Chương 5
Miệng Cười Thường Mở
16/10/2014
Thời tiết Bắc Kinh rất khô hanh, sau khi thực hiện huấn luyện mỗi ngày xong, Hướng Khai Hoa
quay về ký túc xá, lấy thư của vợ mình ra đọc, đọc một lần lại một lần,
trong hình là ảnh hai mẹ con cười rất rực rỡ. Ngón tay cái của Hướng
Khai Hoa lướt qua mặt đứa nhỏ, lúc này người được mệnh danh là có vẻ mặt nghiêm túc nhất đại đội đang nở nụ cười vui vẻ.
Chính trị viên Lưu đột nhiên vừa vào cửa nhà đại đội trưởng Hướng đã thấy anh ta đang cười, thì cảm giác giống như bị cắn phải thuốc lắc, nếu như bị cấp dưới trong liên đội biết, người bọn họ vụng trộm gọi là “Lãnh Diêm Vương” đại đội trưởnng Hướng vậy mà cũng biết cười, không biết sẽ hù chết cả đám người sao!
“Chị dâu gửi thư rồi.” Lưu Minh Tuấn cười hì hì nhìn đội trưởng nhà mình.
Hướng Khai Hoa nhìn thấy Lưu Minh Tuấn cợt nhã, “Đứng nghiêm, nhìn qua phải, nhìn về phía trước, nghỉ.”
Lưu Minh Tuấn làm xong một loạt các động tác, thì mới muộn màng phát hiện mình đã bị đại đội trưởng đùa bỡn. Lưu Minh Tuấn thấy Hướng Khai Hoa đem thư gấp lại, đang chuẩn bị bỏ vào trong phong thư, thì không cẩn thận làm rớt tấm hình, Lưu Minh Tuấn nhanh tay lẹ mắt cúi người nhặt lên, nhanh chóng nhìn hình, rồi mới trả hình lại cho Hướng Khai Hoa.
Lưu Minh Tuấn thấy mặt mũi Hướng Khai Hoa nghiêm túc, không nhịn được muốn chọc anh ta, “Đội trưởng, đứa nhỏ lớn nhanh thật. Em nhớ hình như năm ngoái anh trở về nhà chỉ có một đêm, vậy mà hiện tại đứa bé cũng lớn thật……”
Hướng Khai Hoa nhìn chính trị viên Lưu có cùng cấp bậc với mình, có chút nhức đầu, chính trị viên Lưu ở đại đội nổi tiếng là có tài ăn nói, cùng với hắn đấu khẩu, anh không làm gì được hắn cả, chỉ là……… Hướng Khai Hoa bóp bóp nắm tay, cặp mắt nhìn thẳng vào chính trị viên Lưu.
Lưu Minh Tuấn cũng không phải là kẻ ngu, lập tức bàn chân như được bôi dầu mà chạy đi, bên miệng cũng rất không phúc hậu mà bật cười.
Hướng Khai Hoa lắc đầu một cái, lấy dụng cụ rửa mặt đi ra ngoài múc nước.
Ngày huấn luyện hôm sau, Hướng Khai Hoa phát hiện binh lính cấp dưới của mình cứ len lén nhìn anh, chính là quen Hướng Khai Hoa là người nghiêm túc, tước hiệu “Lãnh Diêm Vương” còn đấy, cấp dưới cũng chỉ dám lén lút bàn tán. Đội trưởng Hướng thật sự không biết, mấy binh lính cấp dưới đã đem đại đội trưởng anh trở thành thần tượng , một đêm a, một đêm, hiện tại đứa nhỏ cũng lớn như vậy, đại đội trưởng Hướng không hổ danh là đại đội trưởng, ở phương diện này cũng mạnh mẽ hơn bọn họ nha!
“ Đại đội trưởng khỏe………”
“ Đại đội trưởng khỏe………”
Dọc đường đi, mấy binh sĩ đang huấn luyện đều chào hỏi Hướng Khai Hoa, chờ Hướng Khai Hoa đi rồi, tiếp theo sẽ có tiếng binh sĩ len lén bàn luận chuyện gì đó, khi ánh mắt trung đội trưởng quét qua, thì nhanh chóng yên lặng.
Lưu Minh Tuấn thấy ánh mắt của đại đội trưởng Hướng cứ cố chấp nhìn mình chằm chằm, trong lòng có chút sợ hãi, anh ta chỉ là một huấn luận viên chính trị, tuy là cùng cấp bậc với Hướng Khai Hoa, nhưng bàn về kỹ thuật thì anh ta không phải là đối thủ của hắn, hôm qua trêu chọc đại đội trưởng Hướng tạo thành cục diện rối rắm như vậy, anh ta cũng biết là binh lính cấp dưới đã bàn luận về Hướng Khai Hoa, trong lòng có chút chột dạ, chẳng lẽ hôm nay đội trưởng Hướng tới tìm mình tính sổ sao? Thật là oan uổng mà, cũng không biết là cái miệng thối của ai, đêm qua mình chỉ là thuận miệng nói đùa với đại đội phó mấy câu thôi mà!
Hướng Khai Hoa nhìn Lưu Minh Tuấn phê bình nói: “Đồng chí Lưu, anh là người quản lý kỷ luật, vậy mà hiện tại trong đám binh sĩ lại có ý nghĩ đen tối, anh nên quản lý cho tốt vào.”
“Vâng, đại đội trưởng!”
Hướng Khai Hoa trả lại một cái chào quân đội, rồi đi, trước khi đi còn nghiêng đầu lại nhìn Lưu Minh Tuấn, “Anh Lưu, lễ quốc khánh này vợ và con tôi sẽ đến đây, nói trước với anh một tiếng, đến lúc đó thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Lưu Minh Tuấn gật đầu một cái, nói đi nói lại thì Hướng Khai Hoa và Lưu Minh Tuấn cùng là một dạng người, hai nhà cũng cách nhau không xa, chỉ là Lưu Minh Tuấn là người sôi nổi, vậy mà trong công việc lại gặp phải một người có tính tình trầm lặng, nên thỉnh thoảng anh ta sẽ lấy mấy chuyện không quan trọng ra mà đùa giỡn, trong âm thầm hai người lại trở thành anh em đáng tin cậy của nhau.
Sắp đến lễ quốc khánh, Trần Đức Cương biết con gái muốn đi Bắc Kinh, thì chuẩn bị chút hoa quả khô, để con gái mang theo.
Hà Tiểu Vi đã được năm tháng tuổi, bộ dạng trắng trẻo mập mạp, gặp ai cũng toét miệng cười, làm cho mọi người vô cùng yêu thích. Hà Tiểu Vi biết lễ quốc khánh này sẽ được đi gặp mặt cha nuôi, trong lòng khẩn trương, cô không biết người cha mới này của mình có thích cô hay không? Dù sao cô nhất định cũng sẽ dốc hết sức, cô là đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp người gặp người thích, nhất định sẽ khiến trong lần gặp mặt đầu tiên đã nắm chắc cha nuôi.
Trần Mai mặc áo len thật dày cho đứa nhỏ, tuy hiện tại là mùa thu, nhưng dù sao nó cũng là con nít, nếu bị cảm lạnh sẽ không tốt.
Hà Tiểu Vi ngồi trên xe lửa quá lâu, cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, xe lửa này làm cô điên đến không chịu nổi, tuy là được mẹ ôm, nhưng vẫn rất khó chịu, đến cuối cùng thì cũng đến được Bắc Kinh, Bắc Kinh nha, ở kiếp trước cứ tám năm là lại tới kỳ tổ chức Olympic, những năm tám mươi của thành Bắc Kinh a, mới nghĩ có chút xíu mà đã thấy kích động rồi.
Hướng Khai Hoa biết hôm nay vợ con mình sẽ đến, đã sớm cho người tới trạm xe lửa chờ, anh có chuyện không đi được, chỉ đành phải phái cảnh vệ đi một chuyến.
Đây là lần đầu tiên Trần Mai đến Bắc Kinh, cũng không rõ đường đi nước bước lắm, đi theo dòng người ra khỏi trạm xe, Trần Mai liền không biết nên đi như thế nào nữa, cô biết chồng mình sẽ đến đón cô, nhưng không biết là anh đã tới chưa?
Trình Hóa mặc bộ quân trang, trong tay giơ tấm bảng hiệu, phía trên có dòng chữ thật to viết: “Nghênh đón đồng chí Trần Mai”. Trần mai vừa ra khỏi trạm xe, liếc mắt thì nhìn thấy tấm bảng thật to này, cô mau chóng ôm đứa bé đi tới.
Trước khi Trình Hóa đi, đại đội trưởng đã lấy hình cho anh ta xem qua, trong đầu có ấn tượng, vì vậy thấy hai mẹ con họ vừa đến, lập tức nghênh đón, chào một cái chào quân đội, “Chị dâu khỏe.”. Nhanh chóng nhận lấy hành trang từ trong tay Trần Mai, đặt vào trong xe, anh mở cửa xe mời Trần Mai lên.
Trần Mai ôm đứa bé lên xe, nhìn anh lái xe một cái, "Đại đội trưởng của anh không đến sao?"
“Báo cáo chị dâu, đại đội trưởng đang có công chuyện, không thể đi được, nên phái em tới đón chị dâu.”
“Ồ, như vậy sao. Công việc quan trọng hơn.” Trần Mai ngồi xe lửa đã lâu cũng có chút mệt mỏi, không còn tinh thần để nói chuyện, có vẻ hơi lười biếng. Trình Hóa vừa lái xe, đuôi mắt cũng không ngừng quét qua Trần Mai, thấy bộ dạng Trần Mai giống như là đang mất hứng, trong lòng có chút lo lắng, không phải là tức giận với đại đội trưởng rồi chứ?
“Chị dâu, một mình chị ôm đứa bé đến đây, nhất định rất vất vả. Đại đội trưởng của tụi em mặc dù nghiêm túc, nhưng tính tình lại tốt, đối xử với cấp dưới cũng không tệ, mọi người ai cũng rất thích đại đội trưởng, lần này chị dâu tới đây, vốn là đại đội trưởng muốn đích thân đi đón, nhưng lại nhất thời có chuyện, nên thật sự là đi không được.”
Trần Mai bật cười, “Tôi biết mà. Chú đồng chí, ngày thường chồng của tôi nói năng vô ý, xin mấy chú lượng thứ cho.”
Trình Hóa vừa mừng vừa lo, “Chị dâu nói gì vậy, đại đội trưởng là người tụi em tôn kính nhất.”
Trần Mai chỉ nghĩ anh đồng chí này đang nói đùa, nên không để trong lòng, vừa cười vừa hỏi chuyện cuộc sống hằng ngày của chồng mình.
Hà Tiểu Vi bị một tràng “Chị dâu khỏe” đánh thức, Hà Tiểu Vi ngáp một cái, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là một hàng binh lính, bị sợ hết hồn, vốn là ý thức đang ngủ gật cũng tỉnh táo lại.
Các chiến sĩ thấy đứa nhỏ trong ngực Trần Mai đã tỉnh, còn mở to đôi mắt tròn vo của mình nhìn bọn họ, nó không hề có chút ý nghĩ muốn khóc nào, thì ai nấy đều nhao nhao tranh nhau muốn nhìn đứa nhỏ trong ngực Trần Mai.
Đầu Hà Tiểu Vi cử động nhìn chung quanh, rốt cuộc thì ai mới là cha mình nha?
"Em đã đến rồi."
"Ừ."
"Đi vào nhà trước đi."
Hà tiểu Vi trợn tròn mắt, cái này. . . . . . người nói năng đơn giản như vậy là cha cô sao? Có thể đoán được, sẽ rất khó thu phục cha nuôi nha.
Hướng Khai Hoa dắt vợ con mình trở về ký túc xá, hiện tại đã sớm qua giờ cơm tối ở quân ngũ, Hướng Khai Hoa cầm chén của mình, “Anh đi phòng ăn xem thử còn có gì để ăn không.”
Trần Mai gật đầu một cái, “Anh đi đi. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, anh đừng làm phiền người khác, có cái gì thì lấy cái đó là được.”
Hướng Khai Hoa ừ một tiếng thì đi.
Trái tim nhỏ bé của Hà Tiểu Vi bị đả kích, từ đầu đến cuối người cha mới này của cô chưa hề nhìn qua cô một cái a. Trước khi tới đây, mỗi ngày cô đều tin tưởng vào bộ dáng trắng trẻo béo mập của mình, không có khả năng không túm chặt trái tim của cha nuôi, nhưng thực tế thì máu chảy đầm đìa mà, hình như cha nuôi rất không thích cô a!
Ở nhà ăn, Lưu Minh Tuấn đã nhờ cấp dưới giúp đỡ, thấy Hướng Khai Hoa đi tới, “Đội trưởng, không còn gì để ăn, em đã nhờ Tiểu Trương làm tô mì, anh mang về cho chị dâu ăn đi.”
Nhìn sắc mặt Hướng Khai Hoa có chút khó coi, Lưu Minh Tuấn biết anh ta không thích chiếm tiện nghi của cơ quan, cũng không thích dùng quyền thế chèn ép người khác, nên mau chóng mở miệng nói. ”Chính xác không sao, chị dâu là nữ gia quyến, không so được với quân nhân chúng ta, nhưng chẳng qua chỉ là một tô mì thôi.”
“Đại đội trưởng, mọi thứ tốt lắm, chị dâu có ăn cay hay không?” Ban cấp dưỡng đồng chí Tiểu Trương vui vẻ hỏi, đây chính là nấu cho vợ của đại đội trưởng Hướng nha, thật là làm cho tân binh Tiểu Trương rất tự hào.
“Để một ít thôi”
Hướng Khai Hoa bưng bát mì, trợn mắt nhìn bạn chí cốt một cái, Lưu Minh Tuấn cười hì hì một tiếng, vỗ vỗ bả vai Tiểu Trương, “Tiểu Trương, làm rất tốt.”
“Dạ, huấn luận viên. Đại đội trưởng đi thong thả, huấn luận viên đi thong thả.”
Lưu Minh Tuấn chạy theo Hướng Khai Hoa, “Sáng mai chúng ta ăn cơm ở khách sạn, vợ của em đã thu xếp ổn thỏa để hai bên gia đình gặp nhau.”
"Ừ, tôi biết rồi."
“Khai Hoa, vợ anh và đứa bé đều tới, anh còn để vẻ mặt này làm gì? Ngày thường không ngừng chờ thư nhà, nhất định rất hi vọng, bây giờ còn giả bộ gì nữa chứ. Con gái anh rất đáng yêu, trắng trẻo mập mạp, thật khiến người khác yêu thích.”
Hướng Khai Hoa bị bạn thân trêu đùa, cái mặt dày có chút không nén giận được, Lưu Minh Tuấn cười hì hì, vỗ vỗ bả vai của Hướng Khai Hoa, nói nhỏ vào lỗ tai anh một câu: “Buổi tối nhớ chú ý một chút nha”
Hướng Khai Hoa nhìn biểu cảm trên mặt anh ta, hận không thể cho anh ta một đấm, Hướng Khai Hoa quay mặt đi, lập tức đi, Lưu Minh tuấn cũng không đi theo, buồn cười nhìn.
Hướng Khai Hoa vào phòng, thấy vợ mình đã thu dọn xong, anh đưa bát mì cho Trần Mai, “Vẫn còn nóng, em ăn trước đi.”
Trần Mai cũng cảm thấy rất đói bụng, không còn khách khí, nhận lấy rồi ăn. Ở trên giường Hà Tiểu Vi chịu không được, cô cũng đói bụng nha, cha nuôi chỉ nghĩ tới mẹ cô thôi, đã quên cô rồi mà, lập tức Hà Tiểu Vi liền căng giọng bắt đầu khóc.
Trần Mai vừa mới ăn một miếng, nghe thấy đứa nhỏ khóc, vội vàng buông chén xuống nhìn sang, Hướng Khai Hoa ngăn vợ, “Em ăn đi, để anh đi coi cho.”
Trần Mai ăn mì, “Em mới cho bé đi tiểu, nếu nó đói bụng, thì trên bàn có sữa bột.”
Hướng Khai Hoa ôm đứa nhỏ mềm mại ở trong ngực, thật không biết phải nên làm gì? Anh cũng đã hai mươi tám tuổi, nhưng là lần đầu tiên ôm con nít, huống chi còn là con của mình, trong lòng Hướng Khai Hoa khá áp lực, không cần bàn cãi, chỉ sợ nếu dùng thêm chút sức thì đứa bé liền bị thương.
Hà Tiểu Vi bị ôm như thế rất không thoải mái, nhìn cả khuôn mặt ba nuôi đang nhăn tít lại với nhau, há hốc mồm mà nhìn cô, Hà Tiểu Vi cũng không khóc nữa, chỉ là rất uất ức nhìn người cha mới này.
Trần Mai ở bên cạnh nhìn tư thế chồng mình ôm đứa nhỏ, thấy thân thể anh rất cứng ngắc, bật cười hì hì, đi lên phía trước, lôi kéo tay của chồng, “Anh phải ôm thế này, em đi lấy sữa, trông cậy vào anh là không được. Có phải hay không nha tiểu bảo bối, trông cậy vào cha con, còn không phải buổi tối sẽ ngoan ngoãn chịu chết đói sao.”
Hà Tiểu Vi nghe thấy lời nói của mẹ mình, toét miệng cười, Hướng Khai Hoa thấy đứa nhỏ nở nụ cười, thì thấy trong lòng đập thình thịch, có gì đó ấm áp.
Ăn cơm xong, hai vợ chồng ngồi tâm sự một hồi, đứa nhỏ đã sớm ngủ thiếp đi. Hướng Khai Hoa thấy vợ mình trải giường chiếu, không được tự nhiên nói, “Em và đứa nhỏ ngủ đi, anh đến chỗ Lưu Minh Tuấn chen lấn.”
Trần Mai cười ha ha, “Mấy anh là hai người đàn ông, sao lại chen lấn, nên ngủ ở đây đi.”
Hướng Khai Hoa suy nghĩ một chút, việc này cũng đúng, sờ sờ đầu, “Ban đêm lạnh, lấy cái áo khoác của anh đắp lên đi.”
Trần Mai rất mệt mỏi nên vừa nằm xuống không bao lâu thì ngủ ngay. Hướng Khai Hoa ôm một lớn một nhỏ, nghe tiếng hít thở nông sâu của hai mẹ con, trong bóng đêm cặp mắt anh rạng rỡ phát sáng, vợ, con, đều là trách nhiệm của anh, anh muốn yêu vợ và con của mình thật tốt.
Chính trị viên Lưu đột nhiên vừa vào cửa nhà đại đội trưởng Hướng đã thấy anh ta đang cười, thì cảm giác giống như bị cắn phải thuốc lắc, nếu như bị cấp dưới trong liên đội biết, người bọn họ vụng trộm gọi là “Lãnh Diêm Vương” đại đội trưởnng Hướng vậy mà cũng biết cười, không biết sẽ hù chết cả đám người sao!
“Chị dâu gửi thư rồi.” Lưu Minh Tuấn cười hì hì nhìn đội trưởng nhà mình.
Hướng Khai Hoa nhìn thấy Lưu Minh Tuấn cợt nhã, “Đứng nghiêm, nhìn qua phải, nhìn về phía trước, nghỉ.”
Lưu Minh Tuấn làm xong một loạt các động tác, thì mới muộn màng phát hiện mình đã bị đại đội trưởng đùa bỡn. Lưu Minh Tuấn thấy Hướng Khai Hoa đem thư gấp lại, đang chuẩn bị bỏ vào trong phong thư, thì không cẩn thận làm rớt tấm hình, Lưu Minh Tuấn nhanh tay lẹ mắt cúi người nhặt lên, nhanh chóng nhìn hình, rồi mới trả hình lại cho Hướng Khai Hoa.
Lưu Minh Tuấn thấy mặt mũi Hướng Khai Hoa nghiêm túc, không nhịn được muốn chọc anh ta, “Đội trưởng, đứa nhỏ lớn nhanh thật. Em nhớ hình như năm ngoái anh trở về nhà chỉ có một đêm, vậy mà hiện tại đứa bé cũng lớn thật……”
Hướng Khai Hoa nhìn chính trị viên Lưu có cùng cấp bậc với mình, có chút nhức đầu, chính trị viên Lưu ở đại đội nổi tiếng là có tài ăn nói, cùng với hắn đấu khẩu, anh không làm gì được hắn cả, chỉ là……… Hướng Khai Hoa bóp bóp nắm tay, cặp mắt nhìn thẳng vào chính trị viên Lưu.
Lưu Minh Tuấn cũng không phải là kẻ ngu, lập tức bàn chân như được bôi dầu mà chạy đi, bên miệng cũng rất không phúc hậu mà bật cười.
Hướng Khai Hoa lắc đầu một cái, lấy dụng cụ rửa mặt đi ra ngoài múc nước.
Ngày huấn luyện hôm sau, Hướng Khai Hoa phát hiện binh lính cấp dưới của mình cứ len lén nhìn anh, chính là quen Hướng Khai Hoa là người nghiêm túc, tước hiệu “Lãnh Diêm Vương” còn đấy, cấp dưới cũng chỉ dám lén lút bàn tán. Đội trưởng Hướng thật sự không biết, mấy binh lính cấp dưới đã đem đại đội trưởng anh trở thành thần tượng , một đêm a, một đêm, hiện tại đứa nhỏ cũng lớn như vậy, đại đội trưởng Hướng không hổ danh là đại đội trưởng, ở phương diện này cũng mạnh mẽ hơn bọn họ nha!
“ Đại đội trưởng khỏe………”
“ Đại đội trưởng khỏe………”
Dọc đường đi, mấy binh sĩ đang huấn luyện đều chào hỏi Hướng Khai Hoa, chờ Hướng Khai Hoa đi rồi, tiếp theo sẽ có tiếng binh sĩ len lén bàn luận chuyện gì đó, khi ánh mắt trung đội trưởng quét qua, thì nhanh chóng yên lặng.
Lưu Minh Tuấn thấy ánh mắt của đại đội trưởng Hướng cứ cố chấp nhìn mình chằm chằm, trong lòng có chút sợ hãi, anh ta chỉ là một huấn luận viên chính trị, tuy là cùng cấp bậc với Hướng Khai Hoa, nhưng bàn về kỹ thuật thì anh ta không phải là đối thủ của hắn, hôm qua trêu chọc đại đội trưởng Hướng tạo thành cục diện rối rắm như vậy, anh ta cũng biết là binh lính cấp dưới đã bàn luận về Hướng Khai Hoa, trong lòng có chút chột dạ, chẳng lẽ hôm nay đội trưởng Hướng tới tìm mình tính sổ sao? Thật là oan uổng mà, cũng không biết là cái miệng thối của ai, đêm qua mình chỉ là thuận miệng nói đùa với đại đội phó mấy câu thôi mà!
Hướng Khai Hoa nhìn Lưu Minh Tuấn phê bình nói: “Đồng chí Lưu, anh là người quản lý kỷ luật, vậy mà hiện tại trong đám binh sĩ lại có ý nghĩ đen tối, anh nên quản lý cho tốt vào.”
“Vâng, đại đội trưởng!”
Hướng Khai Hoa trả lại một cái chào quân đội, rồi đi, trước khi đi còn nghiêng đầu lại nhìn Lưu Minh Tuấn, “Anh Lưu, lễ quốc khánh này vợ và con tôi sẽ đến đây, nói trước với anh một tiếng, đến lúc đó thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Lưu Minh Tuấn gật đầu một cái, nói đi nói lại thì Hướng Khai Hoa và Lưu Minh Tuấn cùng là một dạng người, hai nhà cũng cách nhau không xa, chỉ là Lưu Minh Tuấn là người sôi nổi, vậy mà trong công việc lại gặp phải một người có tính tình trầm lặng, nên thỉnh thoảng anh ta sẽ lấy mấy chuyện không quan trọng ra mà đùa giỡn, trong âm thầm hai người lại trở thành anh em đáng tin cậy của nhau.
Sắp đến lễ quốc khánh, Trần Đức Cương biết con gái muốn đi Bắc Kinh, thì chuẩn bị chút hoa quả khô, để con gái mang theo.
Hà Tiểu Vi đã được năm tháng tuổi, bộ dạng trắng trẻo mập mạp, gặp ai cũng toét miệng cười, làm cho mọi người vô cùng yêu thích. Hà Tiểu Vi biết lễ quốc khánh này sẽ được đi gặp mặt cha nuôi, trong lòng khẩn trương, cô không biết người cha mới này của mình có thích cô hay không? Dù sao cô nhất định cũng sẽ dốc hết sức, cô là đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp người gặp người thích, nhất định sẽ khiến trong lần gặp mặt đầu tiên đã nắm chắc cha nuôi.
Trần Mai mặc áo len thật dày cho đứa nhỏ, tuy hiện tại là mùa thu, nhưng dù sao nó cũng là con nít, nếu bị cảm lạnh sẽ không tốt.
Hà Tiểu Vi ngồi trên xe lửa quá lâu, cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, xe lửa này làm cô điên đến không chịu nổi, tuy là được mẹ ôm, nhưng vẫn rất khó chịu, đến cuối cùng thì cũng đến được Bắc Kinh, Bắc Kinh nha, ở kiếp trước cứ tám năm là lại tới kỳ tổ chức Olympic, những năm tám mươi của thành Bắc Kinh a, mới nghĩ có chút xíu mà đã thấy kích động rồi.
Hướng Khai Hoa biết hôm nay vợ con mình sẽ đến, đã sớm cho người tới trạm xe lửa chờ, anh có chuyện không đi được, chỉ đành phải phái cảnh vệ đi một chuyến.
Đây là lần đầu tiên Trần Mai đến Bắc Kinh, cũng không rõ đường đi nước bước lắm, đi theo dòng người ra khỏi trạm xe, Trần Mai liền không biết nên đi như thế nào nữa, cô biết chồng mình sẽ đến đón cô, nhưng không biết là anh đã tới chưa?
Trình Hóa mặc bộ quân trang, trong tay giơ tấm bảng hiệu, phía trên có dòng chữ thật to viết: “Nghênh đón đồng chí Trần Mai”. Trần mai vừa ra khỏi trạm xe, liếc mắt thì nhìn thấy tấm bảng thật to này, cô mau chóng ôm đứa bé đi tới.
Trước khi Trình Hóa đi, đại đội trưởng đã lấy hình cho anh ta xem qua, trong đầu có ấn tượng, vì vậy thấy hai mẹ con họ vừa đến, lập tức nghênh đón, chào một cái chào quân đội, “Chị dâu khỏe.”. Nhanh chóng nhận lấy hành trang từ trong tay Trần Mai, đặt vào trong xe, anh mở cửa xe mời Trần Mai lên.
Trần Mai ôm đứa bé lên xe, nhìn anh lái xe một cái, "Đại đội trưởng của anh không đến sao?"
“Báo cáo chị dâu, đại đội trưởng đang có công chuyện, không thể đi được, nên phái em tới đón chị dâu.”
“Ồ, như vậy sao. Công việc quan trọng hơn.” Trần Mai ngồi xe lửa đã lâu cũng có chút mệt mỏi, không còn tinh thần để nói chuyện, có vẻ hơi lười biếng. Trình Hóa vừa lái xe, đuôi mắt cũng không ngừng quét qua Trần Mai, thấy bộ dạng Trần Mai giống như là đang mất hứng, trong lòng có chút lo lắng, không phải là tức giận với đại đội trưởng rồi chứ?
“Chị dâu, một mình chị ôm đứa bé đến đây, nhất định rất vất vả. Đại đội trưởng của tụi em mặc dù nghiêm túc, nhưng tính tình lại tốt, đối xử với cấp dưới cũng không tệ, mọi người ai cũng rất thích đại đội trưởng, lần này chị dâu tới đây, vốn là đại đội trưởng muốn đích thân đi đón, nhưng lại nhất thời có chuyện, nên thật sự là đi không được.”
Trần Mai bật cười, “Tôi biết mà. Chú đồng chí, ngày thường chồng của tôi nói năng vô ý, xin mấy chú lượng thứ cho.”
Trình Hóa vừa mừng vừa lo, “Chị dâu nói gì vậy, đại đội trưởng là người tụi em tôn kính nhất.”
Trần Mai chỉ nghĩ anh đồng chí này đang nói đùa, nên không để trong lòng, vừa cười vừa hỏi chuyện cuộc sống hằng ngày của chồng mình.
Hà Tiểu Vi bị một tràng “Chị dâu khỏe” đánh thức, Hà Tiểu Vi ngáp một cái, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là một hàng binh lính, bị sợ hết hồn, vốn là ý thức đang ngủ gật cũng tỉnh táo lại.
Các chiến sĩ thấy đứa nhỏ trong ngực Trần Mai đã tỉnh, còn mở to đôi mắt tròn vo của mình nhìn bọn họ, nó không hề có chút ý nghĩ muốn khóc nào, thì ai nấy đều nhao nhao tranh nhau muốn nhìn đứa nhỏ trong ngực Trần Mai.
Đầu Hà Tiểu Vi cử động nhìn chung quanh, rốt cuộc thì ai mới là cha mình nha?
"Em đã đến rồi."
"Ừ."
"Đi vào nhà trước đi."
Hà tiểu Vi trợn tròn mắt, cái này. . . . . . người nói năng đơn giản như vậy là cha cô sao? Có thể đoán được, sẽ rất khó thu phục cha nuôi nha.
Hướng Khai Hoa dắt vợ con mình trở về ký túc xá, hiện tại đã sớm qua giờ cơm tối ở quân ngũ, Hướng Khai Hoa cầm chén của mình, “Anh đi phòng ăn xem thử còn có gì để ăn không.”
Trần Mai gật đầu một cái, “Anh đi đi. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, anh đừng làm phiền người khác, có cái gì thì lấy cái đó là được.”
Hướng Khai Hoa ừ một tiếng thì đi.
Trái tim nhỏ bé của Hà Tiểu Vi bị đả kích, từ đầu đến cuối người cha mới này của cô chưa hề nhìn qua cô một cái a. Trước khi tới đây, mỗi ngày cô đều tin tưởng vào bộ dáng trắng trẻo béo mập của mình, không có khả năng không túm chặt trái tim của cha nuôi, nhưng thực tế thì máu chảy đầm đìa mà, hình như cha nuôi rất không thích cô a!
Ở nhà ăn, Lưu Minh Tuấn đã nhờ cấp dưới giúp đỡ, thấy Hướng Khai Hoa đi tới, “Đội trưởng, không còn gì để ăn, em đã nhờ Tiểu Trương làm tô mì, anh mang về cho chị dâu ăn đi.”
Nhìn sắc mặt Hướng Khai Hoa có chút khó coi, Lưu Minh Tuấn biết anh ta không thích chiếm tiện nghi của cơ quan, cũng không thích dùng quyền thế chèn ép người khác, nên mau chóng mở miệng nói. ”Chính xác không sao, chị dâu là nữ gia quyến, không so được với quân nhân chúng ta, nhưng chẳng qua chỉ là một tô mì thôi.”
“Đại đội trưởng, mọi thứ tốt lắm, chị dâu có ăn cay hay không?” Ban cấp dưỡng đồng chí Tiểu Trương vui vẻ hỏi, đây chính là nấu cho vợ của đại đội trưởng Hướng nha, thật là làm cho tân binh Tiểu Trương rất tự hào.
“Để một ít thôi”
Hướng Khai Hoa bưng bát mì, trợn mắt nhìn bạn chí cốt một cái, Lưu Minh Tuấn cười hì hì một tiếng, vỗ vỗ bả vai Tiểu Trương, “Tiểu Trương, làm rất tốt.”
“Dạ, huấn luận viên. Đại đội trưởng đi thong thả, huấn luận viên đi thong thả.”
Lưu Minh Tuấn chạy theo Hướng Khai Hoa, “Sáng mai chúng ta ăn cơm ở khách sạn, vợ của em đã thu xếp ổn thỏa để hai bên gia đình gặp nhau.”
"Ừ, tôi biết rồi."
“Khai Hoa, vợ anh và đứa bé đều tới, anh còn để vẻ mặt này làm gì? Ngày thường không ngừng chờ thư nhà, nhất định rất hi vọng, bây giờ còn giả bộ gì nữa chứ. Con gái anh rất đáng yêu, trắng trẻo mập mạp, thật khiến người khác yêu thích.”
Hướng Khai Hoa bị bạn thân trêu đùa, cái mặt dày có chút không nén giận được, Lưu Minh Tuấn cười hì hì, vỗ vỗ bả vai của Hướng Khai Hoa, nói nhỏ vào lỗ tai anh một câu: “Buổi tối nhớ chú ý một chút nha”
Hướng Khai Hoa nhìn biểu cảm trên mặt anh ta, hận không thể cho anh ta một đấm, Hướng Khai Hoa quay mặt đi, lập tức đi, Lưu Minh tuấn cũng không đi theo, buồn cười nhìn.
Hướng Khai Hoa vào phòng, thấy vợ mình đã thu dọn xong, anh đưa bát mì cho Trần Mai, “Vẫn còn nóng, em ăn trước đi.”
Trần Mai cũng cảm thấy rất đói bụng, không còn khách khí, nhận lấy rồi ăn. Ở trên giường Hà Tiểu Vi chịu không được, cô cũng đói bụng nha, cha nuôi chỉ nghĩ tới mẹ cô thôi, đã quên cô rồi mà, lập tức Hà Tiểu Vi liền căng giọng bắt đầu khóc.
Trần Mai vừa mới ăn một miếng, nghe thấy đứa nhỏ khóc, vội vàng buông chén xuống nhìn sang, Hướng Khai Hoa ngăn vợ, “Em ăn đi, để anh đi coi cho.”
Trần Mai ăn mì, “Em mới cho bé đi tiểu, nếu nó đói bụng, thì trên bàn có sữa bột.”
Hướng Khai Hoa ôm đứa nhỏ mềm mại ở trong ngực, thật không biết phải nên làm gì? Anh cũng đã hai mươi tám tuổi, nhưng là lần đầu tiên ôm con nít, huống chi còn là con của mình, trong lòng Hướng Khai Hoa khá áp lực, không cần bàn cãi, chỉ sợ nếu dùng thêm chút sức thì đứa bé liền bị thương.
Hà Tiểu Vi bị ôm như thế rất không thoải mái, nhìn cả khuôn mặt ba nuôi đang nhăn tít lại với nhau, há hốc mồm mà nhìn cô, Hà Tiểu Vi cũng không khóc nữa, chỉ là rất uất ức nhìn người cha mới này.
Trần Mai ở bên cạnh nhìn tư thế chồng mình ôm đứa nhỏ, thấy thân thể anh rất cứng ngắc, bật cười hì hì, đi lên phía trước, lôi kéo tay của chồng, “Anh phải ôm thế này, em đi lấy sữa, trông cậy vào anh là không được. Có phải hay không nha tiểu bảo bối, trông cậy vào cha con, còn không phải buổi tối sẽ ngoan ngoãn chịu chết đói sao.”
Hà Tiểu Vi nghe thấy lời nói của mẹ mình, toét miệng cười, Hướng Khai Hoa thấy đứa nhỏ nở nụ cười, thì thấy trong lòng đập thình thịch, có gì đó ấm áp.
Ăn cơm xong, hai vợ chồng ngồi tâm sự một hồi, đứa nhỏ đã sớm ngủ thiếp đi. Hướng Khai Hoa thấy vợ mình trải giường chiếu, không được tự nhiên nói, “Em và đứa nhỏ ngủ đi, anh đến chỗ Lưu Minh Tuấn chen lấn.”
Trần Mai cười ha ha, “Mấy anh là hai người đàn ông, sao lại chen lấn, nên ngủ ở đây đi.”
Hướng Khai Hoa suy nghĩ một chút, việc này cũng đúng, sờ sờ đầu, “Ban đêm lạnh, lấy cái áo khoác của anh đắp lên đi.”
Trần Mai rất mệt mỏi nên vừa nằm xuống không bao lâu thì ngủ ngay. Hướng Khai Hoa ôm một lớn một nhỏ, nghe tiếng hít thở nông sâu của hai mẹ con, trong bóng đêm cặp mắt anh rạng rỡ phát sáng, vợ, con, đều là trách nhiệm của anh, anh muốn yêu vợ và con của mình thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.