mắt mơ hồ.
Từ Kính Tùng ngồi không yên, đi sang đây, tầm mắt quét trên người Vương Tiêu và chị họ của cô ấy cả buổi trước, cuối cùng rơi vào mặt Tưởng Tốn, hỏi: “Người ban nãy là ai?”
Tưởng Tốn nói: “Anh họ cả của tôi.”
Từ Kính Tùng sửng sốt.
A Sùng xách hộp mang về cười hì hì đi tới, kéo Tưởng Tốn nói: “Đi mau đi mau, không thấy anh họ cả của em đi trước rồi sao, đuổi theo anh ấy mau!”
Anh họ cả…
Cố nội nhà anh!
Tưởng Tốn lên xe, cũng không nhìn Hạ Xuyên ngồi ghế sau, đạp chân ga.
Đến biệt thự số 232, Tưởng Tốn chờ hai người đó xuống xe. A Sùng xách đồ ăn thức uống xuống trước, chờ Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên ngồi trên xe, nói: “Sáng mai sáu giờ.”
A Sùng la lên: “Sáu giờ? Tôi dậy không nổi đâu!”
Hạ Xuyên phớt lờ anh ta, chờ Tưởng Tốn trả lời.
Tưởng Tốn nhìn kính chiếu hậu một cái, một lát sau nói: “Được.”
Hạ Xuyên hỏi: “Thuốc đâu?”
“Gì cơ?”
“Điếu ban nãy cho cô.”
“Vứt rồi.”
Hạ Xuyên cười cười, móc hộp thuốc lá rồi lấy ra một điếu thuốc.
Tưởng Tốn xõa mái tóc dài, lỗ tai ẩn bên trong.
Vừa rồi Hạ Xuyên đã chú ý tới, lỗ tai cô rất nhỏ, người già nói lỗ tai to mới có phúc.
Anh gạt tóc cô ra, Tưởng Tốn nghiêng đầu một cái.
Cách mái tóc, tay Hạ Xuyên kề sát tai cô.
“Đã bán nhiều thuốc lá như vậy, sao không nếm thử mùi vị của nó?”
Tưởng Tốn cười nói: “Sao anh biết tôi chưa từng nếm thử?”
Điếu thuốc kẹp vào, vị trí cũ, đè mấy sợi tóc. Hạ Xuyên cũng mặc kệ, nhìn nhìn cô trong kính chiếu hậu, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời.
Hạ Xuyên cười một tiếng, nói: “Vậy nếm thử điếu này của tôi xem, mùi vị khác đấy.”
Anh xuống xe, đi vào trong biệt thự. A Sùng đi theo sau lưng anh, nghe thấy tiếng xe đằng sau nghiền qua lá khô.
Về đến biệt thự, A Sùng để hết bia và đồ ăn khuya vào tủ lạnh, rồi ngồi xổm bên lò sưởi nhóm lửa.
Khóe mắt anh ta liếc Hạ Xuyên, thấy anh luôn nhìn ti vi chằm chằm, không nhịn được hỏi: “Đồ nhỏ nhen đó xinh đẹp lắm à?”
Hạ Xuyên liếc anh ta một cái.
A Sùng ngồi xuống đất, cầm cây củi từ cây ăn trái nói: “Cậu hơi không bình thường lắm.”
Hạ Xuyên lại nhìn về phía ti vi.
A Sùng nói: “Cậu có hứng thú với cô ấy?”
Giọng Hạ Xuyên lành lạnh: “Cậu rảnh lắm à?”
“Có thì có, không có thì không có, cậu xác định một lời đi!”
“Xác định một lời với cậu?”
“Xác định một lời rồi, tôi dễ chắc chắn có nên theo đuổi cô ấy hay không.”
Hạ Xuyên cười một tiếng: “Theo đuổi đi!”
A Sùng nghi hoặc: “Cậu không có hứng thú? Không có hứng thú mà cậu đối với cô ấy như vậy…”
“Tôi đối với cô ấy thế nào?”
A Sùng nói: “Kẹp thuốc vào tai cô ấy, buổi chiều trong xe hai người nói anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cậu còn chạm ngực cô ấy.”
Hạ Xuyên nói: “Mỗi lần cậu gặp phụ nữ còn bảo họ dùng ngực để đun nóng đồ uống giúp cậu.”
“Tôi chỉ trêu họ chút thôi.”
“Tôi cũng chỉ trêu cô ấy một chút.”
“Cậu lại không… hửm?” A Sùng ném củi vào trong đống lửa, “Trêu chọc cô ấy?”
Hạ Xuyên xem ti vi, cười nói: “Trêu cô ấy rất thú vị.”
A Sùng nhìn anh cả buổi mới nói: “Sáu giờ tôi dậy không nổi, mình cậu đi đi.”
Hạ Xuyên nói: “Ừm.”
Ti vi không có gì đáng xem, anh đứng dậy, đi lên lầu.
A Sùng chờ anh đi đến chỗ rẽ cầu thang mới lại mở miệng: “Cậu đừng tự trêu mình vào…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.