Chương 99: Nữ nhi đều là khoản nợ
Lý Hảo
29/12/2017
Editor: ChieuNinh
Đảo mắt lại mùa đông một năm nữa đã tới, biểu cô Tú Nga của Vương Phúc Nhi lại sinh một song thai, vừa vặn trai gái song toàn. Biểu di phu Thủy Sinh đều đặc biệt đối xử tốt với nàng và cô nãi nãi, lúc người lão Vương gia đi ăn tiệc rượu trăng tròn thì trong lòng Triệu thị không thoải mái, vì sao? Còn không phải bởi vì tức phụ lão Tứ đến bây giờ vẫn không có động tĩnh sao? Chỉ một cái nha đầu lừa đảo thì có cái rắm dùng. Chỉ là hiện tại bà nói cũng không có tác dụng, tức phụ lão Tứ cũng không nghe lời bà, bà chỉ có thể là bí mật tìm Vương Thiết Tỏa nói nói. Nhưng mà, Vương Thiết Tỏa khi nghe lão nương nói chuyện thì trực tiếp gật đầu, nhưng cuối cùng cũng cứ như vậy, Triệu thị cảm giác con trai thành thật của mình hiện tại trở nên rất gian xảo rồi!
Vương lão đầu kêu bà đừng có quan tâm mù quáng, con cháu đều tự có phúc của con cháu, quản nhiều làm gì? Nhưng mà bà chính là không nghe, người không chịu ngồi yên.
Sở thị đã sớm biết rằng ở trường hợp này thì sẽ bị bà bà xem thường, nhưng mà nàng cũng không sợ. Chịu đựng Triệu thị xem thường thì ứng phó tự nhiên, dù sao nàng cứ như vậy, hơn nữa lại cũng không nói cái gì bất hiếu bất kính với lão nhân, làm gì phải chột dạ?
Việc hôn nhân của Vương Nhị Bảo đến đây cũng đã định ra, là một cô nương ở thôn khác, người trưởng thành không tệ, trong nhà cũng có vài mẫu đất, coi như là môn đăng hộ đối với nhà Đinh thị. Công việc thợ mộc của Vương Nhị Bảo làm không tệ, trước đó không lâu nhà Chu địa chủ gả nữ nhi, đều mời hắn đến đánh gia cụ, khi người ta nâng gia cụ, người xem náo nhiệt nhìn thấy gia cụ này thực không kém, thế là, thanh danh liền truyền ra.
Sau đó Vương Nhị Bảo đặc biệt mua hai cân kẹo ngon tới cho Vương Phúc Nhi. Nếu không nhờ Phúc nhi nghe được tin tức nói nhà Chu địa chủ gả nữ nhi, hơn nữa ra chủ ý tặng lễ cho quản gia của Chu địa chủ, thì chuyện này cũng không tới phiên một người lỗ mãng như hắn.
"Phúc nhi, năm lượng bạc này là trước kia muội cho mượn. Lần này Nhị ca làm gia cụ cho nhà Chu địa chủ cũng đã kiếm trở lại." Vương Nhị Bảo nói.
Vương Phúc Nhi cũng không khách khí, chuyện tặng lễ này (hối lộ), cho đến lúc này đều là vạn sự thông. Nhị Bảo ca là một thợ mộc mới, tay nghề dù cho có giỏi thì người khác cũng không biết, chỉ có thể làm cho mọi người nhận ra rồi mới thành. Mà muốn cho người ta nhận biết, như vậy chỉ có thể để cho hắn làm cái gì đó được mọi người thấy được, đúng lúc này thì nữ nhi Chu địa chủ phải xuất giá, hơn nữa còn gả cho người tốt. Nên thời điểm đưa đồ cưới, gia cụ chính là một phần chính trong đó, lúc đó nếu như được người khác nhìn thấy rồi khen ngợi, vậy là đạt tới hiệu quả tuyên truyền rồi.
Cho dù lần này không kiếm được tiền cũng đáng giá. Nghe được quản gia nhà Chu địa chủ ở phương diện làm việc này có thể làm chủ, hơn nữa quản gia này là người tham tài, như vậy thì đúng bệnh hốt thuốc. Bình thường thợ mộc nhất định sẽ luyến tiếc đưa năm lượng bạc này, dù sao tương đương với một mẫu ruộng nước, lấy ra thì ai cũng đau lòng. Chính Nhị Bảo ca ban đầu cũng cảm thấy đau lòng, vẫn là Vương Phúc Nhi nói thật lâu mới đồng ý.
Trong tay Vương Phúc Nhi có tiền nhàn rỗi, cũng vui vẻ ý giúp việc này, dù sao Đại Bảo ca và Nhị Bảo ca chính là đường ca của mình, hơn nữa bọn họ sống tốt, như vậy gia gia và nãi đi theo bọn họ cũng có thể tốt hơn một chút. Theo lâu dài mà nói, đối với nhà mình cũng có điều tốt.
Cho nên kết quả sau đó, chính là tay nghề của Nhị Bảo ca nhận được tán thành của mọi người. Tuy rằng làm việc cho nhà Chu địa chủ, hắn không có kiếm đủ tiền, nhưng mà sau đó có rất nhiều gia đình mời hắn làm gia cụ. Cũng bởi vì như vậy, hôn sự của hắn cũng dễ dàng hơn, bà mối tới cửa, miệng Đinh thị đều cười toe tóe, chọn tới chọn lui, thì chọn Nhị cô nương nhà Tống Bàn Tử của Tống gia thôn.
Nghe nói Tống cô nương trưởng thành rất phúc tướng, dù sao đến lúc đó thành thân tự nhiên thì sẽ thấy được. Bởi vì hôn sự lần này định ra rất thuận lợi, Đinh thị cũng không có làm ra cái yêu thiêu thân gì, Vương Phúc Nhi cũng vui vẻ không chộn rộn lẫn vào.
Tiền thuê Vương Phúc Nhi mua cửa hàng cũng thu vào, tiền này nàng đều giao cho Vương Đồng Tỏa. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vương Đồng Tỏa nhìn tiền này lại bắt đầu muốn mua đất. Mấy năm nay mua càng ngày càng nhiều, Vương Đồng Tỏa vui vẻ làm tiểu địa chủ mới nổi, chỉ là tiểu địa chủ này cũng thích tự mình làm ruộng, ít nhất năm sáu mẫu ruộng cạn hắn chăm sóc rất tốt. Vương Đồng Tỏa nghĩ xong thì đặt mua thêm vài mẫu, đến lúc đó mấy đứa nha đầu xuất giá cũng có thể cho nhiều thêm một ít, có đất, ở nhà chồng cũng dễ thở hơn.
Tự nhiên Thích thị cái gì cũng nghe nam nhân nhà mình, hơn nữa hiện tại nàng quan tâm nhất chính là hôn sự của Vương Cúc Nhi, khuê nữ mỗi ngày một lớn, nói chung cũng không thể giữ ở nhà cả đời. Nhưng mà nói dạng người gì, nàng đã chọn lại chọn, bà mối tới cửa cũng nhiều, dù sao hiện tại trong nhà Vương Phúc Nhi cũng là nhà có bản lĩnh, nhiều người muốn kết thân. Thích thị cũng để cho thân thích bằng hữu giúp đỡ hỏi thăm, bởi vì những người này đều hiểu rõ, càng đáng tin cậy hơn bà mối hé miệng toàn lời hay.
Vương Phúc Nhi phát giác đại tỷ của mình cũng rất khẩn trương, đại khái là biết mình đang nghị thân, một nữ oa đối với chuyện nhà chồng sau này của mình hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một loại tâm lý khiếp đảm. Vương Phúc Nhi nghĩ tới đại tỷ của mình cũng không tiếp xúc được mấy nam oa, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi còn thích đi ra ngoài, dường như cũng gặp qua nam oa nhiều hơn không phải giống như đại tỷ chỉ có của Vương gia. Đại tỷ lớn như vậy gần như không có khả năng có người trong lòng, tuy rằng đây là cổ đại, nhưng mà ở đây cũng là nông thôn nên vẫn là có rất nhiều người nhìn vừa mắt nhau, tỷ như tứ thúc và Tứ thẩm, tỷ như tiểu cữu và tiểu cữu mẫu, tỷ như Đại Bảo ca và đại tẩu v.v...
Nhưng mà đại tỷ gần như là theo khuôn phép cũ chịu khó ở trong nhà, hơn nữa cảm giác tồn tại nhỏ nhất ở trong nhà. Nhưng mà mọi người đều thích đại tỷ. Vương Phúc Nhi thật tình cảm thấy là ai cũng không xứng với đại tỷ của mình, lại nghĩ vạn nhất đại tỷ bị làm mai cho người có bà bà lợi hại, đến lúc đó bị ức hiếp thì phải làm sao? Đại tỷ có loại tính tình này, thật sự không thể có bà bà lợi hại được, còn có nhà phải có nhân khẩu đơn giản, nếu có một đống lớn trục lý, giống như nương bọn họ vậy thì còn không phải bị bắt nạt chết sao.
Ánh mắt Thích thị cũng soi mói, hơn nữa không biết ai nghe tin tức nói Vương lão tam gả nữ cho của hồi môn là ruộng nước, lại có thật nhiều người tới cửa.
"Nương, những người này đều là coi trọng đất của chúng ta, căn bản là không phải coi trọng bản thân của đại tỷ, người như vậy về sau đến bao nhiêu thì đuổi bấy nhiêu." Vương Phúc Nhi nói.
Thích thị nói: "Cũng không phải tất cả đều là coi trọng đồ cưới của đại tỷ con, người ấy mà, đương nhiên đều coi trọng thứ tốt. Việc đất đai của hồi môn của đại tỷ con vốn không có gì, chúng ta đề phòng chủ yếu chính là cái loại người chỉ coi trọng đồ cưới của đại tỷ con. Còn có một vài người cũng coi trọng nhân phẩm đại tỷ con, nhưng mà bọn hắn cũng thích đại tỷ con có của hồi môn, như vậy cũng không thể nói người ta đều là xấu xa. Giống như về sau ta tìm tức phụ cho Tiểu Bảo, đương nhiên là muốn nhân phẩm tốt, nhưng mà cùng với nhân phẩm tốt thì đồ cưới nhiều, mọi người đều muốn đoạt lấy thôi."
"Nương, con đã biết." Vương Phúc Nhi nói, thứ tốt mọi người đều thích, đây là chuyện bình thường của con người.
Hôn sự của Vương Nhị Bảo xử lý vào mùng tám tháng chạp. A di Vương Phúc Nhi thật lâu không trở lại thì lần này cũng đã trở về. Trước kia nếu chuyện của bên này, chỉ cần không phải trong nhà Vương Phúc Nhi thì nàng chính là tùy theo mà tặng lễ. Lần này trở về, đương nhiên là có chuyện tìm Thích thị thương lượng.
Đinh thị đối với a di của Vương Phúc Nhi đến thì rất hoan nghênh, dù sao Vương Đại Bảo là chưởng quầy của nhà nàng. Cái tinh thần nhiệt tình kia làm cho người ta chịu không nổi.
A di Vương Phúc Nhi nhân lúc rảnh rỗi đi tới trong nhà Vương Phúc Nhi, nói chuyện cùng với Thích thị. Lần này ngược lại Thích thị được thanh nhàn, bởi vì đại tẩu Vương Phúc Nhi tìm người bao lo hết mọi chuyện, chẳng qua phải tốn nhiều hơn mà thôi. Vào mùa đông, tay cũng đông lạnh, Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh thà rằng dùng nhiều thêm chút tiền, cũng không thể để cho người ta chịu tội. Thỉnh người tới làm quen tay, người ta kiếm tiền tự nhiên không sợ lạnh. Không giống như trước kia, mời người trong thôn hỗ trợ, lại là miễn phí, mọi người bị đông lạnh, khó tránh khỏi sẽ có cảm xúc.
"Tỷ, việc hôn nhân của Cúc nhi rốt cuộc tỷ có cái tính toán gì, mắt thấy Cúc nhi sang năm cũng qua mười bảy rồi, nếu hôn sự không định ra thì có thể chậm rồi." A di Vương Phúc Nhi nói.
Thích thị thở dài: "Ta cũng chọn hoa cả mắt, không biết chọn ai mới tốt. Muội cũng biết, Cúc nhi là lão đại, trước kia đi theo chúng ta ăn bao nhiêu khổ? Tuy rằng cuộc sống mấy năm nay tốt hơn, nhưng mà Cúc nhi của chúng ta vẫn là mỗi ngày làm lụng vất vả, ta và cha Cúc nhi đều muốn tìm cho nàng nhà người tốt, để cho nàng về sau cũng có thể sống được thoải mái."
"Cúc nhi tính tình rất thành thật, tìm cho nàng cũng tìm người nhà thành thật là tốt nhất, bằng không tìm người lợi hại, đến lúc đó là Cúc nhi của chúng ta chịu thiệt." A di nói.
"Quá thành thật cũng không được, người ta bắt nạt tới cửa cũng không dám nói gì, vậy không phải không xong rồi sao?" Thích thị nói: "Ta đã nghĩ muốn tìm người ở gần một chút, đến lúc đó có chuyện gì cũng có thể chăm sóc một chút."
"Tỷ, nếu ở gần mà bà bà không tốt cũng không được. Tỷ, lần trước muội nói với tỷ cái gia đình làm mai cho Cúc nhi ấy, tỷ thấy được không?" A di nói.
"Muội là a di của Cúc nhi, muội nói thì khẳng định là có cơ sở dựa vào, nhưng mà ta đây làm nương vẫn không an tâm."
A di Vương Phúc Nhi cười nói: "Nếu không phải Điền oa tử và Lỗi oa tử còn nhỏ, ngược lại muội muốn rước Cúc nhi đến nhà của muội ấy, như vậy khẳng định tỷ an tâm."
Thích thị cũng cười, đúng vậy, nếu thật sự có thể nói đến trong nhà muội tử của mình, vậy thì rất tốt, đáng tiếc, việc này là không được.
Nhưng mà: "Ta nói một nhà này cũng không tệ, tỷ, một nhà này cũng là ở trên huyện, nhà ở cũng gần nhà muội. Trong nhà hắn chỉ có một con trai độc nhất, sau khi lão bà hắn mất đi, hắn cũng không có lại thú thê, một mình nuôi lớn con trai, trong tay cũng có một cửa hàng đèn cầy, phía sau cửa hàng chính là sân viện. Nhân khẩu ít, cũng không có bà bà quản thúc, nhà kia có quen biết với muội phu của tỷ, bởi vì là nam nhân, hôn sự của con trai hắn là một đại nam nhân cũng là liên tiếp bó tay bó chân. Cho nên, bởi vì có quan hệ tốt với muội phu của tỷ nên mới tới tìm muội, nhờ muội tìm xem thay hắn. Muội thấy con trai nhà kia thật sự không tệ, năm nay mười tám tuổi, người thì hay ngại ngùng, bộ dạng cũng không kém. Hiện tại hắn đi theo cha hắn quản lý cửa hàng nhà mình cũng tốt. Muội đi qua gặp vài lần, ban đầu đứa nhỏ người ta còn có chút đỏ mặt, nhưng mà quen biết rồi cũng thoải mái."
Thích thị nghe xong hỏi: "Người ta ở trên huyện cũng đã có nhà cửa, còn để ý khuê nữ ở nông thôn chúng ta sao? Sẽ không có gì vấn đề đi."
"Tỷ, tỷ nói lời này, muội có thể hãm hại chính ngoại sinh nữ của mình sao? Đến lúc đó muội cũng không còn mặt mũi đi gặp tỷ và nương!" A di vội nói.
Thích thị ngượng ngùng: "Muội tử, muội đừng vội, tỷ cũng là lần đầu tiên tìm phu gia cho khuê nữ, nên trong lòng ít nhiều có chút sợ này sợ kia, muội đừng trách tỷ."
A di Vương Phúc Nhi nói: "Tỷ, muội biết, giống như về sau muội tìm tức phục cho Điền oa tử và Lỗi oa tử, khẳng định cái gì cũng phải suy nghĩ.
Ngài cũng đừng nhìn người khác rất cao, hắn ở trên huyện thì lại làm sao? Cúc nhi của chúng ta cũng không kém, luận tướng mạo, bộ dạng của Cúc nhi chúng ta còn không phải giống như một đóa hoa sao? Luận nhân phẩm, Cúc nhi chúng ta thật là không có chỗ chê, nếu không thì làm gì có nhiều bà mối tới cửa đến như vậy? Còn có tỷ, hiện tại nhà của tỷ cũng không kém, cũng là số một số hai ở Vương gia thôn này. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Còn có muội và Gia An bọn họ nữa, ở trên huyện cũng đều có nhân mạch, tỷ thấy thật tốt, dựa vào cái gì mà khinh thường Cúc nhi chúng ta? Cho nên muội nói chuyện này vừa vặn, chỉ là, muội thì nói vậy, vẫn là tỷ và tỷ phu đi xem, mọi người cũng yên tâm."
Thích thị gật đầu, kỳ thật muội tử nói cũng không sai, nhà này không có bà bà vậy giảm đi hơn một phân nửa lo lắng, lại là con trai độc nhất, cũng không có quan hệ trục lý, đến lúc đó cả hai cứ quản lý cửa hàng cho tốt, vậy thì cuộc sống sẽ không có quá nhiều sầu lo.
Thích thị quyết định cùng Vương Đồng Tỏa đi một chuyến lên huyện lị, phải cẩn thận xem mắt đã.
Việc này cứ quyết định như vậy, chờ hôn sự của Vương Nhị Bảo chuẩn bị xong rồi thì Vương Đồng Tỏa liền dẫn theo Thích thị, còn có Vương Cúc Nhi đi lên huyện, mặc kệ thế nào, nếu đều vừa lòng, cũng để cho hai bên gặp mặt một lần. Cho cả hai nhìn thấy nhau.
Vương Tiểu Bảo không được đi cùng, trong lòng còn rất khó chịu, đứa nhỏ tuổi này thì thích bám người, người lớn ra cửa thì đều vui vẻ đi theo.
Vương Phúc Nhi nói: "Cha nương và đại tỷ có việc đi làm, đệ cứ ngoan ngoãn ngốc ở nhà với tỷ và nhị tỷ đi, Tam tỷ làm ăn ngon cho đệ, được không?"
Lúc này Vương Tiểu Bảo mới chuyển sang sáng sủa: "Đệ muốn ăn giò heo kho tàu!"
Được rồi, heo trong nhà có sáu con bán đi năm, còn giết một con, tiểu gia hỏa này thì chỉ nhớ thương tới móng giò. Thứ này cũng không phải trân quý gì, Vương Phúc Nhi điểm điểm cái mũi Vương Tiểu Bảo: "Buổi tối liền làm cho Tiểu Bảo của chúng ta ăn, nhưng mà hôm nay đệ phải viết xong chữ mới được."
"Tam tỷ yên tâm đi, đệ cam đoan sẽ viết xong."
Đảo mắt lại mùa đông một năm nữa đã tới, biểu cô Tú Nga của Vương Phúc Nhi lại sinh một song thai, vừa vặn trai gái song toàn. Biểu di phu Thủy Sinh đều đặc biệt đối xử tốt với nàng và cô nãi nãi, lúc người lão Vương gia đi ăn tiệc rượu trăng tròn thì trong lòng Triệu thị không thoải mái, vì sao? Còn không phải bởi vì tức phụ lão Tứ đến bây giờ vẫn không có động tĩnh sao? Chỉ một cái nha đầu lừa đảo thì có cái rắm dùng. Chỉ là hiện tại bà nói cũng không có tác dụng, tức phụ lão Tứ cũng không nghe lời bà, bà chỉ có thể là bí mật tìm Vương Thiết Tỏa nói nói. Nhưng mà, Vương Thiết Tỏa khi nghe lão nương nói chuyện thì trực tiếp gật đầu, nhưng cuối cùng cũng cứ như vậy, Triệu thị cảm giác con trai thành thật của mình hiện tại trở nên rất gian xảo rồi!
Vương lão đầu kêu bà đừng có quan tâm mù quáng, con cháu đều tự có phúc của con cháu, quản nhiều làm gì? Nhưng mà bà chính là không nghe, người không chịu ngồi yên.
Sở thị đã sớm biết rằng ở trường hợp này thì sẽ bị bà bà xem thường, nhưng mà nàng cũng không sợ. Chịu đựng Triệu thị xem thường thì ứng phó tự nhiên, dù sao nàng cứ như vậy, hơn nữa lại cũng không nói cái gì bất hiếu bất kính với lão nhân, làm gì phải chột dạ?
Việc hôn nhân của Vương Nhị Bảo đến đây cũng đã định ra, là một cô nương ở thôn khác, người trưởng thành không tệ, trong nhà cũng có vài mẫu đất, coi như là môn đăng hộ đối với nhà Đinh thị. Công việc thợ mộc của Vương Nhị Bảo làm không tệ, trước đó không lâu nhà Chu địa chủ gả nữ nhi, đều mời hắn đến đánh gia cụ, khi người ta nâng gia cụ, người xem náo nhiệt nhìn thấy gia cụ này thực không kém, thế là, thanh danh liền truyền ra.
Sau đó Vương Nhị Bảo đặc biệt mua hai cân kẹo ngon tới cho Vương Phúc Nhi. Nếu không nhờ Phúc nhi nghe được tin tức nói nhà Chu địa chủ gả nữ nhi, hơn nữa ra chủ ý tặng lễ cho quản gia của Chu địa chủ, thì chuyện này cũng không tới phiên một người lỗ mãng như hắn.
"Phúc nhi, năm lượng bạc này là trước kia muội cho mượn. Lần này Nhị ca làm gia cụ cho nhà Chu địa chủ cũng đã kiếm trở lại." Vương Nhị Bảo nói.
Vương Phúc Nhi cũng không khách khí, chuyện tặng lễ này (hối lộ), cho đến lúc này đều là vạn sự thông. Nhị Bảo ca là một thợ mộc mới, tay nghề dù cho có giỏi thì người khác cũng không biết, chỉ có thể làm cho mọi người nhận ra rồi mới thành. Mà muốn cho người ta nhận biết, như vậy chỉ có thể để cho hắn làm cái gì đó được mọi người thấy được, đúng lúc này thì nữ nhi Chu địa chủ phải xuất giá, hơn nữa còn gả cho người tốt. Nên thời điểm đưa đồ cưới, gia cụ chính là một phần chính trong đó, lúc đó nếu như được người khác nhìn thấy rồi khen ngợi, vậy là đạt tới hiệu quả tuyên truyền rồi.
Cho dù lần này không kiếm được tiền cũng đáng giá. Nghe được quản gia nhà Chu địa chủ ở phương diện làm việc này có thể làm chủ, hơn nữa quản gia này là người tham tài, như vậy thì đúng bệnh hốt thuốc. Bình thường thợ mộc nhất định sẽ luyến tiếc đưa năm lượng bạc này, dù sao tương đương với một mẫu ruộng nước, lấy ra thì ai cũng đau lòng. Chính Nhị Bảo ca ban đầu cũng cảm thấy đau lòng, vẫn là Vương Phúc Nhi nói thật lâu mới đồng ý.
Trong tay Vương Phúc Nhi có tiền nhàn rỗi, cũng vui vẻ ý giúp việc này, dù sao Đại Bảo ca và Nhị Bảo ca chính là đường ca của mình, hơn nữa bọn họ sống tốt, như vậy gia gia và nãi đi theo bọn họ cũng có thể tốt hơn một chút. Theo lâu dài mà nói, đối với nhà mình cũng có điều tốt.
Cho nên kết quả sau đó, chính là tay nghề của Nhị Bảo ca nhận được tán thành của mọi người. Tuy rằng làm việc cho nhà Chu địa chủ, hắn không có kiếm đủ tiền, nhưng mà sau đó có rất nhiều gia đình mời hắn làm gia cụ. Cũng bởi vì như vậy, hôn sự của hắn cũng dễ dàng hơn, bà mối tới cửa, miệng Đinh thị đều cười toe tóe, chọn tới chọn lui, thì chọn Nhị cô nương nhà Tống Bàn Tử của Tống gia thôn.
Nghe nói Tống cô nương trưởng thành rất phúc tướng, dù sao đến lúc đó thành thân tự nhiên thì sẽ thấy được. Bởi vì hôn sự lần này định ra rất thuận lợi, Đinh thị cũng không có làm ra cái yêu thiêu thân gì, Vương Phúc Nhi cũng vui vẻ không chộn rộn lẫn vào.
Tiền thuê Vương Phúc Nhi mua cửa hàng cũng thu vào, tiền này nàng đều giao cho Vương Đồng Tỏa. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vương Đồng Tỏa nhìn tiền này lại bắt đầu muốn mua đất. Mấy năm nay mua càng ngày càng nhiều, Vương Đồng Tỏa vui vẻ làm tiểu địa chủ mới nổi, chỉ là tiểu địa chủ này cũng thích tự mình làm ruộng, ít nhất năm sáu mẫu ruộng cạn hắn chăm sóc rất tốt. Vương Đồng Tỏa nghĩ xong thì đặt mua thêm vài mẫu, đến lúc đó mấy đứa nha đầu xuất giá cũng có thể cho nhiều thêm một ít, có đất, ở nhà chồng cũng dễ thở hơn.
Tự nhiên Thích thị cái gì cũng nghe nam nhân nhà mình, hơn nữa hiện tại nàng quan tâm nhất chính là hôn sự của Vương Cúc Nhi, khuê nữ mỗi ngày một lớn, nói chung cũng không thể giữ ở nhà cả đời. Nhưng mà nói dạng người gì, nàng đã chọn lại chọn, bà mối tới cửa cũng nhiều, dù sao hiện tại trong nhà Vương Phúc Nhi cũng là nhà có bản lĩnh, nhiều người muốn kết thân. Thích thị cũng để cho thân thích bằng hữu giúp đỡ hỏi thăm, bởi vì những người này đều hiểu rõ, càng đáng tin cậy hơn bà mối hé miệng toàn lời hay.
Vương Phúc Nhi phát giác đại tỷ của mình cũng rất khẩn trương, đại khái là biết mình đang nghị thân, một nữ oa đối với chuyện nhà chồng sau này của mình hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một loại tâm lý khiếp đảm. Vương Phúc Nhi nghĩ tới đại tỷ của mình cũng không tiếp xúc được mấy nam oa, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi còn thích đi ra ngoài, dường như cũng gặp qua nam oa nhiều hơn không phải giống như đại tỷ chỉ có của Vương gia. Đại tỷ lớn như vậy gần như không có khả năng có người trong lòng, tuy rằng đây là cổ đại, nhưng mà ở đây cũng là nông thôn nên vẫn là có rất nhiều người nhìn vừa mắt nhau, tỷ như tứ thúc và Tứ thẩm, tỷ như tiểu cữu và tiểu cữu mẫu, tỷ như Đại Bảo ca và đại tẩu v.v...
Nhưng mà đại tỷ gần như là theo khuôn phép cũ chịu khó ở trong nhà, hơn nữa cảm giác tồn tại nhỏ nhất ở trong nhà. Nhưng mà mọi người đều thích đại tỷ. Vương Phúc Nhi thật tình cảm thấy là ai cũng không xứng với đại tỷ của mình, lại nghĩ vạn nhất đại tỷ bị làm mai cho người có bà bà lợi hại, đến lúc đó bị ức hiếp thì phải làm sao? Đại tỷ có loại tính tình này, thật sự không thể có bà bà lợi hại được, còn có nhà phải có nhân khẩu đơn giản, nếu có một đống lớn trục lý, giống như nương bọn họ vậy thì còn không phải bị bắt nạt chết sao.
Ánh mắt Thích thị cũng soi mói, hơn nữa không biết ai nghe tin tức nói Vương lão tam gả nữ cho của hồi môn là ruộng nước, lại có thật nhiều người tới cửa.
"Nương, những người này đều là coi trọng đất của chúng ta, căn bản là không phải coi trọng bản thân của đại tỷ, người như vậy về sau đến bao nhiêu thì đuổi bấy nhiêu." Vương Phúc Nhi nói.
Thích thị nói: "Cũng không phải tất cả đều là coi trọng đồ cưới của đại tỷ con, người ấy mà, đương nhiên đều coi trọng thứ tốt. Việc đất đai của hồi môn của đại tỷ con vốn không có gì, chúng ta đề phòng chủ yếu chính là cái loại người chỉ coi trọng đồ cưới của đại tỷ con. Còn có một vài người cũng coi trọng nhân phẩm đại tỷ con, nhưng mà bọn hắn cũng thích đại tỷ con có của hồi môn, như vậy cũng không thể nói người ta đều là xấu xa. Giống như về sau ta tìm tức phụ cho Tiểu Bảo, đương nhiên là muốn nhân phẩm tốt, nhưng mà cùng với nhân phẩm tốt thì đồ cưới nhiều, mọi người đều muốn đoạt lấy thôi."
"Nương, con đã biết." Vương Phúc Nhi nói, thứ tốt mọi người đều thích, đây là chuyện bình thường của con người.
Hôn sự của Vương Nhị Bảo xử lý vào mùng tám tháng chạp. A di Vương Phúc Nhi thật lâu không trở lại thì lần này cũng đã trở về. Trước kia nếu chuyện của bên này, chỉ cần không phải trong nhà Vương Phúc Nhi thì nàng chính là tùy theo mà tặng lễ. Lần này trở về, đương nhiên là có chuyện tìm Thích thị thương lượng.
Đinh thị đối với a di của Vương Phúc Nhi đến thì rất hoan nghênh, dù sao Vương Đại Bảo là chưởng quầy của nhà nàng. Cái tinh thần nhiệt tình kia làm cho người ta chịu không nổi.
A di Vương Phúc Nhi nhân lúc rảnh rỗi đi tới trong nhà Vương Phúc Nhi, nói chuyện cùng với Thích thị. Lần này ngược lại Thích thị được thanh nhàn, bởi vì đại tẩu Vương Phúc Nhi tìm người bao lo hết mọi chuyện, chẳng qua phải tốn nhiều hơn mà thôi. Vào mùa đông, tay cũng đông lạnh, Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh thà rằng dùng nhiều thêm chút tiền, cũng không thể để cho người ta chịu tội. Thỉnh người tới làm quen tay, người ta kiếm tiền tự nhiên không sợ lạnh. Không giống như trước kia, mời người trong thôn hỗ trợ, lại là miễn phí, mọi người bị đông lạnh, khó tránh khỏi sẽ có cảm xúc.
"Tỷ, việc hôn nhân của Cúc nhi rốt cuộc tỷ có cái tính toán gì, mắt thấy Cúc nhi sang năm cũng qua mười bảy rồi, nếu hôn sự không định ra thì có thể chậm rồi." A di Vương Phúc Nhi nói.
Thích thị thở dài: "Ta cũng chọn hoa cả mắt, không biết chọn ai mới tốt. Muội cũng biết, Cúc nhi là lão đại, trước kia đi theo chúng ta ăn bao nhiêu khổ? Tuy rằng cuộc sống mấy năm nay tốt hơn, nhưng mà Cúc nhi của chúng ta vẫn là mỗi ngày làm lụng vất vả, ta và cha Cúc nhi đều muốn tìm cho nàng nhà người tốt, để cho nàng về sau cũng có thể sống được thoải mái."
"Cúc nhi tính tình rất thành thật, tìm cho nàng cũng tìm người nhà thành thật là tốt nhất, bằng không tìm người lợi hại, đến lúc đó là Cúc nhi của chúng ta chịu thiệt." A di nói.
"Quá thành thật cũng không được, người ta bắt nạt tới cửa cũng không dám nói gì, vậy không phải không xong rồi sao?" Thích thị nói: "Ta đã nghĩ muốn tìm người ở gần một chút, đến lúc đó có chuyện gì cũng có thể chăm sóc một chút."
"Tỷ, nếu ở gần mà bà bà không tốt cũng không được. Tỷ, lần trước muội nói với tỷ cái gia đình làm mai cho Cúc nhi ấy, tỷ thấy được không?" A di nói.
"Muội là a di của Cúc nhi, muội nói thì khẳng định là có cơ sở dựa vào, nhưng mà ta đây làm nương vẫn không an tâm."
A di Vương Phúc Nhi cười nói: "Nếu không phải Điền oa tử và Lỗi oa tử còn nhỏ, ngược lại muội muốn rước Cúc nhi đến nhà của muội ấy, như vậy khẳng định tỷ an tâm."
Thích thị cũng cười, đúng vậy, nếu thật sự có thể nói đến trong nhà muội tử của mình, vậy thì rất tốt, đáng tiếc, việc này là không được.
Nhưng mà: "Ta nói một nhà này cũng không tệ, tỷ, một nhà này cũng là ở trên huyện, nhà ở cũng gần nhà muội. Trong nhà hắn chỉ có một con trai độc nhất, sau khi lão bà hắn mất đi, hắn cũng không có lại thú thê, một mình nuôi lớn con trai, trong tay cũng có một cửa hàng đèn cầy, phía sau cửa hàng chính là sân viện. Nhân khẩu ít, cũng không có bà bà quản thúc, nhà kia có quen biết với muội phu của tỷ, bởi vì là nam nhân, hôn sự của con trai hắn là một đại nam nhân cũng là liên tiếp bó tay bó chân. Cho nên, bởi vì có quan hệ tốt với muội phu của tỷ nên mới tới tìm muội, nhờ muội tìm xem thay hắn. Muội thấy con trai nhà kia thật sự không tệ, năm nay mười tám tuổi, người thì hay ngại ngùng, bộ dạng cũng không kém. Hiện tại hắn đi theo cha hắn quản lý cửa hàng nhà mình cũng tốt. Muội đi qua gặp vài lần, ban đầu đứa nhỏ người ta còn có chút đỏ mặt, nhưng mà quen biết rồi cũng thoải mái."
Thích thị nghe xong hỏi: "Người ta ở trên huyện cũng đã có nhà cửa, còn để ý khuê nữ ở nông thôn chúng ta sao? Sẽ không có gì vấn đề đi."
"Tỷ, tỷ nói lời này, muội có thể hãm hại chính ngoại sinh nữ của mình sao? Đến lúc đó muội cũng không còn mặt mũi đi gặp tỷ và nương!" A di vội nói.
Thích thị ngượng ngùng: "Muội tử, muội đừng vội, tỷ cũng là lần đầu tiên tìm phu gia cho khuê nữ, nên trong lòng ít nhiều có chút sợ này sợ kia, muội đừng trách tỷ."
A di Vương Phúc Nhi nói: "Tỷ, muội biết, giống như về sau muội tìm tức phục cho Điền oa tử và Lỗi oa tử, khẳng định cái gì cũng phải suy nghĩ.
Ngài cũng đừng nhìn người khác rất cao, hắn ở trên huyện thì lại làm sao? Cúc nhi của chúng ta cũng không kém, luận tướng mạo, bộ dạng của Cúc nhi chúng ta còn không phải giống như một đóa hoa sao? Luận nhân phẩm, Cúc nhi chúng ta thật là không có chỗ chê, nếu không thì làm gì có nhiều bà mối tới cửa đến như vậy? Còn có tỷ, hiện tại nhà của tỷ cũng không kém, cũng là số một số hai ở Vương gia thôn này. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Còn có muội và Gia An bọn họ nữa, ở trên huyện cũng đều có nhân mạch, tỷ thấy thật tốt, dựa vào cái gì mà khinh thường Cúc nhi chúng ta? Cho nên muội nói chuyện này vừa vặn, chỉ là, muội thì nói vậy, vẫn là tỷ và tỷ phu đi xem, mọi người cũng yên tâm."
Thích thị gật đầu, kỳ thật muội tử nói cũng không sai, nhà này không có bà bà vậy giảm đi hơn một phân nửa lo lắng, lại là con trai độc nhất, cũng không có quan hệ trục lý, đến lúc đó cả hai cứ quản lý cửa hàng cho tốt, vậy thì cuộc sống sẽ không có quá nhiều sầu lo.
Thích thị quyết định cùng Vương Đồng Tỏa đi một chuyến lên huyện lị, phải cẩn thận xem mắt đã.
Việc này cứ quyết định như vậy, chờ hôn sự của Vương Nhị Bảo chuẩn bị xong rồi thì Vương Đồng Tỏa liền dẫn theo Thích thị, còn có Vương Cúc Nhi đi lên huyện, mặc kệ thế nào, nếu đều vừa lòng, cũng để cho hai bên gặp mặt một lần. Cho cả hai nhìn thấy nhau.
Vương Tiểu Bảo không được đi cùng, trong lòng còn rất khó chịu, đứa nhỏ tuổi này thì thích bám người, người lớn ra cửa thì đều vui vẻ đi theo.
Vương Phúc Nhi nói: "Cha nương và đại tỷ có việc đi làm, đệ cứ ngoan ngoãn ngốc ở nhà với tỷ và nhị tỷ đi, Tam tỷ làm ăn ngon cho đệ, được không?"
Lúc này Vương Tiểu Bảo mới chuyển sang sáng sủa: "Đệ muốn ăn giò heo kho tàu!"
Được rồi, heo trong nhà có sáu con bán đi năm, còn giết một con, tiểu gia hỏa này thì chỉ nhớ thương tới móng giò. Thứ này cũng không phải trân quý gì, Vương Phúc Nhi điểm điểm cái mũi Vương Tiểu Bảo: "Buổi tối liền làm cho Tiểu Bảo của chúng ta ăn, nhưng mà hôm nay đệ phải viết xong chữ mới được."
"Tam tỷ yên tâm đi, đệ cam đoan sẽ viết xong."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.