Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 8: Đứa bé giống anh và giống cô
Cá mập không thích đi làm
23/05/2024
Trần Đình Phong ngồi xuống ghế, anh rót cho cha mình một tách trà đặt trước mặt ông.
“Mời cha dùng trà.”
Ông Quang gật đầu.
“Được rồi, cứ để đó cho cha. Dạo này con bận lắm hay sao mà không thấy về nhà thăm mẹ. Mẹ con cứ trông ngóng con mãi.”
Trần Đình Phong không có biểu tình gì, anh từ tốn trả lời ông.
“Tập đoàn vừa mới đặt chân vào lĩnh vực mới. Tuần trước con vừa bay sang nước T để bàn chuyện hợp tác, nên cũng không có thời gian rảnh.”
Ông Quang thở dài, ông bị kẹt giữa hai người cũng cảm thấy đau đầu. Một bên là vợ một bên là con trai, ông cũng đâu thể lựa chọn được.
Ông Quang: “Cha biết là con vẫn còn nhớ về chuyện mẹ con đã làm vài năm trước. Con cũng biết rõ tính tình của mẹ con. Thời vẫn còn là con gái bà ấy được nhà mẹ đẻ chiều chuộng, đi lấy chồng về nhà mình thì cũng được bao bọc nên tính tình có hơi ngây thơ tin người.”
“Chuyện lần đó mẹ con đã làm sai. Bao nhiêu năm nay bà ấy cũng đã vô cùng hối hận. Con cũng nên tha thứ cho bà ấy. Hai người là mẹ con, mối quan hệ máu thịt là thứ mà cả đời này không bao giờ có thể xóa bỏ được.
Trần Đình Phong trầm ngâm. Anh không đáp lời cha mình.
Cũng chính vì anh biết điều đấy nên suốt bao nhiêu năm nay anh vẫn tôn trọng bà. Cuộc đời này ngoài tình yêu ra thì còn tình thân, bà là mẹ ruột của anh, anh cũng không thể không kính trọng bà. Chỉ là để nghe theo lời bà mà tìm một người anh không yêu rồi kết hôn thì không thể được.
Hai cha con cùng im lặng trong chốc lát.
Trần Đình Phong đáp lời cha.
“Để đến tối nay con sẽ về thăm mẹ.”
Ông Quang nghe con trai mình đồng ý thì nở nụ cười hiền hòa. Ông vẫn biết con trai mình là người có lý trí.
“Tốt, vậy đi ngay bây giờ có được không? Mẹ con đang có chuyện quan trọng muốn nói cho con biết.”
Trần Đình Phong: “Vâng.”
………
Bà Lan đã nhận được tin nhắn của chồng nói rằng lát nữa con trai sẽ về nhà. Bà đã ngay lập tức hủy bỏ ý định muốn đến trường mẫu giáo một lần nữa để gặp mặt cậu bé Tiểu Hòa.
Bà nên nói chuyện này với con trai mình thì hơn. Dù sao thì con trai bà cũng thông minh hơn bà, để chuyện này cho nó điều tra là tốt nhất.
Ông Quang và Trần Đình Phong về nhà thì thấy bà Lan đã ngồi đợi sẵn dưới phòng khách.
Trần Đình Phong chào mẹ, đưa cho bà một cái túi quà. Bà Lan cảm động nhận lấy, vì con trai cứ chu đáo suốt bao nhiêu năm như vậy khiến bà lại càng thêm áy náy.
Bà nhất định phải tìm cách sửa sai.
Bà Lan kéo con trai ngồi xuống ghế, bắt đầu nói.
“Con trai à, con nói xem liệu con có đứa con trai nào bên ngoài không? Nếu có thì hãy đưa về đây để chúng ta nhận cháu. Lần này mẹ sẽ tuyệt đối đồng ý hết mọi chuyện, sẽ không phản đối bất cứ chuyện gì cả.”
Trần Đình Phong cau mày.
Con trai?
Anh lấy đâu ra đứa con trai nào? Mẹ anh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Trần Đình Phong: “Không có.”
Bà Lan: “Hôm qua mẹ có gặp một thằng bé giống con hồi còn nhỏ y như đúc. Chỉ khác duy nhất một điểm là thằng bé ấy có lúm đồng tiền còn con thì không có.”
Bà mở điện thoại ra tìm bức ảnh sáng nay đã nhờ em mình chụp lại. Trong ảnh là đứa cháu họ mập mạp của bà đang kéo tay cậu bé đội mũ màu vàng đeo ba lô hình con sóc sau lưng. Nhìn có vẻ cậu bé đội mũ màu vàng ấy đang rất là khó chịu, thần thái trên mặt lại càng giống Trần Đình Phong hơn.
Bà Lan: “Con nhìn xem, có phải rất giống không?”
Bà lại lật đật chạy đi tìm album ảnh, tìm ra tấm ảnh hồi nhỏ của Trần Đình Phong để so sánh.
Đặt hai tấm ảnh ở bên cạnh nhau thì mới thấy, hai cậu bé giống nhau y như đúc.
Trần Đình Phong sững sờ, anh ngạc nhiên hình chằm chằm vào màn hình điện thoại. Đúng thật là thằng bé này rất giống anh.
Nếu là con trai thì chỉ có thể là con của cô ấy.
Trần Đình Phong đã ba mươi hai tuổi, nhưng chỉ phát sinh quan hệ với một mình người phụ nữ tên Phạm Chi Dao.
Chi Dao cũng có lúm đồng tiền.
Một đứa bé giống anh và giống cô!
Không lẽ cô ấy đã quay trở về. Sau khi cô ấy đi ra nước ngoài, anh cũng lập tức đi tìm cô, nhưng cô kiên quyết không đồng ý quay lại với anh.
Phạm Chi Dao nói với anh, một lần bất tín vạn lần bất tin. Cô không muốn có quan hệ gì với người đã lừa dối cô suốt hai năm trời.
Anh biết, việc mẹ anh đến tìm cô bắt ép chia tay không phải là nguyên nhân chính khiến cô lựa chọn rời xa anh. Chi Dao là người con gái kiên cường nhất mà anh từng biết, chỉ vì vài câu nói của mẹ anh thì không thể nào khiến cô bỏ cuộc. Mà chính là vì ngay từ lúc bắt đầu anh đã lừa dối khiến cô cảm thấy bị tổn thương.
Lúc ban đầu, anh đã dựa vào một gia cảnh giả tạo để tiếp cận cô vì vậy mà sau này cũng chính vì cái gia cảnh đó đẩy cô rời xa anh.
“Mời cha dùng trà.”
Ông Quang gật đầu.
“Được rồi, cứ để đó cho cha. Dạo này con bận lắm hay sao mà không thấy về nhà thăm mẹ. Mẹ con cứ trông ngóng con mãi.”
Trần Đình Phong không có biểu tình gì, anh từ tốn trả lời ông.
“Tập đoàn vừa mới đặt chân vào lĩnh vực mới. Tuần trước con vừa bay sang nước T để bàn chuyện hợp tác, nên cũng không có thời gian rảnh.”
Ông Quang thở dài, ông bị kẹt giữa hai người cũng cảm thấy đau đầu. Một bên là vợ một bên là con trai, ông cũng đâu thể lựa chọn được.
Ông Quang: “Cha biết là con vẫn còn nhớ về chuyện mẹ con đã làm vài năm trước. Con cũng biết rõ tính tình của mẹ con. Thời vẫn còn là con gái bà ấy được nhà mẹ đẻ chiều chuộng, đi lấy chồng về nhà mình thì cũng được bao bọc nên tính tình có hơi ngây thơ tin người.”
“Chuyện lần đó mẹ con đã làm sai. Bao nhiêu năm nay bà ấy cũng đã vô cùng hối hận. Con cũng nên tha thứ cho bà ấy. Hai người là mẹ con, mối quan hệ máu thịt là thứ mà cả đời này không bao giờ có thể xóa bỏ được.
Trần Đình Phong trầm ngâm. Anh không đáp lời cha mình.
Cũng chính vì anh biết điều đấy nên suốt bao nhiêu năm nay anh vẫn tôn trọng bà. Cuộc đời này ngoài tình yêu ra thì còn tình thân, bà là mẹ ruột của anh, anh cũng không thể không kính trọng bà. Chỉ là để nghe theo lời bà mà tìm một người anh không yêu rồi kết hôn thì không thể được.
Hai cha con cùng im lặng trong chốc lát.
Trần Đình Phong đáp lời cha.
“Để đến tối nay con sẽ về thăm mẹ.”
Ông Quang nghe con trai mình đồng ý thì nở nụ cười hiền hòa. Ông vẫn biết con trai mình là người có lý trí.
“Tốt, vậy đi ngay bây giờ có được không? Mẹ con đang có chuyện quan trọng muốn nói cho con biết.”
Trần Đình Phong: “Vâng.”
………
Bà Lan đã nhận được tin nhắn của chồng nói rằng lát nữa con trai sẽ về nhà. Bà đã ngay lập tức hủy bỏ ý định muốn đến trường mẫu giáo một lần nữa để gặp mặt cậu bé Tiểu Hòa.
Bà nên nói chuyện này với con trai mình thì hơn. Dù sao thì con trai bà cũng thông minh hơn bà, để chuyện này cho nó điều tra là tốt nhất.
Ông Quang và Trần Đình Phong về nhà thì thấy bà Lan đã ngồi đợi sẵn dưới phòng khách.
Trần Đình Phong chào mẹ, đưa cho bà một cái túi quà. Bà Lan cảm động nhận lấy, vì con trai cứ chu đáo suốt bao nhiêu năm như vậy khiến bà lại càng thêm áy náy.
Bà nhất định phải tìm cách sửa sai.
Bà Lan kéo con trai ngồi xuống ghế, bắt đầu nói.
“Con trai à, con nói xem liệu con có đứa con trai nào bên ngoài không? Nếu có thì hãy đưa về đây để chúng ta nhận cháu. Lần này mẹ sẽ tuyệt đối đồng ý hết mọi chuyện, sẽ không phản đối bất cứ chuyện gì cả.”
Trần Đình Phong cau mày.
Con trai?
Anh lấy đâu ra đứa con trai nào? Mẹ anh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Trần Đình Phong: “Không có.”
Bà Lan: “Hôm qua mẹ có gặp một thằng bé giống con hồi còn nhỏ y như đúc. Chỉ khác duy nhất một điểm là thằng bé ấy có lúm đồng tiền còn con thì không có.”
Bà mở điện thoại ra tìm bức ảnh sáng nay đã nhờ em mình chụp lại. Trong ảnh là đứa cháu họ mập mạp của bà đang kéo tay cậu bé đội mũ màu vàng đeo ba lô hình con sóc sau lưng. Nhìn có vẻ cậu bé đội mũ màu vàng ấy đang rất là khó chịu, thần thái trên mặt lại càng giống Trần Đình Phong hơn.
Bà Lan: “Con nhìn xem, có phải rất giống không?”
Bà lại lật đật chạy đi tìm album ảnh, tìm ra tấm ảnh hồi nhỏ của Trần Đình Phong để so sánh.
Đặt hai tấm ảnh ở bên cạnh nhau thì mới thấy, hai cậu bé giống nhau y như đúc.
Trần Đình Phong sững sờ, anh ngạc nhiên hình chằm chằm vào màn hình điện thoại. Đúng thật là thằng bé này rất giống anh.
Nếu là con trai thì chỉ có thể là con của cô ấy.
Trần Đình Phong đã ba mươi hai tuổi, nhưng chỉ phát sinh quan hệ với một mình người phụ nữ tên Phạm Chi Dao.
Chi Dao cũng có lúm đồng tiền.
Một đứa bé giống anh và giống cô!
Không lẽ cô ấy đã quay trở về. Sau khi cô ấy đi ra nước ngoài, anh cũng lập tức đi tìm cô, nhưng cô kiên quyết không đồng ý quay lại với anh.
Phạm Chi Dao nói với anh, một lần bất tín vạn lần bất tin. Cô không muốn có quan hệ gì với người đã lừa dối cô suốt hai năm trời.
Anh biết, việc mẹ anh đến tìm cô bắt ép chia tay không phải là nguyên nhân chính khiến cô lựa chọn rời xa anh. Chi Dao là người con gái kiên cường nhất mà anh từng biết, chỉ vì vài câu nói của mẹ anh thì không thể nào khiến cô bỏ cuộc. Mà chính là vì ngay từ lúc bắt đầu anh đã lừa dối khiến cô cảm thấy bị tổn thương.
Lúc ban đầu, anh đã dựa vào một gia cảnh giả tạo để tiếp cận cô vì vậy mà sau này cũng chính vì cái gia cảnh đó đẩy cô rời xa anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.