Chương 105: Khuê nữ lại mặt
Lý Hảo
06/01/2018
Ngày thứ ba lại mặt, Vương Phúc Nhi thấy đại tỷ nhà mình vấn tóc kiểu
phụ nhân, khí chất cả người đều đã thay đổi. Mà trên mặt tỷ phu Phan
Hồng thì lại lộ ra nụ cười tươi ôn hòa, lấy lễ lại mặt từ trên xe xuống.
Thích thị thì kích động đến rơi nước mắt, nữ nhi gả cho người, sao cảm giác giống như qua mấy đời. Lo lắng nàng không thích ứng ở nhà chồng, lo lắng nàng chịu ủy khuất, dù sao thật lo lắng.
Người nhà cũ bên kia hôm nay cũng đều tới, giúp đỡ bên này chuẩn bị đồ ăn tiếp đón nữ tế mới. Một nhà ba người Sở thị cũng đến đây, mà ngay cả mấy người Nhị bá mẫu cũng tới. Đây chính là cô nương đầu tiên trong nhóm tiểu bối của Vương gia xuất giá, nam nhân thì tự nhiên là vây quanh tiếp đón Phan tỷ phu, mà còn lại bên này thì kêu Vương Cúc Nhi vào trong phòng, hỏi thăm kỹ càng một phen.
Đương nhiên trong lúc đó cũng không có chuyện gì của tiểu cô nương, bởi vì, có một số việc thì không thể nói với tiểu cô nương rồi.
Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi dứt khoát ngốc ở trong phòng bếp, đi nấu cơm.
Vương Chi Nhi cũng tới, không biết là suy nghĩ gì. Hôm nay đại tẩu và nhị tẩu muốn trổ tài bản lĩnh, tam tẩu Lục thị cũng đi theo giúp đỡ ở dưới bếp.
Mặc kệ những người này ở nhà là quang cảnh gì, hôm nay là đại cô nương lại mặt, chỉ cần là người có chút đầu óc thì sẽ không làm ầm ĩ.
Mặt trên Triệu thị và Vương lão đầu rất vui vẻ. Trong phòng mấy vị bá mẫu thẩm thẩm đều hỏi Vương Cúc Nhi tình huống ở nhà chồng. Vương Cúc Nhi chịu đựng xấu hổ nói: "Tướng công và công công đều đối xử với con tốt lắm, ngày hôm sau thì công công giao chuyện trong nhà cho con, tướng công cũng đưa hết tiền riêng của hắn cho con bảo quản."
Đại bá mẫu Đinh thị vội nói: "Cúc nhi đúng là đứa có phúc khí, công công của con và cháu rể đối với con cũng thật tốt! Xem như con tiến vào tổ phúc rồi."
Mã thị muốn châm chọc vài câu, lại nghĩ tới hôm nay nếu thật sự làm như vậy, khẳng định là sẽ bị đánh, vì thế nên cũng nịnh hót vài câu.
Thích thị thì lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu ông thông gia và nữ tế có thể giao tiền tài quyền quản gia cho nữ nhi, như vậy chính là coi trọng nữ nhi. Phải biết rằng cuộc sống này, lúc nào cũng không rời được tiền. Nàng nói với Vương Cúc Nhi: "Nếu công công của con và nữ tế đều đã đối xử tốt với con thì con cần phải cẩn thận phận làm con dâu cho người ta, hiếu thuận công công của con, hầu hạ tốt nữ tế, biết không?"
"Dạ, nương nói con đều nghe hiểu được." Vương Cúc Nhi nói.
Vương Cúc Nhi trên không có bà bà, dưới không có trục lý, những cái này nếu ai đều đã làm nữ nhân làm nương cũng đều có kinh nghiệm nhưng mà không truyền thụ được cho Vương Cúc Nhi. Chỉ là trong lòng vẫn hâm mộ Vương Cúc Nhi, Mã thị còn nghĩ, có phải cũng tìm cho Chi Nhi một người nhà như vậy hay không? Chẳng qua lại nghĩ người nhà như vậy không nhất định có tiền, xem ra lần này Vương Cúc Nhi và tướng công nàng trở về, cũng không thấy có bao nhiêu phú quý, vẫn nên gả khuê nữ cho thiếu gia nhà có tiền mới tốt thôi. Giống như Tống thiếu gia và Triệu thiếu gia không phải đều là người rất tốt để tuyển chọn sao?
Đinh thị lại nghĩ mình không có một khuê nữ nào, một năm bốn mùa, cũng không có ai đưa chút gì mình, đều là nhi tử và nhi tức tặng đồ cho nhạc mẫu của nó, tính toán như vậy thật đúng là tính không lời rồi.
Sở thị là thật tâm vì vui mừng cho Vương Cúc Nhi, đương nhiên cũng nghĩ tới nữ nhi Vương Nha Nhi của mình, chờ nó trưởng thành, cũng phải quan tâm hôn sự của nó.
Thích thị thấy nói vậy cũng được rồi nên để cho Vương Cúc Nhi đi một gian phòng khác tìm Triệu thị, tuy rằng Triệu thị làm người không tốt thế nào nhưng rốt cuộc là nãi nãi Vương Cúc Nhi, không thể không dập đầu cho Triệu thị.
Vương Phúc Nhi thật tình cảm thấy đại tỷ xuất giá rồi, mình và nhị tỷ căn bản là không tìm được cơ hội đơn độc nói chuyện với nàng. Chỉ có thể về sau đi lên huyện nhiều hơn nữa.
Bên kia phỏng chừng Phan tỷ phu bị hỏi có chút chống đỡ không nổi, cũng may Thích thị kêu ăn cơm, bằng không thật tình là muốn chạy trối chết, đây là chỗ tốt trong nhà có nhiều thân thích. Phan Hồng cảm thấy nếu thật sự không cẩn thận bắt nạt Cúc nhi, mấy vị đại cữu tử tiểu cữu tử nhất định sẽ không tha cho mình nha.
Cái gọi là ra oai phủ đầu thì chính là như thế này đi.
Bởi vì lại mặt không thể qua đêm ở nhà mẹ đẻ, cho nên Vương Cúc Nhi và Phan Hồng cơm nước xong không được bao lâu thì cáo từ mà đi. Thích thị lại cảm thấy trong lòng trống vắng, Vương Đồng Tỏa nâng cánh tay của nàng, nhìn xe ngựa nữ nhi và nữ tế càng chạy càng xa.
Lúc này các nhà cũng mang theo lễ Phan nữ tế tặng mà đi về nhà. Đinh thị nói: "Lại nói tiếp ta sinh ba tên tiểu tử, nhưng mà hiện tại so sánh với mấy người lão Tam bọn họ, trong lòng ta không phải tư vị. Ngươi xem xem thú tức phụ tốn tiền, mỗi lần đi tới nhà nhạc mẫu bên kia cũng chỉ có ra không có vào, suy nghĩ một chút thực tính không lời."
Vương Kim Tỏa nói: "Vậy nếu không ngươi và nhà lão Tam thay đổi?"
Đinh thị lập tức nói: "Đổi gì mà đổi?" Tuy rằng bà nói như vậy, chẳng qua là trong lòng không thăng bằng mà thôi, nhưng mà có con trai ai muốn khuê nữ chứ. Hôm nay nhìn tinh thần Tam đệ muội khó chịu như vậy, gả khuê nữ đi ra ngoài thật là như nước hắt đi, rốt cuộc không thu lại được.
Mã thị vuốt tấm vải bóng loáng, nói: "Không nghĩ tới nữ tế Cúc nhi này không hiện sơn không hiện thủy (không phô trương ra ngoài), còn có thể xuất ra được thứ này, đến lúc đó đều làm một bộ quần áo cho ta và Chi Nhi. Chi Nhi tuổi cũng lớn, ngươi làm cha cũng không có ý kiến gì sao?"
Vương Ngân Tỏa nói: "Làm quần áo cái gì? Có ý tưởng gì? Ngươi nhanh chóng bán tấm vải này đổi tiền, đưa qua cho ca ca tẩu tẩu ngươi đi, tránh cho qua mấy ngày nữa lại đến nháo, nói chúng ta lừa tiền của bọn hắn. Vương Ngân Tỏa ta cũng chịu không nổi cơn tức này!"
Nói đến cái này, thì Mã thị chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: "Còn không phải tại cái sao chổi kia! Vừa vào cửa thì gặp chuyện không may! Cho dù là ta mua cái đầu heo đến lúc đó còn có thể ăn được thịt, ả thì có khả năng gì?"
Trong một gian phòng khác Lục thị chỉ có thể yên lặng rơi lệ, Vương Tam Bảo nhìn không chịu nổi, trực tiếp quát: "Nương, người làm gì hả, còn ngại chuyện nhà mình không đủ nhiều à, mỗi ngày không làm ầm ĩ thì không chịu được hả?"
"Ôi uy, ta đây một vốc phân một vốc nước tiểu nuôi ngươi lớn, hiện tại cánh tay rẽ ra bên ngoài rồi! Lão nương là nương ngươi, còn không nói được người ngoài?"
Lục thị ở một bên khuyên nhủ: "Tam Bảo, đều là lỗi của ta, là ta gây thêm phiền toái cho trong nhà. Nương, ngài đừng mắng Tam Bảo, muốn mắng thì mắng con đi. Con, ụa!" Lục thị nhịn không được nôn khan.
Mã thị nói: "Ngươi xem nhìn cái bộ dáng kia của ngươi, giả bộ cho ai xem? Ủa? Không đúng! Tức phụ Tam Bảo, có phải ngươi có hay không?" Mã thị lập tức chuyển qua chuyện khác, đương nhiên kết quả cuối cùng là, Lục thị thật sự mang thai. Mã thị xem ở trên mặt mũi tôn tử mà cũng không có không chừa mặt mũi, ánh mắt không phải ánh mắt cho Lục thị, ngược lại nói với người khác, nhi tức của mình mới vào cửa thì đã có bầu, quả nhiên là tốt.
Đương nhiên lời này của bà ta cũng gây tội cho người khác, là ai hả? Chính là Tống thị tức phụ của Nhị Bảo, bởi vì Nhị Bảo và Tam Bảo thành thân cách nhau rất gần, mà bây giờ Tống thị còn không có tin tức, Mã thị nói như vậy, không phải là đánh mặt Tống thị sao? Nhất là Mã thị thường xuyện đến nhà cũ bên này khoe khoang với Đinh thị, Đinh thị tức giận không chịu nổi, thì có vài lời nói không tốt đối với Tống thị. Đại nhi tức (dâu cả) Toàn thị trước đó cũng đã sớm có thai, chỉ chờ sinh ra. Tống thị cảm thấy thật oan uổng, cũng may Vương Nhị Bảo là người săn sóc, thân làm con dâu có ai mà không chịu chút ủy khuất đâu, nhưng mà Tống thị là thật tâm chướng mắt đối với Mã thị đến châm ngòi ly gián.
Cái gọi là đường xa biết sức ngựa lâu ngày thấy lòng người, là hạng người gì thì thời gian dài cũng sẽ biết. Bà bà Đinh thị của mình không thể nói rõ là tốt cũng không thể nói rõ là xấu, nhưng Tam thẩm và Tứ thẩm thì rất tốt, đáng tiếc không phải là bà bà của mình, chỉ có Nhị thẩm Mã thị này là đặc biệt làm cho người ta chán ghét. Bây giờ còn lấy việc này nói chuyện, thế nhưng bà bà còn nghe lọt được!
Vương Nhị Bảo nói: "Nương nói gì thì cứ nghe là được, bà chính là nói nhiều thôi, chờ ca ca chúng ta sinh đứa nhỏ rồi thì nương mình bận rộn, nàng đừng để trong lòng."
Tống thị nghĩ, mặc kệ thế nào, nam nhân của mình hướng về mình là được, như vậy thì so với cái gì cũng tốt hơn cả. Kỳ thật nếu thật sự cãi nhau, nàng cũng không nhất định thua người khác, ngay cả Nhị thẩm như vậy nàng cũng có thể nói ra một đống lớn được. Lúc trước còn nói Tam đệ muội thế này thế kia, hiện tại lại như vậy, thật sự là, làm cho người ta khinh thường.
Vương Phúc Nhi mới mặc kệ việc này, năm nay nàng lại trồng nhiều thêm một ít dưa hấu, về sau dưa hấu lớn lên, tặng lễ cũng là thứ tốt, nếu có được nhiều thì bán đi cũng là tiền. Trên cây Anh Đào nhanh biến đỏ (chín), Vương Tiểu Bảo theo tú tài công bên kia sau khi tan học thì thích nhìn cây Anh Đào này. (TQ gọi là anh đào, anh đào còn có tên là Cherry! Ăn rất ngon ^_^)
Đúng vậy, tiểu bằng hữu Vương Tiểu Bảo đã nhập học đọc sách, hiện tại trong nhà cũng ra nổi học phí, nên đưa đến chỗ tú tài công. Chẳng qua hiện tại tú tài công cũng lớn tuổi, không thể nào dạy học, nhưng mà tú tài công có một đệ tử tới đây tiếp tục dạy đám trẻ này. Đệ tử này xuất thân cũng là tú tài, chỉ là khảo cử nhân vài lần không có trúng, trong nhà cũng không cung cấp nổi nữa, cho nên vốn không có tiếp tục tham gia khoa thi, nghĩ có thể dạy vài đệ tử sống tạm nuôi gia đình. Chẳng qua bên quê nhà của hắn đã có học đường, cho nên cuối cùng liên hệ đến tú tài công bên này, tú tài công đang sầu lo mình không dạy thì không phải chậm trễ đám nhỏ trong thôn sao? Vì thế liền để cho vị Từ tú tài này tới đây. Phía trước học đường đều để cho Từ tú tài dùng, Từ tú tài cũng dẫn theo cả nhà tới, tiếng đọc sách ở Vương gia thôn cũng không có mất đi. Mấy thôn gần đó cũng đưa oa nhi tới học.
"Tam tỷ, tỷ hái cho đệ một trái Anh Đào, đệ rất muốn ăn." Vương Tiểu Bảo ở dưới tàng cây đang chảy nước miếng, Anh Đào đỏ au, thật sự thực làm cho người ta thèm ăn.
Vương Phúc Nhi nói: "Được, một lát tỷ hái một ít, đệ đều đưa qua một ít cho tú tài công và tiên sinh của đệ, trước khi chúng ta ăn cái gì cũng phải hiếu kính trưởng bối, tiên sinh trước."
Vương Phúc Nhi dời một cây thang nhẹ tới, cây thang này là Vương Đồng Tỏa tự mình làm. Sau đó nàng leo lên đi hái Anh Đào, đều nói Anh Đào ăn ngon, nhưng mà này hái nó thì thật là tốn sức. Hơn nữa trên cây này còn có sâu lông, một khi không cẩn thận thì sẽ bị đeo ngay lập tức, chỉ chốc lát sau thì tay sẽ sưng lên.
Vương Phúc Nhi thật vất vả hái được một mâm to quả Anh Đào, sau đó rửa sạch, nhét một trái vào trong miệng Vương Tiểu Bảo nói: "Trước đi đưa cho các vị tiên sinh, tỷ lại hái thêm một lát, đệ trở về thì có ăn ngay."
Vương Tiểu Bảo vui vẻ đi đưa Anh Đào. Vương Phúc Nhi xoa xoa bả vai, cánh tay nâng lâu cũng mệt chết đi. "Nhị tỷ, tỷ giúp muội hái Anh Đào đi."
Vương Hoa Nhi gánh hai thùng nước từ bờ sông, nói: "Tỷ còn phải tưới nước vườn rau đây, tự muội hái trước đi, có phải Tiểu Bảo lại muốn ăn hay không?" Vương Hoa Nhi cảm thấy đại tỷ lập gia đình thì mình chính là lão đại trong nhà rồi, cho nên các khoản trách nhiệm đều phải gánh vác.
Vườn rau mọc rất tốt, nhìn một màu xanh mượt, thừa dịp đúng lúc ngày xuân mà liều mạng hấp thu chất dinh dưỡng. Bên kia cây non dưa chuột cũng đã mọc ra, còn có rải hạt tiêu cũng nảy mầm.
Trương thẩm cười hì hì đi tới, thấy hai tỷ muội đều đang bận việc, nên đã nói: "Hoa nhi, Phúc nhi, ta nghe nương các con nói hạt tiêu nhà các con đã nhú mầm, ta tới đây lấy mấy cây."
Vương Hoa Nhi lanh lẹ nói: "Được ạ, Trương thẩm, ở bên kia!" Quả nhiên là rải nhiều, mọc lên quá dày đặc, người khác không đến lấy thì đến lúc đó cũng phải nhổ bỏ đi một ít.
"Trương thẩm, một lát nữa ăn Anh Đào." Vương Phúc Nhi ở trên cây hô.
"Được rồi! Cây Anh Đào này của con năm nay kết quả cũng thật nhiều, nhà của ta cũng không có được mấy trái, phỏng chừng phải sang năm thì mới nhiều, năm nay thì mất mùa trái cây rồi."
Vương Phúc Nhi nói: "Cây này của con có phải sang năm cũng phải như vậy hay không?"
Trương thẩm nói: "Cũng không nhất định, có cây là ba năm mất mùa một năm, có khi là hai năm, có khi còn có thời gian lâu hơn. Ta nhớ rõ mười mấy năm trước, cây ăn quả ở Vương gia thôn đều mất mùa."
Thích thị đi theo Vương Đồng Tỏa ra ruộng cạn làm việc, đến bây giờ còn chưa có trở về. Chẳng được bao lâu, có người trong thôn hoang mang rối loạn chạy tới, hô lên với Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi: "Hoa nhi, Phúc nhi, chân cha ngươi bị rắn cắn!"
Thích thị thì kích động đến rơi nước mắt, nữ nhi gả cho người, sao cảm giác giống như qua mấy đời. Lo lắng nàng không thích ứng ở nhà chồng, lo lắng nàng chịu ủy khuất, dù sao thật lo lắng.
Người nhà cũ bên kia hôm nay cũng đều tới, giúp đỡ bên này chuẩn bị đồ ăn tiếp đón nữ tế mới. Một nhà ba người Sở thị cũng đến đây, mà ngay cả mấy người Nhị bá mẫu cũng tới. Đây chính là cô nương đầu tiên trong nhóm tiểu bối của Vương gia xuất giá, nam nhân thì tự nhiên là vây quanh tiếp đón Phan tỷ phu, mà còn lại bên này thì kêu Vương Cúc Nhi vào trong phòng, hỏi thăm kỹ càng một phen.
Đương nhiên trong lúc đó cũng không có chuyện gì của tiểu cô nương, bởi vì, có một số việc thì không thể nói với tiểu cô nương rồi.
Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi dứt khoát ngốc ở trong phòng bếp, đi nấu cơm.
Vương Chi Nhi cũng tới, không biết là suy nghĩ gì. Hôm nay đại tẩu và nhị tẩu muốn trổ tài bản lĩnh, tam tẩu Lục thị cũng đi theo giúp đỡ ở dưới bếp.
Mặc kệ những người này ở nhà là quang cảnh gì, hôm nay là đại cô nương lại mặt, chỉ cần là người có chút đầu óc thì sẽ không làm ầm ĩ.
Mặt trên Triệu thị và Vương lão đầu rất vui vẻ. Trong phòng mấy vị bá mẫu thẩm thẩm đều hỏi Vương Cúc Nhi tình huống ở nhà chồng. Vương Cúc Nhi chịu đựng xấu hổ nói: "Tướng công và công công đều đối xử với con tốt lắm, ngày hôm sau thì công công giao chuyện trong nhà cho con, tướng công cũng đưa hết tiền riêng của hắn cho con bảo quản."
Đại bá mẫu Đinh thị vội nói: "Cúc nhi đúng là đứa có phúc khí, công công của con và cháu rể đối với con cũng thật tốt! Xem như con tiến vào tổ phúc rồi."
Mã thị muốn châm chọc vài câu, lại nghĩ tới hôm nay nếu thật sự làm như vậy, khẳng định là sẽ bị đánh, vì thế nên cũng nịnh hót vài câu.
Thích thị thì lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu ông thông gia và nữ tế có thể giao tiền tài quyền quản gia cho nữ nhi, như vậy chính là coi trọng nữ nhi. Phải biết rằng cuộc sống này, lúc nào cũng không rời được tiền. Nàng nói với Vương Cúc Nhi: "Nếu công công của con và nữ tế đều đã đối xử tốt với con thì con cần phải cẩn thận phận làm con dâu cho người ta, hiếu thuận công công của con, hầu hạ tốt nữ tế, biết không?"
"Dạ, nương nói con đều nghe hiểu được." Vương Cúc Nhi nói.
Vương Cúc Nhi trên không có bà bà, dưới không có trục lý, những cái này nếu ai đều đã làm nữ nhân làm nương cũng đều có kinh nghiệm nhưng mà không truyền thụ được cho Vương Cúc Nhi. Chỉ là trong lòng vẫn hâm mộ Vương Cúc Nhi, Mã thị còn nghĩ, có phải cũng tìm cho Chi Nhi một người nhà như vậy hay không? Chẳng qua lại nghĩ người nhà như vậy không nhất định có tiền, xem ra lần này Vương Cúc Nhi và tướng công nàng trở về, cũng không thấy có bao nhiêu phú quý, vẫn nên gả khuê nữ cho thiếu gia nhà có tiền mới tốt thôi. Giống như Tống thiếu gia và Triệu thiếu gia không phải đều là người rất tốt để tuyển chọn sao?
Đinh thị lại nghĩ mình không có một khuê nữ nào, một năm bốn mùa, cũng không có ai đưa chút gì mình, đều là nhi tử và nhi tức tặng đồ cho nhạc mẫu của nó, tính toán như vậy thật đúng là tính không lời rồi.
Sở thị là thật tâm vì vui mừng cho Vương Cúc Nhi, đương nhiên cũng nghĩ tới nữ nhi Vương Nha Nhi của mình, chờ nó trưởng thành, cũng phải quan tâm hôn sự của nó.
Thích thị thấy nói vậy cũng được rồi nên để cho Vương Cúc Nhi đi một gian phòng khác tìm Triệu thị, tuy rằng Triệu thị làm người không tốt thế nào nhưng rốt cuộc là nãi nãi Vương Cúc Nhi, không thể không dập đầu cho Triệu thị.
Vương Phúc Nhi thật tình cảm thấy đại tỷ xuất giá rồi, mình và nhị tỷ căn bản là không tìm được cơ hội đơn độc nói chuyện với nàng. Chỉ có thể về sau đi lên huyện nhiều hơn nữa.
Bên kia phỏng chừng Phan tỷ phu bị hỏi có chút chống đỡ không nổi, cũng may Thích thị kêu ăn cơm, bằng không thật tình là muốn chạy trối chết, đây là chỗ tốt trong nhà có nhiều thân thích. Phan Hồng cảm thấy nếu thật sự không cẩn thận bắt nạt Cúc nhi, mấy vị đại cữu tử tiểu cữu tử nhất định sẽ không tha cho mình nha.
Cái gọi là ra oai phủ đầu thì chính là như thế này đi.
Bởi vì lại mặt không thể qua đêm ở nhà mẹ đẻ, cho nên Vương Cúc Nhi và Phan Hồng cơm nước xong không được bao lâu thì cáo từ mà đi. Thích thị lại cảm thấy trong lòng trống vắng, Vương Đồng Tỏa nâng cánh tay của nàng, nhìn xe ngựa nữ nhi và nữ tế càng chạy càng xa.
Lúc này các nhà cũng mang theo lễ Phan nữ tế tặng mà đi về nhà. Đinh thị nói: "Lại nói tiếp ta sinh ba tên tiểu tử, nhưng mà hiện tại so sánh với mấy người lão Tam bọn họ, trong lòng ta không phải tư vị. Ngươi xem xem thú tức phụ tốn tiền, mỗi lần đi tới nhà nhạc mẫu bên kia cũng chỉ có ra không có vào, suy nghĩ một chút thực tính không lời."
Vương Kim Tỏa nói: "Vậy nếu không ngươi và nhà lão Tam thay đổi?"
Đinh thị lập tức nói: "Đổi gì mà đổi?" Tuy rằng bà nói như vậy, chẳng qua là trong lòng không thăng bằng mà thôi, nhưng mà có con trai ai muốn khuê nữ chứ. Hôm nay nhìn tinh thần Tam đệ muội khó chịu như vậy, gả khuê nữ đi ra ngoài thật là như nước hắt đi, rốt cuộc không thu lại được.
Mã thị vuốt tấm vải bóng loáng, nói: "Không nghĩ tới nữ tế Cúc nhi này không hiện sơn không hiện thủy (không phô trương ra ngoài), còn có thể xuất ra được thứ này, đến lúc đó đều làm một bộ quần áo cho ta và Chi Nhi. Chi Nhi tuổi cũng lớn, ngươi làm cha cũng không có ý kiến gì sao?"
Vương Ngân Tỏa nói: "Làm quần áo cái gì? Có ý tưởng gì? Ngươi nhanh chóng bán tấm vải này đổi tiền, đưa qua cho ca ca tẩu tẩu ngươi đi, tránh cho qua mấy ngày nữa lại đến nháo, nói chúng ta lừa tiền của bọn hắn. Vương Ngân Tỏa ta cũng chịu không nổi cơn tức này!"
Nói đến cái này, thì Mã thị chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: "Còn không phải tại cái sao chổi kia! Vừa vào cửa thì gặp chuyện không may! Cho dù là ta mua cái đầu heo đến lúc đó còn có thể ăn được thịt, ả thì có khả năng gì?"
Trong một gian phòng khác Lục thị chỉ có thể yên lặng rơi lệ, Vương Tam Bảo nhìn không chịu nổi, trực tiếp quát: "Nương, người làm gì hả, còn ngại chuyện nhà mình không đủ nhiều à, mỗi ngày không làm ầm ĩ thì không chịu được hả?"
"Ôi uy, ta đây một vốc phân một vốc nước tiểu nuôi ngươi lớn, hiện tại cánh tay rẽ ra bên ngoài rồi! Lão nương là nương ngươi, còn không nói được người ngoài?"
Lục thị ở một bên khuyên nhủ: "Tam Bảo, đều là lỗi của ta, là ta gây thêm phiền toái cho trong nhà. Nương, ngài đừng mắng Tam Bảo, muốn mắng thì mắng con đi. Con, ụa!" Lục thị nhịn không được nôn khan.
Mã thị nói: "Ngươi xem nhìn cái bộ dáng kia của ngươi, giả bộ cho ai xem? Ủa? Không đúng! Tức phụ Tam Bảo, có phải ngươi có hay không?" Mã thị lập tức chuyển qua chuyện khác, đương nhiên kết quả cuối cùng là, Lục thị thật sự mang thai. Mã thị xem ở trên mặt mũi tôn tử mà cũng không có không chừa mặt mũi, ánh mắt không phải ánh mắt cho Lục thị, ngược lại nói với người khác, nhi tức của mình mới vào cửa thì đã có bầu, quả nhiên là tốt.
Đương nhiên lời này của bà ta cũng gây tội cho người khác, là ai hả? Chính là Tống thị tức phụ của Nhị Bảo, bởi vì Nhị Bảo và Tam Bảo thành thân cách nhau rất gần, mà bây giờ Tống thị còn không có tin tức, Mã thị nói như vậy, không phải là đánh mặt Tống thị sao? Nhất là Mã thị thường xuyện đến nhà cũ bên này khoe khoang với Đinh thị, Đinh thị tức giận không chịu nổi, thì có vài lời nói không tốt đối với Tống thị. Đại nhi tức (dâu cả) Toàn thị trước đó cũng đã sớm có thai, chỉ chờ sinh ra. Tống thị cảm thấy thật oan uổng, cũng may Vương Nhị Bảo là người săn sóc, thân làm con dâu có ai mà không chịu chút ủy khuất đâu, nhưng mà Tống thị là thật tâm chướng mắt đối với Mã thị đến châm ngòi ly gián.
Cái gọi là đường xa biết sức ngựa lâu ngày thấy lòng người, là hạng người gì thì thời gian dài cũng sẽ biết. Bà bà Đinh thị của mình không thể nói rõ là tốt cũng không thể nói rõ là xấu, nhưng Tam thẩm và Tứ thẩm thì rất tốt, đáng tiếc không phải là bà bà của mình, chỉ có Nhị thẩm Mã thị này là đặc biệt làm cho người ta chán ghét. Bây giờ còn lấy việc này nói chuyện, thế nhưng bà bà còn nghe lọt được!
Vương Nhị Bảo nói: "Nương nói gì thì cứ nghe là được, bà chính là nói nhiều thôi, chờ ca ca chúng ta sinh đứa nhỏ rồi thì nương mình bận rộn, nàng đừng để trong lòng."
Tống thị nghĩ, mặc kệ thế nào, nam nhân của mình hướng về mình là được, như vậy thì so với cái gì cũng tốt hơn cả. Kỳ thật nếu thật sự cãi nhau, nàng cũng không nhất định thua người khác, ngay cả Nhị thẩm như vậy nàng cũng có thể nói ra một đống lớn được. Lúc trước còn nói Tam đệ muội thế này thế kia, hiện tại lại như vậy, thật sự là, làm cho người ta khinh thường.
Vương Phúc Nhi mới mặc kệ việc này, năm nay nàng lại trồng nhiều thêm một ít dưa hấu, về sau dưa hấu lớn lên, tặng lễ cũng là thứ tốt, nếu có được nhiều thì bán đi cũng là tiền. Trên cây Anh Đào nhanh biến đỏ (chín), Vương Tiểu Bảo theo tú tài công bên kia sau khi tan học thì thích nhìn cây Anh Đào này. (TQ gọi là anh đào, anh đào còn có tên là Cherry! Ăn rất ngon ^_^)
Đúng vậy, tiểu bằng hữu Vương Tiểu Bảo đã nhập học đọc sách, hiện tại trong nhà cũng ra nổi học phí, nên đưa đến chỗ tú tài công. Chẳng qua hiện tại tú tài công cũng lớn tuổi, không thể nào dạy học, nhưng mà tú tài công có một đệ tử tới đây tiếp tục dạy đám trẻ này. Đệ tử này xuất thân cũng là tú tài, chỉ là khảo cử nhân vài lần không có trúng, trong nhà cũng không cung cấp nổi nữa, cho nên vốn không có tiếp tục tham gia khoa thi, nghĩ có thể dạy vài đệ tử sống tạm nuôi gia đình. Chẳng qua bên quê nhà của hắn đã có học đường, cho nên cuối cùng liên hệ đến tú tài công bên này, tú tài công đang sầu lo mình không dạy thì không phải chậm trễ đám nhỏ trong thôn sao? Vì thế liền để cho vị Từ tú tài này tới đây. Phía trước học đường đều để cho Từ tú tài dùng, Từ tú tài cũng dẫn theo cả nhà tới, tiếng đọc sách ở Vương gia thôn cũng không có mất đi. Mấy thôn gần đó cũng đưa oa nhi tới học.
"Tam tỷ, tỷ hái cho đệ một trái Anh Đào, đệ rất muốn ăn." Vương Tiểu Bảo ở dưới tàng cây đang chảy nước miếng, Anh Đào đỏ au, thật sự thực làm cho người ta thèm ăn.
Vương Phúc Nhi nói: "Được, một lát tỷ hái một ít, đệ đều đưa qua một ít cho tú tài công và tiên sinh của đệ, trước khi chúng ta ăn cái gì cũng phải hiếu kính trưởng bối, tiên sinh trước."
Vương Phúc Nhi dời một cây thang nhẹ tới, cây thang này là Vương Đồng Tỏa tự mình làm. Sau đó nàng leo lên đi hái Anh Đào, đều nói Anh Đào ăn ngon, nhưng mà này hái nó thì thật là tốn sức. Hơn nữa trên cây này còn có sâu lông, một khi không cẩn thận thì sẽ bị đeo ngay lập tức, chỉ chốc lát sau thì tay sẽ sưng lên.
Vương Phúc Nhi thật vất vả hái được một mâm to quả Anh Đào, sau đó rửa sạch, nhét một trái vào trong miệng Vương Tiểu Bảo nói: "Trước đi đưa cho các vị tiên sinh, tỷ lại hái thêm một lát, đệ trở về thì có ăn ngay."
Vương Tiểu Bảo vui vẻ đi đưa Anh Đào. Vương Phúc Nhi xoa xoa bả vai, cánh tay nâng lâu cũng mệt chết đi. "Nhị tỷ, tỷ giúp muội hái Anh Đào đi."
Vương Hoa Nhi gánh hai thùng nước từ bờ sông, nói: "Tỷ còn phải tưới nước vườn rau đây, tự muội hái trước đi, có phải Tiểu Bảo lại muốn ăn hay không?" Vương Hoa Nhi cảm thấy đại tỷ lập gia đình thì mình chính là lão đại trong nhà rồi, cho nên các khoản trách nhiệm đều phải gánh vác.
Vườn rau mọc rất tốt, nhìn một màu xanh mượt, thừa dịp đúng lúc ngày xuân mà liều mạng hấp thu chất dinh dưỡng. Bên kia cây non dưa chuột cũng đã mọc ra, còn có rải hạt tiêu cũng nảy mầm.
Trương thẩm cười hì hì đi tới, thấy hai tỷ muội đều đang bận việc, nên đã nói: "Hoa nhi, Phúc nhi, ta nghe nương các con nói hạt tiêu nhà các con đã nhú mầm, ta tới đây lấy mấy cây."
Vương Hoa Nhi lanh lẹ nói: "Được ạ, Trương thẩm, ở bên kia!" Quả nhiên là rải nhiều, mọc lên quá dày đặc, người khác không đến lấy thì đến lúc đó cũng phải nhổ bỏ đi một ít.
"Trương thẩm, một lát nữa ăn Anh Đào." Vương Phúc Nhi ở trên cây hô.
"Được rồi! Cây Anh Đào này của con năm nay kết quả cũng thật nhiều, nhà của ta cũng không có được mấy trái, phỏng chừng phải sang năm thì mới nhiều, năm nay thì mất mùa trái cây rồi."
Vương Phúc Nhi nói: "Cây này của con có phải sang năm cũng phải như vậy hay không?"
Trương thẩm nói: "Cũng không nhất định, có cây là ba năm mất mùa một năm, có khi là hai năm, có khi còn có thời gian lâu hơn. Ta nhớ rõ mười mấy năm trước, cây ăn quả ở Vương gia thôn đều mất mùa."
Thích thị đi theo Vương Đồng Tỏa ra ruộng cạn làm việc, đến bây giờ còn chưa có trở về. Chẳng được bao lâu, có người trong thôn hoang mang rối loạn chạy tới, hô lên với Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi: "Hoa nhi, Phúc nhi, chân cha ngươi bị rắn cắn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.