Chương 66: Cha con tranh giành tình cảm
Miệng Cười Thường Mở
24/04/2015
Editor: Trần Thu Lệ
Tuy hiện giờ ba đứa trẻ ‘tam bào thai’ vẫn chưa được một tuổi, nhưng tính nết đã bắt đầu biểu hiện ra rồi. Anh cả bá đạo, tính cách táo bạo, thích cướp này cướp nọ. Anh hai thì vô cùng yên tĩnh, một cậu con trai mà lại nói là yên lặng, lời này không tính là hay lắm, nhưng quả thật cậu nhỏ này rất yên lặng, bạn nói chuyện với bé một hồi lâu nhưng bé đến liếc cũng không thèm liếc bạn một cái, lại còn chê bạn nói nhiều, thế là tự bản thân bé bò đi chỗ khác. Xem ra cũng chỉ có cô công chúa nhỏ là bình thường nhất, rất thích cười, gặp ai cũng cười. Trần Mai cũng thích nhất là cô cháu gái này, nói bất kể là tướng mạo hay tính tình của cô công chúa này đều rất giống với dáng vẻ của con gái khi còn nhỏ.
Anh cả tên là Chu Sơ Dương, anh hai là Hướng Noãn Dương và cô út là Chu Dung Dương. Lúc đầu Hướng Vi còn có chút khó chịu, cảm thấy tên của con gái nghe có vẻ là lạ, nhưng sau một thời gian, kêu hoài cũng thuận miệng, ngược lại bắt đầu rất thích cái tên này.
Hướng Vi tự sinh ba bảo bảo, lại kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ, ba bảo bảo cũng quen uống sữa mẹ nên đến khi bọn chúng hơi lớn một tý thì sữa Hướng Vi không đủ, đành phải mua sữa bột cho ăn thêm, nhưng vừa đưa tới miệng mấy bảo bảo bắt đầu uốn éo, không chịu ăn. Hướng Vi dở khóc dở cười, đành phải ăn nhiều móng heo, canh cá, để có thêm chút sữa. Chịu đựng đến khi bọn trẻ được năm tháng, Hướng Vi bắt đầu cho bọn nhỏ ăn thêm sữa bột, vừa mới bắt đầu ba bảo bảo vẫn không thích ăn, Hướng Vi đành bỏ đói bọn chúng, ba bảo bảo thấy mẹ không cho bú sữa, bắt đầu khóc la inh ỏi, chỉ tiếc là cho dù khóc đến âm thanh cũng yếu đi mà cũng không thấy mẹ cho bú sữa, cho nên ba bảo bảo chỉ đành phải uất ức mà ăn sữa bột. Hướng Vi vẫn cho bảo bảo bú thêm đến sau một tuổi mới cho bọn nhỏ cai sữa, nếu so với em bé uống sữa bột lớn lên thì ba bảo bảo nhà mình không bị ốm yếu như em bé nhà người ta.
Đến khi ba bảo bảo biết đi, chỉ cần không chú ý một cái là là không biết chạy đi đâu để nghịch ngợm rồi. Sau khi sinh ba bảo bảo, Hướng Vi cũng không thể nào làm việc được, dự định đợi bọn trẻ được hai tuổi, gởi chúng đến nhà trẻ rồi mới bắt đầu làm việc trở lại. Bà nội và bà ngoại cũng thường bảo cô hãy dẫn mấy bảo bảo đến Bắc Kinh để cho hai người chăm sóc, nhưng Hướng Vi không đồng ý, thứ nhất là không nỡ xa ba bảo bảo, không muốn bọn chúng phải cách xa mẹ sớm. Thứ hai là cô sợ ông bà sẽ cưng chiều bọn trẻ quá mức, sẽ tập thành tính cách không tốt. Đương nhiên Hướng Vi không dám nói ra, nếu không ông bà biết rồi lại đau lòng.
Trong nhà có thuê bảo mẫu nấu cơm, dọn vệ sinh. Bình thường công việc chính của Hướng Vi là trông nom ba bảo bảo, nếu có thời gian rảnh thì vẽ tranh. Mỗi tuần sẽ đến công ty một ngày để họp. Hai ngày nghỉ mẹ con Julie cũng tới, thứ nhất là để gặp ba bảo bảo, thứ hai là phải nói những chuyện quan trọng của công ty cho Hướng Vi, nhìn phương pháp của cô.
Hiện giờ, ba bảo bảo đã được một tuổi rưỡi, đi đứng rất vững vàng, tuy chỉ mới nói được mấy câu đơn giản nhưng vẫn khiến cho Hướng Vi rất vui vẻ. Từ sau khi ba bảo bảo được hơn một tuổi, Hướng Vi đã đưa ba bảo bảo đến nhà trẻ, buổi tối sẽ ngủ cùng với cô bảo mẫu, mới đầu bọn trẻ còn khóc ầm ĩ, chỉ tiếc là chiêu này đối với Hướng Vi không có tác dụng, nên ba bảo bảo chỉ đành phải tiếp nhận việc ngủ xa mẹ.
Cái này đối với Chu Thần Dật thật sự là một chuyện vô cùng tốt, vốn dĩ sau khi bà xã mang thai coi như anh đã làm hòa thượng chín tháng, sau khi sinh bọn nhỏ, Hướng Vi lại bận rộn chăm sóc bọn nhỏ, làm sao có thời gian mà để ý đến anh, lại tiếp tục kìm nén đến khi bọn nhỏ được một tuổi rưỡi, Chu Thần Dật mới trộm hương thành công được một lần. Về sau nữa, ba bảo bảo lại ở trong phòng, buổi tối Hướng Vi cũng không thể nào phối hợp với anh, trong một tháng mà có được hai ba lần là tốt lắm rồi. Chu Thần Dật tức giận, có lúc thật muốn ném mấy đứa trẻ này đến Bắc Kinh, đỡ phải gây tai họa cho người khác.
Vừa sáu giờ sáng một tuần sau, trên đường đã lát đát vài người đi. Trong phòng ngủ chính của nhà họ Chu, tấm màn cửa vẫn chưa kéo ra, ánh đèn màu da cam trên tường vẫn còn sáng, trên giường đôi nam nữ vẫn đang kề tai nói nhỏ ở trong chăn, sớm quên chuyện trời đã sáng.
Chu Thần Dật vừa gặm vừa cắn xương quai xanh của bà xã, dần dần đi xuống, đến ngực của bà xã bởi vì sau khi sinh mà càng thêm nảy nở, săn chắc, trơn bóng. Anh há miệng ngậm chặt đỉnh anh đào, mút thỏa thích, mút hồi lâu, Chu Thần Dật chẹp chẹp miệng, ngẩng đầu lên, thì thầm: “ Thật đáng tiếc, ngọt như thế này mà lại không còn là của riêng anh nữa.”
Hướng Vi đang bị anh châm lửa cảm thấy rất thoải mái, vừa nghe anh lảm nhảm, bao nhiêu lửa nóng bay sạch trơn, đưa tay đẩy đầu anh, “Được rồi, ngồi dậy đi. Mấy bảo bảo sắp dậy rồi.”
Chu Thần Dật đè cô, lông mày nhíu lại, “Không phải còn có chị Lưu ở đó sao. Bà xã, em phải thương xót cho anh có được không, ông xã em đã làm hòa thượng bao lâu rồi, từ khi sinh ba bảo bảo, em cũng chưa từng muốn anh. Bà xã…” Vừa nói vừa lấy ‘em trai’ của anh trêu chọc cô.
Hướng Vi nhớ tới quả thật lúc trước có hơi lạnh nhạt với anh, nên cũng mềm lòng, giả bộ không đồng ý nhưng rồi cũng đồng ý. Chu Thần Dật được chỉ thị, càng hết sức cố gắng, đang lúc chuẩn bị cho ‘em trai’ chui vào hang động thì bất ngờ ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Chu Thần Dật bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa cũng ‘mềm’ luôn. Chu Thần Dật nổi giận, chuyện này cũng hơi bị nhiều rồi đấy, mấy tên nhóc con này lúc nào cũng phá hư chuyện tốt của anh.
“Mẹ…”
“Mẹ…”
Hướng Vi nghe thấy tiếng các con kêu, vội vàng đẩy Chu Thần Dật ra muốn ngồi dậy. Chu Thần Dật vô cùng tức giận ném một cái gối bay về phía cửa, thành thạo mặc cái áo tắm hôm qua vào, cấp bách xuống giường, lộ vẻ mặt đen thui đi mở cửa, thấy con trai lớn nhất đang ngửa đầu nhìn anh , Chu Thần Dật tức giận nói: “Mau về phòng cho ba. Con đã bao lớn rồi mà còn muốn đi tìm mẹ, có tin ba đánh cho con một trận không?”
Chu Sơ Dương bị ba mình rống một trận như vậy, sững sờ một hồi, liền bắt đầu vừa khóc vừa kêu mẹ. Chu Thần Dật tức điên, “Ngậm miệng lại cho ba, còn khóc nữa, còn khóc nữa ba sẽ đưa con đến chỗ ông nội, bà nội ngay lập tức, xem con làm thê nào tìm mẹ. Bây giờ, mau về phòng cho ba.”
Đây là lần đầu tiên Chu Sơ Dương thấy ba rống với mình như vậy, đang gào khóc không ngừng, rồi mím miệng nhỏ khóc thút thít, vừa ủy khuất lại vừa sợ hãi nhìn ba mình. Vẻ mặt của Chu Thần Dật vẫn đen như cũ, nói: “Chị Lưu, ôm Sơ Dương về phòng đi.” Nói xong cũng không để ý đến con trai lớn của anh nữa, phịch một tiếng đóng của lại.
Hướng Vi nửa nằm trên giường, thấy vẻ mặt anh đen thui, bật cười hì hì một tiếng, “Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn ghen với con trai hả?”
Chu Thần Dật lên giường, nói: “Em nói xem thử đây là lần thứ mấy rồi hả? Các con cũng đã hai tuổi rồi mà suốt ngày cứ quấn lấy em.”
Hướng Vi cười cười, “Em tính một thời gian nữa sẽ đưa các con đi nhà trẻ. Được rồi, tốt xấu gì cũng là con của anh, anh tức giận như vậy để làm gì.”
Chu Thần Dật nghe xong lời nói nhẹ nhàng của bà xã, lại thấy dáng vẻ ngọc ngà vắt ngang của bà xã, trong lòng nóng lên, lại ôm bà xã hoàn thành nốt chuyện còn dang dỡ.
Chờ hai người chỉnh đốn xong rồi cùng đi ra ngoài, cũng đã hơn mười giờ. Ba bảo bảo đã ăn xong bữa sáng giờ đang chơi đùa, vừa thấy mẹ bước ra, đều lật đật chạy tới vây quanh Hướng Vi.
Mới vừa rồi, Chu Sơ Dương bị ba bé dạy dỗ cho một trận, hiện tại tên nhóc này vẫn còn nhớ rõ, nên cũng không thèm để ý đến ba mình, mím cái miệng nhỏ nhắn nhìn mẹ mình, ngọt ngào ngây thơ mà nói: “Mẹ, ba xấu, ba xấu.”
Hướng Vi cười hì hì ra tiếng, một tay ôm con trai lớn, hôn lên gương mặt bé, “Sơ Dương ngoan, mẹ đánh ba thay con có được không?” Nói xong còn giả bộ giơ tay đánh Chu Thần Dật vài cái, Chu Sơ Dương thấy ba nhíu mày, trong lòng rất vui mừng.
Hướng Vi thấy con trai nở nụ cười, nói: “Sơ Dương, bây giờ con đã lớn rồi, sau này mới sáng sớm con đừng đến gõ cửa phòng mẹ nữa có biết không?”
Chu Sơ Dương bĩu môi, vô cùng nghi ngờ nhìn ba mẹ mình.
Hướng Vi tiếp tục nói: “Ba con rất bận rộn, phải nghỉ ngơi tốt mới có sức để làm việc. Con đến gõ cửa làm ba thức giấc, khiến ba không thể nghỉ ngơi được nên đương nhiên sẽ mắng con rồi.”
Con trai chưa được hai tuổi, nghe Hướng Vi nói như vậy nhất thời không hiểu rõ lời mẹ là có ý gì. Chỉ là Chu Sơ Dương thấy ba nghiêm mặt nhìn mình, trong lòng vẫn thấy sợ hãi, vội vàng chui đầu vào trong ngực Hướng Vi.
Chu Thần Dật một tay ôm con trai thứ hai, một tay ôm con gái. Chu Sơ Dương thấy ba không để ý đến mình, hoảng sợ, vội vàng kêu lên: “Ba… Ba…”
Hướng Vi ôm con trai lớn cười không khép miệng. Cũng tốt, vợ chồng bọn họ một người là vai phản diện, một người diễn mặt đen, con cái phải sợ một trong hai người thế này mới tốt, nếu như ba mẹ mà không sợ thì còn sợ ai nữa hả?
---- Hết ----
Tuy hiện giờ ba đứa trẻ ‘tam bào thai’ vẫn chưa được một tuổi, nhưng tính nết đã bắt đầu biểu hiện ra rồi. Anh cả bá đạo, tính cách táo bạo, thích cướp này cướp nọ. Anh hai thì vô cùng yên tĩnh, một cậu con trai mà lại nói là yên lặng, lời này không tính là hay lắm, nhưng quả thật cậu nhỏ này rất yên lặng, bạn nói chuyện với bé một hồi lâu nhưng bé đến liếc cũng không thèm liếc bạn một cái, lại còn chê bạn nói nhiều, thế là tự bản thân bé bò đi chỗ khác. Xem ra cũng chỉ có cô công chúa nhỏ là bình thường nhất, rất thích cười, gặp ai cũng cười. Trần Mai cũng thích nhất là cô cháu gái này, nói bất kể là tướng mạo hay tính tình của cô công chúa này đều rất giống với dáng vẻ của con gái khi còn nhỏ.
Anh cả tên là Chu Sơ Dương, anh hai là Hướng Noãn Dương và cô út là Chu Dung Dương. Lúc đầu Hướng Vi còn có chút khó chịu, cảm thấy tên của con gái nghe có vẻ là lạ, nhưng sau một thời gian, kêu hoài cũng thuận miệng, ngược lại bắt đầu rất thích cái tên này.
Hướng Vi tự sinh ba bảo bảo, lại kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ, ba bảo bảo cũng quen uống sữa mẹ nên đến khi bọn chúng hơi lớn một tý thì sữa Hướng Vi không đủ, đành phải mua sữa bột cho ăn thêm, nhưng vừa đưa tới miệng mấy bảo bảo bắt đầu uốn éo, không chịu ăn. Hướng Vi dở khóc dở cười, đành phải ăn nhiều móng heo, canh cá, để có thêm chút sữa. Chịu đựng đến khi bọn trẻ được năm tháng, Hướng Vi bắt đầu cho bọn nhỏ ăn thêm sữa bột, vừa mới bắt đầu ba bảo bảo vẫn không thích ăn, Hướng Vi đành bỏ đói bọn chúng, ba bảo bảo thấy mẹ không cho bú sữa, bắt đầu khóc la inh ỏi, chỉ tiếc là cho dù khóc đến âm thanh cũng yếu đi mà cũng không thấy mẹ cho bú sữa, cho nên ba bảo bảo chỉ đành phải uất ức mà ăn sữa bột. Hướng Vi vẫn cho bảo bảo bú thêm đến sau một tuổi mới cho bọn nhỏ cai sữa, nếu so với em bé uống sữa bột lớn lên thì ba bảo bảo nhà mình không bị ốm yếu như em bé nhà người ta.
Đến khi ba bảo bảo biết đi, chỉ cần không chú ý một cái là là không biết chạy đi đâu để nghịch ngợm rồi. Sau khi sinh ba bảo bảo, Hướng Vi cũng không thể nào làm việc được, dự định đợi bọn trẻ được hai tuổi, gởi chúng đến nhà trẻ rồi mới bắt đầu làm việc trở lại. Bà nội và bà ngoại cũng thường bảo cô hãy dẫn mấy bảo bảo đến Bắc Kinh để cho hai người chăm sóc, nhưng Hướng Vi không đồng ý, thứ nhất là không nỡ xa ba bảo bảo, không muốn bọn chúng phải cách xa mẹ sớm. Thứ hai là cô sợ ông bà sẽ cưng chiều bọn trẻ quá mức, sẽ tập thành tính cách không tốt. Đương nhiên Hướng Vi không dám nói ra, nếu không ông bà biết rồi lại đau lòng.
Trong nhà có thuê bảo mẫu nấu cơm, dọn vệ sinh. Bình thường công việc chính của Hướng Vi là trông nom ba bảo bảo, nếu có thời gian rảnh thì vẽ tranh. Mỗi tuần sẽ đến công ty một ngày để họp. Hai ngày nghỉ mẹ con Julie cũng tới, thứ nhất là để gặp ba bảo bảo, thứ hai là phải nói những chuyện quan trọng của công ty cho Hướng Vi, nhìn phương pháp của cô.
Hiện giờ, ba bảo bảo đã được một tuổi rưỡi, đi đứng rất vững vàng, tuy chỉ mới nói được mấy câu đơn giản nhưng vẫn khiến cho Hướng Vi rất vui vẻ. Từ sau khi ba bảo bảo được hơn một tuổi, Hướng Vi đã đưa ba bảo bảo đến nhà trẻ, buổi tối sẽ ngủ cùng với cô bảo mẫu, mới đầu bọn trẻ còn khóc ầm ĩ, chỉ tiếc là chiêu này đối với Hướng Vi không có tác dụng, nên ba bảo bảo chỉ đành phải tiếp nhận việc ngủ xa mẹ.
Cái này đối với Chu Thần Dật thật sự là một chuyện vô cùng tốt, vốn dĩ sau khi bà xã mang thai coi như anh đã làm hòa thượng chín tháng, sau khi sinh bọn nhỏ, Hướng Vi lại bận rộn chăm sóc bọn nhỏ, làm sao có thời gian mà để ý đến anh, lại tiếp tục kìm nén đến khi bọn nhỏ được một tuổi rưỡi, Chu Thần Dật mới trộm hương thành công được một lần. Về sau nữa, ba bảo bảo lại ở trong phòng, buổi tối Hướng Vi cũng không thể nào phối hợp với anh, trong một tháng mà có được hai ba lần là tốt lắm rồi. Chu Thần Dật tức giận, có lúc thật muốn ném mấy đứa trẻ này đến Bắc Kinh, đỡ phải gây tai họa cho người khác.
Vừa sáu giờ sáng một tuần sau, trên đường đã lát đát vài người đi. Trong phòng ngủ chính của nhà họ Chu, tấm màn cửa vẫn chưa kéo ra, ánh đèn màu da cam trên tường vẫn còn sáng, trên giường đôi nam nữ vẫn đang kề tai nói nhỏ ở trong chăn, sớm quên chuyện trời đã sáng.
Chu Thần Dật vừa gặm vừa cắn xương quai xanh của bà xã, dần dần đi xuống, đến ngực của bà xã bởi vì sau khi sinh mà càng thêm nảy nở, săn chắc, trơn bóng. Anh há miệng ngậm chặt đỉnh anh đào, mút thỏa thích, mút hồi lâu, Chu Thần Dật chẹp chẹp miệng, ngẩng đầu lên, thì thầm: “ Thật đáng tiếc, ngọt như thế này mà lại không còn là của riêng anh nữa.”
Hướng Vi đang bị anh châm lửa cảm thấy rất thoải mái, vừa nghe anh lảm nhảm, bao nhiêu lửa nóng bay sạch trơn, đưa tay đẩy đầu anh, “Được rồi, ngồi dậy đi. Mấy bảo bảo sắp dậy rồi.”
Chu Thần Dật đè cô, lông mày nhíu lại, “Không phải còn có chị Lưu ở đó sao. Bà xã, em phải thương xót cho anh có được không, ông xã em đã làm hòa thượng bao lâu rồi, từ khi sinh ba bảo bảo, em cũng chưa từng muốn anh. Bà xã…” Vừa nói vừa lấy ‘em trai’ của anh trêu chọc cô.
Hướng Vi nhớ tới quả thật lúc trước có hơi lạnh nhạt với anh, nên cũng mềm lòng, giả bộ không đồng ý nhưng rồi cũng đồng ý. Chu Thần Dật được chỉ thị, càng hết sức cố gắng, đang lúc chuẩn bị cho ‘em trai’ chui vào hang động thì bất ngờ ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Chu Thần Dật bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa cũng ‘mềm’ luôn. Chu Thần Dật nổi giận, chuyện này cũng hơi bị nhiều rồi đấy, mấy tên nhóc con này lúc nào cũng phá hư chuyện tốt của anh.
“Mẹ…”
“Mẹ…”
Hướng Vi nghe thấy tiếng các con kêu, vội vàng đẩy Chu Thần Dật ra muốn ngồi dậy. Chu Thần Dật vô cùng tức giận ném một cái gối bay về phía cửa, thành thạo mặc cái áo tắm hôm qua vào, cấp bách xuống giường, lộ vẻ mặt đen thui đi mở cửa, thấy con trai lớn nhất đang ngửa đầu nhìn anh , Chu Thần Dật tức giận nói: “Mau về phòng cho ba. Con đã bao lớn rồi mà còn muốn đi tìm mẹ, có tin ba đánh cho con một trận không?”
Chu Sơ Dương bị ba mình rống một trận như vậy, sững sờ một hồi, liền bắt đầu vừa khóc vừa kêu mẹ. Chu Thần Dật tức điên, “Ngậm miệng lại cho ba, còn khóc nữa, còn khóc nữa ba sẽ đưa con đến chỗ ông nội, bà nội ngay lập tức, xem con làm thê nào tìm mẹ. Bây giờ, mau về phòng cho ba.”
Đây là lần đầu tiên Chu Sơ Dương thấy ba rống với mình như vậy, đang gào khóc không ngừng, rồi mím miệng nhỏ khóc thút thít, vừa ủy khuất lại vừa sợ hãi nhìn ba mình. Vẻ mặt của Chu Thần Dật vẫn đen như cũ, nói: “Chị Lưu, ôm Sơ Dương về phòng đi.” Nói xong cũng không để ý đến con trai lớn của anh nữa, phịch một tiếng đóng của lại.
Hướng Vi nửa nằm trên giường, thấy vẻ mặt anh đen thui, bật cười hì hì một tiếng, “Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn ghen với con trai hả?”
Chu Thần Dật lên giường, nói: “Em nói xem thử đây là lần thứ mấy rồi hả? Các con cũng đã hai tuổi rồi mà suốt ngày cứ quấn lấy em.”
Hướng Vi cười cười, “Em tính một thời gian nữa sẽ đưa các con đi nhà trẻ. Được rồi, tốt xấu gì cũng là con của anh, anh tức giận như vậy để làm gì.”
Chu Thần Dật nghe xong lời nói nhẹ nhàng của bà xã, lại thấy dáng vẻ ngọc ngà vắt ngang của bà xã, trong lòng nóng lên, lại ôm bà xã hoàn thành nốt chuyện còn dang dỡ.
Chờ hai người chỉnh đốn xong rồi cùng đi ra ngoài, cũng đã hơn mười giờ. Ba bảo bảo đã ăn xong bữa sáng giờ đang chơi đùa, vừa thấy mẹ bước ra, đều lật đật chạy tới vây quanh Hướng Vi.
Mới vừa rồi, Chu Sơ Dương bị ba bé dạy dỗ cho một trận, hiện tại tên nhóc này vẫn còn nhớ rõ, nên cũng không thèm để ý đến ba mình, mím cái miệng nhỏ nhắn nhìn mẹ mình, ngọt ngào ngây thơ mà nói: “Mẹ, ba xấu, ba xấu.”
Hướng Vi cười hì hì ra tiếng, một tay ôm con trai lớn, hôn lên gương mặt bé, “Sơ Dương ngoan, mẹ đánh ba thay con có được không?” Nói xong còn giả bộ giơ tay đánh Chu Thần Dật vài cái, Chu Sơ Dương thấy ba nhíu mày, trong lòng rất vui mừng.
Hướng Vi thấy con trai nở nụ cười, nói: “Sơ Dương, bây giờ con đã lớn rồi, sau này mới sáng sớm con đừng đến gõ cửa phòng mẹ nữa có biết không?”
Chu Sơ Dương bĩu môi, vô cùng nghi ngờ nhìn ba mẹ mình.
Hướng Vi tiếp tục nói: “Ba con rất bận rộn, phải nghỉ ngơi tốt mới có sức để làm việc. Con đến gõ cửa làm ba thức giấc, khiến ba không thể nghỉ ngơi được nên đương nhiên sẽ mắng con rồi.”
Con trai chưa được hai tuổi, nghe Hướng Vi nói như vậy nhất thời không hiểu rõ lời mẹ là có ý gì. Chỉ là Chu Sơ Dương thấy ba nghiêm mặt nhìn mình, trong lòng vẫn thấy sợ hãi, vội vàng chui đầu vào trong ngực Hướng Vi.
Chu Thần Dật một tay ôm con trai thứ hai, một tay ôm con gái. Chu Sơ Dương thấy ba không để ý đến mình, hoảng sợ, vội vàng kêu lên: “Ba… Ba…”
Hướng Vi ôm con trai lớn cười không khép miệng. Cũng tốt, vợ chồng bọn họ một người là vai phản diện, một người diễn mặt đen, con cái phải sợ một trong hai người thế này mới tốt, nếu như ba mẹ mà không sợ thì còn sợ ai nữa hả?
---- Hết ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.