Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Chương 65
Tú Mộc Thành Lâm
30/04/2020
Editor: Vy Vy 1505
Trước khi Kỷ Uyển Thanh thanh tỉnh, lúc hừng đông Hoàng hậu liền vô cùng lo lắng sai người đi biệt viện Trần Vương phủ, triệu con trai út tiến cung.
Ngụy Vương làm thánh thượng tức giận, suốt đêm bị áp tải về phủ, lệnh cưỡng chế đóng cửa ăn năn. Chuyện lớn như vậy lúc này đã ồn ào huyên náo.
Đêm qua động tác của Trần Vương thực cẩn thận, dùng đều là nhân thủ tâm phúc ẩn núp ở Khôn Ninh Cung, hắn khẳng định không lưu lại nửa điểm dấu vết, càng không thể bị người phát hiện.
Chẳng qua, bên ngoài hắn là đệ đệ tốt quan tâm huynh trưởng, trên thực tế, cũng cực chú ý xem mưu đồ có đạt tới hiệu quả mong muốn hay không, đương nhiên lập tức sửa sang, chuẩn bị ra cửa.
Vừa muốn lên ngựa, liền gặp thái giám đến triệu hắn tiến cung, vì thế phóng ngựa đi hành cung.
“Diệp Nhi.”
Trần Vương vừa bước vào Diễn Liên Các, Hoàng hậu liền cầm tay hắn, lo âu nói: “Ngày hôm qua ca ca con bị Đông Cung tính kế.”
Đêm qua sau khi Hoàng đế phất tay áo rời đi, lập tức hạ lệnh tra rõ mọi chuyện. Đông Cung gần như không duỗi tay, dấu vết nhỏ nhặt kia sớm đã xóa sạch sẽ, mà Trần Vương cũng xác thật không lòi. Duy độc Hoàng hậu, toàn bộ hành trình gần như là bà ta bố trí, xong việc hắt nước bẩn cũng bị Cao Húc đoán ra, lưu loát tránh đi.
Tuy bà ta cẩn thận, nhưng lờ mờ chỉ hướng vẫn phải có.
Này vừa lúc xác minh phỏng đoán trong lòng Xương Bình Đế, ông ta giận dữ, trời chưa sáng liền lệnh Tôn Tiến Trung đến, nghiêm khắc mắng Hoàng hậu một canh giờ.
Hoàng hậu chính vị trung cung mười mấy năm, lần đầu tao ngộ suy sụp bậc này, mặt trong mặt ngoài đều mất hết. Sắc mặt bà âm trầm, ấn đường nhíu chặt, hận Đông Cung nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng qua, tuy mất hết mặt mũi, cung quyền bị phân cách, nhưng đối với Hoàng hậu sứt đầu mẻ trán, việc cấp bách vẫn như cũ là bảo vệ Ngụy Vương. Rốt cuộc, lớn nhất cậy vào đời này của bà ta là hai hoàng tử con vợ cả dưới gối, cùng với thế lực dưới trướng trong triều.
Chỉ cần hai người không sao, mặt khác sau đó đều có thể tìm trở lại.
“Ca ca con hiện giờ bị bệ hạ ghét bỏ, đóng cửa ăn năn, sai sự trên tay cũng bị cắt.” Vừa thấy con út, Hoàng hậu cũng không rảnh lo tự thuật mặt khác, nhanh chóng chọn chuyện quan trọng nhất nói.
“Mẫu hậu đã truyền tin cho cữu cữu con, ông ấy sẽ ra sức, trước tiên con tiếp nhận sai sự, tạm thời thay thế ca ca con chưởng quản.”
Nghe được nửa câu đầu Hoàng hậu nói, Trần Vương vui vẻ, chỉ là nửa câu sau vừa ra, tim hắn từ giữa không trung thật mạnh rơi xuống đất.
“Tạm thời” thay thế ca ca hắn chưởng quản.
Ngụy Vương đã chịu đả kích lớn, làm Hoàng đế tức giận, đâm vào lòng Hoàng đế một cái gai gần như không có khả năng rút ra. Hoàng hậu lại chưa từng nghĩ tới vứt bỏ con trai lớn, xem con trai út ưu tú trước mắt như không thấy.
Khóe miệng Trần Vương có chút cứng đờ, dừng một chút, mới nói tiếp: “Con biết, mẫu hậu.”
Hoàng hậu tâm thần không yên, vẫn chưa phát hiện con út dị thường, được Trần Vương đáp lại, bà gật đầu: “Diệp Nhi, hiện giờ tình trạng không tốt, mẫu hậu cũng không lưu con ở lâu, con nhanh ra cung, trước tiên tìm cữu cữu con, thương lượng một chút nên giải vây cho ca ca con như thế nào.”
Từ lúc vào cửa đến lúc rời đi, Trần Vương chỉ đứng đó một lúc lâu, ngay cả ghế dựa cũng không dính mông, liền lập tức ra cung, đi biệt viện Lâm Giang Hầu phủ.
Hắn cho rằng, dù gì mẫu hậu cũng là phụ nhân, mà cữu cữu lăn lộn triều đình đã lâu, ánh mắt chung quy không giống.
Đáng tiếc, Trần Vương thất vọng rồi.
“Mẫu hậu con truyền lời, ta đã nhận được, cũng an bài rồi.”
Phần lớn triều vụ trên tay Ngụy Vương đều là nhân viên quan trọng của một đảng Kỷ Hoàng hậu hiệp trợ, những việc này thay đổi người chưởng quản khẳng định không tốt. Hoàng thái tử vì tránh đầu sóng ngọn gió chắc chắn sẽ không nhúng tay, mà đảng trung lập cũng sẽ không đặt chân, Lâm Giang Hầu chu toàn một phen, làm Trần Vương tiếp nhận không khó.
“Ngày gần đây, điện hạ vất vả chút.”
Kỷ Tông Văn vỗ vỗ bả vai hơi đơn bạc của cháu trai út, thở dài: “Chỉ sợ Ngụy Vương điện hạ vẫn cần đóng cửa một đoạn thời gian.”
Nghe huyền âm mà biết nhã ý, thực rõ ràng, Lâm Giang Hầu cũng không có ý niệm để Trần Vương thay thế Ngụy Vương.
Tim Trần Vương lập tức chìm đến đáy cốc.
Đêm qua, tất nhiên hắn nghĩ việc này không dễ, một lần khẳng định không thể hoàn toàn thành công, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ không thể mảy may lay động địa vị của Ngụy Vương.
Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu là nhân vật linh hồn của một đảng Khôn Ninh Cung, Ngụy Vương gây ra rắc rối lớn như vậy, lại không có nửa điểm oán trách phẫn nộ.
Trần Vương rất biết cách che giấu cảm xúc, các loại ý niệm hiện ra trong lòng, trên mặt không lộ một tia, sau khi đáp ứng, hắn mịt mờ thử nói: “Vậy việc của nhị ca nên làm thế nào cho phải?”
Nhắc tới chuyện sốt ruột này, Kỷ Tông Văn cũng nhăn mày: “Đêm qua được mẫu hậu con truyền tin, ta đã suy nghĩ thật lâu.”
“Trước mắt bệ hạ đang nổi nóng, Ngụy Vương điện hạ và chúng ta tạm thời ngủ đông, bất động mới là thượng sách.”
Ông ta lại lần nữa vỗ vỗ bả vai cháu trai út, khuyên giải an ủi: “Con cũng đừng lo lắng quá mức, dù gì huynh trưởng con cũng là hoàng tử con vợ cả, bệ hạ muốn dùng chúng ta cân bằng Đông Cung, tạm thời vẫn không ai có thể thay thế được hắn.”
Tứ hoàng tử do Lệ Phi sinh, muốn trưởng thành còn rất lâu, chờ Xương Bình Đế bình tĩnh lại, ông ta vẫn sẽ thả Ngụy Vương ra, cũng an bài sai sự.
“Không ai có thể thay thế được hắn?”
Đáy lòng Trần Vương mặc niệm một lần những lời này, hắn lại bị xem nhẹ lần nữa, nhưng làm một đệ đệ lo lắng huynh trưởng, hắn giống như thoải mái cười cười: “Cữu cữu nói đúng lắm.”
“Được rồi.”
Kỷ Tông Văn gật gật đầu, nếu trước mắt đã định ra sách lược phương châm, ông ta liền nói một chuyện khác: “Mấy ngày tới ta cần lặng lẽ hồi kinh một chuyến, điện hạ tiếp nhận triều vụ, rập theo khuôn cũ là được.”
Mọi việc thương lượng thỏa đáng, Trần Vương cưỡi ngựa rời đi biệt viện Lâm Giang Hầu phủ, mới vừa chuyển qua đầu phố, hắn lập tức đen mặt.
Xem ra, muốn thay thế Ngụy Vương, gánh thì nặng mà đường thì xa.
Trần Vương chờ mong đầy cõi lòng ra cửa, lại chịu đả kích mà về, hồi phủ đóng cửa hơn một canh giờ, ngoại trừ tâm tư càng thêm thâm trầm, ánh mắt càng thêm kiên định, mặt ngoài nhìn cũng không có gì biến hóa.
Hắn nghiễm nhiên là một đệ đệ tốt nỗ lực giúp đỡ huynh trưởng, ngựa không ngừng vó tiếp nhận triều vụ.
Tuy khi Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu nói chuyện với Trần Vương đã bình lui tất cả hạ nhân, nhưng chỉ cần người biết nội tình, từ biểu hiện của Trần Vương liền có thể khui ra manh mối.
Trước giờ cơm trưa tin tức đã tới tay Cao Húc, cũng không làm hắn kinh ngạc.
Hiện giờ thê tử hỏi, hắn liền nói cho nàng.
Kỷ Uyển Thanh ngạc nhiên: “Chẳng lẽ Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu, một chút ít dao động cũng không?”
Đáp án là khẳng định, nếu không Trần Vương tuyệt đối sẽ không bị nhục như vậy.
“Lệ Phi được quyền cùng nhau giải quyết cung vụ, Tứ hoàng tử sắp phong vương khai phủ, Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu không cảm giác được uy hiếp sao?”
Kỷ Uyển Thanh vẻ mặt nghi hoặc, Cao Húc bật cười lắc đầu: “Thanh Nhi, đây là do nàng không hiểu biết thế cục trong triều.”
Tuy Xương Bình Đế là người cường thế, nhưng nói thật, năng lực triều chính của ông ta quá bình thường. Tại vị hai mươi năm, sở dĩ vương triều không có xu hướng suy tàn là vì hai nguyên nhân.
Thứ nhất, tiên đế anh minh, để lại căn cơ thực tốt.
Thứ hai, trong ngoài triều đình còn có văn thần võ tướng thuộc đảng bảo hoàng năng lực trác tuyệt.
Ví dụ như, Kỷ Tông Khánh phụ thân Kỷ Uyển Thanh.
Phần lớn nhóm người này đều trải qua hai triều, mặc kệ bọn họ tán thành Hoàng thái tử là người thừa kế như thế nào, đó cũng chỉ là người thừa kế thôi, hiện giờ chủ tử của bọn họ là Hoàng đế.
Tuy Xương Bình Đế có nhiều khuyết điểm, nhưng ông ta lại có một ưu điểm, đó là phi thường rõ ràng cậy vào của chính mình, nếu muốn ngồi ổn long ỷ, không thể thiếu nhóm người này.
Bọn họ trung tâm với ông ta, tuy về phương diện người thừa kế thiên hướng Thái Tử, nhưng vấn đề nhỏ ảnh hưởng không lớn.
Nếu ông ta không yên tâm, nâng đỡ người chống lại Đông Cung là được.
Vì thế, liền có mẹ con Kỷ Hoàng hậu quật khởi.
Đảng bảo hoàng trung lập cũng biết tâm tư Hoàng đế. Nếu cần thiết tồn tại đoạt đích, Ngụy Vương Trần Vương là con của kế Hoàng hậu, liền được lực lượng trung kiên này thừa nhận tư cách đoạt đích.
Cho dù bọn họ không duy trì mẹ con Kỷ hậu.
Ngụy Vương có thể được đảng bảo hoàng cam chịu, nguyên nhân trọng yếu chính là thân phận con vợ cả của hắn. Nếu thay đổi Tứ hoàng tử con vợ lẽ thì chưa chắc, tốn nhiều chút tâm tư cũng không phải không thành, nhưng khó khăn sẽ nhiều hơn.
Quan hệ quân thần đặc thù tạo thành thế cục đặc thù trong triều, nếu Hoàng đế anh minh thần võ, khó khăn của Tứ hoàng tử sẽ không còn nữa, đáng tiếc không có nếu.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tứ hoàng tử muốn thay thế mẹ con Hoàng hậu, trở thành lực lượng mới chống lại Đông Cung là không có khả năng.
Cho nên cuối cùng, Xương Bình Đế vẫn sẽ không để Khôn Ninh Cung ngã xuống, cho dù nghẹn lửa giận, cũng sẽ không tiếp tục chèn ép.
“Ngày sau có cơ hội, Ngụy Vương sẽ trở về triều đình.” Huống hồ, cơ hội này cũng sẽ không quá xa.
Cao Húc thấy rất rõ ràng, nói vậy Lâm Giang Hầu cũng hiểu.
Hắn phân tích thế cục hiện giờ, tinh tế giải thích rõ ràng cho thê tử: “Còn nữa, thời gian mười mấy năm bồi dưỡng một người thừa kế cũng không dễ, không đến mức vạn bất đắc dĩ, Ngụy Vương sẽ không bị thay đổi.”
Hiện giờ nếu dễ dàng bỏ qua Ngụy Vương, lỡ như ngày sau Trần Vương cũng mắc sai lầm, vậy lại nên đổi thành ai?
Cũng bởi vì vậy, Cao Húc mới có thể mượn tay Trần Vương mưu tính Ngụy Vương. Rốt cuộc, Trần Vương rõ ràng ưu tú hơn huynh trưởng nhiều, so sánh hai người, đương nhiên Ngụy Vương càng dễ đối phó.
Kỷ Uyển Thanh bừng tỉnh, nói vậy cũng đúng, Ngụy Vương còn có thể cứu lại một chút, không tới nông nỗi không thể không vứt bỏ.
“Nói vậy, Trần Vương sẽ không chết tâm.”
Có áp bách liền có phản kháng, càng không công bằng, oán giận lại càng lớn, cường tự kiềm chế dưới đáy lòng, sẽ giống quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Kỷ Uyển Thanh đưa ra kết luận, ngưỡng mặt nhìn về phía Cao Húc: “Điện hạ, chàng nói đúng không?”
“Đúng vậy.” Hắn gật đầu.
Thê tử thông minh, trước kia thiếu được dạy dỗ về phương diện này, hiện giờ phân tích một chút lập tức thông thấu, Cao Húc tán thưởng vui vẻ, ánh mắt lộ ra khen ngợi.
“Điện hạ, có phải nên khen thưởng thiếp không?”
Mọi việc dứt lời, nàng lại nghịch ngợm trêu ghẹo, nửa quỳ đứng dậy, hơi hơi nghiêng đầu nhìn thẳng hắn, cười hì hì chớp chớp mắt đẹp.
Nhưng, động tác Kỷ Uyển Thanh đứng dậy hơi lớn chút, liên lụy chỗ sâu trong bụng nhỏ lại có chút đau đớn âm ỉ truyền đến, nàng dùng tay che che.
Đau đớn không rõ ràng, nàng không quá để ý, nhưng Cao Húc lại nhíu mày.
Hắn tinh tế đánh giá thê tử, phát hiện sắc mặt nàng hình như kém chút so với mới vừa rồi: “Nàng còn đau sao?”
Thuốc trong bình bạch ngọc là thuốc tốt, dĩ vãng phu thê chuyện phòng the hơi quá, Kỷ Uyển Thanh thoa vào, ngày hôm sau tỉnh ngủ liền hoàn toàn khỏe. Sao hôm nay nhìn, hiệu quả giống như không quá rõ ràng.
Cũng không phải không rõ ràng, ứ ngân trên người nàng đã phai nhạt, hoạt động tự nhiên, chỉ là bụng đau đớn không thấy chuyển biến tốt.
“Trương Đức Hải, đi truyền Lưu thái y.”
Nói đến cùng, đêm qua thật sự quá mức, Cao Húc sợ chính mình làm nàng bị thương.
“Điện hạ, thiếp không sao, chỉ là có chút đau âm ỉ thôi, không cần triệu thái y.”
Kỷ Uyển Thanh vội vàng ngăn cản Trương Đức Hải, rốt cuộc thương thế mịt mờ, nói như thế nào thấy thế nào? Xấu hổ mở miệng không nói, bắt mạch có thể đem ra sao?
Trương Đức Hải là người cơ linh, nghe vậy dừng bước, mặt lộ vẻ khó xử.
“Mặc dù không sao, cũng triệu thái y lại đây khám mạch bình an.”
Tuy vẻ mặt Cao Húc ôn hòa, nhưng giọng điệu không cho chất vấn, Kỷ Uyển Thanh rốt cuộc nói không lại hắn. Trương Đức Hải tuân lệnh, chạy nhanh ra chính phòng, sai người đi thái y thự.
“Thanh Nhi, trong mắt người làm y không có khác biệt nam nữ, Lưu thái y năm nay gần sáu mươi tuổi rồi, nàng không cần thẹn thùng.”
Cao Húc đứng dậy, trực tiếp bế thê tử lên giường, ôn thanh trấn an: “Cứ việc xem mạch một phen, nếu cần gần người, còn có y nữ.”
Hắn nói có lý, đã như vậy thì xem như khám mạch bình an đi, tổng không thể làm một lão nhân gần sáu mươi tuổi đội nắng đi một chuyến tay không.
Kỷ Uyển Thanh thật không cảm thấy chính mình không ổn, rốt cuộc bụng dưới chỉ là hơi hơi đau mà thôi, thực nhẹ, hẳn là đêm qua chuyện phòng the quá mức gây ra, qua một hai ngày thì tốt rồi.
Nhưng Cao Húc làm vậy cũng là quan tâm thân thể nàng thôi.
Nàng “Dạ” một tiếng.
Lưu thái y thực mau tới, ông ấy là người của Đông Cung, chủ tử truyền triệu nào dám chậm trễ, tự nhiên gấp rút đuổi tới.
Cách mành trướng, bắt mạch một phen, kết quả ra ngoài mọi người đoán trước.
Kỷ Uyển Thanh có thai.
Trước khi Kỷ Uyển Thanh thanh tỉnh, lúc hừng đông Hoàng hậu liền vô cùng lo lắng sai người đi biệt viện Trần Vương phủ, triệu con trai út tiến cung.
Ngụy Vương làm thánh thượng tức giận, suốt đêm bị áp tải về phủ, lệnh cưỡng chế đóng cửa ăn năn. Chuyện lớn như vậy lúc này đã ồn ào huyên náo.
Đêm qua động tác của Trần Vương thực cẩn thận, dùng đều là nhân thủ tâm phúc ẩn núp ở Khôn Ninh Cung, hắn khẳng định không lưu lại nửa điểm dấu vết, càng không thể bị người phát hiện.
Chẳng qua, bên ngoài hắn là đệ đệ tốt quan tâm huynh trưởng, trên thực tế, cũng cực chú ý xem mưu đồ có đạt tới hiệu quả mong muốn hay không, đương nhiên lập tức sửa sang, chuẩn bị ra cửa.
Vừa muốn lên ngựa, liền gặp thái giám đến triệu hắn tiến cung, vì thế phóng ngựa đi hành cung.
“Diệp Nhi.”
Trần Vương vừa bước vào Diễn Liên Các, Hoàng hậu liền cầm tay hắn, lo âu nói: “Ngày hôm qua ca ca con bị Đông Cung tính kế.”
Đêm qua sau khi Hoàng đế phất tay áo rời đi, lập tức hạ lệnh tra rõ mọi chuyện. Đông Cung gần như không duỗi tay, dấu vết nhỏ nhặt kia sớm đã xóa sạch sẽ, mà Trần Vương cũng xác thật không lòi. Duy độc Hoàng hậu, toàn bộ hành trình gần như là bà ta bố trí, xong việc hắt nước bẩn cũng bị Cao Húc đoán ra, lưu loát tránh đi.
Tuy bà ta cẩn thận, nhưng lờ mờ chỉ hướng vẫn phải có.
Này vừa lúc xác minh phỏng đoán trong lòng Xương Bình Đế, ông ta giận dữ, trời chưa sáng liền lệnh Tôn Tiến Trung đến, nghiêm khắc mắng Hoàng hậu một canh giờ.
Hoàng hậu chính vị trung cung mười mấy năm, lần đầu tao ngộ suy sụp bậc này, mặt trong mặt ngoài đều mất hết. Sắc mặt bà âm trầm, ấn đường nhíu chặt, hận Đông Cung nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng qua, tuy mất hết mặt mũi, cung quyền bị phân cách, nhưng đối với Hoàng hậu sứt đầu mẻ trán, việc cấp bách vẫn như cũ là bảo vệ Ngụy Vương. Rốt cuộc, lớn nhất cậy vào đời này của bà ta là hai hoàng tử con vợ cả dưới gối, cùng với thế lực dưới trướng trong triều.
Chỉ cần hai người không sao, mặt khác sau đó đều có thể tìm trở lại.
“Ca ca con hiện giờ bị bệ hạ ghét bỏ, đóng cửa ăn năn, sai sự trên tay cũng bị cắt.” Vừa thấy con út, Hoàng hậu cũng không rảnh lo tự thuật mặt khác, nhanh chóng chọn chuyện quan trọng nhất nói.
“Mẫu hậu đã truyền tin cho cữu cữu con, ông ấy sẽ ra sức, trước tiên con tiếp nhận sai sự, tạm thời thay thế ca ca con chưởng quản.”
Nghe được nửa câu đầu Hoàng hậu nói, Trần Vương vui vẻ, chỉ là nửa câu sau vừa ra, tim hắn từ giữa không trung thật mạnh rơi xuống đất.
“Tạm thời” thay thế ca ca hắn chưởng quản.
Ngụy Vương đã chịu đả kích lớn, làm Hoàng đế tức giận, đâm vào lòng Hoàng đế một cái gai gần như không có khả năng rút ra. Hoàng hậu lại chưa từng nghĩ tới vứt bỏ con trai lớn, xem con trai út ưu tú trước mắt như không thấy.
Khóe miệng Trần Vương có chút cứng đờ, dừng một chút, mới nói tiếp: “Con biết, mẫu hậu.”
Hoàng hậu tâm thần không yên, vẫn chưa phát hiện con út dị thường, được Trần Vương đáp lại, bà gật đầu: “Diệp Nhi, hiện giờ tình trạng không tốt, mẫu hậu cũng không lưu con ở lâu, con nhanh ra cung, trước tiên tìm cữu cữu con, thương lượng một chút nên giải vây cho ca ca con như thế nào.”
Từ lúc vào cửa đến lúc rời đi, Trần Vương chỉ đứng đó một lúc lâu, ngay cả ghế dựa cũng không dính mông, liền lập tức ra cung, đi biệt viện Lâm Giang Hầu phủ.
Hắn cho rằng, dù gì mẫu hậu cũng là phụ nhân, mà cữu cữu lăn lộn triều đình đã lâu, ánh mắt chung quy không giống.
Đáng tiếc, Trần Vương thất vọng rồi.
“Mẫu hậu con truyền lời, ta đã nhận được, cũng an bài rồi.”
Phần lớn triều vụ trên tay Ngụy Vương đều là nhân viên quan trọng của một đảng Kỷ Hoàng hậu hiệp trợ, những việc này thay đổi người chưởng quản khẳng định không tốt. Hoàng thái tử vì tránh đầu sóng ngọn gió chắc chắn sẽ không nhúng tay, mà đảng trung lập cũng sẽ không đặt chân, Lâm Giang Hầu chu toàn một phen, làm Trần Vương tiếp nhận không khó.
“Ngày gần đây, điện hạ vất vả chút.”
Kỷ Tông Văn vỗ vỗ bả vai hơi đơn bạc của cháu trai út, thở dài: “Chỉ sợ Ngụy Vương điện hạ vẫn cần đóng cửa một đoạn thời gian.”
Nghe huyền âm mà biết nhã ý, thực rõ ràng, Lâm Giang Hầu cũng không có ý niệm để Trần Vương thay thế Ngụy Vương.
Tim Trần Vương lập tức chìm đến đáy cốc.
Đêm qua, tất nhiên hắn nghĩ việc này không dễ, một lần khẳng định không thể hoàn toàn thành công, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ không thể mảy may lay động địa vị của Ngụy Vương.
Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu là nhân vật linh hồn của một đảng Khôn Ninh Cung, Ngụy Vương gây ra rắc rối lớn như vậy, lại không có nửa điểm oán trách phẫn nộ.
Trần Vương rất biết cách che giấu cảm xúc, các loại ý niệm hiện ra trong lòng, trên mặt không lộ một tia, sau khi đáp ứng, hắn mịt mờ thử nói: “Vậy việc của nhị ca nên làm thế nào cho phải?”
Nhắc tới chuyện sốt ruột này, Kỷ Tông Văn cũng nhăn mày: “Đêm qua được mẫu hậu con truyền tin, ta đã suy nghĩ thật lâu.”
“Trước mắt bệ hạ đang nổi nóng, Ngụy Vương điện hạ và chúng ta tạm thời ngủ đông, bất động mới là thượng sách.”
Ông ta lại lần nữa vỗ vỗ bả vai cháu trai út, khuyên giải an ủi: “Con cũng đừng lo lắng quá mức, dù gì huynh trưởng con cũng là hoàng tử con vợ cả, bệ hạ muốn dùng chúng ta cân bằng Đông Cung, tạm thời vẫn không ai có thể thay thế được hắn.”
Tứ hoàng tử do Lệ Phi sinh, muốn trưởng thành còn rất lâu, chờ Xương Bình Đế bình tĩnh lại, ông ta vẫn sẽ thả Ngụy Vương ra, cũng an bài sai sự.
“Không ai có thể thay thế được hắn?”
Đáy lòng Trần Vương mặc niệm một lần những lời này, hắn lại bị xem nhẹ lần nữa, nhưng làm một đệ đệ lo lắng huynh trưởng, hắn giống như thoải mái cười cười: “Cữu cữu nói đúng lắm.”
“Được rồi.”
Kỷ Tông Văn gật gật đầu, nếu trước mắt đã định ra sách lược phương châm, ông ta liền nói một chuyện khác: “Mấy ngày tới ta cần lặng lẽ hồi kinh một chuyến, điện hạ tiếp nhận triều vụ, rập theo khuôn cũ là được.”
Mọi việc thương lượng thỏa đáng, Trần Vương cưỡi ngựa rời đi biệt viện Lâm Giang Hầu phủ, mới vừa chuyển qua đầu phố, hắn lập tức đen mặt.
Xem ra, muốn thay thế Ngụy Vương, gánh thì nặng mà đường thì xa.
Trần Vương chờ mong đầy cõi lòng ra cửa, lại chịu đả kích mà về, hồi phủ đóng cửa hơn một canh giờ, ngoại trừ tâm tư càng thêm thâm trầm, ánh mắt càng thêm kiên định, mặt ngoài nhìn cũng không có gì biến hóa.
Hắn nghiễm nhiên là một đệ đệ tốt nỗ lực giúp đỡ huynh trưởng, ngựa không ngừng vó tiếp nhận triều vụ.
Tuy khi Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu nói chuyện với Trần Vương đã bình lui tất cả hạ nhân, nhưng chỉ cần người biết nội tình, từ biểu hiện của Trần Vương liền có thể khui ra manh mối.
Trước giờ cơm trưa tin tức đã tới tay Cao Húc, cũng không làm hắn kinh ngạc.
Hiện giờ thê tử hỏi, hắn liền nói cho nàng.
Kỷ Uyển Thanh ngạc nhiên: “Chẳng lẽ Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu, một chút ít dao động cũng không?”
Đáp án là khẳng định, nếu không Trần Vương tuyệt đối sẽ không bị nhục như vậy.
“Lệ Phi được quyền cùng nhau giải quyết cung vụ, Tứ hoàng tử sắp phong vương khai phủ, Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu không cảm giác được uy hiếp sao?”
Kỷ Uyển Thanh vẻ mặt nghi hoặc, Cao Húc bật cười lắc đầu: “Thanh Nhi, đây là do nàng không hiểu biết thế cục trong triều.”
Tuy Xương Bình Đế là người cường thế, nhưng nói thật, năng lực triều chính của ông ta quá bình thường. Tại vị hai mươi năm, sở dĩ vương triều không có xu hướng suy tàn là vì hai nguyên nhân.
Thứ nhất, tiên đế anh minh, để lại căn cơ thực tốt.
Thứ hai, trong ngoài triều đình còn có văn thần võ tướng thuộc đảng bảo hoàng năng lực trác tuyệt.
Ví dụ như, Kỷ Tông Khánh phụ thân Kỷ Uyển Thanh.
Phần lớn nhóm người này đều trải qua hai triều, mặc kệ bọn họ tán thành Hoàng thái tử là người thừa kế như thế nào, đó cũng chỉ là người thừa kế thôi, hiện giờ chủ tử của bọn họ là Hoàng đế.
Tuy Xương Bình Đế có nhiều khuyết điểm, nhưng ông ta lại có một ưu điểm, đó là phi thường rõ ràng cậy vào của chính mình, nếu muốn ngồi ổn long ỷ, không thể thiếu nhóm người này.
Bọn họ trung tâm với ông ta, tuy về phương diện người thừa kế thiên hướng Thái Tử, nhưng vấn đề nhỏ ảnh hưởng không lớn.
Nếu ông ta không yên tâm, nâng đỡ người chống lại Đông Cung là được.
Vì thế, liền có mẹ con Kỷ Hoàng hậu quật khởi.
Đảng bảo hoàng trung lập cũng biết tâm tư Hoàng đế. Nếu cần thiết tồn tại đoạt đích, Ngụy Vương Trần Vương là con của kế Hoàng hậu, liền được lực lượng trung kiên này thừa nhận tư cách đoạt đích.
Cho dù bọn họ không duy trì mẹ con Kỷ hậu.
Ngụy Vương có thể được đảng bảo hoàng cam chịu, nguyên nhân trọng yếu chính là thân phận con vợ cả của hắn. Nếu thay đổi Tứ hoàng tử con vợ lẽ thì chưa chắc, tốn nhiều chút tâm tư cũng không phải không thành, nhưng khó khăn sẽ nhiều hơn.
Quan hệ quân thần đặc thù tạo thành thế cục đặc thù trong triều, nếu Hoàng đế anh minh thần võ, khó khăn của Tứ hoàng tử sẽ không còn nữa, đáng tiếc không có nếu.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tứ hoàng tử muốn thay thế mẹ con Hoàng hậu, trở thành lực lượng mới chống lại Đông Cung là không có khả năng.
Cho nên cuối cùng, Xương Bình Đế vẫn sẽ không để Khôn Ninh Cung ngã xuống, cho dù nghẹn lửa giận, cũng sẽ không tiếp tục chèn ép.
“Ngày sau có cơ hội, Ngụy Vương sẽ trở về triều đình.” Huống hồ, cơ hội này cũng sẽ không quá xa.
Cao Húc thấy rất rõ ràng, nói vậy Lâm Giang Hầu cũng hiểu.
Hắn phân tích thế cục hiện giờ, tinh tế giải thích rõ ràng cho thê tử: “Còn nữa, thời gian mười mấy năm bồi dưỡng một người thừa kế cũng không dễ, không đến mức vạn bất đắc dĩ, Ngụy Vương sẽ không bị thay đổi.”
Hiện giờ nếu dễ dàng bỏ qua Ngụy Vương, lỡ như ngày sau Trần Vương cũng mắc sai lầm, vậy lại nên đổi thành ai?
Cũng bởi vì vậy, Cao Húc mới có thể mượn tay Trần Vương mưu tính Ngụy Vương. Rốt cuộc, Trần Vương rõ ràng ưu tú hơn huynh trưởng nhiều, so sánh hai người, đương nhiên Ngụy Vương càng dễ đối phó.
Kỷ Uyển Thanh bừng tỉnh, nói vậy cũng đúng, Ngụy Vương còn có thể cứu lại một chút, không tới nông nỗi không thể không vứt bỏ.
“Nói vậy, Trần Vương sẽ không chết tâm.”
Có áp bách liền có phản kháng, càng không công bằng, oán giận lại càng lớn, cường tự kiềm chế dưới đáy lòng, sẽ giống quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Kỷ Uyển Thanh đưa ra kết luận, ngưỡng mặt nhìn về phía Cao Húc: “Điện hạ, chàng nói đúng không?”
“Đúng vậy.” Hắn gật đầu.
Thê tử thông minh, trước kia thiếu được dạy dỗ về phương diện này, hiện giờ phân tích một chút lập tức thông thấu, Cao Húc tán thưởng vui vẻ, ánh mắt lộ ra khen ngợi.
“Điện hạ, có phải nên khen thưởng thiếp không?”
Mọi việc dứt lời, nàng lại nghịch ngợm trêu ghẹo, nửa quỳ đứng dậy, hơi hơi nghiêng đầu nhìn thẳng hắn, cười hì hì chớp chớp mắt đẹp.
Nhưng, động tác Kỷ Uyển Thanh đứng dậy hơi lớn chút, liên lụy chỗ sâu trong bụng nhỏ lại có chút đau đớn âm ỉ truyền đến, nàng dùng tay che che.
Đau đớn không rõ ràng, nàng không quá để ý, nhưng Cao Húc lại nhíu mày.
Hắn tinh tế đánh giá thê tử, phát hiện sắc mặt nàng hình như kém chút so với mới vừa rồi: “Nàng còn đau sao?”
Thuốc trong bình bạch ngọc là thuốc tốt, dĩ vãng phu thê chuyện phòng the hơi quá, Kỷ Uyển Thanh thoa vào, ngày hôm sau tỉnh ngủ liền hoàn toàn khỏe. Sao hôm nay nhìn, hiệu quả giống như không quá rõ ràng.
Cũng không phải không rõ ràng, ứ ngân trên người nàng đã phai nhạt, hoạt động tự nhiên, chỉ là bụng đau đớn không thấy chuyển biến tốt.
“Trương Đức Hải, đi truyền Lưu thái y.”
Nói đến cùng, đêm qua thật sự quá mức, Cao Húc sợ chính mình làm nàng bị thương.
“Điện hạ, thiếp không sao, chỉ là có chút đau âm ỉ thôi, không cần triệu thái y.”
Kỷ Uyển Thanh vội vàng ngăn cản Trương Đức Hải, rốt cuộc thương thế mịt mờ, nói như thế nào thấy thế nào? Xấu hổ mở miệng không nói, bắt mạch có thể đem ra sao?
Trương Đức Hải là người cơ linh, nghe vậy dừng bước, mặt lộ vẻ khó xử.
“Mặc dù không sao, cũng triệu thái y lại đây khám mạch bình an.”
Tuy vẻ mặt Cao Húc ôn hòa, nhưng giọng điệu không cho chất vấn, Kỷ Uyển Thanh rốt cuộc nói không lại hắn. Trương Đức Hải tuân lệnh, chạy nhanh ra chính phòng, sai người đi thái y thự.
“Thanh Nhi, trong mắt người làm y không có khác biệt nam nữ, Lưu thái y năm nay gần sáu mươi tuổi rồi, nàng không cần thẹn thùng.”
Cao Húc đứng dậy, trực tiếp bế thê tử lên giường, ôn thanh trấn an: “Cứ việc xem mạch một phen, nếu cần gần người, còn có y nữ.”
Hắn nói có lý, đã như vậy thì xem như khám mạch bình an đi, tổng không thể làm một lão nhân gần sáu mươi tuổi đội nắng đi một chuyến tay không.
Kỷ Uyển Thanh thật không cảm thấy chính mình không ổn, rốt cuộc bụng dưới chỉ là hơi hơi đau mà thôi, thực nhẹ, hẳn là đêm qua chuyện phòng the quá mức gây ra, qua một hai ngày thì tốt rồi.
Nhưng Cao Húc làm vậy cũng là quan tâm thân thể nàng thôi.
Nàng “Dạ” một tiếng.
Lưu thái y thực mau tới, ông ấy là người của Đông Cung, chủ tử truyền triệu nào dám chậm trễ, tự nhiên gấp rút đuổi tới.
Cách mành trướng, bắt mạch một phen, kết quả ra ngoài mọi người đoán trước.
Kỷ Uyển Thanh có thai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.