Chương 112: Theo đuổi cao phú suất
Lý Hảo
14/01/2018
Triệu cữu công nhìn Trình Đại và Trình Nhị dập đầu cho mình, không biết trong lòng nghĩ cái gì.
"Năm đó đều là chúng ta sai rồi, ta nói gì cũng đã trễ, chỉ có thể sửa sai lầm như vậy thôi. Hiện tại chúng ta tuổi một bó to, cũng không có ý nghĩ khác, chỉ hy vọng bọn nhỏ có thể được sống tốt. Đây là tích cóp của ta, nếu ngươi không ngại, chúng ta mua lại nhà cũ trước kia. Ngươi cũng yên tâm, về sau chúng ta cũng không sang đây tìm ngươi gây phiền toái, về phần mộ phần của nương ta, chúng ta cũng đồng ý dời đi." Tư thái hạ đủ thấp, từng tuổi như vậy còn phải dập đầu nhận sai. Triệu thị ở một bên hừ lạnh, chẳng qua bà cũng nói không lời gì khó nghe, lúc trước chuyện đó là kế mẫu làm, tuy rằng không có quan hệ gì với hai người này, nhưng đó là kế mẫu lại vì hai người bọn họ.
Hiện tại người ta nhận tội, ngược lại bà không biết sao cho tốt. Chẳng lẽ thật sự đuổi tận giết tuyệt người ta? Triệu thị tự nhận là vẫn làm không được tới nông nỗi kia, bà chỉ muốn là như ý mà thôi.
Trước kia thì ngóng trông hai người này dập đầu nhận tội cho mình, hiện tại cũng có được rồi, lại không biết nói làm sao, không khỏi nhìn huynh đệ nhà mình một chút. Triệu cữu công nói: "Các ngươi đã nói như vậy, vậy tiền này ta đều nhận, nhưng mà các ngươi viết cho ta một giấy chứng nhận, chứng minh nhà hiện tại các ngươi ở là Triệu Dân ta, bây giờ là ta không cần, các ngươi dùng tiền mua lại. Còn phải để cho người cả thôn biết mới được." Mặt mũi là phải lấy, tuy rằng mấy gian phòng ở kia không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng mà trước kia còn không phải vì vấn đề phòng ở thuộc sở hữu của ai mới nháo ra nhiều chuyện như vậy sao? Ông không cần là không cần, nhưng cũng không nói phòng ở này vốn của Trình Đại và Trình Nhị bọn hắn.
Trình Đại cắn răng một cái, nói: "Được!" Như vậy về sau mọi người cũng phân chia rõ ràng, cũng tốt! Tuy rằng đủ mất mặt, nhưng mà chuyện này có mất mặt hơn dập đầu nhận tội sao? Hắn ngay cả cái này cũng đã làm, còn sợ cái khác? Xem ra mình đã đoán đúng rồi, Triệu Dân càng hận là người Triệu gia bỏ đá xuống giếng.
Việc này cứ như vậy mà hiểu rõ, Triệu Dân đưa tiền cho Triệu thị, Triệu thị vội chối từ: "Dân oa tử, tiền này hẳn là của đệ, ta sao có thể lấy?" Lần đầu tiên thấy Triệu thị có tiền không lấy, nếu Vương Phúc Nhi thấy được, khẳng định là rất khiếp sợ.
"Đại tỷ, tỷ cầm, đệ có lỗi với tỷ nhiều năm như vậy, cho tỷ bị nhiều ủy khuất như vậy, chút tiền ấy đệ cũng vậy vì cho tỷ hết giận. Hiện tại chúng ta dễ chịu, tiền cũng lấy vào tay, nên cái gì cũng cao hứng. Vốn đệ sẽ không tính lấy cái nhà kia, chỉ là nghe những người đó bởi vì chuyện nhà cửa mà bắt nạt tỷ, đệ còn muốn bán nhà đi, còn làm cho người ta biết là Triệu Dân ta không cần mới bán đi. Hiện tại là chúng ta chiếm thượng phong, vậy là mạnh hơn cả. Chờ đệ sửa xong mộ phần của cha nương, đệ đón đại tỷ đi tới nhà của đệ chơi."
Triệu thị vội xua tay: "Tỷ lớn tuổi rồi, đi cũng không đặng, không đi xa nhà được, đệ cũng đừng ép buộc tỷ, nếu đệ nhớ tỷ, thì ở lại lâu một chút, đại tỷ cả đời xem như không rời được nơi này."
Bên kia quả nhiên là không có đạt thành nhất trí, sau đó đám người Triệu thúc công biết Triệu Dân không chỉ có lấy lại phòng ở, còn để cho Trình Đại Trình Nhị ra tiền thì biết là có chuyện xấu, lại biết là Trình Đại Trình Nhị chủ động đi tìm Triệu Dân, lại cảm thấy xong rồi xong rồi.
Triệu Dân thỉnh người đến sửa mộ phần cha nương, mà Trình Đại Trình Nhị cũng dời mộ phần nương bọn họ đi ra ngoài. Đám người Triệu lão đại mặc kệ, không cho đám người Triệu Dân khởi công, còn lấy trưởng bối Triệu gia nói chuyện. Triệu cữu công cũng không nhập nhằng nước đôi, trực tiếp từ huyện nha mời vài bộ khoái, ai muốn nháo chuyện vậy trực tiếp bắt đi ra ngoài. Cho dù ông có tiền cũng dùng đến trên người làm việc cho mình, mới sẽ không dùng đến trên người đám sâu mọt đó đâu.
Ông cũng không lo lắng khi mình đi rồi, mộ phần cha nương bị người ghi hận trong lòng phá hư, bởi vì Triệu gia này còn là có người muốn nịnh bợ mình, hoặc là còn có chút hiểu lí lẽ, để cho bọn họ giúp đỡ coi sóc mộ phần, thì làm ít công to. Dù sao đến lúc đó khi đưa lễ mừng năm mới cho đại tỷ thì ông cũng nhân tiện đưa một phần cho bọn hắn cũng thì tốt rồi, có củ cà rốt này, cũng không tin con lừa không kéo cối xay!
Hơn nữa nếu ai dám phá hư mộ phần cha nương, vậy thì bọn họ cứ chờ coi, trước giết gà dọa khỉ làm cho bọn họ nhìn xem, cho nên nói có tiền thật tốt, có thể vênh váo tận trời! Hơn nữa nhân duyên quan hệ giao tế, lại thỏa mãn như ý.
Làm xong chuyện đại sự này, Triệu cữu công nghĩ Triệu Minh Vũ còn có việc học trong người, nên thương lượng phải đi, nhưng mà rốt cuộc luyến tiếc cả nhà đại tỷ, nên lại ở thêm một đoạn thời gian. Trong lúc đó, cả nhà Vương Mai Hoa có trở về, Triệu cữu công cũng cho lễ gặp mặt. Vương Mai Hoa nghe nhị tẩu nói Triệu Minh Vũ kia tốt, cũng động tâm tư, liền nói cùng nương nàng, muốn gả Nhị Nữu cho Triệu Minh Vũ.
Triệu thị nói: "Việc này ta cũng không làm chủ được, Minh Vũ người ta có cha có nương."
"Nương, không phải người là tỷ tỷ của cữu cữu sao? Người cứ đề cập với ông thì cũng thành mà, nếu quan hệ chúng ta và cữu cữu thành thân gia, không phải càng gần sao? Tốt xấu gì đều là người nhà, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài thôi." Vương Mai Hoa nói.
Triệu thị lo lắng hồi lâu, nói với Vương Mai Hoa: "Việc này ta còn phải nghĩ lại."
Vương Mai Hoa thấy Triệu thị có chút động tâm, thì càng cao hứng, nếu thật sự kết làm thân gia với cữu cữu, vậy thì cả nhà đều có hi vọng, không bao giờ phải sống ngheo khổ nữa. Triệu Minh Vũ chất nhi nghe nói đọc sách cũng giỏi, nói không chừng chính là một Trạng Nguyên Lang thì sao, đến lúc đó, hắc hắc. Nàng ta tích cực chủ động để cho Nhị Nữu đi đến nhà Vương Phúc Nhi liên lạc cảm tình với biểu ca.
Vương Phúc Nhi thực không nói gì nhìn Nhị Nữu và Vương Chi Nhi vây quanh Triệu Minh Vũ, quả nhiên là nam nhân cao phú suất rất được ưa chuộng. Nhìn thấy hai nữ oa này vây quanh như ruồi bọ, à, không đúng, so sánh như vậy rất ghê tởm người ta, là giống như ong mật vây quanh đóa hoa, thật sự là không được.
Tình cảm của Vương Chi Nhi thay đổi quả thực rất nhanh, ban đầu là Tống Trường Khanh, sau đó là Triệu Thư Lâm, hiện tại dĩ nhiên lại là Triệu Minh Vũ. Vương Phúc Nhi không khỏi thực buồn nôn thầm nghĩ, nếu tiếp theo là công tử ca làm quan nào đó, có phải Vương Chi Nhi lại sẽ bỏ rơi Minh Vũ ca ca của nàng, đi tìm công tử ca quan gia kia hay không?
Thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, trước kia Vương Chi Nhi là cái mít ướt, người ta thật là thuận theo trào lưu, kêu một cái dễ thay đổi.
Đương nhiên Triệu Minh Vũ thân là đóa hoa rất không kiên nhẫn, nhưng mà người ta có tu dưỡng tốt, cho dù là không kiên nhẫn, cũng bảo trì mỉm cười. Khiến cho cô gái hoài xuân mặt đỏ tim đập.
"Minh Vũ ca ca, đây là hà bao ta tự mình làm, ta thấy ca tới đây cũng không có hà bao để đổi, hy vọng ca có thể thích." Vương Chi Nhi thẹn thùng nói, đưa qua một cái hà bao.
Triệu Minh Vũ hơi cười nói: "Đa tạ Chi Nhi biểu muội, chỉ là hà bao của ta vẫn còn tốt, không cần đổi cái mới, hà bao này của ta là ta nương làm cho ta, ta không nỡ đổi đi."
Nhị Nữu thấy Vương Chi Nhi kinh ngạc, trong lòng cao hứng, nữ oa nhi phải rụt rè, Nhị Nữu chỉ để ý hỏi Triệu Minh Vũ chuyện trong nhà hắn, tính tình Triệu Minh Vũ cũng tốt mà đáp lại, Nhị Nữu hưng phấn hai mắt sáng lên.
Bên cạnh cách đó không xa Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi xem náo nhiệt, đang ngồi ở trên ghế đá dưới tàng cây nho, thật là rửa mắt.
Vương Hoa Nhi đẩy đẩy cánh tay Vương Phúc Nhi: "Muội cảm thấy hai người các nàng ai có thể thắng được?"
"Ai cũng không thắng được, hiện tại là bận rộn toi công." Vương Phúc Nhi nói.
"Hả? Không thể nào, không phải nói cữu công có ý tứ này sao?" Vương Hoa Nhi nói.
"Đó là lời nói Nhị bá mẫu thả ra, tỷ đúng là tin thật sao?" Nhị bá mẫu tự mình nói nãi nãi Triệu thị không được, thì xúi giục đại cô Vương Mai Hoa đi lên, để cho Vương Mai Hoa và Triệu thị nói vừa thông suốt. Hiện tại biến thành hai nữ theo đuổi một nam, tuy rằng là phương pháp theo đuổi thực hàm súc. Đại khái Nhị bá mẫu cảm thấy Nhị Nữu căn bản không phải đối thủ của Vương Chi Nhi. Đứa nhỏ Nhị Nữu này nữa, mấy năm nay cũng không có gặp qua vài lần, nguyên nhân bởi vì người lớn nên cũng không tới lui, hiện tại Vương Phúc Nhi cũng không biết Nhị Nữu này là dạng tính tình gì, nhưng mà nhìn nàng ta như bây giờ, khẳng định cũng không phải tốt lành gì.
"Nói không chừng cữu công nghe xong những lời này, thật sự còn có ý tưởng này." Vương Hoa Nhi nói: "Trong nhà cữu công mình có tiền, Nhị bá mẫu và đại cô còn không vội vàng bám lấy sao?"
Vương Phúc Nhi ngẩng đầu hái được một chuỗi nho, thật sự là không cần rửa thì cũng sạch sẽ, vừa vào trong miệng đã ngọt ngào: "Chúng ta đừng lo nhiều như vậy, không chộn rộn theo là được."
"Cái gì mà không chộn rộn?" Triệu Minh Vũ cũng tìm một cái ghế đá ngồi xuống.
Vương Hoa Nhi trợn trắng mắt: "Ngươi tới đây làm gì? Một lát nữa hai người kia cũng tới đây."
"À, các nàng sẽ không tới đây." Triệu Minh Vũ nói.
"Vì sao?"
"Ta nói rất muốn ăn nho dại ở trên núi, trước kia chưa từng được ăn qua, các nàng đã nói đi tìm cho ta." Triệu Minh Vũ cười nói.
A, người này, thật đúng là gạt người không nháy mắt nha, để cho hai nữ oa đi lên núi hái nho, người này cũng biết rõ hai người kia đều muốn lấy lòng mình, cho nên đặc biệt cố ý nói như vậy. Sau đó Vương Chi Nhi và Nhị Nữu nhất định vì Triệu Minh Vũ, sẽ đi lên núi hái, mà một chuyến đi này ít nhất thì tốn hơn nửa ngày, mà trời lại còn nóng như vậy, thật sự là làm khó hai cô nương kia.
"Cẩn thận hái trở về chua chết ngươi." Vương Hoa Nhi nói.
"Không sao cả, các nàng hái được, ta mời mọi người cùng nhau ăn." Triệu Minh Vũ nói.
Đây hoàn toàn là xem hai người kia làm thành chân chạy vặt, nhưng mà bị hai nữ oa quấn quít làm phiền, cũng đủ làm cho người ta đau đầu, người này, thật là có biện pháp.
Vương Hoa Nhi chống nạnh: "Thì ra ngươi thật sự không thành thật. May mắn ta không có chọc giận ngươi, bằng không hiện tại ta nhất định đã ở bên kia làm việc cho đại thiếu gia ngươi."
Vương Phúc Nhi buồn cười: "Nhị tỷ, Minh Vũ biểu ca nhất định sẽ không đối với tỷ như vậy." Bởi vì tỷ không có cái tâm tư kia.
Kết quả Vương Chi Nhi và Nhị Nữu đi lên núi hái nho dại trở về đều bị bụi bẩn, quần áo trên người cũng bị thứ gì đó cào rách. Hai người này rất ít khi lên núi, cho nên mới sẽ chật vật như vậy, nếu như là mấy người Vương Hoa Nhi, nhất định sẽ không như vậy.
Hai người đều là mệt không thôi, cũng không có tinh lực lại đi vòng vo vây quanh Triệu Minh Vũ.
Chuyện như vậy lại có vài lần, đương nhiên đều là Triệu Minh Vũ đắc thắng, không có biện pháp, là các ngươi muốn lấy lòng hắn, như vậy muốn lấy lòng hắn, phải thỏa mãn yêu cầu của hắn, thỏa mãn yêu cầu của hắn phải mất công sức, mất công sức còn phải mệt, mệt mỏi vốn không có thời gian và tinh lực vòng vo vây quanh hắn.
Vương Chi Nhi thì khóc không ra nước mắt: "Nương, trên chân của con đều mài đầy bọt nước rồi, bao giờ mới có thể thành hả?"
"Ngươi khóc cái gì? Kiên trì cho ta, bằng không để cho Nhị Nữu kia được việc, chịu khổ trước kia của ngươi đều uổng phí. Ta thấy Minh Vũ biểu ca của ngươi không chán ghét ngươi, vậy là tốt rồi, chờ hắn phát hiện tốt đẹp của ngươi rồi, nói không chừng thì định ra luôn. Chúng ta cũng không thể kêu khổ." Sớm biết vậy sẽ không nói chuyện này với Vương Mai Hoa, làm có thêm một người tranh nữ tế với mình, nhưng mà không sao, dù sao cuối cùng khẳng định là mình thắng!
Bên kia Nhị Nữu lại không có oán giận, vẫn là trước sau như một nên làm cái gì thì làm cái đó. Vương Phúc Nhi không khỏi bội phục tiểu biểu tỷ này, quả nhiên là ăn khổ trong khổ, mới là người trên người, còn phải xem nàng có thể như nguyện hay không. Mấy ngày nay cữu công cũng thờ ơ lạnh nhạt, không biết nói trong lòng ông đang nghĩ gì.
"Năm đó đều là chúng ta sai rồi, ta nói gì cũng đã trễ, chỉ có thể sửa sai lầm như vậy thôi. Hiện tại chúng ta tuổi một bó to, cũng không có ý nghĩ khác, chỉ hy vọng bọn nhỏ có thể được sống tốt. Đây là tích cóp của ta, nếu ngươi không ngại, chúng ta mua lại nhà cũ trước kia. Ngươi cũng yên tâm, về sau chúng ta cũng không sang đây tìm ngươi gây phiền toái, về phần mộ phần của nương ta, chúng ta cũng đồng ý dời đi." Tư thái hạ đủ thấp, từng tuổi như vậy còn phải dập đầu nhận sai. Triệu thị ở một bên hừ lạnh, chẳng qua bà cũng nói không lời gì khó nghe, lúc trước chuyện đó là kế mẫu làm, tuy rằng không có quan hệ gì với hai người này, nhưng đó là kế mẫu lại vì hai người bọn họ.
Hiện tại người ta nhận tội, ngược lại bà không biết sao cho tốt. Chẳng lẽ thật sự đuổi tận giết tuyệt người ta? Triệu thị tự nhận là vẫn làm không được tới nông nỗi kia, bà chỉ muốn là như ý mà thôi.
Trước kia thì ngóng trông hai người này dập đầu nhận tội cho mình, hiện tại cũng có được rồi, lại không biết nói làm sao, không khỏi nhìn huynh đệ nhà mình một chút. Triệu cữu công nói: "Các ngươi đã nói như vậy, vậy tiền này ta đều nhận, nhưng mà các ngươi viết cho ta một giấy chứng nhận, chứng minh nhà hiện tại các ngươi ở là Triệu Dân ta, bây giờ là ta không cần, các ngươi dùng tiền mua lại. Còn phải để cho người cả thôn biết mới được." Mặt mũi là phải lấy, tuy rằng mấy gian phòng ở kia không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng mà trước kia còn không phải vì vấn đề phòng ở thuộc sở hữu của ai mới nháo ra nhiều chuyện như vậy sao? Ông không cần là không cần, nhưng cũng không nói phòng ở này vốn của Trình Đại và Trình Nhị bọn hắn.
Trình Đại cắn răng một cái, nói: "Được!" Như vậy về sau mọi người cũng phân chia rõ ràng, cũng tốt! Tuy rằng đủ mất mặt, nhưng mà chuyện này có mất mặt hơn dập đầu nhận tội sao? Hắn ngay cả cái này cũng đã làm, còn sợ cái khác? Xem ra mình đã đoán đúng rồi, Triệu Dân càng hận là người Triệu gia bỏ đá xuống giếng.
Việc này cứ như vậy mà hiểu rõ, Triệu Dân đưa tiền cho Triệu thị, Triệu thị vội chối từ: "Dân oa tử, tiền này hẳn là của đệ, ta sao có thể lấy?" Lần đầu tiên thấy Triệu thị có tiền không lấy, nếu Vương Phúc Nhi thấy được, khẳng định là rất khiếp sợ.
"Đại tỷ, tỷ cầm, đệ có lỗi với tỷ nhiều năm như vậy, cho tỷ bị nhiều ủy khuất như vậy, chút tiền ấy đệ cũng vậy vì cho tỷ hết giận. Hiện tại chúng ta dễ chịu, tiền cũng lấy vào tay, nên cái gì cũng cao hứng. Vốn đệ sẽ không tính lấy cái nhà kia, chỉ là nghe những người đó bởi vì chuyện nhà cửa mà bắt nạt tỷ, đệ còn muốn bán nhà đi, còn làm cho người ta biết là Triệu Dân ta không cần mới bán đi. Hiện tại là chúng ta chiếm thượng phong, vậy là mạnh hơn cả. Chờ đệ sửa xong mộ phần của cha nương, đệ đón đại tỷ đi tới nhà của đệ chơi."
Triệu thị vội xua tay: "Tỷ lớn tuổi rồi, đi cũng không đặng, không đi xa nhà được, đệ cũng đừng ép buộc tỷ, nếu đệ nhớ tỷ, thì ở lại lâu một chút, đại tỷ cả đời xem như không rời được nơi này."
Bên kia quả nhiên là không có đạt thành nhất trí, sau đó đám người Triệu thúc công biết Triệu Dân không chỉ có lấy lại phòng ở, còn để cho Trình Đại Trình Nhị ra tiền thì biết là có chuyện xấu, lại biết là Trình Đại Trình Nhị chủ động đi tìm Triệu Dân, lại cảm thấy xong rồi xong rồi.
Triệu Dân thỉnh người đến sửa mộ phần cha nương, mà Trình Đại Trình Nhị cũng dời mộ phần nương bọn họ đi ra ngoài. Đám người Triệu lão đại mặc kệ, không cho đám người Triệu Dân khởi công, còn lấy trưởng bối Triệu gia nói chuyện. Triệu cữu công cũng không nhập nhằng nước đôi, trực tiếp từ huyện nha mời vài bộ khoái, ai muốn nháo chuyện vậy trực tiếp bắt đi ra ngoài. Cho dù ông có tiền cũng dùng đến trên người làm việc cho mình, mới sẽ không dùng đến trên người đám sâu mọt đó đâu.
Ông cũng không lo lắng khi mình đi rồi, mộ phần cha nương bị người ghi hận trong lòng phá hư, bởi vì Triệu gia này còn là có người muốn nịnh bợ mình, hoặc là còn có chút hiểu lí lẽ, để cho bọn họ giúp đỡ coi sóc mộ phần, thì làm ít công to. Dù sao đến lúc đó khi đưa lễ mừng năm mới cho đại tỷ thì ông cũng nhân tiện đưa một phần cho bọn hắn cũng thì tốt rồi, có củ cà rốt này, cũng không tin con lừa không kéo cối xay!
Hơn nữa nếu ai dám phá hư mộ phần cha nương, vậy thì bọn họ cứ chờ coi, trước giết gà dọa khỉ làm cho bọn họ nhìn xem, cho nên nói có tiền thật tốt, có thể vênh váo tận trời! Hơn nữa nhân duyên quan hệ giao tế, lại thỏa mãn như ý.
Làm xong chuyện đại sự này, Triệu cữu công nghĩ Triệu Minh Vũ còn có việc học trong người, nên thương lượng phải đi, nhưng mà rốt cuộc luyến tiếc cả nhà đại tỷ, nên lại ở thêm một đoạn thời gian. Trong lúc đó, cả nhà Vương Mai Hoa có trở về, Triệu cữu công cũng cho lễ gặp mặt. Vương Mai Hoa nghe nhị tẩu nói Triệu Minh Vũ kia tốt, cũng động tâm tư, liền nói cùng nương nàng, muốn gả Nhị Nữu cho Triệu Minh Vũ.
Triệu thị nói: "Việc này ta cũng không làm chủ được, Minh Vũ người ta có cha có nương."
"Nương, không phải người là tỷ tỷ của cữu cữu sao? Người cứ đề cập với ông thì cũng thành mà, nếu quan hệ chúng ta và cữu cữu thành thân gia, không phải càng gần sao? Tốt xấu gì đều là người nhà, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài thôi." Vương Mai Hoa nói.
Triệu thị lo lắng hồi lâu, nói với Vương Mai Hoa: "Việc này ta còn phải nghĩ lại."
Vương Mai Hoa thấy Triệu thị có chút động tâm, thì càng cao hứng, nếu thật sự kết làm thân gia với cữu cữu, vậy thì cả nhà đều có hi vọng, không bao giờ phải sống ngheo khổ nữa. Triệu Minh Vũ chất nhi nghe nói đọc sách cũng giỏi, nói không chừng chính là một Trạng Nguyên Lang thì sao, đến lúc đó, hắc hắc. Nàng ta tích cực chủ động để cho Nhị Nữu đi đến nhà Vương Phúc Nhi liên lạc cảm tình với biểu ca.
Vương Phúc Nhi thực không nói gì nhìn Nhị Nữu và Vương Chi Nhi vây quanh Triệu Minh Vũ, quả nhiên là nam nhân cao phú suất rất được ưa chuộng. Nhìn thấy hai nữ oa này vây quanh như ruồi bọ, à, không đúng, so sánh như vậy rất ghê tởm người ta, là giống như ong mật vây quanh đóa hoa, thật sự là không được.
Tình cảm của Vương Chi Nhi thay đổi quả thực rất nhanh, ban đầu là Tống Trường Khanh, sau đó là Triệu Thư Lâm, hiện tại dĩ nhiên lại là Triệu Minh Vũ. Vương Phúc Nhi không khỏi thực buồn nôn thầm nghĩ, nếu tiếp theo là công tử ca làm quan nào đó, có phải Vương Chi Nhi lại sẽ bỏ rơi Minh Vũ ca ca của nàng, đi tìm công tử ca quan gia kia hay không?
Thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, trước kia Vương Chi Nhi là cái mít ướt, người ta thật là thuận theo trào lưu, kêu một cái dễ thay đổi.
Đương nhiên Triệu Minh Vũ thân là đóa hoa rất không kiên nhẫn, nhưng mà người ta có tu dưỡng tốt, cho dù là không kiên nhẫn, cũng bảo trì mỉm cười. Khiến cho cô gái hoài xuân mặt đỏ tim đập.
"Minh Vũ ca ca, đây là hà bao ta tự mình làm, ta thấy ca tới đây cũng không có hà bao để đổi, hy vọng ca có thể thích." Vương Chi Nhi thẹn thùng nói, đưa qua một cái hà bao.
Triệu Minh Vũ hơi cười nói: "Đa tạ Chi Nhi biểu muội, chỉ là hà bao của ta vẫn còn tốt, không cần đổi cái mới, hà bao này của ta là ta nương làm cho ta, ta không nỡ đổi đi."
Nhị Nữu thấy Vương Chi Nhi kinh ngạc, trong lòng cao hứng, nữ oa nhi phải rụt rè, Nhị Nữu chỉ để ý hỏi Triệu Minh Vũ chuyện trong nhà hắn, tính tình Triệu Minh Vũ cũng tốt mà đáp lại, Nhị Nữu hưng phấn hai mắt sáng lên.
Bên cạnh cách đó không xa Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi xem náo nhiệt, đang ngồi ở trên ghế đá dưới tàng cây nho, thật là rửa mắt.
Vương Hoa Nhi đẩy đẩy cánh tay Vương Phúc Nhi: "Muội cảm thấy hai người các nàng ai có thể thắng được?"
"Ai cũng không thắng được, hiện tại là bận rộn toi công." Vương Phúc Nhi nói.
"Hả? Không thể nào, không phải nói cữu công có ý tứ này sao?" Vương Hoa Nhi nói.
"Đó là lời nói Nhị bá mẫu thả ra, tỷ đúng là tin thật sao?" Nhị bá mẫu tự mình nói nãi nãi Triệu thị không được, thì xúi giục đại cô Vương Mai Hoa đi lên, để cho Vương Mai Hoa và Triệu thị nói vừa thông suốt. Hiện tại biến thành hai nữ theo đuổi một nam, tuy rằng là phương pháp theo đuổi thực hàm súc. Đại khái Nhị bá mẫu cảm thấy Nhị Nữu căn bản không phải đối thủ của Vương Chi Nhi. Đứa nhỏ Nhị Nữu này nữa, mấy năm nay cũng không có gặp qua vài lần, nguyên nhân bởi vì người lớn nên cũng không tới lui, hiện tại Vương Phúc Nhi cũng không biết Nhị Nữu này là dạng tính tình gì, nhưng mà nhìn nàng ta như bây giờ, khẳng định cũng không phải tốt lành gì.
"Nói không chừng cữu công nghe xong những lời này, thật sự còn có ý tưởng này." Vương Hoa Nhi nói: "Trong nhà cữu công mình có tiền, Nhị bá mẫu và đại cô còn không vội vàng bám lấy sao?"
Vương Phúc Nhi ngẩng đầu hái được một chuỗi nho, thật sự là không cần rửa thì cũng sạch sẽ, vừa vào trong miệng đã ngọt ngào: "Chúng ta đừng lo nhiều như vậy, không chộn rộn theo là được."
"Cái gì mà không chộn rộn?" Triệu Minh Vũ cũng tìm một cái ghế đá ngồi xuống.
Vương Hoa Nhi trợn trắng mắt: "Ngươi tới đây làm gì? Một lát nữa hai người kia cũng tới đây."
"À, các nàng sẽ không tới đây." Triệu Minh Vũ nói.
"Vì sao?"
"Ta nói rất muốn ăn nho dại ở trên núi, trước kia chưa từng được ăn qua, các nàng đã nói đi tìm cho ta." Triệu Minh Vũ cười nói.
A, người này, thật đúng là gạt người không nháy mắt nha, để cho hai nữ oa đi lên núi hái nho, người này cũng biết rõ hai người kia đều muốn lấy lòng mình, cho nên đặc biệt cố ý nói như vậy. Sau đó Vương Chi Nhi và Nhị Nữu nhất định vì Triệu Minh Vũ, sẽ đi lên núi hái, mà một chuyến đi này ít nhất thì tốn hơn nửa ngày, mà trời lại còn nóng như vậy, thật sự là làm khó hai cô nương kia.
"Cẩn thận hái trở về chua chết ngươi." Vương Hoa Nhi nói.
"Không sao cả, các nàng hái được, ta mời mọi người cùng nhau ăn." Triệu Minh Vũ nói.
Đây hoàn toàn là xem hai người kia làm thành chân chạy vặt, nhưng mà bị hai nữ oa quấn quít làm phiền, cũng đủ làm cho người ta đau đầu, người này, thật là có biện pháp.
Vương Hoa Nhi chống nạnh: "Thì ra ngươi thật sự không thành thật. May mắn ta không có chọc giận ngươi, bằng không hiện tại ta nhất định đã ở bên kia làm việc cho đại thiếu gia ngươi."
Vương Phúc Nhi buồn cười: "Nhị tỷ, Minh Vũ biểu ca nhất định sẽ không đối với tỷ như vậy." Bởi vì tỷ không có cái tâm tư kia.
Kết quả Vương Chi Nhi và Nhị Nữu đi lên núi hái nho dại trở về đều bị bụi bẩn, quần áo trên người cũng bị thứ gì đó cào rách. Hai người này rất ít khi lên núi, cho nên mới sẽ chật vật như vậy, nếu như là mấy người Vương Hoa Nhi, nhất định sẽ không như vậy.
Hai người đều là mệt không thôi, cũng không có tinh lực lại đi vòng vo vây quanh Triệu Minh Vũ.
Chuyện như vậy lại có vài lần, đương nhiên đều là Triệu Minh Vũ đắc thắng, không có biện pháp, là các ngươi muốn lấy lòng hắn, như vậy muốn lấy lòng hắn, phải thỏa mãn yêu cầu của hắn, thỏa mãn yêu cầu của hắn phải mất công sức, mất công sức còn phải mệt, mệt mỏi vốn không có thời gian và tinh lực vòng vo vây quanh hắn.
Vương Chi Nhi thì khóc không ra nước mắt: "Nương, trên chân của con đều mài đầy bọt nước rồi, bao giờ mới có thể thành hả?"
"Ngươi khóc cái gì? Kiên trì cho ta, bằng không để cho Nhị Nữu kia được việc, chịu khổ trước kia của ngươi đều uổng phí. Ta thấy Minh Vũ biểu ca của ngươi không chán ghét ngươi, vậy là tốt rồi, chờ hắn phát hiện tốt đẹp của ngươi rồi, nói không chừng thì định ra luôn. Chúng ta cũng không thể kêu khổ." Sớm biết vậy sẽ không nói chuyện này với Vương Mai Hoa, làm có thêm một người tranh nữ tế với mình, nhưng mà không sao, dù sao cuối cùng khẳng định là mình thắng!
Bên kia Nhị Nữu lại không có oán giận, vẫn là trước sau như một nên làm cái gì thì làm cái đó. Vương Phúc Nhi không khỏi bội phục tiểu biểu tỷ này, quả nhiên là ăn khổ trong khổ, mới là người trên người, còn phải xem nàng có thể như nguyện hay không. Mấy ngày nay cữu công cũng thờ ơ lạnh nhạt, không biết nói trong lòng ông đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.