Chương 75: Đãi ngộ sinh nữ nhi
Lý Hảo
29/11/2017
Sở thị sinh đứa nhỏ xong lại không có xuất hiện chuyện gì, chỉ là quá trình sinh sản có chút làm cho người ta run sợ trong lòng.
Ban đầu Triệu thị nhìn hài tử vừa sinh ra thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà lập tức nhớ tới sinh ra là nha đầu lừa đảo, bà thực mất hứng, chờ buổi sáng thời điểm trở về, sắc mặt càng khó coi.
Trước kia Thích thị gặp qua sắc mặt như vậy, cho nên thực sự biết rõ suy nghĩ bà bà nhà mình là thế nào. Trong lòng có chút đồng tình Tứ đệ muội, nhưng mà từ khi Tứ đệ muội gả tới đây thì vẫn rất mạnh mẽ cứng rắn, hiện tại lại ở riêng, cũng không cần lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt bà bà, cho nên cuộc sống này vẫn tiếp tục.
Bọn trẻ con trong nhà cũng không có chuyện gì, ngay cả Tiểu Bảo cũng đều được chiếu cố rất tốt, Thích thị yên tâm, vội tìm ra quần áo trước kia bọn nhỏ mặc, đưa đi cho Tứ đệ muội. Đứa nhỏ mới sinh ra phải mặc quần áo cũ, quần áo mới rất cứng rắn, làn da tiểu oa nhi lại quá non.
"Tam tẩu, ngươi đã đến rồi!" Sở thị đang muốn từ trên giường đứng lên, nhưng mà Thích thị vội ấn nàng xuống. Tỷ tỷ Sở thị đi qua chiếu cố muội tử nhà mình, thấy Thích thị cũng thật cao hứng nói mấy câu.
"Mới vừa chịu tội, cũng đừng đứng lên, đại phu nói, thân mình ngươi phải dưỡng kỹ càng hai tháng, bằng không về sau chính mình chịu khổ." Thích thị nói.
"Ài, ta bình thường cảm thấy thân mình thể cốt của mình rất tốt, làm sao nghĩ tới thời điểm sinh ra vật nhỏ kia lại ăn đau khổ lớn như vậy?" Nói tới nữ nhi của mình, vẻ mặt Sở thị liền nhu hòa.
Làm nương đều như vậy: "Tiểu chất nữ bộ dạng tốt, về sau, ngươi cứ chờ nàng hiếu kính ngươi thôi."
Thích thị còn nói rất nhiều chuyện ở cữ cần chú ý, sau đó đi về nhà.
Tỷ tỷ Sở thị đi vào, nhìn quần áo Thích thị đưa tới, nói với Sở thị: "Tam tẩu này của muội lại là người phúc hậu. Ta thấy còn tốt hơn bà bà của muội, lẽ ra nhi tức sinh đứa nhỏ, bà ta cũng phải chăm sóc ở cữ, nhưng mà hiện tại lại không trông cậy được vào bà ta rồi. Nương chúng ta lại mất."
Sở thị nói: "Tỷ, chúng ta là nông dân, ở cữ với không ở cữ cái gì, không phải thật nhiều người đều sinh đứa nhỏ xong đã đi xuống ruộng làm việc sao? Nhà tỷ cũng có một đống chuyện, mỗi ngày tỷ phu còn phải đi trấn trên bán đồ ăn đâu, cũng không thể chậm trễ nữa, ngày mai tỷ liền trở về đi, muội cũng không phải là người gió thổi qua thì ngã gục."
"Muội còn nói, nếu không phải ta đến thì mới biết, có phải muội sẽ không để cho tỷ biết hay không? Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa, tỷ liền không gặp được muội!"
"Tỷ, còn không phải muội không có việc gì sao? Mọi người nói, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, ta xem như chính là có phúc khí. Tỷ đừng lo lắng."
"Được, ta không lo lắng, nhưng mà chính muội cũng phải chú ý, cũng không thể để cho người không liên quan chọc tức thân mình." Nàng nói là Triệu thị, khẳng định là vì muội tử nhà mình sinh ra nữ oa tử, nên ánh mắt không phải ánh mắt, cái mũi không phải cái mũi.
"Tỷ, muội là hạng người nào, muội là quả phụ cũng có thể tái giá, muội thì sợ gì? Lại nói, hiện tại Nữu Nữu chính là bảo bối của muội, nếu ai dám nói nàng không phải, muội liền nổi nóng với người đó."
"Muội hiểu được là tốt rồi, con người quá thành thật, sẽ bị người ta bắt nạt, muội suy nghĩ một chút chuyện của tam tẩu muội, thì biết nên làm sao. Hiện tại nàng hết khổ, ta cũng không muốn muội tử nhà mình cũng chịu cái tội kia."
"Biết, tỷ, hiện tại ta và bọn họ tách ra ở riêng, người khác cũng không xen vào được!" Sở thị nói.
"Được, đúng rồi, muội phu cũng không nói gì chứ? Muội sinh cái khuê nữ?" Tỷ tỷ Sở thị hỏi.
"Thiết Tỏa rất vui vẻ, hắn không phải người như vậy. Tỷ đừng lo lắng."
"Nói thì nói như vậy, nhưng mà muội cũng biết đàn ông không ai không muốn con trai, bằng không bị người ta nói thành là tuyệt hậu đâu. Thân mình muội lại bị hao tổn, muốn thêm đứa nhỏ còn phải đợi nhiều năm, bình thường muội mềm mỏng với nam nhân của muội một chút, biết không? Cũng đừng luôn kiên cường tận trời, đối với muội không có lợi."
"Đã biết, đã biết, tỷ muội biết nên làm sao."
"Muội đừng ở trước mặt tỷ nói một vẻ sau lưng lại làm một vẻ khác, tỷ cũng là vì tốt cho muội. Muội nhìn xem tam tẩu muội, người thì quá thành thật đi, chính bởi vì như vậy, nàng liên tục sinh ba khuê nữ, Tam ca của muội cũng không có đối xử với nàng không tốt, muội cũng học nhiều chút đi, cũng đừng biến thành chính mình chịu thiệt!"
Sở thị cảm thấy tỷ tỷ nhà mình càng ngày càng dong dài, nhưng mà đều là vì tốt cho mình, nàng miễn cưỡng gật đầu. Muốn nàng giả bộ ôn nhu, có thể hù dọa Thiết Tỏa nhảy dựng lên hay không.
Vương Phúc Nhi ôm Vương Tiểu Bảo, nói với nó: "Từ hôm nay, đệ đã không phải là người nhỏ nhất, Tiểu Bảo chúng ta cũng làm ca ca."
"Ca, ca" Vương Tiểu Bảo phụ họa.
"Sao vẫn chỉ có thể nói một chữ? Tiểu Bảo, đến kêu Tam tỷ, tam - tỷ."
Đáng tiếc Vương Tiểu Bảo vẫn gọi loạn là tỷ, tỷ, làm Vương Hoa Nhi và Vương Cúc Nhi vui vẻ không thôi: "Phúc nhi à, muội cũng đừng hy vọng Tiểu Bảo có thể bật ra thêm một chữ, nó nhất định sẽ không." Vương Hoa Nhi cười ha ha.
"Sẽ không!" Vương Tiểu Bảo lập lại nói một câu, đổi thành Vương Phúc Nhi cười ha ha: "Tiểu Bảo thật sự là ngoan, đến hôn một cái!" Vương Tiểu Bảo cũng vui vẻ cười khanh khách.
Vương Hoa Nhi nói: "Tiểu tử không lương tâm, ngày hôm qua là ai dỗ đệ cả một ngày?"
Đáng tiếc Vương Tiểu Bảo còn nhỏ, nghe không hiểu, chỉ lo cười. Thích thị trở về liền thấy bốn người tỷ đệ cười hề hề vui vẻ ở cùng với nhau, cũng không khỏi mỉm cười, nhìn thấy thời gian ăn cơm sắp đến, vội vàng đi tới phòng bếp nấu cơm.
Nữ nhi Tứ thúc Vương Thiết Tỏa gọi là Vương Nha Nhi, thời điểm tắm ba ngày, Triệu thị quăng tiền vào trong bồn cũng có chút miễn cưỡng. Nếu là tôn tử, bà còn có thể hào phóng, nhưng mà nha đầu lừa đảo thôi, vậy khẳng định là không được. Sở thị cũng không có nhìn sắc mặt của bà, dù sao nữ nhi là của mình, mình thương, xem người khác ánh mắt làm gì?
Hiện tại Đinh thị có Đại Bảo cho tiền nàng ta, nên cũng không có keo kiệt bủn xỉn, so với trước kia thì nhiều hơn chút. Chỉ là Mã thị tuy rằng cho tiền, nhưng mà miệng lại nói thầm: "Tứ đệ muội cũng là thật quá chiếm tiện nghi, đứa nhỏ sinh sau đều có mấy bá mẫu cho này nọ, chúng ta ấy à, trước kia thời điểm sinh đứa nhỏ, vốn cũng không có nhiều người như vậy."
Ý tứ là hai đứa nhỏ nhà nàng ta cũng không có nhận qua tiền tài của Tứ thẩm ngươi, mình là chịu thiệt.
Lời này về sau thì mới rơi vào trong tai Sở thị, Sở thị cười lạnh nói: "Thật ra ta muốn cho tiền chất nhi chất nữ, nhưng mà ai kêu nam nhân của nhà ta sinh trễ đâu, ta liền chiếm tiện nghi này!"
Thời điểm mùa xuân, sáng tinh mơ ngươi tự động tới sau nhà của ta bẻ măng, ta cũng không có nói ngươi cái gì, hiện tại ngươi còn tính toán chi li! Càng không cần phải nói, thời điểm mình sinh đứa nhỏ muốn chết muốn sống, ngươi ngay cả nhìn cũng không có tới đây nhìn, sao ngươi không nói đi?
Sở thị lại cảm thấy so đo cùng người như vậy, thế nào vẫn là bực bội thêm ở trong lòng mình, nhà mình thì mình sống tốt là được, vì thế cũng sẽ không nghe tin đồn nữa. Chuyên tâm chăm sóc đứa nhỏ của mình.
Mùa thu tới, lại là một năm thu hoạch vụ mùa thu, Vương Đồng Tỏa đã sớm thu lương thực trong ruộng nhà, rồi lại cùng bọn nhỏ cùng nhau đào hết khoai lang trong ruộng cạn ra, chất lại như một đống núi nhỏ, vui sướng được mùa thu hoạch làm cho Vương Đồng Tỏa cũng có nhiệt tình.
Hắn ấy à, chỉ thích chăm sóc hoa mầu, hiện tại thấy mình bận rộn đã có thu hoạch, trong lòng còn muốn ngọt hơn được uống mật.
Vương Phúc Nhi và Vương Cúc Nhi, Vương Hoa Nhi đều đang bẻ bắp ở trong ruộng bắp, một đám bắp mọc rất khả quan, nhưng mà cây bắp còn có lá bắp thì có chút đáng ghét, quẹt qua trên mặt thì khủng khiếp, cũng may là tay áo dài, bằng không này cánh tay cũng bị cắt.
"Cúc nhi, mang theo bọn muội muội con trở về đi, thuận tiện đi qua nhà Tứ thẩm đón Tiểu Bảo trở về." Thích thị nói.
Lá cây bắp bản thân mình da dày thịt béo thì không sợ, nhưng mà nhìn mấy khuê nữ của mình cả mặt đều đỏ.
"Nương, không có việc gì, chúng ta nhiều người làm trong chốc lát, cũng không sai biệt lắm."Vương Cúc Nhi nói, trên tay cũng không ngừng.
"Vậy Phúc nhi đi về trước, đi đón đệ đệ con trở về, sau đó hâm nóng thức ăn và cơm còn thừa, lát nữa chúng ta trở về ăn ngon." Thích thị phân phó nói.
"Dạ được, nương!" Vương Phúc Nhi thật sự cảm thấy mình không làm được việc này, thế nào mới làm không bao lâu, liền cảm thấy chịu không nổi, phỏng chừng trên mặt đều phơi nắng đỏ rồi. Nhìn cha khai hoang càng ngày càng nhiều, thời điểm đến thu hoạch, người trong nhà căn bản bận rộn không chịu nổi. Phải thương lượng cùng với cha thôi, mời vài người tới làm công, không qua mấy ngày đều đã chuẩn bị xong hết mới đúng, bằng không làm người nhà mệt không chịu được, rất không có lời!
Nói thì làm liền, đến buổi tối, Vương Phúc Nhi liền đưa ra đề nghị này: "Chúng ta còn phải muối trứng gà, công việc hoa mầu còn nhiều như vậy, thỉnh vài người thì nhanh hơn một chút, bằng không trời mưa, đều bị hư thối ở trong ruộng, nói không chừng còn bị nẩy mầm đâu."
Thích thị nói: "Ta và cha con cũng đã thương lượng qua, chỉ là sợ người ta nói lời ong tiếng ve chúng ta, đây là công việc nhà nông đều là nông dân tự mình làm, nhiều lắm là mời người khác hỗ trợ lẫn nhau, nếu nhà chúng ta ra tiền mời người, người khác sẽ nói chúng ta khoe khoang."
Ặc, còn có nguyên nhân này? Cha mẹ là người sợ phải bị nói nhảm, Vương Phúc Nhi nói: "Cha lại khai bốn năm mẫu đất hoang, nương, chúng ta chì có một mình cha là lao động chính, chúng ta làm việc lại không hết. Nếu hỗ trợ lẫn nhau, đến lúc đó mệt nhọc cũng là cha, còn không bằng mời người tới đây, chúng ta xuất tiền công, người khác làm việc. Nói nhảm thì cứ để họ nói đi, dù sao mặc kệ thế nào, đều sẽ có người nói, vì sao chúng ta bởi vì sợ bị người khác nói nhàn thoại, chúng ta lại để cho chính mình mệt mỏi đây? Chúng ta một không trộm hai không cướp, đường đường chính chính mà làm, nên những người nói chua chát mới phải ngượng ngùng." Trong lòng Vương Phúc Nhi đều đã nghĩ kỹ rồi, con người, đều là bắt nạt kẻ yếu, chuyện nhà mình mình mời người làm thì làm sao chứ?
Nói không chừng rất nhiều người đều muốn đến làm ấy. Hơn nữa nhà mình có thể mời được người làm rất tốt, cũng nói rõ nhà mình ở Vương gia thôn cũng có sứa ảnh hưởng lớn, cái đó và mời nữ nhân tới lăn trứng gà không phải cùng đạo lý sao? Chẳng qua một cái là tiền thời điểm nông nhàn, một cái là thời điểm ngày mùa. Thời điểm nông nhàn, mời người ta tới đây làm việc, có lẽ sẽ không có oán khí lớn như vậy, nhưng mà thời điểm ngày mùa, mọi người đều mệt giống như cẩu, nhà ngươi có thể mời người, khẳng định là có vài người trong lòng không thoải mái, nói chua nói cay. Nhưng là nói lời chua chát xong, bọn họ còn muốn thế nào? Dù sao hiện tại nhà mình cũng không phải dễ chọc.
Vương Phúc Nhi nói một phen, làm cho Thích thị nghe lọt, Vương Đồng Tỏa còn muốn nói chút gì, Thích thị nói: "Phúc nhi nói có lý, chúng ta mời người tới làm, cũng không phải làm miễn phí, ta cũng không sợ người ta nói gì." Nam nhân của mình mình không đau lòng thì đau lòng ai? Tiểu Bảo còn nhỏ, trụ cột trong nhà cũng không thể mệt mỏi suy sụp!
Ban đầu Triệu thị nhìn hài tử vừa sinh ra thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà lập tức nhớ tới sinh ra là nha đầu lừa đảo, bà thực mất hứng, chờ buổi sáng thời điểm trở về, sắc mặt càng khó coi.
Trước kia Thích thị gặp qua sắc mặt như vậy, cho nên thực sự biết rõ suy nghĩ bà bà nhà mình là thế nào. Trong lòng có chút đồng tình Tứ đệ muội, nhưng mà từ khi Tứ đệ muội gả tới đây thì vẫn rất mạnh mẽ cứng rắn, hiện tại lại ở riêng, cũng không cần lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt bà bà, cho nên cuộc sống này vẫn tiếp tục.
Bọn trẻ con trong nhà cũng không có chuyện gì, ngay cả Tiểu Bảo cũng đều được chiếu cố rất tốt, Thích thị yên tâm, vội tìm ra quần áo trước kia bọn nhỏ mặc, đưa đi cho Tứ đệ muội. Đứa nhỏ mới sinh ra phải mặc quần áo cũ, quần áo mới rất cứng rắn, làn da tiểu oa nhi lại quá non.
"Tam tẩu, ngươi đã đến rồi!" Sở thị đang muốn từ trên giường đứng lên, nhưng mà Thích thị vội ấn nàng xuống. Tỷ tỷ Sở thị đi qua chiếu cố muội tử nhà mình, thấy Thích thị cũng thật cao hứng nói mấy câu.
"Mới vừa chịu tội, cũng đừng đứng lên, đại phu nói, thân mình ngươi phải dưỡng kỹ càng hai tháng, bằng không về sau chính mình chịu khổ." Thích thị nói.
"Ài, ta bình thường cảm thấy thân mình thể cốt của mình rất tốt, làm sao nghĩ tới thời điểm sinh ra vật nhỏ kia lại ăn đau khổ lớn như vậy?" Nói tới nữ nhi của mình, vẻ mặt Sở thị liền nhu hòa.
Làm nương đều như vậy: "Tiểu chất nữ bộ dạng tốt, về sau, ngươi cứ chờ nàng hiếu kính ngươi thôi."
Thích thị còn nói rất nhiều chuyện ở cữ cần chú ý, sau đó đi về nhà.
Tỷ tỷ Sở thị đi vào, nhìn quần áo Thích thị đưa tới, nói với Sở thị: "Tam tẩu này của muội lại là người phúc hậu. Ta thấy còn tốt hơn bà bà của muội, lẽ ra nhi tức sinh đứa nhỏ, bà ta cũng phải chăm sóc ở cữ, nhưng mà hiện tại lại không trông cậy được vào bà ta rồi. Nương chúng ta lại mất."
Sở thị nói: "Tỷ, chúng ta là nông dân, ở cữ với không ở cữ cái gì, không phải thật nhiều người đều sinh đứa nhỏ xong đã đi xuống ruộng làm việc sao? Nhà tỷ cũng có một đống chuyện, mỗi ngày tỷ phu còn phải đi trấn trên bán đồ ăn đâu, cũng không thể chậm trễ nữa, ngày mai tỷ liền trở về đi, muội cũng không phải là người gió thổi qua thì ngã gục."
"Muội còn nói, nếu không phải ta đến thì mới biết, có phải muội sẽ không để cho tỷ biết hay không? Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa, tỷ liền không gặp được muội!"
"Tỷ, còn không phải muội không có việc gì sao? Mọi người nói, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, ta xem như chính là có phúc khí. Tỷ đừng lo lắng."
"Được, ta không lo lắng, nhưng mà chính muội cũng phải chú ý, cũng không thể để cho người không liên quan chọc tức thân mình." Nàng nói là Triệu thị, khẳng định là vì muội tử nhà mình sinh ra nữ oa tử, nên ánh mắt không phải ánh mắt, cái mũi không phải cái mũi.
"Tỷ, muội là hạng người nào, muội là quả phụ cũng có thể tái giá, muội thì sợ gì? Lại nói, hiện tại Nữu Nữu chính là bảo bối của muội, nếu ai dám nói nàng không phải, muội liền nổi nóng với người đó."
"Muội hiểu được là tốt rồi, con người quá thành thật, sẽ bị người ta bắt nạt, muội suy nghĩ một chút chuyện của tam tẩu muội, thì biết nên làm sao. Hiện tại nàng hết khổ, ta cũng không muốn muội tử nhà mình cũng chịu cái tội kia."
"Biết, tỷ, hiện tại ta và bọn họ tách ra ở riêng, người khác cũng không xen vào được!" Sở thị nói.
"Được, đúng rồi, muội phu cũng không nói gì chứ? Muội sinh cái khuê nữ?" Tỷ tỷ Sở thị hỏi.
"Thiết Tỏa rất vui vẻ, hắn không phải người như vậy. Tỷ đừng lo lắng."
"Nói thì nói như vậy, nhưng mà muội cũng biết đàn ông không ai không muốn con trai, bằng không bị người ta nói thành là tuyệt hậu đâu. Thân mình muội lại bị hao tổn, muốn thêm đứa nhỏ còn phải đợi nhiều năm, bình thường muội mềm mỏng với nam nhân của muội một chút, biết không? Cũng đừng luôn kiên cường tận trời, đối với muội không có lợi."
"Đã biết, đã biết, tỷ muội biết nên làm sao."
"Muội đừng ở trước mặt tỷ nói một vẻ sau lưng lại làm một vẻ khác, tỷ cũng là vì tốt cho muội. Muội nhìn xem tam tẩu muội, người thì quá thành thật đi, chính bởi vì như vậy, nàng liên tục sinh ba khuê nữ, Tam ca của muội cũng không có đối xử với nàng không tốt, muội cũng học nhiều chút đi, cũng đừng biến thành chính mình chịu thiệt!"
Sở thị cảm thấy tỷ tỷ nhà mình càng ngày càng dong dài, nhưng mà đều là vì tốt cho mình, nàng miễn cưỡng gật đầu. Muốn nàng giả bộ ôn nhu, có thể hù dọa Thiết Tỏa nhảy dựng lên hay không.
Vương Phúc Nhi ôm Vương Tiểu Bảo, nói với nó: "Từ hôm nay, đệ đã không phải là người nhỏ nhất, Tiểu Bảo chúng ta cũng làm ca ca."
"Ca, ca" Vương Tiểu Bảo phụ họa.
"Sao vẫn chỉ có thể nói một chữ? Tiểu Bảo, đến kêu Tam tỷ, tam - tỷ."
Đáng tiếc Vương Tiểu Bảo vẫn gọi loạn là tỷ, tỷ, làm Vương Hoa Nhi và Vương Cúc Nhi vui vẻ không thôi: "Phúc nhi à, muội cũng đừng hy vọng Tiểu Bảo có thể bật ra thêm một chữ, nó nhất định sẽ không." Vương Hoa Nhi cười ha ha.
"Sẽ không!" Vương Tiểu Bảo lập lại nói một câu, đổi thành Vương Phúc Nhi cười ha ha: "Tiểu Bảo thật sự là ngoan, đến hôn một cái!" Vương Tiểu Bảo cũng vui vẻ cười khanh khách.
Vương Hoa Nhi nói: "Tiểu tử không lương tâm, ngày hôm qua là ai dỗ đệ cả một ngày?"
Đáng tiếc Vương Tiểu Bảo còn nhỏ, nghe không hiểu, chỉ lo cười. Thích thị trở về liền thấy bốn người tỷ đệ cười hề hề vui vẻ ở cùng với nhau, cũng không khỏi mỉm cười, nhìn thấy thời gian ăn cơm sắp đến, vội vàng đi tới phòng bếp nấu cơm.
Nữ nhi Tứ thúc Vương Thiết Tỏa gọi là Vương Nha Nhi, thời điểm tắm ba ngày, Triệu thị quăng tiền vào trong bồn cũng có chút miễn cưỡng. Nếu là tôn tử, bà còn có thể hào phóng, nhưng mà nha đầu lừa đảo thôi, vậy khẳng định là không được. Sở thị cũng không có nhìn sắc mặt của bà, dù sao nữ nhi là của mình, mình thương, xem người khác ánh mắt làm gì?
Hiện tại Đinh thị có Đại Bảo cho tiền nàng ta, nên cũng không có keo kiệt bủn xỉn, so với trước kia thì nhiều hơn chút. Chỉ là Mã thị tuy rằng cho tiền, nhưng mà miệng lại nói thầm: "Tứ đệ muội cũng là thật quá chiếm tiện nghi, đứa nhỏ sinh sau đều có mấy bá mẫu cho này nọ, chúng ta ấy à, trước kia thời điểm sinh đứa nhỏ, vốn cũng không có nhiều người như vậy."
Ý tứ là hai đứa nhỏ nhà nàng ta cũng không có nhận qua tiền tài của Tứ thẩm ngươi, mình là chịu thiệt.
Lời này về sau thì mới rơi vào trong tai Sở thị, Sở thị cười lạnh nói: "Thật ra ta muốn cho tiền chất nhi chất nữ, nhưng mà ai kêu nam nhân của nhà ta sinh trễ đâu, ta liền chiếm tiện nghi này!"
Thời điểm mùa xuân, sáng tinh mơ ngươi tự động tới sau nhà của ta bẻ măng, ta cũng không có nói ngươi cái gì, hiện tại ngươi còn tính toán chi li! Càng không cần phải nói, thời điểm mình sinh đứa nhỏ muốn chết muốn sống, ngươi ngay cả nhìn cũng không có tới đây nhìn, sao ngươi không nói đi?
Sở thị lại cảm thấy so đo cùng người như vậy, thế nào vẫn là bực bội thêm ở trong lòng mình, nhà mình thì mình sống tốt là được, vì thế cũng sẽ không nghe tin đồn nữa. Chuyên tâm chăm sóc đứa nhỏ của mình.
Mùa thu tới, lại là một năm thu hoạch vụ mùa thu, Vương Đồng Tỏa đã sớm thu lương thực trong ruộng nhà, rồi lại cùng bọn nhỏ cùng nhau đào hết khoai lang trong ruộng cạn ra, chất lại như một đống núi nhỏ, vui sướng được mùa thu hoạch làm cho Vương Đồng Tỏa cũng có nhiệt tình.
Hắn ấy à, chỉ thích chăm sóc hoa mầu, hiện tại thấy mình bận rộn đã có thu hoạch, trong lòng còn muốn ngọt hơn được uống mật.
Vương Phúc Nhi và Vương Cúc Nhi, Vương Hoa Nhi đều đang bẻ bắp ở trong ruộng bắp, một đám bắp mọc rất khả quan, nhưng mà cây bắp còn có lá bắp thì có chút đáng ghét, quẹt qua trên mặt thì khủng khiếp, cũng may là tay áo dài, bằng không này cánh tay cũng bị cắt.
"Cúc nhi, mang theo bọn muội muội con trở về đi, thuận tiện đi qua nhà Tứ thẩm đón Tiểu Bảo trở về." Thích thị nói.
Lá cây bắp bản thân mình da dày thịt béo thì không sợ, nhưng mà nhìn mấy khuê nữ của mình cả mặt đều đỏ.
"Nương, không có việc gì, chúng ta nhiều người làm trong chốc lát, cũng không sai biệt lắm."Vương Cúc Nhi nói, trên tay cũng không ngừng.
"Vậy Phúc nhi đi về trước, đi đón đệ đệ con trở về, sau đó hâm nóng thức ăn và cơm còn thừa, lát nữa chúng ta trở về ăn ngon." Thích thị phân phó nói.
"Dạ được, nương!" Vương Phúc Nhi thật sự cảm thấy mình không làm được việc này, thế nào mới làm không bao lâu, liền cảm thấy chịu không nổi, phỏng chừng trên mặt đều phơi nắng đỏ rồi. Nhìn cha khai hoang càng ngày càng nhiều, thời điểm đến thu hoạch, người trong nhà căn bản bận rộn không chịu nổi. Phải thương lượng cùng với cha thôi, mời vài người tới làm công, không qua mấy ngày đều đã chuẩn bị xong hết mới đúng, bằng không làm người nhà mệt không chịu được, rất không có lời!
Nói thì làm liền, đến buổi tối, Vương Phúc Nhi liền đưa ra đề nghị này: "Chúng ta còn phải muối trứng gà, công việc hoa mầu còn nhiều như vậy, thỉnh vài người thì nhanh hơn một chút, bằng không trời mưa, đều bị hư thối ở trong ruộng, nói không chừng còn bị nẩy mầm đâu."
Thích thị nói: "Ta và cha con cũng đã thương lượng qua, chỉ là sợ người ta nói lời ong tiếng ve chúng ta, đây là công việc nhà nông đều là nông dân tự mình làm, nhiều lắm là mời người khác hỗ trợ lẫn nhau, nếu nhà chúng ta ra tiền mời người, người khác sẽ nói chúng ta khoe khoang."
Ặc, còn có nguyên nhân này? Cha mẹ là người sợ phải bị nói nhảm, Vương Phúc Nhi nói: "Cha lại khai bốn năm mẫu đất hoang, nương, chúng ta chì có một mình cha là lao động chính, chúng ta làm việc lại không hết. Nếu hỗ trợ lẫn nhau, đến lúc đó mệt nhọc cũng là cha, còn không bằng mời người tới đây, chúng ta xuất tiền công, người khác làm việc. Nói nhảm thì cứ để họ nói đi, dù sao mặc kệ thế nào, đều sẽ có người nói, vì sao chúng ta bởi vì sợ bị người khác nói nhàn thoại, chúng ta lại để cho chính mình mệt mỏi đây? Chúng ta một không trộm hai không cướp, đường đường chính chính mà làm, nên những người nói chua chát mới phải ngượng ngùng." Trong lòng Vương Phúc Nhi đều đã nghĩ kỹ rồi, con người, đều là bắt nạt kẻ yếu, chuyện nhà mình mình mời người làm thì làm sao chứ?
Nói không chừng rất nhiều người đều muốn đến làm ấy. Hơn nữa nhà mình có thể mời được người làm rất tốt, cũng nói rõ nhà mình ở Vương gia thôn cũng có sứa ảnh hưởng lớn, cái đó và mời nữ nhân tới lăn trứng gà không phải cùng đạo lý sao? Chẳng qua một cái là tiền thời điểm nông nhàn, một cái là thời điểm ngày mùa. Thời điểm nông nhàn, mời người ta tới đây làm việc, có lẽ sẽ không có oán khí lớn như vậy, nhưng mà thời điểm ngày mùa, mọi người đều mệt giống như cẩu, nhà ngươi có thể mời người, khẳng định là có vài người trong lòng không thoải mái, nói chua nói cay. Nhưng là nói lời chua chát xong, bọn họ còn muốn thế nào? Dù sao hiện tại nhà mình cũng không phải dễ chọc.
Vương Phúc Nhi nói một phen, làm cho Thích thị nghe lọt, Vương Đồng Tỏa còn muốn nói chút gì, Thích thị nói: "Phúc nhi nói có lý, chúng ta mời người tới làm, cũng không phải làm miễn phí, ta cũng không sợ người ta nói gì." Nam nhân của mình mình không đau lòng thì đau lòng ai? Tiểu Bảo còn nhỏ, trụ cột trong nhà cũng không thể mệt mỏi suy sụp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.