Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Chương 71
Tú Mộc Thành Lâm
02/05/2020
Editor: Vy Vy 1505
Thôn trang ở kinh giao của Mục Hoài Thiện bị giết, suy nghĩ một chút liền khẳng định là bên Vương Trạch Đức làm lộ.
Bất luận là trách, hay là nhắc nhở đối phương cần cảnh giác, hắn đều cần liên hệ Vương Trạch Đức một lần.
Nhưng mà, trong lòng hắn rõ ràng, Đông Xuyên Hầu phủ tất nhiên bị Đông Cung nghiêm mật giám thị, một khi truyền tin không ổn, sẽ hoàn toàn bại lộ chính mình.
Mục Hoài Thiện không muốn từ tối thành sáng, truyền tin dùng một biện pháp ra ngoài dự kiến.
Ngày này Đông Xuyên Hầu Vương Trạch Đức đi tham gia yến hội bạn bè tổ chức, tan tiệc, bạn bè gọi lại, đưa cho ông ta một phong thư, nói là mới vừa rồi có đứa bé đưa cho người gác cổng, trên thư lại ghi người nhận là ông ta.
Vương Trạch Đức kinh ngạc, tiếp nhận nhìn xem, phong bì phổ thông, bên phải viết “gửi Đông Xuyên Hầu Vương Trạch Đức”, phía dưới bên trái lại là một dâu ấn đỏ thắm “Lang Hoàn chủ nhân”.
Trong lòng ông ta chấn động, liếc mắt nhìn dấu niêm phong còn nguyên, liền cười cười thu hồi, cáo từ vội vàng đi về nhà.
Mở thư ra đọc, quả nhiên là nhị gia truyền.
Mục Hoài Thiện mịt mờ nói chuyện bại lộ, kêu ông ta tra rõ người bên cạnh, đặc biệt là Vương Trung, nếu cần thiết phải nhổ cỏ tận gốc. Ngoại trừ cảnh cáo ông ta, cuối cùng, còn dặn dò tuyệt đối không cho phép lại liên hệ.
Vương Trung?
Vương Trung xác thật là người duy nhất phụ trách liên hệ nhị gia, chỉ là, ông ta không phải bị ho lao đã chết sao?
Vương Trạch Đức lập tức triệu thủ lĩnh hộ vệ đảm đương đưa Vương Trung rời kinh, cẩn thận dò hỏi. Hộ vệ thấy vẻ mặt chủ tử ngưng trọng, tuy không rõ nguyên do, nhưng cũng biết chuyện quan trọng, vội cẩn thận nói tình hình lúc ấy.
Vương Trung bị ho lao, phi thường dễ lây, mọi người lựa chọn bao vây canh giữ hơi xa một chút, về tình cảm cũng có thể tha thứ. Chuyện này vừa nghe, không hề sơ hở.
Chẳng lẽ trước lúc Vương Trung sinh bệnh, từng vô ý tiết lộ?
Vương Trạch Đức nhớ tới lời nhị gia nói nhổ cỏ tận gốc, dạo bước suy nghĩ một lát, hạ mệnh lệnh.
*****
Mùa hè này Ngụy Vương thực xui xẻo.
Uống máu lộc, vốn dĩ muốn hung hăng tính kế Đông Cung, không nghĩ tới ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cùng ngày liền bị áp tải về đi, đóng cửa ăn năn.
Này còn chưa hết.
Kỷ Uyển Thanh động thai khí, Cao Húc thầm giận, quạt gió thêm củi, làm một đảng Kỷ hậu sứt đầu mẻ trán.
Lúc này, Ngụy Vương lại bị Hoàng đế ghi hận. Xương Bình Đế vốn không phải người ôn hòa, tức giận chưa tiêu, ngay sau đó hạ khẩu dụ, điều Ngụy Vương về vương phủ ở kinh thành, tiếp tục đóng cửa ăn năn.
Ngụy Vương mất hết thể diện, cũng chỉ phải xám xịt bị “đưa” trở về.
“Chúng ta đi ra ngoài dạo một chút.”
Cấm vệ quân phụ trách hộ tống Ngụy Vương cũng không thoải mái, vị này hậu duệ quý tộc tạm thời bị nhục, phá lệ tối tăm, nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Đầu mục cấm vệ quân lớn nhỏ đi theo đứng mũi chịu sào, nhưng tương lai Ngụy Vương vẫn tươi sáng, có tự tin được phóng thích, mọi người chỉ có thể chịu.
Vừa thay ca trở lại doanh trại tạm cư, giáo úy Lý Bình liền tháo kiếm đeo ngang eo, ném trên bàn, đề nghị quan trên đang đi đằng trước: “Vương đại nhân, chúng ta cưỡi ngựa ra ngoài dạo đi.”
Quan trên của hắn chính là Đông Xuyên Hầu thế tử Vương Cật, xoa xoa mặt: “Được, đi thôi.”
Hai người đều nghẹn khuất quá mức, lập tức thay đổi quần áo nhẹ nhàng, cưỡi ngựa ra doanh trại, chạy thật lâu mới xem như thuận hơi.
“Nhiệm vụ này quá khó chịu, cũng không biết khi nào mới xong?” Lý Bình làm người hào phóng, chém giết đổ máu không nhíu mày, hiện giờ ngược lại cả người không thoải mái.
“Thực nhanh, Thừa Đức cách kinh thành không xa, chúng ta đưa Ngụy Vương trở về, nhiệm vụ liền hoàn thành.” Vương Cật xuất thân huân quý, càng thích ứng tình huống này, nghe vậy an ủi Lý Bình hai câu.
Bực tức vài câu, nhiệm vụ như cũ phải tiếp tục, thấy càng ngày càng tối, hai người liền quay đầu ngựa, trở lại nơi đóng quân.
Lúc đi bị đè nén một hơi chạy thật xa, lúc về tốn không ít thời gian, cũng may không gấp, chậm một chút không sao.
Vương Cật mắt sắc, chạy một đoạn, chợt thoáng nhìn nơi xa phía sau rừng cây, hình như có khói bốc lên.
Tối nay ánh trăng sáng tỏ, khoảng cách tuy xa, nhưng tập trung nhìn vào, lại là thật sự. Hắn ngẩn ra, đây khẳng định không phải khói bếp, còn không nhỏ.
Chẳng lẽ có nông trại nào bị hỏa hoạn?
“Đi, Lý Bình, chúng ta đi qua nhìn xem,”
Vương Cật là người chính nghĩa, Lý Bình cũng thế, hai người không chút do dự, lập tức đánh ngựa chạy qua.
Khoảng cách càng gần, quả nhiên thấy lửa lớn bốc cháy tận trời, ẩn ẩn còn có thể nghe được một hai tiếng rên rỉ thảm thiết.
Tiếng kêu kinh hoàng, ẩn hàm đau đớn, giống như bị đuổi giết tuyệt vọng.
Hai người đại kinh thất sắc, “Xoát” một tiếng rút ra đao, vội vàng đánh ngựa gấp rút tiến lên.
Nhưng bọn họ vẫn đến chậm, cửa lớn mấy nhà nông gia mở rộng, thế lửa hừng hực, nam nữ già trẻ đã bị giết gần hết, đầy đất thi thể ngã vào vũng máu.
Kẻ giết người rõ ràng được huấn luyện, có bảy tám người, thống nhất quần áo đen ủng đen, khăn đen che mặt, xuống tay dứt khoát lưu loát. Khi Vương Cật tới nơi, một tên trong đó đâm một đao như tia chớp vào ngực một lão giả, lại rút tay ra, máu tươi nhất thời phun tung toé.
Hắn giận dữ: “Đại Chu thái bình thịnh thế, lại có người dám tùy ý giết cả nhà người khác?”
Vương Cật cũng không vô nghĩa, trực tiếp nhảy xuống ngựa, đâm thẳng đến người áo đen giết hại lão giả.
Từ nhỏ đã đi theo danh sư tập võ, tòng quân mấy năm, Vương Cật công phu tương đối lợi hại, nhưng vừa giao thủ, trong lòng lại trầm xuống.
Người thạo nghề vừa ra tay liền biết thực lực đối thủ, đối phương võ công tuyệt không kém hơn hắn chút nào.
Những tên áo đen còn lại trình độ cũng cực không tệ, địch nhiều ta ít, Vương Cật Lý Bình không hối hận ra tay cứu người, lại lo lắng tốn công vô ích, đối phương giết nhiều thêm hai người, vẫn có thể bỏ trốn mất dạng.
Hai người nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, Vương Cật yểm hộ, Lý Bình từ bên hông lấy ra pháo hiệu thả bay, lảnh lót một tiếng “Hưu”, truyền đến cực xa.
Nơi đây cách doanh địa khá xa, sợ là nhất thời không đợi được viện quân, hai người lưng tựa lưng sẵn sàng đón quân địch, muốn tranh thủ càng nhiều thời gian.
Ai ngờ kẻ địch làm chuyện không ngờ, thủ lĩnh liếc mắt nhìn Vương Cật, búng tay một cái, ba người cầm chân bọn họ, những tên còn lại nhanh chóng vòng đến phía sau, giết hai người nãy giờ tạm thời được bảo vệ sống sót.
Mấy người áo đen lập tức lui lại, không có một tia ham chiến.
Máu tươi ấm áp bắn trên mặt Vương Cật, hắn vừa tức vừa giận, lập tức hét lớn một tiếng, giương đao, ra sức đánh về phía thủ lĩnh.
Một chiêu này của hắn nhẹ phòng thủ, trọng tiến công, cũng may thủ lĩnh kinh nghiệm chiến đấu phong phú, khó khăn lắm né được.
Chỉ là, cái khăn đen che mặt lại bị chém rớt.
Bốn mắt nhìn nhau, Vương Cật đại kinh thất sắc. Thủ lĩnh lập tức lấy tay áo che mặt, thừa lúc đối phương kinh ngạc, lắc mình lui ra phía sau vài bước, nhảy ra tường vây, đánh ngựa rời đi.
Nhà tranh bị thiêu cháy ầm ầm ngã xuống, vừa vặn đổ trước mặt Vương Cật, sai mất cơ hội tốt, đã đuổi không kịp, Lý Bình quay người lại, vội vàng hỏi: “Đại nhân, ngài có bị thương không?”
“Không sao.”
Vương Cật miễn cưỡng cười cười, áp xuống suy nghĩ phức tạp, hắn biết tên thủ lĩnh vừa rồi, là thủ lĩnh hộ vệ của phụ thân hắn, tâm phúc đáng tin.
Hắn khiếp sợ vạn phần, thoáng nhìn thi thể trên mặt đất, trong lòng vừa động, vội cúi người vặn mặt qua nhìn xem.
Lão giả mặt chữ điền môi dày, nếp nhăn chồng chất, trong lòng Vương Cật “lộp bộp” một tiếng, hắn từng gặp người này, là phụ thân của tiền nhậm đại quản sự Đông Xuyên Hầu phủ Vương Trung.
Người nhà của Vương Trung sớm đã chuộc thân ra ngoài làm lương dân, quay về quê cũ. Nguyên quán của bọn họ ở Giang Nam, hiện giờ thế nhưng nhìn thấy đối phương ở phía bắc của kinh thành.
Vương Cật cũng không ngốc, hắn phát hiện, hình như chính mình chạm đến bí ẩn của phụ thân.
Mấy người áo đen cũng không lưu lại dấu vết, mà cấm vệ quân cũng mặc kệ chuyện này, chuyển giao cho nha môn địa phương, liền tiếp tục hộ tống Ngụy Vương lên đường.
Vương Cật suy nghĩ quay cuồng, vừa về đến kinh thành, lập tức đi thẳng về nhà, chất vấn phụ thân Vương Trạch Đức.
“Phụ thân, vì sao như thế? Mặc dù là hạ phó, cũng không phải nói giết liền giết, huống chi lương dân?”
Hắn thực thất vọng, trước kia phụ thân không phải như thế, vì sao thay đổi bất thường?
Không, có lẽ đây là một mặt vẫn luôn bị phụ thân che giấu.
Trước khi Kỷ thúc phụ qua đời, không phải hắn cũng cho rằng phụ thân trọng lời hứa sao? Kết quả, Kỷ Uyển Thanh vừa thành bé gái mồ côi, phụ thân liền mịt mờ tỏ vẻ không muốn kết thân.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Cật vừa động.
Từ khi Kỷ Uyển Thanh viết thư về sau, Vương Trạch Đức liền bắt đầu xao động, tuy che giấu thực tốt, nhưng hắn làm con vẫn ẩn ẩn phát hiện.
Hắn linh quang chợt lóe, buột miệng thốt ra: “Phụ thân, chẳng lẽ là bởi vì Thái tử phi nương nương viết lá thư kia?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Vương Trạch Đức đại biến, lập tức vỗ án, nổi giận nói: “Nghịch tử, con nói hươu nói vượn cái gì? Thái tử phi nương nương đã lâu không liên hệ, có liên quan gì tới nàng?”
Đều nói không ai hiểu cha bằng con, lời này không sai, trong nháy mắt Vương Trạch Đức phản ứng quá mức kịch liệt, tuy lập tức phục hồi tinh thần, khôi phục bình thường, nhưng cũng lộ dấu vết.
Lạy ông tôi ở bụi này.
Hắn đứng thẳng bất động tại chỗ, bỏ qua phụ thân khôi phục nhẹ nhàng, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Tuy Đông Xuyên Hầu phủ và Tĩnh Bắc Hầu phủ nhiều năm giao hảo, nhưng vì xưa nay Kỷ Tông Khánh không dùng ích lợi khảo nghiệm hữu nghị, cho nên kỳ thật hai nhà cũng không có gút mắt gì về tiền bạc sản nghiệp. Duy nhất có giao thiệp, chính là hai vị gia chủ đều là võ tướng, cũng là đồng chí.
Nghiêm khắc mà nói, là quan hệ cấp trên cấp dưới, Kỷ Tông Khánh là cấp trên, Vương Trạch Đức là cấp dưới.
Gút mắt duy nhất này, thái độ đột biến ba năm trước, sau khi Kỷ Uyển Thanh gởi thư xao động, hiện giờ động cơ vì sao giết người diệt khẩu…?
Ba năm trước? Ba năm trước!
Trong chớp nhoáng, ba năm trước Kỷ Tông Khánh chết trận Tùng Bảo dịch xẹt qua trong óc.
Vương Cật đột nhiên ngước mắt, gắt gao nhìn thẳng phụ thân, hô hấp dồn dập: “Phụ thân, Tùng Bảo dịch?”
Hắn suy đoán không hề có căn cứ, chẳng qua là thử mà thôi, không nghĩ tới Vương Trạch Đức nghe vậy, lại bùng nổ lửa giận xưa nay chưa từng có, lập tức chỉ vào hắn mắng: “Thằng nghịch tử này!”
“Không làm việc cho tốt, lại cả ngày miên man suy nghĩ, cút đi cho lão tử!”
Vương Trạch Đức tức sùi bọt mép, cầm một nghiên mực ném Vương Cật, không trúng, mực nước bắn đầy mặt hắn.
Hắn nhất thời im miệng, đần độn bị đuổi ra ngoại thư phòng, về sân chính mình, bình lui hạ phó, nhốt mình trong phòng, che mặt khóc rống.
Hắn trực giác, tất cả đều là thật sự. Vương Cật không biết đến tột cùng phụ thân nhúng tay vào nhiều ít.
Hắn là người chính nghĩa, ghét ác như kẻ thù, cố tình, lại không thể làm gì.
Rốt cuộc, tất cả đều chỉ là chính mình phán đoán, lỡ như, phụ thân cũng không làm thì sao? Hơn nữa Vương Trạch Đức là phụ thân của Vương Cật, trăm thiện hiếu đứng đầu, hiếu đạo ăn sâu vào cốt tủy hắn.
Đông Xuyên Hầu phủ dưỡng dục hắn, cơ nghiệp trăm năm tổ tông truyền xuống cũng không thể hủy trong tay hắn.
Vương Cật khong thể làm ra việc buộc tội phụ thân.
Nhưng, ở lại Đông Xuyên Hầu phủ giống như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Hắn thống khổ đến cực điểm, lại không tìm được phương pháp phát tiết, đóng cửa hai ngày, chung quy lựa chọn rời xa.
Hắn quyết định điều nhiệm đi biên thành bắc địa đóng giữ.
Đại Chu và Thát Đát thường có giao chiến, hắn anh dũng giết địch, mặc dù vì nước hy sinh cũng không sao, hoặc có thể thay phụ thân chuộc một chút tội nghiệt.
Trước khi đi, hắn viết một phong thư giao cho Kỷ Vinh.
Họ Vương thực xin lỗi Kỷ gia, hắn cũng thực xin lỗi nàng, chỉ là chuyện đã thành kết cục đã định, biết nhiều chút cũng chỉ làm nàng tăng thêm bi thương.
Mỗi khi Vương Cật nhớ tới hai người có duyên không phận, tim như bị đao cắt, viết hủy, huỷ lại viết, mấy ngày châm chước, mới viết thành một lá thư.
Phong thư này tới tay Cao Húc trước, thư Kỷ Vinh gửi và mật tin về Lâm Giang Hầu phủ cùng đưa đến Thừa Đức.
Nhãn tuyến trên tay Kỷ Uyển Thanh có không ít là thế phó nhiều năm của Lâm Giang Hầu phủ, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, bọn họ cố tình tìm hiểu dấu vết năm đó “nhị thiếu gia” rời phủ để lại, liền ra tới.
Còn có một phần mật báo, chính là Vương Trạch Đức sai người diệt khẩu người nhà Vương Trung, lại bị thế tử Vương Cật đánh vỡ, con trai chất vấn phụ thân, hai cha con cãi nhau ầm ĩ, tan rã trong không vui.
Vương Cật nhanh chóng điều nhiệm rời kinh, trước khi đi viết một phong thư Kỷ Uyển Thanh.
Cao Húc mở ra mật báo, rũ mắt đọc kỹ, cũng không vội vã xử lý, tầm mắt ngược lại dừng trên phong thư gửi “Kỷ thế muội”, ký tên “Vương thế huynh”.
Kỷ thế muội? Vương thế huynh?
Hắn hơi hơi nhướng mày, vẻ mặt không thấy biến hóa, chỉ đánh giá phong thư dùng xi niêm phong kín kẽ.
Mặc kệ trong lòng Cao Húc có cảm tưởng gì, hắn làm không được loại chuyện xem lén thư của thê tử.
Vì thế, hắn đứng lên, đi về hậu viện.
Thôn trang ở kinh giao của Mục Hoài Thiện bị giết, suy nghĩ một chút liền khẳng định là bên Vương Trạch Đức làm lộ.
Bất luận là trách, hay là nhắc nhở đối phương cần cảnh giác, hắn đều cần liên hệ Vương Trạch Đức một lần.
Nhưng mà, trong lòng hắn rõ ràng, Đông Xuyên Hầu phủ tất nhiên bị Đông Cung nghiêm mật giám thị, một khi truyền tin không ổn, sẽ hoàn toàn bại lộ chính mình.
Mục Hoài Thiện không muốn từ tối thành sáng, truyền tin dùng một biện pháp ra ngoài dự kiến.
Ngày này Đông Xuyên Hầu Vương Trạch Đức đi tham gia yến hội bạn bè tổ chức, tan tiệc, bạn bè gọi lại, đưa cho ông ta một phong thư, nói là mới vừa rồi có đứa bé đưa cho người gác cổng, trên thư lại ghi người nhận là ông ta.
Vương Trạch Đức kinh ngạc, tiếp nhận nhìn xem, phong bì phổ thông, bên phải viết “gửi Đông Xuyên Hầu Vương Trạch Đức”, phía dưới bên trái lại là một dâu ấn đỏ thắm “Lang Hoàn chủ nhân”.
Trong lòng ông ta chấn động, liếc mắt nhìn dấu niêm phong còn nguyên, liền cười cười thu hồi, cáo từ vội vàng đi về nhà.
Mở thư ra đọc, quả nhiên là nhị gia truyền.
Mục Hoài Thiện mịt mờ nói chuyện bại lộ, kêu ông ta tra rõ người bên cạnh, đặc biệt là Vương Trung, nếu cần thiết phải nhổ cỏ tận gốc. Ngoại trừ cảnh cáo ông ta, cuối cùng, còn dặn dò tuyệt đối không cho phép lại liên hệ.
Vương Trung?
Vương Trung xác thật là người duy nhất phụ trách liên hệ nhị gia, chỉ là, ông ta không phải bị ho lao đã chết sao?
Vương Trạch Đức lập tức triệu thủ lĩnh hộ vệ đảm đương đưa Vương Trung rời kinh, cẩn thận dò hỏi. Hộ vệ thấy vẻ mặt chủ tử ngưng trọng, tuy không rõ nguyên do, nhưng cũng biết chuyện quan trọng, vội cẩn thận nói tình hình lúc ấy.
Vương Trung bị ho lao, phi thường dễ lây, mọi người lựa chọn bao vây canh giữ hơi xa một chút, về tình cảm cũng có thể tha thứ. Chuyện này vừa nghe, không hề sơ hở.
Chẳng lẽ trước lúc Vương Trung sinh bệnh, từng vô ý tiết lộ?
Vương Trạch Đức nhớ tới lời nhị gia nói nhổ cỏ tận gốc, dạo bước suy nghĩ một lát, hạ mệnh lệnh.
*****
Mùa hè này Ngụy Vương thực xui xẻo.
Uống máu lộc, vốn dĩ muốn hung hăng tính kế Đông Cung, không nghĩ tới ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cùng ngày liền bị áp tải về đi, đóng cửa ăn năn.
Này còn chưa hết.
Kỷ Uyển Thanh động thai khí, Cao Húc thầm giận, quạt gió thêm củi, làm một đảng Kỷ hậu sứt đầu mẻ trán.
Lúc này, Ngụy Vương lại bị Hoàng đế ghi hận. Xương Bình Đế vốn không phải người ôn hòa, tức giận chưa tiêu, ngay sau đó hạ khẩu dụ, điều Ngụy Vương về vương phủ ở kinh thành, tiếp tục đóng cửa ăn năn.
Ngụy Vương mất hết thể diện, cũng chỉ phải xám xịt bị “đưa” trở về.
“Chúng ta đi ra ngoài dạo một chút.”
Cấm vệ quân phụ trách hộ tống Ngụy Vương cũng không thoải mái, vị này hậu duệ quý tộc tạm thời bị nhục, phá lệ tối tăm, nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Đầu mục cấm vệ quân lớn nhỏ đi theo đứng mũi chịu sào, nhưng tương lai Ngụy Vương vẫn tươi sáng, có tự tin được phóng thích, mọi người chỉ có thể chịu.
Vừa thay ca trở lại doanh trại tạm cư, giáo úy Lý Bình liền tháo kiếm đeo ngang eo, ném trên bàn, đề nghị quan trên đang đi đằng trước: “Vương đại nhân, chúng ta cưỡi ngựa ra ngoài dạo đi.”
Quan trên của hắn chính là Đông Xuyên Hầu thế tử Vương Cật, xoa xoa mặt: “Được, đi thôi.”
Hai người đều nghẹn khuất quá mức, lập tức thay đổi quần áo nhẹ nhàng, cưỡi ngựa ra doanh trại, chạy thật lâu mới xem như thuận hơi.
“Nhiệm vụ này quá khó chịu, cũng không biết khi nào mới xong?” Lý Bình làm người hào phóng, chém giết đổ máu không nhíu mày, hiện giờ ngược lại cả người không thoải mái.
“Thực nhanh, Thừa Đức cách kinh thành không xa, chúng ta đưa Ngụy Vương trở về, nhiệm vụ liền hoàn thành.” Vương Cật xuất thân huân quý, càng thích ứng tình huống này, nghe vậy an ủi Lý Bình hai câu.
Bực tức vài câu, nhiệm vụ như cũ phải tiếp tục, thấy càng ngày càng tối, hai người liền quay đầu ngựa, trở lại nơi đóng quân.
Lúc đi bị đè nén một hơi chạy thật xa, lúc về tốn không ít thời gian, cũng may không gấp, chậm một chút không sao.
Vương Cật mắt sắc, chạy một đoạn, chợt thoáng nhìn nơi xa phía sau rừng cây, hình như có khói bốc lên.
Tối nay ánh trăng sáng tỏ, khoảng cách tuy xa, nhưng tập trung nhìn vào, lại là thật sự. Hắn ngẩn ra, đây khẳng định không phải khói bếp, còn không nhỏ.
Chẳng lẽ có nông trại nào bị hỏa hoạn?
“Đi, Lý Bình, chúng ta đi qua nhìn xem,”
Vương Cật là người chính nghĩa, Lý Bình cũng thế, hai người không chút do dự, lập tức đánh ngựa chạy qua.
Khoảng cách càng gần, quả nhiên thấy lửa lớn bốc cháy tận trời, ẩn ẩn còn có thể nghe được một hai tiếng rên rỉ thảm thiết.
Tiếng kêu kinh hoàng, ẩn hàm đau đớn, giống như bị đuổi giết tuyệt vọng.
Hai người đại kinh thất sắc, “Xoát” một tiếng rút ra đao, vội vàng đánh ngựa gấp rút tiến lên.
Nhưng bọn họ vẫn đến chậm, cửa lớn mấy nhà nông gia mở rộng, thế lửa hừng hực, nam nữ già trẻ đã bị giết gần hết, đầy đất thi thể ngã vào vũng máu.
Kẻ giết người rõ ràng được huấn luyện, có bảy tám người, thống nhất quần áo đen ủng đen, khăn đen che mặt, xuống tay dứt khoát lưu loát. Khi Vương Cật tới nơi, một tên trong đó đâm một đao như tia chớp vào ngực một lão giả, lại rút tay ra, máu tươi nhất thời phun tung toé.
Hắn giận dữ: “Đại Chu thái bình thịnh thế, lại có người dám tùy ý giết cả nhà người khác?”
Vương Cật cũng không vô nghĩa, trực tiếp nhảy xuống ngựa, đâm thẳng đến người áo đen giết hại lão giả.
Từ nhỏ đã đi theo danh sư tập võ, tòng quân mấy năm, Vương Cật công phu tương đối lợi hại, nhưng vừa giao thủ, trong lòng lại trầm xuống.
Người thạo nghề vừa ra tay liền biết thực lực đối thủ, đối phương võ công tuyệt không kém hơn hắn chút nào.
Những tên áo đen còn lại trình độ cũng cực không tệ, địch nhiều ta ít, Vương Cật Lý Bình không hối hận ra tay cứu người, lại lo lắng tốn công vô ích, đối phương giết nhiều thêm hai người, vẫn có thể bỏ trốn mất dạng.
Hai người nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, Vương Cật yểm hộ, Lý Bình từ bên hông lấy ra pháo hiệu thả bay, lảnh lót một tiếng “Hưu”, truyền đến cực xa.
Nơi đây cách doanh địa khá xa, sợ là nhất thời không đợi được viện quân, hai người lưng tựa lưng sẵn sàng đón quân địch, muốn tranh thủ càng nhiều thời gian.
Ai ngờ kẻ địch làm chuyện không ngờ, thủ lĩnh liếc mắt nhìn Vương Cật, búng tay một cái, ba người cầm chân bọn họ, những tên còn lại nhanh chóng vòng đến phía sau, giết hai người nãy giờ tạm thời được bảo vệ sống sót.
Mấy người áo đen lập tức lui lại, không có một tia ham chiến.
Máu tươi ấm áp bắn trên mặt Vương Cật, hắn vừa tức vừa giận, lập tức hét lớn một tiếng, giương đao, ra sức đánh về phía thủ lĩnh.
Một chiêu này của hắn nhẹ phòng thủ, trọng tiến công, cũng may thủ lĩnh kinh nghiệm chiến đấu phong phú, khó khăn lắm né được.
Chỉ là, cái khăn đen che mặt lại bị chém rớt.
Bốn mắt nhìn nhau, Vương Cật đại kinh thất sắc. Thủ lĩnh lập tức lấy tay áo che mặt, thừa lúc đối phương kinh ngạc, lắc mình lui ra phía sau vài bước, nhảy ra tường vây, đánh ngựa rời đi.
Nhà tranh bị thiêu cháy ầm ầm ngã xuống, vừa vặn đổ trước mặt Vương Cật, sai mất cơ hội tốt, đã đuổi không kịp, Lý Bình quay người lại, vội vàng hỏi: “Đại nhân, ngài có bị thương không?”
“Không sao.”
Vương Cật miễn cưỡng cười cười, áp xuống suy nghĩ phức tạp, hắn biết tên thủ lĩnh vừa rồi, là thủ lĩnh hộ vệ của phụ thân hắn, tâm phúc đáng tin.
Hắn khiếp sợ vạn phần, thoáng nhìn thi thể trên mặt đất, trong lòng vừa động, vội cúi người vặn mặt qua nhìn xem.
Lão giả mặt chữ điền môi dày, nếp nhăn chồng chất, trong lòng Vương Cật “lộp bộp” một tiếng, hắn từng gặp người này, là phụ thân của tiền nhậm đại quản sự Đông Xuyên Hầu phủ Vương Trung.
Người nhà của Vương Trung sớm đã chuộc thân ra ngoài làm lương dân, quay về quê cũ. Nguyên quán của bọn họ ở Giang Nam, hiện giờ thế nhưng nhìn thấy đối phương ở phía bắc của kinh thành.
Vương Cật cũng không ngốc, hắn phát hiện, hình như chính mình chạm đến bí ẩn của phụ thân.
Mấy người áo đen cũng không lưu lại dấu vết, mà cấm vệ quân cũng mặc kệ chuyện này, chuyển giao cho nha môn địa phương, liền tiếp tục hộ tống Ngụy Vương lên đường.
Vương Cật suy nghĩ quay cuồng, vừa về đến kinh thành, lập tức đi thẳng về nhà, chất vấn phụ thân Vương Trạch Đức.
“Phụ thân, vì sao như thế? Mặc dù là hạ phó, cũng không phải nói giết liền giết, huống chi lương dân?”
Hắn thực thất vọng, trước kia phụ thân không phải như thế, vì sao thay đổi bất thường?
Không, có lẽ đây là một mặt vẫn luôn bị phụ thân che giấu.
Trước khi Kỷ thúc phụ qua đời, không phải hắn cũng cho rằng phụ thân trọng lời hứa sao? Kết quả, Kỷ Uyển Thanh vừa thành bé gái mồ côi, phụ thân liền mịt mờ tỏ vẻ không muốn kết thân.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Cật vừa động.
Từ khi Kỷ Uyển Thanh viết thư về sau, Vương Trạch Đức liền bắt đầu xao động, tuy che giấu thực tốt, nhưng hắn làm con vẫn ẩn ẩn phát hiện.
Hắn linh quang chợt lóe, buột miệng thốt ra: “Phụ thân, chẳng lẽ là bởi vì Thái tử phi nương nương viết lá thư kia?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Vương Trạch Đức đại biến, lập tức vỗ án, nổi giận nói: “Nghịch tử, con nói hươu nói vượn cái gì? Thái tử phi nương nương đã lâu không liên hệ, có liên quan gì tới nàng?”
Đều nói không ai hiểu cha bằng con, lời này không sai, trong nháy mắt Vương Trạch Đức phản ứng quá mức kịch liệt, tuy lập tức phục hồi tinh thần, khôi phục bình thường, nhưng cũng lộ dấu vết.
Lạy ông tôi ở bụi này.
Hắn đứng thẳng bất động tại chỗ, bỏ qua phụ thân khôi phục nhẹ nhàng, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Tuy Đông Xuyên Hầu phủ và Tĩnh Bắc Hầu phủ nhiều năm giao hảo, nhưng vì xưa nay Kỷ Tông Khánh không dùng ích lợi khảo nghiệm hữu nghị, cho nên kỳ thật hai nhà cũng không có gút mắt gì về tiền bạc sản nghiệp. Duy nhất có giao thiệp, chính là hai vị gia chủ đều là võ tướng, cũng là đồng chí.
Nghiêm khắc mà nói, là quan hệ cấp trên cấp dưới, Kỷ Tông Khánh là cấp trên, Vương Trạch Đức là cấp dưới.
Gút mắt duy nhất này, thái độ đột biến ba năm trước, sau khi Kỷ Uyển Thanh gởi thư xao động, hiện giờ động cơ vì sao giết người diệt khẩu…?
Ba năm trước? Ba năm trước!
Trong chớp nhoáng, ba năm trước Kỷ Tông Khánh chết trận Tùng Bảo dịch xẹt qua trong óc.
Vương Cật đột nhiên ngước mắt, gắt gao nhìn thẳng phụ thân, hô hấp dồn dập: “Phụ thân, Tùng Bảo dịch?”
Hắn suy đoán không hề có căn cứ, chẳng qua là thử mà thôi, không nghĩ tới Vương Trạch Đức nghe vậy, lại bùng nổ lửa giận xưa nay chưa từng có, lập tức chỉ vào hắn mắng: “Thằng nghịch tử này!”
“Không làm việc cho tốt, lại cả ngày miên man suy nghĩ, cút đi cho lão tử!”
Vương Trạch Đức tức sùi bọt mép, cầm một nghiên mực ném Vương Cật, không trúng, mực nước bắn đầy mặt hắn.
Hắn nhất thời im miệng, đần độn bị đuổi ra ngoại thư phòng, về sân chính mình, bình lui hạ phó, nhốt mình trong phòng, che mặt khóc rống.
Hắn trực giác, tất cả đều là thật sự. Vương Cật không biết đến tột cùng phụ thân nhúng tay vào nhiều ít.
Hắn là người chính nghĩa, ghét ác như kẻ thù, cố tình, lại không thể làm gì.
Rốt cuộc, tất cả đều chỉ là chính mình phán đoán, lỡ như, phụ thân cũng không làm thì sao? Hơn nữa Vương Trạch Đức là phụ thân của Vương Cật, trăm thiện hiếu đứng đầu, hiếu đạo ăn sâu vào cốt tủy hắn.
Đông Xuyên Hầu phủ dưỡng dục hắn, cơ nghiệp trăm năm tổ tông truyền xuống cũng không thể hủy trong tay hắn.
Vương Cật khong thể làm ra việc buộc tội phụ thân.
Nhưng, ở lại Đông Xuyên Hầu phủ giống như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Hắn thống khổ đến cực điểm, lại không tìm được phương pháp phát tiết, đóng cửa hai ngày, chung quy lựa chọn rời xa.
Hắn quyết định điều nhiệm đi biên thành bắc địa đóng giữ.
Đại Chu và Thát Đát thường có giao chiến, hắn anh dũng giết địch, mặc dù vì nước hy sinh cũng không sao, hoặc có thể thay phụ thân chuộc một chút tội nghiệt.
Trước khi đi, hắn viết một phong thư giao cho Kỷ Vinh.
Họ Vương thực xin lỗi Kỷ gia, hắn cũng thực xin lỗi nàng, chỉ là chuyện đã thành kết cục đã định, biết nhiều chút cũng chỉ làm nàng tăng thêm bi thương.
Mỗi khi Vương Cật nhớ tới hai người có duyên không phận, tim như bị đao cắt, viết hủy, huỷ lại viết, mấy ngày châm chước, mới viết thành một lá thư.
Phong thư này tới tay Cao Húc trước, thư Kỷ Vinh gửi và mật tin về Lâm Giang Hầu phủ cùng đưa đến Thừa Đức.
Nhãn tuyến trên tay Kỷ Uyển Thanh có không ít là thế phó nhiều năm của Lâm Giang Hầu phủ, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, bọn họ cố tình tìm hiểu dấu vết năm đó “nhị thiếu gia” rời phủ để lại, liền ra tới.
Còn có một phần mật báo, chính là Vương Trạch Đức sai người diệt khẩu người nhà Vương Trung, lại bị thế tử Vương Cật đánh vỡ, con trai chất vấn phụ thân, hai cha con cãi nhau ầm ĩ, tan rã trong không vui.
Vương Cật nhanh chóng điều nhiệm rời kinh, trước khi đi viết một phong thư Kỷ Uyển Thanh.
Cao Húc mở ra mật báo, rũ mắt đọc kỹ, cũng không vội vã xử lý, tầm mắt ngược lại dừng trên phong thư gửi “Kỷ thế muội”, ký tên “Vương thế huynh”.
Kỷ thế muội? Vương thế huynh?
Hắn hơi hơi nhướng mày, vẻ mặt không thấy biến hóa, chỉ đánh giá phong thư dùng xi niêm phong kín kẽ.
Mặc kệ trong lòng Cao Húc có cảm tưởng gì, hắn làm không được loại chuyện xem lén thư của thê tử.
Vì thế, hắn đứng lên, đi về hậu viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.