Con Gái Của Đại Tá

Chương 29

Miệng Cười Thường Mở

07/01/2015

Edit: Trần Thu Lệ

Làm sinh viên năm nhất nên chương trình học cũng không căng thẳng cho lắm, Hướng Vi lợi dụng thời gian ngoài giờ học, tự mình vẽ truyện tranh trên mạng. Trước kia rất lâu, cô đặc biệt hâm mộ những người kia có thể vẽ tranh, cho nên khi còn bé dứt khoác theo học hội họa, về phần vũ đạo năm đó, cô đã vứt ra sau đầu từ tám trăm năm trước rồi.

Hướng Vi thích truyện tranh của Nhật Bản, vì thế cô đi học tiếng Nhật, hôm nay cô tương đối có thể nói lưu loát tiếng Anh và tiếng Nhật, tự học một chút tiếng Tây Ban Nha, bất quá cũng tạm được. Ở trên mạng, cô tiếp tục lấy bút danh là “Kỳ kỳ nhà bên” để đăng truyện tranh, rất điển hình là thể loại thiếu nữ trong truyện tranh của Nhật Bản, theo thời gian trôi qua, dần dần, trên mạng, bộ truyện này càng ngày càng được nhiều người thích, số lượng người ái mộ nhanh chóng tăng cao.

Hướng Vi rất thích vẽ tranh, từ đó cô bắt đầu theo đuổi việc học vẽ, qua nhiều năm như vậy mỗi ngày đều sẽ rút ra chút thời gian vẽ lên hai bức, coi như là giải trí, vẽ tranh đối với cô mà nói chỉ là để nung đúc tính tình thủ đoạn, Hướng Vi chưa từng nghĩ sẽ có người dẫn dắt cô đi vào một lĩnh vực khác.

Có một ngày Hướng Vi mở máy tính ra, phát hiện trên mạng có một bình luận mới nhất tự xưng là biên tập, để lại hình thức liên lạc nói là muốn kí hợp đồng bộ truyện tranh này. Cô lắc đầu cười cười, không để ý tới, nếu là kẻ lừa đảo thì sẽ tự biến mất,nhưng liên tục bảy ngày, người này đều để lại một kiểu bình luận, Hướng Vi nhướng lông mày, trông thấy có người hâm mộ bên dưới trong mong lôi kéo cái người gọi là biên tập này, tầng xuất càng ngày càng cao, Hướng Vi suy nghĩ một chút, trước hết cứ liên hệ xem, nếu là lường gạt, ha..ha.. cô cũng có biện pháp trêu lại hắn.

Người biên tập này để lại số QQ, Hướng Vi liền thêm vào. Rất nhanh Hướng Vi đã cho chuyện này vào quên lãng, đợi đến một ngày, mới vừa vào QQ, người anh em này nhắn cho cô rất nhiều tin tức, khóe mắt cô run rẩy, hai người nói chuyện với nhau, vị biên tập bày tỏ hi vọng có thể kí quyển sách này, v.v…Hướng Vi cảm thấy có thể ra quyển truyện tranh này cũng không tệ.

Ngày 26 tháng 4 năm 2001, căn cứ vào thời gian hẹn trước Hướng Vi đến quán cà phê sớm hơn mười phút, một tay vừa khuấy cà phê vừa xem tạp chí hôm nay, một chút cũng không có gì gọi là bối rối.

Rất nhanh, có một người đàn ông thân Tây trang mang giày da tay cầm cặp công văn đi vào, cặp mắt đảo quanh một vòng trực tiếp nhấc chân đi tới: “Xin chào, tôi là Vương Phàm”.

Hướng Vi ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Tôi là Hướng Vi”.

Tối hôm qua là lần đầu tiên hai người nói chuyện điện thoại với nhau, Hướng Vi cũng có biết sơ qua, bởi vì vị này là người sống ở Bắc Kinh, liền đề nghị không bằng gặp mặt một lần, mà cô cũng cảm thấy không có gì là không được, cho nên hôm nay vừa thấy mặt là không cần phải khách sáo, trực tiếp mở miệng nói vào vấn đề chính, bởi vì bản truyện tranh này là của người mới, đếm cũng không phải là cao, đầu in cũng không coi là nhiều.

Hướng Vi híp híp mắt bắt đầu xem kĩ con người trước mặt, ba mươi ba tuổi, làm cho người ta có cảm giác rất nho nhã, cả người tỏa ra phong độ của người có tri thức, tính tình cũng vui vẻ, bất quá Hướng Vi đối với hắn trước sau vẫn giữ khoảng cách, không kiêu ngạo không tự ti đáp lại.

Nói xong chuyện chính sự, hai người đương nhiên là khách khí nói với nhau vài lời xã giao, Hướng Vi cho Vương Phàm chỉ một cảm giác, đó chính là an tĩnh, đúng, là an tĩnh, đối với một cô gái mười sáu tuổi mà nói thì chính là tuổi thanh xuân của thời niên thiếu, còn tình cảm mãnh liệt dư thừa của một thiếu nữ mà nói thì cô bé này quá mức an tĩnh, có thể bình yên ngồi ở chỗ đó, điều nên nói sẽ nói với hắn, điều không nên nói liền đánh Thái Cực, phải biết, cô bé này đã để lại cho hắn một ấn tượng rất sâu sắc.

Vị biên tập này cũng không phải là người rảnh rỗi, hai người kí hợp đồng xong, cất hợp đồng vào hai người bắt tay nhau một cái rồi rời đi. Hướng Vi vẫn ngồi lại tại chỗ, nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

Hướng Vi ngồi trong quán cả một buổi chiều, uống vài ly cà phê, xem hết mấy quyển tạp chí mới chậm rãi trở về trường học, bao nhiêu lý lẽ đều đã xuất ra ngoài rồi, không đến giờ thì không về. Cô ngồi trên ghế trong sân trường, ánh nắng chiều tà chiếu lên người cô tỏa ra một tầng ấm áp, cô mỉm cười nhìn xung quanh là từng nhóm người có đôi có cặp, thầm nghĩ tuổi trẻ thật tốt.

Lý Bác có một thói quen, đó là mỗi ngày sau khi ăn xong cơm chiều sẽ ra sân trường tản bộ, đem những suy nghĩ trong đầu sửa sang lại một lần. Năm nay anh đã hai mươi lăm tuổi, dáng người cao gầy, cũng được coi như là cái giá mắc áo, khuôn mặt tuấn tú, bởi vì đã sớm ra ngoài xã hội, cả người tỏa ra một cỗ hương vị của người đàn ông thành thục, hấp dẫn và quyến rũ, cộng thêm có rất nhiều tin đồn về anh, nhìn xem, một người đàn ông vừa anh tuấn, vừa nhiều tiền như anh thì đương nhiên sẽ hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt của nữ sinh.

Hướng Vi nhíu mày một cái, vừa vặn thấy Lý Bác nhìn qua bên này, nghĩ có nên chào hỏi anh vài câu hay không? Hướng Vi hừ một tiếng, cô đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, cảm thấy không có gì phải chột dạ cả. Cô nhìn xung quanh bốn phương tám hướng thấy bao nhiêu cặp mắt của nữ sinh đều đổ dồn về bên này, cảm thấy mình nên lặng lẽ lui ra ngoài thì tốt hơn. Nghĩ là làm, Hướng Vi đứng dậy cầm túi quay đầu đi về một con đường khác.

Đôi mắt phía sau cặp mắt kính rõ ràng xuất hiện một tia hết kiên nhẫn, mặt không chút thay đổi đảo quanh một vòng nhìn những nữ sinh đang len lén nhìn anh với điệu bộ e thẹn, giơ tay lên nhìn đồng hồ, hiện tại mới chỉ sáu giờ chiều, Lý Bác xoay người đi về một con đường khác.

Người với người , có đôi khi thật đúng là nghiệt duyên, mặt Hướng Vi co giật nhìn Lý Bác đang đi tới tới phía cô, trong lòng thầm nói xui xẻo, cô thế nhưng đặc biệt chọn con đường mòn để đi… Hướng Vi đứng một bên, hơi nghiêng đầu.

Lý Bác nhớ rõ cô bé này là một đàn em lớp dưới, thấy Hướng Vi hơi nghiêng người, ánh mắt anh đảo qua người cô, nhẹ nhàng lướt qua giấy dai cô đang cầm trên tay.

Hướng Vi mở miệng: “Thật là khéo, lại gặp được đàn anh ở đây”.

Lý Bác gật gật đầu, liếc nhìn Hướng Vi một cái: “Đi ra ngoài tản bộ?”

Cô vâng một tiếng, cười nói: “Không làm mất nhã hứng tản bộ của đàn anh em đi trước.” Cô vừa nói, tay vừa luống cuống đem những giấy tờ sắp rơi ra ngoài để vào trong túi, xem mi còn muốn rơi nữa không.

Lý Bác quét mắt nhìn thấy giấy dai cô đang mang theo bản hợp đồng vẽ tranh, mí mắt anh khẽ nhảy lên, thấy cô luống cuống tay chân không cài túi lại được, Lý Bác cười nói: “Mỗi lần nhìn thấy em, em luôn xảy ra chuyện nhỉ?”.

Sắc mặt Hướng Vi nhất thời khó coi, trong đôi mắt to thoáng qua một tia giận dữ: “Đúng vậy, dường như mỗi lần nhìn thấy đàn anh, em đều rất xui xẻo.” Cô cố ý cao giọng lên mà nói. Lý Bác đột nhiên vươn tay lên đầu Hướng Vi, mặt cô đỏ lên, hung tợn theo dõi động tác của anh, Lý Bác nhìn thấy cô như vậy, thu hồi tay lại, cười như không cười nói: “Trên đầu em có vướng sợi vải đấy”.

Hướng Vi vừa nhìn thấy trên tay anh đúng thật là có cầm một sợi vải, trên mặt giống như gà bị cắt tiết, nói, “Đàn anh, hẹn gặp lại”, vừa nói xong đã co chân chạy mất, mẹ ơi, thật là quá mất mặt mà. Vướng cả sợi vải trên đầu, thế mà còn chậm rãi bước trên đường, cô càng nghĩ lại càng tức giận, lập tức đi thẳng một mạch về kí túc xá.

Lý Bác liếc nhìn sợi vải trên tay, nhẹ nhàng thổi: “Long Đằng, …….thật đúng là thú vị.”

Anh tiếp tục đi về phía trước, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện anh đi bộ nhanh nhẹn và thoải mái hơn trước rất nhiều, ngay cả khóe miệng thường ngày hay mím chặt nay cũng nhếch lên.

Hướng Vi không ngừng chạy thẳng về kí túc xá, lại một lần nữa tin tưởng vị đàn anh này chắc chắn là khắc tinh của cô, mỗi lần gặp anh đều không có việc gì tốt. Nhớ tới trên đầu còn vướng sợi vải thế mà không biết còn đi trên đường thật lâu, cô liền muốn nổi giận, thật là quá mất mặt rồi.

Hướng Vi đem túi sách đặt trên giường, mở máy vi tính lên. Trước tiên, thông báo tin tức chuẩn bị xuất bản bộ truyện tranh này lên mạng, sau đó nói lời cảm ơn những người hâm mộ bộ truyện tranh của cô, đồng thời cũng có ý bày tỏ mình sẽ cố gắng vẽ ra những tác phẩm hay hơn nữa.

Tám giờ tối, Vương Phàm gọi điện cho Hướng Vi, nói cô nâng lên hai phần trăm, ban đầu in ấn một vạn quyển. Chuyện này làm Hướng Vi rất vui, cô nói cảm ơn Vương Phàm, còn khẳng định mình nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt.

Vương Phàm cúp điện thoại xong, đốt điếu thuốc, nhíu mày, giá cả cho một người mới như vậy thật sự là rất cao. Cũng không biết sao đột nhiên người nọ lại gọi điện thoại đến, lại trùng hợp biết hôm nay hắn đã kí được một hợp đồng. Nếu nói là trùng hợp, thật cũng quá khéo đi chứ. Làm một người biên tập, xem xét thời thế rất quan trọng, mặc dù hắn cảm thấy người mới này phát triển cũng không tệ nhưng vị này lại là Thái Tử, bình thường cũng không quản đến việc của công ty, sao hôm nay lại…hắn lâm vào trầm tư…..

Vương Phàm đem tư liệu của cô bé kia đọc qua một lần, trong đầu như thoáng nghĩ đến cái gì đó, có thế chứ. Xem ra sau này phải liên lạc thường xuyên hơn rồi.

Lần này truyện tranh của Hướng Vi xuất bản rất nhanh, riêng bản thảo là do cô dùng toàn bộ thời gian nghỉ đông ở nhà để vẽ xong. Lần này thúc giục gấp, Hướng Vi không dùng hết toàn bộ thời gian, lần nữa sửa sang lại nội dung của bộ truyện, giảm đi một số chi tiết không cần thiết, rồi nộp lên.

Từ lúc bắt đầu đến khi có quyết định cuối cùng, cũng khoảng một tháng. Hai tháng sau, bộ truyện tranh đầu tiên của Hướng Vi được đưa ra thị trường. Mới đầu, nội dung tuyên truyền trong sách cũng không được chú ý lắm, nhưng không ngờ chỉ sau hai tháng, số lượng bán chạy lại đứng trên bảng xếp hạng. Việc này như quả táo ngọt làm cho khóe miệng Hướng Vi co giật, dù thế nào đi nữa cô cũng không nghĩ tới lượng tiêu thụ sách lại mạnh đến vậy. Đây không phải tiểu thuyết, mà chỉ là một quyển truyện tranh thôi. Bắt đầu từ khi đó, Hướng Vi quyết định tiến quân vào nghề vẽ tranh hoạt hình Nhật Bản trong nước.

Vì đã ở Long Đằng làm việc kiếm cơm, nên Hướng Vi đặc biệt đi tìm hiểu về Long Đằng, công ty này mới chỉ ra thị trường được khoảng sáu, bảy năm, người sáng lập là Lý Mỹ Nam, người Mỹ gốc Hoa. Hướng Vi không nhịn được run rẩy, tên này thật sự làm cho người ta không muốn nhớ cũng phải nhớ. Long Đằng không những có liên quan đến các tác phẩm văn học mà còn có trò chơi, nghệ thuật vẽ tranh hoạt hình Nhật Bản,v.v…

Tâm tình Hướng Vi tăng vọt, mỗi khi có một ý tưởng mơ hồ nào đó, liền tranh thủ thời gian cầm bút phát họa, đẹp hay không là một chuyện, cứ ghi lại trước rồi nhớ kĩ.

Mỗi tháng, Hướng Vi và Vương Phàm điện thoại cho nhau mấy lần, trình bày tiến độ kế hoạch, tuy Hướng Vi là người mới, nhưng vị biên tập này cũng không tệ. Lý Bác vốn cảm thấy bộ truyện tranh đầu tiên này của Hướng Vi bán cũng không chạy lắm, cho nên nói nâng cô lên hai điểm, thuần túy cho rằng cô cũng như bao bạn học khác, lại không ngờ nhìn thấy bản thảo của cô trên mạng, cảm thấy chỗ thích hợp thật tốt, căn cứ vào những gì xảy ra có chút luyến tiếc, cũng liền nghĩ nhiều một chút, hơn nữa cô đàn em này là một trong số ít cô gái có duyên phận với anh. Kể từ lúc bộ truyện đầu tiên của Hướng Vi ra đời, một năm qua, Hướng Vi liên tục ra hai bộ truyện tranh, cô muốn một tác phẩm có phong cách của riêng mình, cách bố trí nội dung bộ truyện,… Cũng không tệ, Lý Bác bắt đầu chú ý đến tài năng của cô em gái khóa dưới này.

9 thành viên đã gởi lời cảm ơn tranthule về bài viết trên: Hoàng Yến48, beo nè, bubenoluz, cucainho, nevercry1402, noelksnb, snowflake_95, trạch mỗ, tuoitit 04.01.2015, 21:58 SS Thùy Lobe Thủ quỹ Ngày tham gia: 18.08.2014, 20:44

Tuổi: 16 Re: [Hiện đại - Trùng sinh] Con gái của đại tá - Miệng Cười Thường Mở nam 9 là LB ak ss

Hôm qua, 23:36 kemtuyet168 Thủ quỹ Ngày tham gia: 22.05.2014, 20:35



Tuổi: 23 Re: [Hiện đại - Trùng sinh] Con gái của đại tá - Miệng Cười Thường Mở - Điểm: 12 Chương 30

Năm 2001 nhanh chóng trôi qua, đối với năm 2002 Hướng Vi tràn đầy chờ mong và hi vọng năm mới sẽ là một năm gặt hái thành công. Lễ quốc khánh năm ngoái Lưu Khải về nhà một lần, Hướng Vi dẫn Trịnh Lộ Lộ về nhà, lúc đầu cô nàng này còn nhăn nhăn nhó nhó, trong chớp mắt đã nhanh chóng biến thành thục nữ, làm Hướng Vi bất ngờ muốn rớt cằm, cô chỉ phụ trách việc bắc cầu mai mối, chuyện còn lại, Hướng Vi không dám quan tâm típ.

Một năm trôi qua, Hướng Vi làm được rất nhiều chuyện, việc khiến cô cảm thấy ngoài tưởng tượng là quan hệ giữa cô và đàn anh Lý Bác đã gần gũi hơn nhiều, nếu gặp nhau trên đường anh ấy còn có thể cười và chào hỏi với cô, khiến Hướng Vi cảm thấy kinh sợ vì được quý mến.

Hướng Vi đang vẽ tranh ở kí túc xá, Trịnh Lộ Lộ nằm trên giường chơi điện thoại, lúc này chỉ có hai cô ở phòng, Trịnh Lộ lộ ngồi bật dậy, chúi đầu xuống, “Tiểu Lục, tao hỏi mày, anh Lưu Khải có ở trước mặt mày nhắc tới tao không vậy?”

Hướng Vi ngẩng đầu nhìn Trình Lộ Lộ, “ Sao, ý của chị là gì thế?”

Trịnh Lộ Lộ hừ một tiếng, “Mày biết rõ ý của tao là gì còn…. nếu tao biết……… tao sẽ tới hỏi mày sao?”

Hướng Vi nghe vậy bật cười ha ha, “Lộ Lộ, cuối cùng bây giờ cũng có người trị được chị rồi. Đúng rồi, chị có còn liên lạc với anh ấy không?”

Trịnh Lộ Lộ cúi gằm mặt, “Ngày tết cũng chỉ mới chào hỏi có một lần mà thôi. Tao với anh ấy lại không quen thân, tao cũng không phải là không biết xấu hổ.”

Hướng Vi thở dài, nhìn Trịnh Lộ Lộ, “Như vậy đi, để em lặng lẽ thăm dò giùm chị. Có được không, nhưng em không dám bảo đảm em sẽ biết.” Hướng Vi nói xong còn nhìn Trịnh Lộ Lộ nói: “Điều kiện của chị không tệ, tại sao lại để ý anh của em nhỉ, mấy năm nay anh ấy càng lúc càng ít nói, em còn cảm thấy mệt và sợ. Chị xem chị này, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn nhan sắc có nhan sắc, tại sao cứ nhất định phải treo cổ trên một gốc cây yếu ớt như thế chứ…….. Haiz………. Đầu năm nay chẵng lẽ lưu hành mốt giai nhân với quái vật chăng!

Trịnh Lộ Lộ trợn mắt liếc Hướng Vi, sắc mặt hơi đỏ, nhỏ giọng nói: “Tại mày không hiểu, dù sao, lần đầu tiên tao nhìn thấy anh ấy, đã cảm thấy, anh ấy rất hợp với tao. Anh ấy ít nói, vừa đúng lúc tao nói nhiều, hơn nữa, tao cảm thấy ở với anh ấy rất có cảm giác an toàn.

Hướng Vi cảm giác toàn thân đều nổi da gà, “Hắc hắc, Lộ Lộ, chuyện này còn chưa thành đâu, chị đã bênh vực cho ảnh thế rồi. Con gái nha, thật dễ bị tình yêu làm cho mù quáng.”

Trịnh Lộ Lộ ngã người về sau, ôm chăn vào ngực, “Mày cũng đừng ở đó nói chị, chờ sau này thể nào mày cũng vậy thôi. Haiz………… Vi Vi, hạnh phúc sau này của chị đều trông chờ hết vào em đó nha.’

“Đi Đi Đi, đừng cản trở em làm việc, chờ mấy ngày nữa anh Lưu Khải gọi điện thoại cho em, em sẽ thăm dò ý ảnh giúp chị. Hiện tại, chớ nói chuyện này nữa, em còn có việc phải làm gấp.

Trịnh Lộ Lộ thở dài, “Con đường phía trước thật dài, chị thật rất muốn giống em, cả ngày không buồn không lo thật tốt, haiz…………”

Hướng Vi không để ý đến bộ dạng tương tư của người nào đó, bút máy sột soạt lia nhanh trên bức tranh, rất nhanh liền phác thảo xong.

Trịnh Lộ Lộ thấy Hướng Vi không để ý đến mình, thì không quấy rầy cô nữa, ôm chăn tiếp tục ngủ.

Không lâu sau thì đến ngày Quốc tế lao động, rốt cục Hướng Vi đã có thể về nhà nghỉ ngơi, mọi người ở kí túc xá cũng đã có ý định riêng, có người về nhà, có người đi du lịch, nhưng không có ai ở lại trường.

Trần Mai biết hôm nay con gái về nhà, đặc biệt chuẩn bị thức ăn ngon chiêu đãi cô.

“Mẹ, con về rồi nè.”

Trần Mai cười không khép miệng, nhanh chóng đón lấy túi hành lý trong tay hướng Vi, “Rửa tay rồi vô ăn cơm thôi con.”

“Mẹ, hôm nay ba không về nhà ạ”

“Ba con nói hôm nay muốn ăn cơm ở quân ngũ, sẽ không về nhà, hai mẹ con mình ăn với nhau thôi.”

Sau khi hai mẹ con cô ăn cơm xong, thì ngồi trên ghế sofa xem tivi, Trần Mai nhìn con gái mình càng lớn càng xinh đẹp, trong lòng có phần suy nghĩ, “Vi Vi nói chuyện với mẹ một chút, ở trường học hành có vất vả không con.”

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, thành tích của con cũng không tệ lắm.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt……..” Trần Mai thật muốn hỏi con gái cô có yêu ai hay chưa, lại không thể trực tiếp hỏi, nhất thời sắc mặt có chút khẩn trương.

“Mẹ, gần đây mẹ có qua thăm mẹ nuôi không ạ.”

Trần Mai gật đầu, “Thế nào, nhớ mẹ nuôi à. Mấy ngày trước mẹ đi, mẹ nuôi còn nhắc đến con đó.”

Hướng Vi cười cười, ôm cổ của mẹ, “Lâu rồi con không đi thăm mẹ nuôi. Không biết năm nay anh Lưu Khải có về nhà hay không nữa?”

Trần Mai thở dài nói: “Nói đến anh trai Lưu Khải của con, nó chọc mẹ nuôi con tức giận muốn chết, nghe mẹ nuôi con nói, nó ở trường học có bạn gái. Lần trước con bé đó còn gọi điện thoại đến nhà tìm Lưu Khải, làm mẹ nuôi con tức muốn nghẹt thở. Con xem, nó năm nay mới có 21t, tuổi không lớn, lại còn là học sinh, đáng lý ra nên lấy việc học làm trọng, chờ sau này đi làm rồi, con gái tốt còn nhiều mà, lúc này còn đi học mà đã tình yêu tình báo, đến cuối cùng chắc gì đã đến được với nhau chứ.”

Hướng Vi trọng tâm đặt ở câu thứ nhất, chết, không biết Lộ Lộ có chịu nổi cú sock này không, yêu đơn phương gặp phải hoa có chủ.

Trần Mai nhìn Hướng Vi, nói: “Vi Vi, tuổi con còn nhỏ, những thằng con trai ấy, việc dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ con gái đứa nào cũng giống nhau, con tuyệt đối không được bị lừa đó, biết chưa.”

Hướng Vi đơ, nói: “Mẹ, đang êm đẹp, mẹ lôi con vào làm gì. Mẹ! mẹ cứ yên tâm, con không thích con trai bằng tuổi, con thích đàn ông thành thục. Những chuyện này, mẹ đừng lo lắng về con………. con biết mình nên làm gì mà.”

Trần Mai trợn mắt liếc Hướng Vi, “Cũng còn mấy tháng nữa là con tròn mười tám rồi, coi như đã lớn. Vi Vi, mặc kệ về sau con làm cái gì, mẹ đều hi vọng con sẽ vui vẻ. Về phần yêu đương, mẹ không ép buộc con, nhưng tuyệt đối không được giấu bố mẹ biết không. Mẹ không hy vọng con sớm yêu đương, tuổi con còn nhỏ, mẹ không muốn người bị tổn thương là con.”

Hướng Vi nhíu mày, nhìn mẹ, “Mẹ, hiện tại mẹ lo lắng mấy chuyện này, có phải là quá sớm hay không. Những chuyện này con tự biết xử lý tốt. Chỉ là, mẹ, con cũng sắp mười tám rồi, là người lớn rồi, về phần tình cảm…………. Có một số việc căn bản con không thể nào điều khiển được. Hơn nữa, bây giờ ba là Đại tá, về sau lại tăng chức, con……….. căn bản không cần lựa chọn.”

Trong mắt người ngoài chỉ thuần túy là bộ đội, thật ra thì mọi chuyện đã sớm thay đổi, nhìn xung quanh mà xem, làm gì có chuyện con cái cấp cao có quyền tự chủ hôn nhân, đúng, cũng là tự chủ, nhưng người khác giới thiệu, hai người xem mắt hợp nhau thì cưới, chỉ là, gia thế hai bên tuyệt đối sẽ không thua kém nhau bao nhiêu, nếu nói đến cái chuyện xưa Cô bé lọ lem và Hoàng tử, đến bây giờ còn chưa xuất hiện đâu! Ở gia đình quan chức chính phủ, để ý nhất là “Môn đăng hộ đối”!

Trên mặt Trần Mai xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, Trần Mai vỗ vỗ tay con gái, “Ba con hiểu rõ con nhất, mặt kệ con làm cái gì, ổng đều chiều theo ý con, ba con mò mẫm lăn lộn cả đời làm binh, cũng chịu không ít uất ức, nhưng cuối cùng ổng vẫn chịu đựng. Nhà chúng ta chỉ có một mình con, mẹ với ba làm sao nhẫn tâm để con chịu khổ. Vi Vi, ba với mẹ sẽ không phải là người như thế, chuyện hôn nhân của con cái quyết sẽ không lấy làm trò đùa, về sau con biết chưa. Tốt lắm, đi tắm, nên đi ngủ thôi.”

Hướng Vi bĩu môi, cười đi tắm, không hề nói mấy chuyện này nữa.

Sáng hôm sau thức dậy, Hướng Vi gọi điện thoại cho Lưu Khải, mặc kệ chuyện tối hôm qua mẹ nói có đúng không, cô phải hỏi thăm một chút.

“A lô…..”

“Anh Lưu Khải sao? Em là Hướng Vi nè.”

“A, thì ra là Vi Vi à, em đang ở đâu?”



“Em đương nhiên là ở Bắc Kinh. Hì Hì…….. em tính mai qua thăm mẹ nuôi, anh có muốn em nói gì với mẹ không.”

Lưu Khải trầm mặc một lúc, nói: “Vi Vi, em trấn an mẹ giúp anh, chờ anh về nhà, sẽ cẩn thận nói chuyện với mẹ.”

Hướng Vi nhướng lông mày, “A, vậy cũng tốt. Anh Lưu Khải, em sẽ làm. Cái đó……. Anh Lưu Khải, em muốn hỏi anh……….. Anh thật sự có bạn gái à?”

Lần này Lưu Khải càng trầm mặc lâu hơn, qua thật lâu mới chậm rãi nói: “Đúng, Vi Vi. Tốt lắm, chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa, kể chuyện của em cho anh nghe chút đi.”

Hướng Vi trong lòng thở dài, cũng may, không có nói lời gì với Lưu khải, Lộ Lộ cũng chưa từng nói chuyện gì với anh ấy, như vậy cũng tốt. Hướng Vi bắt đầu kể chuyện của mình, ngày nào đó gặp chuyện vui gì đó, sau chút chuyện lộn xộn lúc đầu, hai người hàn huyên sôi nổi khoảng một tiếng sau mới cúp điện thoại.

Ngày 1.5 Trịnh Lộ Lộ đã theo đoàn đi du lịch, Hướng Vi thở dài, đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà!

Ngày 5.5 Hướng Vi gọi điện cho Trịnh lộ Lộ, vừa đúng lúc Lộ Lộ đã về đến trường, Hướng Vi suy nghĩ, rồi quyết định trở về kí túc xá nói chuyện, sau đó cô thu dọn đồ dùng, buổi tối đã quay về trường.

Trịnh Lộ Lộ thấy Hướng Vi xách theo bao lớn, bao nhỏ về phòng, hét lên một tiếng, ôm Hướng Vi nói: “Trời ơi, Tiểu Lục, mày đã đạt đến trình độ cao rồi, biết tao ở một mình, đặc biệt về phòng với tao.”

“Buông tay, buông tay, cổ em sắp bị chị làm gãy rồi.”

Trong túi Hướng Vi cầm theo đều là thức ăn, còn có một con vịt nướng, túi khác còn có chừng hai mươi lon bia, Trịnh Lộ Lộ thấy Hướng Vi bày mấy thứ này ra, kinh ngạc nói: “Tiểu Lục, hôm nay có chuyện gì muốn ăn mừng hở?”

Hướng Vi liếc cô nàng một cái, đóng kỹ cửa, Hướng Vi ngồi trên giường, nhìn Trịnh Lộ Lộ nói: “Lộ Lộ, xin lỗi, Anh trai em đã có bạn gái.” Một giây đó, ngay bản thân Hướng Vi cũng cảm thấy mình thật tàn nhẫn.

Trịnh Lộ Lộ ngẩn người, nhìn Hướng Vi, gật đầu, “Thật ra thì tao cũng sớm biết rồi, đoạn thời gian trước tao gửi tin nhắn cho anh ấy, anh ấy nói anh ấy đang đi ăn với bạn gái.”

Hướng Vi trợn to măt, “Chị tỏ tình với anh ấy rồi?”

Trịnh Lộ Lộ lắc đầu, “Không có, tao không nói cho anh ấy biết. Nếu anh ấy đã có bạn gái rồi, tao cần gì lại đi chen chân vào. Tao, Trịnh Lộ Lộ cũng không muốn làm kẻ thứ ba! Nếu anh ấy đã có bạn gái, tao đành chúc phúc cho anh ấy mà thôi!”

Hướng Vi thấy cô ấy bình tĩnh, có chút không hiểu, lúc này không phải là nên khóc thút thít hay sao? Tại sao lại có thể bình tĩnh được như vậy! Hướng Vi vỗ vỗ bả vai của Trịnh Lộ Lộ, “Lộ Lộ, chị có thể nghĩ được như thế em rất mừng, em cũng hi vọng nội tâm chị thực sự nghĩ như vậy. Lúc trước em còn nghĩ về phòng phải an ủi chị thế nào, cho nên liền mua nhiều đồ ăn như vậy. Lộ Lộ, tối nay em với chị nhậu một trận cho thật sảng khoái đi.”

Trịnh Lộ Lộ nhìn hai mươi lon bia, liếc Hướng Vi, “Hình như tửu lượng của mày không cao nha.”

“Hôm nay bất cứ giá nào em cũng phải uống, cùng lắm thì ngủ hết ngày mai. Đến đây………..”

Hai người bắt đầu uống bia, không bao lâu, trên bàn là một đống lộn xộn, Trịnh Lộ Lộ uống vừa nhiều, vừa nhanh, vừa uống, vừa chảy nước mắt, “Tiểu Lục, tao chưa từng thích qua một ai, một giây đó, tim của tao thật đau. Tiểu Lục, tại sao lại như vậy chứ, tao có cái gì không tốt, tại sao không phải là tao? Tao chỉ là gặp anh ấy muộn chút thôi mà…….”

Hướng Vi uống tám lon bia, đầu hơi choáng váng, nắm tay Trịnh Lộ Lộ, nói: “Lộ Lộ, anh ấy chính là tên khốn kiếp, là đồ bỏ, chúng ta quăng anh ta đi, lại đi tìm kĩ, có được hay không, Lộ Lộ.”

Trịnh Lộ Lộ cười nói: “Đúng, lại đi tìm kĩ. Quăng anh ta, đi tìm kĩ…………. Hu hu Hu……… lại đi tìm kĩ……”

“Lộ Lộ, chị đừng khóc mà. Vì tên khốn như anh ta mà khóc, khóc cái rắm ấy…….” Đầu Hướng Vi gục lên gục xuống, nhìn đồ trước mắt đều mơ hồ.

“Tiểu Lục, tao, tao bị thương……… giống như là bị ai đó hung hăng đâm một đao.”

Hướng Vi vỗ bàn một cái, “Chị lộ Lộ, chị quên đồ bỏ đó đi, đời này đàn ông tốt còn nhiều mà, chúng ta tìm thêm là được. Ai……. Yêu đơn phương đúng là con mẹ nó đau khổ, chị ở bên này khóc đến chết đi sống lại, còn hắn ở bên kia lại không hề biết gì! Không được, em muốn gọi điện thoại mắng anh ta!.”

Hướng Vi hoa mắt cầm điện thoại, trong lòng tức giận trào dâng, quyết định phải mắng anh trai cô một trận.

“A lô…….”

“Này, Lưu Khải. Anh còn dám nghe điện thoại, con mẹ nó, anh xem anh làm chuyện tốt gì, không có chuyện gì thì đừng có đi chọc ghẹo con gái nhà người ta, còn bắt người làm em gái như em đi lau mông cho anh. Lưu Khải, anh đúng là tên cặn bã, tại sao lại có cô gái vì anh mà muốn sống muốn chết chứ, đúng là khổ tám đời mới phải làm em của anh, anh là người không có trách nhiệm…….” đầu óc Hướng Vi hỗn loạn vô cùng, nghĩ gì thì nói đó, căn bản cũng không rõ mình đang nói cái gì.

Trịnh Lộ Lộ đoạt lấy điện thoại của Hướng Vi, “Lưu Khải, em rất thích anh, em đã hiểu rồi, anh đã có bạn gái, thật xin lỗi, về sau em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa………… Hẹn gặp lại.”

"Này, Lộ Lộ, chị đừng uống nữa."

"Tao muốn uống , tao không có say. . . . . ."

"Lộ Lộ. . . . . ."

. . . . . .

Chu Thần Dật cầm điện thoại vẻ mặt không biểu cảm, cái này. . . . . . Hắn nên nói cái gì?

Người nằm chung cũng nghe, ở trên giường lăn lộn, “ Ai nha, là người nào vậy cà, hahaha………. “

Khóe miệng Chu Thần Dật co giật, quát: “Mau ngủ”

“Được được được, ngủ…… Ôi trời ơi, nước mắt của anh muốn rớt ra luôn rồi, làm sao lại có chuyện thú vị thế này……..”

Chu Thần Dật đầu đầy hắc tuyến, đây là cuộc thoại gọi nhầm số của Hướng Vi!

Ngày hôm sau thức dậy, Hướng Vi nhìn đồng hồ, thấy sắp đến mười giờ, trên bàn là một đống lộn xộn, Hướng Vi đưa tay gõ đầu, cảm giác uống say thật không dễ chịu tý nào, lắc lắc đầu, xuống giường, lúc đi giày xém té, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, Hướng Vi lấy điện thoại ra nhìn, có một tin nhắn, là của Chu Thần Dật, Hướng Vi chu mỏ, thầm nghĩ, tại sao anh ta lại nhắn tin cho cô nhỉ.

“Về sau đừng uống say nữa.”

Hướng Vi càng không giải thích được, lại lật danh sách cuộc gọi tối qua ra xem, cuộc gọi vừa gọi………. Chu Thần Dật, Hướng Vi run run nhấn một cái, thời gian gọi, 22h45p………….

Ném điện thoại, Hướng Vi phát điên, chạy vô phòng kí túc xá, nhanh chóng leo lên giường của Trịnh Lộ Lộ, hùng hổ vén chăn của cô ấy lên, quát vào Lộ Lộ: “Trịnh Lộ Lộ, chị dậy ngay cho em, chuyện xấu xảy ra rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Con Gái Của Đại Tá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook