Con Gái Nhà Nông

Chương 131: Con gái nhà nông

Lý Hảo

03/02/2018

Thích thị đều cầu lá bùa cho khuê nữ và Sở thị, hơn nữa còn lấy quần áo ngày bé của Vương Tiểu Bảo cho các nàng, để cho các nàng khi đi ngủ thì để phía dưới gối đầu rồi gối lên ngủ. Tuy rằng Sở thị nói chỉ có một khuê nữ cũng được, nhưng mà trong khung cũng muốn con trai, cho nên rất là cảm kích đối với tam tẩu. Cũng không biết là vì lá bùa cầu con trai kia thật sự linh nghiệm hay là gì khác, qua hai tháng sau, Sở thị thật sự có bầu, làm Vương Thiết Tỏa và Sở thị cao hứng hỏng rồi, cứ vốn tưởng rằng đời này chỉ có một khuê nữ, không nghĩ tới đến tuổi này còn có thể mang thai, thật sự là trên trời phù hộ.

"Tứ đệ và Tứ đệ muội xem thế này hẳn là có thể hơi chút an tâm rồi." Thích thị nói, nàng nhìn thấy Sở thị thì nghĩ tới chính mình trước kia, có ai không muốn nam oa chống đỡ môn hộ? Nhưng mà không có nam oa, cũng không giận chó đánh mèo đến trên người chính khuê nữ của mình, chỉ dựa vào cái này, cũng là người hiểu lí lẽ.

Đến khi huyện bên kia truyền đến tin tức, Minh Vũ biểu ca đã khảo đậu tú tài, Triệu thị kêu mấy nhi tức chuẩn bị hạ lễ gửi đi qua, nói chung không thể luôn là bên này thu lễ, không trả lại cho bên kia đi. Vậy thì còn gọi gì là thân thích.

Vì thế Thích thị đi trấn trên mua vài thứ, cùng với mọi người cùng nhau đưa qua cho cữu công bên kia.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Vương Đồng Tỏa nói: "Trước khi đi cữu cữu có nói với ta một ít, ý tứ là muốn kết thân với chúng ta."

Thích thị nói: "Gì? Sao cho tới bây giờ chàng không đề cập qua với ta? Kết thân? Nhà của cữu cữu chỉ có một đứa nhỏ là Minh Vũ, chẳng lẽ là cùng Phúc nhi chúng ta?"

Vương Đồng Tỏa nói: "Cữu cữu nói, trước nhìn xem Minh Vũ có thể khảo trúng hay không, khảo trúng rồi lại nói chuyện này. Cho nên ta vẫn luôn không nói gì."

"Cữu cữu là ý tốt, nhưng mà ta cũng không muốn khuê nữ của mình gả đi đến nơi xa như vậy, hiện tại nhà bọn họ cũng có tú tài, có thể vừa ý nhà chúng ta sao? Tuy rằng bên kia là cữu cữu, nhưng mà có cảm tình cũng chỉ có một mình cữu cữu, còn là có cảm tình với nương, cữu mẫu còn có biểu đệ muội, ta cũng không có gặp qua, tính tình gì chúng ta cũng không biết, ta không đồng ý việc này. Khuê nữ của ta chỉ cần có thể sống hài lòng là được, đến bên kia cách xa như vậy, lạ nước lạ cái, bị ủy khuất cũng không có ai giúp đỡ, không được, ta không đáp ứng!" Thích thị kiên quyết phản đối.

Nhà cữu cữu ban đầu là có tiền, hiện tại lại có công danh, khẳng định ánh mắt sẽ cao, nếu thật sự dựa theo ý tứ của cữu cữu, đến lúc đó Phúc nhi nhà mình khẳng định phải chịu ủy khuất. Bà không cần khuê nữ có thể đại phú đại quý hay không, chỉ cầu khuê nữ sống tốt, mỗi ngày hài lòng vui vẻ.

Còn có chính là hiện tại thanh danh của Phúc nhi bị Vương Mai Hoa chết tiệt kia khiến cho không dễ nghe. Minh Vũ đều khảo trúng tú tài, nếu cữu mẫu và biểu đệ muội nghe nói việc này, còn không giận chó đánh mèo đến trên người Phúc nhi sao, cho nên việc này không thương lượng! Tuyệt đối không được!

Vương Đồng Tỏa thở dài: "Ta cũng chưa nói đồng ý, không phải cữu cữu còn không có gởi thư sao? Nàng yên tâm, Phúc nhi là khuê nữ ta, ta cũng không hy vọng gả nàng ở xa."

"Chàng chính là nghe nương chàng nói, nếu nương chàng mà biết có một chuyện tốt này, còn không giày vò cho chàng đồng ý sao? Vương Đồng Tỏa, ta nói cho chàng, nếu chàng thật sự nghe nương chàng, vậy thì chàng sống một mình đi." Thích thị rất tức giận.

"Biết ngay nàng sẽ tức giận mà, ta nói đồng ý bao giờ? Khuê nữ là khuê nữ của ta, chẳng lẽ ta chỉ vì nghe ta lời của nương mà không để ý khuê nữ ta sao? Ta là người như vậy sao? Ở thời điểm chúng ta khó khăn nhất, ta đều coi khuê nữ mình giống như thành bảo bối, Phúc nhi lại là đứa ta yêu thương nhất."

"Ta đã biết, chàng có cảm thấy ở Tú Thủy trấn này, thanh danh Phúc nhi đã truyền không dễ nghe hay không? Cho nên muốn đưa Phúc nhi cách xa một chút cho đỡ hơn?" Thích thị hỏi.



"Ài, cũng không phải vậy sao? Ta sợ về sau Phúc nhi bị chuyện thanh danh này làm hỏng nhân duyên, Phúc nhi chúng ta tốt, nhưng mà có vài người thì lại chú ý mấy thứ này. Ban đầu thì không cần, đến khi thành người nhà hắn, thường xuyên nhắc tới chuyện này, vậy cuộc sống này cũng không có cách nào sống nổi."

"Hừ, còn không phải chuyện muội muội tốt của chàng gây ra sao? Bức kẻ thù còn không bằng! Ta hận không thể đâm vài cái lỗ thủng ở trên người ta nàng đâu, từ khi theo chàng vào cửa Vương gia, ta đối nàng ta còn chưa đủ tốt sao? Tuy rằng nàng ta làm rất nhiều chuyện không tốt, chàng muốn tiếp tế nàng ta, ta nói gì chưa? Nhưng mà hiện tại nàng ta lại hại khuê nữ ta, về sau nếu chàng còn quan tâm nàng ta nữa, ta sẽ không sống với chàng!"

"Nàng nói cái gì đó? Chẳng lẽ ta cái gì cũng không rõ sao? Ta nói không tới lui với nhà nàng ta rồi thì chính là không lui tới!"

Đôi phu thê đều vì tương lai của Phúc nhi mà sốt ruột, Thích thị lại hận Vương Mai Hoa đến muốn cắn thịt của nàng ta! Nếu khuê nữ bởi vì vấn đề thanh danh này mà không gả đi được, thì bà liều mạng với Vương Mai Hoa!

Vương Đồng Tỏa và Thích thị đang lo lắng thì nghênh đón phu thê Tống Viễn Chí, còn có một người giống như bà mối. Này, này? Thích thị và Vương Đồng Tỏa liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều có chút kích động.

Tống Viễn Chí cười nói: "Vương ca ca, hiện tại chúng ta đều là người cùng một trấn, về sau la cà cũng thuận tiện."

Vương Đồng Tỏa cũng cười nói: "Đúng vậy, Tống huynh đệ, mời ngồi, mời ngồi."

Bên kia Lí thị cũng đang hàn huyên với Thích thị, đương nhiên bà mối kia cũng không phải bất tài, thấy bầu không khí sôi nổi, thì nhắc tới chuyện cầu thân. Tống Viễn Chí thấy thần sắc Vương Đồng Tỏa và Thích thị có chút không thích hợp, thì để cho bà mối kia trước tiên rời đi, nói: "Vương ca ca có gì không tiện nói? Ta và nương Trường Khanh là thành tâm tới đây cầu thân."

Là đủ thành tâm, người ta làm cha nương đều tự mình đến đây, có thể thấy được là rất coi trọng khuê nữ nhà mình, bình thường đều là chỉ tìm bà mối ra mặt.

Lí thị cũng nói: "Đúng vậy, Vương tẩu tử, ta và cha hắn là thật sự rất thích Phúc nhi, Phúc nhi chúng ta và Trường Khanh lại quen biết nhau từ nhỏ, tính tình gì, đều hợp. Ta đây làm nương chỉ thích về sau con trai và nhi tức hòa thuận mĩ mãn thôi, nếu các ngươi có gì thì cứ nói."

Thích thị vội nói: "Có thể kết thân với nhà đệ muội, chúng ta tự nhiên là vui vẻ, đứa nhỏ Trường Khanh này chúng ta cũng đều biết rõ, là đứa nhỏ tốt. Chỉ là, chúng ta là làm cha nương, có một số việc không thể không nói rõ ràng trước tiên. Phúc nhi của nhà ta thì tốt, nhưng mà một đoạn thời gian trước bị người ta nói thành như vậy, các ngươi không ngại sao? Việc này cũng không phải chúng ta không tin các ngươi, dù sao là sống trong một nhà, về sau nếu có quỷ quái kéo chân, đều dẫn ra nhắc tới việc này, đến lúc đó Phúc nhi của nhà ta có chịu tội hay không?"

Lí thị vội nói: "Vương tẩu tử, cái này thì ngươi nghĩ nhiều, nếu chúng ta để ý cái này, thì hôm nay cũng sẽ không tới cầu hôn. Phúc nhi là đứa bé tốt, chúng ta đều biết rõ, không nói cái khác, người này thanh danh gì thì tính là cái gì? Lại nói chuyện này cũng không là bản thân Phúc nhi có lỗi. Chỉ có thể nói là một nhà có nữ như trăm nhà cầu, lại nói tiếp, nếu các ngươi đồng ý cửa hôn sự này, vẫn là chúng ta chiếm tiện nghi đâu. Ha ha, cuộc sống này, hiện tại ta nói, các ngươi cũng sẽ không tin tưởng, nhưng mà ta có thể cam đoan, ta và cha Trường Khanh thật là một chút cũng không cần cái này. Ta đây làm nương chỉ hy vọng đứa nhỏ của mình về sau có thể sống hòa thuận mĩ mãn."

Tống Viễn Chí cũng nói: "Tiểu Phúc Nhi cái năm nàng khi sáu tuổi, ta đã biết rồi, ta có thể cam đoan, chúng ta thành thân gia, người truyền lời ong tiếng ve này tự nhiên sẽ câm miệng. Tống gia chúng ta ở Tú Thủy trấn này thanh danh không thể nói là tốt nhất, cũng có thể nói là số một số hai, mọi người đều nói ánh mắt của chúng ta tốt. Các ngươi suy nghĩ một chút, nếu Tống gia chúng ta đều tranh đến cầu cưới Phúc nhi, vậy thanh danh Phúc nhi khẳng định là tốt!"

Thích thị và Vương Đồng Tỏa vừa nghe, cũng là có chuyện như vậy, mỗi lần đi Tú Thủy trấn, Tế An Đường có ai mà không nói tiếng tốt, nhiều năm như vậy, con người có ai không có chút bệnh? Tế An Đường chính là cứu trị. Nếu khuê nữ gả vào, thật sự là rất tốt, hơn nữa bản thân bọn họ đều có hảo cảm với Tống Trường Khanh, cho nên đều đồng ý một nửa.

Một nửa khác là nhìn xem khuê nữ có đồng ý hay không. Chẳng qua hai đôi phu thê này nghĩ tới hai đứa nhỏ đều quen biết từ nhỏ, cảm tình cũng tốt, có thể không đồng ý sao? Cho nên ở dưới điều kiện tiên quyết không có thông báo cho Vương Phúc Nhi, hai đôi phu thê này quyết định định việc này xuống. Cùng lúc là cha mẹ hai bên đều đồng ý, hơn nữa phu thê Tống gia người ta vẫn là tự mình tới cửa. Về phương diện khác hai người Thích thị cảm thấy Phúc nhi tiến vào Tống gia là lựa chọn tốt nhất, cách nhà mình lại gần, còn không có người ta nói này nói kia, tương lai công công bà bà đều thích Phúc nhi, còn có chuyện gì tốt hơn sao?



Mặt khác, cũng khỏi cần đi xem mắt, mọi người đều rất quen thuộc, về phần ý kiến hai đứa nhỏ, đây sẽ không phải là nhân tố chủ yếu. Lúc trước khuê nữ Cúc nhi không phải chỉ nhìn thoáng qua thì định ra luôn sao? Huống chi không biết Tống Trường Khanh và Vương Phúc Nhi coi mắt bao nhiêu lần. Khẳng định là sẽ đồng ý. Hơn nữa, nói đến cùng, hôn sự này là lệnh cha mẹ lời của mối mai, chúng ta đi là con đường hết sức bình thường, không có chuyện gì!

Phu thê Tống Viễn Chí nhận được tin chính xác, thì vô cùng vui vẻ đi trở về chuẩn bị, đầu tiên là phải tiểu định, coi như chuyện đã hình thành rồi thì mới thật sự an tâm. Hai đứa nhỏ đều còn chưa tới tuổi, ít nhất còn có chừng một năm nữa, như thế nào cũng phải chuẩn bị một chút, về sau thành thân gia, lúc lễ tiết đều phải càng gần thêm một tầng.

Cho nên buổi tối khi Thích thị trực tiếp nói chuyện này cho Phúc nhi, Vương Phúc Nhi có chút ngây dại. Nàng biết cổ đại hôn sự là lệnh của cha mẹ, nhưng mà cảm thấy mình tốt xấu gì cũng có thể có chút đặc thù, trước tiên cũng nói cho mình chứ, không nghĩ tới thế nhưng sẽ không nói một tiếng thì định ra như vậy rồi, quả thực là, không có nhân quyền nha.

"Nương, sao người và cha đều không hỏi qua con chứ?" Vương Phúc Nhi có chút tức giận.

Thích thị nói: "Hỏi con còn không phải cũng là một cái kết quả? Chẳng lẽ đứa nhỏ Trường Khanh kia không tốt? Ta thấy mấy năm nay tâm tư của Trường Khanh đều đặt ở trên người con, đứa nhỏ tốt vậy mà con còn không thích, con còn muốn muốn cái dạng gì?" Thái độ Thích thị cường ngạnh trước nay chưa có. Dù sao bà cảm thấy việc này là không thể tốt hơn nữa, vốn còn lo lắng khuê nữ không gả đi được, hiện tại không chỉ có hôn sự định ra rồi, còn được nữ tế tốt, bà ngủ còn muốn cười tỉnh ấy.

"Không phải vấn đề này, dù sao hai người cũng phải nói với con một tiếng trước tiên chứ." Vương Phúc Nhi nói không rõ ràng rồi.

"Nói hay không, còn không phải vẫn như vậy? Con cũng đừng tưởng đông tưởng tây, việc này cứ như vậy định rồi, chẳng lẽ cha và nương còn sẽ hại con? Con và Trường Khanh đã quen biết từ nhỏ, con sợ cái gì? Đại tỷ con vẫn chỉ là thấy qua đại tỷ phu con có một lần thôi, cũng định ra luôn, con đây cũng tốt rồi. Hiện tại nương cũng yên tâm, con đừng quan tâm chuyện gì khác, lo mà tập trung thêu thùa, cũng làm chút châm tuyến cho công công bà bà của con. Đúng rồi, Trường Khanh còn có nãi nãi, con cũng phải làm. Cái này cũng không thể qua loa là được."

Vương Hoa Nhi tự nhiên cũng biết việc này, nói với Vương Phúc Nhi: "Cái này tỷ cũng yên tâm, có muội ở trấn trên, cha nương chúng ta cũng có người chiếu cố."

"Nhị tỷ, tỷ cũng thấy không tệ?" Vương Phúc Nhi hỏi.

"Đương nhiên không tệ, đứa nhỏ Tống Trường Khanh này, mặc dù có chút rắm thúi, nhưng mà đối với muội thì không giống vậy. Hôm nay cha mẹ hắn đều tới đây, có thể thấy được khẳng định rất vừa lòng muội, muội và Tống Trường Khanh cũng là quen biết từ nhỏ, chuyện thật tốt mà, muội cũng không nên không biết đủ." (rắm thúi: tính tình không tốt, cao ngạo nhưng không phải người xấu)

Đúng vậy, không nên không thấy đủ, cũng không phải Vương Phúc Nhi không hài lòng, chỉ là cứ cảm thấy là lạ. Mình như vậy có tính là trâu già gặm cỏ non không nha, giống như cũng không phải, làm tiểu oa nhi nhiều năm như vậy, hiện tại cũng đã đồng hóa rồi.

Được rồi, cảm giác của nàng đối với Tống Trường Khanh cũng không tệ lắm, nếu như thực sự phải gả đi, hắn là lựa chọn rất không tệ. Ít nhất sẽ không giống như nam nhân cổ đại, không cho phép mình làm cái này, không cho phép mình làm cái kia, giống như nữ nhân khác chính là ngốc ở nhà, sau đó sinh con. Sau đó biến thành bà lão mặt vàng, có vài đồng tiền, mà bắt đầu tìm kích thích, nạp tiểu lão bà. Vì sao nàng cảm thấy Tống Trường Khanh sẽ không như vậy đây, dù sao Vương Phúc Nhi cảm thấy chính là như thế này.

Ừ, tổng hợp những thứ trên, trở thành đôi với Tống Trường Khanh, cũng không tệ nhỉ. Cho nên không cần rối rắm nữa, cứ coi Tống Trường Khanh trở thành vật sở hữu của mình đi, hắc hắc, nếu ai muốn cướp, vậy chờ tiếp chiêu đi.

Vương Phúc Nhi nghĩ thông suốt thì lập tức ngủ say, Vương Hoa Nhi cảm thấy Vương Phúc Nhi vô tâm vô phế, nhìn xem ngủ ngon biết bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Con Gái Nhà Nông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook