Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không?
Chương 58: Một tỷ
Cá mập không thích đi làm
16/03/2024
Hà Linh há hốc miệng nhìn anh sau đó rồi quay đầu đi thẳng. Cô đúng là đồ ngốc thì mới tin tên cáo già này nói ra được cái gì đứng đắn. Cô lẩm bẩm.
“Đồ sếp dở hơi.”
Thấy Hà Linh không thèm quan tâm đến mình mà đi mất, Đặng Quang Huy vội vàng chạy theo cô. Anh đi song song với cô, Hà Linh tăng tốc đi nhanh thì anh cũng tăng tốc theo. Cô đi chậm thì anh cũng thả chậm tốc độ.
Cô bực tức.
“Rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì hả?”
Đặng Quang Huy cười cười.
“Tôi nói thật mà. Em không nhớ tôi đã nói rằng toàn bộ chi phí trong chuyến du lịch lần này sẽ do tôi chi trả hả?”
Hà Linh vô thức cảnh giác nhìn anh, sao cô có cảm giác anh ta đang muốn đào sẵn cái bẫy để dụ cô nhảy vào nhỉ.
“Đúng thế thì sao.”
Anh chợt nở nụ cười kì quái.
“Vậy tất nhiên em phải đưa tôi theo để tôi trả tiền chứ?”
Hà Linh: “Vậy thì anh chỉ cần đưa thẻ cho tôi là được hay là lúc về tôi đưa hóa đơn cho anh quyết toán là xong xuôi. Tại sao tôi phải đưa anh theo làm gì cho phiền phức?”
Cô nhìn anh như nhìn một tên ngốc. Đường đường là một luật sư đại danh đỉnh đỉnh chưa thua một phiên tòa nào cả mà lại có cái suy nghĩ phi logic như thế này.
Hà Linh thấy mất mặt dùm cho công ty của mình đó. Khách hàng mà biết luật sư chiêu bài của công ty ngây thơ đến mức này liệu có chạy mất hết không nhỉ?
Đặng Quang Huy đường hoàng lắc đầu, anh thản nhiên trả lời.
“Không được, tôi làm sao có thể tin tưởng em. Đưa thẻ cho em thì em quẹt lung tung vô tội vạ, còn quyết toán sau thì em có thể thêm thắt những thứ không hợp lý vào hóa đơn. Tôi phải tận mắt chứng kiến thì mới có thể yên tâm.”
Tức là anh ta định đi theo cô suốt mấy ngày tiếp theo hay gì?
Tuyệt đối không thể được.
Hà Linh biết ngay là tên này không có ý gì tốt mà. Coi bộ không thể nhân cơ hội này mà đào rỗng túi của anh ta rồi. Tên sếp keo kiệt, không muốn trả tiền thì cứ nói ngay từ đầu, cứ phải giả vờ hào phóng làm cái gì không biết.
Cô cũng có bám riết lấy anh ta đòi xin tiền bằng được đâu.
Hà Linh tỏ ra hết cách.
“Vậy thì thôi. Tôi tự trả tiền, không cần anh chi nữa.”
Cô cũng tiếc tiền lắm nhưng đành thôi vậy. Bị anh ta kè kè đi cùng suốt năm ngày còn lại, nghĩ đến đã thấy rùng mình. Vì sự tự do của bản thân cũng đành làm vậy.
Có vẻ Đặng Quang Huy không có gì ngạc nhiên trước lời nói của Hà Linh. Anh vẫn điềm đạm, thân mật khoác tay lên vai cô.
“Em quên là phòng khách sạn mà em đang ở bây giờ là phòng hạng sang, một đêm giá bao nhiêu ấy nhỉ? “
Anh giả bộ suy nghĩ một chút rồi nhớ ra.
“À hình như là gần một tỷ một đêm thì phải? Lúc nãy là ai đã bảo sẽ trả hai phần ba tiền phòng với tôi ấy nhỉ?”
Hà Linh hậm hực nói.
“Anh đừng có mà lừa tôi. Căn phòng đó làm sao mà có thể tính là phòng hạng sang.”
Lúc trước cô đặt khách sạn đã xem trước giá phòng, nó đâu có quá đắt đỏ đến mức cô không thể chi trả. Rõ ràng chỉ là một căn phòng bình thường. Tên sếp gian xảo này lại tính lừa cô. Cô mới không phải là đồ ngốc mà đi tin anh.
Đặng Quang Huy lấy điện thoại ra mở trang web đặt phòng cho cô xem.
“Nếu em không tin thì có thể tự mình xem.”
Hà Linh mang vẻ mặt không tin nhìn vào trang web trước mặt. Mắt cô lập tức mở lớn.
Cái…cái gì thế này.
Không thể nào, sao lại lắm số không như vậy. Chắc chắn là do cô hoa mắt nhìn nhầm. Bình tĩnh để cô đếm lại xem nào.
Một, hai, ba …, sáu số không.
Một tỷ!
Đúng thật là một tỷ.
Hà Linh không thể tin nổi vào mắt mình. Căn phòng đó mà cho thuê hẳn một tỷ một đêm. Nếu cô phải trả hai phần ba tức là cô phải trả xấp xỉ sáu trăm sáu mươi bảy triệu.
Số tiền lớn như vậy thì cô biết đào đâu ra. Tiền của cô còn đang phải để dành để hàng tháng trả tiền mua nhà. Chắc chỉ còn nước đi bán thận mà đền.
Cô kêu lên.
“Chắc chắn khách sạn này là hắc điếm của ổ tội phạm chuyên rửa tiền phi pháp. Tôi nhất định phải báo công an.”
Tiền của cô vất vả bán mình cho tư bản chứ không phải nhiều như lá me, không thể nhắm mắt ném qua cửa sổ như thế được.
Nghĩ là làm ngay, cô định rút điện thoại ra muốn gọi báo cho cục thuế xuống điều tra. Đặng Quang Huy ngăn cản động tác của cô, anh ném cho cô một quả bom hạng nặng như sét đánh ngang tai.
“Em không cần phải nghi ngờ. Khách sạn đó chính là của nhà tôi mở chứ không phải hắc điếm nào cả.”
Đương nhiên là giá căn phòng này cũng chỉ mới thay đổi từ khi cô bước vào phòng.
“Anh lừa tôi?” Hà Linh xù lông.
Hóa ra mọi thứ từ chuyện phòng cô đã đặt trước bị hỏng vòi nước đến chuyện không vào phòng anh ta, tất cả là kế hoạch mà anh ta sắp đặt.
Đặng Quang Huy cười càng rạng rỡ.
“Chỉ là trùng hợp vừa mới điều chỉnh lại giá phòng thôi mà.”
Hà Linh nghẹn giọng, con cáo già này đúng là đồ gian xảo.
“Đồ sếp dở hơi.”
Thấy Hà Linh không thèm quan tâm đến mình mà đi mất, Đặng Quang Huy vội vàng chạy theo cô. Anh đi song song với cô, Hà Linh tăng tốc đi nhanh thì anh cũng tăng tốc theo. Cô đi chậm thì anh cũng thả chậm tốc độ.
Cô bực tức.
“Rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì hả?”
Đặng Quang Huy cười cười.
“Tôi nói thật mà. Em không nhớ tôi đã nói rằng toàn bộ chi phí trong chuyến du lịch lần này sẽ do tôi chi trả hả?”
Hà Linh vô thức cảnh giác nhìn anh, sao cô có cảm giác anh ta đang muốn đào sẵn cái bẫy để dụ cô nhảy vào nhỉ.
“Đúng thế thì sao.”
Anh chợt nở nụ cười kì quái.
“Vậy tất nhiên em phải đưa tôi theo để tôi trả tiền chứ?”
Hà Linh: “Vậy thì anh chỉ cần đưa thẻ cho tôi là được hay là lúc về tôi đưa hóa đơn cho anh quyết toán là xong xuôi. Tại sao tôi phải đưa anh theo làm gì cho phiền phức?”
Cô nhìn anh như nhìn một tên ngốc. Đường đường là một luật sư đại danh đỉnh đỉnh chưa thua một phiên tòa nào cả mà lại có cái suy nghĩ phi logic như thế này.
Hà Linh thấy mất mặt dùm cho công ty của mình đó. Khách hàng mà biết luật sư chiêu bài của công ty ngây thơ đến mức này liệu có chạy mất hết không nhỉ?
Đặng Quang Huy đường hoàng lắc đầu, anh thản nhiên trả lời.
“Không được, tôi làm sao có thể tin tưởng em. Đưa thẻ cho em thì em quẹt lung tung vô tội vạ, còn quyết toán sau thì em có thể thêm thắt những thứ không hợp lý vào hóa đơn. Tôi phải tận mắt chứng kiến thì mới có thể yên tâm.”
Tức là anh ta định đi theo cô suốt mấy ngày tiếp theo hay gì?
Tuyệt đối không thể được.
Hà Linh biết ngay là tên này không có ý gì tốt mà. Coi bộ không thể nhân cơ hội này mà đào rỗng túi của anh ta rồi. Tên sếp keo kiệt, không muốn trả tiền thì cứ nói ngay từ đầu, cứ phải giả vờ hào phóng làm cái gì không biết.
Cô cũng có bám riết lấy anh ta đòi xin tiền bằng được đâu.
Hà Linh tỏ ra hết cách.
“Vậy thì thôi. Tôi tự trả tiền, không cần anh chi nữa.”
Cô cũng tiếc tiền lắm nhưng đành thôi vậy. Bị anh ta kè kè đi cùng suốt năm ngày còn lại, nghĩ đến đã thấy rùng mình. Vì sự tự do của bản thân cũng đành làm vậy.
Có vẻ Đặng Quang Huy không có gì ngạc nhiên trước lời nói của Hà Linh. Anh vẫn điềm đạm, thân mật khoác tay lên vai cô.
“Em quên là phòng khách sạn mà em đang ở bây giờ là phòng hạng sang, một đêm giá bao nhiêu ấy nhỉ? “
Anh giả bộ suy nghĩ một chút rồi nhớ ra.
“À hình như là gần một tỷ một đêm thì phải? Lúc nãy là ai đã bảo sẽ trả hai phần ba tiền phòng với tôi ấy nhỉ?”
Hà Linh hậm hực nói.
“Anh đừng có mà lừa tôi. Căn phòng đó làm sao mà có thể tính là phòng hạng sang.”
Lúc trước cô đặt khách sạn đã xem trước giá phòng, nó đâu có quá đắt đỏ đến mức cô không thể chi trả. Rõ ràng chỉ là một căn phòng bình thường. Tên sếp gian xảo này lại tính lừa cô. Cô mới không phải là đồ ngốc mà đi tin anh.
Đặng Quang Huy lấy điện thoại ra mở trang web đặt phòng cho cô xem.
“Nếu em không tin thì có thể tự mình xem.”
Hà Linh mang vẻ mặt không tin nhìn vào trang web trước mặt. Mắt cô lập tức mở lớn.
Cái…cái gì thế này.
Không thể nào, sao lại lắm số không như vậy. Chắc chắn là do cô hoa mắt nhìn nhầm. Bình tĩnh để cô đếm lại xem nào.
Một, hai, ba …, sáu số không.
Một tỷ!
Đúng thật là một tỷ.
Hà Linh không thể tin nổi vào mắt mình. Căn phòng đó mà cho thuê hẳn một tỷ một đêm. Nếu cô phải trả hai phần ba tức là cô phải trả xấp xỉ sáu trăm sáu mươi bảy triệu.
Số tiền lớn như vậy thì cô biết đào đâu ra. Tiền của cô còn đang phải để dành để hàng tháng trả tiền mua nhà. Chắc chỉ còn nước đi bán thận mà đền.
Cô kêu lên.
“Chắc chắn khách sạn này là hắc điếm của ổ tội phạm chuyên rửa tiền phi pháp. Tôi nhất định phải báo công an.”
Tiền của cô vất vả bán mình cho tư bản chứ không phải nhiều như lá me, không thể nhắm mắt ném qua cửa sổ như thế được.
Nghĩ là làm ngay, cô định rút điện thoại ra muốn gọi báo cho cục thuế xuống điều tra. Đặng Quang Huy ngăn cản động tác của cô, anh ném cho cô một quả bom hạng nặng như sét đánh ngang tai.
“Em không cần phải nghi ngờ. Khách sạn đó chính là của nhà tôi mở chứ không phải hắc điếm nào cả.”
Đương nhiên là giá căn phòng này cũng chỉ mới thay đổi từ khi cô bước vào phòng.
“Anh lừa tôi?” Hà Linh xù lông.
Hóa ra mọi thứ từ chuyện phòng cô đã đặt trước bị hỏng vòi nước đến chuyện không vào phòng anh ta, tất cả là kế hoạch mà anh ta sắp đặt.
Đặng Quang Huy cười càng rạng rỡ.
“Chỉ là trùng hợp vừa mới điều chỉnh lại giá phòng thôi mà.”
Hà Linh nghẹn giọng, con cáo già này đúng là đồ gian xảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.